kim Gia Hiên 2 Áng Thơ Thầm Lặng
-
C74: Chương 74
Trường trung học dạy nghề này thực hiện hệ thống hàng tuần, cuối tuần này tổ chức lớp học bình thường, đang là giờ nghỉ trưa, nhiều học sinh đã ăn cơm trưa xong tụ tập ở hành lang của khu lớp học đùa giỡn nhau.
Kim Húc và Thượng Dương đi lên một tầng nào đó, các học sinh đang chơi đùa chú ý tới hai người, âm thanh ồn ào tức khắc an tĩnh lại, tò mò nhìn hai người lớn không giống giáo viên trong trường trung học dạy nghề này.
Biết khí chất của Kim Húc không mấy ôn hòa, Thượng Dương gánh vác trọng trách giao tiếp với học sinh, dừng lại trước cửa một phòng học nào đó, hỏi các học sinh đang chơi ở đó:
– Các em ơi, có phải Lý Nam học ở lớp này không? Em ấy có ở đây không?
– Có ạ, để cháu gọi giúp ạ. – Một nam sinh nhỏ gầy, trông dáng vẻ chính là thành phần tốt tính nhiệt tình mà mỗi một lớp đều có, cậu nhóc bước vào trong lớp gọi to, – Nam Bảo ơi, có hai chú đẹp trai tìm cậu này!
Hai chú đẹp trai: – …
Học sinh ở đây cũng chỉ tầm 15-16 tuổi, gọi hai người là “chú” cũng…hợp lý mà đúng không.
Mua xong điện thoại lúc đi đến trường học, Lịch Kiệt cũng đã giới thiệu ngắn gọn với Kim Húc thông tin chi tiết về cậu bé sắp nhận được điện thoại di động mới thông qua WeChat.
Vợ của Lịch Kiệt là một công chức thị trấn, mấy năm gần đây vẫn luôn làm công tác xóa đói giảm nghèo, cậu bé mười sáu tuổi tên Lý Nam này xuất thân từ một trong những gia đình nghèo mà chị giúp đỡ. Bố mẹ của cậu đều là người tàn tật, không thể làm ruộng hay lao động chân tay nặng nhọc, ở trong điều kiện khách quan như thế, hoàn cảnh gia đình tương đối khó khăn, cũng may đứa con duy nhất trong nhà khỏe mạnh và hoàn chỉnh.
Khi Lý Nam học cấp hai, thành tích học tập của cậu khá tốt, nhưng bởi vì muốn đi làm sớm để phụ thêm thu nhập cho gia đình nên cậu không học trung học phổ thông mà thi vào trường trung học nghề chuyên ngành công nghệ hàng không vũ trụ của tỉnh. Trường này được hỗ trợ bởi một công ty hàng không vũ trụ lớn ở địa phương, có lợi thế việc làm rất lớn, sau khi tốt nghiệp, có bằng cấp trung cấp nghề và chức danh kỹ thuật tương ứng là có thể đi vào công ty đó để làm công nhân kỹ thuật cổ xanh, hoặc là đến lúc đó muốn đào tạo chuyên sâu hơn cũng có thể tiếp tục tham gia kỳ thi.
—Đây là lý do tại sao Thường Á Cương, kỹ thuật viên cấp cao của một doanh nghiệp công nghiệp hàng không và quân sự lại cho con trai mình đến trường trung học dạy nghề này để học.
Lúc này, trong phòng học, một nam sinh có chiều cao trung bình nghe thấy có người đang tìm mình liền đứng dậy đi ra ngoài. Bởi vì cậu ngồi ở hàng sau, Thượng Dương mới đầu từ xa nhìn cũng không thấy được rõ, đến khi cậu đến gần rồi, nhìn rõ tướng mạo rồi Thượng Dương không khỏi kinh ngạc, đó là một cậu bé rất xinh đẹp.
– Các chú là ai ạ? – Cậu nhóc mù mịt nhìn Thượng Dương rồi lại nhìn Kim Húc, nói, – Cháu là Lý Nam ạ.
Kim Húc đưa chiếc túi có in logo của thương hiệu điện thoại di động lên, Lý Nam hiểu ngay và nhận lấy, nhưng lại không vội mở ra xem ngay mà nói cảm ơn trước:
– Cháu cảm ơn hai chú ạ, đã làm phiền hai chú phải đến đây. Là bố mẹ cháu nhờ các chú hay là cô Trương ạ?
Vợ của Lịch Kiệt họ Trương.
– Là chú Lịch Kiệt của cháu nhờ bọn chú. – Thượng Dương nói.
– Chú Lật với cô Trương tốt với cháu quá ạ. – Lý Nam cảm động, còn thấy xấu hổ, nhưng cậu cũng không dùng lời nào để bày tỏ nhiều hơn với Kim Húc và Thượng Dương, cậu nhìn hai người như ngập ngừng muốn nói lại thôi, một lát sau mới hỏi:
– Các chú….là đồng nghiệp với chú Lịch Kiệt ạ? Là cảnh sát nơi này ạ?
Khí chất cảnh sát của Kim Húc rõ ràng đến mức ngay cả thanh thiếu niên cũng có thể nhìn ra được.
Thượng Dương còn chưa trả lời, Kim Húc lại như nghĩ ra gì đó, hỏi Lý Nam một câu:
– Cháu có biết Thường Phong không?
Thượng Dương: –?
– Có ạ. Thường Phong là bạn lớp cháu, bọn cháu học cùng nhau ạ. – Lý Nam dừng một chút, có vẻ buồn bã nói, – Nhà bạn ấy có chuyện, đã nghỉ học hai ngày rồi ạ.
Chỉ có người biết chuyện mới có thể có quan hệ với đương sự, Kim Húc tự nhiên chuyển sang hình thức điều tra, nói:
– Quan hệ của cháu với bạn ấy như thế nào? Có thân hay không?
Thượng Dương: – …
Lý Nam đột nhiên bị cảnh sát hỏi có chút khẩn trương, đứng thẳng hơn so với trước, nói:
– Cũng bình thường ạ…Bạn ấy…Thường Phong rất tốt, mối quan hệ với các bạn trong lớp cháu đều tốt ạ.
Kim Húc bình tĩnh nhìn cậu mấy giấy.
Về điểm Thường Phong “rất tốt”, trước đó Kim Húc cũng đã tìm hiểu, trưởng bối của nhà họ Thường và cả giáo viên trong trường cũng đã nói, Thường Phong là người có thuộc tính giao tiếp cao, giống như một người lớn nhỏ trong số các bạn cùng lứa, quen làm “thủ lĩnh” trong hoạt động nhóm nhỏ, lúc trong nhà xảy ra chuyện cậu ta cũng có thể gách vác, biểu hiện trách nhiệm không hề giống một người 16 tuổi chút nào.
– Lớp cháu đang bàn bạc mấy ngày nữa sẽ đến nhà thăm bạn ấy. – Có lẽ là bởi vì nhắc tới bi kịch nhà bạn cùng lớp mà Lý Nam trở nên buồn bã, lại hỏi, – Các chú bắt được hung thủ chưa ạ?
Kim Húc nói:
– Chú không biết, chú không phải cảnh sát hình sự.
Lý Nam nghi hoặc nhìn hắn, có chút khó hiểu “người trông như này mà không phải cảnh sát á”, lại nhìn Thượng Dương.
– Thực ra chú cũng không biết hai người đang nói gì. – Thượng Dương nói, – Nhưng mà chú có thể làm chứng, chú này không phải cảnh sát hình sự đâu.
Ít nhất hiện tại còn chưa phải.
Khi đi vào cổng trường, Thượng Dương nhìn thấy lực lượng cảnh sát, nhưng cũng không hỏi Kim Húc, bây giờ nghe hai người nói chuyện, đại khái anh đoán được chuyện gì đã xảy ra. Một vụ án mạng xảy ra bên ngoài khuôn viên trường, người chết lại là người nhà của bạn cùng lớp Lý Nam.
Kim Húc không hỏi nữa, nhìn vẻ mặt của hắn cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, dù sao thì hắn vẫn luôn mang dáng vẻ rất hay suy nghĩ.
– Cháu có muốn xem di động mới không? – Thượng Dương cho rằng nói về vụ án với trẻ nhỏ không thích hợp, liền ôn hòa hỏi chuyện khác, nói, – Nếu xem không có vấn đề, các chú cũng yên tâm báo cáo lại với chú Lật của cháu.
– Được ạ. – Lý Nam ngẩn người, lấy điện thoại cũ trong túi quần đồng phục ra.
Chiếc điện thoại này trông quá cũ, màn hình bị nứt hai đường, giao diện cũng trầy xước. Cậu lấy chiếc điện thoại mới trong túi ra, kế đó thì luống cuống không biết phải làm như thế nào, thao tác làm sao, động tác rất nhẹ, rất trân trọng.
Thượng Dương chủ động giúp cậu đổi SIM sang điện thoại mới, màn hình khởi động của điện thoại mới rất chói mắt, trong mắt Lý Nam cũng lóe lên tia sáng đầy kiềm chế, lại cẩn thận nhìn Thượng Dương, trong hưng phấn còn có cả sự ngượng ngùng, là không muốn bị người lớn nhận ra được sự kích động của mình khi nhận được “món quà”, là “sĩ diện” của thiếu niên đang độ tuổi dậy thì.
Thượng Dương cảm khái nghĩ, cậu bạn nhỏ này đáng yêu quá.
Trước khi gặp Lý Nam, thực ra anh đang nghĩ mình sẽ gặp một cậu bé sống nội tâm, bất kể là ai nghe nói tới cậu bé kia xuất thân trong gia đình có hoàn cảnh nghèo khó, bố mẹ là người khuyết tật, thì vô tình hình dung đó là một cậu bé “kém sắc”, “không có cảm giác tồn tại”, “âm u”, “tự ti” và những từ khác đều ngầm liên quan đến nó. Nói là ấn tượng bản khắc cũng được, nói tóm lại rất khó nghĩ đến khí chất của Lý Nam lại hoàn toàn trái ngược với những từ ngữ đó, là một cậu bé hoạt bát rất làm cho người ta yêu mến.
Chiếc điện thoại mới đã cắm thẻ Sim được bật lên, trong phút chốc, những tin nhắn “Đing! Đing! Đing!” không ngừng đổ chuông. Âm lượng ban đầu hơi lớn làm cho nhiều học sinh ở hành lang đều ngó qua. Lý Nam đỏ mặt giảm âm lượng lại. Có vẻ như di động cũ hư hỏng quá nặng, những tin nhắn bình thường gửi đến không thể đọc được đại khái đã tích hết vào nơi này.
Thượng Dương dịch đến gần liếc nhìn màn hình di động, giật mình, nhìn Lý Nam. Khuôn mặt Lý Nam tức thì càng đỏ hơn. Nhưng mà Thượng Dương cũng không nói gì cả. Đã hoàn thành nhiệm vụ mà Lịch Kiệt nhờ vả, anh và Kim Húc tạm biệt Lý Nam rời đi.
– Cậu nhóc xinh đẹp quá. – Đi xuống dưới tầng, Thượng Dương không nhịn được nói với Kim Húc, – Trông giống như thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp trong truyện tranh Shoujo vậy đó.
Kim Húc không biết về truyện tranh Shoujo là gì cả, nói:
– Ý em là cậu nhóc giống con gái à? Cũng có hơi giống, tóc cũng hơi dài, giống con gái.
Thượng Dương: -…Anh đừng nói người ta như vậy chứ.
Nhiều cậu bé ở độ tuổi này vẫn chưa có nét nam tính rõ ràng, “xinh đẹp” của Lý Nam có chút trung tính, nhưng mà con trai mà bị nói giống con gái, đây chắc chắn không phải là một từ hay trong môi trường hiện nay.
Thượng Dương nói:
– Cậu nam sinh tên Thường Phong kia trong nhà xảy ra chuyện gì phải không?
Kim Húc nói cho anh nghe về một phần vụ án không phải bí mật:
– Bố cậu bé bị giết, tại nơi có hàng rào cảnh sát bao quanh khu vực kia kìa.
Thiếu niên mới mười mấy tuổi đã mất đi người thân, Thượng Dương yên lặng một lát mới lên tiếng.
– Vừa nãy khi khởi động di động cho Lý Nam, – Anh nói với Kim Húc những gì anh nhìn thấy, – Có rất nhiều tin nhắn hiện lên, em nhìn lướt qua, ít nhất có sáu bảy cái người gửi đều là cùng một người tên “Thường Phong”, chắc là đang hỏi Lý Nam tại sao không nghe điện thoại.
Điện thoại của Lý Nam hư hỏng nặng như thế, không thể xem được tin nhắn, vậy thì cũng không thể nào nghe được cuộc gọi đến được.
Kim Húc nhíu mày lại, nhìn sang Thượng Dương, nói:
– Thường Phong này…cũng rất đẹp trai.
Hai người nhìn nhau, Thượng Dương nói:
– Không thể nào.
Hết chương 74
Kim Húc và Thượng Dương đi lên một tầng nào đó, các học sinh đang chơi đùa chú ý tới hai người, âm thanh ồn ào tức khắc an tĩnh lại, tò mò nhìn hai người lớn không giống giáo viên trong trường trung học dạy nghề này.
Biết khí chất của Kim Húc không mấy ôn hòa, Thượng Dương gánh vác trọng trách giao tiếp với học sinh, dừng lại trước cửa một phòng học nào đó, hỏi các học sinh đang chơi ở đó:
– Các em ơi, có phải Lý Nam học ở lớp này không? Em ấy có ở đây không?
– Có ạ, để cháu gọi giúp ạ. – Một nam sinh nhỏ gầy, trông dáng vẻ chính là thành phần tốt tính nhiệt tình mà mỗi một lớp đều có, cậu nhóc bước vào trong lớp gọi to, – Nam Bảo ơi, có hai chú đẹp trai tìm cậu này!
Hai chú đẹp trai: – …
Học sinh ở đây cũng chỉ tầm 15-16 tuổi, gọi hai người là “chú” cũng…hợp lý mà đúng không.
Mua xong điện thoại lúc đi đến trường học, Lịch Kiệt cũng đã giới thiệu ngắn gọn với Kim Húc thông tin chi tiết về cậu bé sắp nhận được điện thoại di động mới thông qua WeChat.
Vợ của Lịch Kiệt là một công chức thị trấn, mấy năm gần đây vẫn luôn làm công tác xóa đói giảm nghèo, cậu bé mười sáu tuổi tên Lý Nam này xuất thân từ một trong những gia đình nghèo mà chị giúp đỡ. Bố mẹ của cậu đều là người tàn tật, không thể làm ruộng hay lao động chân tay nặng nhọc, ở trong điều kiện khách quan như thế, hoàn cảnh gia đình tương đối khó khăn, cũng may đứa con duy nhất trong nhà khỏe mạnh và hoàn chỉnh.
Khi Lý Nam học cấp hai, thành tích học tập của cậu khá tốt, nhưng bởi vì muốn đi làm sớm để phụ thêm thu nhập cho gia đình nên cậu không học trung học phổ thông mà thi vào trường trung học nghề chuyên ngành công nghệ hàng không vũ trụ của tỉnh. Trường này được hỗ trợ bởi một công ty hàng không vũ trụ lớn ở địa phương, có lợi thế việc làm rất lớn, sau khi tốt nghiệp, có bằng cấp trung cấp nghề và chức danh kỹ thuật tương ứng là có thể đi vào công ty đó để làm công nhân kỹ thuật cổ xanh, hoặc là đến lúc đó muốn đào tạo chuyên sâu hơn cũng có thể tiếp tục tham gia kỳ thi.
—Đây là lý do tại sao Thường Á Cương, kỹ thuật viên cấp cao của một doanh nghiệp công nghiệp hàng không và quân sự lại cho con trai mình đến trường trung học dạy nghề này để học.
Lúc này, trong phòng học, một nam sinh có chiều cao trung bình nghe thấy có người đang tìm mình liền đứng dậy đi ra ngoài. Bởi vì cậu ngồi ở hàng sau, Thượng Dương mới đầu từ xa nhìn cũng không thấy được rõ, đến khi cậu đến gần rồi, nhìn rõ tướng mạo rồi Thượng Dương không khỏi kinh ngạc, đó là một cậu bé rất xinh đẹp.
– Các chú là ai ạ? – Cậu nhóc mù mịt nhìn Thượng Dương rồi lại nhìn Kim Húc, nói, – Cháu là Lý Nam ạ.
Kim Húc đưa chiếc túi có in logo của thương hiệu điện thoại di động lên, Lý Nam hiểu ngay và nhận lấy, nhưng lại không vội mở ra xem ngay mà nói cảm ơn trước:
– Cháu cảm ơn hai chú ạ, đã làm phiền hai chú phải đến đây. Là bố mẹ cháu nhờ các chú hay là cô Trương ạ?
Vợ của Lịch Kiệt họ Trương.
– Là chú Lịch Kiệt của cháu nhờ bọn chú. – Thượng Dương nói.
– Chú Lật với cô Trương tốt với cháu quá ạ. – Lý Nam cảm động, còn thấy xấu hổ, nhưng cậu cũng không dùng lời nào để bày tỏ nhiều hơn với Kim Húc và Thượng Dương, cậu nhìn hai người như ngập ngừng muốn nói lại thôi, một lát sau mới hỏi:
– Các chú….là đồng nghiệp với chú Lịch Kiệt ạ? Là cảnh sát nơi này ạ?
Khí chất cảnh sát của Kim Húc rõ ràng đến mức ngay cả thanh thiếu niên cũng có thể nhìn ra được.
Thượng Dương còn chưa trả lời, Kim Húc lại như nghĩ ra gì đó, hỏi Lý Nam một câu:
– Cháu có biết Thường Phong không?
Thượng Dương: –?
– Có ạ. Thường Phong là bạn lớp cháu, bọn cháu học cùng nhau ạ. – Lý Nam dừng một chút, có vẻ buồn bã nói, – Nhà bạn ấy có chuyện, đã nghỉ học hai ngày rồi ạ.
Chỉ có người biết chuyện mới có thể có quan hệ với đương sự, Kim Húc tự nhiên chuyển sang hình thức điều tra, nói:
– Quan hệ của cháu với bạn ấy như thế nào? Có thân hay không?
Thượng Dương: – …
Lý Nam đột nhiên bị cảnh sát hỏi có chút khẩn trương, đứng thẳng hơn so với trước, nói:
– Cũng bình thường ạ…Bạn ấy…Thường Phong rất tốt, mối quan hệ với các bạn trong lớp cháu đều tốt ạ.
Kim Húc bình tĩnh nhìn cậu mấy giấy.
Về điểm Thường Phong “rất tốt”, trước đó Kim Húc cũng đã tìm hiểu, trưởng bối của nhà họ Thường và cả giáo viên trong trường cũng đã nói, Thường Phong là người có thuộc tính giao tiếp cao, giống như một người lớn nhỏ trong số các bạn cùng lứa, quen làm “thủ lĩnh” trong hoạt động nhóm nhỏ, lúc trong nhà xảy ra chuyện cậu ta cũng có thể gách vác, biểu hiện trách nhiệm không hề giống một người 16 tuổi chút nào.
– Lớp cháu đang bàn bạc mấy ngày nữa sẽ đến nhà thăm bạn ấy. – Có lẽ là bởi vì nhắc tới bi kịch nhà bạn cùng lớp mà Lý Nam trở nên buồn bã, lại hỏi, – Các chú bắt được hung thủ chưa ạ?
Kim Húc nói:
– Chú không biết, chú không phải cảnh sát hình sự.
Lý Nam nghi hoặc nhìn hắn, có chút khó hiểu “người trông như này mà không phải cảnh sát á”, lại nhìn Thượng Dương.
– Thực ra chú cũng không biết hai người đang nói gì. – Thượng Dương nói, – Nhưng mà chú có thể làm chứng, chú này không phải cảnh sát hình sự đâu.
Ít nhất hiện tại còn chưa phải.
Khi đi vào cổng trường, Thượng Dương nhìn thấy lực lượng cảnh sát, nhưng cũng không hỏi Kim Húc, bây giờ nghe hai người nói chuyện, đại khái anh đoán được chuyện gì đã xảy ra. Một vụ án mạng xảy ra bên ngoài khuôn viên trường, người chết lại là người nhà của bạn cùng lớp Lý Nam.
Kim Húc không hỏi nữa, nhìn vẻ mặt của hắn cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, dù sao thì hắn vẫn luôn mang dáng vẻ rất hay suy nghĩ.
– Cháu có muốn xem di động mới không? – Thượng Dương cho rằng nói về vụ án với trẻ nhỏ không thích hợp, liền ôn hòa hỏi chuyện khác, nói, – Nếu xem không có vấn đề, các chú cũng yên tâm báo cáo lại với chú Lật của cháu.
– Được ạ. – Lý Nam ngẩn người, lấy điện thoại cũ trong túi quần đồng phục ra.
Chiếc điện thoại này trông quá cũ, màn hình bị nứt hai đường, giao diện cũng trầy xước. Cậu lấy chiếc điện thoại mới trong túi ra, kế đó thì luống cuống không biết phải làm như thế nào, thao tác làm sao, động tác rất nhẹ, rất trân trọng.
Thượng Dương chủ động giúp cậu đổi SIM sang điện thoại mới, màn hình khởi động của điện thoại mới rất chói mắt, trong mắt Lý Nam cũng lóe lên tia sáng đầy kiềm chế, lại cẩn thận nhìn Thượng Dương, trong hưng phấn còn có cả sự ngượng ngùng, là không muốn bị người lớn nhận ra được sự kích động của mình khi nhận được “món quà”, là “sĩ diện” của thiếu niên đang độ tuổi dậy thì.
Thượng Dương cảm khái nghĩ, cậu bạn nhỏ này đáng yêu quá.
Trước khi gặp Lý Nam, thực ra anh đang nghĩ mình sẽ gặp một cậu bé sống nội tâm, bất kể là ai nghe nói tới cậu bé kia xuất thân trong gia đình có hoàn cảnh nghèo khó, bố mẹ là người khuyết tật, thì vô tình hình dung đó là một cậu bé “kém sắc”, “không có cảm giác tồn tại”, “âm u”, “tự ti” và những từ khác đều ngầm liên quan đến nó. Nói là ấn tượng bản khắc cũng được, nói tóm lại rất khó nghĩ đến khí chất của Lý Nam lại hoàn toàn trái ngược với những từ ngữ đó, là một cậu bé hoạt bát rất làm cho người ta yêu mến.
Chiếc điện thoại mới đã cắm thẻ Sim được bật lên, trong phút chốc, những tin nhắn “Đing! Đing! Đing!” không ngừng đổ chuông. Âm lượng ban đầu hơi lớn làm cho nhiều học sinh ở hành lang đều ngó qua. Lý Nam đỏ mặt giảm âm lượng lại. Có vẻ như di động cũ hư hỏng quá nặng, những tin nhắn bình thường gửi đến không thể đọc được đại khái đã tích hết vào nơi này.
Thượng Dương dịch đến gần liếc nhìn màn hình di động, giật mình, nhìn Lý Nam. Khuôn mặt Lý Nam tức thì càng đỏ hơn. Nhưng mà Thượng Dương cũng không nói gì cả. Đã hoàn thành nhiệm vụ mà Lịch Kiệt nhờ vả, anh và Kim Húc tạm biệt Lý Nam rời đi.
– Cậu nhóc xinh đẹp quá. – Đi xuống dưới tầng, Thượng Dương không nhịn được nói với Kim Húc, – Trông giống như thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp trong truyện tranh Shoujo vậy đó.
Kim Húc không biết về truyện tranh Shoujo là gì cả, nói:
– Ý em là cậu nhóc giống con gái à? Cũng có hơi giống, tóc cũng hơi dài, giống con gái.
Thượng Dương: -…Anh đừng nói người ta như vậy chứ.
Nhiều cậu bé ở độ tuổi này vẫn chưa có nét nam tính rõ ràng, “xinh đẹp” của Lý Nam có chút trung tính, nhưng mà con trai mà bị nói giống con gái, đây chắc chắn không phải là một từ hay trong môi trường hiện nay.
Thượng Dương nói:
– Cậu nam sinh tên Thường Phong kia trong nhà xảy ra chuyện gì phải không?
Kim Húc nói cho anh nghe về một phần vụ án không phải bí mật:
– Bố cậu bé bị giết, tại nơi có hàng rào cảnh sát bao quanh khu vực kia kìa.
Thiếu niên mới mười mấy tuổi đã mất đi người thân, Thượng Dương yên lặng một lát mới lên tiếng.
– Vừa nãy khi khởi động di động cho Lý Nam, – Anh nói với Kim Húc những gì anh nhìn thấy, – Có rất nhiều tin nhắn hiện lên, em nhìn lướt qua, ít nhất có sáu bảy cái người gửi đều là cùng một người tên “Thường Phong”, chắc là đang hỏi Lý Nam tại sao không nghe điện thoại.
Điện thoại của Lý Nam hư hỏng nặng như thế, không thể xem được tin nhắn, vậy thì cũng không thể nào nghe được cuộc gọi đến được.
Kim Húc nhíu mày lại, nhìn sang Thượng Dương, nói:
– Thường Phong này…cũng rất đẹp trai.
Hai người nhìn nhau, Thượng Dương nói:
– Không thể nào.
Hết chương 74
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook