Kinh! Nghèo Khó Giáo Thảo Là Cha Đứa Bé
-
3: Ba Mẹ Chẳng Lẽ Muốn Ly Hôn Sao
Editor & Beta: Yu
Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad @hongngoc3108
Giang Nhược Kiều mặc dù cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời tin nhắn:【 Lục Dĩ Thành, tôi là Giang Nhược Kiều, có chuyện gì sao? 】
Nếu như không phải do Lục Dĩ Thành trực tiếp giới thiệu thì khi Giang Nhược Kiều nhìn thấy cái tin nhắn thế này thì cũng xoá rồi.
Nên nói như thế nào nhỉ, tuy rằng Gianh Nhược Kiều cùng Lục Dĩ Thành một chút cũng không thân nhưng mà cũng quen biết, trong đám bạn thì Lục Dĩ Thành là người có danh tiếng rất tốt.
Bạn trai của cô cùng Lục Dĩ Thành ở cùng phòng ký túc xá nên quan hệ của hai người khá tốt, cho nên cô cũng được tiếp xúc với Lục Dĩ Thành vài lần, thật sự anh ta cũng không tệ.
Cái tên Lục Dĩ Thành này thì trong ký túc xá của tụi cô cũng được xuất hiện với tần suất khá cao.
Có thể thi vào được Đại học A thì hồi còn học cao trung thì ai mà không phải là học bá? Mỗi năm, Trạng Nguyên của mỗi trường trong các tỉnh đều sẽ tiến hành tranh đoạt học bổng của Đại học A dành cho tân sinh viên, trên cơ bản học bổng này có thể bao gồm cả bốn năm học phí, thi đậu vào danh giáo [1] đã rất là lợi hại rồi mà còn được miễn học phí nữa thì tất nhiên còn sẽ trở thành học bá chiến đấu cơ [2].
Lần đó chính Lục Dĩ Thành đã trở thành Trạng Nguyên khối tự nhiên.
[1] Danh giáo: trường top đầu, trường ưu tú, nổi tiếng.
[2] Học bá chiến đấu cơ: là học sinh học hành cực kỳ chăm chỉ, nghiêm túc hơn cả học bá và đạt được nhiều thành tích học tập xuất sắc.
Mấy người mà đầu óc thông minh thì sẽ luôn có ánh hào quang xung quanh mình.
Huống chi Lục Dĩ Thành cả diện mạo lẫn phong thái còn nổi bật như vậy.
Tuy nhiên, theo quan điểm của Giang Nhược Kiều dù là nam sinh đó có nhan sắc kém một chút đi nữa mà chỉ cần đủ sạch sẽ thì cậu ấy cũng sẽ được cộng thêm điểm thôi.
Mà Lục Dĩ Thành thì rất sạch sẽ.
Không chỉ là nói về quần áo, giày, tóc, móng tay của anh ta mà còn cả khí chất nữa.
Có những chàng trai còn chưa tới 20, tuổi còn trẻ mà đã lượm thuộm dơ dấy nhìn chả thoải mái tí nào.
Lục Dĩ Thành vừa sạch sẽ vừa nhẹ nhàng khoan khoái, nhân duyên của anh ta cũng đặt biệt tốt, đối đãi với ai cũng rất ôn hoà thân thiện, mỗi năm đều lấy được học bổng nhưng vẫn luôn khiêm tốn như vậy, người như vậy mà người hay bắt bẻ xảo quyệt như Giang Nhược Kiều cũng phải tán thưởng một câu: Trừ bỏ không có tiền ra thì quả thật rất hoàn mỹ.
Bất quá Giang Nhược Kiều đối với tiêu chuẩn "Không có tiền" này quá để ý.
Trên thực tế, người đã có thể thi đỗ đại học A, nếu nỗ lực một chút thì cũng sẽ không nghèo.
Hiện tại thị trường làm gia sư dạy học tại nhà đã rất nổi tiếng đối với các sinh viên đại học, huống như là gia sư từ một trường học top đầu.
Lần trước Giang Nhược Kiều đã nghe bạn trai nói qua, Lục Dĩ Thành chỉ cần làm gia sư thôi thì mỗi tháng đều có thể kiếm không ít tiền, hơn nữa ký túc xá của bọn họ mà hai người kia nếu không có tiền thì đều sẽ mượn của Lục Dĩ Thành.
Rất nhiều người đang học đại học về sau đều sẽ có chút buông thả, đám Giang Nhược Kiều cũng có những thời điểm sẽ trốn học.
Nhưng Lục Dĩ Thành cũng không vì vậy mà "Thông đồng làm bậy", sẽ có một vài giáo viên sẽ không điểm danh, và có những môn học tự do lên cũng được mà không lên cũng không sao thì anh ta cũng sẽ không trốn học.
Cũng vì tính tình chăm chỉ và nghiêm túc như vậy, mà Giang Nhược Kiều còn nghe nói là, có mấy học trường rất lợi hại đã tự mình mở công ty đã cực lực mời Lục Dĩ Thành vào đấy làm việc, lương bổng cũng rất lý tưởng.
Nói tóm lại, ai cũng có thể thấy được rằng là Lục Dĩ Thành là một con người rất tiềm năng với tương lai vô hạn.
* * *
Lục Dĩ Thành giây sau đã trả lời tin nhắn:【 Cô bây giờ đang ở tại Bắc Kinh sao? 】
Kỳ quái.
Giang Nhược Kiều đem miếng bánh quẩy* ngâm vào trong sữa đậu nành rồi sau đó mới trả lời tin nhắn:【 Không, có chuyện gì a? 】
* Bánh quẩy
Trừ bỏ bạn trai Tương Diên ra thì Giang Nhược Kiều cùng Lục Dĩ Thành không hề có quen biết gì, hai người bọn họ không cùng một khoa, cũng không có bạn bè chung.
Tuy Giang Nhược Kiều đã cố động não rồi nhưng vẫn không thể nào đoán ra được Lục Dĩ Thành vì chuyện gì mà tìm đến cô.
Lục Dĩ Thành:【 Có tiện không nếu cô có thể đến Bắc Kinh một chuyến để nói chuyện với nhau? 】
Giang Nhược Kiều: "..."
Giữa bọn họ có chuyện gì mà không thể nói trong điện thoại trong tin nhắn được a?
Làm như có cái gì với nhau không bằng.
Không chờ Giang Nhược Kiều trả lời, Lục Dĩ Thành lại nghiêm trang nói:【 Có thể sẽ có chút đường đột, nhưng chuyện này tôi cần thiết phải giáp mặt với cô mới nói được.
Nếu thuận tiện thì cô có thể đem số thẻ căn cước cho tôi, tôi sẽ mua vé và đặt khách sạn cho cô ở, còn nếu cô không tiện, thì tôi sẽ đi tìm cô.
Đây là chuyện rất quan trọng.
】
Lúc này Giang Nhược Kiều rất tò mò.
Có thể là do Lục Dĩ Thành có danh tiếng quá tốt, có thể là cô cảm thấy anh ta cũng thực không tồi, nên cô đối mặt với cái yêu cầu không đâu vào đâu này cũng không có lập tức cự tuyệt, ngược lại còn căn nhắc một chút, cũng không còn nhiều ngày kể từ lúc nghỉ hè rồi, đợi đến khi khai giảng mới trở lại trường học thì vừa phải chen lấn vừa nóng nực thì không bằng bây giờ trở về cũng được.
Khả năng là do giấc mộng kia đối với cô cũng có chút ảnh hưởng đi.
Trong mộng, cô cảm thấy Tưởng Diên giống như một lá cải thúi [3], đầu tiên là cùng nữ nhân khác khanh khanh ta ta với nhau, sau đó còn to gan lớn mật bảo cô cầu xin hắn.
[3] Lá cải thối: chỉ người đàn ông cặn bã, thối nát đáng bị bỏ đi như lá cải thúi.
Quá rời rạc.
Giang Nhược Kiều đã qua cái thời kỳ mà khi mơ một giấc mơ kì quái nào thì ngày mai nhất định sẽ tìm Chu Công giải đáp.
Đối với cô bây giờ mà nói, bạn trai xuất quỹ [4] cũng không tính là chuyện gì lớn.
[4] Xuất quỹ: ngoại tình
Mấy cái cảm xúc thống khổ hay chần chừ gì thì cũng đều là dư thừa, thử hỏi mà xem, rác rưởi trong nhà mình có phải hay không nói ném liền ném, ai sẽ đi đối với cái rác rưởi dư thừa này mà có cái cảm xúc lưu luyến không bỏ a?**
** Lời editor: Nhưng mà cũng sẽ có những người bị lười đổ đổ rác đấy, để đến khi nó bóc mùi thối cả ra còn sinh ra những thứ kinh dị thì mới chịu đi bỏ đấy thôi ???? nên ai mà ở trong tình trạng này thì hãy sáng suốt lên ₫i người thiệt chỉ là mình thôi à.
Fighting!!!! (づ。◕‿‿◕。)づ
Bây giờ đi về Bắc Kinh cũng tốt.
Vừa lúc hai ngày trước chủ cửa hàng mà cô đang hợp tác đã hỏi cô có thể hay không về sớm chút để quay hình.
Cơ duyên xảo hợp, ảnh của cô được người ta đăng lên mạng, lúc đó Weibo đã thu hút được một lượng chú ý nhất định, trong thời gian đó có quá nhiều người tìm kiếm cô, cái gì mà chụp ảnh quay phim, cái gì mà phát sóng trực tiếp để trở thành người nổi tiếng trên mạng, ùn ùn không dứt.
Sau khi lọc ra những thông tin không đáng tin cậy, cô nhìn thấy tin tức của chủ một cửa hàng Hán phục, đại khái ý tứ cảm thấy khí chất của cô ấy rất thích hợp làm người mẫu Hán phục và hy vọng có thể cùng cô hợp tác lâu dài.
Trước kia cũng có không ít người muốn Giang Nhược Kiều làm người mẫu cho cửa hàng.
Nhưng tất cả đều bị Giang Nhược Kiều từ chối.
Con người của cô rất...!Cô đối với việc làm người mẫu chụp ảnh có chút kháng cự.
Chủ yếu là do hồi cao trung có một thời kỳ trên mạng phơi bày ra hình ảnh cũ của một nhóm minh tinh, muốn thông qua đó so sánh phân tích một chút xem họ có phải hay không đã phẫu thuật thẩm mỹ.
Khi đó Giang Nhược Kiều nhìn vào bức ảnh, vỡ mộng hoàn toàn, cũng không phải bởi vì mặt mà là không nghĩ tới mấy minh tinh đó lại quê mùa như vậy.
Có những quần áo phong cách mười năm trước sẽ cảm thấy rất thời thượng, tới mười năm sau nhìn lại quả thực cay con mắt quá đi à.
Cô tin tưởng rằng nhóm minh tinh kia hận không thể để những tấm ảnh này biến mất mãi mãi.
Quần áo hiện tại cũng giống vậy, lúc này nhìn thấy thế nào cũng đẹp, vậy chờ đến mười năm sau thì sao? Có phải hay không sẽ trở thành lịch sử đen tối mà dù có nằm mơ cô cũng phải tiêu diệt cho bằng được? Càng quan trọng hơn là, những nhãn hiệu nổi tiếng đều sẽ có người mẫu chuyên nghiệp, không tới phiên cô được đâu.
Nhưng Hán phục cổ trang thì hoàn toàn khác, ít nhất.....!nó sẽ mạnh hơn một chút đi? Dù gì thì cô ấy cũng đã xem phim cổ trang hơn hai mươi năm rồi, hiện tại xem xong những cái đạo cụ đó hay trang phục cũng không thấy sốc.
Sỡ dĩ mà Giang Nhược Kiều đồng ý....!Đó là do đối phương đưa quá nhiều.
Cô cùng chủ tiệm biết nhau cũng đã hơn một năm, nhìn ra được đối phương là một phú bà không thiếu nhất là tiền, xây dựng cái cửa hàng Hán phục này cũng chỉ đơn giản là do hứng thú và yêu thích.
Chủ tiệm thì thoải mái, đưa tiền lại nhiều, chế tác thiết kế Hán phục đã tốt rồi còn muốn tốt hơn, cô đương nhiên là phải đáp ứng rồi.
Giang Nhược Kiều trả lời tin nhắn của Lục Dĩ Thành:【 Trước tiên tôi sẽ về lại Bắc Kinh.
Đến lúc đó thì hãy liên hệ.
】
Nhìn ra được rõ ràng là Lục Dĩ Thành không nghĩ ở tin nhắn nói chuyện, kia cô cũng không cần thiết đuổi theo hỏi.
Lục Dĩ Thành:【 OK, cô cho tôi số căn cước công dân một chút, đi máy bay hay là tàu cao tốc? 】
Kỳ thật Lục Dĩ Thành biết số thẻ căn cước công dân của Giang Nhược Kiều.
Rốt cuộc tiểu mập mạp đọc đến thuộc làu làu.
Chẳng qua là anh ta hiện tại đang không biết số căn cước công dân của bạn gái của bạn tốt.
Giang Nhược Kiều:【 Không cần, tôi tự mua vé.
】
Lục Dĩ Thành:【 OK.
】
* * *
Gần đây, công việc và nghỉ ngơi của Lục Dĩ Thành đang bị xáo trộn.
Hiện tại cuộc sống của anh đang diễn ra một sai lầm rất lớn.
Anh thế mà lại có thêm một đứa bé.
Vốn dĩ anh có thể giao đứa bé này cho đồn công an, nhưng khi đó có khi lại kinh động đến xã hội, đến lúc đó sẽ có vô số cuộc phỏng vấn cùng với nhiều chuyện phiền toái xảy ra, cuộc sống của anh sẽ càng rối bời hơn.
Sau khi đã cân nhắc về cái lợi và cái hại, anh quyết định sẽ không báo cho các nhà chức trách.
Với năng lực hiện tại của anh, nuôi sống chính mình không hề có một chút vấn đề, nhưng nếu thêm một đứa trẻ cần quá nhiều nhu cầu thì anh thực sự chịu không nổi.
Có thể thấy, điều kiện kinh tế của anh trong tương lai cũng tạm ổn, đứa trẻ này rất được nuông chiều.
Nhóc con mới 5 tuổi, trong lòng baba không khỏi phiền muộn về tài chính để đáp ứng nhu cầu của nó.
Một nhóc con 5 tuổi xem không hiểu quẫn bách [5] của baba 20 tuổi.
[5] Quẫn bách: ở trong tình trạng khốn đốn ngặt nghèo đến mức không biết làm thế nào, không có cách nào để tháo gỡ.
Nhóc muốn Lego, sớm hay muộn thì cũng muốn uống sữa bò, muốn ăn nhiều ít loại trái cây, muốn xem đủ loại bản vẻ, còn muốn mua mô hình ô tô máy bay.
Ngay cả khi thằng nhóc không phải là một bé con có quá nhiều nhu cầu, nhưng đối với điều kiện của Lục Dĩ Thành thì cũng không thể nào nuôi nổi.
Huống chi, dưỡng một đứa trẻ không phải chỉ cần ăn no mặc ấm là được.
Ít nhất thì nhóc con cũng muốn đi học nhỉ?
Chính là nhóc con liền hộ khẩu cũng không có.
Lục Dĩ Thành không khỏi than thở: Khó trách không ít người đều nói sinh con thì phải thận trọng.
Khó trách muốn thiết lập tuổi tác để có thể lập gia đình, anh ta 20 tuổi vừa không có thời gian vừa không có điều kiện để nuôi thắng bé.
Cũng may, con trai không phải là của một mình anh.
Cũng may, mẹ của thằng nhóc anh biết đó là ai.
Hai người thì...!Hẳn là sẽ có nhiều biện pháp hơn ha.
Một đứa bé yêu cầu rất nhiều.
Hai ngày trước Lục Dĩ Thành vào siêu thị mua kem đánh răng cho thằng nhóc, nó bảo không thích.
Lục Dĩ Thành không còn cách nào khác là đi đến siêu thị nhập khẩu và mua loại kem đánh răng nhóc con muốn theo chỉ dẫn của nó.
Hơn 50 đồng [6] một hộp nhỏ 50ml.
[6] Đồng (块): tên gọi khác của Nhân dân tệ (¥)
8 giờ 10 phút, nhóc con rốt cuộc ngủ dậy.
Có thể là do duy truyền nên tóc của thằng nhóc có chút xoăn, phi thường đáng yêu.
Trong nhà Lục Dĩ Thành tất nhiên không có ai gen tóc xoăn, vậy đây là gen của Giang Nhược Kiều?
"Tư Nghiên, ba cùng....." Lục Dĩ Thành vẫn như cũ khó mà mở miệng được, anh dừng lại một chút, giọng nói tận lực bình ổn: "Cùng với cô ấy hẹn gặp mặt, bất quá con đồng ý với ba là không thể giống như lần trước gặp ba mà trực tiếp mở miệng gọi mẹ."
Nhóc con tên là Lục Tư Nghiên.
Hắn thực thông minh, đã có thể viết tên của chính mình.
Lục Tư Nghiên ngay lập tức khó chịu, chạm vào đỉnh đầu tóc xoăn nói: "Tại sao a? Con rất nhớ mẹ."
Rõ ràng có thể thấy được, nhóc con thân với mẹ hơn một chút.
Lục Dĩ Thành: "Cô ấy sẽ bị doạ."
Một tuần trước, thằng bé như một tiểu đạn pháo đột ngột xông tới chỗ anh, thanh âm vang dội kêu baba.
Lúc ấy Lục Dĩ Thành còn cho rằng mình gặp quỷ.
May mắn lúc ấy trời chỉ tờ mờ sáng, cũng không có người.
Lục Tư Nghiên không tiếp thu được cái lý do này, hỏi: "Ba mẹ chằng lẽ muốn ly hôn sao? "
Nếu không phải thì vì cái gì không cho nhóc gọi mẹ.
Thế nhưng cho dù có ly hôn thì đó cũng là mẹ của nhóc!
Lục Dĩ Thành tiếp xúc với thằng nhóc một tuần lễ, xem như đối với thằng nhóc cũng hiểu biết một chút, cũng nói qua chuyện nhóc con này xuyên không...!Tựa hồ giải thích không thông, nhóc con không thể nào không biết được mọi chuyện không thích hợp, ví dụ như hiện tại baba lại nghèo như vậy, chỉ cho nhóc mua kem đánh răng thôi mà lúc tính tiền thì hô hấp lại trở nên khó khăn! Ví dụ như baba so với trước kia trẻ tuổi hơn, nhưng cho dù như thế, đứa trẻ ở lứa tuổi này cũng không thể lý giải điều thần kỳ có trên người mình.
"Không có ly hôn"
Liền hôn cũng chưa kết.
Không, quá trình yêu đương còn chưa có nữa là.
Nhóc con quả nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lục Dĩ Thành luôn luôn thông minh, vô luận vấn đề khó khăn cỡ nào, vào trong tay anh, đều giống như là một cuộn len rối tung thành một đống cũng tìm được biện pháp để cuộn nó lại, các vấn đề đều được giải quyết một cách dễ dàng.
Nhưng bây giờ, anh lại bó tay không có biện pháp gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh khẽ cắn môi nói ra: "Con đáp ứng ba, hôm nay mang con ăn KFC."
Lục Tư Nghiễn bĩu môi, dựng thẳng một ngón tay đầy thịt lên: "Còn muốn ăn một bữa Pizza Hut."
Lục Dĩ Thành: "..."
Anh rốt cục cảm nhận được câu nói kia của thúc thúc đơn thân sát vách, nuôi một đứa bé tiền lương một ngày toàn góp đi vào nó, như đi làm không công.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Mở đầu mà lãnh lẽo quá a = =
Hãy bình luận và góp ý để làm ấm nó lên đi ~~
* * *
Editor cũng có lời muốn nói: sau khi đã suy nghĩ một hồi lâu thì mình cũng quyết định sẽ để nguyên một chương luôn không tách ra 2 phần nữa, đọc cho nó sướng >..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook