Nếu cuộc sống hoàn mỹ như một giấc mơ, sẽ khiến người ta hoang mang bất an. Rõ ràng mọi thứ đều ổn định mà lúc nào cũng thấy tàn ảnh quỷ dị, khủng bố~ tỷ như đầu lâu cười lạnh, nụ cười đẫm máu, gương mặt tái nhợt lả tả phấn……

Thiếu Hoa mua một toà cổ bảo cùng chiếc giường giống với thứ đã chứa đầy máu tươi và khuất nhục của hắn trước đây, mặt trên phủ chăn ga trắng tinh. Nắng ưu thương lan toả trên làn da tuyết trắng, triền triền miên miên bao vây lấy thân thể tế gầy mê nhân, rõ ràng ngửa mặt mơ hồ nhìn hoa văn trên trần nhà, lại luôn khiến người có loại cảm giác hít thở không thông.

Hắn tự mình chọn lựa công cụ SM, tinh tế xinh đẹp trưng bày ở dưới giường lớn. Chỉ cần lên giường, quơ tay cũng được một thứ đạo cụ làm hắn hoặc kích động, hoặc thống khổ đến điên cuồng. Hắn biết hắn cần những thứ này, vô luận là phân thân thô to dữ tợn chạy bằng điện, loại kích thích đến muốn chết kia sẽ làm cho hắn giữa hoảng hốt quên đi mọi thứ…

Hắn không biết còn có cái gì có thể làm cho hắn quên thời khắc tựa cơn ác mộng đó.

Trong trí nhớ âm u, tôn nghiêm cùng hạnh phúc tan thành mảnh nhỏ, đau đớn tê tâm liệt phế một hồi giờ hóa thành tiếng thở dài ẩn ẩn trong gió, vân đạm phong thanh. Nhưng hắn luôn không thể quên, tuyệt vọng tự tay xé rách hy vọng, mỗi một giây phút từng tế bào đều kêu gào bi thương .

Còn sống để thừa nhận mất đi hy vọng rồi lâm vào bóng tôi vĩnh hằng thống khổ, Cần Lực, đây là ta trừng phạt chính bản thân mình. Mỗi lần trước khi thoát lực hôn mê, trong chớp mắt hắn không tự chủ được, theo bản năng mà nghĩ như thế.

Giữa mê man tỉnh lại, nhìn ngọn đèn ngoài bức màn bị che khuất, hoàn mỹ phụ trợ che chắn một thân ảnh thần bí hoa lệ, tâm hắn lại có chút nghĩ một đằng nói một nẻo. Muốn rời xa hắc ám, trốn tránh sự trừng phạt– tỷ như chặt chẽ nắm lấy bóng dáng kia, mỗi một căn tóc, mỗi một tế bào đều liều mạng dung tiến vào thân thể con người xinh đẹp kia, dùng sự thần bí mị quang xua tan toàn bộ thế giới hắc ám.

Phi Hàn kỳ quái, Phi Hàn thần bí.

Từng đem Thiên Sứ thuần khiết Thiếu Hoa câu dẫn xuống Địa Ngục, cũng có thể đem Thiếu Hoa giãy dụa ở địa ngục mang về Thiên Đường.

Cậu kỳ quái và mâu thuẫn. Cậu không phải Phương Cần Lực tản ra hơi thở ấm áp, bất cứ những gì đen tối dưới ánh sáng của y liền trở nên trong suốt như nắng. Cậu cũng không phải Ngô Nhật Vĩnh – Vương Huy, đại biểu cho tàn khốc cùng biến thái của thế giới vĩnh hằng không thay đổi, bất cứ điều gì quang minh mà bọn họ nắm trong tay đều bị làm dơ bẩn không chịu nổi.

Vừa không phải tuyệt đối quang minh, lại càng không phải là tuyệt đối hắc ám. Hắc bạch phân minh thật sự quá thích hợp, với âm hàn lấy ấm áp, với khô nóng lấy thanh lương. (Theo thuyết Âm – Dương của Trung Quốc thì đây là quy luật Âm – Dương đối lập, tuyệt đối vĩnh hằng. Áp dụng trong Đông y, do đó thường thì các lương y ở chỗ mình đều kèm theo xem Phong Thuỷ^^)

Vô ấm, lại phi hàn. (Không nóng cũng không lạnh. Tác giả chơi chữ, vì Phi Hàn có nghĩa là không lạnh.)

”…… Tôi nghĩ anh đã chui vào một góc tối tăm, thương tâm tiều tụy mà chết.”

Thiếu Hoa cựa quậy thân mình, có chút vô lực tựa vào đầu giường, cơ thể đau nhức cùng hạ thể chua xót làm cho hắn có cảm giác rõ ràng mình vẫn còn sống. Gương mặt Phi Hàn vừa quen thuộc lại vừa như xa lạ, khẩu khí chanh chua có một chút dụ hống cùng chiếu cố…

”Bởi vì tôi biết được Thiếu Hoa kiêu ngạo lại kỳ quái từ bỏ đấu tranh, giao cổ phần rồi nhảy lên giường Trần gia huynh đệ, cam tâm tình nguyện làm một đồ chơi xinh đẹp đáng yêu?” Phi Hàn cười cổ quái, chậm rãi từ bóng tối âm u đi ra, ngoài cửa sổ ánh sáng ngọc lưu quang chiếu rọi ở trên mặt cậu, ngũ quan anh tuấn tựa hồ đều lóe sáng.

Thiếu Hoa không đáp lời, hắn bật lửa châm một điếu thuốc.

”Anh có nghĩ tới nếu có một ngày, tôi cũng vĩnh viễn không hề xuất hiện, anh sẽ còn tiếp tục sa sút như thế nào?”

Trong bóng đêm, thanh âm Phi Hàn lần đầu mang theo ma lực mị hoặc lòng người, tựa hồ là hơi thở dụ dỗ tuyệt mỹ lại mang theo một loại đau thương, ”Cùng anh phạm tội lỗi ngập trời, đồng mưu ngã vào Địa Ngục, tất cả những điều đó sẽ biến mất tựa hơi nước tan vào không khí. Từ nay về sau, không ai cùng anh chia sẻ tội nghiệt, hắc ám, vô luận anh tiến vào bao nhiêu người hoặc là bị bao nhiêu người xâm nhập, cuối cùng vẫn là cô độc, một ngày sinh mệnh chấm dứt cũng sẽ không bao giờ kết thúc sự đơn lẻ.”

Lửa tàn thuốc khi thì sáng ngời, khi lại ảm đạm, mùi thuốc thản nhiên tản ra xung quanh.

Cô độc sao?

Ngửa mặt cho khói thuốc xâm nhập tim phổi, ý thức Thiếu Hoa trong nháy mắt dường như bị hút ra. Năm tháng cô tịch…… Thật là câu nói đáng sợ a. Nguyên lai nhiều năm như vậy, tuyệt vọng không buông tha là bởi vì trong bóng đêm vĩnh viễn có một thân ảnh cùng mình dây dưa?

Nhưng hôm nay, bóng dáng ấy chung quy vẫn phải rời khỏi mình. Khóe miệng Thiếu Hoa hiện lên một tia mỉm cười, ngón tay thon dài tao nhã gẩy gẩy tàn thuốc rơi đầy gạt tàn.

”Đi hảo.”

Tàn thuốc rơi lả tả, Thiếu Hoa mỉm cười ngẩng đầu, sảng khoái mà nhã nhặn nói.

Đi thật xa, đồng bọn của ta. Đi thật xa, ấm áp của ta. Đi thật xa, ta còn sót lại hy vọng, còn sót lại hạnh phúc…… Ngô? Muốn ta mở miệng giữ cậu lại sao?

Chẳng lẽ cậu không rõ, còn sống với ta mà nói chính là trừng phạt. Cô độc, đó là trả lại cho Cần Lực lợi tức.

”Tôi biết anh hỏi vì cái gì.” Phi Hàn cười ra tiếng.

Thiếu Hoa gật gật đầu: ”Vì cái gì?”

Đồng tử Phi Hàn tối đen yên lặng theo dõi hắn, rồi cùng liếc nhìn nhau, gương mặt bộ dáng, mỗi một tấc da thịt, mỗi một động tác, mỗi thần thái đều nhập trong óc thật sâu. Thần sắc hắn như thế làm tim Thiếu Hoa bị bóp nghẹt, không kịp nghĩ nhiều Phi Hàn đã đến trước giường, một tay bắt lấy gáy hắn, nhìn thật sâu.

Con ngươi Oánh hắc sinh quang (trong suốt như phát ra tia sáng), người thiếu niên như độc hữu cố chấp, khiến Thiếu Hoa có chút không được tự nhiên. Thâm tình chân thành kia giống như diễn kịch vốn là mánh lới gạt người, trên đời này làm gì có loại ánh mắt cố chấp quật cường mơ ước thân thể mình, tràn ngập Tình dục ở kẻ sắp rời đi như thế?

Chúng ta, chỉ cần nhục dục là tốt rồi.

Thiếu Hoa cười yếu ớt, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đôi môi đơn bạc lại kiên nghị của Phi Hàn, bắt giữ ánh mắt lạnh lùng nhất thời mềm mại, xoay người đem Phi Hàn đặt ở dưới thân.

Thân thể hai nam nhân dính sát vào nhau trên chăn ga tuyết trắng. Tiếp xúc mỗi một tấc da thịt đối phương đều thoải mái rên rỉ. Bọn họ tham lam ôm, tham lam hôn môi, mũi cảm nhận được hơi thở quen thuộc, chìm đắm trong hương tóc vùi mặt vào gáy người kia…….

Nhắm mắt lại, chẳng còn gì lọt vào đầu óc, không có tương lai, không Trần Tĩnh – Trần Tiệp, cũng không có Phương Cần Lực……

Chỉ mình Phi Hàn, không lạnh không ấm Phi Hàn – không có cái gì gọi là kinh thiên động địa yêu đương đáng buồn cười – không có hận tới xương tuỷ câu dẫn mình xuống Địa ngục, cứu vớt mình lên Thiên Đường Phi Hàn……

Sắp phải cáo biệt, Phi Hàn……

Bị dục vọng cường ngạo xâm nhập trong nháy mắt, Thiếu Hoa ác nắm chặt tóc Phi Hàn, đau đớn vặn vẹo thân hình câu dẫn, môi tiến gần tới bên miệng thiếu niên thần bí mà tao nhã, rên rỉ: ”…… Cậu có biết đau đớn cũng chia rất nhiều loại. Có loại rất nhanh bị quên đi, có loại lại khiến người ta nhớ rõ cả đời.”

Thịnh tình mời mọc như thế, Phi Hàn đương nhiên không chút khách khí. Một phen xoay Thiếu Hoa, dục vọng mãnh liệt trừu đưa, mỗi một lần xâm nhập dũng đạo tiêu hồn đều có thể làm cho Phi Hàn điên cuồng.

Phi hàn động tác trẻ con, khiến Thiếu Hoa khanh khách cười to. Bọn họ giữa kích tình không cần tới ý nghĩa đối thoại, lời yêu đương hứa hẹn này nọ có còn ý nghĩa trong lúc hoan ái chia tay?

Một đêm thực điên cuồng. Không ngừng làm tình, không dứt tiếng cười vui vẻ, cho đến khi chăn ga khắp nơi đầy dịch thể đục ngầu cùng nước mắt kích động, hai người kiệt sức rốt cục ôm nhau tiến nhập mộng đẹp.

Đêm hôm đó, vẫn như cũ gặp mộng.

Thiếu Hoa chưa từng mơ thấy Cần Lực. Lần này hắn rõ ràng nhìn thấy ánh ánh sáng ngọc lưu quang, gương mặt Phi Hàn anh tuấn cười yếu ớt.

Thiếu Hoa bình tĩnh tỉnh lại, vuốt ve vị trí bên cạnh trống rỗng, Phi Hàn đã rời đi. Chưa từng hảo hảo tĩnh dưỡng thân thể, lại trải qua hoan ái kịch liệt đêm hôm đó, hạ thân đau nhức cơ hồ chết lặng– khoái cảm trong nháy mắt liền trôi qua, thống khổ ghi lại rõ ràng đầy đủ.

Dấu vết thương tích cùng cảm nhận sâu sắc. Vĩnh viễn cũng sẽ không cô độc a……

Trong phòng tản ra một tàn hương thản nhiên, hương vị quen thuộc lại xa lạ. Hồi lâu hắn mới nghĩ tới, đó là Triệt Dạ Lưu Hương. Buổi tối sơ ngộ Phi Hàn, lần đầu tiên biết tới hương khí kỳ quái.

Lúc này đây, Phi Hàn đang trộm cái gì?…… Tựa ở đầu giường, Thiếu Hoa lẳng lặng suy tưởng.

Hoàn đệ thập chương

0.000000 0.000000

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương