Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào FULL
14: Cám Ơn Lãnh Đạo!!


Có tài khoản Alipay, mà muốn tra ra được tài khoản của công dân tương ứng, về mặt kỹ thuật thì cũng không phải là một việc khó.
Nhưng tương đối phiền toái chính là muốn lấy được bằng chứng thì phải trải qua quá trình chính quy, cần sự hợp tác của các nơi, đặc biệt là sự phối hợp của Alipay.

Từ kinh nghiệm trong quá khứ mà nói, thường là cần công an phá án đến Hàng Châu để cung cấp trực tiếp thủ tục hợp pháp theo quy định.
Doanh nghiệp đương nhiên sẽ có những cân nhắc toàn diện, đó là điều dễ hiểu.

Chính là vùng Tây Bắc này trời cao đường xa, chờ khi tra ra được, chỉ sợ thời gian vàng để phá án cũng đã trôi qua rồi.
Lịch Kiệt đề nghị nói: “Tiểu Kim, cậu tìm người bên điều tra kinh tế trong cục thành phố giúp đỡ được không? Tôi nhớ trước kia bọn họ từng có vụ án, cũng phải phái người đến Chiết Giang một chuyến, cho nên hẳn là có kinh nghiệm trong quá trình này, cậu thử hỏi bọn họ một chút xem làm thế nào để có thể đẩy nhanh quy trình, đỡ phải lãng phí thời gian.”
Kim Húc gật gật đầu, nói: “Được rồi.

Có phát lệnh truy nã luôn không?”
Lịch Kiệt nói: “Phát đi.”
Hiện tại truy nã người bị tình nghi lớn nhất, đương nhiên chỉ có Lưu Vệ Đông.

Gã có đầy đủ động cơ để gây án, có hung khí xem như vật chứng, còn có dấu hiệu cùng người khác ngụy tạo ra hiện trường giả để giết người vứt xác, phát lệnh truy nã gã cũng không có gì là sai cả.
Thượng Dương suy tính hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Bên phía Chiết Giang tôi có quen người cùng ngành, nếu nhờ bọn họ giúp đỡ, có lẽ sẽ có thể tra được thông tin của tài khoản nhanh hơn một chút.” Lịch Kiệt vui mừng vội vàng nói: “Tốt nhất là có thể hỗ trợ cung cấp thông tin từ xa, nếu phải đến Chiết Giang một chuyến thế nào cũng sẽ hỏng việc.”
Thượng Dương đến bên cạnh gọi điện thoại, mấy phút đồng hồ sau trở về, nói: “Đối phương đồng ý hỗ trợ, dù sao cũng là một án mạng, bọn họ biết rõ kéo đến càng lâu thì sẽ càng bất lợi.

Nghe nói Alipay có một bộ phận chuyên chịu trách nhiệm liên hệ với công an, vừa rồi anh ta đã cho tôi phương thức liên hệ.

Tôi giao số điện thoại đó cho các anh, như vậy sẽ tiện cho các anh kết nối trực tiếp.”
Lịch Kiệt nói liên tục: “Thật tốt quá! Thật sự tốt quá!”
Thượng Dương đem dãy số trên điện thoại gửi cho anh ta, anh ta tỏ vẻ biết ơn Thượng Dương, rồi lại nhìn Kim Húc nói: “Phải ghi cho cậu một công.”
Kim Húc lớn tiếng: “Khụ!”
Lịch Kiệt bất chấp không thèm để ý đến hắn, vội vàng chạy đi xử lý chuyện này.
Thượng Dương cũng không suy nghĩ nhiều, cách anh lý giải câu nói của Lịch Kiệt chính là, anh là bạn học của Kim Húc, lưu lại hỗ trợ cũng là giúp Kim Húc, với cái logic này, công lao ghi lại trên đầu Kim Húc cũng không có gì là sai cả.
Viên Đinh nhịn không được nhỏ giọng chửi thầm nói: “Ghi công tùy ý như vậy cũng được sao?”
Thượng Dương nói: “Biểu hiện công tác của cậu tốt, tôi cũng sẽ báo cáo để khen ngợi cậu.”

Viên Đinh: “……” Chủ nhiệm, sợ rằng EQ của anh cũng không phải thấp bình thường nhỉ?
Kim Húc nghiêm trang nói: “Sư đệ, cậu biết vụ án mà tôi lập công tập thể là vụ án nào không?”
Viên Đinh phối hợp làm ra biểu tình tò mò.
Kim Húc nói: “Đi săn phi pháp.”
Viên Đinh tưởng tượng đến 《 Khả Khả Tây Lý》 (*), khiếp sợ nói: “Kích thích như vậy sao! Cầm súng săn trộm?!”
(*)Hy Nhĩ hay Khả Khả Tây Lý (tiếng Mông Cổ: Aqênganggyai có nghĩa là Chúa tể của Mười nghìn núi) là một khu vực bị cô lập ở phía Tây bắc Thanh Hải-Thanh Tạng, Trung Quốc.

Đây là khu vực có dân số ít nhất Trung Quốc và ít thứ ba trên thế giới.

Mặc dù có khí hậu khắc nghiệt nhưng Hy Nhĩ là quê hương của 230 loài động vật hoang dã, 20 loài trong số đó là những loài có mặt trong Sách đỏ Trung Quốc.
Thượng Dương rất hoài nghi tính chân thật của chuyện này nên hỏi: “Sao tôi chưa từng nghe nói qua, Bạch Nguyên có động vật hoang dã quý hiếm nhỉ?”
“Không quý hiếm, nhưng ăn rất ngon,” Kim Húc nói, “Ếch rừng hoang dã.”
Viên Đinh: “……”
Thượng Dương: “……”
Viên Đinh cạn lời nói: “Bắt được trộm ếch rừng là có thể lập công? Cái này có khác gì tìm mèo giúp quần chúng nhân dân chứ? Thực tập sinh tụi em cũng không phải ngốc tử, cho nên sư huynh à, anh đừng hòng gạt em.”
“Với thái độ này của cậu không thể làm công an được rồi, công tác của công an không có việc nào là nhỏ cả.” Kim Húc lại nhìn Thượng Dương, nói, “Lãnh đạo, tôi nói đúng không?”
Thượng Dương mặc kệ hắn.
Kim Húc tiếp tục nhìn Viên Đinh giải thích nói: “Các nghi phạm đã bắt trộm hơn mười nghìn con ếch rừng hoang dã, án kiện này so với những vụ cùng loại thì cấp bậc đặc biệt lớn.”
Viên Đinh nhìn Thượng Dương, Thượng Dương gật gật đầu, tỏ vẻ Kim Húc nói không sai, đồn công an cấp cơ sở phá được một vụ quy mô như thế này, lập công sẽ được khen thưởng là nhất định.
Vụ án kiểu này vừa nghe thì có vẻ rất đơn giản, nhưng nếu thật sự muốn bắt đưọc người bị tình nghi, từ lúc bắt đầu bố trí cạm bẫy cho đến khi bắt được, toàn bộ quá trình đều cần một khoảng thời gian rất dài, độ khó cũng không hề thấp.
Cái gốc nằm trong ý thức của hầu hết người dân, bắt có mấy con ếch rừng thì làm sao có thể là hành vi phạm pháp chứ? Càng đừng nói đến số lượng lớn còn có thể cấu thành tội phạm hình sự, đa số người dân thiếu ý thức về tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường sinh thái, vì vậy khó có thể đồng tình đây là phạm tội.
Cố tình, điều kiện cần thiết nhất để giải quyết loại vụ án này lại chính là vận động quần chúng nhân dân cung cấp thông tin manh mối.

Cuối cùng sau bao vất vả mới có thể phá án, khối lượng công việc khi ấy có thể hình dung được là khá lớn.
Kim Húc nói: “Vì vụ án này mà tôi đã phải trả giá rất nhiều nga.”
Thượng Dương hiểu rõ nói: “Hỏi thăm tin tức từ quần chúng nhân dân thật sự là rất vất vả, tôi cũng không hiểu cho lắm.”
“Không phải nói cái này, quần chúng nhân dân là những con người đáng yêu nhất.” Kim Húc nói, “Là nói vụ án đã phá kia, khi đó giải cứu được hơn một vạn con ếch rừng sống ra, tôi liền bị chứng PTSD với đám ếch rừng kia, cuối cùng cũng không ăn vô được nữa, nuôi dưỡng chính quy cũng không được, ếch trâu cũng không được.


Ếch nhái đáng yêu như vậy, tôi lại không thể ăn.”
Thượng Dương: “……”
Viên Đinh vốn dĩ cảm thấy chỉ là bắt mấy tên trộm ếch rừng thì cũng không có gì là thú vị, vừa không ngầu cũng chẳng soái chút nào.
Bất quá lại nghĩ tới, từng nghe qua chuyện công an cấp cơ sở vì tìm mèo mà phải mở khóa đào cả hố phân, đấy chính là thời khắc cho câu nói “Đối với công an không có việc nào là nhỏ” được chứng thực, cũng như được ghi tạc trong lòng Viên Đinh.
Điều này thật sự rất khó a.
Kim sư huynh trong thời gian học ở trường có chuyên ngành rất tốt, nghe nói sau khi tốt nghiệp, văn phòng tỉnh đã muốn trực tiếp điều hồ sơ của hắn về đây, nhưng bản thân hắn lại kiên trì muốn quay về thành phố tuyến năm Bạch Nguyên này để công tác, là suy nghĩ thế nào vậy chứ?
Lịch Kiệt rất nhanh đã trở lại, xem ra kết nối với bên Chiết Giang thật sự rất thuận lợi, tỏ vẻ: “Có thể phối hợp từ xa, bên kia sẽ hỗ trợ thủ tục theo đúng quy trình, đến khoảng giữa trưa là có thể lấy được thông tin của chủ sở hữu tài khoản kia rồi.”
Thượng Dương nhíu mày nói: “Sao còn phải chờ tới giữa trưa? Không thể nhanh hơn sao?”
Kim Húc nói: “Đã nhanh lắm rồi.

Hy vọng các sếp lớn trong Bộ khi không có việc gì có thể đi xuống thăm thú nơi này một chút, vậy thì về sau có thể càng nhanh hơn nữa.”
Lời nói này của hắn đã vượt quá phép tắc, Lịch Kiệt cảm thấy làm trò trước mặt Thượng Dương như vậy là không tốt, nói: “Đừng nói chuyện phiếm.”
Tiếp theo lập tức bàn giao nhiệm vụ: “Cậu không cần đi tìm bên điều tra kinh tế hỗ trợ nữa thì trực tiếp đến cục thành phố tra tư liệu về án đào mộ trộm thi đi, xem thử có manh mối nào liên quan đến vụ án của chúng ta hay không.”
Kim Húc nói: “Được, ngày hôm qua đã thông báo qua việc này, bây giờ đi đến đó là có thể trực tiếp lấy được tư liệu báo án.”
“Sau đó cậu cứ ở cục thành phố chờ đi, vừa rồi cục thành phố gọi điện thoại nói, phải mở cuộc họp gặp mặt tổ giám sát của văn phòng tỉnh để báo cáo tình hình.” Lịch Kiệt nói, “Tôi chủ trì cuộc họp không được, vừa nghĩ tới việc phải nói tiếng phổ thông thì liền cảm thấy phiền.”
Kim Húc vừa nghe cũng nhíu mày: “Tổ giám sát sắp đến sao?”
“Vụ án vứt xác 26.10” này đã gây khiến toàn xã hội chú ý đến, hơn ba mươi giờ trước, ngay trong đêm thi thể bị phát hiện, công an thành phố Bạch Nguyên đã hợp thành Tổ Chuyên Án lâm thời.
Đại đội trưởng Lịch Kiệt của đội điều tra hình sự phân cục Nguyên Bắc nhậm chức tổ trưởng, sau đó, phó cục Kim Húc của phân cục đảm nhiệm phó tổ trưởng.
Mà tổ giám sát được văn phòng tỉnh phái đến, sẽ đến thành phố Bạch Nguyên trong hôm nay.
Lịch Kiệt giao cho Kim Húc nhiệm vụ bàn giao báo cáo với tổ giám sát, chính mình thì chuẩn bị dẫn đội đến hiện trường vứt xác một lần nữa, mở rộng phạm vi tìm kiếm, xem thử còn sót chút manh mối nào không.
Phân công xong, trong lúc chuẩn bị giải tán.
“Đội trưởng Lịch, hôm nay em phải về Bắc Kinh.” Viên Đinh thấy mọi người sắp phải đi, vội vàng tranh thủ thời gian nói lời tạm biệt với Lịch Kiệt.
Lịch Kiệt cũng rất thích cậu ta, nói: “Trở về có việc à? Không có việc gì thì lưu lại giúp đỡ đi, vụ án này cũng đang cần người đấy.”
Viên Đinh tự giễu nói: “Em có ở lại cũng không thể giúp việc gì, còn gây thêm phiền phức cho các anh nga.

Em vẫn còn là thực tập sinh ở viện nghiên cứu, cho nên cần phải trở về đi làm.”
Lịch Kiệt nói: “Nếu có cơ hội thì tham gia xử lý thêm một vài vụ án nữa đi, tôi cảm thấy cậu cũng là một hạt giống công an hình sự tốt đấy, chỉ là thiếu chút rèn luyện thôi.”
Viên Đinh thụ sủng nhược kinh: “Thật…… Thật vậy ạ?”

Chờ Lịch Kiệt dẫn đội rời khỏi, Viên Đinh còn không thể tin hỏi Kim Húc: “Kim sư huynh, đội trưởng Lịch sẽ không phải chỉ là thuận miệng nói một câu thôi, đúng không?”
“Làm sao tôi biết được?” Kim Húc không có hảo ý nói, “Tôi cho cậu số di động của anh ta, tự cậu tìm anh ta hỏi đi.’’
Viên Đinh làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, đành ngượng ngùng nói: “Thôi được rồi! Đội trưởng Lịch bận muốn chết.”
Cậu ta cũng đến thời gian nên xuất phát để đến nhà ga rồi.
Thượng Dương nói: “Cậu trở về công tác cho tốt, đừng nhân lúc không có tôi mà lười biếng.”
Vừa lúc có xe cảnh vụ đi ra ngoài làm việc, sẽ đi ngang qua ga tàu lửa, Kim Húc liền bảo người đó tiện đường chở Viên Đinh đi.
Viên Đinh lên xe, lặng lẽ nhìn Thượng Dương nói: “Em đi nha, nhân chi tương tẩu kỳ ngôn dã thiện(*)……”
(*) 人之将死,其言也善。(孔子) (Khổng Tử): con người sắp đi, lời nói của họ thường hay như vậy.
Thượng Dương: “?”
Viên Đinh nghĩ không ra nên nhắc nhở anh như thế nào mới thích hợp, bản thân cậu ta cũng không thể xác định trăm phần trăm là Kim sư huynh có ý tứ kia hay không nha, cuối cùng chỉ nói: “Tóm lại, anh nhớ chú ý an toàn.”
Thượng Dương cho rằng cậu ta nhắc nhở anh khi hỗ trợ phá án thì phải chú ý an toàn của bản thân, nói: “Cậu yên tâm đi, đến lúc bắt kẻ xấu cũng không đến lượt tôi đâu.”
Viên Đinh thầm nghĩ, không phải sợ anh xung phong đi lên, mà là sợ anh……
Kim Húc cách đó mấy thước, tai lại thính vô cùng, từ xa lớn tiếng nói: “Sư đệ, yên tâm đi, cứ giao chủ nhiệm của cậu cho tôi.”
Viên Đinh lại chửi thầm, chính là vì nhìn anh không được lành mạnh đó!
Cuối cùng cậu thực tập sinh này, vừa lưu luyến không rời lại vừa lo lắng sốt ruột mà đi rồi.
“Cùng tôi đến cục thành phố không?” Kim Húc hỏi Thượng Dương, “Đến lúc đó tôi giới thiệu cậu với người khác là công an tay mơ mới đến, chỉ vì quá non không biết gì cả, nên sở trưởng Kim đây mới có lòng tốt dẫn cậu theo.”
Trong giọng nói của hắn mang theo ý tứ trêu chọc Thượng Dương rõ ràng.
Thượng Dương bị ánh mặt trời phơi đến vẻ mặt lười biếng mệt mỏi, từ chối nói: “Không đi.”
Kim Húc nói: “Mệt à? Vậy cậu trở về ngủ đi, cậu có chìa khóa nhà tôi đó.”
“Không phải,” Thượng Dương nói, “Lười chạm mặt với mấy người trong cục thành phố các cậu.”
Chuyện anh hiện tại ở Bạch Nguyên tham dự phá án, cũng đã thông báo qua với người phụ trách của phân cục Nguyên Bắc, vị cục trưởng kia tám phần là sẽ mang việc này đi nói một tiếng với những người khác trong cục thành phố.
Nếu anh đến cục thành phố, về tình về lý cũng nên nói với lãnh đạo cục thành phố một chút tình hình, nếu không thì thực sự sẽ không thích hợp.

Hơn nữa tổ giám sát từ văn phòng tỉnh phái đến, nói không chừng còn có người quen biết anh nữa.
Vậy thì thà dứt khoát khỏi đi.
Kim Húc lại nói: “Nghe nói cậu có quen với trưởng ban của cục thành phố?”
Khi vừa tới Bạch Nguyên, vì làm điều tra nghiên cứu cảnh vụ, Thượng Dương dựa vào tập thể dục buổi sáng mà tiếp cận một người đàn ông là trưởng ban trong cục thành phố, sau mấy lần nói chuyện thì muốn mời Thượng Dương ăn cơm, khiến Thượng Dương sợ tới mức chạy trốn ngay tại chỗ.
Bản thân anh cũng đã sắp quên việc này rồi, lúng túng nói: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, Viên Đinh nói với cậu sao?”
Anh nhìn về phía cửa lớn, nói: “Cũng may là cậu ta đi rồi, nếu không thế nào cũng ăn đập.

Tại sao cái gì cậu ta cũng nói thế?”
Kim Húc không nói đề tài này nữa, hỏi: “Tôi phải tranh thủ thời gian đến cục thành phố.


Cậu tự gọi xe về nhà ngủ đi, tôi không tiện đường, không tiễn cậu.”
“Ban ngày ban mặt ngủ cái gì mà ngủ? Tôi đến đồn công an Tùng Sơn ……” Thượng Dương ngừng lại một chút, hơi mờ ám nói, “Uống chút nước ấm, chờ cậu bận xong thì qua tìm tôi.”
Kim Húc cười rộ lên, nói: “Nước ấm bao đủ.

Nếu cần phục vụ vấn đề khác, cậu cứ chờ tôi về rồi nói.”
Thượng Dương phất tay giống như đuổi ruồi bọ: “Đi đi, đi mau đi mau.”
Kim Húc chuẩn bị lái xe cảnh vụ đi, Thượng Dương lại nghĩ tới cái gì, đi tới, Kim Húc không vội nhấn ga, kéo cửa sổ xe xuống, chờ nghe xem anh muốn nói gì.
Thượng Dương đi tới trước cửa xe, đối diện với ánh sáng mặt trời, con ngươi như hai viên hổ phách màu mật ong, những sợi lông tơ trên làn da trắng nõn mịn màng cũng trở nên rất rõ ràng.
Tay phải của Kim Húc vốn đang đặt trên vô lăng vô thức mà nắm chặt lại.
Thượng Dương hơi hơi khom lưng cúi người, để sát vào cửa sổ xe, nói khẽ dặn dò với bạn học cũ ở trong xe nói: “Chờ khi đến cục thành phố, nhìn thấy người của tổ giám sát, đừng nói lung tung như đang ở trước mặt tôi đấy.

Nhớ kỹ chưa?”
Kim Húc giống y như học sinh tiểu học đang trả lời câu hỏi của giáo viên, hắn từ từ nói: “Nhớ kỹ, cảm ơn lãnh đạo.”
Hắn xuất phát đi cục thành phố.
Thượng Dương cũng ra khỏi đội công an hình sự, gọi một chiếc xe đi đến đồn công an Tùng Sơn.
Anh không nói rõ mục đích đến sở Tùng Sơn cho Kim Húc biết, chẳng những vì không muốn làm chậm trễ thời gian của Kim Húc, mà còn là vì trong lòng anh mơ hồ có một ý tưởng bí mật.
Hộ khẩu của Lưu Vệ Đông nằm trong khu vực quản lý của sở Tùng Sơn, sở Tùng Sơn hẳn là nên có hồ sơ đăng ký hộ khẩu của gã, công an bên trong sở Tùng Sơn có lẽ sẽ có người biết được một ít tình huống của Lưu Vệ Đông.
Thượng Dương muốn thử cởi bỏ mối nghi ngờ không rõ ràng ở trong lòng.
Anh luôn cảm thấy mối quan hệ giữa Kim Húc và Lưu Vệ Đông không đơn giản giống như bản thân Kim Húc nói như vậy, Lưu Vệ Đông cũng không đơn giản chỉ là một tên trộm mà Kim Húc đã từng bắt qua.
Anh từng nghi ngờ Kim Húc và vợ trước của Lưu Vệ Đông, vị nữ bác sĩ kia, giữa hai người này có lẽ là có quan hệ nam nữ nhưng Kim Húc đã trực tiếp phủ định suy đoán này của anh.
Căn cứ vào sự tin tưởng đối với giá trị nhân phẩm của Kim Húc, Thượng Dương vẫn chấp nhận tin tưởng Kim Húc và nữ bác sĩ kia là trong sạch.
Một khi phủ định suy nghĩ quan hệ giữa nam nữ, điểm đáng ngờ ở khía cạnh khác sẽ càng nhiều hơn.
Ví như Kim Húc chẳng những biết rõ ràng cha mẹ Lưu Vệ Đông đã ly hôn, còn biết rõ quan hệ giữa Lưu Vệ Đông và mẹ của gã - Ngô Phượng Lan là không tốt, thậm chí còn biết rõ thời gian cha Lưu qua đời.
Mỗi lần căn cứ vào manh mối để suy đoán về động cơ hành vi của Lưu Vệ Đông, Kim Húc đều sẽ biểu hiện ra mức độ tương đối hiểu biết của hắn đối với tên Lưu Vệ Đông này.
Chính là, hắn lại không đề cập đến chuyện gì khác ngoài vụ án trộm cắp kia, giống như giữa hắn và Lưu Vệ Đông không có điểm giao nhau nào.
Điều này làm cho Thượng Dương dần dần cảm thấy nghi hoặc, khi kiểm tra nhà của Lưu Vệ Đông, anh đã giáp mặt đưa ra nghi ngờ ở phương diện này với Kim Húc, bất quá Kim Húc lại tránh né, rõ ràng là không muốn đáp lời, cố tình nói sang chuyện khác, về sau cũng không muốn nói đến nữa.
Rõ ràng là biểu hiện có bí mật.
Lần này gặp lại, hắn không còn là con người mười phần âm trầm u ám kia, thiếu chút nữa đã khiến cho Thượng Dương quên mất bản thân hắn vốn chính là một người có rất nhiều bí mật.
Bất quá bí mật này hẳn là không liên quan trực tiếp đến vụ án mạng kia, bằng không với ánh mắt nham hiểm nhạy bén của Lịch Kiệt, không có khả năng sẽ không nhìn ra được cái gì.
Bất quá, Thượng Dương nghĩ thầm, lỡ như có liên quan đến vụ án giết người thì sao? Nếu đã có bất cứ manh mối nào thì cũng nên đào bới một chút, đúng không? Một người công an có trách nhiệm, thì ai mà không làm như vậy chứ.
Để cho anh thừa nhận bản thân mình cảm thấy có hứng thú với “Bí mật” của Kim Húc, đó là không có khả năng đâu nha..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương