Kinh Phá Thiên Không
-
Chương 121: Cuồng Lôi Chỉ
Trong lúc Kinh Thiên và Kiếm Khả Tình đang ngồi nói chuyện với nhau thì bên ngoài mọi người đang lo lắng không biết chuyện gì xảy ra.
Mặc dù kết giới bên ngoài đã bị vỡ vụn, mọi người có thể nhìn thấy căn phòng trước mắt nhưng lại không dám bước vào.
Chỉ cảm thấy kỳ lạ tại sao căn phòng đó hình như yên ắn một cách lạ thường, không có dao động thiên lực, không có bất kỳ một tiếng động nào truyền ra.
Đúng lúc này thì một tiếng nói của nữ tử vang lên.
"Phụ thân và các vị trưởng lão có thể vào được rồi"
Khi mọi người nghe được tiếng nói này thì đều kích động. Kiếm Si vui mừng lên hẳn.
"Đó là tiếng của Tình nhi a"
Vừa nói xong thì ông liền dẫn đầu cùng mọi người tiến vào, khi mở cửa phong ra thì thấy Kiếm Khả Tình đã ngồi chăm sóc vết thường cho Kinh Thiên. Khuôn mặt nàng cũng dần dần hồng hào lên hẳn.
Kiếm Si thấy một màn này thì liền kích động, chạy tới ôm nàng một cái, rồi quay sang ôm quyền với Kinh Thiên.
"Cảm ơn ngươi đã chữa trị cho nữ nhi của ta, ơn này Kiêm Tông ta ghi nhận"
Đám trưởng lão và khách khanh thấy thế liền tạ ơn Kinh Thiên, xong cả đám quây quanh Kiếm Khả Tình mà cười nói.
Kinh Thiên thì mệt muốn chết không muốn dây dưa ở đây nữa nên đành cáo lui.
"Mọi việc đã xong rồi, vãn bối phải về điều dưỡng vài hôm"
Kiếm Si đang định cho người đưa Kinh Thiên về phòng thì đã thấy Ảnh Tử, Hình Phong, Nhu Thủy và Đoạn Không đỡ hắn đi.
Lúc đám người này quay đi thì Kiếm Si nhìn Đoạn Không một hồi, hắn vẫn không hiểu tại sao mà đám người Kinh Thiên lại để ý tới tên phế vật này.
Sau khi mấy người Nhu Thủy đưa Kinh Thiên về phòng thì cả đám liền cáo lui, không ở lại quấy rầy hắn điều dưỡng.
Kinh Thiên nhắm mắt lại bắt đầu thổ nạp. Hắn đã thành công ở bước đầu tu luyện Thôn Thiên Quyết nên hấp thu thiên lực cũng nhanh hơn vài phần.
Từ lúc Kinh Thiên chữa trị xong cho Kiếm Khả Tình thì đã qua hai ngày, trong hai ngày này thì Kiếm Tông vui mừng hơn bao giờ hết, vì đại tiểu thư của họ đã bình phục trở lại.
Nàng ta là thiên tài bậc nhất của Kiếm Tông trong vòng vài trăm năm nay, nên lúc nào cũng được sự chú ý của tất cả mọi người. Sau đó bọn họ liền tổ chức tiệc mừng cho nàng.
Ngay cả Kiếm Si cũng vui mừng theo, ông ta còn mời mấy người Nhu Thủy tới gần, chỉ có Kinh Thiên là không tham gia mà thôi. Ông ta cũng nhờ người đưa đan dược tới cho hắn nhưng mấy tên đệ tử vừa bước tới gần gian phòng của Kinh Thiên thì liền bị rút đi thiên lực, may mà gần đó có người kịp kéo bọn chúng ra.
Thấy một màn này thì Ảnh Tử và Hình Phong cười không híp mắt, bọn chúng đã quá quen với việc này của Kinh Thiên rồi, mỗi lúc hắn luyện công thì có ngu mới đi lại gần.
Thấy tình hình quá quỷ dị nên Kiếm Tông liền phong bế chỗ đó lại, không cho bất cứ đệ tử nào tới làm phiền Kinh Thiên.
Thi thoảng Kiếm Khả Tình cũng đi tới định cảm ơn hắn, nhưng nàng chỉ dám đứng nhìn chứ không tới gần.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, lúc này Kinh Thiên mới mở mắt tỉnh lại. Hắn cảm thấy toàn thân thư thái hơn bao giờ hết, dường như tu vi cũng tịnh tiến chút đỉnh.
"Thật không ngờ sau một lần chữa trị này mà tu vi lại tăng thêm, thật sự Thôn Thiên Quyết quá mạnh mẽ"
Lần này mặc dù Kinh Thiên bị nội thương nhưng lại không nặng lắm, đa số là do dùng sức quá độ. Hắn chỉ cần dùng một ngày là có thể khôi phục được rồi. Nhưng hắn lại dùng thêm hai ngày để cảm ngộ một chiêu thức mới.
Lúc Long ca dạy cho hắn cách vận hành truyền lôi điện vào ngón tay để chữa trị cho Kiếm Khả Tình, hắn đã nãy ra một ý tưởng.
Kinh Thiên tụ lôi lực vào ngón tay đó, hắn nhớ tới lần áp súc lôi điện lại phong ấn hàn khí của Kiếm Khả Tình, rồi hắn làm điều tương tụ.
Kinh Thiên tích tụ một lượng lớn lôi điện ở ngón tay, từng tia lôi điện đó vờn quanh ngón trỏ của hắn như những con tiểu xa ngọ nguậy vậy.
Kinh Thiên thấy thế liền dùng ngón tay chỉ vào khoảng không một cái, lôi điện từ ngón tay hắn bọc phát ra, nhưng lần đó lại thất bại, lôi điện từ ngón tay hắn bay ra chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
Nhưng Kinh Thiên không muốn bỏ qua cơ hội này, hắn dùng hai ngày để tìm hiểu cách vận hành chiêu thức này, coi như hôm nay cũng có chút tiểu thành.
Hắn lại tích súc lôi điện trên ngón trỏ một lần nữa, rồi chỉ một cái vào hư không, lôi điện như phóng ra theo một đường thẳng, nó bay đi hơn trăm mét rồi mới dừng lại.
"Cuối cùng cũng thành công a"
Long ca thấy vậy lên tiếng.
"Không ngờ ngộ tính của ngươi cao như vậy"
Kinh Thiên chỉ cười hắc hắc một cái.
"Nhưng ta vẫn chưa học được phong ấn chữ Phong kia của ngươi"
Long ca thấy vậy thì mắt giật giật rồi châm biếm hắn.
"Cái phong ấn đó đâu phải muốn là học, cho dù ngươi nghịch thiên cũng chả học nhanh được vậy đâu"
Kinh Thiên nghe hắn nói như vậy chỉ hừ một tiếng không nói. Thật ra hắn cũng có một chút ý tưởng về chiêu thức đó rồi, nhưng khi vẽ ra chữ Phong kia rồi bắt đầu phong ấn thì cái chữ đó lại nát vụn rồi tiêu tán. Sau nhiều lần thử trong mộng cảnh nhưng chỉ thành công được một lần, còn uy lực thì thua xa khi long ca thi triển.
"Ta nên đặt tên cho chiêu thức này là Cuồng Lôi Chỉ đi"
Trong lúc Kinh Thiên thi triển ra Cuồng Lôi Chỉ thì đã kinh động đến những người gần đó. Đúng lúc ấy thì Kiếm Khả Tình đi ngang qua, nàng thấy một màn này thì biết Kinh Thiên đã tỉnh lại.
Nàng từ từ tiến lại gần gian phòng của hắn định chào hỏi.
Khi nàng vừa tới gần thì Kinh Thiên mở cửa phòng đi ra, ngay lúc ấy thì hắn thấy Kiếm Khả Tình đang đứng đó.
"Ồ, Kiếm tiểu thư tới đây có việc gì cần ta à"
Khả Tình nhìn thấy Kinh Thiên thì nàng liền nhớ lại tình cảnh lúc trước đã thấy toàn bộ cơ thể của nàng, rồi hắn còn chạm lên bụng nàng nữa, thế là hai má của nàng liền ửng đỏ lên, nhưng một lúc sau thì Khả Tình đã bình tĩnh trở lại.
"Không có gì, ta thấy ngươi đã tỉnh lại nên muốn đến xem ngươi ra sao thôi"
Kinh Thiên không nói gì nữa mà mời nàng vào phòng ngồi. Khi Kiếm Khả Tình ngồi xuống bàn thì nhìn Kinh Thiên rồi nói.
"Cha ta nói ngươi là một nhân tài, muốn mời ngươi gia nhập Kiếm Tông, không biết ý người thế nào"
Kinh Thiên nghe tới đây thì liền kinh ngạc, hắn không ngờ nàng ta lại trực tiếp thẳng thắn đến thế, với lại cái tên Tông chủ kia cũng quá mau lẹ a.
"Ta dù chỉ là học viên của Thiên Minh học viện mà thôi, có tài cán gì mà đâu"
Nàng nghe hắn nói thé thì hừ một cái.
"Những người tiến nhập vào Thiên Minh học viện thì có ai lại là phế vật, còn ngươi thì còn là thiên tài trong đám đó nữa"
Kinh Thiên nghe nàng nói thể thì cũng cười khổ một cái, đang không biết phải làm sao thì từ bên ngoài truyền tới tiếng của Ảnh Tử.
"Lão tam, ngươi tỉnh lại rồi a, sao lại không đi gặp bọn ta"
Tiếng nói vừa dứt thì đã thấy Ảnh Tử, Hình Phong và Đoạn Không bước vào, khi thấy Kiếm Khả Tình ở trong này thì cả đám đều nhìn hai người với ánh mắt cổ quái, còn Ảnh Tử thì cười cười nhìn qua hai người.
Kiếm Khả Tình thấy đám này nhìn nàng như vậy thì liền đỏ mặt mà rời đi. Ảnh Tử ngồi xuống cười nham hiểm rồi nói.
"Lão tam à, ngươi cũng quá tài giỏi rồi, mới không bao lâu đã đem đại tiểu thư của Kiếm Tông nắm vào lòng bàn tay a"
Hình Phong thì vỗ vỗ vai của hắn như đồng ý với lời của Ảnh Tử.
Đoạn Không thì kinh ngạc nhìn Kinh Thiên rồi nói.
"Tam ca quả là tài giởi, Khả Tình tiểu thư là người cao ngạo vậy mà huynh cũng cưa đổ được"
Kinh Thiên nghe cả đám nói thế thì cũng chả buồn giải thích nữa, mà chỉ cười một cái cho qua, sau đó một đám nói chuyện với nhau.
Mặc dù kết giới bên ngoài đã bị vỡ vụn, mọi người có thể nhìn thấy căn phòng trước mắt nhưng lại không dám bước vào.
Chỉ cảm thấy kỳ lạ tại sao căn phòng đó hình như yên ắn một cách lạ thường, không có dao động thiên lực, không có bất kỳ một tiếng động nào truyền ra.
Đúng lúc này thì một tiếng nói của nữ tử vang lên.
"Phụ thân và các vị trưởng lão có thể vào được rồi"
Khi mọi người nghe được tiếng nói này thì đều kích động. Kiếm Si vui mừng lên hẳn.
"Đó là tiếng của Tình nhi a"
Vừa nói xong thì ông liền dẫn đầu cùng mọi người tiến vào, khi mở cửa phong ra thì thấy Kiếm Khả Tình đã ngồi chăm sóc vết thường cho Kinh Thiên. Khuôn mặt nàng cũng dần dần hồng hào lên hẳn.
Kiếm Si thấy một màn này thì liền kích động, chạy tới ôm nàng một cái, rồi quay sang ôm quyền với Kinh Thiên.
"Cảm ơn ngươi đã chữa trị cho nữ nhi của ta, ơn này Kiêm Tông ta ghi nhận"
Đám trưởng lão và khách khanh thấy thế liền tạ ơn Kinh Thiên, xong cả đám quây quanh Kiếm Khả Tình mà cười nói.
Kinh Thiên thì mệt muốn chết không muốn dây dưa ở đây nữa nên đành cáo lui.
"Mọi việc đã xong rồi, vãn bối phải về điều dưỡng vài hôm"
Kiếm Si đang định cho người đưa Kinh Thiên về phòng thì đã thấy Ảnh Tử, Hình Phong, Nhu Thủy và Đoạn Không đỡ hắn đi.
Lúc đám người này quay đi thì Kiếm Si nhìn Đoạn Không một hồi, hắn vẫn không hiểu tại sao mà đám người Kinh Thiên lại để ý tới tên phế vật này.
Sau khi mấy người Nhu Thủy đưa Kinh Thiên về phòng thì cả đám liền cáo lui, không ở lại quấy rầy hắn điều dưỡng.
Kinh Thiên nhắm mắt lại bắt đầu thổ nạp. Hắn đã thành công ở bước đầu tu luyện Thôn Thiên Quyết nên hấp thu thiên lực cũng nhanh hơn vài phần.
Từ lúc Kinh Thiên chữa trị xong cho Kiếm Khả Tình thì đã qua hai ngày, trong hai ngày này thì Kiếm Tông vui mừng hơn bao giờ hết, vì đại tiểu thư của họ đã bình phục trở lại.
Nàng ta là thiên tài bậc nhất của Kiếm Tông trong vòng vài trăm năm nay, nên lúc nào cũng được sự chú ý của tất cả mọi người. Sau đó bọn họ liền tổ chức tiệc mừng cho nàng.
Ngay cả Kiếm Si cũng vui mừng theo, ông ta còn mời mấy người Nhu Thủy tới gần, chỉ có Kinh Thiên là không tham gia mà thôi. Ông ta cũng nhờ người đưa đan dược tới cho hắn nhưng mấy tên đệ tử vừa bước tới gần gian phòng của Kinh Thiên thì liền bị rút đi thiên lực, may mà gần đó có người kịp kéo bọn chúng ra.
Thấy một màn này thì Ảnh Tử và Hình Phong cười không híp mắt, bọn chúng đã quá quen với việc này của Kinh Thiên rồi, mỗi lúc hắn luyện công thì có ngu mới đi lại gần.
Thấy tình hình quá quỷ dị nên Kiếm Tông liền phong bế chỗ đó lại, không cho bất cứ đệ tử nào tới làm phiền Kinh Thiên.
Thi thoảng Kiếm Khả Tình cũng đi tới định cảm ơn hắn, nhưng nàng chỉ dám đứng nhìn chứ không tới gần.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, lúc này Kinh Thiên mới mở mắt tỉnh lại. Hắn cảm thấy toàn thân thư thái hơn bao giờ hết, dường như tu vi cũng tịnh tiến chút đỉnh.
"Thật không ngờ sau một lần chữa trị này mà tu vi lại tăng thêm, thật sự Thôn Thiên Quyết quá mạnh mẽ"
Lần này mặc dù Kinh Thiên bị nội thương nhưng lại không nặng lắm, đa số là do dùng sức quá độ. Hắn chỉ cần dùng một ngày là có thể khôi phục được rồi. Nhưng hắn lại dùng thêm hai ngày để cảm ngộ một chiêu thức mới.
Lúc Long ca dạy cho hắn cách vận hành truyền lôi điện vào ngón tay để chữa trị cho Kiếm Khả Tình, hắn đã nãy ra một ý tưởng.
Kinh Thiên tụ lôi lực vào ngón tay đó, hắn nhớ tới lần áp súc lôi điện lại phong ấn hàn khí của Kiếm Khả Tình, rồi hắn làm điều tương tụ.
Kinh Thiên tích tụ một lượng lớn lôi điện ở ngón tay, từng tia lôi điện đó vờn quanh ngón trỏ của hắn như những con tiểu xa ngọ nguậy vậy.
Kinh Thiên thấy thế liền dùng ngón tay chỉ vào khoảng không một cái, lôi điện từ ngón tay hắn bọc phát ra, nhưng lần đó lại thất bại, lôi điện từ ngón tay hắn bay ra chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.
Nhưng Kinh Thiên không muốn bỏ qua cơ hội này, hắn dùng hai ngày để tìm hiểu cách vận hành chiêu thức này, coi như hôm nay cũng có chút tiểu thành.
Hắn lại tích súc lôi điện trên ngón trỏ một lần nữa, rồi chỉ một cái vào hư không, lôi điện như phóng ra theo một đường thẳng, nó bay đi hơn trăm mét rồi mới dừng lại.
"Cuối cùng cũng thành công a"
Long ca thấy vậy lên tiếng.
"Không ngờ ngộ tính của ngươi cao như vậy"
Kinh Thiên chỉ cười hắc hắc một cái.
"Nhưng ta vẫn chưa học được phong ấn chữ Phong kia của ngươi"
Long ca thấy vậy thì mắt giật giật rồi châm biếm hắn.
"Cái phong ấn đó đâu phải muốn là học, cho dù ngươi nghịch thiên cũng chả học nhanh được vậy đâu"
Kinh Thiên nghe hắn nói như vậy chỉ hừ một tiếng không nói. Thật ra hắn cũng có một chút ý tưởng về chiêu thức đó rồi, nhưng khi vẽ ra chữ Phong kia rồi bắt đầu phong ấn thì cái chữ đó lại nát vụn rồi tiêu tán. Sau nhiều lần thử trong mộng cảnh nhưng chỉ thành công được một lần, còn uy lực thì thua xa khi long ca thi triển.
"Ta nên đặt tên cho chiêu thức này là Cuồng Lôi Chỉ đi"
Trong lúc Kinh Thiên thi triển ra Cuồng Lôi Chỉ thì đã kinh động đến những người gần đó. Đúng lúc ấy thì Kiếm Khả Tình đi ngang qua, nàng thấy một màn này thì biết Kinh Thiên đã tỉnh lại.
Nàng từ từ tiến lại gần gian phòng của hắn định chào hỏi.
Khi nàng vừa tới gần thì Kinh Thiên mở cửa phòng đi ra, ngay lúc ấy thì hắn thấy Kiếm Khả Tình đang đứng đó.
"Ồ, Kiếm tiểu thư tới đây có việc gì cần ta à"
Khả Tình nhìn thấy Kinh Thiên thì nàng liền nhớ lại tình cảnh lúc trước đã thấy toàn bộ cơ thể của nàng, rồi hắn còn chạm lên bụng nàng nữa, thế là hai má của nàng liền ửng đỏ lên, nhưng một lúc sau thì Khả Tình đã bình tĩnh trở lại.
"Không có gì, ta thấy ngươi đã tỉnh lại nên muốn đến xem ngươi ra sao thôi"
Kinh Thiên không nói gì nữa mà mời nàng vào phòng ngồi. Khi Kiếm Khả Tình ngồi xuống bàn thì nhìn Kinh Thiên rồi nói.
"Cha ta nói ngươi là một nhân tài, muốn mời ngươi gia nhập Kiếm Tông, không biết ý người thế nào"
Kinh Thiên nghe tới đây thì liền kinh ngạc, hắn không ngờ nàng ta lại trực tiếp thẳng thắn đến thế, với lại cái tên Tông chủ kia cũng quá mau lẹ a.
"Ta dù chỉ là học viên của Thiên Minh học viện mà thôi, có tài cán gì mà đâu"
Nàng nghe hắn nói thé thì hừ một cái.
"Những người tiến nhập vào Thiên Minh học viện thì có ai lại là phế vật, còn ngươi thì còn là thiên tài trong đám đó nữa"
Kinh Thiên nghe nàng nói thể thì cũng cười khổ một cái, đang không biết phải làm sao thì từ bên ngoài truyền tới tiếng của Ảnh Tử.
"Lão tam, ngươi tỉnh lại rồi a, sao lại không đi gặp bọn ta"
Tiếng nói vừa dứt thì đã thấy Ảnh Tử, Hình Phong và Đoạn Không bước vào, khi thấy Kiếm Khả Tình ở trong này thì cả đám đều nhìn hai người với ánh mắt cổ quái, còn Ảnh Tử thì cười cười nhìn qua hai người.
Kiếm Khả Tình thấy đám này nhìn nàng như vậy thì liền đỏ mặt mà rời đi. Ảnh Tử ngồi xuống cười nham hiểm rồi nói.
"Lão tam à, ngươi cũng quá tài giỏi rồi, mới không bao lâu đã đem đại tiểu thư của Kiếm Tông nắm vào lòng bàn tay a"
Hình Phong thì vỗ vỗ vai của hắn như đồng ý với lời của Ảnh Tử.
Đoạn Không thì kinh ngạc nhìn Kinh Thiên rồi nói.
"Tam ca quả là tài giởi, Khả Tình tiểu thư là người cao ngạo vậy mà huynh cũng cưa đổ được"
Kinh Thiên nghe cả đám nói thế thì cũng chả buồn giải thích nữa, mà chỉ cười một cái cho qua, sau đó một đám nói chuyện với nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook