Rất nhanh,chuyện Thất vương gia cùng Vương phi tay cầm tay xuất môn dạo hội chùa,một màn người có tình như vậy không cẩn thận bị nhìn thấy cứ thế lan truyền ra ngoài.

Người ta đều nói Thất vương gia hung ác tàn nịnh,không coi ai ra gì,mà các cô nương lúc ấy tận mắt thấy Cảnh Trình Ngự đều không cho rằng như vậy,tuy rằng vị công tử áo trắng kia thái độ xác thực có chút lạnh lùng,tính cách thật sự có điểm tự phụ,nhưng theo trình độ hắn đối với nương tử để ý cùng quan tâm,kia tuyệt đối là vị hôn phu siêu cấp tốt mà nữ nhân phi thường muốn gả cho.

Chỉ trong một đêm,trong kinh thành,phản đối cùng đánh giá đối với Thất vương gia,đều bởi vì hội chùa kia mà một màn hoàn toàn đổi mới.

Không chỉ có thế,liền ngay cả bọn hạ nhân nhiều năm trong vương phủ,gần đây cũng phát hiện Vương gia nhà mình tính tình đột nhiên trở nên hiền lành rất nhiều.

Hôm nào trời âm u báo có mưa,bọn hộ viện không còn phải lo lắng sẽ bị làm bao cát cho người phát tiết tức giận.

Bích Tình,mỗi ngày phụ trách giúp Vương gia pha trà đổ nước,cũng không còn phải lại lo lắng mình pha nước trà không hợp khẩu vị Vương gia mà chịu khổ bị mắng.

Liền ngay cả sáng tinh mơ không cẩn thận đem đồ ăn sáng đưa sai cho gia nô,cũng không có bởi vì mang thứ rau hẹ tương Vương gia ghét nhất lên mà bị trách phạt.

Sáng sớm hôm nay,trong cung lại phái người truyền lời,nói Hoàng Thượng triệu Thất vương gia vào cung.

Khi dùng đồ ăn sáng,Quan Ninh Nhi một bên húp cháo,một bên giúp phu quân gắp rau,“Hoàng Thượng lần này triệu Vương gia vào cung,có thể hay không lưu chàng lại dùng bữa tối?”

Hai người gần đây cảm tình phi thường ngọt ngào,lúc hắn tâm tình tốt,ngẫu nhiên còn có thể kể một chút tin đồn thú vị trong cung cho nàng nghe,bởi vậy đối thoại giống như vậy đã lơ đãng mà dần trở thành bình thường.

“Đồ ăn trong cung rất khó ăn.”

“Không có đâu,lần trước thần thiếp theo Vương gia vào cung dự tiệc,ngự trù gì đó đều rất ngon nha.” Nàng ngày thường trừ bỏ chăm chút hoa cỏ,đối với trù nghệ cũng thập phần có nghiên cứu,“Chàng còn nhớ rõ lần trước ăn qua cái kia hương tô lạt gà không? Nó thoạt nhìn thì beo béo,mà vừa cho vào miệng lại nhẹ nhàng khoan khoái không đầy mỡ,sau khi hồi phủ thần thiếp có nhắc tới với đầu bếp trong phủ,bọn họ thử làm vài lần,mà hương vị luôn kém như vậy một chút.”

Hắn nhíu mày,không chút để ý hỏi:“Nàng thích?”

Nàng có chút thẹn thùng gật đầu,“Vâng,ăn ngon lắm.Nhưng mà chàng biết thần thiếp mà cứ ăn món ấy,sẽ trở nên càng béo.”

Cảnh Trình Ngự hiếm khi lộ ra tươi cười nhợt nhạt,nhéo nhéo bàn tay non mềm của nàng sủng nịnh nói:“Béo có chỗ tốt,có phúc khí.” Hoàn toàn không xem Xuân Mai đang đỏ bừng mặt bên cạnh cùng với một đám người phía sau ra gì.

Hắn nhanh chóng dùng xong bữa sáng,sau khi ăn mặc chỉnh tề liền tiến cung diện thánh.

Xuân Mai đỏ mặt kéo kéo cánh tay chủ tử,“Vừa nãy người kia thật là Vương gia sao? Vì sao càng cùng hắn ở chung,em lại càng cảm thấy Thất vương gia lãnh huyết đáng sợ trong lời đồn,cùng người mà em quen biết căn bản chính là hai người vậy?”

Quan Ninh Nhi vỗ vỗ mặt nàng,cười nói:“Cho nên ta sớm đã nói lời đồn không thể tin mà.”

Sau khi Cảnh Trình Ngự đi vào hoàng cung,mới từ trong miệng hoàng đế biết được,đầu tháng sau,hoàng đế sẽ nạp Tô Lạc Hương làm phi,tiệc cưới hết thảy mọi việc đều giao cho hắn Thất vương gia này một tay làm hết.

“Ngươi thật sự quyết định nạp nàng làm phi?” Mọi người trong lòng đều rõ ràng Tô Lạc Hương là do Võ Tử Ưng phái đến làm cơ sở ngầm,hoàng huynh rõ ràng cũng biết điểm ấy,vì sao lại muốn hạ chỉ nghênh nàng vào cung?

Cảnh Trình Hiên mỉm cười,“Nếu An Lăng vương tặng một mỹ nhân tựa thiên tiên muốn cùng hoàng tộc cầu thân,kia trẫm nạp nàng làm phi,chẳng phải càng cấp thêm cho An Lăng vương mặt mũi sao.” Hắn tuy rằng không phải hoàng đế háo sắc,nhưng đối mặt Tô Lạc Hương nữ nhân quốc sắc thiên hương như vậy,động tâm là khó tránh khỏi.

Cảnh Trình Ngự gật gật đầu không cần phải nhiều lời nữa,tiếp nhận thánh chỉ.

Thấy sắc mặt hắn lộ ra vài phần không hờn giận,Cảnh Trình Hiên trêu tức nói:“Thất đệ có phải hay không để ý trẫm muốn kết hôn nữ nhân là có liên quan đến Võ Tử Ưng?”

Thân là huynh trưởng,hắn tự nhiên biết ý nghĩ của Cảnh Trình Ngự,từ hai năm trước sau khi chân thất đệ bị thương nặng,trong lòng liền vẫn có cỗ oán khí không có chỗ phát,hắn hiểu được thất đệ tại sự kiện năm đó đã phải ngậm bồ hòn làm ngọt,cũng biết chính mình thân là huynh trưởng nhưng không có vì hắn báo thù,làm hắn trong lòng có chút bất mãn.

Mà Võ Tử Ưng tay nắm quân quyền,là uy hiếp lớn nhất hiện nay với triều đình,trong tình huống không có chứng cớ gì xác thực,hắn làm sao dám lấy giang sơn ra đùa giỡn,cậy mạnh thay thất đệ ra mặt?

Cảnh Trình Ngự liếc mắt nhìn hắn,“Thù của ta,tự nhiên sẽ chính mình nghĩ biện pháp báo,hoàng huynh ngươi lo lắng nhiều rồi,hết thảy cùng hoàng huynh muốn nạp ai tiến cung không có quan hệ.”

Khi hai huynh đệ đang nói chuyện,lại nghe ngoài cung truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn,thái giám bên người hoàng đế Tiểu Hỉ Tử chân trước chân sau vào cửa bẩm báo,nói Lạc Hương quận chúa cầu kiến.

Chỉ chốc lát sau,trên thân quần áo hồng nhạt sa y Tô Lạc Hương liền xuất hiện trong đại điện,khi nàng nhìn thấy Cảnh Trình Ngự,trong mắt rõ ràng hiện lên vài phần kinh ngạc.

Sau một phen bái kiến hành lễ,nàng ngữ điệu ôn nhu mở miệng,“Hoàng Thượng,thần nữ vừa mới tự tay làm một bàn đồ ăn nơi quê nhà,nếu Hoàng Thượng cùng Thất vương gia không vội,có không hãnh diện đến cung ta hưởng dụng?” (đại ý “liệu ta có vinh hạnh mời hai người đến cung ta thưởng thức?”)

Nàng hiện tại bị an bài ở trong cung,tuy rằng còn chưa có chính thức trở thành phi tử,nhưng hết thảy lễ nghi đãi ngộ đã cùng quý phi không khác biệt,chính mình có một tẩm cung.

Cảnh Trình Hiên cười nhẹ,ôn nhu nói:“Lạc Hương quận chúa thật là có tâm,hậu cung này của trẫm phi tử vô số,ngươi cũng là nữ tử đầu tiên tự mình vì trẫm mà xuống bếp.”

“Hoàng Thượng quá khen,tài cán vì Hoàng Thượng tự tay làm canh thang,đó là phúc khí của Lạc Hương.”

Hai người ngươi một lời ta một lời,nói cho cùng,Cảnh Trình Ngự mặc dù không phủ nhận Tô Lạc Hương là một mỹ nhân,nhưng bởi vì nàng cùng Võ Tử Ưng có liên quan,cho nên trực giác của hắn nhất định từ lúc ban đầu đã chán ghét nàng.

Mặc kệ sẽ có chuyện gì,vì mọi chuyện (ý chỉ đến bàn việc vs hoàng đế) đã xong xuôi nên chạy nhanh lấy người,hắn đành phải mở miệng ngắt lời bọn họ,“Hoàng huynh,có thể hay không giúp ta đem chưởng chước ngự trù (bếp trưởng? Đầu bếp trong cung?) trong cung gọi tới?”

Cảnh Trình Hiên cùng Tô Lạc Hương đồng thời sửng sốt,không hiểu hắn muốn làm chi mà gọi ngự trù?

Mà Cảnh Trình Hiên đối với đệ đệ này luôn luôn dung túng,hắn muốn gọi ngự trù tất có lý do của hắn,lập tức cũng không hỏi nhiều,liền phân phó thái giám làm theo.Nửa khắc ngắn ngủi,ngự trù trong cung đều bị gọi tới nơi này.

Nhìn xuống nhóm ngự trù đang cung kính quỳ gối,Cảnh Trình Ngự tiến lên từng bước hỏi:“Hoàng gia thiết yến lần trước,là người đầu bếp nào làm hương tô lạt gà?”

Chúng đầu bếp bị hắn hỏi như vậy,người người lộ ra biểu tình sợ hãi.Phải biết rằng,người đang hỏi là đương triều Thất vương gia.Thất vương gia kia là nhân vật như thế nào? Còn không phải là cái phi thường đáng sợ sát tinh,hắn nếu nhìn ngươi không vừa mắt,ngươi cũng sẽ không mệnh sống sót.

Cảnh Trình Hiên nghe thất đệ hỏi như vậy cũng có chút ngoài ý muốn,nghĩ xem người đầu bếp nào không vừa mắt đắc tội hắn,đoán xem ai muốn xui xẻo. (ông vua này hay ghê! =)))

Chỉ thấy một nam tử trung niên bốn mươi tuổi,run rẩy đi lại đây,đối với Thất vương gia dập đầu một cái,“Vương…….Vương gia,hương tô lạt gà kia là nô tài làm.”

Cảnh Trình Ngự nhìn hắn một cái,lập tức quay đầu cất cao giọng nói:“Hoàng huynh,đầu bếp này bổn vương muốn mang về vương phủ.”

“Thất đệ,ngươi đây là ý gì?” Cảnh Trình Hiên càng ngày càng khó hiểu.“Nương tử ta từ lần trước sau khi ăn qua hương tô lạt gà hắn làm,trở về cứ khen mãi,mà đầu bếp trong phủ làm không được cái khẩu vị kia,cho nên lần này đến,ta thuận tiện hướng hoàng huynh xin cái đầu bếp này về dùng,chờ nương tử ta ăn ngấy món kia,ta sẽ đem ngưởi đuổi về đây.” 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương