Cho dù một vị chân quân như Khô Mộc, lúc này nội tâm cũng không ngừng sôi trào. Hắn nhìn về phía Tề Nguyên, muốn nói gì đó, nhưng Tề Nguyên lại trực tiếp rời đi. Khô Mộc Chân Quân ngồi xuống, tay đặt lên ghế gỗ tử hương, từng luồng hương hồng trần bay lên, hắn không biết đang tự hỏi gì.
Còn bên ngoài Thần Quang tông, Tề Nguyên lại dắt dao của mình đi dạo. "Linh vật Trúc Cơ nhất phẩm... Hoàng Hoa Quả." Kỳ thực, Tề Nguyên có chút động tâm.
Giá trị của Linh vật trúc cơ, là rất quý báu.
"Có điều tham gia Đại hội trúc cơ, cần phải đánh bại đệ tử của các tông phái khác mới nhận được phần thưởng... quá phiền phức." Vừa nghĩ đến việc tranh tài, Tề Nguyên đã cảm thấy nhàm chán, còn không bằng dốc sức cày cuốc trò chơi, thực lực là tăng trưởng thực sự.
Có điều, đến khi hắn tiến vào sạp hàng hỏi giá của linh vật trúc cơ nhất phẩm, hai mắt hắn sáng lên. "Cái gì, giá một vạn linh thạch? Có tiền cũng không mua được”; "Từng có thế gia vọng tộc ra giá năm vạn linh thạch nhưng vẫn chưa mua được?" Tề Nguyên vốn có chút động tâm. Là đại đệ tử Thất Sắc Phong, tài nguyên mỗi tháng của hắn, cũng chỉ đạt được 10 viên linh thạch.
Thế nhưng là đợi sau khi hắn đắc tội sư phụ, cũng chỉ có thể đoạn tuyệt với linh thạch. Mỗi ngày trôi qua, hắn chỉ biết sầu sầu khổ khổ vì không có linh thạch. Thời gian trước, nhà tranh của hắn bị dột, hắn còn không nỡ dùng linh thạch thuê người tu sửa, còn là tự mình leo lên mái nhà tự sửa.
Đây là tu cái gì tiên vậy? Hơn nữa, một khi Tề Nguyên trúc cơ, khiếm khuyết linh thạch của hắn sẽ càng khuếch đại. Rèn luyện pháp lực trúc cơ kỳ, là hao tổn linh thạch nhất. Vì vậy, đệ tử Trúc Cơ kỳ của Thần Quang tông thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm về linh thạch.
“Không thỉ đi đấu một lần?”
"Quên đi, quá phiền phức." "Nếu như bị một tên người xấu nào cướp đi thì tốt rồi, mình có thể đứng ở điểm cao đạo đức, đoạt lại." Tề Nguyên suy nghĩ lung tung, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ lung tung. Loại linh vật Trúc Cơ cấp bậc này chắc chắn có cường giả che chở, hắn bây giờ tay nhỏ, chân ngắn, làm sao có thể cướp được.
Như đám ác đồ lăn lộn cả ngày trên phố, Tề Nguyên cảm thấy mình thiếu chút ranh ma, thiếu chút giống như nữ hài tử nói với phụ thân: “Cha, người căn bản không hiểu rõ hắn.”
Khi trở lại Thất Sắc Phong, Tề Nguyên ngửi thấy một mùi thơm nồng đậm.
“Linh lý ngư, tuý hương cô, bắc trân qua...”
Tề Nguyên mũi rất thính. Những mùi hương này khiến hắn vô cùng thèm thuồng.
"Sư muội, một bàn này của muội... toàn là linh tài, giá cả không rẻ đi?" Tề Nguyên nhớ rõ, trong nửa năm đi tới thế giới này, hắn chỉ từng ăn qua một lần đồ ăn làm từ linh tài, lúc ấy giá trị còn không tới một viên linh thạch.
"Ừm, cũng được, giá cũng chỉ có mấy chục linh thạch thôi." Khương Linh Tố nhẹ nhàng đáp, vỗ vỗ tay, "Còn một đoạn thời gian nữa, muội sẽ trúc cơ, phải ăn ngon một chút, bồi bổ thân thể."
Tất nhiên, Khương Linh Tố còn có suy tính khác.
Khương Linh Tố muốn thể hiện chút tài lực của mình, nhìn xem có thể thu hút sự chú ý của vị tiên tử trên Thất sắc phong kia hay không. Dù sao, loạn lạc hắc ám trong tương lai sẽ đến, chỉ có Lãnh Diễm tiên tử kia mới có khả năng chống lại được.
Tề Nguyên nghe vậy, trợn mắt há hốc mồm: "Ngươi lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy?"
Khương Linh Tố thản nhiên cười: "Đầu thai tốt”
“Cẩu đại hộ.”
Tề Nguyên nghiến răng nghiến lợi, không ăn được nho nói nho chua: "Linh thực này của muội gia vị có chút ít, mùi vị có thể thiếu sót."
Những linh tài này hắn không mua nổi, ngay cả một cây nấm trong đó cũng không mua được.
"Sư huynh, lần trước huynh nấu canh gà cho muội uống, lần này muội mời huynh uống canh linh tài." Khương Linh Tố nói.
Tề Nguyên trong nháy mắt thay đổi sắc mặt: "Thật thơm, nguyên liệu tốt, hương thơm tự nhiên." Hắn còn thừa cơ quảng cáo một hồi cho linh thực của Khương Linh Tố.
Khương Linh Tố: "...... Quả nhiên nhất mạch chữ chi, đầu kẻ nào cũng có chút vấn đề."
Nàng rót cho Tề Nguyên đầy một chén linh thực.
Cũng tự múc một chén cho bản thân.
Tề Nguyên ăn một miếng, môi thơm ngát, miệng ngào ngạt.
"Thật là nhân gian mỹ vị." Tề Nguyên đánh giá, cái này đúng là ngon hơn đồ ăn đóng gói sản xuất công nghiệp kiếp trước nhiều lắm.
Hơn nữa, vẻn vẹn một ngụm này, hắn liền cảm giác pháp lực của mình tăng trưởng thêm một chút.
Cái này không hề kém hắn tu hành từ ở trong ngọc giản chém giết một con đại yêu cấp bảy mươi, tu vi gia tăng phản hồi ngược lại trên bản thể của hắn cũng chỉ đạt đến mức nhiều như vậy.
Đột nhiên cảm giác, cầy cuốc trò chơi không thơm, còn không bằng ăn linh thực.
Hơn nữa, còn ngon như vậy, mỹ vị hơn đồ ăn chế biến sẵn, đồ ăn phụ gia đóng gói hơn nghìn lần.
Chỉ là lúc này, Khương Linh Tố nhíu mày: "Đáng tiếc, linh tài cấp bậc quá thấp, linh thực làm ra, mùi vị có chút kém."
Tề Nguyên lại trong nháy mắt cảm giác, linh thực trong bát không thơm nữa.
Không thơm thì không thơm, thời điểm ăn hắn cũng không khách khí.
......
"Cày game thâu đêm."
Nhìn bóng đêm đã muộn, Tề Nguyên lần nữa tiến vào trong trò chơi.
Như thường lệ, Zihara bước ra khỏi hố.
"Ăn uống no nê... thức đêm chơi game!"
Hắn cầm đại bảo kiếm, tiềm hành trong rừng cây.
Đêm nay Y quan cấm địa, không có gì khác bình thường.
Tựa hồ thương tổn tối hôm qua đối với Y Quan Yêu vật, không có trong trí nhớ đám Y quan yêu vật này. Rất nhanh, Tề Nguyên đi tới nơi y quan yêu quái treo mình.
Tiêu Tương Kiếm Vũ!
Oản hào cường quyền!
Tề Nguyên lại bắt đầu săn quái.
Y quan yêu vật bị hắn từng bước đồ sát.
Còn những y quan yêu vật khác, cũng nhao nhao tỉnh lại trên cây.
Chúng không có mặt, không có mắt, không có tai, thậm chí không có miệng.
Nhưng Tề Nguyên có thể cảm nhận được sự tức giận của chúng.
Nếu như chúng có miệng, Tề Nguyên có thể xác định, sẽ nghe được mấy lời chửi bới “duyên dáng” không ngừng
“Ngươi * tên ***”
Tất nhiên, những y quan quái vật này không thể nói chuyện, không thể nhục mạ Tề Nguyên, chỉ có thể tấn công Tề Nguyên, phát tiết cơn giận của mình.
Đáng tiếc, chúng đều trở thành kinh nghiệm quý giá của Tề Nguyên.
Tề Nguyên ở nơi này, thất tiến thất xuất, không thua kém Triệu Vân và Văn Ương (1).
(1) Tướng trong Tam quốc diễn nghĩa.
Mấy canh giờ sau, khi nhìn thấy y quan quái vật lần nữa tập hợp, Tề Nguyên trực tiếp phất áo chạy đi, ngàn dặm không lưu hành.
Sau đó, Tề Nguyên tự đào một cái hố chôn mình.
Hắn đang suy ngẫm.
"Tốc độ tập hợp của Y quan quái vật ngày càng nhanh."
"Xem ra chúng cũng đang trưởng tành."
"Chẳng qua ta cũng đang phát triển, lại thăng một cấp, đáng tiếc về sau, sẽ càng ngày càng chậm."
Tề Nguyên suy ngẫm xong, mở ra giao diện trò chuyện.
Hắn lại giống như thường ngày, trả lời tin nhắn Cẩm Ly gửi tới.
Cẩm Ly gửi tin tức rất vụn vặt, chẳng hạn như, trong tấu chương có địa phương xảy ra lũ lụt, nàng có chút lo lắng; Lại chẳng hạn như, hôm nay nàng dắt ngựa, ngựa đột nhiên nổi điên, nàng suýt nữa bị thương.
Tề Nguyên chậm rãi trả lời, sau đó, hắn kể cho Cẩm Ly nghe về cuộc sống hàng ngày trong trò chơi.
Một lát sau, liền gửi một loạt tin nhắn.
"Thời gian không còn sớm, nên tắt máy rồi."
Tề Nguyên cảm thấy, mình hoạt động trong trò chơi cũng đủ lâu rồi.”
Mà lúc này, khiến hắn bất ngờ chính là, Cẩm Ly gửi tin nhắn tới.
"Muộn thế này mà còn chưa ngủ?"
Tề Nguyên muốn ngẩng đầu nhìn mặt trăng, đáng tiếc hố đất đã được lấp không nhìn thấy mặt trăng.
"Hôm nay có hơi nhiều việc." Cẩm Ly nói, mệt mỏi khiến nàng cảm thấy tâm hồn an bình hơn nhiều.
"Ban ngày đi gặp Tần Di, sau khi dùng hoàng dược trong Hiên Viên Câm địa, vết thương của Tần di đã tốt hơn rất nhiều."
Cẩm Ly chậm rãi kể cho Tề Nguyên nghe những chuyện xảy ra hôm nay.
Nàng không muốn tỏ ra mình đang gánh vác áp lực nặng nề, vì thế tận lực dùng ngữ khí bình thản để kể lại.
"Độ khó hiệm vụ này của ngươi có chút lớn." Tề Nguyên cảm thấy, nếu đổi vị trí hắn và Cẩm Ly, hắn không nhất định làm tốt như cô. – Vẫn còn nghĩ là đối phương chơi game
Dù sao, triều đình đều là dùng đạo lý đối nhân xử thế, mà hắn chỉ biết đánh đánh giết giết. (Hết chương này)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook