Nguyên bản đại sảnh chỉ có hai người,đột nhiên không báo động trước có thêm một người,Tô Lạc Hương còn chưa thấy rõ diện mạo của người mới tới,một cái tát thật mạnh đã hung hăng giáng xuống trên mặt nàng.

Nàng lảo đảo một chút,ôm hai má đau nhức,không thể tin vừa ngẩng đầu đã thấy,cư nhiên đứng trước mặt là khuôn mặt luôn luôn tươi cười Quan Ninh Nhi.

“Tô Lạc Hương,ngươi thật ti bỉ!”

Nếu không phải thủy chung đáy lòng cảm thấy bất an,muốn đến tột cùng tìm đến xem,Quan Ninh Nhi cũng sẽ không phát hiện chuyện tình độc ác như vậy lại phát sinh trong vương phủ,không nghĩ tới Tô Lạc Hương lại có thể lớn mật đến loại tình trạng này,dám tiến dần từng bước ở trong vương phủ hạ độc Cảnh Trình Ngự.

Tô Lạc Hương tựa hồ bị một cái tát bất thình lình đánh cho choáng váng,bụm một bên mặt,kinh ngạc đứng tại chỗ.

Quan Ninh Nhi sửa bộ dáng ôn hòa ngày xưa,lạnh lùng chỉ vào nàng nói:“Ngươi may mắn có được mỹ mạo,đây là ông trời đối với ngươi ban ân,mà ngươi lại dùng khuôn mặt như tiên nữ này làm ra chuyện tình ác độc như vậy,một người thật vô sỉ,cũng có một điểm một chốt,vì sao ta lại thấy trên người ngươi không có chừng có mực?”

Lời nàng mắng cực ngoa,đừng nói Tô Lạc Hương bị mắng mặt đỏ tai hồng,không thể nói gì để chống đỡ,liền ngay cả té trên mặt đất Cảnh Trình Ngự cũng bị khí thế của nương tử nhà mình làm cho hoảng sợ.

Đây mới là diện mạo thực của Ninh Nhi sao?

Khi hắn chính tai nghe được nàng vì bảo hộ mình mà nói ra những lời ấy,đau đớn trên thân thể cùng tra tấn giống nhau không hiểu vì sao lại giảm bớt,không hề làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

Tô Lạc Hương một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần,khó thở sửa lại tư thế chỉ vào nàng:“Ngươi……Ngươi cái đứa mập mạp kia,ngươi có tư cách gì ở đây mắng ta? Đừng quên hắn là vì cái gì mà cưới ngươi.Nếu không phải bởi vì gương kia,ngươi bây giờ còn ở tại Quan gia,là cái bác già ế chồng không thể gả ra ngoài.”

Quan Ninh Nhi nghe xong không giận mà còn cười nói:“Cho dù ta các phương diện điều kiện cũng không bằng ngươi,nhưng ta lại có thể được một nam nhân chân thành đối đãi,nhìn xuống dưới,ngươi lại còn đáng thương hơn,vì muốn được người khác để ý,cư nhiên ngay cả loại âm độc thủ đoạn này đều sử dụng đến…..”

Tô Lạc Hương bị nàng làm tức giận không ít,khuôn mặt kiều diễm nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng,qua một lúc lâu mới lạnh lùng cười nói:“Ở đây chiếm tiện nghi tính là gì? Đừng quên phu quân ngươi yêu thương sẽ bị ta chiếm đoạt.” Nàng đắc ý hừ cười vài tiếng,“Nếu không có giải dược trong thân thể ta cứu hắn,hắn chỉ có thể sống thêm ba ngày,hơn nữa ba ngày này còn bị chịu tình dục tra tấn.Cho nên ngươi nói với ta tốt nhất có điểm khách khí,miễn cho ta sau này vào phủ,ngày nào đó mất hứng khiến cho Vương gia viết một phong hưu thư,đem ngươi trục xuất vương phủ.”

Lời này nhắc nhở Quan Ninh Nhi về tình cảnh hiện tại của phu quân.Nàng quay người lại,một phen nâng dậy sắc mặt tái nhợt,tứ chi vô lực Cảnh Trình Ngự,lo lắng nói:“Vương gia,nàng nói những lời này là thật sao?”

Cảnh Trình Ngự tuy rằng rất muốn lắc đầu,mà tên Độc vương Lục Vân Thanh hắn cũng có nghe qua,mà từ tin tức cơ sở ngầm báo về,hắn biết Lục Vân Thanh quả thật từng bị Võ Tử Ưng sử dụng,chẳng qua hai năm trước bất hạnh bị cừu gia giết chết.

Quan Ninh Nhi thất hắn cấm khẩu không nói,thế này mới ý thức được sự tình nghiêm trọng,“Giải dược thật sự……” Lời nói kế tiếp của nàng không phát ra miệng,nếu chỉ có thể dùng thân mình Tô Lạc Hương cứu sống hắn,nàng thật sự không biết chính mình nên như thế nào đối mặt?

Lắc lắc đầu,Cảnh Trình Ngự mở hé ra khuôn mặt lạnh lùng trắng bệch nói:“Nếu thật muốn cùng cái nữ nhân kia cẩu thả mới có thể cứu mạng bổn vương,bổn vương hiện tại tình nguyện chết!”

“Vương gia……..” Nhẹ nhàng nắm tay hắn,bấy giờ Quan Ninh Nhi mới phát hiện đầu ngón tay hắn thập phần lạnh như băng,nhìn ra được hắn chính là cố nén nhịn đau đớn.

Hắn nhìn nàng,ôn nhu mở miệng,“Nàng yên tâm,trước khi chết ta nhất định sẽ tiến cung hướng hoàng huynh báo cáo hết thảy,tất cả tài phú hơn trăm tuổi trong vương phủ này của ta,về sau đều do nàng làm chủ….” Hắn cầm chặt bàn tay run run của nàng,biểu tình dị thường nói thật,“Nói như vậy……Nàng sẽ không còn muốn xuất gia làm ni.”

Nghe được câu nói cuối cùng,nước mắt Quan Ninh Nhi chảy xuống.

Nàng dùng sức lắc lắc đầu,cố nén nước mắt cười nói:“Vương gia,chàng thật khờ,cho dù ông trời bắt chàng chết,thần thiếp cũng sẽ cùng chàng cộng phó hoàng tuyền.”

Bị xem nhẹ Tô Lạc Hương nhìn hai người ân ái triền miên,trong lòng phi thường không thoải mái,“Quan Ninh Nhi,ngươi là nữ nhân thật sự phi thường ích kỷ,rõ ràng chỉ cần ngươi đem hắn tặng cho ta,hắn là có thể không cần chết.”

“Cho dù không đem hắn tặng cho nữ nhân độc ác như ngươi,đồ đệ ta cũng sẽ không dễ dàng chết.” Mạc Thượng Ly đột nhiên hiện thân nói.

“Sư phụ!” Quan Ninh Nhi bởi vì lão xuất hiện mà lộ ra vài phần vui sướng.

Sư phụ tuy rằng miệng phá hư còn thích khi dễ người khác,nhưng hắn lại có thể ở những thời khắc mấu chốt mà xuất hiện,hóa giải khẩn cấp.

Mạc Thượng Ly đi vào đại sảnh,từ trên xuống dưới đánh giá đồ đệ một hồi,mới cau mày vẻ mặt nghiêm túc nói:“Độc này rất lợi hại a,nhìn ra được người hạ độc tâm địa xác thực có đủ ác độc.”

Một phen lau đi nước mắt trên mặt,Quan Ninh Nhi lo lắng kéo lấy ống tay áo lão,“Sư phụ,Vương gia trúng độc thật sự rất khó giải sao?”

Tô Lạc Hương cười lạnh nói:“Độc vương Lục Vân Thanh chế độc,người bên ngoài muốn giải,nói dễ hơn làm? Huống hồ,giải dược cuối cùng trên đời này đã bị dùng trong thân thể ta,ta cũng không tin các ngươi giải được.”

Mạc Thượng Ly mỉm cười,“Ngươi đã đối với Lục Vân Thanh sùng bái như vậy,không biết ngươi có hay không nghe nói qua sư phụ của hắn lúc trước khi bước vào giang hồ là ai?”

“Đương nhiên,sư phụ của hắn chính là lừng lẫy trên giang hồ đại danh Dược Vương cốc cốc chủ,Tần Mộ.”

“A,biết thật đúng là không ít,vậy ngươi nhất định không biết,tiểu tử Tần Mộ kia thấy ta cũng phải tôn xưng ta một tiếng sư tổ đi.”

Tô Lạc Hương sợ run một hồi lâu.Sư tổ?

Liền ngay cả Quan Ninh Nhi cũng bị mối quan hệ rắc rối phức tạp này khiến cho không hiểu ra sao.

Mạc Thượng Ly không chút hoang mang lại nói:“Mặc kệ Lục Vân Thanh có bao nhiêu tiếng tăm,bản lĩnh hắn có được đều là học từ Tần Mộ,mà nếu Tần Mộ là đồ đệ của ta,ngươi cho là tiểu kỹ xảo này của hắn có thể làm khó được ta sao?”

“Sư phụ,người là nói,độc Vương gia bị trúng người có thể giải?” Quan Ninh Nhi hưng phấn hỏi.

“Tự nhiên có thể giải,chẳng qua phương pháp giải này,có chút khó khăn…..” Nàng nhịn không được vui quá mà khóc,nói:“Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn cũng không sao cả,chỉ cần có thể cứu Vương gia,cho dù lấy mắt của con,cắt thịt của con,hút máu của con,con đều không tiếc.”

“Nếu thật muốn lấy mắt của nàng,cắt thịt của nàng,hút máu của nàng,bổn vương tình nguyện hiện tại sẽ chết.” Cảnh Trình Ngự nghe xong cảm động,nhưng cũng không khỏi đau lòng đến phẫn nộ.Nữ nhân này là đứa ngốc sao mà ngay cả loại này cũng nói ra được?

Nàng hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái.“Từ trước đều nghe lời chàng,hiện tại đến phiên chàng nghe lời ta.”

“Nàng…….”

Mạc Thượng Ly bị hai người cãi qua cãi lại làm mặt mày hớn hở,“Ninh Nhi hiện tại quả nhiên có khí thế Vương phi nha.”

“Sư phụ,người cũng đừng cười con,người không thấy sắc mặt Vương gia trắng bệch thập phần đáng sợ sao? Nếu để mặc kệ,vạn nhất có chuyện gì không hay xảy ra với chàng,người mới đau lòng đồ đệ yêu thì đã hối hận không kịp nữa rồi.”

Mạc Thượng Ly không hề giận nàng,đi đến trước mặt đồ đệ,lại đánh giá một phen,cười nói:“Độc này,không giải cũng tốt mà giải cũng tốt.”

“Rốt cuộc là giải hay không giải?” Quan Ninh Nhi gấp đến độ muốn chết.

“Đối với ngươi mà nói thì giải tốt,với hắn mà nói,sẽ không giải tốt.”

Cảnh Trình Ngự chịu không nổi trừng mắt liếc sư phụ một cái,ác thanh ác khí nói:“Không thể giải,người chính là một cái lang băm.”

Mạc Thượng Ly nghe xong cũng là không giận,chậm rãi nói:“Chỉ cần ngươi trước mặt lão nhân ta nói với Ninh Nhi một ngàn lần câu “Ta yêu nàng”,độc trên người ngươi tự nhiên sẽ giải.”

Lão vừa nói xong,Cảnh Trình Ngự cùng Quan Ninh Nhi nhất thời hóa ngốc.

“Như thế nào,không tin ta?”

“Sư phụ,người mau đừng khi dễ chàng,chờ chàng thân mình khỏe lại tùy người ép buộc được không?” Quan Ninh Nhi lấy lại tinh thần,vội vàng nói.

Mạc Thượng Ly mất hứng bĩu môi,“Ta không có khi dễ nó,đây là phương pháp giải độc,tin hay không tùy ngươi.”

Cảnh Trình Ngự mặt tối sầm,một lúc lâu nghẹn lại không nói chuyện,qua một hồi lâu,mới một phen kéo tay Quan Ninh Nhi qua,còn thật sự nói:“Mặc kệ lão già bại hoại nói là không phải sự thật,ta sớm đã muốn nói với nàng,Ninh Nhi,ta yêu nàng!” Nói xong,hắn lại quay đầu đối sư phụ nói:“Một vạn lần bổn vương là nói không được,về phần mạng của bổn vương,người muốn cứu thì cứu,không cứu thì quên đi.” ( =)))

Mạc Thượng Ly sớm biết đồ đệ bảo bối là cái đức hạnh gì,có thể trước mặt lão nói ra loại lời nói này,đã muốn thực khó lường.Lão cười hắc hắc,lấy ra một viên thuốc màu trắng quăng vào miệng đồ đệ,“Này là hóa giải vạn độc hoàn hồn đan có thể giải những loại độc khó giải nhất thế gian,nửa canh giờ sau,độc trong thân thể ngươi sẽ chậm rãi giải.Nghỉ ngơi mười ngày là có thể hoàn toàn hồi phục.”

“Sư phụ,viên thuốc nho nhỏ này thật có thể cứu tánh mạng Vương gia?”

Mạc Thượng Ly trợn mắt liếc Quan Ninh Nhi một cái,“Ngươi nghĩ rằng danh hiệu tiên y của ta là giả sao?” Nói xong,hắn lắc lắc ống tay áo,lộ ra vẻ mặt sung sướng thở dài một ngụm,“Sự tình đều đã giải quyết xong,ta cũng nên thu thập hành lý,trở về trên núi sống những ngày tháng tiêu dao trước đi.”

“Sư phụ,người phải đi sao?”

“Không đi ở lại làm chi?” ( =)))

Lão trợn mắt liếc hai vợ chồng bọn họ một cái,“Nếu ta không xem xét thiên cơ,tính ra đồ đệ không biết cười này gần đây gặp nạn,ngươi nghĩ rằng ta sẽ nguyện ý xuống núi cùng mấy đứa trẻ không hiểu chuyện các ngươi nói chuyện sao?

“Ta tuổi đã già,cũng nên sống những ngày tiêu diêu tự tại,an dưỡng lúc tuổi già,hai cái đứa nhỏ (tiểu nhân) các ngươi,nếu còn có lương tâm,tương lai sinh con,đừng quên mang lên núi cho ta chơi đùa là được rồi.”

Quan Ninh Nhi bị lão trêu chọc hai bên tai liền nóng bừng,nàng không nghĩ tới sư phụ cư nhiên có thể ở loại tình huống này nói ra chuyện sinh đứa nhỏ.

Cảnh Trình Ngự sau khi ăn viên thuốc,mặt tái nhợt dần dần có huyết sắc,thân mình cũng không còn khó chịu.Về phần cơ hồ bị mọi người xem nhẹ Tô Lạc Hương,nàng ta ngốc hoàn ngốc hoàn toàn không biết chính mình kế tiếp nên làm thế nào cho phải.

Nàng dùng hết tâm cơ cuối cùng lại vẫn rơi vào công dã tràng,không chiếm được nam nhân yêu thương,An Lăng vương cũng thất bại thảm hại…..Nàng còn có thể đi nơi nào? Sau,Cảnh Trình Ngự phái người đem Tô Lạc Hương đưa đến hoàng cung,giao Hoàng Thượng xử trí.

Cảnh Trình Hiên biết được thất đệ suýt nữa bị nữ nhân ác độc này làm hại,vô cùng giận dữ,tước bỏ danh hiệu quận chúa của nàng,đem nàng thu vào trong cung làm thị nữ,quăng cho một vị phi tử vốn ghen tị với nàng.

Nữ nhân ghen tị có khi thực tàn nhẫn,bất quá không ai để ý,mọi người đều nhìn xem Tô Lạc Hương này làm nhiều chuyện xấu như vậy sau phải nhận kết cục như thế nào.

Mà An Lăng vương Võ Tử Ưng ra trận,nội ứng ngoại hợp cùng đối kháng,hắn thật sự hơn người,giỏi tính kế,cuối cùng vẫn là coi thường địch thủ,bị trúng mai phục. Về phần bốn mươi vạn đại quân trong tay hắn,cũng bị triều đình trực tiếp hợp nhất,nay Hoàng Thượng đã nắm trọn quân quyền,địa vị ở Nam Nhạc càng không thể phá vỡ.

Sau khi sự kiện kết thúc,Thất vương phủ lại khôi phục bình tĩnh vốn có.

Độc trên người Cảnh Trình Ngự tuy rằng giải,nhưng thân thể vẫn đang suy yếu,đã nhiều ngày hắn thủy chung cảm thấy cả người vô lực,đầu choáng váng,liền ngay cả cơm cũng muốn Quan Ninh Nhi theo cạnh cẩn thận hầu hạ.

Mạc Thượng Ly trước khi đi từng nói,Tam nhật tục tình tán độc tính chúc âm,với cơ thể người tạo thành thương tổn phi thường lớn,cho dù độc giải,cũng phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian,thân thể mới có thể hoàn toàn khôi phục.

Cảnh Trình Ngự cũng là không vội,mỗi ngày được Quan Ninh Nhi chiếu cố,trà đến tận tay,cơm đến tận miệng,thập phần tiêu dao lại thích ý.

“Bất quá cái lão già bại hoại kia lúc không nên đi thì đi,lúc nên ở lại không ở,bổn vương còn có việc muốn hỏi lão.”

“Di? Vương gia còn có chuyện gì?”

Nhìn nàng một lúc lâu,hắn mặt không đỏ,khí không suyễn nói:“Tam nhật tục tình tán tuy rằng thực độc,nhưng tác dụng cũng rất không sai,nếu lúc trước giải dược hạ trên người nàng,bổn vương tình nguyện bị độc này cả đời không giải xong cũng được….”

Nàng lập tức đỏ mặt,“Ai nha,Vương gia chàng đang nói cái gì? Kia là kịch độc,đối thân thể không có lợi.”

“Bổn vương không có nói lung tung.” Một tay kéo nàng vào trong lòng,hắn lộ ra tà cười,“Nàng nghĩ,chỉ cần hai người mỗi ngày cùng một chỗ làm chút vận động,độc tính sẽ không phát tác,cớ sao lại không làm?”

Quan Ninh Nhi vừa bực vừa buồn cười,“Nếu ta cùng Vương gia có con,không thể làm loại vận động này.Vương gia cần phải làm thế nào cho phải?”

Cảnh Trình Ngự bị nàng hỏi sửng sốt,nhịn không được nhíu mày,không hờn giận nói:“Sinh con xác thực sẽ ảnh hưởng khoái hoạt hàng ngày của bổn vương,nếu như vậy,chúng ta sẽ không sinh đứa nào cả.”

Vừa nghe lời này,nàng trừng mắt nhéo hắn một cái.“Hiện tại nói lời này có lẽ chậm.” Nàng chỉ chỉ bụng mình.“Vương gia chàng mỗi ngày cố gắng cày cấy,nơi này giờ…..đã có con của chàng.”

“Không thể nào…..”

-Hoàn-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương