Kinh Phá Thiên Không
-
Chương 77: Đột phá lên tam phẩm
Ngay lúc Kinh Thiên vừa thoát ra khỏi ký ức của Lang Thiếu Quân thì đã nghe tiếng la của long ca bên tai: "Kinh Thiên, ngươi sao rồi, Kinh Thiên ngươi tỉnh dậy coi".
Sau khi Kinh Thiên bị đám hắc khí kia vây quanh thì Long ca rất sợ hắn sẽ xảy ra chuyện gì nên dùng mọi cách để thức tỉnh hắn dậy.
Nhưng cho dù Long ca xài cách nào thì Kinh Thiên vẫn nằm bất động ở đó. Khi thấy Long ca cứ la hết như thế thì Kinh Thiên lên tiếng: "Không có gì cả, làm ơn đừng hét nữa, tai ta sắp điếc rồi nè".
Nghe thấy Kinh Thiên trả lời thì Long ca cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn chưa kịp hỏi tiếp thì đã thấy đám hắc khi vây quanh người Kinh Thiên đang từ từ lao về phía hắn rồi dung nhập vào.
Kinh Thiên thấy vậy liền hiểu ra vị sư phụ kia đang trao cho hắn phần lễ vật cuối cùng.
Kinh Thiên liền ngồi xuống đả tọa bắt đầu hấp thu đám hắc khí đó. Hắc khí trước khi tiến vào người Kinh Thiên thì đã bị khỏa hắc châu trên ngực hắn thanh tẩy thành thiên lực tinh thuần.
Thấy thiên lực tinh thần như thế liên tiếp truyền vào người mình cũng làm cho Kinh Thiên hưng phấn, nếu bình thường khi luyện công hắn phải cố gắng áp súc thiên lực lại để nó ổn định hơn, nhưng nếu hấp thu thiên lực tinh thuần thế này thì không cần tốn sức như vậy nữa.
Kinh Thiên cứ ngồi đó mà hấp thu liên tục không ngừng nghỉ.
Trong lúc hắn đang luyện công thì trên Hắc Ám Sơn, ở trong một trang viên đầy một màu xanh lục, có một cô gái mặc bạch bào ngồi đó, nàng giống như đang suy tư việc gì rồi đột nhiên nói khẽ: "Không biết Kinh Thiên sao rồi, hơn nữa tháng nay hắn vẫn chưa tới hội quán Lăng Vân giao dịch lần nào, không biết hắn có gặp chuyện gì hay không".
Thì ra đó là Nhu Thủy đang lo lắng cho Kinh Thiên, nhiều ngày nay nàng luôn thu nhận tin tức từ Lăng Vân hội quán, nhưng không có chỗ nào báo cáo là thấy bóng dáng của Kinh Thiên.
Đúng lúc này Hình Phong và Huyễn Ảnh Tử đi vào, hai người dường như mới vừa bàn luận với nhau xong nên quần áo có tí lôi thôi, Huyễn Ảnh Tử hưng phấn cười lớn: "Không ngờ ta và ngươi lại cùng một lúc tiến vào tam phẩm đỉnh phong a".
Hình Phong khuôn mặt cũng vui vẻ nói với hắn: "Xì, ta đột phá trước ngươi vài giây, nên lần này ngươi thua ta rồi".
Huyễn Ảnh Tử đang định đáp trả lại thì nhìn sang Nhu Thủy hỏi: "Sao rồi, dạo này không có tin tức của Kinh Thiên à".
Nhu Thủy nhìn hắn rồi chỉ lắc đầu một cái, bỗng nhiên một cái trận pháp xuất hiện ở kế bên, đây chính là trận pháp truyền âm khẩn cấp của nhu thủy.
Nhu Thủy thấy trận pháp sáng lên thì liền vận dụng thiên lực quán nhập vào đó, lúc này trên trận pháp xuất hiện một thân ảnh của một người trung niên, người này khom lưng hành lễ với Nhu Thủy rồi nói: "Bẩm tiểu thư, thuộc hạ đã điều tra được tin tức của Kinh Thiên công tử".
Nhu Thủy nghe thế sắc mặt liền vui mừng hỏi: "Mau nói cho ta biết hiện nay Kinh Thiên đang ở đâu".
Người trung niên này thần sắc lúng túng rồi nói: "Khoảng hơn nửa tháng trước Kinh Thiên công tử đã tới Tung thành, nhưng thuộc hạ nghe được tin tức là trên người công tử có cất giấu thần khí nên bị Tung gia gắt gao tìm kiếm".
Khi nghe nói tới hai chữ thần khí thì Nhu Thủy và Ảnh Tử đều thoáng động dung, họ không ngờ Kinh Thiên che giấu sâu như thế, vậy mà trên người hắn lại có thần khí a.
Nhưng chỉ có Hình Phong là không bất ngờ, vì lần trước Kinh Thiên đã sử dụng một thanh kiếm có sức mạnh khủng bố để chống lại Long Quyển Phong của hắn.
Nhu Thủy định thần lại rồi nói tiếp: "Vậy bây giờ Kinh Thiên ra sao rồi".
Thấy sự quan tâm lo lắng của Nhu Thủy dành cho Kinh Thiên cũng làm vị trung niên đổ mồ hôi lạnh, không biết phải nói sao: "Cách đây vài ngày, nhị thiếu gia của Tung gia đã đánh lén, bắn một mũi tên trúng Kinh Thiên, từ đó không còn tung tích gì nữa".
Vừa nghe nói xong cả ba người đều thốt lên: "Cái gì".
Ảnh Tử khuôn mặt giận tím lên nói: "Mẹ nó cái đám Tung gia kia, dám đả thương huynh đệ của ta".
Hình Phong: "Thật sự cái đám này an gan hùm mật gấu rồi".
Khi hai người đang tức giận thì bỗng cảm thấy sát khí lạnh thấu xương tỏa ra từ người Nhu Thủy, hai người chỉ đánh cười khổ: "Tụi Tung gia kia xui rồi, trước giờ Nhu Thủy rất ít khi động sát khí a, nghĩ tới lần trước mà cũng thấy lạnh người".
Nhu Thủy khuôn mặt từ hiền dịu đổi sang lạnh lùng rồi nói với vị trung niên kia: "Ngươi cấp tốc điều tra lai lịch của Kinh Thiên cho ta, nếu hắn có chuyện gì xảy ra thì nói với Tung gia". Ánh mắt của Nhu Thủy tràn ngập sát khí: "Diệt tộc".
Vị trung niên kia vừa nghe xong hai chữ "Diệt tộc" thì toàn thân hắn cũng nổi da gà, không ngờ được tiểu thư hàng ngày vui vẻ hiền dịu mà bây giờ lại khủng bố đến thế, sau khi nhận mệnh lệnh thì truyền âm trận cũng đã tắt.
Ảnh Tử đi tới gần Nhu Thủy nói: "Chẳng lẽ chúng ta ngồi im không làm gì hết hay sao".
Nhu Thủy định thần lại rồi nói với hắn: "Có thể Kinh Thiên chưa chết, người như hắn không dễ chết vậy đâu, cứ đợi tin tức đã, nóng lòng cũng không làm được gì".
Hình Phong khuôn mặt âm trầm quay sang nói: "Nếu Kinh Thiên gặp chuyện không may thì đám Tung gia cũng không cần sống nữa rồi".
Nói đi nói lại thì Tung gia cũng thật xui xẻo, bọn chúng không ngờ rằng lại vô tình dính tới ba đại gia tộc này, thật sự kiếp trước tu hơi bị thiếu a.
Lúc này ngoài người của Tung gia ra thì người của Lăng Vân hội quán cũng đi tìm tung tích của Kinh Thiên, có thể nói tình cảnh hiện nay rất là náo nhiệt.
Thời gian cứ từ từ trôi qua, tính từ lúc Kinh Thiên rời khỏi Hắc Ám Sơn thì cũng khoảng hai mươi lăm ngày rồi, nhưng hiện nay Kinh Thiên vẫn một mực ngồi luyện công ở bên trong Bích Thủy Động.
Hơn mười ngày hấp thụ đám hắc khí nhưng dường như chúng không có giấu hiệu tiêu hao, đúng lúc này Kinh Thiên lại mở mắt ra, hắn mở miệng cười lớn: "Ha ha ha, không ngờ trong mười ngày mà ta đã đạt tới tam phẩm cấp 20 đỉnh phong a".
Long ca đứng một bên cũng mừng cho hắn: "Thật sự không tin được là ngươi lại hấp thụ được đám hắc khí này, còn khỏa hắc châu trên ngực của ngươi cũng rất đặc biệt a".
Kinh Thiên nghe Long ca nói vậy chỉ mỉm cười, hắn biết mối quan hệ giữa sư phụ mình và đám người Lôi Đế không tốt cho lắm nên hắn cũng không kể cho Long ca chuyện gì cả.
Kinh Thiên nhìn đám hắc khí còn lại thì hắn chỉ đánh thở dài, đống hắc khí này quá nhiều nên hắn chỉ hấp thu được một phần mà thôi, thời gian thật sự không cho phép hắn ngồi đây dây dưa nữa.
Đột nhiên Kinh Thiên nảy ra chủ ý, hắn hấp thu hết đống hắc khí kia vào khỏa hắc châu trên ngực mình để sau này từ từ luyện hóa luôn một thể.
Sau đó Kinh Thiên đi theo Tiểu Hắc Bạch đi vào một căn phòng ở gần đó, khi vừa tiến vào thì đôi mắt hắn cũng sáng rực lên.
Ở đây có chứa rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, còn có xương cốt của một số con thiên thú nhị phẩm nữa.
Kinh Thiên thấy vậy liền hưng phấn rồi lao vào vơ vét, nhưng dược thảo này đều do Tiểu Hắc Bạch vô tình tìm được, còn những xương cốt thiên thú kia đều là do nó săn về.
Tuy đó chỉ là xương cốt của thiên thú nhị phẩm nhưng giá trị không nhỏ tí nào a, cùng với đống thảo dược kia thì vấn đề kinh tế của Kinh Thiên cũng giải quyết được phần nào.
Sau khi Kinh Thiên bị đám hắc khí kia vây quanh thì Long ca rất sợ hắn sẽ xảy ra chuyện gì nên dùng mọi cách để thức tỉnh hắn dậy.
Nhưng cho dù Long ca xài cách nào thì Kinh Thiên vẫn nằm bất động ở đó. Khi thấy Long ca cứ la hết như thế thì Kinh Thiên lên tiếng: "Không có gì cả, làm ơn đừng hét nữa, tai ta sắp điếc rồi nè".
Nghe thấy Kinh Thiên trả lời thì Long ca cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn chưa kịp hỏi tiếp thì đã thấy đám hắc khi vây quanh người Kinh Thiên đang từ từ lao về phía hắn rồi dung nhập vào.
Kinh Thiên thấy vậy liền hiểu ra vị sư phụ kia đang trao cho hắn phần lễ vật cuối cùng.
Kinh Thiên liền ngồi xuống đả tọa bắt đầu hấp thu đám hắc khí đó. Hắc khí trước khi tiến vào người Kinh Thiên thì đã bị khỏa hắc châu trên ngực hắn thanh tẩy thành thiên lực tinh thuần.
Thấy thiên lực tinh thần như thế liên tiếp truyền vào người mình cũng làm cho Kinh Thiên hưng phấn, nếu bình thường khi luyện công hắn phải cố gắng áp súc thiên lực lại để nó ổn định hơn, nhưng nếu hấp thu thiên lực tinh thuần thế này thì không cần tốn sức như vậy nữa.
Kinh Thiên cứ ngồi đó mà hấp thu liên tục không ngừng nghỉ.
Trong lúc hắn đang luyện công thì trên Hắc Ám Sơn, ở trong một trang viên đầy một màu xanh lục, có một cô gái mặc bạch bào ngồi đó, nàng giống như đang suy tư việc gì rồi đột nhiên nói khẽ: "Không biết Kinh Thiên sao rồi, hơn nữa tháng nay hắn vẫn chưa tới hội quán Lăng Vân giao dịch lần nào, không biết hắn có gặp chuyện gì hay không".
Thì ra đó là Nhu Thủy đang lo lắng cho Kinh Thiên, nhiều ngày nay nàng luôn thu nhận tin tức từ Lăng Vân hội quán, nhưng không có chỗ nào báo cáo là thấy bóng dáng của Kinh Thiên.
Đúng lúc này Hình Phong và Huyễn Ảnh Tử đi vào, hai người dường như mới vừa bàn luận với nhau xong nên quần áo có tí lôi thôi, Huyễn Ảnh Tử hưng phấn cười lớn: "Không ngờ ta và ngươi lại cùng một lúc tiến vào tam phẩm đỉnh phong a".
Hình Phong khuôn mặt cũng vui vẻ nói với hắn: "Xì, ta đột phá trước ngươi vài giây, nên lần này ngươi thua ta rồi".
Huyễn Ảnh Tử đang định đáp trả lại thì nhìn sang Nhu Thủy hỏi: "Sao rồi, dạo này không có tin tức của Kinh Thiên à".
Nhu Thủy nhìn hắn rồi chỉ lắc đầu một cái, bỗng nhiên một cái trận pháp xuất hiện ở kế bên, đây chính là trận pháp truyền âm khẩn cấp của nhu thủy.
Nhu Thủy thấy trận pháp sáng lên thì liền vận dụng thiên lực quán nhập vào đó, lúc này trên trận pháp xuất hiện một thân ảnh của một người trung niên, người này khom lưng hành lễ với Nhu Thủy rồi nói: "Bẩm tiểu thư, thuộc hạ đã điều tra được tin tức của Kinh Thiên công tử".
Nhu Thủy nghe thế sắc mặt liền vui mừng hỏi: "Mau nói cho ta biết hiện nay Kinh Thiên đang ở đâu".
Người trung niên này thần sắc lúng túng rồi nói: "Khoảng hơn nửa tháng trước Kinh Thiên công tử đã tới Tung thành, nhưng thuộc hạ nghe được tin tức là trên người công tử có cất giấu thần khí nên bị Tung gia gắt gao tìm kiếm".
Khi nghe nói tới hai chữ thần khí thì Nhu Thủy và Ảnh Tử đều thoáng động dung, họ không ngờ Kinh Thiên che giấu sâu như thế, vậy mà trên người hắn lại có thần khí a.
Nhưng chỉ có Hình Phong là không bất ngờ, vì lần trước Kinh Thiên đã sử dụng một thanh kiếm có sức mạnh khủng bố để chống lại Long Quyển Phong của hắn.
Nhu Thủy định thần lại rồi nói tiếp: "Vậy bây giờ Kinh Thiên ra sao rồi".
Thấy sự quan tâm lo lắng của Nhu Thủy dành cho Kinh Thiên cũng làm vị trung niên đổ mồ hôi lạnh, không biết phải nói sao: "Cách đây vài ngày, nhị thiếu gia của Tung gia đã đánh lén, bắn một mũi tên trúng Kinh Thiên, từ đó không còn tung tích gì nữa".
Vừa nghe nói xong cả ba người đều thốt lên: "Cái gì".
Ảnh Tử khuôn mặt giận tím lên nói: "Mẹ nó cái đám Tung gia kia, dám đả thương huynh đệ của ta".
Hình Phong: "Thật sự cái đám này an gan hùm mật gấu rồi".
Khi hai người đang tức giận thì bỗng cảm thấy sát khí lạnh thấu xương tỏa ra từ người Nhu Thủy, hai người chỉ đánh cười khổ: "Tụi Tung gia kia xui rồi, trước giờ Nhu Thủy rất ít khi động sát khí a, nghĩ tới lần trước mà cũng thấy lạnh người".
Nhu Thủy khuôn mặt từ hiền dịu đổi sang lạnh lùng rồi nói với vị trung niên kia: "Ngươi cấp tốc điều tra lai lịch của Kinh Thiên cho ta, nếu hắn có chuyện gì xảy ra thì nói với Tung gia". Ánh mắt của Nhu Thủy tràn ngập sát khí: "Diệt tộc".
Vị trung niên kia vừa nghe xong hai chữ "Diệt tộc" thì toàn thân hắn cũng nổi da gà, không ngờ được tiểu thư hàng ngày vui vẻ hiền dịu mà bây giờ lại khủng bố đến thế, sau khi nhận mệnh lệnh thì truyền âm trận cũng đã tắt.
Ảnh Tử đi tới gần Nhu Thủy nói: "Chẳng lẽ chúng ta ngồi im không làm gì hết hay sao".
Nhu Thủy định thần lại rồi nói với hắn: "Có thể Kinh Thiên chưa chết, người như hắn không dễ chết vậy đâu, cứ đợi tin tức đã, nóng lòng cũng không làm được gì".
Hình Phong khuôn mặt âm trầm quay sang nói: "Nếu Kinh Thiên gặp chuyện không may thì đám Tung gia cũng không cần sống nữa rồi".
Nói đi nói lại thì Tung gia cũng thật xui xẻo, bọn chúng không ngờ rằng lại vô tình dính tới ba đại gia tộc này, thật sự kiếp trước tu hơi bị thiếu a.
Lúc này ngoài người của Tung gia ra thì người của Lăng Vân hội quán cũng đi tìm tung tích của Kinh Thiên, có thể nói tình cảnh hiện nay rất là náo nhiệt.
Thời gian cứ từ từ trôi qua, tính từ lúc Kinh Thiên rời khỏi Hắc Ám Sơn thì cũng khoảng hai mươi lăm ngày rồi, nhưng hiện nay Kinh Thiên vẫn một mực ngồi luyện công ở bên trong Bích Thủy Động.
Hơn mười ngày hấp thụ đám hắc khí nhưng dường như chúng không có giấu hiệu tiêu hao, đúng lúc này Kinh Thiên lại mở mắt ra, hắn mở miệng cười lớn: "Ha ha ha, không ngờ trong mười ngày mà ta đã đạt tới tam phẩm cấp 20 đỉnh phong a".
Long ca đứng một bên cũng mừng cho hắn: "Thật sự không tin được là ngươi lại hấp thụ được đám hắc khí này, còn khỏa hắc châu trên ngực của ngươi cũng rất đặc biệt a".
Kinh Thiên nghe Long ca nói vậy chỉ mỉm cười, hắn biết mối quan hệ giữa sư phụ mình và đám người Lôi Đế không tốt cho lắm nên hắn cũng không kể cho Long ca chuyện gì cả.
Kinh Thiên nhìn đám hắc khí còn lại thì hắn chỉ đánh thở dài, đống hắc khí này quá nhiều nên hắn chỉ hấp thu được một phần mà thôi, thời gian thật sự không cho phép hắn ngồi đây dây dưa nữa.
Đột nhiên Kinh Thiên nảy ra chủ ý, hắn hấp thu hết đống hắc khí kia vào khỏa hắc châu trên ngực mình để sau này từ từ luyện hóa luôn một thể.
Sau đó Kinh Thiên đi theo Tiểu Hắc Bạch đi vào một căn phòng ở gần đó, khi vừa tiến vào thì đôi mắt hắn cũng sáng rực lên.
Ở đây có chứa rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, còn có xương cốt của một số con thiên thú nhị phẩm nữa.
Kinh Thiên thấy vậy liền hưng phấn rồi lao vào vơ vét, nhưng dược thảo này đều do Tiểu Hắc Bạch vô tình tìm được, còn những xương cốt thiên thú kia đều là do nó săn về.
Tuy đó chỉ là xương cốt của thiên thú nhị phẩm nhưng giá trị không nhỏ tí nào a, cùng với đống thảo dược kia thì vấn đề kinh tế của Kinh Thiên cũng giải quyết được phần nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook