Kim Ốc Tàng Phi
-
Chương 11
Là trong mơ nghĩ không ra hay là hiện thực không nghĩ ra?
Kiều Tâm chỉ cảm thấy mọi thứ này đều rất chân thật, không giống như mơ nhưng nếu không phải mơ thì sao nàng lại thành cô gái sang trọng, hơn nữa ở bên còn có một nam tử tuấn mỹ, si tình đến vậy?
Nhắm mắt lại, nàng cố gắng nhớ, ngay khi sắp nhớ ra, một tiếng động ồn ào đánh thức nàng.
Bìa rừng kia biến mất, con bọ rùa xinh đẹp cũng biến mất, nam tử mỉm cười dịu dàng kia cũng biến mất, nàng lại trở lại thành Kiều Tâm, kinh ngạc nhìn căn phòng cho hạ nhân của Vương phủ.
Bên ngoài thật ồn ào, người tới kẻ đi, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó
Kiều Tâm khoác áo đứng dậy, mở cửa tìm xem có chuyện gì.
Chỉ thấy Dư ma ma dẫn hai nha hoàn, cầm chậu rửa mặt đi về phía nàng
– Ôi, Kiều cô nương, cô tỉnh rồi, vừa lúc Vương gia muốn gặp ngươi đó. BÀ tươi cười nói với cô.
– Bây giờ? Ta còn chưa rửa mặt, chải đầu… Kiều Tâm vẫn còn ngái ngủ.
– Ta cũng đưa người đến giúp ngươi rồi
Nói rồi, hai nha hoàn phía sau bưng nước đến trước mặt Kiều Tâm.
Chậu nước bốc hơi, nước vẫn còn ấm
Kiều Tâm có chút không quen, nàng là một nha hoàn nhưng mấy ngày nay vào phủ, mọi người hầu hạ nàng như một tiểu thư, ngay cả rửa mặt chải đầu cũng không cần động tay, đúng là rất kì quái
Nhưng nàng vốn lười suy nghĩ, vẫn chỉ thay đổi xiêm y, đi theo Dư ma ma đến phòng khác. Từ xa đã ngửi thấy mùi hương thật thơm, khiến người thèm thuồng.
– Sao vậy? Vương gia còn chưa ăn sáng sao? Kiều Tâm kinh ngạc
Dư ma ma cười không đáp, đẩy nàng vào. Vừa bước vào, nàng đã bị giật mình.
Chỉ thấy giữa phòng khách là một chiếc bàn lớn, trên bàn sắp xếp cũng phải hơn 100 bát to bát nhỏ. Trên bát không rõ là đựng cái gì nhưng theo mùi hương có thể đoán là đồ ăn.
Hoa Đình Phong luôn giản dị, ngày ba bữa chỉ sai hạ nhân chuẩn bị ba món, một bát canh là được, sao hôm nay phô trương như vậy?
Chẳng lẽ là mở tiệc chiêu đãi Nam Chu đế?
Nàng không dám hỏi nhiều, đi đến bên Hoa Đình Phong, định hầu hạ hắn dùng bữa
Hôm nay hắn mặc áo trắng, trông vô cùng thoải mái, khuôn mặt tuấn tú khẽ mỉm cười đến mê người.
Hoa Đình Phong nhìn nàng, chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh, nói ngắn gọn:
– Ngồi đi
– Ngồi? Kiều Tâm kinh hãi: – Vương gia… ngươi bảo ta cũng ngồi sao?
– Hôm nay những thứ này là chuẩn bị cho nàng, nàng không ngồi ăn thì làm thế nào?
– Chuẩn bị cho ta?
Nàng há hốc miệng, trong chốc lát không biết nên phản ứng ra sao?
– Vương gia… những cái này là cái gì?
– Là tâm nguyện của nàng đó. Hắn cười đầy sủng nịch.
– Tâm nguyện của ta? Nàng nhíu mi hồi lâu mới chợt hiểu: – Là đại đỗ ba sao?
– Thông minh!
Thời tiết dần nóng, trong tay hắn là một cây quạt trúc, giờ này hắn khẽ xoay quạt gõ lên đầu nàng.
Người hầu nghe hắn sai bảo, tiến lên mở từng cái bát ra, chỉ thấy trong những chén nhỏ có những chiếc bánh tròn xoe, nước dùng thơm ngát, vô cùng mê người
– Những cái này đều là cho ta ăn? Nàng tròn mắt
– Ở đây có hơn trăm bát đại đỗ ba, chắc chết nàng cũng ăn không hết?
Hắn cười:
– Để cho nàng nếm thử thôi, xem loại nàng hợp khẩu vị nàng.
Dư ma ma ở bên vội giải thích
– Vương gia nghe nói cô nương thích ăn đại đỗ ba này nên cho bố cáo, triệu đến vương phủ hơn trăm đầu bếp giỏi làm món nay, hạ lệnh cho bọn họ hôm nay làm món này. Vương gia nói ai làm món này mà cô nương thấy ngon thì giữ lại Vương phủ. Giờ đám đầu bếp đó đều ở sân sau, chỉ chờ cô nương ăn xong cho bọn họ đáp án thôi
Hơn một trăm đầu bếp? Khó trách hôm nay trong phủ náo loạn như thế, đột nhiên hơn 100 người đến không ầm ỹ mới là lạ
Trời ạ, hôm đó trong rừng nàng chỉ thuận miệng nói ra thôi, hắn lại để chuyện này trong lòng, còn tìm người để hoàn thành tâm nguyện cho nàng. Vì sao? Vì sao hắn lại tốt với nàng như thế
Nàng cũng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ thậm chí còn là thê tử hắn phải tới để trả thù, hắn thật sự không nên như thế…
Kiều Tâm bất an, cảm giác lẫn lộn.
– Sao còn chưa động đũa? Nhìn nàng đỏ mặt lên, hắn trêu ghẹo: – xấu hổ sao?
– Vương gia…
Nàng cúi đầu, một lúc lâu không nói gì, trong giây lát sau quỳ xuống trước mặt Hoa Đình Phong.
– Sao thế? Hắn cười lớn: – chẳng qua chỉ làm cho nàng mấy bát đại đỗ ba mà phải cảm kích quỳ xuống thế sao
– Vương gia… xin thứ nô tỳ tội chết. Nàng quỳ rạp xuống
– Tội gì? Hắn ngạc nhiên
– Những bát đại đỗ ba này nô tỳ không muốn ăn
– Vì sao? Hắn càng ngạc nhiên: – đây không phải là món nàng thích ăn nhất sao?
– Đều do ngày ấy nô tỳ không nói rõ với Vương gia
Nàng ấp úng:
– Nô tỳ chỉ thích ăn đại đỗ ba do quán Vương Tưởng ở quê nhà thôi
– Vương Tưởng là cái gì? Hoa Đình Phong tò mò
– Là một nhà làm món nay, tên chủ quán là Vương Tưởng, ở Xương Châu
– Xương Châu
Hắn đặc biệt chú ý đến lời nói của nàng, hơi ngừng lại:
– Nàng nói là nhà họ Vương ở Xương Châu, nói vậy… mấy năm nay nàng vẫn ở Xương Châu?
– Vâng.
Nàng phát hiện mình lỡ lời, quanh co:
– Đúng rồi, nô tỳ là người Xương Châu… nô tỳ biết Vương phi cũng là người Xương Châu… khi nãy nhắc tới chuyện thương tâm của Vương gia?
– Không. Hắn cười kì lạ: – chỉ cần biết thê tử ta ở Xương Châu sống bình an là ta an tâm rồi…
Nói vậy hắn chưa biết Lam tỷ tỷ đã lên Nhạc Dương rồi? Kiều Tâm cắn môi, cúi đầu
– Vừa rồi nàng nói thích ăn đại đỗ ba do Vương Tưởng ở Xương Châu làm?
Hắn hơi hắng giọng:
– Đại đỗ ba của Vương Tưởng có gì ngon mà nàng thích ăn như thế?
– Thật ra món này cũng đại đồng tiểu dị với những người bày bán trên phố, chỉ khác ở nước dùng
Nàng mỉm cười nói:
– Mùi hương nước dùng ở quán đó rất độc đáo, khiến người ta mong nhớ, một ngày không ăn thì bất an, mười ngày không ăn thì thấy cuộc đời chẳng có gì vui vẻ, thà chết còn hơn.
– Khoa trương vậy sao? Hắn lắc đầu: – ta không tin
– Thật đó. Vẻ mặt nàng rất thành khẩn: – Nước dùng đó còn có thể chữa bệnh đó. Hai năm trước, nô tỳ bị mắc bệnh nặng, tỷ tỷ của nô tỳ mua đại đỗ ba của Vương Tường cho nô tỳ ăn, ăn một lần thôi mà nô tỳ khỏe lại rất nhiều
– Nàng mắc bệnh nặng? Bệnh gì? Hắn nhất thời lo lắng hỏi
– Cũng không có gì. Nàng thuận miệng đáp: – cũng chỉ là đau đầu mà thôi.
Hoa Đình Phong dường như cũng không tin là nàng nói thật nhưng cũng chỉ gật gật đầu, không hỏi kĩ
– Được, ta sẽ cho người mời lão Vương kia đến làm đầu bếp trong phủ. Hắn nói
– Không được đâu. Kiều Tâm buồn bã: lão Vương… đã qua đời từ năm trước
– Đã chết? Hắn sửng sốt
– Đúng vậy, hắn vừa chết, quán ăn cũng đóng cửa, không ít người tiếc đó, dù sao đó cũng là quán ăn ngon nhất Xương Châu
– Nhưng hắn cũng có người nối dõi chứ? Con cháu hắn không biết thừa kế bí quyết của hắn mà tiếp tục kinh doanh sao?
– Nói cũng thấy lạ, khi lão Vương lâm chung bắt con mình quỳ gối trước giường mà thề, vĩnh viễn không được làm loại đại đỗ ba đó nữa, người trong nhà cũng không cho ăn
– Vì sao vậy? Hắn càng nghe càng thấy lạ
– Không biết. Di chúc này của lão Vương là điều bí ẩn với cả thành Xương Châu chúng ta, mọi người đều bàn tán nhưng không ai hiểu nổi.
– Không bằng ta phái người đi thăm dò, chưa biết chừng từ con cái lão Vương có thể tìm ra bí quyết. Hoa Đình Phong hơi nghĩ nghĩ
– Vương gia, thật sự không cần
Thịnh tình khó khước khiến nàng đành phải nói thật
– Bí quyết đó… tỷ tỷ ta đã lấy được từ con của lão Vương, nàng sẽ làm cho ta ăn, không dám phiền Vương gia.
– Tỷ tỷ nàng cũng ở Nhạc Dương sao? Hắn nhíu mày như phát hiện ra điều gì đó.
– Vâng. Nàng vội lấp liếm: – tỷ tỷ cũng như ta, làm cho nhà người khác
– Nói như thế, hôm nay ta mời đầu bếp chỉ là chuyện thừa.
Hắn cười tự giễu, trong mắt có chút buồn nhưng vẫn cười lớn.
– Vương gia, trăm ngàn đừng nói như vậy!
Nhìn hắn cười mà lòng Kiều Tâm cảm giác có lỗi:
– Đều do nô tỳ không nói rõ ràng, hại Vương gia phí tâm, là nô tỳ có lỗi với Vương gia
– Ta có cái gì mà xin lỗi? Chỉ có thể nói mấy đầu bếp này không có duyên, vốn định mời một cao thủ đến nấu nướng trong phủ nhưng cũng đành để họ thất vọng ra về.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, không nói chuyện nhiều với nàng, xoay người đi vào trong
Lần này, không cần hắn nói, bọn người hầu đều lặng lẽ tiến lên đem dọn hơn 100 bát vô dụng kia, nhanh chóng mà chỉnh tề
Kiều Tâm chỉ cảm thấy mọi thứ này đều rất chân thật, không giống như mơ nhưng nếu không phải mơ thì sao nàng lại thành cô gái sang trọng, hơn nữa ở bên còn có một nam tử tuấn mỹ, si tình đến vậy?
Nhắm mắt lại, nàng cố gắng nhớ, ngay khi sắp nhớ ra, một tiếng động ồn ào đánh thức nàng.
Bìa rừng kia biến mất, con bọ rùa xinh đẹp cũng biến mất, nam tử mỉm cười dịu dàng kia cũng biến mất, nàng lại trở lại thành Kiều Tâm, kinh ngạc nhìn căn phòng cho hạ nhân của Vương phủ.
Bên ngoài thật ồn ào, người tới kẻ đi, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó
Kiều Tâm khoác áo đứng dậy, mở cửa tìm xem có chuyện gì.
Chỉ thấy Dư ma ma dẫn hai nha hoàn, cầm chậu rửa mặt đi về phía nàng
– Ôi, Kiều cô nương, cô tỉnh rồi, vừa lúc Vương gia muốn gặp ngươi đó. BÀ tươi cười nói với cô.
– Bây giờ? Ta còn chưa rửa mặt, chải đầu… Kiều Tâm vẫn còn ngái ngủ.
– Ta cũng đưa người đến giúp ngươi rồi
Nói rồi, hai nha hoàn phía sau bưng nước đến trước mặt Kiều Tâm.
Chậu nước bốc hơi, nước vẫn còn ấm
Kiều Tâm có chút không quen, nàng là một nha hoàn nhưng mấy ngày nay vào phủ, mọi người hầu hạ nàng như một tiểu thư, ngay cả rửa mặt chải đầu cũng không cần động tay, đúng là rất kì quái
Nhưng nàng vốn lười suy nghĩ, vẫn chỉ thay đổi xiêm y, đi theo Dư ma ma đến phòng khác. Từ xa đã ngửi thấy mùi hương thật thơm, khiến người thèm thuồng.
– Sao vậy? Vương gia còn chưa ăn sáng sao? Kiều Tâm kinh ngạc
Dư ma ma cười không đáp, đẩy nàng vào. Vừa bước vào, nàng đã bị giật mình.
Chỉ thấy giữa phòng khách là một chiếc bàn lớn, trên bàn sắp xếp cũng phải hơn 100 bát to bát nhỏ. Trên bát không rõ là đựng cái gì nhưng theo mùi hương có thể đoán là đồ ăn.
Hoa Đình Phong luôn giản dị, ngày ba bữa chỉ sai hạ nhân chuẩn bị ba món, một bát canh là được, sao hôm nay phô trương như vậy?
Chẳng lẽ là mở tiệc chiêu đãi Nam Chu đế?
Nàng không dám hỏi nhiều, đi đến bên Hoa Đình Phong, định hầu hạ hắn dùng bữa
Hôm nay hắn mặc áo trắng, trông vô cùng thoải mái, khuôn mặt tuấn tú khẽ mỉm cười đến mê người.
Hoa Đình Phong nhìn nàng, chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh, nói ngắn gọn:
– Ngồi đi
– Ngồi? Kiều Tâm kinh hãi: – Vương gia… ngươi bảo ta cũng ngồi sao?
– Hôm nay những thứ này là chuẩn bị cho nàng, nàng không ngồi ăn thì làm thế nào?
– Chuẩn bị cho ta?
Nàng há hốc miệng, trong chốc lát không biết nên phản ứng ra sao?
– Vương gia… những cái này là cái gì?
– Là tâm nguyện của nàng đó. Hắn cười đầy sủng nịch.
– Tâm nguyện của ta? Nàng nhíu mi hồi lâu mới chợt hiểu: – Là đại đỗ ba sao?
– Thông minh!
Thời tiết dần nóng, trong tay hắn là một cây quạt trúc, giờ này hắn khẽ xoay quạt gõ lên đầu nàng.
Người hầu nghe hắn sai bảo, tiến lên mở từng cái bát ra, chỉ thấy trong những chén nhỏ có những chiếc bánh tròn xoe, nước dùng thơm ngát, vô cùng mê người
– Những cái này đều là cho ta ăn? Nàng tròn mắt
– Ở đây có hơn trăm bát đại đỗ ba, chắc chết nàng cũng ăn không hết?
Hắn cười:
– Để cho nàng nếm thử thôi, xem loại nàng hợp khẩu vị nàng.
Dư ma ma ở bên vội giải thích
– Vương gia nghe nói cô nương thích ăn đại đỗ ba này nên cho bố cáo, triệu đến vương phủ hơn trăm đầu bếp giỏi làm món nay, hạ lệnh cho bọn họ hôm nay làm món này. Vương gia nói ai làm món này mà cô nương thấy ngon thì giữ lại Vương phủ. Giờ đám đầu bếp đó đều ở sân sau, chỉ chờ cô nương ăn xong cho bọn họ đáp án thôi
Hơn một trăm đầu bếp? Khó trách hôm nay trong phủ náo loạn như thế, đột nhiên hơn 100 người đến không ầm ỹ mới là lạ
Trời ạ, hôm đó trong rừng nàng chỉ thuận miệng nói ra thôi, hắn lại để chuyện này trong lòng, còn tìm người để hoàn thành tâm nguyện cho nàng. Vì sao? Vì sao hắn lại tốt với nàng như thế
Nàng cũng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ thậm chí còn là thê tử hắn phải tới để trả thù, hắn thật sự không nên như thế…
Kiều Tâm bất an, cảm giác lẫn lộn.
– Sao còn chưa động đũa? Nhìn nàng đỏ mặt lên, hắn trêu ghẹo: – xấu hổ sao?
– Vương gia…
Nàng cúi đầu, một lúc lâu không nói gì, trong giây lát sau quỳ xuống trước mặt Hoa Đình Phong.
– Sao thế? Hắn cười lớn: – chẳng qua chỉ làm cho nàng mấy bát đại đỗ ba mà phải cảm kích quỳ xuống thế sao
– Vương gia… xin thứ nô tỳ tội chết. Nàng quỳ rạp xuống
– Tội gì? Hắn ngạc nhiên
– Những bát đại đỗ ba này nô tỳ không muốn ăn
– Vì sao? Hắn càng ngạc nhiên: – đây không phải là món nàng thích ăn nhất sao?
– Đều do ngày ấy nô tỳ không nói rõ với Vương gia
Nàng ấp úng:
– Nô tỳ chỉ thích ăn đại đỗ ba do quán Vương Tưởng ở quê nhà thôi
– Vương Tưởng là cái gì? Hoa Đình Phong tò mò
– Là một nhà làm món nay, tên chủ quán là Vương Tưởng, ở Xương Châu
– Xương Châu
Hắn đặc biệt chú ý đến lời nói của nàng, hơi ngừng lại:
– Nàng nói là nhà họ Vương ở Xương Châu, nói vậy… mấy năm nay nàng vẫn ở Xương Châu?
– Vâng.
Nàng phát hiện mình lỡ lời, quanh co:
– Đúng rồi, nô tỳ là người Xương Châu… nô tỳ biết Vương phi cũng là người Xương Châu… khi nãy nhắc tới chuyện thương tâm của Vương gia?
– Không. Hắn cười kì lạ: – chỉ cần biết thê tử ta ở Xương Châu sống bình an là ta an tâm rồi…
Nói vậy hắn chưa biết Lam tỷ tỷ đã lên Nhạc Dương rồi? Kiều Tâm cắn môi, cúi đầu
– Vừa rồi nàng nói thích ăn đại đỗ ba do Vương Tưởng ở Xương Châu làm?
Hắn hơi hắng giọng:
– Đại đỗ ba của Vương Tưởng có gì ngon mà nàng thích ăn như thế?
– Thật ra món này cũng đại đồng tiểu dị với những người bày bán trên phố, chỉ khác ở nước dùng
Nàng mỉm cười nói:
– Mùi hương nước dùng ở quán đó rất độc đáo, khiến người ta mong nhớ, một ngày không ăn thì bất an, mười ngày không ăn thì thấy cuộc đời chẳng có gì vui vẻ, thà chết còn hơn.
– Khoa trương vậy sao? Hắn lắc đầu: – ta không tin
– Thật đó. Vẻ mặt nàng rất thành khẩn: – Nước dùng đó còn có thể chữa bệnh đó. Hai năm trước, nô tỳ bị mắc bệnh nặng, tỷ tỷ của nô tỳ mua đại đỗ ba của Vương Tường cho nô tỳ ăn, ăn một lần thôi mà nô tỳ khỏe lại rất nhiều
– Nàng mắc bệnh nặng? Bệnh gì? Hắn nhất thời lo lắng hỏi
– Cũng không có gì. Nàng thuận miệng đáp: – cũng chỉ là đau đầu mà thôi.
Hoa Đình Phong dường như cũng không tin là nàng nói thật nhưng cũng chỉ gật gật đầu, không hỏi kĩ
– Được, ta sẽ cho người mời lão Vương kia đến làm đầu bếp trong phủ. Hắn nói
– Không được đâu. Kiều Tâm buồn bã: lão Vương… đã qua đời từ năm trước
– Đã chết? Hắn sửng sốt
– Đúng vậy, hắn vừa chết, quán ăn cũng đóng cửa, không ít người tiếc đó, dù sao đó cũng là quán ăn ngon nhất Xương Châu
– Nhưng hắn cũng có người nối dõi chứ? Con cháu hắn không biết thừa kế bí quyết của hắn mà tiếp tục kinh doanh sao?
– Nói cũng thấy lạ, khi lão Vương lâm chung bắt con mình quỳ gối trước giường mà thề, vĩnh viễn không được làm loại đại đỗ ba đó nữa, người trong nhà cũng không cho ăn
– Vì sao vậy? Hắn càng nghe càng thấy lạ
– Không biết. Di chúc này của lão Vương là điều bí ẩn với cả thành Xương Châu chúng ta, mọi người đều bàn tán nhưng không ai hiểu nổi.
– Không bằng ta phái người đi thăm dò, chưa biết chừng từ con cái lão Vương có thể tìm ra bí quyết. Hoa Đình Phong hơi nghĩ nghĩ
– Vương gia, thật sự không cần
Thịnh tình khó khước khiến nàng đành phải nói thật
– Bí quyết đó… tỷ tỷ ta đã lấy được từ con của lão Vương, nàng sẽ làm cho ta ăn, không dám phiền Vương gia.
– Tỷ tỷ nàng cũng ở Nhạc Dương sao? Hắn nhíu mày như phát hiện ra điều gì đó.
– Vâng. Nàng vội lấp liếm: – tỷ tỷ cũng như ta, làm cho nhà người khác
– Nói như thế, hôm nay ta mời đầu bếp chỉ là chuyện thừa.
Hắn cười tự giễu, trong mắt có chút buồn nhưng vẫn cười lớn.
– Vương gia, trăm ngàn đừng nói như vậy!
Nhìn hắn cười mà lòng Kiều Tâm cảm giác có lỗi:
– Đều do nô tỳ không nói rõ ràng, hại Vương gia phí tâm, là nô tỳ có lỗi với Vương gia
– Ta có cái gì mà xin lỗi? Chỉ có thể nói mấy đầu bếp này không có duyên, vốn định mời một cao thủ đến nấu nướng trong phủ nhưng cũng đành để họ thất vọng ra về.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, không nói chuyện nhiều với nàng, xoay người đi vào trong
Lần này, không cần hắn nói, bọn người hầu đều lặng lẽ tiến lên đem dọn hơn 100 bát vô dụng kia, nhanh chóng mà chỉnh tề
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook