Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào FULL
-
98: Tốt Thật!!!!
Tấm rèm cửa sổ dày của phòng thẩm vấn ngăn cách ánh sáng mùa xuân ở bên ngoài, dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo trên trần nhà, Khổng Dược siết chặt lưng, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
Dựa theo trần thuật nghiêm túc mà không mang theo chút tình cảm nào của Thượng Dương, suy nghĩ của Khổng Dược cũng bị kéo về mấy năm trước, ngay cái đêm sau khi vụ tai nạn giao thông “ngoài ý muốn” trên đường núi xảy ra.
Khổng Dược nhận được thông báo về vụ tai nạn, liền cấp tốc mà chạy từ tỉnh lỵ đến nơi xảy ra tai nạn, cha vợ Mã Thiên Lý đã chết ngay tại chỗ trong vụ tai nạn, vợ thì được đưa vào bệnh viện cấp cứu, tuy còn đang hôn mê sâu, nhưng tạm thời cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng, cuối cùng là trong cái rủi có cái may.
Trong lòng gã cũng còn cảm thấy có chút may mắn, gã làm bán hàng đa cấp bóng cạnh biên Ái Lữ Hối đã bị Mã Thiên Lý phát hiện.
Lần này trước khi đi công tác, Mã Thiên Lý cũng bởi vậy mà trách mắng gã rất nặng lời, gã còn đang rầu sau khi cha vợ trở về sẽ xử lý gã như thế nào, nhưng bây giờ…… cha vợ đã chết, vợ lại bị thương nặng, trong núi không còn hổ thì con khỉ có thể xưng vua rồi.
Cứ việc như thế, Khổng Dược vẫn xử lý chuyện trước mắt đâu vào đấy, trước tiên liên hệ với người quen, mau chóng chuẩn bị kế hoạch một chút, chuyển vợ mình đến bệnh viện lớn ở tỉnh lỵ để nhận được điều trị tốt nhất.
Sau khi gọi mấy cuộc điện thoại, gã đang muốn trở về phòng bệnh chăm sóc người vợ đang bị thương nặng của mình, tên trợ lý cùng đi công tác với cha vợ, nhiều năm qua đều rất được cha vợ tín nhiệm, lại như một bóng ma đi đến bên cạnh gã tự lúc nào.
Thượng Dương nói: “Sau khi vụ tai nạn xảy ra, anh đã nhanh chóng nhờ người liên hệ với một bác sĩ chuyên khoa bỏng nổi tiếng ở tỉnh này, tỏ vẻ không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn cứu vợ của anh, anh dùng hành động vô cùng tích cực.
Thậm chí anh còn rất cẩn thận mà dò thăm vấn đề liên quan đến phẫu thuật thẩm mỹ của khuôn mặt đã bị bỏng ở trong điện thoại, những điều này ít nhất cho thấy vào thời điểm đó, anh không muốn giết cô ấy.
Tôi còn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến anh thay đổi dự tính ban đầu như vậy.
Nhưng tôi có thể suy đoán, trong lời nói vừa rồi của anh, ít nhất có một phần là giả.
Nếu thật sự vụ tai nạn giao thông kia là một tay anh lên kế hoạch để nuốt tập đoàn Thiên Lý, như vậy cha con Mã Thiên Lý sẽ đều là cừu non đợi làm thịt ở trong mắt của anh, vợ của anh sống sót sau tai nạn, anh hẳn phải chán ghét cô ấy chết chậm chứ, tại sao lại còn muốn cứu cô ấy? Cũng còn quan tâm đến khuôn mặt bị bỏng của cô ấy như thế.”
Khổng Dược giải thích nói: “Đó là tôi giả vờ cho người khác xem, là sợ người khác đồn thổi về tôi thôi.”
“Làm như vậy cho ai xem?” Thượng Dương nhíu mày, bất đắc dĩ đau lòng mà vạch trần nguồn gốc khốn cảnh ban đầu của vụ án, nói, “Vì lý do khó lấy được bằng chứng trong ngày mưa cùng với chiếc xe đã hư hỏng hoàn toàn, cho nên công an địa phương đã kiên quyết kết luận đó là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, không chỉ không có ai nghi ngờ đến trên đầu anh, vụ án này, ngay từ lúc bắt đầu đã không có người bị tình nghi rồi.”
Khổng Dược còn muốn nói cái gì, Thượng Dương nói: “Nếu thật sự anh chỉ muốn ra vẻ cho người ta xem, thì cũng sẽ không ở thời điểm khi vợ anh qua đời chưa đầy một năm, anh đã công khai cặp kè với đàn ông.
Khi đó sao anh không sợ người khác nói lời ong tiếng ve về anh nữa?”
Khổng Dược: “……”
Trong lúc này, Kim Húc trước sau lẳng lặng mà nghe, không có ý chen vào nói.
Khổng Dược không phải là kẻ cùng hung cực ác, nhưng là kẻ tuyệt đối xảo quyệt.
Thượng Dương cũng không phải là tay mơ hình sự trinh sát rụt rè khi thẩm vấn nghi phạm mấy tháng trước.
Anh tiến bộ thần tốc, hôm nay đã có thể thành thạo một mình đối phó với Khổng Dược rồi.
“Những người trực tiếp đến bệnh viện ngày hôm đó, chỉ có anh và tên trợ lý kia.” Thượng Dương nói, “Phần lớn mấy chuyển ngoặt vẫn là liên quan đến anh ta, đúng không?”
Khổng Dược ngậm chặt miệng, không có ý định chủ động thẳng thắn.
Thượng Dương cũng không có ý chờ gã mở miệng, một kích đánh tới trọng điểm, nói: “Trợ lý nói cho anh biết chân tướng chuyện bản thân bị người ta sai khiến gây ra vụ tai nạn giao thông kia.”
Khổng Dược: “……”
Thượng Dương nói: “Anh bị hoảng sợ, với tính cách của anh, suy nghĩ đầu tiên của anh có lẽ chính là muốn báo công an, nhưng ngay khi trợ lý nói ra cái tên của người đứng sau, anh liền không thể không suy xét lại một lần nữa.”
Đồng tử Khổng Dược run rẩy lên, Thượng Dương giống như là đang ở nơi đó, chính mắt thấy hết thảy mọi thứ vậy.
Vào đêm mưa gió đó, trong bệnh viện tràn ngập mùi nước khử trùng, Khổng Dược biết được vụ tai nạn giao thông này không phải là ngoài ý muốn, mà là một vụ án mạng do trợ lý bị người ta sai khiến thực hiện.
Gã đương nhiên sợ hãi đến hồn phi phách tán tại chỗ, sau đó liền muốn lấy điện thoại ra gọi 110, giây tiếp theo, mọi hành động đều đã bị câu nói của trợ lý ghim chặt.
Trợ lý nói với gã, người bỏ ra số tiền lớn mua chuộc anh ta, sai anh ta làm tất cả mọi thứ chính là Ngu Chân.
Mấy năm kia, Ngu Chân lấy sắc để vòng quanh giữa tiền bạc và quyền lực, Khổng Dược cũng từng nghe một ít, giả vờ không biết, giả vờ như không liên quan gì đến mình.
Từ khi Ngu Chân về nước, bọn họ cũng chưa từng gặp mặt một lần nào.
Khổng Dược biết Ngu Chân nhất định rất hận gã, từ đầu đến cuối luôn canh cánh trong lòng chuyện gã cưới con gái của Mã Thiên Lý.
Nhưng gã không ngờ thù hận mà Ngu Chân đối với gã và cha con nhà họ Mã, thế nhưng lại đến mức lấy đi mạng người như thế này.
“Ngu Chân từ một kẻ bất lực đáng thương không nơi nương tựa, lắc mình một cái biến thành cao tầng trong tà giáo, tiền tài và quyền lực đều bị cậu ta chơi đùa trong tay.
Cậu ta mang mối hận phải chịu đựng gian khổ sau khi bị đưa ra nước ngoài, hiện tại muốn quay lại giết chết hai cho con Mã Thiên Lý để hả giận, theo ý của anh, việc này cũng là rất hợp lý.” Thượng Dương nói.
“Có lẽ trợ lý còn đưa cho anh chứng cứ khác, chứng thực mọi thứ đều là do Ngu Chân làm.”
“Tóm lại anh tin anh ta, cũng dưới sự xúi giục của anh ta mà đồng ý rằng người sống sót không thể sống, kết luận nếu không Ngu Chân có thể sẽ chết.
Các người liền quyết định giết chết vợ của anh ở trên giường bệnh, người vừa mới chạy thoát khỏi tay của Tử Thần kia.”
“Cô ấy vốn đã bị thương rất nặng, vất vả lắm mới cứu được trở về, lại ở trong tình trạng hôn mê, không thể chống cự được, cũng không thể kêu cứu, muốn cô ấy chết cũng chẳng cần phải tốn nhiều sức.”
“Có lẽ cô ấy cũng có giãy giụa theo bản năng, nhưng đều vô dụng thôi, giống như anh nói……”
“Một hai phút, nhanh thôi.”
Khổng Dược cúi đầu xuống, đôi tay phát run, trong sự miêu tả của Thượng Dương, gã không thể kiềm chế được mà nhớ tới hình ảnh đêm đó.
Người vợ mà gã đã sớm chiều đối mặt với nhau trong nhiều năm, hôm nay bởi vì bị bỏng mà phải cạo hết tóc, một bên gò má còn có mủ máu, đôi mắt hiện lên màu đỏ đậm vì ngộp thở, cô bị gã bịt chặt miệng và mũi.
Ư —— ư —— ư ——
Cô ấy chết rồi.
“Thật ra tôi hy vọng…… hoặc là nói càng hy vọng tin tưởng, là tên trợ lý tự ra tay giết cô ấy hơn.
Anh Dược, tuy nhân phẩm anh không được, nhưng cũng không giống như là một người có thể làm được ra loại chuyện như vậy.”
Thượng Dương ngừng lại một chút ở chỗ này, mới nói: “Đáng tiếc, nếu không phải anh tự mình ra tay, boss lớn ở phía sau màn cũng sẽ không nâng đỡ anh lên tiếp quản tập đoàn Thiên Lý, giết chết vợ anh, chính là đầu danh trạng(*) để cho anh được nhập bọn với chúng.”
(*)Đầu danh trạng (投名状): Hiểu theo nghĩa đơn giản là cắt đứt khả năng để người nào đó có thể trở mặt với mình và theo về phía bên kia.
Khổng Dược bỗng nhiên ngẩng đầu, mông lung, nói năng lộn xộn nói: “Cái gì? Không đúng không đúng, cậu nói không đúng, đầu danh trạng cái gì? Nâng đỡ tôi tiếp quản tập đoàn Thiên Lý sao? Đừng nói chuyện buồn cười như vậy, cha vợ và vợ tôi đều đã chết, tôi tiếp quản cũng là việc đương nhiên thôi, không phải đầu danh trạng cái gì cả……”
Thượng Dương lạnh lùng nói: “Tập đoàn còn nhiều nguyên lão như vậy, chỉ với anh, một tên phế vật lấy bảng hiệu của cha vợ giả danh lừa bịp làm bán hàng đa cấp ở bên ngoài, đến lượt anh lên làm quản lý sao?”
Khổng Dược: “……”
Thượng Dương nói: “Anh giết vợ của anh, việc này trở thành nhược điểm của anh, cũng là giấy cam đoan lấy được sự tin tưởng của boss lớn.
Bọn họ muốn biến tập đoàn Thiên Lý thành máy truyền máu cho Chân Nguyệt Giáo thì cần phải nâng đỡ một con rối lên chức, anh chính là người thích hợp nhất.”
Anh khinh miệt cười, nói: “Thừa nhận đi, anh giết vợ anh, chính là vì muốn tỏ lòng trung thành với boss lớn mà thôi.”
Khổng Dược bật thốt lên phản bác nói: “Không phải, tôi là vì A Chân, bất đắc dĩ nên mới giết cô ấy thôi!”
Thượng Dương và Kim Húc đồng thời: “Ồ……”
Khổng Dược: “……”
Trong ngần ấy năm, gã đương nhiên biết bản thân cũng không phải là người nắm quyền thật sự của tập đoàn Thiên Lý, việc nhỏ đều có Hoàng Lợi Quốc dính vào, việc lớn thì phải báo cáo cho Lữ Chính Quang, gã thật sự chỉ là ông chủ mặt ngoài, nhưng khi bị Thượng Dương nói thẳng ra như vậy, gã vẫn cảm thấy mất mặt, kiềm chế không được mà muốn “thanh minh” cho bản thân mình.
“Vậy nói nghe một chút,” Thượng Dương nói, “Thế nào gọi là vì A Chân, bất đắc dĩ mới giết cô ấy?”
Sắc mặt Khổng Dược khó coi, không muốn trả lời anh.
Thượng Dương thở dài nói: “Anh Dược, đúng là với đầu óc này của anh cũng chỉ có thể làm bán hàng đa cấp thôi, nếu mà làm tà giáo thì chính là tự dâng đầu lên cho công an chúng tôi rồi.
Đến bây giờ anh còn chưa hiểu toàn bộ sự kiện này là thế nào sao?”
Khổng Dược: “?”
Thượng Dương nói: “Bọn họ muốn khống chế tập đoàn Thiên Lý thì cần thiết phải loại bỏ hai cha con Mã Thiên Lý, không ngờ vợ anh lại vô cùng may mắn có thể sống sót.
Nhóm người này liền dứt khoát ra thêm một chiêu, vừa có thể đưa cô ấy vào chỗ chết, lại vừa có thể mang kèm kéo anh lên trên thuyền.
Đương nhiên bọn họ cũng có thể nâng đỡ người khác tiếp quản tập đoàn Thiên Lý, nhưng lại còn có ai có thể khiến cho người khác không tìm ra được lỗi hơn con rể của Mã Thiên Lý.
Anh vốn dĩ chính là người được chọn thích hợp nhất, hướng dẫn anh phạm phải tội giết người, anh liền hoàn toàn bị trói chặt luôn rồi.”
Khổng Dược ngẩn ngơ, như là nghĩ thông suốt, rất nhanh nói: “Mặc kệ cậu nói như thế nào, người đều là ta giết đấy.”
Thượng Dương phải bị chọc giận cười, nói: “Anh còn chưa hiểu sao, Ngu Chân không hề có nửa xu liên quan đến việc này? Không phải, tôi vẫn chưa rõ, tại sao anh lại nhận định Ngu Chân sẽ ra tay giết cha vợ và vợ của anh chứ?”
Khổng Dược gàn bướng hồ đồ mà không nghe nữa, kiên trì nói: “Tôi muốn tự thú, chính tôi đã tạo ra vụ tai nạn giao thông đó, vợ của tôi bị tôi ra tay đâm, vừa rồi là cảm xúc quá kích động nên nói sai rồi.”
Thượng Dương: “……”
Suy đoán của anh đều thành lập, cơ bản đều ăn khớp với sự thật, Khổng Dược chính là muốn nhận tội thay cho Ngu Chân, Ngu Chân chưa từng phạm phải loại trọng tội cấp bậc giết người này ở Chân Nguyệt Giáo, cũng không phải người tổ chức trên thực tế, mà Khổng Dược tự nhận là đã đeo trên lưng tội nghiệt giết hại vợ của mình, cho nên chẳng thà cũng ôm luôn cả vụ tai nạn giao thông này vào mình.
Mà trước mắt Thượng Dương cũng không có chứng cứ có thể chứng minh, vụ “tai nạn giao thông” mà Mã Thiên Lý gặp phải không có liên quan đến Ngu Chân.
Vụ án đó đến nay cũng đã qua nhiều năm, trợ lý bốc hơi khỏi nhân gian, sau khi mở lại điều tra cũng có xác xuất không tìm ra được chứng cứ mới cực lớn.
Khổng Dược đại khái chính là đoán được điểm này, mới một ngụm cắn chết nói là chính mình làm, để tâm vào chuyện vụn vặt mà muốn thay Ngu Chân gánh tội giết người.
Tên này rất xảo quyệt, lúc này chỉ lệch một cọng gân thôi, cũng đủ làm cho người ta tức giận rồi.
Kim Húc nhìn ra Thượng Dương tức giận, đang định thay anh lên tiếng, hoàn thành bước thẩm vấn tiếp theo.
“Khổng Dược,” Thượng Dương nuốt cơn giận trở về, lại mở miệng nói, “Có phải anh cảm thấy anh gánh tội thay cho Ngu Chân, là rất vĩ đại không?”
Khổng Dược không nói gì, nhưng biểu tình rõ ràng chính là như Thượng Dương nói.
Thượng Dương lạnh lùng nói: “Tôi khuyên anh, nhân lúc còn sớm thì đừng tự mình làm mình cảm động như thế!”
Khổng Dược bị giọng điệu đột ngột thay đổi của anh làm cho sửng sốt một chút, vẫn không nói gì, nhìn thẳng anh, mang theo vài phần tức giận, cực độ không hài lòng về đánh giá “tự mình làm mình cảm động” kia.
“Chẳng lẽ không phải?” Sự khinh thường trong giọng của Thượng Dương càng thêm nghiêm trọng hơn, nói, “Anh luôn miệng nói là vì muốn che giấu tội giết người của Ngu Chân, bất đắc dĩ mới giết vợ của anh, làm đến giống như anh rất yêu Ngu Chân, có phải anh đã quên rồi hay không ……”
Khổng Dược giành đáp: “Tôi không có quên! Cậu ta bị lừa tiến vào tà giáo, đều là do tôi tạo thành, đều là do tôi làm hại, nếu còn có cơ hội, tôi muốn bù đắp tất cả cho cậu ta.”
Thượng Dương lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, không ai muốn nghe anh nói cái này.”
Khổng Dược đang cảm xúc kịch liệt mà muốn nói ra hết những áy náy của bản thân mình, nhưng lại bị một câu của Thượng Dương làm cho nghẹn lại, sắc mặt xuống sắc.
Thượng Dương nói: “Tôi muốn nói, có phải anh đã quên rồi hay không, nếu Ngu Chân thật sự muốn giết người cho hả giận, thì người mà cậu ta muốn giết đầu tiên sẽ chính là anh đấy.”
Khổng Dược: “……”
Xuất phát từ nguyên nhân tình yêu và tình thân, có một số người quyết tâm phải gánh tội thay cho hung thủ thật sự, việc này không hề hiếm thấy trong các vụ án hình sự.
Nhưng với tình huống của Khổng Dược, về bản chất vẫn khác hơn tình huống của người khác.
Có một số người vì tình yêu mà gánh tội thay, việc đó sẽ khiến cho Thượng Dương vì phổ biến pháp luật gánh nặng đường xa mà buồn rầu, đồng thời cũng bị cảm động với tình yêu trong nhân thế, thổn thức không thôi thậm chí còn sinh ra đồng tình.
Còn loại như Khổng Dược …… thứ quỷ gì thế này.
Thượng Dương chỉ có thể phát ra âm thanh như vậy.
Thượng Dương nói: “Nếu anh thật sự yêu Ngu Chân thì sẽ không đưa ra phán đoán đối với cậu ta như vậy.
Ví dụ như lúc này đây, Ngu Chân của ngày hôm nay không chỉ nắm giữ tiền và quyền, mà bên cạnh còn có sát thủ chuyên nghiệp, cậu ta vắt óc suy tính bày ra một bàn cờ thật lớn, mục đích cũng chỉ là muốn giết chết một mình Lữ Chính Quang.”
Thật ra anh cũng từng nghi ngờ vụ tai nạn ngoài ý muốn của cha con Mã Thiên Lý là do một tay Ngu Chân làm, nhưng hôm nay, chỉ vừa mới đây, anh bỗng nhiên nghĩ thông suốt tuyệt đối không có khả năng này.
Bỏ qua đủ loại tà giáo, cá nhân của Ngu Chân là một người khoái ý ân cừu (*)yêu ghét rõ ràng, hai cha con của Mã Thiên Lý đối với cậu ta mà nói thì chỉ là hai người qua đường vô tội, chính cậu ta cũng từng nói với Thượng Dương, giết bọn họ làm gì? Thà đi giết Khổng Dược còn hơn.
(*)*快意恩仇 – khoái ý ân cừu nghĩa là có ân báo ân có oán báo oán.
Ngay cả Khổng Dược, Ngu Chân cũng không có ý muốn giết gã, chỉ muốn đưa đám người gã và Hoàng Lợi Quốc cùng đi ngồi tù mà thôi.
“Anh nói bù đắp, tôi nghĩ Ngu Chân cũng không cần.
Cậu ta không phải con nít, mỗi một bước đi sai lầm trên con đường đời, đều là do tự cậu ta lựa chọn, cậu ta đã phải trả một cái giá đau đớn cho những lựa chọn đó.”
Thượng Dương nhìn Khổng Dược nói, “Bù đắp của anh chỉ là đạo đức giả, làm ra một thái độ hy sinh, loại hàng tự mình làm mình cảm động rẻ mạt đến mức như mua hàng giá sỉ thế này, anh muốn dùng nó để đổi sự yên ổn trong lòng, muốn cho lương tâm bớt lên án mấy câu, có thể còn muốn để Ngu Chân không hận anh nữa, không thể không nói, anh nghĩ hay thật, nhưng không có ích gì đâu…… Tôi thấy tôi diễn vai trà xanh còn tốt hơn cả anh, đừng múa rìu qua mắt thợ, bớt chơi kiểu trồng bông thế này đi, xem nhiều ghê tởm lắm.”
Khổng Dược: “……”
Thượng Dương nói: “Việc anh phải làm ở trước mặt tôi chính là thành thật khai báo hành vi phạm tội của anh, chịu trách nhiệm pháp lý mà anh nên chịu.
Cố ý nhiễu loạn tầm mắt công an, tội thêm một bậc, hiểu chính sách không hả?”
Việc Khổng Dược vừa nói ra ra, ngược lại để cho Thượng Dương và Kim Húc đi trước tổ điều tra một bước, làm rõ được tình huống thật sự của vụ tai nạn Mã Thiên Lý năm đó.
Tên trợ lý kia sau đó đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trong lòng Khổng Dược còn nghi ngờ là Ngu Chân đã giết người này.
Nhưng gã rất khó nhìn thấy được người thật của Ngu Chân, một là bởi vì Ngu Chân rất ít xuất hiện, hai là cho dù Ngu Chân có ra cửa cũng không muốn nhìn thấy gã.
“Tôi vốn dĩ cho rằng, sau lần đó, tôi có cơ hội làm hòa với cậu ấy.” Khổng Dược nói, “Nhưng từ khi đó cho đến bây giờ, đã sắp 5 năm rồi, tôi cũng chỉ từng gặp cậu ấy hai lần, còn đều ở khoảng cách rất xa, ngay đến một câu cũng không nói được.”
Kim Húc phát ra tiếng cười nhạo.
Thượng Dương căm tức liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn vội ngừng cười, nghiêm mặt, đôi mắt còn nhịn không được lén quan sát, muốn nhìn xem Thượng Dương có thật sự tức giận hay không.
Khổng Dược: “?”
Sau đó, Khổng Dược lại khai ra mấy nhân vật cấp bậc boss của Chân Nguyệt Giáo mà gã từng gặp, khai ra mỗi một người, mày Thượng Dương liền nhăn chặt một phân, cho dù lấy cha vợ của Lữ Chính Quang làm vật tham chiếu, bối cảnh của những người này cũng chẳng tệ hơn là bao.
Sau khi hoàn thành cuộc thẩm vấn này, trước khi rời đi, về sau sẽ hoàn toàn không có cơ hội gặp lại nữa.
Khổng Dược là một người mâu thuẫn, vất vả tạo dựng sự nghiệp, cuối cùng lại dấn thân vào con đường tắt khiến người ta khinh thường, phải lòng với mối tình đầu rồi theo đuổi tình yêu không sợ thế tục là gã, khuất phục với hiện thực nhanh chóng buông tay cũng là gã.
Sau khi chia tay với Ngu Chân, gã vẫn sẵn sàng thuê Ngu Chân, cung cấp trợ giúp về mặt vật chất, nhưng khi bị vợ chất vấn, gã lại hung hăng mà đẩy Ngu Chân ra ngoài, cảm động và nhớ nhung cái tốt đẹp của vợ mình, rồi lại chính tay tự bóp chết phần tốt đẹp đó, ôm cái thâm tình tự cho là đúng, mấy chàng trai trẻ tuổi mà gã từng bao dưỡng, ở góc độ luôn có chút rất giống với người nào đó.
Không biết mấy năm nay ở trong đêm khuya nào đó, gã có mơ thấy bản thân trẻ tuổi của mười mấy năm trước, cũng đã từng anh tuấn nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái và tích cực nghiêm túc hay không.
Hiện giờ cuộc đời của gã gần như là một kết cục không có hậu, ước chừng không còn dư lại bao nhiêu ngày, cũng chỉ có thể vượt qua ở trong lao ngục.
Thượng Dương nghiêm túc gọi tên của gã: “Khổng Dược, bảo trọng.”
Khổng Dược ngơ ngẩn nhìn anh.
Tầm mắt kia chỉ dừng ở trên mặt của anh.
Kim Húc đứng dậy, đang muốn đi kêu đồng nghiệp địa phương trong Cục công an.
Khổng Dược chợt mở miệng nói: “Tôi còn có vấn đề muốn hỏi công an Thượng.”
Thượng Dương nói: “Muốn hỏi Ngu Chân sao? Sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ bị chúng tôi bắt được.”
Khổng Dược nói: “Tôi biết, tôi không hỏi cậu ấy.”
Thượng Dương nói: “Vậy anh muốn hỏi cái gì?”
Khổng Dược lần đầu tiên lộ ra biểu tình khó xử, nói: “Cái này……”
“Đừng cái này cái kia,” Kim Húc lại đoán được gã muốn hỏi cái gì, nói, “Những gì camera mini anh quay được đều là sự thật, ngày thường chúng tôi cũng như vậy.”
Thượng Dương: “……”
Giọng điệu Kim Húc khiến người ta không nhìn ra được thật giả, như là nói thật, lại như là cố ý chọc Khổng Dược, nói: “Kích thích không?”
Camera mini quay được cái gì, không ai rõ ràng hơn Thượng Dương, mặt anh căng đến đỏ bừng, lại khó mà nói cái gì, bình tĩnh mà thu thiết bị ghi âm, trong lòng rất muốn hành hung đập Kim Húc một trận.
Khổng Dược ngồi ở chỗ kia, lộ ra nụ cười, nói: “Tốt thật.”
Đây là một lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy Khổng Dược.
Vào mùa đông hơn một năm sau, Khổng Dược bị kết án tử hình với hình thức hoãn thi hành.
Mặt khác, hơn mười tội phạm bao gồm cả Hoàng Lợi Quốc và Lữ Chính Quang đều bị buộc tội với nhiều tội danh khác nhau như cố ý giết người, lợi dụng tổ chức tà giáo lừa bịp người khác, gây thương tích nghiêm trọng và giết người, tổ chức lãnh đạo bán hàng đa cấp, căn cứ mức nghiêm trọng của từng trường hợp mà chia ra nhận hình phạt tương ứng.
Vào mùa thu năm ngoái, tại biên cảnh Vân Nam, nghi phạm mang quốc tịch nước ngoài Nguyễn Bình vượt biên phi pháp đã bị bắt giữ.
Sau khi sa lưới, theo Nguyễn Bình khai báo, một tháng trước Ngu Chân đã chết do suy thận, dựa theo di nguyện của cậu ta, Nguyễn Bình đã rải tro cốt của cậu ta trên khúc sông quê hương, cậu ấy nói nước sông sẽ dẫn cậu ấy về nhà.
Sau đó, Nguyễn Bình bị dẫn độ về quốc gia mà mình mang quốc tịch, sau khi xử lý xong thủ tục chuyển giao, Nguyễn Bình lại mất tích thần bí ở tại sân bay quốc tế.
Vài năm sau, có người nói từng gặp hắn ta ở một quốc gia nhỏ nào đó, bên cạnh có dẫn theo một thanh niên gốc Châu Á.
Không biết là thật hay giả nữa.
- Vụ án 4: Bảy nghìn nơi trên thế giới-END -.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook