Kim Điêu Thần Chưởng
-
Chương 39: Ngọc nát còn hơn giữ ngói lành
Sở Vân, người vừa xuất chưởng cứu Bốc Hợp thấy cử chỉ của Lôi Vọng như thế thì cười khảy nói:
- Lôi chưởng pháp, đã đến giờ của ngươi rồi đấy. Lời chưa dứt thì một đạo ngân quan như một con mãnh xà từ trên cao vút xuống tạo nên chín cái vòng tròn nhỏ lạnh lẽo bắn thẳng vào giữa ngực Lôi Vọng với khí thế không cách gì có thể tránh đỡ được. Đó chính là một thức nữa trong Lục tuyệt thức của Cô Quang Kiếm có tên là Ngân Cô Huy Mục. Nhị Môn Thần Lôi Vọng cảm thấy toàn chân như có muôn vàn gáo nước lạnh dội vào tê buốt rồi cảm thấy mọi việc bỗng nhiên thanh thoát nhẹ nhàng. Tất cả là con số không. Sở Vân không thèm nhìn kiệt tác của mình mà thét lên một tiếng, bay vút lên cao ba trượng quát lớn:
- Thuộc hạ Kim Điêu Minh, một ngọn cỏ cũng không bỏ xót.
Nói xong thân hình như một áng cầu vòng cao vút tới Ngân Biển Đảm La Kỳ và ba hán tử còn lại trong Tứ Vũ Sĩ lúc này đang vây công Ngũ Nhạc Nhất Kiếm Biện Thương. Thân hình chưa đến thì chưởng phong của Sở Vân đã như thiên la địa võng chụp xuống Tam Vũ Sĩ, cỏn kiếm khí đã công vào La Kỳ. Lúc ấy Biện Thương liền tập trung khí lực huy động Thần Hỏa kiếm, xử dụng tuyệt học triển khai Liên Hoàn Kiếm, kiếm quang kín trời kín đất bủa vây ngăn chặn tấn công Bạch Sát Giả vô cùng lợi hại.
Trường kiếm trong tay Sở Vân đột nhiên biến thức vẽ nên những đạo bạch quang từng luồng từng luồng khắp mọi phía công vào La Kỳ. Còn ba Vũ Sĩ nọ thì bị chưởng phong của Sở Vân đánh cho té lên té xuống hoảng loạn đội hình. Lúc này Ngàn Biển Đảm La Kỳ, hồn tiêu phách tán, ngọn Ngân Đảm trong tay quật lên vun vút chưởng cước tập trung vào ngăn cản thế công của Sở Vân, mồ hôi ướt đẫm thân hình, hơi thở hổn hển, cứ mỗi lần xuất chiêu là La Kỳ lại bị đánh dội lại phía sau năm sáu thước.
Thần Hỏa kiếm trong tay Biện Thương biến ảo khôn lường, lúc thì cuồn cuộn như bão tố, lúc thì sầm sập như mưa rơi khiến cho Chiêm Như Long mỗi lúc một thất thế.
Bỗng Sở Vân hét lớn:
- La Kỳ, ngươi hãy đi theo Thường Đại Khí cho rồi.
Lập tức La Kỳ múa tít Ngân Đảm tung ra liên tiếp bảy tám độc chiêu, miệng thất thanh kêu lớn:
- Họ Sở kia, ngươi muốn gì?
Sở Vân không nói gì, thanh trường kiếm trong tay vẽ nên mười tám đạo hàn quang tách rời nhau bắn xuống thân hình La Kỳ đó chính là thức Cô Ánh Ma Ảnh trong Cô Quang Kiếm.
Lúc ấy La Kỳ vung Ngân Đảm phản công thì bỗng kiếm quang của Sở Vân vụt tắt, và trước mắt La Kỳ là tử thi nát nhừ của Thường Đại Khí. La Kỳ vừa nhìn thấy tử thi của Ngân Qua Phi Tinh thì rùng mình sắc mặt như xác chết kêu lên:
- Sở Vân, ngươi thật là độc ác ...
Lời hắn chưa dứt thì mười tám đóa hàn quang đã xuất hiện nối đuôi nhau lao vút vào La Kỳ, trong chớp mắt tấm thân to lớn của hắn đã bị phân làm chín đoạn chỉ còn nhìn thấy một đống xương thịt bày nhày. Đường kiếm của Sở Vân như một con rồng bạc uốn lượt vây quanh ba Vũ Sĩ nọ, lập tức những trong rú thảm thiết vang lên, ba thân hình chia làm sáu mảnh đổ nhào xuống đất. Tiếp đó lại hai tiếng “phập, phập” nữa vang lên, hai cái đầu bắn vút lên không, hai thân người áo tím mất đầu gục xuống, đó chính là tác phẩm của Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty. Cùng lúc ấy một tấm thân dong dỏng bị Xích Đồng Quái Trượng đánh bay lên không liên tiếp sáu lần, thân hình nát nhừ bê bết máu bắn vọt ra xa hơn một trượng mới rơi xuống, đó chính là Hữu sứ giả của Khôi Kỳ Đội Tào Công bị Tử Bào Đồng Quải Công Tôn Hùng giết chết. Nhìn thấy cái xác của Tào Công bắn đi trong không trung, Nhi Khoái Tử Chu Hân, toàn thân nhuốm máu đang gắng gượng đối phó với Xích Kị Truy Phong Lạc Thâm, bỗng rú lên một tiếng, lao vọt ra ngoài chạy lồng lên như một con trâu điên, thì ra cánh tay trái của hắn đã bị đối phương chặt đứt. Vừa đúng lúc Tử Bào Đồng Quải quay người lại thì thấy Châu Hàn đang bỏ chạy liền cười nói:
- Ông bạn định lên trời đấy phải không?
Lập tức quái trượng của Công Tôn Hùng vụt đến như tia chớp hất bắn thân hình cao gầy của Châu Hàn lên cao năm sáu thước rồi lại quật ngang một trượng nữa làm cho tấm thân ấy quay lộn trong không trung ba vòng rồi rơi bịch xuống đất, xương tan máu chảy ngập ngụa.
Công Tôn Hùng cười sang sảng nói:
- Khôi Kỳ, Mãng Long đồng sinh đồng tử... ha ha ...
Sở Vân tra gươm vào vỏ, đưa mắt nhìn quanh, cảnh tượng đầu tiên mà chàng nhìn thấy là Kiếm Linh Tử Cung Ninh đang chiếm ưu thế, áp đảo Nam Sơn Nhất Nho. Còn Nhất Cam Tẩu và Cổ Yển La Hán thì đang kịch chiến bất phân thắng bại, nhưng nội lực của Cổ Yển La Hán thâm hậu hơn, nếu cuộc đấu còn kéo dài nữa thì rõ ràng phần thắng sẽ thuộc về ông ta.
Khắp khu rừng tử thi nằm kín mặt đất, máu đào nhuộm thắm thảm cỏ xanh.
Sở Vân đặt tay lên chuôi kiếm, lạnh lùng nói:
- Các bạn của Đại Hồng Sơn, vẫn còn hứng thú đánh tiếp tục nữa à? Uy lực của Hỏa Tiêu Đạn không còn nữa, các người nên dừng tay đình chiến đi.
Tử Bào Đồng Quải nghiến răng nói giọng căm phẫn:
- Đào huynh cũng bị thương thế rất nặng, cái lũ khốn nạn này phải phanh thây xé xác chúng mới được.
- Chúng ta còn đợi gì nữa, phải giết sạch lũ khốn kiếp này đi.
Vừa dứt tiếng quát vang dội ấy, Xích Kị Truy Phong đã lao vút về phía Bạch Sát Giả Chiêm Như Long đang quyết đấu cùng Ngũ Nhạc Nhất Kiếm với một mối căm phẫn tột cùng, cái chết của hai người bạn thâm giao Bốc Linh, Bốc Hợp làm cho ông ta như điên lên...
Nhưng Sở Vân đã bắn người tới, chặn trước mắt Xích Kị Truy Phong. Ông ta hất mặt nhìn chàng, cặp mắt nảy lửa, hung bạo tột cùng rồi bỗng nhiên thét lên một tiếng tung ra liên liếp hàng sáu bảy chưởng cước rồi lao mình đi. Tuy ra tay bất ngờ và với khí thế rất mãnh liệt nhưng vẫn bị Sở Vân tóm chặt lấy người ông ta và chiếu đôi mắt lạnh buốt vào mắt ông ta như hai đốm lửa xanh rợn gáy buộc ông ta phải cúi đầu, thở dài bất lực...
Sở Vân buông tay ra, đỡ ngang lưng Xích Kị Truy Phong, ôn tồn nói:
- Lạc huynh, tấm lòng của huynh lúc này tại hạ hiểu rất rõ, nhưng đừng bi thương nữa, người chết đã chết rồi, người sống chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm. Lạc huynh, chúng ta là những kẻ giang hồ, vốn coi nhẹ tính mạng mà coi trọng danh dự, giữ trọn chữ tín. Chúng ta có ai tự biết được sẽ chết vào lúc nào đâu, sinh ra vào lúc nào đâu. Hai chữ Sinh Tử nếu suy xét cho kỹ lưỡng thì sinh ra ở đời cũng bằng với việc chết đi vậy.
Xích Kị Truy Phong buồn bã nhìn Sở Vân nói:
- Nếu vậy, Sở đại hiệp, đã gây nên những thảm kịch thì chúng ta phải cố gắng tránh lặp lạt vai diễn ấy một lần nữa. Nhưng còn tướng công cùng gã họ Chiêu kia đang kịch đấu ác liệt mà ...
- Lạc huynh, Chiêm Như Long đang trong cơn phẫn nộ mà giữ được như thế, chứ thực ra hắn đâu phải là đối thủ của Biện đại hiệp.
Hơn nữa, nếu có điều gì đặc biệt, thì Sở mỗ không chịu khoanh tay đứng ngoài đâu. Lạc huynh coi kìa. Bành đường chủ của bổn minh nãy giờ vẫn chưa hề động thủ mà, dụng ý của ông ta là không để cho kẻ địch có một cơ hội đắc thắng.
- Lần này hạ sơn có mười hai võ sĩ không phải là kém cõi, vậy mà chỉ một lần là mất đi một nửa, vừa rồi lại thêm hai người nữa...
không thể ...
- Thôi xin Công Tôn huynh hãy chăm sóc vết thương cho Đào huynh và các anh em khác thật chu đáo, nhất là Đào huynh vết thương sâu, mất nhiều máu. Còn Lạc huynh xin đi kiểm tra một lượt xem có con cá nào lọt lưới không?
- Không đâu, nếu có thì chỉ có lúc hỗn chiến thôi, lúc này không lưu lại một ai hết, chỉ có mấy tên của Mãng Long Hội ...
Sở Vân đưa mắt nhìn về phía đám cỏ cây bị Hỏa Tiêu Đạn đốt cháy còn le lói những làn khói mỏng, nơi ấy Nam Sơn Nhất Nho Dương Văn Hiển đang cố hết sức chống trả quyết liệt thế công của Kiểm Linh Tử Cung Ninh. Dương Văn Hiển mồ hôi đầm đìa đang cố hết sức chăm chú, thận trọng đón đỡ ngọn kiếm xuất thần nhập hóa của Cung Ninh mà bước chân mỗi lúc một loạn.
Sở Vân nhìn thế trận lẩm bẩm trong lóng:
- Dương Văn Hiển là bậc tiền bối, có cần tại hạ bảo thuộc hạ bổn minh dừng tay không?
Nam Sơn Nhất Nho đang tập trung chú ý vào đấu trường nên nghe không rõ, không hiểu hết ý nghĩa của lời Sở Vân nói, vừa né tránh vừa trả lời:
- Sở lão đệ, sự hỗn loạn thế này đáng buồn quá, lão phu cũng chịu thôi.
- Đã thế, Cung Ninh hãy lùi ra. Sở Vân mỉm cười khẽ nạt.
Cung Ninh dạ một tiếng, bay người lên cao rồi đáp xuống cạnh Sở Vân.
Dương Văn Hiển đưa vạt áo lau mồ hôi đầm đìa khuôn mặt, rồi nhìn quang cảnh chiến trường, đôi mắt ông ta dừng lại trên xác các tử thi áo tím rồi nhìn lên thì thấy Đại Mạc Đồ Sát Khố Ty lạnh lùng đứng cạnh đó, chợt thấy rùng mình toát mồ hôi lạnh, lần đầu tiên trong cuộc đời giang hồ, Dương Văn Hiển bị cảm giác khiếp hãi dày vò ...
Một lúc lâu sau, như cố trấn tĩnh lại, ông ta nhìn Sở Vân nói:
- Sở lão đệ thảm cảnh hôm nay đáng ra có thể tránh được, chỉ vì một lời của lão đệ là mọi việc không thể xảy ra. Nhưng cái chết của Tứ hộ vệ về tay thuộc của lão đệ, lão phu e rằng khó thuyết phục nổi bổn sơn Đại đương gia hiểu cho cặn kẽ...
- Tiền bối nói có thể coi là không sai, nhưng tại hạ cũng không muốn lấy mạng của bốn người ấy, nếu không có việc quý sơn Chương đà chủ xử dụng Hỏa Tiên Đạn lôi kéo bọn người của Khôi Kỳ Đội thừa cơ làm loạn... Xét cho cùng tại hạ cũng có một phần trách nhiệm, nhưng không phải là chính, phải không?
- Sở lão đệ nếu không có lệnh của lão đệ thì đâu có chuyện ấy, món nợ về cái chết của bốn hộ vệ ấy phải làm sao cho trọn tình nghĩa?
Sở Vân lắc đầu ngăn Cung Ninh đang bực tức định ra tay, rồi chàng ta nói:
- Tiền bối, trong lúc can qua, không thể luận bàn lý sự. Nói thật ra người của quý sơn truy bắt bái huynh ta đến tận cùng đường, chỉ một việc ấy cũng đủ để gán tội chết rồi đấy. Tại hạ vì nể mặt tiền bối nên mới nói điều phải quấy nếu không thì nằm trên mặt đất lúc này chẳng phải chỉ có bốn hộ vệ ấy đâu!
Nam Sơn Nhất Nho quá hiểu Sở Vân nói thế là hoàn toàn đúng, lúc này nằm trong thế bị động họ mới thấy hành động gây hấn của mình là hoàn toàn sai trái và chính việc quan hệ đến Phượng Mục Nữ Lê Tường cũng như việc truy đuổi Nghiêm Tiếu Thiên đều hoàn toàn vô lý và chính đó là nguyên nhân gây nên cuộc tàn sát hôm nay. Cho nên Nam Sơn Nhất Nho đành đứng đó, động thủ thì sai lầm mà không động thủ cũng không phải với đồng đội, dù có giận hờn, lão ta cũng không thể thể hiện, mà thật ra cũng không dám thể hiện. Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty từ từ bước đến bên cạnh Nam Sơn Nhất Nho đưa mắt nhìn từ đầu đến chân ông ta, coi bộ lạ lùng lắm, rồi hứ một tiếng, hai tay nắm chặt. Nam Sơn Nhất Nho vốn đã khiếp hãi Khố Ty, lúc này lại bị Khố Ty khinh bỉ thì cảm thấy lo sợ hơn lên, bước lại trước mặt Sở Vân cố nở nụ cười làm lành:
- Sở lão đệ, ở đời có câu nói rằng:
“Khi nói cũng không nên nói hết, bức người không nên bức đến cùng đường”. Theo ý lão phu, câu chuyện hôm nay không cần biết hậu quả sau này thế nào, cũng không cần biết giải quyết thế nào, nhưng lúc này tốt nhất là nên đình chiến.
Sở Vân cười đầy ý nghĩa nói:
- Tiền bối đã dạy thế, vãn bổi đâu dám không phũc tùng. Nếu vậy xin người cứ đi đi.
Nam Sơn Nhất Nho không ngờ tới Sở Vân lại giao cho ông ta cái việc khuyên mọi người ngưng chiến. Ông ta thấy khó mà thực hiện được vì Bạch Sát Giả có địa vị cao hơn ông, lại không bằng lòng ông, còn Nhất Cam Tẩu địa vị ngang nhau nhưng chắc gì đã chịu nghe lời, cho nên Nam Sơn Nhất Nho trầm ngâm do dự không biết tính sao. Sở Vân bỗng cười, gọi to:
- Biện huynh, có thể ngừng tay chốc lát được không?
Lúc này Ngũ Nhạc Nhất Kiếm đã hoàn toàn chiêm thượng phong, chủ động điều khiển trận đấu, nghe Sở Vân nói thế thì tung ra mấy đao kiếm quang phạm vi ảnh hưởng rất lớn rồi Biện Thương tung người nhảy vọt ra xa ngoài hai trượng, cất tiếng nói:
- Chiêm bằng hữu, Biện mỗ xin nhường.
Chiêm Như Long hứ một tiếng, gịân dữ nói:
- Ngũ Nhạc Nhất Kiếm, dù có thua thì Chiêm mỗ cũng không phục, chỉ cần Chiêm mỗ còn một hơi thở nhất định chúng ta sẽ còn có ngày tỉ thí trở lại. Lần đấy quyết đấu cho đến kết quả cuối cùng.
Ngũ Nhạc Nhất Kiếm không thèm để ý, lạnh lùng nói:
- Tùy ngươi sắp xếp.
Chiêm Ngư Long nhìn Nam Sơn Nhất Nho vẻ bực bội, nói:
- Đi thế này à, Tứ Tiền vệ sống chết ra sao?
Nam Sơn Nhất Nho cố nén giận, khẽ trả lời:
- Tứ Tiền vệ bất hạnh đều chết cả bởi tay địch thủ.
- Kẻ nào đã làm việc ấy?
Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty cười khẩy một tiếng, nói lớn:
- Bằng hữu, kiệt tác ấy chính do Đại Mạc Đồ Thủ này cố tình làm nên đấy!
- Được lắm, Chiêm mỗ sẽ không bao giờ quên ngươi.
- Bổn hoàn chủ sẽ đợi ngươi đấy, nói thật nhé, với chút ít võ nghệ thô thiển ấy, bổn hoàn chủ không đáng để mắt đến.
- Lôi chưởng pháp, đã đến giờ của ngươi rồi đấy. Lời chưa dứt thì một đạo ngân quan như một con mãnh xà từ trên cao vút xuống tạo nên chín cái vòng tròn nhỏ lạnh lẽo bắn thẳng vào giữa ngực Lôi Vọng với khí thế không cách gì có thể tránh đỡ được. Đó chính là một thức nữa trong Lục tuyệt thức của Cô Quang Kiếm có tên là Ngân Cô Huy Mục. Nhị Môn Thần Lôi Vọng cảm thấy toàn chân như có muôn vàn gáo nước lạnh dội vào tê buốt rồi cảm thấy mọi việc bỗng nhiên thanh thoát nhẹ nhàng. Tất cả là con số không. Sở Vân không thèm nhìn kiệt tác của mình mà thét lên một tiếng, bay vút lên cao ba trượng quát lớn:
- Thuộc hạ Kim Điêu Minh, một ngọn cỏ cũng không bỏ xót.
Nói xong thân hình như một áng cầu vòng cao vút tới Ngân Biển Đảm La Kỳ và ba hán tử còn lại trong Tứ Vũ Sĩ lúc này đang vây công Ngũ Nhạc Nhất Kiếm Biện Thương. Thân hình chưa đến thì chưởng phong của Sở Vân đã như thiên la địa võng chụp xuống Tam Vũ Sĩ, cỏn kiếm khí đã công vào La Kỳ. Lúc ấy Biện Thương liền tập trung khí lực huy động Thần Hỏa kiếm, xử dụng tuyệt học triển khai Liên Hoàn Kiếm, kiếm quang kín trời kín đất bủa vây ngăn chặn tấn công Bạch Sát Giả vô cùng lợi hại.
Trường kiếm trong tay Sở Vân đột nhiên biến thức vẽ nên những đạo bạch quang từng luồng từng luồng khắp mọi phía công vào La Kỳ. Còn ba Vũ Sĩ nọ thì bị chưởng phong của Sở Vân đánh cho té lên té xuống hoảng loạn đội hình. Lúc này Ngàn Biển Đảm La Kỳ, hồn tiêu phách tán, ngọn Ngân Đảm trong tay quật lên vun vút chưởng cước tập trung vào ngăn cản thế công của Sở Vân, mồ hôi ướt đẫm thân hình, hơi thở hổn hển, cứ mỗi lần xuất chiêu là La Kỳ lại bị đánh dội lại phía sau năm sáu thước.
Thần Hỏa kiếm trong tay Biện Thương biến ảo khôn lường, lúc thì cuồn cuộn như bão tố, lúc thì sầm sập như mưa rơi khiến cho Chiêm Như Long mỗi lúc một thất thế.
Bỗng Sở Vân hét lớn:
- La Kỳ, ngươi hãy đi theo Thường Đại Khí cho rồi.
Lập tức La Kỳ múa tít Ngân Đảm tung ra liên tiếp bảy tám độc chiêu, miệng thất thanh kêu lớn:
- Họ Sở kia, ngươi muốn gì?
Sở Vân không nói gì, thanh trường kiếm trong tay vẽ nên mười tám đạo hàn quang tách rời nhau bắn xuống thân hình La Kỳ đó chính là thức Cô Ánh Ma Ảnh trong Cô Quang Kiếm.
Lúc ấy La Kỳ vung Ngân Đảm phản công thì bỗng kiếm quang của Sở Vân vụt tắt, và trước mắt La Kỳ là tử thi nát nhừ của Thường Đại Khí. La Kỳ vừa nhìn thấy tử thi của Ngân Qua Phi Tinh thì rùng mình sắc mặt như xác chết kêu lên:
- Sở Vân, ngươi thật là độc ác ...
Lời hắn chưa dứt thì mười tám đóa hàn quang đã xuất hiện nối đuôi nhau lao vút vào La Kỳ, trong chớp mắt tấm thân to lớn của hắn đã bị phân làm chín đoạn chỉ còn nhìn thấy một đống xương thịt bày nhày. Đường kiếm của Sở Vân như một con rồng bạc uốn lượt vây quanh ba Vũ Sĩ nọ, lập tức những trong rú thảm thiết vang lên, ba thân hình chia làm sáu mảnh đổ nhào xuống đất. Tiếp đó lại hai tiếng “phập, phập” nữa vang lên, hai cái đầu bắn vút lên không, hai thân người áo tím mất đầu gục xuống, đó chính là tác phẩm của Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty. Cùng lúc ấy một tấm thân dong dỏng bị Xích Đồng Quái Trượng đánh bay lên không liên tiếp sáu lần, thân hình nát nhừ bê bết máu bắn vọt ra xa hơn một trượng mới rơi xuống, đó chính là Hữu sứ giả của Khôi Kỳ Đội Tào Công bị Tử Bào Đồng Quải Công Tôn Hùng giết chết. Nhìn thấy cái xác của Tào Công bắn đi trong không trung, Nhi Khoái Tử Chu Hân, toàn thân nhuốm máu đang gắng gượng đối phó với Xích Kị Truy Phong Lạc Thâm, bỗng rú lên một tiếng, lao vọt ra ngoài chạy lồng lên như một con trâu điên, thì ra cánh tay trái của hắn đã bị đối phương chặt đứt. Vừa đúng lúc Tử Bào Đồng Quải quay người lại thì thấy Châu Hàn đang bỏ chạy liền cười nói:
- Ông bạn định lên trời đấy phải không?
Lập tức quái trượng của Công Tôn Hùng vụt đến như tia chớp hất bắn thân hình cao gầy của Châu Hàn lên cao năm sáu thước rồi lại quật ngang một trượng nữa làm cho tấm thân ấy quay lộn trong không trung ba vòng rồi rơi bịch xuống đất, xương tan máu chảy ngập ngụa.
Công Tôn Hùng cười sang sảng nói:
- Khôi Kỳ, Mãng Long đồng sinh đồng tử... ha ha ...
Sở Vân tra gươm vào vỏ, đưa mắt nhìn quanh, cảnh tượng đầu tiên mà chàng nhìn thấy là Kiếm Linh Tử Cung Ninh đang chiếm ưu thế, áp đảo Nam Sơn Nhất Nho. Còn Nhất Cam Tẩu và Cổ Yển La Hán thì đang kịch chiến bất phân thắng bại, nhưng nội lực của Cổ Yển La Hán thâm hậu hơn, nếu cuộc đấu còn kéo dài nữa thì rõ ràng phần thắng sẽ thuộc về ông ta.
Khắp khu rừng tử thi nằm kín mặt đất, máu đào nhuộm thắm thảm cỏ xanh.
Sở Vân đặt tay lên chuôi kiếm, lạnh lùng nói:
- Các bạn của Đại Hồng Sơn, vẫn còn hứng thú đánh tiếp tục nữa à? Uy lực của Hỏa Tiêu Đạn không còn nữa, các người nên dừng tay đình chiến đi.
Tử Bào Đồng Quải nghiến răng nói giọng căm phẫn:
- Đào huynh cũng bị thương thế rất nặng, cái lũ khốn nạn này phải phanh thây xé xác chúng mới được.
- Chúng ta còn đợi gì nữa, phải giết sạch lũ khốn kiếp này đi.
Vừa dứt tiếng quát vang dội ấy, Xích Kị Truy Phong đã lao vút về phía Bạch Sát Giả Chiêm Như Long đang quyết đấu cùng Ngũ Nhạc Nhất Kiếm với một mối căm phẫn tột cùng, cái chết của hai người bạn thâm giao Bốc Linh, Bốc Hợp làm cho ông ta như điên lên...
Nhưng Sở Vân đã bắn người tới, chặn trước mắt Xích Kị Truy Phong. Ông ta hất mặt nhìn chàng, cặp mắt nảy lửa, hung bạo tột cùng rồi bỗng nhiên thét lên một tiếng tung ra liên liếp hàng sáu bảy chưởng cước rồi lao mình đi. Tuy ra tay bất ngờ và với khí thế rất mãnh liệt nhưng vẫn bị Sở Vân tóm chặt lấy người ông ta và chiếu đôi mắt lạnh buốt vào mắt ông ta như hai đốm lửa xanh rợn gáy buộc ông ta phải cúi đầu, thở dài bất lực...
Sở Vân buông tay ra, đỡ ngang lưng Xích Kị Truy Phong, ôn tồn nói:
- Lạc huynh, tấm lòng của huynh lúc này tại hạ hiểu rất rõ, nhưng đừng bi thương nữa, người chết đã chết rồi, người sống chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm. Lạc huynh, chúng ta là những kẻ giang hồ, vốn coi nhẹ tính mạng mà coi trọng danh dự, giữ trọn chữ tín. Chúng ta có ai tự biết được sẽ chết vào lúc nào đâu, sinh ra vào lúc nào đâu. Hai chữ Sinh Tử nếu suy xét cho kỹ lưỡng thì sinh ra ở đời cũng bằng với việc chết đi vậy.
Xích Kị Truy Phong buồn bã nhìn Sở Vân nói:
- Nếu vậy, Sở đại hiệp, đã gây nên những thảm kịch thì chúng ta phải cố gắng tránh lặp lạt vai diễn ấy một lần nữa. Nhưng còn tướng công cùng gã họ Chiêu kia đang kịch đấu ác liệt mà ...
- Lạc huynh, Chiêm Như Long đang trong cơn phẫn nộ mà giữ được như thế, chứ thực ra hắn đâu phải là đối thủ của Biện đại hiệp.
Hơn nữa, nếu có điều gì đặc biệt, thì Sở mỗ không chịu khoanh tay đứng ngoài đâu. Lạc huynh coi kìa. Bành đường chủ của bổn minh nãy giờ vẫn chưa hề động thủ mà, dụng ý của ông ta là không để cho kẻ địch có một cơ hội đắc thắng.
- Lần này hạ sơn có mười hai võ sĩ không phải là kém cõi, vậy mà chỉ một lần là mất đi một nửa, vừa rồi lại thêm hai người nữa...
không thể ...
- Thôi xin Công Tôn huynh hãy chăm sóc vết thương cho Đào huynh và các anh em khác thật chu đáo, nhất là Đào huynh vết thương sâu, mất nhiều máu. Còn Lạc huynh xin đi kiểm tra một lượt xem có con cá nào lọt lưới không?
- Không đâu, nếu có thì chỉ có lúc hỗn chiến thôi, lúc này không lưu lại một ai hết, chỉ có mấy tên của Mãng Long Hội ...
Sở Vân đưa mắt nhìn về phía đám cỏ cây bị Hỏa Tiêu Đạn đốt cháy còn le lói những làn khói mỏng, nơi ấy Nam Sơn Nhất Nho Dương Văn Hiển đang cố hết sức chống trả quyết liệt thế công của Kiểm Linh Tử Cung Ninh. Dương Văn Hiển mồ hôi đầm đìa đang cố hết sức chăm chú, thận trọng đón đỡ ngọn kiếm xuất thần nhập hóa của Cung Ninh mà bước chân mỗi lúc một loạn.
Sở Vân nhìn thế trận lẩm bẩm trong lóng:
- Dương Văn Hiển là bậc tiền bối, có cần tại hạ bảo thuộc hạ bổn minh dừng tay không?
Nam Sơn Nhất Nho đang tập trung chú ý vào đấu trường nên nghe không rõ, không hiểu hết ý nghĩa của lời Sở Vân nói, vừa né tránh vừa trả lời:
- Sở lão đệ, sự hỗn loạn thế này đáng buồn quá, lão phu cũng chịu thôi.
- Đã thế, Cung Ninh hãy lùi ra. Sở Vân mỉm cười khẽ nạt.
Cung Ninh dạ một tiếng, bay người lên cao rồi đáp xuống cạnh Sở Vân.
Dương Văn Hiển đưa vạt áo lau mồ hôi đầm đìa khuôn mặt, rồi nhìn quang cảnh chiến trường, đôi mắt ông ta dừng lại trên xác các tử thi áo tím rồi nhìn lên thì thấy Đại Mạc Đồ Sát Khố Ty lạnh lùng đứng cạnh đó, chợt thấy rùng mình toát mồ hôi lạnh, lần đầu tiên trong cuộc đời giang hồ, Dương Văn Hiển bị cảm giác khiếp hãi dày vò ...
Một lúc lâu sau, như cố trấn tĩnh lại, ông ta nhìn Sở Vân nói:
- Sở lão đệ thảm cảnh hôm nay đáng ra có thể tránh được, chỉ vì một lời của lão đệ là mọi việc không thể xảy ra. Nhưng cái chết của Tứ hộ vệ về tay thuộc của lão đệ, lão phu e rằng khó thuyết phục nổi bổn sơn Đại đương gia hiểu cho cặn kẽ...
- Tiền bối nói có thể coi là không sai, nhưng tại hạ cũng không muốn lấy mạng của bốn người ấy, nếu không có việc quý sơn Chương đà chủ xử dụng Hỏa Tiên Đạn lôi kéo bọn người của Khôi Kỳ Đội thừa cơ làm loạn... Xét cho cùng tại hạ cũng có một phần trách nhiệm, nhưng không phải là chính, phải không?
- Sở lão đệ nếu không có lệnh của lão đệ thì đâu có chuyện ấy, món nợ về cái chết của bốn hộ vệ ấy phải làm sao cho trọn tình nghĩa?
Sở Vân lắc đầu ngăn Cung Ninh đang bực tức định ra tay, rồi chàng ta nói:
- Tiền bối, trong lúc can qua, không thể luận bàn lý sự. Nói thật ra người của quý sơn truy bắt bái huynh ta đến tận cùng đường, chỉ một việc ấy cũng đủ để gán tội chết rồi đấy. Tại hạ vì nể mặt tiền bối nên mới nói điều phải quấy nếu không thì nằm trên mặt đất lúc này chẳng phải chỉ có bốn hộ vệ ấy đâu!
Nam Sơn Nhất Nho quá hiểu Sở Vân nói thế là hoàn toàn đúng, lúc này nằm trong thế bị động họ mới thấy hành động gây hấn của mình là hoàn toàn sai trái và chính việc quan hệ đến Phượng Mục Nữ Lê Tường cũng như việc truy đuổi Nghiêm Tiếu Thiên đều hoàn toàn vô lý và chính đó là nguyên nhân gây nên cuộc tàn sát hôm nay. Cho nên Nam Sơn Nhất Nho đành đứng đó, động thủ thì sai lầm mà không động thủ cũng không phải với đồng đội, dù có giận hờn, lão ta cũng không thể thể hiện, mà thật ra cũng không dám thể hiện. Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty từ từ bước đến bên cạnh Nam Sơn Nhất Nho đưa mắt nhìn từ đầu đến chân ông ta, coi bộ lạ lùng lắm, rồi hứ một tiếng, hai tay nắm chặt. Nam Sơn Nhất Nho vốn đã khiếp hãi Khố Ty, lúc này lại bị Khố Ty khinh bỉ thì cảm thấy lo sợ hơn lên, bước lại trước mặt Sở Vân cố nở nụ cười làm lành:
- Sở lão đệ, ở đời có câu nói rằng:
“Khi nói cũng không nên nói hết, bức người không nên bức đến cùng đường”. Theo ý lão phu, câu chuyện hôm nay không cần biết hậu quả sau này thế nào, cũng không cần biết giải quyết thế nào, nhưng lúc này tốt nhất là nên đình chiến.
Sở Vân cười đầy ý nghĩa nói:
- Tiền bối đã dạy thế, vãn bổi đâu dám không phũc tùng. Nếu vậy xin người cứ đi đi.
Nam Sơn Nhất Nho không ngờ tới Sở Vân lại giao cho ông ta cái việc khuyên mọi người ngưng chiến. Ông ta thấy khó mà thực hiện được vì Bạch Sát Giả có địa vị cao hơn ông, lại không bằng lòng ông, còn Nhất Cam Tẩu địa vị ngang nhau nhưng chắc gì đã chịu nghe lời, cho nên Nam Sơn Nhất Nho trầm ngâm do dự không biết tính sao. Sở Vân bỗng cười, gọi to:
- Biện huynh, có thể ngừng tay chốc lát được không?
Lúc này Ngũ Nhạc Nhất Kiếm đã hoàn toàn chiêm thượng phong, chủ động điều khiển trận đấu, nghe Sở Vân nói thế thì tung ra mấy đao kiếm quang phạm vi ảnh hưởng rất lớn rồi Biện Thương tung người nhảy vọt ra xa ngoài hai trượng, cất tiếng nói:
- Chiêm bằng hữu, Biện mỗ xin nhường.
Chiêm Như Long hứ một tiếng, gịân dữ nói:
- Ngũ Nhạc Nhất Kiếm, dù có thua thì Chiêm mỗ cũng không phục, chỉ cần Chiêm mỗ còn một hơi thở nhất định chúng ta sẽ còn có ngày tỉ thí trở lại. Lần đấy quyết đấu cho đến kết quả cuối cùng.
Ngũ Nhạc Nhất Kiếm không thèm để ý, lạnh lùng nói:
- Tùy ngươi sắp xếp.
Chiêm Ngư Long nhìn Nam Sơn Nhất Nho vẻ bực bội, nói:
- Đi thế này à, Tứ Tiền vệ sống chết ra sao?
Nam Sơn Nhất Nho cố nén giận, khẽ trả lời:
- Tứ Tiền vệ bất hạnh đều chết cả bởi tay địch thủ.
- Kẻ nào đã làm việc ấy?
Đại Mạc Đồ Thủ Khố Ty cười khẩy một tiếng, nói lớn:
- Bằng hữu, kiệt tác ấy chính do Đại Mạc Đồ Thủ này cố tình làm nên đấy!
- Được lắm, Chiêm mỗ sẽ không bao giờ quên ngươi.
- Bổn hoàn chủ sẽ đợi ngươi đấy, nói thật nhé, với chút ít võ nghệ thô thiển ấy, bổn hoàn chủ không đáng để mắt đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook