Kim Phi Tích Bỉ
-
Chương 76: Độc dẫn cùng thuốc dẫn
Giữa tháng mười một, ngoại ô Thượng Dương thành, tuyết trắng bay tán loạn, không khí lạnh bao trùm cả thiên địa.
Bóng đêm nặng nề cùng với gió tuyết cuộn thổi, một chiếc xe ngựa từ ngoại ô tiến đến, dừng lại ở ngay trước cửa một khách điếm.
Một gã nam tử đã sớm đứng ở trước cửa, đôi mắt tà mị, hình dáng cao lớn dũng mãnh, con ngươi lợi hại như mắt diều hâu. Nhìn thấy xe ngựa đi tới, hắn từng bước tiến đến, ghìm dây cương giữ ngựa lại, thấp giọng nói: “ Mau lên, phòng đã chuẩn bị tốt.”
Cuối giờ hợi, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có tuyết trắng vẫn tung bay.
Người trong xe ngựa cúi người, từ bên trong ôm ra một người khác, cúi đầu nhìn khuôn mặt kia vẫn ngủ say, mâu trung hiện lên tia đau xót nhưng rất nhanh đã ẩn vào bóng đêm nồng đậm, sau đó tiến vào trong khách điếm.
Sau khi vào sương phòng, Thu Đình Lan nhìn xung qunh không có người mới đóng cửa lại. Hắn liếc mắt một cái nhìn nữ tử đang nằm trong ngực Long Đằng, hai tròng mắt yếu ớt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt thậm chí còn có thể nhìn thấy mạch máu xanh dưới da. Hắn không khỏi lo lắng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
Long Đằng than nhẹ một tiếng: “Tâm tình không ổn định. Ta lo lắng nàng không chịu nổi đả kích lớn như vậy cho nên dọc đường đi đã cho nàng chút mê dược. Cho dù có nói như thế nào, kể cả là hành hình, ta tin chắc nàng rất muốn được gặp mặt người nhà lần cuối cùng.”
Thu Đình Lan trầm ngâm, dừng một chút, thần sắc hắn lại thêm khẩn trương hỏi: “Thiếu Quân, thái tử đột nhiên hoăng thệ, hiện tại bên trong Thượng Dương thành đều có phòng vệ, đều là thủ hạ của Long Tiêu Đình nắm giữ tất cả các chốt cửa thành. Ta đã thăm dò cả tám cổng, nghiêm ngặt chỉ sợ ngay cả ruội bọ cũng không phi vào được. Thiếu Quân, giờ phải làm như thế nào?”
Long Đằng cúi đầu suy nghĩ: “Chắc chắn sẽ có biện pháp, ngươi đi chuẩn bị chút nước ấm đến đây, cả một chút thức ăn nữa. Đợi đến lúc nàng tỉnh lại… có lẽ sẽ đói bụng. Còn có, nàng hình như bị bệnh, ngươi chuẩn bị luôn một chén thuốc hạ sốt đến đây.”
“Được.” Thu Đình Lan không nhiều lời, lập tức rời khỏi sương phòng.
Lúc này Sương Lan Nhi đang rơi vào cõi mộng không có điểm dừng, giống như mặt biển mênh mông không nhìn thấy bờ, cho dù có ngẫu nhiên thanh tỉnh trong chốc lát ngắn ngủi nhưng cũng không thể nhúc nhích, trước mắt nàng luôn hiện lên khuôn mặt quen thuộc của người nhà. Nàng biết vì sao bản thân rơi vào hôn mê, là Long Đằng cho nàng uống mê dược, nhưng cho dù là hôn mê, cho dù có thể quên đi nỗi thống khổ trong ngắn ngủi thì trong lòng vẫn luôn có cảm giác trống rỗng, trái tim tựa như bị đục khoét. Nàng rất sợ, sợ cảm giác tỉnh lại sẽ lập tức nghe thấy tin cả nhà đã chết, nếu như vậy, nàng thà rằng vĩnh viễn không tỉnh lại.
Nhưng mộng chỉ là mộng, cuối cùng vẫn phải tỉnh lại.
Nàng mơ mơ màng màng mở hai mắt, trong ánh nến mờ mờ, nàng chậm rãi quay đầu, thật lâu sau mới nhìn rõ người đang ngồi bên cạnh đang ngồi đưa lưng tựa vào thành giường, áo khoác trắng lông cừu, tư thái thanh tao lịch sự phảng phất như gió mùa xuân nhưng sống lưng thẳng tắp tựa như cây tùng.
Nghe thấy động tĩnh, Long Đằng lập tức xoay người, trong tay đang cầm một ly trà nóng, hắn thân thiết nói: “Sương Sương, ngươi tỉnh rồi. Uống chút nước đi.”
Nàng nhẹ gạt tay hắn ra, đưa mắt nhìn căn phòng xa lạ, thanh âm khàn khàn cất lên: “Đây là đâu?”
Hắn đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán nàng, có chút nóng: “Đã tới ngoại ô Thượng Dương thành. Sương Sương, mấy ngày nay chạy ngựa mệt mỏi, thân thể ngươi chống đỡ không nổi. Chúng ta trước tiên cứ ở nơi này nghỉ ngơi trong chốc lát, được không?”
Nàng đột nhiên ngồi dậy: “Ta phải về nhà, không, ta phải về nhà…” Nói xong bỗng nhiên hai hàng nước mắt tuôn trào.
Hắn nhìn nàng, chỉ cảm thấy khuôn mặt thanh lệ như hoa sen nở rộ, lúc này chỉ còn lại chút huyết sắc như nhát đao đâm vào tim hắn. Hắn không chuyển mắt mà vẫn nhìn nàng, ngữ điệu trầm thấp: “Phòng thủ trong thành rất nghiêm ngặt, Đình Lan đang nghĩ biện pháp, Sương Sương…”
Lời nói của hắn đột nhiên dừng lại, trước mắt hắn, nàng đang run rẩy đến lợi hại, dung nhan trắng nhợt bỗng nổi lên tia dị hồng.
Nàng nằm xuống giường, đau đớn đến lịch liệt giống như một lưỡi dao sắc nhọn đang cắm sâu vào tận sương tủy.
Hắn ôm chặt lấy nàng, không rõ nguyên nhân, thần sắc tối đi: “Làm sao vậy? Sương Sương, ngươi làm sao vậy?”
Nàng vùi mình trong chăn, cả người vô lực cùng mệt mỏi, dần dần đau đến trước mắt chỉ còn một mảnh trắng xóa. Nàng giãy dụa, dùng sức đẩy hắn ra rồi chạy đi mở cửa sổ.
Bên ngoài, phía chân trời hé ra một tia sáng trắng, trừ điều này ra, tất cả đều duy nhất một màu đen mù mịt, tuyết rơi dày đặc bao phủ cả bầu trời, cảnh sắc ngoại ô đầu mùa đông lại càng thêm tiêu điều hiu quạnh. Tiếng gió đêm gào thét như tiếng ai đó gào khóc đầy quỷ mị, hàn khí xâm nhập tủy cốt giống như bị đao kiếm cắt rời.
Vẻ mặt nàng bi thương, lại là tuyết rơi, tuyết điêu chi độc trong thân thể nàng lại phát tác. Có lẽ, năm nay so với năm trước… càng đau…
Long Đằng nhăn chặt mày, hắn đóng cửa sổ lại, ôm nàng trở về giường: “Sương Sương, ngươi có nặng lắm không, chính ngươi học y thuật, cần thuốc gì cứ nói với ta.”
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, mâu trung đượm buồn, nói: “Vô thuốc chữa, chỉ cần chịu đựng là được.”
“Sương Sương…” Đôi môi hắn khẽ run rẩy, thân mình dưới lớp áo choàng cũng khẽ run lên, lông mi như cánh bướm chớp động, ánh mắt mờ mịt như phủ lên một lớp sương mù ưu thương.
Mãi sau hắn mới nói: “Thực xin lỗi, chuyện của lệnh tôn không thể giúp đỡ được ngươi chuyện gì.”
Cơ thể nàng càng lúc càng đau, nhất thời vô lực không thể nói được gì.
Tiếng đập cửa vang lên. Người tới không đợi người bên trong mở cửa đã tự mình trực tiếp đi vào.
Trên tóc Thu Đình Lan vẫn còn vương tuyết trắng, hắn cởi bỏ áo choàng đen, từ trong ngực lấy ra mấy cái bánh bao nóng đưa cho Long Đằng: “Khuya khoắt, chỉ có cái này.” Nhìn thấy Sương Lan Nhi tỉnh dậy, tuấn nhan của hắn cứng lại, cũng không biết phải nói gì. Lần gặp nàng ở Thụy vương phủ, hắn đối với nàng đã có hiểu biết một chút ít, nhiều biến cố như vậy, nhiều tai vạ như vậy, bảy thước nam nhi còn khó có thể đứng vững, huống chi là một cô nương như nàng.
Long Đằng đưa bánh bao đến bên môi nàng, khuyên nhủ: “Ăn nhiều một chút, đợi lát nữa trời hửng sáng chúng ta sẽ vào thành.”
Thu Đình Lan nghi hoặc nói: “Người biết mặt Sương Lan Nhi không nhiều, cải trang còn có thể qua mắt được quan binh, nhưng Thiếu Quân ngươi thì phải làm thế nào để vào thành? Thủ hạ của Long Tiêu Đình cũng không phải là chỉ biết ngồi không, chúng đều có bức đồ họa, người mà chúng đề phòng chính là ngươi.”
Long Đằng cười cười: “Ta đã nghĩ ra một biện pháp.”
Thu Đình Lan lại nói: “Ta còn một nghi hoặc khác khó hiểu. Sau khi lệnh ban xuống Sương gia tru di cửu tộc, quan binh liền bắt giữ toàn bộ nhà họ Sương, Sương Liên Thành gây tội, ngày mai sẽ bị hành hình, mà những người thân khác của Sương Lan Nhi, ta nghe được hôm nay sẽ được ban rượu độc. Ta không rõ vì sao quan phủ lại không hề tìm Sương Lan Nhi, để mặc cho nàng ở bên ngoài? Chẳng lẽ là do Long Tiêu Đình cố ý giấu diếm?”
Long Đằng lắc đầu: “Không đơn giản như vậy. Ngày đó Long Tiêu Đình nạp Sương Lan Nhi làm thiếp, lúc đó Sương Liên Thành đã mắc tử tội thông đồng với địch phản quốc, vì đề phòng vạn nhất, lúc ấy Đoan quý phi đã xóa đi thân phận, thân thế của nàng, làm giả một thân phận mới.”
“Bác của ta?” Thu Đình Lan kinh ngạc.
“Đúng, phòng ngừa chu đáo xưa nay là sở trường của Thu gia.”
“Nhưng không có bức tường nào là kín gió, vạn nhất bác vạch trần chuyện này ra, chẳng phải là…” Thu Đình Lan lộ vẻ lo lắng.
Long Đằng khẽ cười: “Sẽ không. Thu Đoan Trà không dám, làm như vậy tội khi quân nàng làm giả mạo thân phận năm đó sẽ bị tra ra. Nàng sẽ không vì đuổi tận giết tuyệt Sương Lan Nhi mà bí quá hóa liều.” Dừng một chút, thanh âm của hắn bỗng lạnh đi: “Phụ thân của ta là chết vì bệnh? Nương ta thì sao? Chỉ sợ đã cùng xuống suối vàng?”
Thu Đình Lan hít một hơi: “Ta không gạt ngươi, Liễu Lương đệ sau khi nghe Thái tử hoăng thệ, tự biết không thể tránh hỏi kiếp này, ngày thứ hai ở trong ngục đã tự sát.”
Thanh âm Long Đằng thâm trầm tựa hồ như không phải của chính hắn: “Ta sớm đã đoán được.” Chợt thấy cánh tay bị nắm lại, cúi đầu nhìn, thì ra Sương Lan Nhi đang gắt gao bám chặt tay hắn, nước mắt rơi đầy mặt, một giọt lại một giọt rơi xuống mu bàn tay hắn, độ ấm kia, giống như có thể xuyên thấu vào tim. Hắn nhẹ nhàng đè lại tay nàng: “Là người đã chết hay còn sống, chúng ta đều phải tranh thủ. Ta sẽ đến gặp Hoàng gia gia, vô luận là như thế nào cũng phải xin Hoàng gia gia một cái kỳ hạn, trong án có án, chỉ cần có chút ẩn tình ta nhất định có thể tra ra manh mối.”
Chuyển mắt, hắn hỏi Thu Đình Lan: “Phụ vương ta chết bất đắc kỳ tử, tại sao lại liên quan đến chuyện Sương Liên Thành tham gia mưu hại thái tử phi? Thật sự là quỷ dị.”
Thu Đình Lan nói: “Nói đến cũng thực khéo. Lúc ấy Đông cung hỗn loạn, một cung nữ không cẩn thận làm rơi đôi lục bình phỉ thúy Tây Vực tiến cung, nào biết bên trong bình có cất giữ một bí mật. Trong đó lại tìm ra kỳ độc… Hỏa hàn độc. Mà người biết phối chế độc này, chính là Sương Liên Thành.”
Hỏa hàn độc!
Cái tên quen thuộc như thế, Sương Lan Nhi suy nghĩ trong chốc lát rồi cả kinh kêu lên: “Đó không phải là độc trên người của Thu Khả Ngâm sao? Làm sao có thể?”
Thu Đình Lan tiếp lời, nói: “Chính xác. Năm đó Thái tử còn khỏe, mà Long Tiêu Đình lại chính trực thẳng thắn rất được lòng Hoàng thượng. Thái tử lo lắng địa vị khó giữ, trăm phương ngàn kế muốn bắt được nhược điểm của Long Tiêu Đình. Vừa vặn gia tỷ Thu Bội Ngâm cùng Long Tiêu Đình có một đoạn tình, Thái tử liền bắt gia tỷ cùng Long Tiêu Đình nhốt tại một biệt viện, vốn định ép hai người phải viết khẩu cung, sau đó lại đem chuyện này gièm pha ra bên ngoài, làm cho Long Tiêu Đình không thể trở mình. Nào biết suốt một tháng mà không có kết quả. Tình huống cụ thể ta cũng không rõ ràng, sau đó bác ta đã điều động toàn bộ binh lực Thu gia, cuối cùng cũng tìm được nơi giam giữ hai người bọn họ. Ta nhớ rất rõ ràng, ngày hôm đó ta tự mình dẫn đội thị vệ tiến vào trong biệt viện, ta đi tới cứu Long Tiêu Đình trước còn xá muội Thu Khả Ngâm đi cứu gia tỷ, nào biết được thời điểm nàng đuổi tới đã quá muộn, người của Thái tử đã ép gia tỷ uống thuốc độc, xá muội chạy đến giằng co đã không may trúng một chưởng, từ đó đến giờ bị độc tính xâm nhập, thân thể bệnh tật không thể chữa khỏi. Ngươi có thể tưởng tượng hỏa hàn độc này hành hạ người ta như thế nào. Nghe nói người trúng độc sẽ vô cùng thống khổ.”
Dừng một chút, hắn giống như đang nhớ lại chuyện cũ đau buồn, mày nhăn lại: “Ta chỉ nhớ rõ, lúc ấy gia tỷ đau đớn đến cả người run rẩy, nàng dùng chút khí lực cuối cùng, cắn nát mười đầu ngón tay viết huyết thư xuống tảng đá dưới đất, thừa nhận tất cả mọi chuyện là do nàng câu dẫn Long Tiêu Đình, cùng Long Tiêu Đình không có quan hệ. Ta nhớ rõ lúc Hoàng đế đuổi đến nơi, gia tỷ đã tắt thở. Sự việc đến mức này, hoàng đế cũng đành phải từ bỏ, không thể tiếp tục truy cứu. Điều đáng giận chính là, không tìm được chút dấu vết nào của hỏa hàn độc trong mạch đập, ai cũng không thể chứng minh do chính thái tử hạ. Nào biết được nhiều năm về sau… lại có thể tìm ra độc này được đặt tại một nơi rất khác biệt, tìm hiểu nguồn gốc thì tra ra Sương Liên Thành.”
Thu Đình Lan nói đến đây thì quay sang nhìn Sương Lan Nhi một cái: “Ta không có ý trách cứ ngươi, có lẽ cha ngươi thật sự…”
“Thật sự là cha ta chế dược sao?” Hỏi xong câu này nàng cũng tự cảm thấy tuyệt vọng, có lẽ chính phụ thân nàng đã phối chế loại độc này. Có phải hay không cũng chính lúc đó lấy máu của nàng làm độc dẫn, cho nên… cũng chỉ có máu của nàng mới có thể làm thuốc dẫn… Có phải hay không là như vậy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook