Kim Cương Cấp Phá Sản Nữ
-
Chương 3
Người đàn ông đáng giận kia sao lại thông minh như vậy chứ? Chẳng những vô tình vạch trần mưu kế của nàng, còn dùng những từ ngữ châm chọc nàng là một cô bé không biết làm việc nhà, hại nàng ở trước mặt hắn trở thành con ngốc, xấu hổ đến mức không thể ngẩng mặt lên.
Xong bữa cơm, hắn vỗ vỗ mông xoay người đi, lúc sắp đi còn nói nàng dọn dẹp bàn ăn cho sạch sẽ, pha cho hắn một ly cà phê
Mất sức chín trâu hai hổ, Hà Duyệt Vũ cuối cùng cũng thu dọn bát đũa chỉnh tề, có điều chỉ làm bể hai cái chén gãy ba đôi đũa mà thôi.
Bây giờ vấn đề làm cho nàng đau đầu chính là pha cà phê
Cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác giúp nàng pha cà phê, chứ nàng làm sao biết pha cho người khác uống ? Ai biết làm sao làm cho cái hạt cà phê to như thế này trở thành chất lỏng, chẳng lẽ còn phải mua một cuốn sách dạy pha cà phê luôn sao ?
Đang buồn rầu hết sức, nàng chợt lóe lên suy nghĩ.
Nhà hắn ở khu xa hoa đông người, dưới lầu chắc hẳn là có cửa hàng tiện lợi ? Hắn chỉ nói là muốn nàng pha cà phê, lại không nói rõ là muốn uống cà phê gì, cho nên nàng đi mua cà phê ngoài cửa hàng cũng là hợp tình hợp lí thôi.
Khi nàng bưng ly cà phê đi đến trước cửa thư phòng, hắng giọng, nhẹ nhàng gõ cửa, “Thiếu gia, cà phê của ngài…. Ách không, đã pha xong rồi ạ.”
Bên trong truyền đến tiếng trầm thấp của hắn đáp lại, Hà Duyệt Vũ cẩn thận đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy toàn bộ thư phòng dùng màu đen làm chủ đạo, khiến cho ấn tượng đầu tiên của người ta là thâm trầm bình ổn.
Phía sau bàn làm việc làm bằng gỗ xa hoa khổng lồ, Đoàn Úy Kì đang gõ bàn phím chiếc máy tính xách tay một cách nhanh chóng, áo sơ mi được cắt may thẳng thớm, hắn ở nhà hình như thích mặc quần áo rộng, áo sơ mi màu trắng giản dị làm cho cả người hắn trẻ ra tràn đầy sức sống, lại không mất đi sự quyết đoán của nam nhân, đại thiếu gia nhà nàng hiển nhiên cũng giống như thế.
Khiến cho nàng không thể tưởng được là lúc nàng vừa mới ở cửa hàng tiện lợi đi ra, nhưng lại nhìn thấy một quyển tạp chí về kinh tế – tài chính lấy gương mặt hắn làm trang bìa.
Trong lòng tò mò, nàng vừa đến nhìn, không nghĩ tới người này hóa ra là tổng giám đốc ngân hàng Cẩm Phong lừng lẫy, điều ngoài ý muốn này xác thực làm cho nàng hoảng sợ, tuy rằng người đàn ông lái một chiếc xe trị giá trăm ngàn có thể nói lên địa vị của hắn không nhỏ, nhưng là không nghĩ tới hắn là lão bản một ngân hàng gần như lớn nhất quốc gia như thế.
Nàng nhịn không được vụng trộm đánh giá bộ dáng hắn làm việc, mày rậm nhíu lại, ánh mắt chuyên chú, giống như một pho tượng cao quý, Đoàn Úy Kì như vậy, không khỏi làm nàng xem đến nhập thần, ngay cả giờ phút chính mình bưng cà phê vào cũng quên đi.
“Cô sao lại còn đứng ở đó? Chẳng lẽ muốn uống luôn ly cà phê của tôi sao?”
Bên tai truyền đến tiếng nói chế nhạo của hắn, Hà Duyệt Vũ mới cuống quít lấy lại tinh thần, ảo não không hiểu sao mỗi lần bản thân nhìn thấy hắn đều có những suy nghĩ kỳ quái.
“Tôi chỉ sợ quấy rầy đại thiếu gia làm việc thôi.” Nàng vội vàng tìm một cái cớ thuyết phục, làm cho hắn đừng nghĩ mình là một cái sắc nữ.
Nàng bưng cà phê đi đến bàn của hắn, không ngờ lại trượt chân, nháy mắt, cả người nàng mất trọng tâm lao thẳng về phía trước.
“A -” Phanh!
Tiếng vang liên tiếp qua đi, Hà Duyệt Vũ chật vật ngã sấp xuống trên nền nhà bằng đá cẩm thạch bóng loáng, mà chén cà phê trong tay nàng rơi theo đường vòng cung, thẳng tắp bay về phía bàn làm việc, nhắm chuẩn xác ngay màn hình máy tính.
Một ly cà phê nóng hổi như vậy lại rơi ngay trên màn hình máy tính, chưa đến một giây, các chữ trên màn hình mờ đi, trong nháy mắt mọi trang đều biến mất hoàn toàn.
Đoàn Úy Kì bất ngờ bị một màn cả kinh làm giật mình, sau một lúc lâu mới nhìn đến Hà Duyệt Vũ giờ phút này chật vật nằm trên sàn nhà, váy còn xốc đứng lên, trên chiếc mông tròn nhỏ còn mặc quần lót có in hình một con gấu, cái khăn cột trên đầu nàng cũng rớt xuống dưới, một mái tóc lộn xộn rối tung, cú ngã này nhất định là rất lừng lẫy.
“Tiểu thư, tôi biết cô rất muốn thể hiện sự tôn trọng của mình đối với chủ nhân, nhưng hiện tại đã là thế kỷ hai mươi mốt, cho dù đưa cà phê cho ông chủ, cũng không cần dâp đầu hành lễ như thế đi ?” Hắn bắt đầu hoài nghi người con gái này có thần kinh vận động hay không, đi bình thường cũng có thể ngã.
Hà Duyệt Vũ đang quỳ trên mặt đất trừng mắt liếc hắn một cái, “Này, anh còn có tâm tình nói móc tôi sao, sàn nhà của anh có phải là bôi sáp hay không? Làm sao lại trơn như vậy? Ôi đầu gối của tôi……” Nàng nhíu mày,“Còn ngồi ở chỗ đó làm gì? Mau lại đây đỡ tôi dậy!” Thật sự là đáng giận! Đại tiểu thư nàng đã thảm như vậy, hắn còn không có phong độ của người đàn ông hay sao?
Đoàn Úy Kì nhịn cười đi xuống trước măt nàng, cầm cánh tay nàng nhưng không có ý muốn nâng nàng dậy. “Muốn tôi gọi xe cứu thương không?”
“Hừ!” Nàng vừa tức vừa đau, thiếu chút nữa đã khóc. “Đoàn Úy Kì, anh còn có tâm tình cười sao ?” Thấy cánh môi hắn mấp máy, nàng tức giận đến cắn răng, “Tôi muốn anh bồi thường tiền chữa bệnh năm mươi vạn!”
“Như thế nào lại không gọi tôi là thiếu gia? Cô không phải đã chuẩn bị quyết chí tự cường, làm một cô nữ giúp việc sao ?”
Nghe nàng giận dữ gọi đầy đủ tên của mình, hắn cảm thấy Hà Duyệt Vũ như vậy mới là nàng thật sự, “Mới ngã một chút đã lộ ra bản tính tiểu mèo hoang ?”
“Ai là tiểu mèo hoang?”
Hắn chế nhạo nhìn mông nàng, “Không gọi tiểu mèo hoang cũng được, vậy kêu là gấu nhỏ đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Duyệt Vũ đỏ bừng, thế này mới phát giác mông của mình bị lộ ra, nhanh chóng kéo váy lại, nắm tay hắn đứng lên, nhìn hắn trên mặt tươi cười càng dày đặc, nàng càng lúc càng cảm thấy mất mặt.
“Anh, anh làm sao có thể đi nhìn chỗ này của con gái ?” Nàng tức giận hận hắn đến không thể móc mắt hắn ra.
“Nếu tôi nhớ không lầm, là cô chủ động cho tôi xem.”
“Anh nhìn đến nơi không được nhìn trên người tôi, phí che giấu cùng với phí chữa bệnh là một trăm vạn!”. Nàng không khách khí giơ một ngón tay lên
“Được!”. Đoàn Úy Kì nhún nhún vai, sau đó dùng tay gõ gõ lên bàn làm việc, “Một trăm vạn USD có thể bồi thường cho cô, nhưng mà cô vừa mới dùng cà phê làm hại máy tính của tôi, tổn thất năm trăm ngàn Euro, có phải tôi cũng nên tính vào không?”
“Chỉ có một cái máy tính mà anh bắt tôi bồi thường năm trăm ngàn Euro ?”
“Cô chỉ cần đem việc cô bị ngã với cái máy bị hỏng này để xem xét.” Hắn phát hiện chính mình rất thích cùng cô nàng này đấu võ mồm
“Này, máy tính của anh có quan trọng không ?” Tuy rằng bị té đau đớn, nhưng nàng Hà Duyệt Vũ cũng không phải là người không phân rõ sai trái.
Ba vị thiếu gia nhà nàng mỗi khi đi làm đều mang theo một cái máy tính, nghe nói bên trong chứa không ít tư liệu quan trọng, nàng vừa mới dùng cà phê làm hư máy tính, không biết hắn có giận dữ không nhỉ ?
Thấy trên mặt nàng lộ ra vẻ hối hận, hắn nhún nhún vai, “Máy tính đương nhiên rất quan trọng, có điều…… Nhìn cô cũng thật là đáng thương, chuyện này chúng ta coi như xóa bỏ.” Dù sao tư liệu của hắn đều có dự bị. Hắn đột nhiên ngồi xuống ôm nàng lên, “Đi thôi, tôi giúp cô bôi thuốc.”
Hà Duyệt Vũ bị hắn ôm lấy chỉ thấy cả ngực như bị chấn động, trong lòng như có nai nhảy loạn lên.
Hắn đem nàng ôm vào phòng ngủ của chính mình, nhẹ nhàng nâng váy nàng lên, hiện ra ở hắn trước mắt là hai vết bầm tím, “Rất đau sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Hà Duyệt Vũ ngơ ngác lắc lắc đầu, rồi sau đó lại dùng lực gật gật đầu, “Đương nhiên rất đau.” Nếu nàng nói không đau, hắn lại muốn nàng bồi thường tổn thất, xem ra đã thiếu nợ hắn rất nhiều.
Tựa hồ nhìn thấu lòng của nàng, hắn cũng không có vạch trần, chính là nặn ra tí thuốc, ở trên đùi nàng nhẹ nhàng bôi lên.
Cảm giác được ôn nhu che chở, theo giờ khắc này thật sự khắc sâu trong đầu Hà Duyệt Vũ , thậm chí ở trong mộng, đều đã mơ thấy gương mặt tuấn mỹ của hắn cùng bộ dáng tươi cười ôn nhu, cho nên đêm đó nàng ngủ thẳng đến nửa đêm, mê mê hồ hồ mở to mắt, nhìn đến đồng hồ báo thức trên vách tường biểu hiện ba giờ sáng, quyết định làm một chút gì báo đáp hắn.
Thừa dịp đêm dài yên tĩnh, nàng rón ra rón rén hướng đến thư phòng của hắn, dấu vết cà phê làm hỏng máy tính còn vẫn duy trì trạng thái vốn có.
Được rồi! Nếu là nàng gây ra họa, nàng đương nhiên muốn phụ trách đem tai họa này gỡ xuống, nàng quyết định thừa dịp hắn không biết thời điểm đem này máy tính sửa lại cho tốt.
Làm Đoàn Úy Kì ngày hôm sau thời điểm sáng sớm đi vào thư phòng, nhìn thấy bộ dáng Hà Duyệt Vũ áo quần xộc xệch, trước mặt còn một đống linh kiện máy tính bị vất vưởng lung tung, nhất thời, hắn trong lòng cả kinh. “Cô đang làm cái gì?”
Hắn bước đến bên bàn làm việc, ánh mắt trở nên sắc bén.
Hà Duyệt Vũ bị thanh âm đột nhiên vang lên làm cho hoảng sợ, nàng tay trái cầm ổ cứng, tay phải cầm quạt, “Tôi…… Tôi giúp anh sửa máy tính a, nhưng mà kỳ quái, mấy linh kiện vì sao tháo ra liền không thể lắp ráp lại? Tôi nhớ rõ mới trước đây ở nhà của tôi có lần phá hư TV, tôi tháo ra sửa những phần phía sau, rất nhanh là có thể nhìn được, nhưng……”
Không đợi lời của nàng nói xong, chỉ thấy Đoàn Úy Kì sắc mặt khó coi ở bàn làm việc tìm kiếm xung quanh.
“Anh đang tìm cái gì?”
“Thẻ nhớ!”
“A? Đó là cái gì hả?”
“Chính là thứ cắm ở phía trước đó!”. Khẩu khí của hắn trở nên có chút hung ác, tìm kiếm xung quanh nửa ngày, lại không thu hoạch được gì, nhịn không được quát lớn, “Ai cho cô tùy tiện vào thư phòng của tôi?”
“Tôi……” Nàng bị bộ dáng hung hăng của hắn làm cho hoảng sợ, “Tôi chỉ là muốn……”
“Đi ra ngoài!”. Sắc mặt hắn hậm hực, “Từ nay về sau nếu không có sự đồng ý của tôi, không cho phép cô bước vào cửa phòng nửa bước.”
Hà Duyệt Vũ từ nhỏ được nuông chìu, bây giờ bị uỷ khuất như thế, ngực một trận đau nhức, hai hàng nước mắt trào ra, nàng ai oán bĩu môi nhìn hắn một cái, cúi đầu, cô đơn bước ra khỏi phòng.
Vừa mới đi đến ngoài cửa, chợt nghe hắn bắt đầu nói điện thoại, nàng dừng lại cước bộ, nghe được thanh âm bất đắc dĩ của hắn.
“Phong Dục, lập tức thông báo các ngành, hôm nay hội nghị hoãn cử hành, có một chút sự cố ngoài ý muốn, văn kiện bị huỷ, phần dự bị không thấy, máy tính đã bị hư …… Ta biết, được, có liên quan tơi số liệu này, ngươi dùng thời gian ngắn nhất làm lại, cứ như vậy mà làm.”
Trò chuyện chấm dứt, Hà Duyệt Vũ mới biết lần này chính mình thật gây ra đại hoạ
Kế tiếp , Đoàn Úy Kì không để ý tới nàng nữa, hại nàng đáy lòng khổ sở một phen, từ thư phòng đi ra, hắn bữa sáng cũng không ăn liền đi làm.
Ha Duyệt Vũ ở trong nhà vừa hối hận vừa xấu hổ, nàng vụng trộm đến thư phòng của hắn, nếu nàng làm hỏng máy tính của hắn, biện pháp duy nhất chính là mua lại một bộ giống nhau như đúc bồi thường cho hắn.
A? Cái màu đen xì xì chỗ chân bàn là cái gì?
Hà Duyệt Vũ ngửa đầu nhìn trước mắt cao ngất!
Đây là bản làm việc của Đoàn Úy Kì sao? Thật cao và đồ sộ!
Tuy rằng nàng đối với thương trường hiểu biết không nhiều lắm, nhưng nhà nàng có ba cái thương nhân tinh anh, hoặc nhiều hoặc ít nàng đều nghe nói qua Cẩm Phong ngân hàng danh giá cỡ nào.
Thè lưỡi, nàng nhớ tới mục đích đến đây của chính mình, nguyên nhân Đoàn Úy Kì tức giận lớn như vậy, là vì thời điểm nàng tháo máy tính, không cẩn thận đem thẻ nhớ cắm ở phía trước lấy ra, may mắn nàng đúng lúc phát hiện, mới biết được thẻ nhớ này lưu giữ rất nhiều số liệu quan trọng.
Mất bò mới lo làm chuồng, nghĩ chưa trễ giờ, mang theo tâm lý lập công chuộc tội, nàng đi vào tổng bộ ngân hàng Cẩm Phong, tính đem thẻ nhớ tự tay giao cho Đoàn Úy Kì, muốn làm hắn nhìn đến thẻ nhớ đã không tìm thấy được, còn có thể thiện tâm tán dương nàng một phen!
A? Nàng muốn hắn tán dương làm gì? Chỉ vì cái thẻ nhớ nho nhỏ, liền đối nàng bắng sắc mặt dữ tợn, còn hung hăng không cho nàng bước vào trong phòng, rõ ràng đúng là một tên hẹp hòi!
Ân? Nàng cần gì phải giúp hắn? Ách……Chẳng lẽ nàng muốn hắn thay đổi suy nghĩ về nàng sao ?
Nàng mở cửa lớn đi vào đại sảnh ngân hàng, một cô tiểu thư ở quầy tiếp tân rất lễ phép hỏi: “Xin hỏi có thể hỗ trợ cho cô cái gì ?”
Hà Duyệt Vũ liền đi qua. “Tôi muốn tìm Đoàn Ý Kì, có thể nói cho tôi biết hắn làm ở đâu không ?”
Tiểu thư quầy tiếp tân đánh giá nàng cao thấp, sau đó liếc mắt một cái, “Cô cùng tổng giám đốc có hẹn trước sao ?”
“Ách…… Này……” Nàng xấu hổ cười cười,“Thực có lỗi, tôi không có hẹn trước.”
“Thực xin lỗi, nếu không có hẹn trước, tổng giám đốc sẽ không tuỳ tiện gặp khách.”
“Tôi là không có hẹn trước, nhưng tôi có chuyện quan trọng cần gặp tổng giám đốc của các người, chuyện này liên quan đến tương lai của ngân hàng, cũng liên quan tiền đồ của các người cho nên ta, cho nên tôi……”
“Phát sinh chuyện gì ?” Ngay lúc Hà Duyệt Vũ đang muốn giải thích, phía sau nàng truyền đến một giọng nói nữ tính.
Nàng nhìn lại, xuất hiện ở trước mặt chính mình, một cô gái có diện mạo tuyệt đẹp, cánh tay đang ôm rất nhiều văn kiện, mặc một bộ trang phục thon thả trên người, toát ra khí chất không giống người thường.
Chỉ thấy tiểu thư quầy tiếp tân thực cung kính nói: “Kim thư ký, vị tiểu thư này nói có chuyện quan trọng muốn gặp tổng giám đốc, nhưng là nàng không có hẹn trước……”
Kim thư ký dùng ánh mắt cao ngạo nhìn Hạ Duyệt Vũ, “Cô là vị ấy? Có quan hệ gì với tổng giám đốc ?”
Nghe khẩu khí loại này trực tiếp hướng đến hỏi, Hà Duyệt Vũ không khỏi tức khởi mày, “Ách…… Có liên quan cho chuyện này, nói đến rất dài, hiện tại tôi không có thời gian giải thích, muốn mau chóng nhìn thấy các tổng giám đốc các người, sau đó……”
“Thực xin lỗi!” Không đợi lời của nàng nói xong, đã bị đối phương không khách khí đánh gãy, “Tổng giám đốc đang họp, lúc hắn họp sẽ không gặp bất cứ kẻ nào, vị tiểu thư này, nếu cô thật sự có rất chuyện trọng yếu muốn gặp hắn, hy vọng cô định ra ngày hẹn trước, hiện tại, mời trở về đi.”
Nghe thấy lời nói không khách khí này, Hà Duyệt Vũ tức giận đứng lên, “Này, tôi nhưng là có rất chuyện rất quan trọng muốn gặp Đoàn Úy Kì, tôi tin tưởng hắn cũng nhất định thực hy vọng nhìn thấy tôi, nếu cô chậm trễ trong lời nói, khả năng hội sẽ ảnh hưởng đến ngân hàng các người trong tương lai……”
Nàng càng đi nói,sắc mặt Kim thư ký càng khó xem, nàng đột nhiên hướng một bên nhân viên bảo vệ hạ lệnh, “Đem nữ nhân điên khùng này đưa ra ngoài”
“Cái gì?” Hà Duyệt Vũ giận dữ. Hai nhân viên bảo vệ cao lớn lập tức chạy đến phía sau nàng, mỗi người xách một bên cái cánh tay của nàng, không khỏi phân trần đem nàng đẩy lôi ra khỏi đại sảnh.
Có lầm hay không, ngân hàng của Đoàn Úy Kì tiếp đãi khách như thế sao?
Đang lúc nổi nóng, lại có thêm hai nhân viên bảo vệ đang lôi cổ nàng đi, như là chuẩn bị làm định kỳ bảo dưỡng, nàng chợt lóe ra suy nghĩ.
Hà Duyệt Vũ theo đuôi hai nhân viên công vụ quẹo vào hai bên lối đi , lại quẹo vào phía sau sảnh lớn.
Nàng nhìn hai người nhân viên sữa chữa đang đứng trên cây thang, đem thiết bị thông gió xuống dưới, ý cười càng sâu, nàng đi đến trước mặt đối phương, cười cười hỏi thăm.
“Hai vị soái ca, đã đến giữa trưa, quản lí chúng ta nói các ngươi làm việc thực vất vả, hắn vừa mới chuẩn bị cho các ngươi bữa cơm thực phong phú, hy vọng các ngươi cơm nước xong lại đến nơi này sữa chữa.”
Đang chuẩn bị tiến hành kiểm tra như thường lệ, hai người lâm vào sửng sốt, cũng nhìn đối phương liếc mắt một cái,“Cơm trưa? Ngân hàng này đãi ngộ thật sự là quá tốt!”
“Đúng vậy!” Một người khác cũng phụ họa,“Vị tiểu thư này, cơm trưa ăn ở chỗ nào vậy?”
“Đương nhiên là ở phòng khách, nhanh chút đi thôi, nếu không cơm trưa lạnh rồi ăn sẽ không ngon.”
“Nhưng là công cụ của chúng ta……”
“Yên tâm đi, ta sẽ ở chỗ này trông giùm các người.”
“Tiểu thư, ngươi thật tốt.” Đối phương cười đến thập phần sáng lạn.
“Không có gì đâu.” Nàng cũng cười thập phần khoa trương.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất ở trước mắt, Hà Duyệt Vũ cười cười, đứng ở lỗ thông gió nghiên cứu một chút địa thế. Chỉ cần nàng có thể thuận lợi đi đến lầu hai, như vậy nàng là có thể đáp thang máy thẳng đến tầng cao nhất phòng họp !
Nhớ rõ trước đây nhất lão ba của nàng hay mang theo nàng đi đến công ty, bởi vì nàng thực nghịch ngợm muốn cùng lão ba chơi trò trốn tìm, cho nên thừa dịp hắn không chú ý, liền trốn theo đường lỗ thông gió của Lăng thị tập đoàn .
Sau khi nàng chơi mệt mỏi, ở bên trong mê mê hồ hồ ngủ, làm thời điểm nàng bị phát hiện, mới biết được lão ba vì tìm nàng, cư nhiên vận dụng lực lượng cảnh sát , từ đó về sau, lão ba cùng lão mẹ nghiêm lệnh cấm nàng lại tiếp cận đến, cũng chính là tại cái thời điểm kia, nàng mới biết được đường ống lỗ thông gió là một cái có thể đi thông đi rất nhiều nơi.
May mắn Hà Duyệt Vũ dáng người đủ tinh tế, mặc dù lỗ thông gió không gian có hạn cũng không cản trở nàng được
Ngẫu nhiên, nàng còn có thể xuyên thấu qua tấm ngăn được sắp xếp để thông khí tìm hiểu tình hình bên ngoài, chỉ thấy nhân viên đang bề bộn làm việc, xem ra ngân hàng Đoàn Úy Kì cũng không tệ lắm.
Hà Duyệt Vũ nhìn qua nhìn lại, không biết đã đi rất xa, nàng chỉ cảm thấy hai đầu gối bủn rủn, cả người vô lực. Ông trời, nơi này rốt cuộc là làm sao a
Đúng lúc này, phía trước nàng đột nhiên xuất hiện một con chuột bự màu xám, hai đôi mắt nhỏ tình ở tranh tối tranh sáng thông gió khẩu nội trong nháy mắt, hiển nhiên cũng bởi vì của nàng tồn tại sợ tới mức ngẩn ra.
Một người nhất thử đồng thời cương ở tại chỗ, ai cũng không dám dễ dàng càng Lôi Trì từng bước.
Hà Duyệt Vũ bị con chuột cực lớn trước mắt này sợ tới mức cả người cứng ngắc, ứa ra mồ hôi lạnh,“Ngươi…… Ngươi không được tới đây, ta đã cảnh cáo ngươi, ta…… Ta sẽ dùng không thủ đạo cùng Taekwondo…… Nếu dám lại đây, ta…… Ta liền đánh ngươi……”
Nàng đối con chuột phát ra khủng bố uy hiếp, có điều con chuột đối diện lại biểu hiện ra một bộ dáng thực mờ mịt, tiểu ma đầu nhìn nàng tự quyết định.
“Này, ngươi có thể là không hiểu tiếng Trung, không quan hệ, ta có thể lại dùng tiếng Anh nói với ngươi……” Khuôn mặt Hà Duyệt Vũ trắng bệch
Nhưng là kia con chuột lại chậm rãi hướng nàng đi tới.
“Oa…… Ngươi không được lại đây……”
Nàng sợ tới mức vội vàng về phía sau thối lui, cũng lấy điện thoại cầm tay nhanh bấm dãy số của Đoàn Úy Kì, một hồi mới chuyển được, nàng liền phát ra tiếng kêu khàn cả giọng.
“Cứu mạng a! Tôi không muốn chết! Nó sẽ làm tôi tiến hành nhân thân công kích…… Oa –”
Đoàn Úy Kì đang ở phòng họp cùng cấp dưới, bị điện thoại lý truyền đến tiếng kêu sợ hãi sợ tới mức vội vàng đứng lên, động tác này chẳng những khiến cho cấp dưới ghé mắt, cũng làm ngồi ở hắn cách đó không xa, một cái mỹ nữ tóc dài đeo kính mắt gọng vàng mỹ nữ lâm vào ngẩn ra.
“Tiểu Vũ?” Nghe được tiếng nàng kêu thảm thiết, đáy lòng hắn cũng cả kinh,“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô hiện tại ở nơi nào?”
“Tôi ở trong lỗ thông gió của ngân hàng anh, đối diện có một con chuột lớn muốn cắn tôi, cứu mạng a -”
Thời điểm Hà Duyệt Vũ được mọi người cứu ra, chỉ thấy khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn của nàng dính đầy tro bụi, toàn thân chật vật không chịu nổi, một đầu tóc dài hỗn độn rối tung , muốn nhiều khó coi còn có nhiều khó coi.
Đoàn Úy Kì âm khuôn mặt tuấn tú, trừng mắt trước mắt so với khất cái còn muốn chật vật nữ nhân, hắn phía sau còn đi theo một đám nhân viên tiến đến xem náo nhiệt.
Làm Hà Duyệt Vũ khi nhìn đến hắn, tích góp từng tí một ủy khuất trong đầu, cùng kinh cụ lập tức bộc phát ra đến.
Nàng bổ nhào vào hắn trong lòng, giống nhau ở chấn kinh sau thấy được đã lâu thân nhân, “Ô ô…… Kia chỉ thối con chuột nó khi dễ tôi…… Ô oa……”
Tiếng khóc kinh thiên động địa, chấn đắc toàn thể viên công toàn bộ cứng đờ, mà bị bắt tiếp được của nàng Đoàn Úy Kì, tựa hồ cũng không dự đoán được nàng sẽ ở trước mắt bao người đối hắn làm ra như vậy thân nặc cử chỉ.
Nhưng là nghe được của nàng tiếng khóc, nhìn đến của nàng nước mắt, hắn thế nhưng phát hiện chính mình đáy lòng sẽ có đau lòng cảm giác.
Đứng cách Đoàn Úy Kì cách đó không xa xinh đẹp nữ nhân hơi hơi chặt lại đồng tử, bước nhanh đi đến hai người trước mặt.
“Vị tiểu thư này, ngươi vì sao lại ở trong lỗ thông gió của ngân hàng chúng ta ? Chẳng lẽ ngươi không biết hành vi này có thể bị đem ra ngoài pháp luật hay sao ?”
Hà Duyệt Vũ đang khóc chuyển tầm mắt sang người đang nói, làm nàng xem thanh đối phương diện mạo khi, đáy lòng tức giận lập tức bộc phát ra.“Đều là bởi vì anh, nếu không phải anh ngăn cản, tôi đã chẳng cần dùng phương thức này để gặp tổng giám đốc các ngươi a ”
Đoàn Úy Kì nhướng mày,“Có ai có thể giải thích một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?”
Chỉ thấy mỹ nữ kia mở miệng giành nói trước,“Người con gái này vừa mới tới ngân hàng, luôn miệng nói muốn gặp tổng giám đốc, nhưng là nàng không có hẹn trước, cho nên tôi chỉ có thể giải quyết theo việc chung, mệnh lệnh thỉnh nàng đi ra ngoài.”
Hà Duyệt Vũ giận đến cực điểm lau nước mắt của chính mình,“Cái gì thỉnh? Rõ ràng là cô xem tôi như rác quăng tôi ra khỏi cửa!”
“Phải không, Kim thư ký?” Đoàn Úy Kì không giận mà nhìn về phía người con gái đứng kế bên
Đối phương sắc mặt rùng mình, “Bởi vì thái độ của nàng thực kiêu ngạo, cho nên tôi mới phải làm như thế.”
“Tôi thái độ kiêu ngạo?” Hà Duyệt Vũ khoa trương chỉ vào chính mình ,“Có lầm hay không, thái độ tôi hiền lành như thế cũng bị cô nói thành kiêu ngạo ?”
“Thân là viên chức ngân hàng Cẩm Phong, tôi nghĩ tôi có nghĩa vụ cùng trách nhiệm ngăn cản một nhân vật khả nghi tùy tiện đi vào, huống hồ cô vẫn không có cho thấy thân phận của cô.” Kim thư ký kiêu căng dương cằm,“Tiểu thư, có thể hay không xin hỏi, cô cùng tổng giám đốc có quan hệ gì ?”
Khẩu khí của nàng làm cho Hà Duyệt Vũ cảm thấy khó chịu, mà ánh mắt tình tứ vừa rồi cô ta nhìn Đoàn Uý Kì cũng làm cho nàng bực mình
“Tôi…… Tôi là người hầu của hắn.” Suy nghĩ một hồi, Hà Duyệt Vũ chi tiết trả lời, cơ hồ là cùng nhất thời khắc, nàng theo đối phương trên mặt bắt giữ đến một chút hèn mọn.
“Tổng giám đốc, nhà anh khi nào thì mời người hầu?” Kim thư ký biểu tình thoạt nhìn có chút mất tự nhiên.
Đoàn Úy Kì lạnh lùng cười,“Tôi nghĩ chuyện nhà của tôi không cần Kim thư kí can thiệp.”
Nàng bị trách móc có chút xấu hổ , nhưng cố gắng duy trì vẻ mặt cao ngạo,“Tôi đương nhiên không dám can thiệp việc nhà tổng giám đốc , bất quá tổng giám đốc gia nữ giúp việc lén lút chạy đến lỗ thông gió ngân hàng, chuyện này ta nghĩ công ty cổ đông cùng truyền thông đều đã thực cảm thấy hứng thú.”
“Này, tôi là đến……” Hà Duyệt Vũ vừa muốn mở miệng, liền nhìn đến Đoàn Úy Kì khuôn mặt tuấn tú thượng hiện lên một tia làm cho người ta sợ hãi tức giận.
“Nếu tôi nhớ không lầm, hiện tại người phụ trách ngân hàng là họ Đoàn chứ không phải họ Kim, tôi đương nhiên biết Kim thư ký xuất phát là vì suy nghĩ cho ngân hàng, bất quá tôi có thể cam đoan với cô, cô gái này nhất định không làm nguy hại cho ngân hàng !”
Hắn như vậy thật đáng sợ, ít nhất là từ khi nàng biết hắn tới giờ chưa từng thấy hắn phát hoả lớn như vậy
Hà Duyệt Vũ rụt lui cổ, kéo kéo tay áo của Đoàn Uý Kì, đem kia thẻ nhớ trong túi đem ra.
“Này…… Là tôi tìm được trong thư phòng, tôi nghĩ…… Tôi nghĩ anh chắc hẳn là cần nó.”
Hắn cúi đầu nhìn đến thẻ nhớ nho nhỏ kia liếc mắt một cái, sắc mặt bỗng dưng trở nên có chút động dung.
Hắn lấy ra khăn tay, ở nàng dính đầy tro bụi khuôn mặt nhỏ nhắn thượng nhẹ nhàng lau lau rồi vài cái, này mềm nhẹ động tác, làm một đám xem náo nhiệt viên công thiếu chút nữa không ngã phá kính mắt.
“Cho dù tưởng lấy thẻ nhớ cho tôi, cũng không cần phải khó khăn như vậy.” Hắn một bên lau của nàng mặt, một bên thấp giọng răn dạy, khẩu khí cùng lúc nãy hoàn toàn khác nhau
Khi nhận được điện thoai kêu cứu của nàng, hắn rõ ràng cảm giác được trái tim của mình đập nhanh hơn, hại hắn còn tưởng rằng nàng ở nhà bị người ta bắt cóc tống tiền, nhìn thấy nàng bình an vô sự xuất hiện trước mặt mình mới thở dài một hơi
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy chính mình luôn cao ngạo không biết từ lúc nào lại để ý đến tiểu nữ nhân này ngày càng nhiều
“Tôi đương nhiên muốn chạy tới cửa lớn tìm anh, nhưng là anh cũng không biết nhà anh ngân hàng bảo toàn có bao nhiêu tẫn trách, tôi chỉ bất quá nói ra một chút tên của anh mà thôi, bọn họ cũng rất vô tình đem tôi chạy đi ra ngoài, còn có a…… Nha trời ạ!”
Nàng chỉ cảm thấy thân mình bị nâng lên, hắn đang ôm nàng !
Lúc gần đi, Đoàn Úy Kì còn nói lại với mọi người
“Từ nay về sau, nếu nhìn thấy gương mặt này xuất hiện trong ngân hàng thì cho phép nàng gặp ta.”
Nói xong, hắn không để ý tới mọi người kinh ngạc, nhân viên bất khả tư nghị, cùng với Kim thư ký rõ ràng đang ghen tị kia, xoay người đem nàng vào phòng của chính mình.
Xong bữa cơm, hắn vỗ vỗ mông xoay người đi, lúc sắp đi còn nói nàng dọn dẹp bàn ăn cho sạch sẽ, pha cho hắn một ly cà phê
Mất sức chín trâu hai hổ, Hà Duyệt Vũ cuối cùng cũng thu dọn bát đũa chỉnh tề, có điều chỉ làm bể hai cái chén gãy ba đôi đũa mà thôi.
Bây giờ vấn đề làm cho nàng đau đầu chính là pha cà phê
Cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác giúp nàng pha cà phê, chứ nàng làm sao biết pha cho người khác uống ? Ai biết làm sao làm cho cái hạt cà phê to như thế này trở thành chất lỏng, chẳng lẽ còn phải mua một cuốn sách dạy pha cà phê luôn sao ?
Đang buồn rầu hết sức, nàng chợt lóe lên suy nghĩ.
Nhà hắn ở khu xa hoa đông người, dưới lầu chắc hẳn là có cửa hàng tiện lợi ? Hắn chỉ nói là muốn nàng pha cà phê, lại không nói rõ là muốn uống cà phê gì, cho nên nàng đi mua cà phê ngoài cửa hàng cũng là hợp tình hợp lí thôi.
Khi nàng bưng ly cà phê đi đến trước cửa thư phòng, hắng giọng, nhẹ nhàng gõ cửa, “Thiếu gia, cà phê của ngài…. Ách không, đã pha xong rồi ạ.”
Bên trong truyền đến tiếng trầm thấp của hắn đáp lại, Hà Duyệt Vũ cẩn thận đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy toàn bộ thư phòng dùng màu đen làm chủ đạo, khiến cho ấn tượng đầu tiên của người ta là thâm trầm bình ổn.
Phía sau bàn làm việc làm bằng gỗ xa hoa khổng lồ, Đoàn Úy Kì đang gõ bàn phím chiếc máy tính xách tay một cách nhanh chóng, áo sơ mi được cắt may thẳng thớm, hắn ở nhà hình như thích mặc quần áo rộng, áo sơ mi màu trắng giản dị làm cho cả người hắn trẻ ra tràn đầy sức sống, lại không mất đi sự quyết đoán của nam nhân, đại thiếu gia nhà nàng hiển nhiên cũng giống như thế.
Khiến cho nàng không thể tưởng được là lúc nàng vừa mới ở cửa hàng tiện lợi đi ra, nhưng lại nhìn thấy một quyển tạp chí về kinh tế – tài chính lấy gương mặt hắn làm trang bìa.
Trong lòng tò mò, nàng vừa đến nhìn, không nghĩ tới người này hóa ra là tổng giám đốc ngân hàng Cẩm Phong lừng lẫy, điều ngoài ý muốn này xác thực làm cho nàng hoảng sợ, tuy rằng người đàn ông lái một chiếc xe trị giá trăm ngàn có thể nói lên địa vị của hắn không nhỏ, nhưng là không nghĩ tới hắn là lão bản một ngân hàng gần như lớn nhất quốc gia như thế.
Nàng nhịn không được vụng trộm đánh giá bộ dáng hắn làm việc, mày rậm nhíu lại, ánh mắt chuyên chú, giống như một pho tượng cao quý, Đoàn Úy Kì như vậy, không khỏi làm nàng xem đến nhập thần, ngay cả giờ phút chính mình bưng cà phê vào cũng quên đi.
“Cô sao lại còn đứng ở đó? Chẳng lẽ muốn uống luôn ly cà phê của tôi sao?”
Bên tai truyền đến tiếng nói chế nhạo của hắn, Hà Duyệt Vũ mới cuống quít lấy lại tinh thần, ảo não không hiểu sao mỗi lần bản thân nhìn thấy hắn đều có những suy nghĩ kỳ quái.
“Tôi chỉ sợ quấy rầy đại thiếu gia làm việc thôi.” Nàng vội vàng tìm một cái cớ thuyết phục, làm cho hắn đừng nghĩ mình là một cái sắc nữ.
Nàng bưng cà phê đi đến bàn của hắn, không ngờ lại trượt chân, nháy mắt, cả người nàng mất trọng tâm lao thẳng về phía trước.
“A -” Phanh!
Tiếng vang liên tiếp qua đi, Hà Duyệt Vũ chật vật ngã sấp xuống trên nền nhà bằng đá cẩm thạch bóng loáng, mà chén cà phê trong tay nàng rơi theo đường vòng cung, thẳng tắp bay về phía bàn làm việc, nhắm chuẩn xác ngay màn hình máy tính.
Một ly cà phê nóng hổi như vậy lại rơi ngay trên màn hình máy tính, chưa đến một giây, các chữ trên màn hình mờ đi, trong nháy mắt mọi trang đều biến mất hoàn toàn.
Đoàn Úy Kì bất ngờ bị một màn cả kinh làm giật mình, sau một lúc lâu mới nhìn đến Hà Duyệt Vũ giờ phút này chật vật nằm trên sàn nhà, váy còn xốc đứng lên, trên chiếc mông tròn nhỏ còn mặc quần lót có in hình một con gấu, cái khăn cột trên đầu nàng cũng rớt xuống dưới, một mái tóc lộn xộn rối tung, cú ngã này nhất định là rất lừng lẫy.
“Tiểu thư, tôi biết cô rất muốn thể hiện sự tôn trọng của mình đối với chủ nhân, nhưng hiện tại đã là thế kỷ hai mươi mốt, cho dù đưa cà phê cho ông chủ, cũng không cần dâp đầu hành lễ như thế đi ?” Hắn bắt đầu hoài nghi người con gái này có thần kinh vận động hay không, đi bình thường cũng có thể ngã.
Hà Duyệt Vũ đang quỳ trên mặt đất trừng mắt liếc hắn một cái, “Này, anh còn có tâm tình nói móc tôi sao, sàn nhà của anh có phải là bôi sáp hay không? Làm sao lại trơn như vậy? Ôi đầu gối của tôi……” Nàng nhíu mày,“Còn ngồi ở chỗ đó làm gì? Mau lại đây đỡ tôi dậy!” Thật sự là đáng giận! Đại tiểu thư nàng đã thảm như vậy, hắn còn không có phong độ của người đàn ông hay sao?
Đoàn Úy Kì nhịn cười đi xuống trước măt nàng, cầm cánh tay nàng nhưng không có ý muốn nâng nàng dậy. “Muốn tôi gọi xe cứu thương không?”
“Hừ!” Nàng vừa tức vừa đau, thiếu chút nữa đã khóc. “Đoàn Úy Kì, anh còn có tâm tình cười sao ?” Thấy cánh môi hắn mấp máy, nàng tức giận đến cắn răng, “Tôi muốn anh bồi thường tiền chữa bệnh năm mươi vạn!”
“Như thế nào lại không gọi tôi là thiếu gia? Cô không phải đã chuẩn bị quyết chí tự cường, làm một cô nữ giúp việc sao ?”
Nghe nàng giận dữ gọi đầy đủ tên của mình, hắn cảm thấy Hà Duyệt Vũ như vậy mới là nàng thật sự, “Mới ngã một chút đã lộ ra bản tính tiểu mèo hoang ?”
“Ai là tiểu mèo hoang?”
Hắn chế nhạo nhìn mông nàng, “Không gọi tiểu mèo hoang cũng được, vậy kêu là gấu nhỏ đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Duyệt Vũ đỏ bừng, thế này mới phát giác mông của mình bị lộ ra, nhanh chóng kéo váy lại, nắm tay hắn đứng lên, nhìn hắn trên mặt tươi cười càng dày đặc, nàng càng lúc càng cảm thấy mất mặt.
“Anh, anh làm sao có thể đi nhìn chỗ này của con gái ?” Nàng tức giận hận hắn đến không thể móc mắt hắn ra.
“Nếu tôi nhớ không lầm, là cô chủ động cho tôi xem.”
“Anh nhìn đến nơi không được nhìn trên người tôi, phí che giấu cùng với phí chữa bệnh là một trăm vạn!”. Nàng không khách khí giơ một ngón tay lên
“Được!”. Đoàn Úy Kì nhún nhún vai, sau đó dùng tay gõ gõ lên bàn làm việc, “Một trăm vạn USD có thể bồi thường cho cô, nhưng mà cô vừa mới dùng cà phê làm hại máy tính của tôi, tổn thất năm trăm ngàn Euro, có phải tôi cũng nên tính vào không?”
“Chỉ có một cái máy tính mà anh bắt tôi bồi thường năm trăm ngàn Euro ?”
“Cô chỉ cần đem việc cô bị ngã với cái máy bị hỏng này để xem xét.” Hắn phát hiện chính mình rất thích cùng cô nàng này đấu võ mồm
“Này, máy tính của anh có quan trọng không ?” Tuy rằng bị té đau đớn, nhưng nàng Hà Duyệt Vũ cũng không phải là người không phân rõ sai trái.
Ba vị thiếu gia nhà nàng mỗi khi đi làm đều mang theo một cái máy tính, nghe nói bên trong chứa không ít tư liệu quan trọng, nàng vừa mới dùng cà phê làm hư máy tính, không biết hắn có giận dữ không nhỉ ?
Thấy trên mặt nàng lộ ra vẻ hối hận, hắn nhún nhún vai, “Máy tính đương nhiên rất quan trọng, có điều…… Nhìn cô cũng thật là đáng thương, chuyện này chúng ta coi như xóa bỏ.” Dù sao tư liệu của hắn đều có dự bị. Hắn đột nhiên ngồi xuống ôm nàng lên, “Đi thôi, tôi giúp cô bôi thuốc.”
Hà Duyệt Vũ bị hắn ôm lấy chỉ thấy cả ngực như bị chấn động, trong lòng như có nai nhảy loạn lên.
Hắn đem nàng ôm vào phòng ngủ của chính mình, nhẹ nhàng nâng váy nàng lên, hiện ra ở hắn trước mắt là hai vết bầm tím, “Rất đau sao?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Hà Duyệt Vũ ngơ ngác lắc lắc đầu, rồi sau đó lại dùng lực gật gật đầu, “Đương nhiên rất đau.” Nếu nàng nói không đau, hắn lại muốn nàng bồi thường tổn thất, xem ra đã thiếu nợ hắn rất nhiều.
Tựa hồ nhìn thấu lòng của nàng, hắn cũng không có vạch trần, chính là nặn ra tí thuốc, ở trên đùi nàng nhẹ nhàng bôi lên.
Cảm giác được ôn nhu che chở, theo giờ khắc này thật sự khắc sâu trong đầu Hà Duyệt Vũ , thậm chí ở trong mộng, đều đã mơ thấy gương mặt tuấn mỹ của hắn cùng bộ dáng tươi cười ôn nhu, cho nên đêm đó nàng ngủ thẳng đến nửa đêm, mê mê hồ hồ mở to mắt, nhìn đến đồng hồ báo thức trên vách tường biểu hiện ba giờ sáng, quyết định làm một chút gì báo đáp hắn.
Thừa dịp đêm dài yên tĩnh, nàng rón ra rón rén hướng đến thư phòng của hắn, dấu vết cà phê làm hỏng máy tính còn vẫn duy trì trạng thái vốn có.
Được rồi! Nếu là nàng gây ra họa, nàng đương nhiên muốn phụ trách đem tai họa này gỡ xuống, nàng quyết định thừa dịp hắn không biết thời điểm đem này máy tính sửa lại cho tốt.
Làm Đoàn Úy Kì ngày hôm sau thời điểm sáng sớm đi vào thư phòng, nhìn thấy bộ dáng Hà Duyệt Vũ áo quần xộc xệch, trước mặt còn một đống linh kiện máy tính bị vất vưởng lung tung, nhất thời, hắn trong lòng cả kinh. “Cô đang làm cái gì?”
Hắn bước đến bên bàn làm việc, ánh mắt trở nên sắc bén.
Hà Duyệt Vũ bị thanh âm đột nhiên vang lên làm cho hoảng sợ, nàng tay trái cầm ổ cứng, tay phải cầm quạt, “Tôi…… Tôi giúp anh sửa máy tính a, nhưng mà kỳ quái, mấy linh kiện vì sao tháo ra liền không thể lắp ráp lại? Tôi nhớ rõ mới trước đây ở nhà của tôi có lần phá hư TV, tôi tháo ra sửa những phần phía sau, rất nhanh là có thể nhìn được, nhưng……”
Không đợi lời của nàng nói xong, chỉ thấy Đoàn Úy Kì sắc mặt khó coi ở bàn làm việc tìm kiếm xung quanh.
“Anh đang tìm cái gì?”
“Thẻ nhớ!”
“A? Đó là cái gì hả?”
“Chính là thứ cắm ở phía trước đó!”. Khẩu khí của hắn trở nên có chút hung ác, tìm kiếm xung quanh nửa ngày, lại không thu hoạch được gì, nhịn không được quát lớn, “Ai cho cô tùy tiện vào thư phòng của tôi?”
“Tôi……” Nàng bị bộ dáng hung hăng của hắn làm cho hoảng sợ, “Tôi chỉ là muốn……”
“Đi ra ngoài!”. Sắc mặt hắn hậm hực, “Từ nay về sau nếu không có sự đồng ý của tôi, không cho phép cô bước vào cửa phòng nửa bước.”
Hà Duyệt Vũ từ nhỏ được nuông chìu, bây giờ bị uỷ khuất như thế, ngực một trận đau nhức, hai hàng nước mắt trào ra, nàng ai oán bĩu môi nhìn hắn một cái, cúi đầu, cô đơn bước ra khỏi phòng.
Vừa mới đi đến ngoài cửa, chợt nghe hắn bắt đầu nói điện thoại, nàng dừng lại cước bộ, nghe được thanh âm bất đắc dĩ của hắn.
“Phong Dục, lập tức thông báo các ngành, hôm nay hội nghị hoãn cử hành, có một chút sự cố ngoài ý muốn, văn kiện bị huỷ, phần dự bị không thấy, máy tính đã bị hư …… Ta biết, được, có liên quan tơi số liệu này, ngươi dùng thời gian ngắn nhất làm lại, cứ như vậy mà làm.”
Trò chuyện chấm dứt, Hà Duyệt Vũ mới biết lần này chính mình thật gây ra đại hoạ
Kế tiếp , Đoàn Úy Kì không để ý tới nàng nữa, hại nàng đáy lòng khổ sở một phen, từ thư phòng đi ra, hắn bữa sáng cũng không ăn liền đi làm.
Ha Duyệt Vũ ở trong nhà vừa hối hận vừa xấu hổ, nàng vụng trộm đến thư phòng của hắn, nếu nàng làm hỏng máy tính của hắn, biện pháp duy nhất chính là mua lại một bộ giống nhau như đúc bồi thường cho hắn.
A? Cái màu đen xì xì chỗ chân bàn là cái gì?
Hà Duyệt Vũ ngửa đầu nhìn trước mắt cao ngất!
Đây là bản làm việc của Đoàn Úy Kì sao? Thật cao và đồ sộ!
Tuy rằng nàng đối với thương trường hiểu biết không nhiều lắm, nhưng nhà nàng có ba cái thương nhân tinh anh, hoặc nhiều hoặc ít nàng đều nghe nói qua Cẩm Phong ngân hàng danh giá cỡ nào.
Thè lưỡi, nàng nhớ tới mục đích đến đây của chính mình, nguyên nhân Đoàn Úy Kì tức giận lớn như vậy, là vì thời điểm nàng tháo máy tính, không cẩn thận đem thẻ nhớ cắm ở phía trước lấy ra, may mắn nàng đúng lúc phát hiện, mới biết được thẻ nhớ này lưu giữ rất nhiều số liệu quan trọng.
Mất bò mới lo làm chuồng, nghĩ chưa trễ giờ, mang theo tâm lý lập công chuộc tội, nàng đi vào tổng bộ ngân hàng Cẩm Phong, tính đem thẻ nhớ tự tay giao cho Đoàn Úy Kì, muốn làm hắn nhìn đến thẻ nhớ đã không tìm thấy được, còn có thể thiện tâm tán dương nàng một phen!
A? Nàng muốn hắn tán dương làm gì? Chỉ vì cái thẻ nhớ nho nhỏ, liền đối nàng bắng sắc mặt dữ tợn, còn hung hăng không cho nàng bước vào trong phòng, rõ ràng đúng là một tên hẹp hòi!
Ân? Nàng cần gì phải giúp hắn? Ách……Chẳng lẽ nàng muốn hắn thay đổi suy nghĩ về nàng sao ?
Nàng mở cửa lớn đi vào đại sảnh ngân hàng, một cô tiểu thư ở quầy tiếp tân rất lễ phép hỏi: “Xin hỏi có thể hỗ trợ cho cô cái gì ?”
Hà Duyệt Vũ liền đi qua. “Tôi muốn tìm Đoàn Ý Kì, có thể nói cho tôi biết hắn làm ở đâu không ?”
Tiểu thư quầy tiếp tân đánh giá nàng cao thấp, sau đó liếc mắt một cái, “Cô cùng tổng giám đốc có hẹn trước sao ?”
“Ách…… Này……” Nàng xấu hổ cười cười,“Thực có lỗi, tôi không có hẹn trước.”
“Thực xin lỗi, nếu không có hẹn trước, tổng giám đốc sẽ không tuỳ tiện gặp khách.”
“Tôi là không có hẹn trước, nhưng tôi có chuyện quan trọng cần gặp tổng giám đốc của các người, chuyện này liên quan đến tương lai của ngân hàng, cũng liên quan tiền đồ của các người cho nên ta, cho nên tôi……”
“Phát sinh chuyện gì ?” Ngay lúc Hà Duyệt Vũ đang muốn giải thích, phía sau nàng truyền đến một giọng nói nữ tính.
Nàng nhìn lại, xuất hiện ở trước mặt chính mình, một cô gái có diện mạo tuyệt đẹp, cánh tay đang ôm rất nhiều văn kiện, mặc một bộ trang phục thon thả trên người, toát ra khí chất không giống người thường.
Chỉ thấy tiểu thư quầy tiếp tân thực cung kính nói: “Kim thư ký, vị tiểu thư này nói có chuyện quan trọng muốn gặp tổng giám đốc, nhưng là nàng không có hẹn trước……”
Kim thư ký dùng ánh mắt cao ngạo nhìn Hạ Duyệt Vũ, “Cô là vị ấy? Có quan hệ gì với tổng giám đốc ?”
Nghe khẩu khí loại này trực tiếp hướng đến hỏi, Hà Duyệt Vũ không khỏi tức khởi mày, “Ách…… Có liên quan cho chuyện này, nói đến rất dài, hiện tại tôi không có thời gian giải thích, muốn mau chóng nhìn thấy các tổng giám đốc các người, sau đó……”
“Thực xin lỗi!” Không đợi lời của nàng nói xong, đã bị đối phương không khách khí đánh gãy, “Tổng giám đốc đang họp, lúc hắn họp sẽ không gặp bất cứ kẻ nào, vị tiểu thư này, nếu cô thật sự có rất chuyện trọng yếu muốn gặp hắn, hy vọng cô định ra ngày hẹn trước, hiện tại, mời trở về đi.”
Nghe thấy lời nói không khách khí này, Hà Duyệt Vũ tức giận đứng lên, “Này, tôi nhưng là có rất chuyện rất quan trọng muốn gặp Đoàn Úy Kì, tôi tin tưởng hắn cũng nhất định thực hy vọng nhìn thấy tôi, nếu cô chậm trễ trong lời nói, khả năng hội sẽ ảnh hưởng đến ngân hàng các người trong tương lai……”
Nàng càng đi nói,sắc mặt Kim thư ký càng khó xem, nàng đột nhiên hướng một bên nhân viên bảo vệ hạ lệnh, “Đem nữ nhân điên khùng này đưa ra ngoài”
“Cái gì?” Hà Duyệt Vũ giận dữ. Hai nhân viên bảo vệ cao lớn lập tức chạy đến phía sau nàng, mỗi người xách một bên cái cánh tay của nàng, không khỏi phân trần đem nàng đẩy lôi ra khỏi đại sảnh.
Có lầm hay không, ngân hàng của Đoàn Úy Kì tiếp đãi khách như thế sao?
Đang lúc nổi nóng, lại có thêm hai nhân viên bảo vệ đang lôi cổ nàng đi, như là chuẩn bị làm định kỳ bảo dưỡng, nàng chợt lóe ra suy nghĩ.
Hà Duyệt Vũ theo đuôi hai nhân viên công vụ quẹo vào hai bên lối đi , lại quẹo vào phía sau sảnh lớn.
Nàng nhìn hai người nhân viên sữa chữa đang đứng trên cây thang, đem thiết bị thông gió xuống dưới, ý cười càng sâu, nàng đi đến trước mặt đối phương, cười cười hỏi thăm.
“Hai vị soái ca, đã đến giữa trưa, quản lí chúng ta nói các ngươi làm việc thực vất vả, hắn vừa mới chuẩn bị cho các ngươi bữa cơm thực phong phú, hy vọng các ngươi cơm nước xong lại đến nơi này sữa chữa.”
Đang chuẩn bị tiến hành kiểm tra như thường lệ, hai người lâm vào sửng sốt, cũng nhìn đối phương liếc mắt một cái,“Cơm trưa? Ngân hàng này đãi ngộ thật sự là quá tốt!”
“Đúng vậy!” Một người khác cũng phụ họa,“Vị tiểu thư này, cơm trưa ăn ở chỗ nào vậy?”
“Đương nhiên là ở phòng khách, nhanh chút đi thôi, nếu không cơm trưa lạnh rồi ăn sẽ không ngon.”
“Nhưng là công cụ của chúng ta……”
“Yên tâm đi, ta sẽ ở chỗ này trông giùm các người.”
“Tiểu thư, ngươi thật tốt.” Đối phương cười đến thập phần sáng lạn.
“Không có gì đâu.” Nàng cũng cười thập phần khoa trương.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất ở trước mắt, Hà Duyệt Vũ cười cười, đứng ở lỗ thông gió nghiên cứu một chút địa thế. Chỉ cần nàng có thể thuận lợi đi đến lầu hai, như vậy nàng là có thể đáp thang máy thẳng đến tầng cao nhất phòng họp !
Nhớ rõ trước đây nhất lão ba của nàng hay mang theo nàng đi đến công ty, bởi vì nàng thực nghịch ngợm muốn cùng lão ba chơi trò trốn tìm, cho nên thừa dịp hắn không chú ý, liền trốn theo đường lỗ thông gió của Lăng thị tập đoàn .
Sau khi nàng chơi mệt mỏi, ở bên trong mê mê hồ hồ ngủ, làm thời điểm nàng bị phát hiện, mới biết được lão ba vì tìm nàng, cư nhiên vận dụng lực lượng cảnh sát , từ đó về sau, lão ba cùng lão mẹ nghiêm lệnh cấm nàng lại tiếp cận đến, cũng chính là tại cái thời điểm kia, nàng mới biết được đường ống lỗ thông gió là một cái có thể đi thông đi rất nhiều nơi.
May mắn Hà Duyệt Vũ dáng người đủ tinh tế, mặc dù lỗ thông gió không gian có hạn cũng không cản trở nàng được
Ngẫu nhiên, nàng còn có thể xuyên thấu qua tấm ngăn được sắp xếp để thông khí tìm hiểu tình hình bên ngoài, chỉ thấy nhân viên đang bề bộn làm việc, xem ra ngân hàng Đoàn Úy Kì cũng không tệ lắm.
Hà Duyệt Vũ nhìn qua nhìn lại, không biết đã đi rất xa, nàng chỉ cảm thấy hai đầu gối bủn rủn, cả người vô lực. Ông trời, nơi này rốt cuộc là làm sao a
Đúng lúc này, phía trước nàng đột nhiên xuất hiện một con chuột bự màu xám, hai đôi mắt nhỏ tình ở tranh tối tranh sáng thông gió khẩu nội trong nháy mắt, hiển nhiên cũng bởi vì của nàng tồn tại sợ tới mức ngẩn ra.
Một người nhất thử đồng thời cương ở tại chỗ, ai cũng không dám dễ dàng càng Lôi Trì từng bước.
Hà Duyệt Vũ bị con chuột cực lớn trước mắt này sợ tới mức cả người cứng ngắc, ứa ra mồ hôi lạnh,“Ngươi…… Ngươi không được tới đây, ta đã cảnh cáo ngươi, ta…… Ta sẽ dùng không thủ đạo cùng Taekwondo…… Nếu dám lại đây, ta…… Ta liền đánh ngươi……”
Nàng đối con chuột phát ra khủng bố uy hiếp, có điều con chuột đối diện lại biểu hiện ra một bộ dáng thực mờ mịt, tiểu ma đầu nhìn nàng tự quyết định.
“Này, ngươi có thể là không hiểu tiếng Trung, không quan hệ, ta có thể lại dùng tiếng Anh nói với ngươi……” Khuôn mặt Hà Duyệt Vũ trắng bệch
Nhưng là kia con chuột lại chậm rãi hướng nàng đi tới.
“Oa…… Ngươi không được lại đây……”
Nàng sợ tới mức vội vàng về phía sau thối lui, cũng lấy điện thoại cầm tay nhanh bấm dãy số của Đoàn Úy Kì, một hồi mới chuyển được, nàng liền phát ra tiếng kêu khàn cả giọng.
“Cứu mạng a! Tôi không muốn chết! Nó sẽ làm tôi tiến hành nhân thân công kích…… Oa –”
Đoàn Úy Kì đang ở phòng họp cùng cấp dưới, bị điện thoại lý truyền đến tiếng kêu sợ hãi sợ tới mức vội vàng đứng lên, động tác này chẳng những khiến cho cấp dưới ghé mắt, cũng làm ngồi ở hắn cách đó không xa, một cái mỹ nữ tóc dài đeo kính mắt gọng vàng mỹ nữ lâm vào ngẩn ra.
“Tiểu Vũ?” Nghe được tiếng nàng kêu thảm thiết, đáy lòng hắn cũng cả kinh,“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô hiện tại ở nơi nào?”
“Tôi ở trong lỗ thông gió của ngân hàng anh, đối diện có một con chuột lớn muốn cắn tôi, cứu mạng a -”
Thời điểm Hà Duyệt Vũ được mọi người cứu ra, chỉ thấy khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn của nàng dính đầy tro bụi, toàn thân chật vật không chịu nổi, một đầu tóc dài hỗn độn rối tung , muốn nhiều khó coi còn có nhiều khó coi.
Đoàn Úy Kì âm khuôn mặt tuấn tú, trừng mắt trước mắt so với khất cái còn muốn chật vật nữ nhân, hắn phía sau còn đi theo một đám nhân viên tiến đến xem náo nhiệt.
Làm Hà Duyệt Vũ khi nhìn đến hắn, tích góp từng tí một ủy khuất trong đầu, cùng kinh cụ lập tức bộc phát ra đến.
Nàng bổ nhào vào hắn trong lòng, giống nhau ở chấn kinh sau thấy được đã lâu thân nhân, “Ô ô…… Kia chỉ thối con chuột nó khi dễ tôi…… Ô oa……”
Tiếng khóc kinh thiên động địa, chấn đắc toàn thể viên công toàn bộ cứng đờ, mà bị bắt tiếp được của nàng Đoàn Úy Kì, tựa hồ cũng không dự đoán được nàng sẽ ở trước mắt bao người đối hắn làm ra như vậy thân nặc cử chỉ.
Nhưng là nghe được của nàng tiếng khóc, nhìn đến của nàng nước mắt, hắn thế nhưng phát hiện chính mình đáy lòng sẽ có đau lòng cảm giác.
Đứng cách Đoàn Úy Kì cách đó không xa xinh đẹp nữ nhân hơi hơi chặt lại đồng tử, bước nhanh đi đến hai người trước mặt.
“Vị tiểu thư này, ngươi vì sao lại ở trong lỗ thông gió của ngân hàng chúng ta ? Chẳng lẽ ngươi không biết hành vi này có thể bị đem ra ngoài pháp luật hay sao ?”
Hà Duyệt Vũ đang khóc chuyển tầm mắt sang người đang nói, làm nàng xem thanh đối phương diện mạo khi, đáy lòng tức giận lập tức bộc phát ra.“Đều là bởi vì anh, nếu không phải anh ngăn cản, tôi đã chẳng cần dùng phương thức này để gặp tổng giám đốc các ngươi a ”
Đoàn Úy Kì nhướng mày,“Có ai có thể giải thích một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?”
Chỉ thấy mỹ nữ kia mở miệng giành nói trước,“Người con gái này vừa mới tới ngân hàng, luôn miệng nói muốn gặp tổng giám đốc, nhưng là nàng không có hẹn trước, cho nên tôi chỉ có thể giải quyết theo việc chung, mệnh lệnh thỉnh nàng đi ra ngoài.”
Hà Duyệt Vũ giận đến cực điểm lau nước mắt của chính mình,“Cái gì thỉnh? Rõ ràng là cô xem tôi như rác quăng tôi ra khỏi cửa!”
“Phải không, Kim thư ký?” Đoàn Úy Kì không giận mà nhìn về phía người con gái đứng kế bên
Đối phương sắc mặt rùng mình, “Bởi vì thái độ của nàng thực kiêu ngạo, cho nên tôi mới phải làm như thế.”
“Tôi thái độ kiêu ngạo?” Hà Duyệt Vũ khoa trương chỉ vào chính mình ,“Có lầm hay không, thái độ tôi hiền lành như thế cũng bị cô nói thành kiêu ngạo ?”
“Thân là viên chức ngân hàng Cẩm Phong, tôi nghĩ tôi có nghĩa vụ cùng trách nhiệm ngăn cản một nhân vật khả nghi tùy tiện đi vào, huống hồ cô vẫn không có cho thấy thân phận của cô.” Kim thư ký kiêu căng dương cằm,“Tiểu thư, có thể hay không xin hỏi, cô cùng tổng giám đốc có quan hệ gì ?”
Khẩu khí của nàng làm cho Hà Duyệt Vũ cảm thấy khó chịu, mà ánh mắt tình tứ vừa rồi cô ta nhìn Đoàn Uý Kì cũng làm cho nàng bực mình
“Tôi…… Tôi là người hầu của hắn.” Suy nghĩ một hồi, Hà Duyệt Vũ chi tiết trả lời, cơ hồ là cùng nhất thời khắc, nàng theo đối phương trên mặt bắt giữ đến một chút hèn mọn.
“Tổng giám đốc, nhà anh khi nào thì mời người hầu?” Kim thư ký biểu tình thoạt nhìn có chút mất tự nhiên.
Đoàn Úy Kì lạnh lùng cười,“Tôi nghĩ chuyện nhà của tôi không cần Kim thư kí can thiệp.”
Nàng bị trách móc có chút xấu hổ , nhưng cố gắng duy trì vẻ mặt cao ngạo,“Tôi đương nhiên không dám can thiệp việc nhà tổng giám đốc , bất quá tổng giám đốc gia nữ giúp việc lén lút chạy đến lỗ thông gió ngân hàng, chuyện này ta nghĩ công ty cổ đông cùng truyền thông đều đã thực cảm thấy hứng thú.”
“Này, tôi là đến……” Hà Duyệt Vũ vừa muốn mở miệng, liền nhìn đến Đoàn Úy Kì khuôn mặt tuấn tú thượng hiện lên một tia làm cho người ta sợ hãi tức giận.
“Nếu tôi nhớ không lầm, hiện tại người phụ trách ngân hàng là họ Đoàn chứ không phải họ Kim, tôi đương nhiên biết Kim thư ký xuất phát là vì suy nghĩ cho ngân hàng, bất quá tôi có thể cam đoan với cô, cô gái này nhất định không làm nguy hại cho ngân hàng !”
Hắn như vậy thật đáng sợ, ít nhất là từ khi nàng biết hắn tới giờ chưa từng thấy hắn phát hoả lớn như vậy
Hà Duyệt Vũ rụt lui cổ, kéo kéo tay áo của Đoàn Uý Kì, đem kia thẻ nhớ trong túi đem ra.
“Này…… Là tôi tìm được trong thư phòng, tôi nghĩ…… Tôi nghĩ anh chắc hẳn là cần nó.”
Hắn cúi đầu nhìn đến thẻ nhớ nho nhỏ kia liếc mắt một cái, sắc mặt bỗng dưng trở nên có chút động dung.
Hắn lấy ra khăn tay, ở nàng dính đầy tro bụi khuôn mặt nhỏ nhắn thượng nhẹ nhàng lau lau rồi vài cái, này mềm nhẹ động tác, làm một đám xem náo nhiệt viên công thiếu chút nữa không ngã phá kính mắt.
“Cho dù tưởng lấy thẻ nhớ cho tôi, cũng không cần phải khó khăn như vậy.” Hắn một bên lau của nàng mặt, một bên thấp giọng răn dạy, khẩu khí cùng lúc nãy hoàn toàn khác nhau
Khi nhận được điện thoai kêu cứu của nàng, hắn rõ ràng cảm giác được trái tim của mình đập nhanh hơn, hại hắn còn tưởng rằng nàng ở nhà bị người ta bắt cóc tống tiền, nhìn thấy nàng bình an vô sự xuất hiện trước mặt mình mới thở dài một hơi
Đồng thời, hắn cũng cảm thấy chính mình luôn cao ngạo không biết từ lúc nào lại để ý đến tiểu nữ nhân này ngày càng nhiều
“Tôi đương nhiên muốn chạy tới cửa lớn tìm anh, nhưng là anh cũng không biết nhà anh ngân hàng bảo toàn có bao nhiêu tẫn trách, tôi chỉ bất quá nói ra một chút tên của anh mà thôi, bọn họ cũng rất vô tình đem tôi chạy đi ra ngoài, còn có a…… Nha trời ạ!”
Nàng chỉ cảm thấy thân mình bị nâng lên, hắn đang ôm nàng !
Lúc gần đi, Đoàn Úy Kì còn nói lại với mọi người
“Từ nay về sau, nếu nhìn thấy gương mặt này xuất hiện trong ngân hàng thì cho phép nàng gặp ta.”
Nói xong, hắn không để ý tới mọi người kinh ngạc, nhân viên bất khả tư nghị, cùng với Kim thư ký rõ ràng đang ghen tị kia, xoay người đem nàng vào phòng của chính mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook