Kinh Hồng Vũ
-
Chương 27: Chương 27
Ban đêm, hoàng cung có quy tắc, chính là qua giờ tuất tất cả các cung đều phải toàn bộ tắt đèn.
Thế nhưng, lại có một cung quả thật rất to gan, không những không tắt đèn, mà người ta còn nhìn thấy ánh đèn còn sáng hơn ngày thường.
Tô Vân Hi ung dung ngồi ở hạ phòng, trên bàn còn bày đến bàn cờ, điểm tâm còn có rượu.
Trên bàn cờ bày ra một thế trận, tứ bề nan giải, Tô Vân Hi mỉm cười, song lại từ tốn hạ xuống từng nước cờ, qua thêm hai khắc, thế trận tự nhiên được phá giải.
Đem hồng chi cho vào miệng, từ từ cảm nhận vị ngọt cùng chua lan tỏa khắp khoang miệng.
"Nô tài tham kiến quận chúa! Quận chúa, Phạm sư phụ cùng nô tài căn dặn hướng người chuyển lời, Phạm sư phụ công vụ bận rộn, cho nên đêm nay không thể hướng người trình diện." tiểu thái giám từ bên ngoài đi vào, cẩn thận hạ gối, cúi đầu trình báo.
"Lui đi." Tô Vân Hi chỉ một cái gật đầu, hạ lệnh.
"Nô tài cáo lui!" tiểu thái giám khom lưng, hành lễ, chậm rãi lui ra ngoài.
"Không đến sao?" Tô Vân Hi trong lòng nghĩ một trận.
Sau khi đãi yến kết thúc, nàng đã cho người đi gọi đến người kia.
Vốn dĩ hôm nay muốn thăm dò hắn một lúc, không ngờ đối phương lại nhanh hơn nàng một bước khướt từ.
Tìm đại một cái cớ quăng cho nàng.
Tô Vân Hi nhếch môi, hôm nay thoát được, không có nghĩa cả đời sẽ thoát được.
Nâng lên bôi rượu uống cạn.
"Quận chúa!" tiểu Đỗ tử từ bên ngoài tiếng vào.
"Nô tài tham kiến quận chúa! Quận chúa, Phạm sư phụ đến rồi." tiểu Đỗ tử thái dương chạm đất, kính cẩn hành lễ.
Tô Vân Hi có chút ngạc nhiên.
Không phải đã nói không đến sao, bây giờ lại có mặt? Muốn đùa giỡn bản cung?
"Để Phạm sư phụ vào.
Truyền ý của bản cung, bản cung không cho phép, không ai được bước vào Nguyệt Hoa cung nửa bước, hoàng thượng cũng không ngoại lệ.
Nghe rõ?" Tô Vân Hi ánh mắt sắc lạnh đối nô tài căn dặn.
"Nô...!Nô tài hiểu rõ! Nô tài cáo lui." tiểu Đỗ tử một cái dập đầu, sau đó lập tức lui đi.
Tô Vân Hi đại não đột nhiên nghĩ được điều gì, vươn tay đem ngoại bào cởi bỏ, thân thể nàng bây giờ chỉ lưu lại sa y mỏng cùng yếm hoa.
Nàng cũng tính toán rất kỹ càng, đêm nay lại cố tình chọn trúng chiếc yếm hoa phi thường hở, khe ngực khoét sau, bên hông cũng được làm thiếu vải hơn những chiếc yếm bình thường.
Loại này yếm hoa là đặc biệt căn dặn Hoán Y cục làm đến, thứ này, nàng còn rất nhiều a.
Nữ nhân vươn tay lấy đến huân hương, nghiêng lọ, chất lỏng chảy xuống lòng bàn tay, nữ nhân ngón tay lấy một ít huân hương thoa lên cổ, sau đó xương quai cùng cổ tay.
Lại một cái ủy mị nụ cười.
Một lúc sau, Tiểu Bạch thân ảnh mới dần xuất hiện trước mắt.
Đưa mắt nhìn đến người ở đối diện, đại não lại dấy lên vô số câu hỏi.
Đối phương y phục vẫn chưa hoán đi, tay áo bị nhàu không ít, trên trán cùng cánh tay còn lưu lại vệt nước chưa khô.
Hắn không phải rời đi đãi yến từ sớm? Rốt cuộc là đi nơi nào? Tô Vân Hi chau mày, nhìn đối phương đến gần, ngồi xuống phía đối diện.
Tiểu Bạch từ tốn ngồi xuống ghế, động thái trang nhã rót đến cho bản thân bôi trà, kê vào môi nhấp một ngụm.
Từ đầu đến cuối vẫn không lưu người trước mặt một đạo ánh mắt.
"Không phải Phạm sư phụ đã nói là không thể đến sao?" Tô Vân Hi có phần chau mày.
Tiểu Bạch một câu cũng không nói, nhãn châu đảo đi nhìn đến đối phương một hồi, sau liền trở lại nhìn xuống bàn cờ.
"Thấy hứng thú sao? Thế cờ này bản cung đã nhìn được hai canh giờ, nhưng vẫn không thể tìm ra sơ hở.
Phạm sư phụ không biết có thể hay không cho bản cung câu trả lời?" Tô Vân Hi nhướng mày, ẩn ý vào thế cờ do nàng bày ra.
Tiểu Bạch vẫn bất vi sở động, lời nói của đối phương lướt qua tai, Tiểu Bạch cũng miễn cưỡng thu nhận.
Thủ vươn đến từ trong hộp lấy ra một quân cờ trắng, không hề do dự hạ xuống điểm trụ.
Tô Vân Hi nghĩ tuy rằng đối phương không hề lên tiếng đáp lời nàng, nhưng lại nhìn thấy được đối phương cái hành động, nàng liền biết được, đối phương ý chủ ý chính là đưa cho nàng câu trả lời thực tế, chứ không phải bằng lời nói.
Tô Vân Hi trong lòng cũng buông lỏng một phần nặng nề, chú tâm cùng Tiểu Bạch phá giải kỳ trận.
Qua đi nửa canh giờ, sắc trời càng thêm tối, khí trời càng thêm lạnh, ánh đèn Nguyệt Hoa cung hạ phòng càng thêm mờ ảo.
Kỳ trận sau một trận ngươi hạ ta hạ vẫn chưa có dấu hiệu đi đến kết cục.
Tiểu Bạch vẫn là thần thái thản nhiên đi từng nước cờ, đôi khi lại đem đến bôi trà uống vài ngụm, xem như trận cờ này toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay.
Mặc khác, phía đối diện, Tô Vân Hi nhìn ra chính là đã không ổn, trong lòng dâng đến một phần căng thẳng, kỳ trận lúc đầu chính là bản thân dẫn dắt đối phương, nhưng càng đánh mới phát giác bản thân bị đối phương dẫn dắt đi vào con đường của người vạch ra.
Cho nên, vẫn nên dè chừng là cách tốt.
"Vì sao hôm đó nhìn thấy bản cung liền như là không nhìn thấy? Còn cố tình rời đi." Tô Vân Hi đột nhiên nhớ lại cảnh tượng vào đêm bản thân bị Tiểu Bạch thẳng thừng khướt từ, mới đối Tiểu Bạch nghi vấn.
"Có sao?" Tiểu Bạch thản nhiên hỏi lại đối phương.
"Ngươi không nhớ? Chính là đêm hôm khi ngươi khướt từ bản cung hảo ý." Tô Vân Hi chau mày, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Tiểu Bạch.
"Không có ấn tượng." Tiểu Bạch hạ xuống một quân cờ.
"Ngươi còn giả vờ không biết? Đêm đó chính là bản cung hạ lệnh ngươi cùng bản cung trở về, ngươi lại như vậy hất đi bản cung ngọc thủ, thẳng thừng bước đi." Tô Vân Hi nhếch môi, không nhanh không chậm nói, từ trong hộp lấy đến quân cờ đen đặt vào điểm trụ.
"Bên ngoài hoàng cung, ta không phải nghe lệnh của bất cứ ai." Tiểu Bạch điềm nhiên trả lời, lại đặt thêm một quân cờ, thâu lấy hai quân cờ đen trên bàn.
"Ổ!? Nói như vậy, chính là cho dù có là thánh ý của hoàng thượng ngươi cũng không để vào tai?" Tô Vân Hi có một phần hứng thú.
"Phải." Tiểu Bạch thanh âm vững như bàn thạch khẳng định với đối phương.
"Ngươi không để hoàng thượng vào trong mắt! Ngươi không sợ đầu của ngươi sẽ không còn ở trên cổ của ngươi sao?" Tô Vân Hi nham hiểm cười một cái, ám chỉ chính là muốn Tiểu Bạch cái thủ cấp.
"Nếu hắn có thể chặt xuống, liền như vậy đưa cho hắn đi." Tiểu Bạch uống vào ngụm trà, thâu vào tay ba quân cờ đen.
"Ngươi cũng quá ngạo mạn rồi đi.
Bản cung không tin trên đời lại có người không biết sợ thiên tử." Tô Vân Hi điểm vào quân cờ đen, thâu vào năm quân cờ trắng, châm biếm cười.
Tiểu Bạch lắc đầu.
"Phải! Ngươi chính là ngoại lệ! Bản cung là lần đầu tiên nhìn thấy một người như ngươi." Tô Vân Hi mỉm cười gật đầu.
"Ngươi thua rồi." Tô Vân Hi cao hứng, đối Tiểu Bạch thị uy.
Tiểu Bạch trầm tĩnh nhìn kỳ trận trước mắt, song lại đưa mắt nhìn mỹ nhân đang cao hứng ở đối diện.
Cuối cùng lại đem một quân cờ trắng hạ xuống trung điểm của thế trận, cuối cùng chính là toàn bộ thế trận liền đảo ngược toàn bộ.
Tô Vân Hi trố mắt nhìn một màn này, kỳ trận này rõ ràng lúc nãy nàng chính là người chiến thắng, như thế nào bây giờ trên bàn cờ quân đen của nàng toàn bộ đều bị quân trắng quay kín chặt chẽ, không một lối thoát.
Kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch, đối phương chỉ ném cho nàng ánh mắt lạnh lẽo.
"Quả nhiên vẫn là bản cung mới là kẻ bại trận.
bại một cách tâm phục khẩu phục." Tô Vân Hi ngọc thủ đỡ lấy cằm cười khổ.
"Kỳ trận này không tầm thường." Tiểu Bạch mơ hồ nói một câu.
"Là bản cung học từ chỗ Tiêu sư phụ của Mục Thi các.
Bản cung cũng nhận thấy kỳ trận này quả thực là khó phá giải.
Tuy nhiên, ngươi lại giải một cách triệt để." Tô Vân Hi nhãn châu độc nhất hướng Tiểu Bạch.
Thời điểm Tiểu Bạch đột nhiên đứng dậy, hướng Tô Vân Hi bước đến.
Tô Vân Hi nhìn đối phương từ từ ngày một bước gần đến bản thân, sắc diện bì phu đột nhiên lại ửng đỏ một tầng, gương mặt của đối phương cùng nàng gần trong gang tấc, nàng có thể nhìn thấy phi thường rõ ràng đồng tử của đối phương.
Đồng tử hồng sắc đẹp đẽ trong suốt, không giống người thường, đối phương cái đồng tử lại là mờ đục, điểm xuyến mi tâm lại là một đóa liên hoa bảy màu.
Mày kiếm nét độc, một đường đẹp mắt.
Mặc dù không thể nhìn thấy toàn bộ gương mặt của đối phương, nhưng chỉ cần trên hai cái này phương diện, nàng liền có thể biết được đối phương phi thường mỹ mạo.
Một màn này khiến mỹ nhân nơi tâm can một trận đảo lộn, tình thất sôi nóng, mê đắm đến điên loạn.
Đưa đến ngọc thủ, ý định chạm vào cản tượng đẹp đẽ trước mắt, đối phương lại đưa tay đến, Tô Vân Hi gấp đến nhắm cả hai mắt chờ đợi, tâm liên tục nhảy loạn.
Đợi hơn hai khắc cũng không nhận thấy được khí tức của đối phương, Tô Vân Hi nghĩ hoặc khai mở nhãn châu, đập vào mắt, chính là hình ảnh Tiểu Bạch trên tay nắm lấy xà tử, xà tử nhe nanh phản kháng Tiểu Bạch.
Tô Vân Hi cảm nhận bản thân từng đợt gai người nổi lên, sợ hãi dâng trào trong lòng, hét lên một tiếng liền lao thẳng vào Tiểu Bạch trong lòng, cực lực bám chặt không buông.
Nói đến nàng thời điểm lúc nhỏ vô ưu chơi đùa, không cẩn thận bị một con rắn cắn phải, cũng may con rắn đó không độc bao nhiêu, nàng có thể giữ lại cái mạng nhỏ, nhưng cũng khiến nàng phải nằm tren giường một tháng trời, cho nên từ đó nàng đối với xà tử liền phát sinh nghi kỵ cùng sợ hãi.
Tô Vân Hi ở trong lòng Tiểu Bạch kiên tục giãy dụa, bảo Tiểu Bạch mau đem xà tử ném đi, còn có nắm chặt Tiểu Bạch vạt áo trước ngực nháo một trận.
Tiểu Bạch hơi chau mày, đem nữ nhân trước ngực đẩy ra, để nàng ngồi xuống, bản thân mới nghĩ đến một ít việc.
Hoàng cung nghiêm ngặt, như thế nào lại có thể có rắn? Nhìn đến cái này rắn vẫn chỉ là rắn con lại không hề có độc, nếu như thật sự muốn hại người thì sẽ không dùng đến loại này.
Ngẫm nghĩ một hồi, Tiểu Bạch dường như đã biết phải làm gì, liền như vậy ly khai Nguyệt Hoa cung.
Giờ tý tam khắc, Nghinh Chiết cung chìm trong đêm tối tĩnh mịch, mỹ nhân thân ảnh ở trên giường lớn đảo một vòng, trằn trọc khó có thể chọp mắt.
Nghĩ đến thời điểm người kia rời đi Nghinh Chiết cung đến nay cũng đã bốn tháng.
Trong bốn tháng này bản thân ngay cả cơ hội vô tình chạm mặt đối phương đều không có, đừng nói chi đến cùng đối phương gần gũi.
Tên hoàng đế thật khiến nàng tức chết, vốn dĩ mồi ngon đã đưa đến miệng, thế nhưng lại bị hắn thẳng tay đoạt đi của nàng.
Cho nên tháng trước tại Minh Hoà điện thái y ra ra vào vào, nghe nói chính là hoàng thượng bị xà tử cắn trúng, mà loại này xà tử là lưu lại độc khí.
Hôm đó hoàng cung một phen náo loạn, Minh Hòa điện lại chật kín người, mà cái thủ phạm lại dĩ nhiên xem như không phải mình cái sự liền một câu không quan tâm lưu trong lòng, một lần đặt chân đến Minh Hòa điện đều không có.
Dung Đới Giai vốn dĩ đại não hảo suy nghĩ một trận, lại đột nhiên nhận thức trên đỉnh đầu lại có thứ gì đó rơi xuống, chạm vào nàng nơi trán cao.
Đưa tay động đến liền tức khắc thân thể ngưng trệ, mồ hôi lạnh từ thái dương từ từ lăn dọc theo gò má, tâm thất nhảy nhanh hơn một lượt.
Một khắc sau Nghinh Chiết cung khắp nơi đều hứng chịu tiếng hét thật lớn, toàn bộ nô tài đều bị chấn kinh thức tỉnh.
Đào nhi thời điểm vào đến tẩm phòng của Dung Đới Giai, thắp lên đèn, liền nhìn thấy người kia nép vào góc giường, sắc diện trắng bệt, tinh thần bấn loạn, chăn bông kéo cao tới cổ, cực lực la hét, mà nơi gần gối đầu lại nhìn thấy một xác rắn không đầu, thân thể nhuốm đầy hồng huyết nằm ở đó.
Đào nhi cũng bị hù dọa một trận, Dùng toàn bộ bình sinh sức lực kéo ra Dung Đới Giai qua một bên, lớn tiếng gọi đến thị vệ đem xác rắn ném ra ngoài.
Một màn này quả thật dọa chết Dung Đới Giai nàng.
Vuốt vuốt ngực, nhìn thấy xà tử bị đem ra ngoài, trong lòng mới thả lỏng đôi chút.
Không biết là kẻ nào như vậy hảo to gan, ở nơi của nàng còn dám ra tay giở trò? Nàng nhất định phải điều tra cặn kẽ việc này! Nhất định phải đem kẻ này lôi ra!
Là như vậy, đêm đó Nghinh Chiết cung toàn bộ nô tài đều bị đem ra tra hỏi, không bỏ sót một người nào.
Đám nô tài sợ đến lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn, chỉ còn biết cầu trời khẩn phật phù hộ bọn họ thoát khỏi tử trận.
Nghinh Chiết cung rộng lớn, tử khí bao trùm, âm trầm, đáng sợ.
Tiểu Bạch lãnh đạm ngồi trên mái nhà của Nguyệt Hoa cung hậu viện xem họa thư, đưa mắt nhìn xuống hồ nước phía dưới, hai thân ảnh giữa khí trời lạnh lẽo tay cùng chân đều bị trói chặt, miệng bị nhét vào mảnh vải trắng, phân nửa thân thể đều ngập trong nước chỉ còn đầu là còn ở trên mực nước, diện sắc đều đã trở thành bạch sắc, hơi khi thở ra đều đã chuyển thành làn khói trắng mờ, bọn họ nhìn đến vô cùng thê thảm.
Thời điểm nhìn thấy hai tên đó, Tiểu Bạch tiền nhận thức bọn họ.
Bọn họ hai lần đều toan tính đem nàng câu về đến nơi của nữ nhân yêu mị kia, còn đối nàng dùng đến mê hương.
Nàng bình sinh chính là ghét người khác ở sau lưng mình làm chuyện lén lút.
Nàng năm lần bảy lượt nhẫn nhịn bọn họ, không phải nàng không dám hạ thủ, chỉ là Vô Thường không thể tùy tiện giết người, huống hồ bọn họ cũng không xứng để nàng động thủ.
Khi trở về nàng nhìn thấy bọn họ lén lút quan sát nàng phòng cư, còn đối nàng bao y động tay động chân, cho nên, kết cục chính là cảnh tượng như đã thấy.
Nghĩ một chút cảnh tượng tại nơi đó, không biết có bao nhiêu hỗn loạn, có bao nhiêu huyên náo?
Tuy nhiên không lâu sau đó, bên tai lại nghe đến thanh âm vọng đến.
Thanh âm ngữ khí phi thường gấp rút cùng lo lắng.
"Ân nhi! Ân nhi! Con đang ở nơi nào!? Ân nhi!"
Hoàng cung đêm nay, gà bay chó chạy.
- ----Hết chương 27-----
Tác giả: Chơi ác dễ sợ!! Cả hai nữ nhân dữ dằn nhất hoàng cung đều bị con rắn hù đến hồn phách đều bay hết! Các sen có ai sợ rắn như ta không a? Nhưng ta chỉ sợ rắn khác còn đối với những con rắn như con rắn nhỏ trong Tình Trường Kiếp Thượng là ta không có sợ đâu nha! kkkkk...!Tiểu Bạch lòng quá kiên định, đến ạ, nếu là ta chắc là đổ từ đời nào rồi a.
Dung Đới Giai
Tô Vân Hi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook