Một câu “Sư phụ” của Vương gia khiến mọi người quá sợ hãi.

Sư phụ của Thất vương gia – tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm Mạc Thượng Ly? Kia nhưng là cái đại nhân vật khó lường a.

Nghe nói,ngay cả đương kim hoàng đế thấy người này đều phải lễ ngộ ba phần,bởi vì lão chẳng những võ nghệ cao cường,y thuật rất cao,ở trong chốn võ lâm thái sơn bắc đẩu cũng so ra giữ vị trí nhỏ nhoi.

Vuốt vuốt chòm râu,Mạc Thượng Ly tức giận trừng mắt nhìn đồ đệ liếc mắt một cái,lắc lắc ống tay áo,“Ta đã dịch dung thành như vậy,ngươi cư nhiên còn nhận ra được?”

Cảnh Trình Ngự không để ý tới sư phụ,ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm Quan Ninh Nhi,hai gò má nàng đỏ lửa,mắt đồng có tia vẩn đục,là điềm báo bệnh nặng,chẳng lẽ bởi vì tối qua…..

Quan Ninh Nhi hắt xì một cái,đối Mạc Thượng Ly cười,“Người quả nhiên cùng Vương gia quan hệ không phải là ít.”

Mạc Thượng Ly trừng mắt,nhíu mày hỏi:“Ngươi như thế nào đoán đươc?”

Nàng chỉ chỉ chân lão,“Nếu người thật sự là một lão đạo sĩ nghèo túng,trên chân làm sao có thể đi giày thêu đoạn mặt?” Huống hồ đây là Thất vương phủ,dám can đảm tùy tiện xông loạn còn có thể kiêu ngạo như thế,khẳng định là có gì đó.

“Chơi không vui,chơi không vui!” Mạc Thượng Ly chỉ chỉ đồ đệ,“Nó là cái nhân tinh,cưới đứa con dâu vẫn là nhân tinh,mọi người đều nói ngươi vừa ngốc lại vừa dễ lừa,xem ra nghe đồn là không thể tin.”

Thì ra là thế! Mọi người hiện tại cuối cùng cũng hiểu được Vương phi vì sao chịu để lão đạo sĩ gây khó dễ.

Mạc Thượng Ly oán giận một trận,sau đó một phen kéo chòm râu giả trên cằm,nhìn kỹ,người này hóa ra một chút cũng không già,ước chừng hơn bốn mươi tuổi,có dáng người thon dài gầy yếu,cũng coi như một vị mỹ nam tử không dễ gặp.

Lão vây quanh Quan Ninh Nhi vòng vo hai vòng,nhận thức đồng thời gật đầu,“Được,là cái cô nương có phúc khí,chỉ tiếc mệnh không tốt,gả cho đồ đệ không biết cười của ta.Ta còn chưa bước vào vương phủ,chợt nghe đến đồ đệ hư đốn ngược thê,nhìn bộ dạng này của ngươi,bệnh cũng không nhẹ a.”

Quan Ninh Nhi cúi đầu đỏ mặt,liếc mắt nhìn lén Cảnh Trình Ngự một cái.

Hắn dám có chút xấu hổ nhìn về phía nàng,thấy sắc mặt nàng không tốt,lại sau một lúc lâu bị sư phụ nhà mình ép buộc,tuy rằng tim đập có điểm áy náy,mà hắn là người ưa giữ mặt mũi,dù thấy thật có lỗi nhưng như thế nào cũng không nói nên lời.

Hắn quay đầu trừng mắt Xuân Mai đứng ở một bên,“Thất thần làm gì? Đưa Vương phi trở về phòng,bệnh không khỏi thì không được xuống giường.”

Vẻ mặt hắn hung ác ra lệnh,Xuân Mai sợ tới mức rùng mình một cái,khúm núm gật đầu xưng vâng,giúp đỡ chủ tử hướng trong phòng đi đến.

Ai,nàng thật vô dụng,chỉ dám kiêu ngạo ở trước mặt tiểu thư,đến khi gặp được Vương gia mặt lạnh này,chỉ có thể bị dọa đến phá bụng phân.

Sau khi chủ tớ rời đi,Mạc Thượng Ly đối với đệ tử cười hắc hắc,“Ánh mắt ngươi không sai,đó là cô nương có ý tứ,trêu cợt được còn đùa rất vui.”

Sắc mặt Cảnh Trình Ngự trầm xuống,không biết là bởi vì lo lắng bệnh tình của nàng,hay vẫn là bởi vì trái tim lạnh như băng kia của chính mình,nhưng lại vì nàng mà sinh ra biến hóa không thể khống chế.

May mắn Quan Ninh Nhi thân mình vốn luôn luôn rắn chắc,hơn nữa sư phụ Cảnh Trình Ngự là Mạc Thượng Ly lại là thần y nổi danh,sau khi bị buộc uống mấy chén thuốc,phòng bếp lại lấy các loại dược thiện bổ sung vào,không quá hai ngày,bệnh phong hàn của nàng liền hoàn toàn khỏi.

Mạc Thượng Ly liền như vậy hào phóng ở một phương lớn tại vương phủ,hắn bề ngoài xem ra ba,bốn mươi tuổi,nhưng hỏi cẩn thận,mới biết thực tế tuổi cư nhiên đã sáu mươi tám! Xem lão có thuật chú nan,thực tại làm cho một đám nha đầu trong vương phủ hâm mộ không thôi.

Lão thực thích Quan Ninh Nhi đồ đệ con dâu này,từ sau khi bệnh nàng khỏi,mỗi ngày đều phải đem nàng gọi tới bên người nói chuyện phiếm.

Cảnh Trình Ngự tuy rằng còn luôn tránh hé ra mặt thối,nhưng đối Quan Ninh Nhi tựa hồ đã không hề giống như trước nhìn như không nhìn.

Mấy ngày trước đây,hai thầy trò bọn họ ở trong thư phòng uống trà đánh cờ,nàng phe phẩy cây tử quạt nhỏ ở một bên xem náo nhiệt,trước mắt Mạc Thượng Ly tiến công sẽ làm Cảnh Trình Ngự bại trận,nàng ho nhẹ một tiếng,lấy cây tử quạt nhỏ che miệng,ở bên tai phu quân lẩm bẩm một câu.

Sau,thế cờ lập tức nghịch chuyển lớn,quân cờ của Mạc Thượng Ly bị đồ đệ giết lại thấy thành không thể giữ.

Lão nhân thua cờ,tức giận đến trừng mắt,lại thấy không thể để đồ đệ đắc ý,trong cơn tức giận liền hất tung hủy ván cờ,đem một bộ quân cờ bạch ngọc mà Cảnh Trình Ngự khó khăn lắm mới mua được làm mất vài viên.

Cảnh Trình Ngự tình tính cũng không tốt,bộ cờ yêu thích đã bị đánh mất,tức chết đi được,liền ngay lập tức hạ lệnh bắt đầu bếp ba ngày không cho phép cấp thịt cho lão nhân ăn.

Mạc Thượng Ly tuy là sư phụ của Vương gia,nhưng ở trong vương phủ,Vương gia vẫn là lớn nhất,nha đầu đầu bếp này được sai lệnh này,tuy rằng đồng tình,nhưng cũng không ai dám cãi lời mệnh lệnh chủ tử.

Mạc Thượng Ly tức giận đến không chịu được,ở trong phòng chửi ầm lên,thuận tiện đem Cảnh Trình Ngự đồ đệ không biết cười này tổ tông ba đời cũng lôi ra mắng.

Vì trấn an cảm xúc lão nhân gia,Quan Ninh Nhi đành phải vụng trộm xuống bếp,độn một nồi thịt nấm thật lớn lén lút đưa vào phòng lão.

Mạc Thượng Ly tâm tình cực kém trừng mắt nhìn nàng một trận,mới ở lúc nàng tìm mọi cách khuyên bảo,giả vờ giả vịt nói lười cùng tiểu bối so đo,sau đó vui tươi hớn hở ăn.

Vừa ăn,hắn còn một bên mắng đồ đệ,cuối cùng nhìn nàng chằm chằm nói:“Nhìn không ra ngươi kì nghệ cư nhiên cao như vậy,rõ ràng kết cục đã bày ra trước mặt,vừa bị ngươi nói hai ba câu liền nghịch chuyển,làm lão nhân ta thua mất hết mặt mũi.”

Quan Ninh Nhi giả ngu cười,khoát tay áo,“Con làm sao biết chơi cờ a? Lúc ấy chẳng qua thuận miệng nói,không nghĩ tới lại hại lão thua cờ,nha đầu tự biết nghiệp chướng nặng nề,cho nên vội vàng tới cửa bồi đền tội.” 

Mạc Thượng Ly chậm rãi uống ly rượu nhỏ,hừ một tiếng,ánh mắt lơ đãng nhìn đến cái túi hương lộ ra bên hông nàng,“Cái kia là do ngươi tự mình thêu?”

“Người nói cái này a?”Cầm túi hương lên,nàng lắc lắc đầu,“Đây là mẹ con thêu,con mà thêu thì không được như vậy đâu.”

“Đưa cho ta coi xem.”

Nàng vội vàng đem túi hương cởi xuống,đẩy tới.

Mạc Thượng Ly đưa tay tiếp nhận,tinh tế đánh giá hoa văn trên túi hương,“Hoa mạn tịch? Có phải là Tộc hoa tộc Tháp Lạc”.Lão dùng một tay ước chừng sức nặng,một cái gương đồng nhỏ tinh xảo liền theo đó rớt ra.

Quan Ninh Nhi thấy vậy thì tiến lên,tò mò hỏi:“Người biết tộc Tháp Lạc?”

Cười cười,lão cầm lấy gương đồng ở trong tay thưởng thức,“Lão đầu nhi ta ăn muối so với nha đầu ngươi ăn cơm còn nhiều hơn,làm sao có thể không biết?”Nói xong,hoa văn cùng đồ án trên mặt gương đồng khiến lão chú ý,mắt lão nhíu lại.

“Mẹ con kể đây là do tổ tiên truyền lại,rất linh nghiệm,có thể thu phục Tuyết yêu.”

Mạc Thượng Ly vừa nghe,có hưng trí,“Thu phục Tuyết yêu?”

“Đúng vậy,theo như lời tộc Tháp Lạc,ở phía nam,nhiều năm ấm áp ướt át,mà từ sau khi người trong tộc tìm được gương đồng này,thời tiết liền xuất hiện dị thường,đầu tiên là cả hàng tuyết lớn,tiếp theo liền có người ở trong tuyết nhìn thấy Tuyết yêu thường xuyên lui tới.”Quan Ninh Nhi kể lại rất sống động,“Cho nên sau mới có người nói đây là bảo kính chiếu yêu,có thể làm Tuyết yêu hiện hình,thật sự thần kỳ.”

“Mẹ ngươi là người của tộc Tháp Lạc?”

Nàng gật đầu,“Vâng.Bất quá từ sau khi gả cho cha con liền cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới,thẳng đến khi nàng qua đời,mới đem gương này giao cho con,muốn con giữ gìn cần thận.”

Mạc Thượng Ly nghiên cứu nửa ngày,ánh mắt sâu thẳm,há mồm muốn nói,mà đến bên miệng lại nuốt xuống.

Đem gương đồng thả lại trong túi hương trả lại cho nàng,lão thản nhiên ném một câu,“Vật nhỏ này là bảo bối,giữ gìn cẩn thẩn,đừng đánh mất.”

Thấy lão nhân gia muốn nói lại thôi,biết có chuyện gì đó lão không muốn nói,Quan Ninh Nhi liền cũng không truy vấn.

Mạc Thượng Ly vừa lại đem một miếng thịt ném vào miệng,chợt nghe cửa truyền đến tiếng bước chân,có đứa hạ nhân cung kính hô to “Vương gia”.

Lão hoảng sợ,vội vàng đem thịt nuốt xuống bụng,còn thuận tay lấy một tấm vải sạch đem che lên nồi thịt trên bàn.

Quan Ninh Nhi bị bộ dáng khẩn trương của lão làm cho thực muốn cười,mà nàng còn chưa cười ra tiếng,Cảnh Trình Ngự đã bước tiến vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương