Kim Cương Bất Hoại
-
Chương 22: Quần Anh đại hội
Quảng Mục trường hôm nay phải mang một cái tên khác là Quảng Đại hội
trường mới đúng. Khi vầng đông rạng tỏ thì khắp nơi cờ xí rợp trời,
chiên trống dậy đất, muôn ngàn tinh binh giáp sĩ nghiêm chỉnh hàng ngũ
trấn đóng khắp nơi. Một tòa đại sảnh nhân tạo nội trong một đêm đã thiết lập xong tự bao giờ để nghênh tiếp vị Thiên tuế quyền uy lẫm liệt.
Đặc biệt là việc trang hoàng, khánh tiết đã chuyển vận tới toàn đồ đạc trần thiết trong nội phủ: hoa thơm cỏ lạ, nệm gấm đôn hoa, chỗ nào cũng vàng son chói lóa, ánh bạc mê người, những mục tư, nông phu nơi thôn dã chưa từng được trông thấy bao giờ.
Đám sĩ tử võ khoa được lời truyền điểm danh như những võ cử khoa bảng vào triều đình nhậm chức, tùy theo thứ bậc tài năng định ngôi vị. Nào thị nữ xinh đẹp hầu hạ thay áo đội khăn, ướm hài đeo thế, nào đầy tớ trai bưng thuốc rót trà làm các họ hàng con cháu nhà võ đâm ra ngượng nghịu, có nhiều cử động quê mùa trong bộ áo trào lộng lẫy.
Lúc tới bàn tiệc, thấy bày la liệt những khay vàng chén ngọc, đã xúng xính quần áo lại thêm phần tặng thưởng nào vàng, nào lụa khiến cho tâm thần cứ bấn loạn lên.
Hai bên cạnh ngai vàng của Thiên tuế, là hai hàng ghế cẩm đôn sang trọng dành riêng các vị Chưởng môn, trước mặt mỗi vị có bày độc bàn phủ gấm cắm cờ mang danh hiệu từng người, từng môn phái như những đại quan của triều đình.
Nhưng ai cũng lấy làm lạ là đàng này đặt những năm chiếc ỷ lớn, khi ngai vàng của Thiên tuế mà lại có uy quyền cao hơn ông biết để dành riêng cho những vị nào.
Lẽ tất nhiên trong trang trại cả Trang chủ Thanh Diện Thần Quân và Tiểu Bạch được an tọa sát ngay cánh tả ngai vàng, liền cận với chỗ ngồi của Trại chủ là chiếc ghế bọc da hổ của lão nhân râu đỏ mà ai cũng xì xầm là sẽ được tấn phong làm ngôi Minh chủ của phái Trung Nguyên.
Có một dãy bàn dài mộc mạc, nhờ có hàng chữ hiện nên mọi người biết là để dành cho các bô lão trong địa hạt Quảng Mục trường bị cưỡng ép tới tham dự Quần Anh đại hội, không biết làng võ mời các ông già lụ khụ gần kề miệng lỗ tới nơi sát khí ngút trời, gươm đao chật đất để làm gì? Có kẻ có sợ cụ yếu tim có lẽ sẽ quy tiên ngay trên bàn tiệc vì... sợ hãi.
Nhưng thực tình những đệ tử trong các môn phái võ ít người quan tâm đến đám bô lão nông thôn đó vì họ còn mãi phóng tầm mắt rực rỡ muôn màu làm không khí đại hội đã tưng bừng lại thêm... bội phần vui trẻ trung.
Khai hội từ buổi sớm tinh sương mà thực ra tới giờ Ngọ mới khởi đầu thực sự là hai cha con Trang chủ Thần Đao đại hiệp đích thân tiếp khách.
Sự có mặt của cô nương Vị Hải toe toét cái miệng bên cạnh người cha thủ lãnh chẳng có gì là lạ! Cô ta là một có gái nhí nhảnh, ưa hoạt động có bao giờ lại bỏ qua một cuộc đại hội hiếm có như vậy, có điều là bên cạnh một người cha nghiêm trang thì tính nết “lả lướt” của cô nàng cũng bị dẹp sang một bên.
Nhưng dầu sao cũng là một việc mệt nhọc và cần đến tài tháo vát của hai cô thiếu nữ xinh đẹp dị thường của Tiểu Bạch và Vị Hải. Hai nàng lanh lẹ như hai cánh bướm, có mặt khắp nơi, chào bên tả đến đưa bên hữu để các nhân vật quần hào dù khó tính lập tức di chuyển một cách hài lòng.
Kẻ tiếm vị Huỳnh Mi đạo trưởng chễm chệ trên chiếc ghế mang danh hiệu Chưởng môn Nga Mi phái, lúc này cũng đã xuất đâu lộ diện. Vị sư thúc giết thầy phản bạn đó là Nhất Kiếm Nhị Tấn vì ham tiền thích bạc đã đem tài danh Nhất Kiếm chém bay chẳng chờ đến Nhị Kiếm mới ngưng tay cái biệt tài ấy cũng không lọt khỏi vòng vị lợi.
Phụ tá hai bên là hai tên đồ đệ Nhân Diện Cẩu Tâm Bộ Dương...
Danh hiệu phái Côn Lôn tuy được duy trì nhưng khí tiết của Tử Ngang đạo trưởng đã nhường chỗ cho một người đàn bà mặc nhiều phần diêm dúa hơn là đứng đắn với cái tên Uyển Ni bất chính...
Phách lối nhất là mấy viên võ quan học tập đao pháp Xích trong số đó anh công tử con quan họ Phi với chức vị Điện Tiền Hộ Vệ đã khiến bao kẻ thèm muốn.
Tuy nhiên tất cả những kiêu hãnh, đố kỵ, cử động dị hợm, đĩ thõa đó không dám bộc phát, nhưng thấy đều e dè cái... tuyệt độc, tuyệt ác của con người quái dị Ngũ Độc Thiên Nhân.
Cuộc tiếp đón cứ liên tục thế cho đến giờ Thân, đàn sáo nhã nhạc mới nổi lên để chờ Thiên tuế giáng lâm.
Lúc bấy giờ ở phía trên, các ghế bọc gấm không còn chỗ trống. Tất cả những người nào đã nêu ra trong Quần Anh đại hội.
Trời tối mịt mà vẫn chưa thấy Ngũ Độc Thiên Nhân tới mục trường.
Tuy nhiên, đàn sáo nhã nhạc ngưng tiếng, một pháo hiệu nổ vang trời, nhìn cả ra phía cổng Đại Môn thấy đoàn người ngựa thong dong đi vào đại sảnh.
Người lớn hoan nghênh, kẻ nhỏ phủ phục, đèn đuốc không biết bao nhiêu một lúc sau ánh sáng chiếu như ban ngày... chiêng trống nhã nhạc tưng bừng, tiếng tung hô ầm ĩ, chừng tới khi mọi người an tọa thì trên ngai vàng giữa đại sảnh đã hiện ra một vị cành vàng lá ngọc, dùng nghi vệ triều đình rõ là Thái tử con vua hiện tại.
Ngũ Độc Thiên Nhân bữa nay đã cho mọi người nhận rõ dung nhan là một mỹ mạo công tôn vương tử, phái đẹp càng trông càng ngắm thiên nhan càng thêm ngây ngất.
Tiểu Bạch Quỳnh Như ngồi cạnh cha cũng phải tự nhiên đâm ra e thẹn cúi đầu không dám chiêm ngưỡng thiên nhan sợ... e lòng nàng xúc động.
Đại Hội Quần Anh người ta quên rằng quanh đây chỉ là thành đồng biển giáo tuốt trần cung tên sắt.
Ngũ Độc Thiên Nhân nhìn quần hào sang trọng vui vẻ nói rằng :
- Ta là Ngũ Độc Thiên Nhân các ngươi đã dư biết, nhưng tối nay, các ngươi xem ta có gì là Ngũ Độc đâu? Nhờ có ta các ngươi đều được áo dài mũ rộng, tiền nhiều bạc sẵn. Kẻ nào muốn có danh ta cho danh. Kẻ nào muốn bảo đao, bảo kiếm, mũ vàng, đai ngọc. Kẻ nào muốn dinh thự, đình đài ta ban cho dinh thự, đình đài. Kẻ nào muốn sắc đẹp ta cho mỹ nam, mỹ nữ... Các ngươi muốn hưởng thụ thức gì, thần phục ta, ta ban cho thứ ấy. Sao các ngươi lại tặng ta danh hiệu Ngũ Độc Thiên Nhân. Từ nay phải gọi ta là Ngũ Lộc Thiên Nhân vì ta ban cho các ngươi đủ năm điều sướng ở đời: tiền tài, danh vọng, gái đẹp, nhà sang, quần áo tốt... ha... ha... Có đúng thế không?
Tất cả quần hào có mặt đều nhao nhao hò reo tán tụng: “Đúng lắm, đúng lắm!”. Thiên tuế quay sang phía tả thấy Tiểu Bạch Quỳnh Như, tắm tắc khen :
- Thực đúng là tuyệt thế giai nhân! Không có mỹ nhân ngồi cạnh cuộc vui sao thêm phần hào hứng? Bây giờ lấy ghế để cô nương ngồi hầu rượu ta.
Tiểu Bạch ngước mắt nhìn bố, Thanh Diện Thần Quân vội đứng dậy vòng tay đáp lễ :
- Tâu Thiên tuế, thực là vinh hạnh cho cha con hạ thần.
Rồi ông truyền gia nhân bắt ghế gấm để Tiểu Bạch tiểu thư ngồi hầu rượu cho đẹp lòng hắn.
Thiên tuế nhìn quanh chợt nhìn thấy Vị Hải con Xích Tư Lâm cũng có mặt.
Thế rồi Thiên tuế truyền quân lấy thêm ghế mời thêm cho hai nàng đồng bàn dự tiệc. Hai mỹ nhân được triệu vời sung sướng bệ kiến và an tọa bên chàng công tử đa tình.
Hội phủ mang tới mỹ tửu cả ao, thực phẩm chất núi, bọn người Hắc Y cùng Ngũ Độc Thiên Nhân đã tạo được một buổi triều đình dạ hội ngay giữa phủ Diên Bình hoang vắng. Sở dĩ Thiên Nhân dụng tâm làm vậy vì y thi hành chiến thuật giai đoạn: thu phục, ly gián và diệt trừ.
Quần hào tuy ăn uống nhưng nhất nhất từng cử động đều ngóng theo ý muốn của Thiên Nhân. Thấy y một mình ngồi giữa hai cô gái đẹp chuyện trò có phần vui vẻ thích thú, say sưa thì khắp nơi cũng đều đậm đà, hứng thú, sung sướng.
Thêm vào bầu không khí trẻ đẹp vui tươi, đoàn nhạc công tấu những bản nhạc tình tứ. Rồi bọn vũ công bắt đầu nhảy múa những vũ điệu mê hồn.
Trong lúc vui say cao hứng Thiên Nhân chỉ vào Trang chủ Thần Đao đại hiệp nửa đùa nửa thực như Tào Công bỡn trong cuộc rượu trái mơ, rằng :
- Tới nay ta chỉ sợ Kim Đường đao và Roi Sắt mặt xanh và ông râu đỏ kia mà không mưu hại ta thì ai dám đối nghịch với ta!
Cả hai đại hiệp đều sợ toát mồ hôi, đứng dậy đồng nâng rượu chúc mừng quần thần, Thiên Nhân nhận rượu chúc thọ xong, vỗ vai nói :
- Xưa kia, giữa trận chiến đánh Liêu Bình, hai ông là bạn của Lý Lăng. Bây giờ chỉ mong hai ông phò tá ta như đã phò Lý Lăng hồi sinh tiền vậy. Hai vị tướng quân nghĩ sao?
Cả hai đồng tâu rằng :
- Trên có thánh thượng nhưng quyền uy ở trong triều đình có Thiên tuế. Hai mươi năm trước đây có Đơn Đao và Roi Sắt của hai chúng thần đã từng xông pha trăm trận dẹp quân thù xâm phạm đất đai Tống cứu muôn dân. Từ ngày, Lý đại soái quy tiên, chúng thần quay về chăn nuôi, kẻ đi hành hiệp khắp bốn phương trời. Ngày nay, mỗi người đều được một mụn con gái đã khôn lớn. Nghĩ hạnh phúc cho con muốn được yên vui nên Thiên tuế đã giáng lâm, dạy sao chúng tôi cũng xin bái lĩnh.
Thiên tuế thấy lời nói thế với vẻ hớn hở hiện rõ trên nét mặt quay xuống nhìn các vị Chưởng môn đám quần hào đại sảnh truyền rằng :
- Hai vị lão tướng quân xưa nay là tay vô địch. Ngày nay đã giúp ta. Hôm nay giữa đại hội những anh hào và những truyền nhân các môn phái võ, ta tấn phong Thần Đao đại hiệp làm Minh chủ môn phái võ Bắc phái phía hữu con sông Hoàng Hà. Thanh Diện Thần Quân làm Minh chủ các phái võ phía Nam tả ngạn con sông Hoang Hà. Trong bọn các ngươi có mặt tại đây, có ai phản đối gì không?
Tả hữu phăng phắc. Thiên tuế vỗ tay ba cái tức thì quân hầu mang lên một tấm bảng vàng lớn khắc chữ Bắc và Nam Minh chủ lên để Thiên tuế triều đình ban cho hai người.
Đại hội vỗ tay hoan hô náo nhiệt. Hai vị lão tướng hãnh diện vô cùng nhạc lại nổi lên, các anh kiệt võ nhân mời mọc chúc tụng nhau, cuộc vui không kể xiết.
Mọi người nói tục ăn uống, cười cười, nói nói, khen nhau tâng bốc nhau những danh hiệu ngang trời dọc biển tưởng chừng trên đấu trường, các ngọn chưởng tặng nhau khốc liệt bao nhiêu thì trong đại sảnh miệng lưỡi tâng bốc nhau những lời mềm dịu khoái trá bấy nhiêu.
* * * * *
Dưới ánh đuốc chập chờn, bốn cái đầu chó dữ, hai mắt như hai cục lửa phát ra những tia sáng đỏ, nanh dài nhọn hoắt thò ra khỏi mồm, trông đúng là lũ ma quỷ dưới âm ty địa ngục đương hiện hình dẫn đưa diêm chúa tới.
Có tiếng hô lớn re ré như ma hú gọi hồn như người đã chết.
- Câu Hồn giáo chủ giáng lâm!
Những kẻ đã phục vị chẳng thể quay đầu ngó lại. Chỉ có những Chưởng môn chắp tay đứng hàng trên mới nhìn thấy một mụ già, gầy còm ốm o khô đét như bộ xương khô, lưng còng, tay cầm chiếc kiềng nhỏ bằng bạc, tay chống gậy, đôi mắt cú vọ, cái mũi khoằm khoằm như mỏ quạ, cái trán nhăn dúm nhô cao, cái cằm dài dài. Đầu lắc lư nghẹo tả nghẹo hữu từ trong kiệu bước ra.
Mụ già này xăm xăm đi thẳng lên đại sảnh, chễm chệ ngự vào chiếc ỷ lớn đặt ngay chính giữa.
Mụ có vẻ nghênh ngang nhận lấy sự tôn trọng quỳ lạy đón tiếp của quần hào.
Tiểu Bạch phủ phục dưới đất từ nãy, đôi mắt chăm chăm theo dõi từng cử động của tên nô gia của mình. Nàng có cảm tưởng mình đang ở trong một giấc mơ kỳ ảo, tên đầu bếp Vương Nhi mặt mũi lọ lem đã tan thành mây khói, biến vào khoảng hư vô. Người ngồi trên chiếc ỷ phía hữu đã là một người khác, một thanh niên có bộ mặt tuấn tú, đẹp đẽ khí phách đáng yêu làm sao?
Cái đẹp của Thiên tuế là một cái đẹp kiêu hãnh, dị hợm, độc ác nhờ có vải vóc trang sức bên ngoài.
Cái đẹp của trang hiệp sĩ vô danh ngồi kia, ẩn náu trong bộ y phục mộc mạc quê mùa là cái đẹp thanh cao, trong sáng tỏa hào quang của kim cương trong bóng tối.
Tâm thần Tiểu Bạch ngất ngây ngây ngất, nhưng nàng cũng rất lo âu vì không hiểu chàng hiệp sĩ kia công lực thâm hậu đến bực nào, có bị nhiễm độc rồi bị hủy diệt vì ngồi lâu trên chiếc ghế pháp trường đó không?
Tài giỏi như tiền bối Nhiếp Thủ mới đặt hai bàn tay vào thành ghế đã làm nám đen cả da thịt của đôi bàn tay đã được khổ luyện Nhuyễn Ma Công từ nhiều năm.
Da thịt chàng hiệp sĩ kia phải là kim cương bất hoại mới đủ khả năng kháng độc xâm chiếm châu thân.
Nhưng lạ kìa, bên vẻ đẹp tuấn tú, khả ái dễ thương dễ yêu, ở đâu lại hiện ra một mụ già ác quỷ mặt xanh nanh đỏ thế kia? Y có mãnh lực phi thường đến mức độ nào mà dám ngang nhiên chiếm lấy ngôi vị độc tôn giữa năm ngôi võ lâm bá chủ?
Những ý nghĩ ấy thoáng qua óc Tiểu Bạch... có tiếng hô :
- Toàn thể mọi người bình thân!
Hầu hết gần như là lóp ngóp đứng dậy trong bực dọc.
- Toàn thể an tọa!
Mọi người trở về ngồi chỗ nấy. Chỉ có chiếc đôn phủ gấm bỏ trống, mọi người đều biết kẻ vắng mặt là vị lão tiền bối Nhiếp Thủ đã biến thành phế nhân Đoản Thủ (cụt tay).
Mọi người lấy làm kinh dị ngắm nghía bốn Cẩu đầu quái đương thong thả tiến lên đại sảnh, chia thành hàng ngang khoanh tay đứng hầu sau lưng mụ già Câu Hồn giáo chủ.
Thiên tuế thay mặt quần hào vòng tay nói :
- Kính thưa Giáo chủ, không biết Giáo chủ bất thình lình giá lâm nên không nghênh tiếp đàng hoàng, xin tha tội thất lễ. Xin người cho biết có điều chi dạy bảo?
- Ta từ Liêu Tây hay tin có Quần Anh đại hội nên chẳng ngại đường xa ngàn dặm tới dự hội với đủ mặt anh hào, với mục đích trình diện bốn cao thủ võ lâm, để tranh ngôi Ngũ Bá, ta vừa huấn luyện được?
Thiên tuế đáp :
- Kính thưa Giáo chủ, Quần Anh đại hội hôm nay không có mục đích tranh tài và tuyên phong ngôi vị ngũ bá trong võ giới. Đây chỉ là cuộc gặp mặt thu hẹp của một số anh em Trung Nguyên ở hai bên dọc bờ sông Hoàng Hà.
- Bao giờ mới là lúc truyền định ngôi bá chủ võ lâm?
- Kính thưa Giáo chủ, phải chờ ngày Thân vương lành bệnh, người thân hành chủ tọa Đại Hội Quần Hùng có đầy đủ các mặt anh hùng Đông, Tây, Nam, Bắc bao gồm cả hai xứ Lưỡng Xuyên và Quan Ngoại, về nghị hội mới thành tựu được. Chừng đó có sứ giả mang chiếu chỉ đến cung thỉnh Giáo chủ ban kinh giám sát.
Con mụ già mắt cú vọ vênh váo tự đắc khoe khoang :
- À ra thế! Bây giờ ta mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Thảo nào ta không thấy U Linh nữ chủ ra nghênh tiếp ta! Nhưng hôm nay, ta đã chót đến đây và quần hào hãy còn tụ hội tại đây thì ta cũng muốn đem mấy thằng “người chó” hay gọi là “chó người” cũng được, ta muốn đem chúng ra khảo võ các ngươi xem tài nghệ của các ngươi tiến bộ thế nào?
Tất cả mọi người đều ngấm ngầm nhìn mấy tên Cẩu đầu quái đương khoanh tay đứng phía sau mụ nọ.
Quái nhân đầu thú mình người này bận y phục xứ Tây Liêu, tên nào cũng vạm vỡ, to lớn dị thường, chiếc đầu to rõ ràng là một giống gấu ăn thịt sống đương há mồm, thở hồng hộc đầy mùi tanh hôi của giống chó rừng dữ độc.
Không biết Câu Hồn giáo chủ làm cách nào mà chắp nối được đầu quái thú vào thân người sống và huấn luyện thân thể da thịt những tên người vật ác ôn này bằng cách nào, mà bì phủ chúng mọc đầy những vẩy cứng rắn như vẩy tê tê.
Không biết tài nghệ quyền cước ra sao? Nhưng cứ quan sát kỹ thì thấy da thịt chúng cứng hơn thép mỏng. Gươm đao chưa dễ gì đâm thủng da thịt chúng. Còn hai hàm răng nhọn của chúng thì cho phép trong lúc giao đấu, không những cào cấu bằng móng vuốt mọc dài mà quân chó người hay người chó này còn có thể đớp nhanh và cắn nữa. Thật là nguy hiểm vô cùng.
Con mụ già hai mắt sáng như mắt con mẹ điên liếc nhìn mọi người rồi thách thức :
- Bây giờ, ta cho phép các cao thủ tài giỏi trong đại hội giao đấu thử vài chiêu với các Cẩu đầu quái của ta. Các ngươi tha hồ dùng đao kiếm quyền chưởng gì tùy ý. Nhưng ta giao hẹn trước, các ngươi có quyền đánh chết chúng trong vòng đấu, nhưng hễ thua thì cấm không được chạy ra ngoài vòng. Quyền sống chết ở trong tay kẻ thắng, nhưng nếu quái thú của ta có trót mổ ngực ăn tim, cắn vỡ đầu moi óc thì không ai được phản đối. Phép đánh một chọi một, hai chọi hai, ba chọi ba, bốn chọi bốn. Các ngươi ưng thuận không? Nếu bằng lòng ta ra lệnh cho kẻ tùy tùng lập vòng đấu tức khắc.
Thoạt tiên, các cao thủ nhìn nhau nghi ngại. Nhưng về sau thấy được phép dùng đao kiếm, thì một số người đã trấn tĩnh tinh thần, họ sửa soạn binh khí để nhập vòng giao đấu.
Vòng giao đấu làm bằng gỗ cắm tua tủa những mũi hắc đao nhọn hoắt cao ngang tầm thắt lưng. Kẻ bị thua hết hy vọng còn toàn mạng sống.
Câu Hồn giáo chủ thích chí, cười the thé như quỷ ré, tay cầm dùi nhỏ đánh một hồi kiểng bạc, báo hiệu cuộc đấu khởi sự.
Mụ vừa đánh vừa liếc nhìn Vương Nhi ngồi song hàng trên ỷ lớn một cách ngạo nghễ như thách thức chàng thiếu niên ngồi trên ngôi vị cao nhất, phải trổ tài tận diệt quái thú để bảo tồn uy danh ngôi thứ của mình.
Tiểu Bạch tinh ý nhìn Vương Nhi lo ngại thay cho chàng, thấy chàng yên lặng không nhúc nhích thì cũng cầu mong cho chàng cứ bất động như vậy để toàn thân.
Vương Nhi tay chống cằm, bình thản ngồi xem cơ sự chuyển biến ra sao? Trong lúc mọi người giương mắt nhìn theo tên người chó bước xuống thềm, nhẹ nhàng nhảy vào vòng đấu, chàng kín đáo gỡ hai bàn tay nhuốm máu của Nhiếp Thủ lão sư còn dính ở thành ghế thủ vào bọc không một ai hay biết.
Đặc biệt là việc trang hoàng, khánh tiết đã chuyển vận tới toàn đồ đạc trần thiết trong nội phủ: hoa thơm cỏ lạ, nệm gấm đôn hoa, chỗ nào cũng vàng son chói lóa, ánh bạc mê người, những mục tư, nông phu nơi thôn dã chưa từng được trông thấy bao giờ.
Đám sĩ tử võ khoa được lời truyền điểm danh như những võ cử khoa bảng vào triều đình nhậm chức, tùy theo thứ bậc tài năng định ngôi vị. Nào thị nữ xinh đẹp hầu hạ thay áo đội khăn, ướm hài đeo thế, nào đầy tớ trai bưng thuốc rót trà làm các họ hàng con cháu nhà võ đâm ra ngượng nghịu, có nhiều cử động quê mùa trong bộ áo trào lộng lẫy.
Lúc tới bàn tiệc, thấy bày la liệt những khay vàng chén ngọc, đã xúng xính quần áo lại thêm phần tặng thưởng nào vàng, nào lụa khiến cho tâm thần cứ bấn loạn lên.
Hai bên cạnh ngai vàng của Thiên tuế, là hai hàng ghế cẩm đôn sang trọng dành riêng các vị Chưởng môn, trước mặt mỗi vị có bày độc bàn phủ gấm cắm cờ mang danh hiệu từng người, từng môn phái như những đại quan của triều đình.
Nhưng ai cũng lấy làm lạ là đàng này đặt những năm chiếc ỷ lớn, khi ngai vàng của Thiên tuế mà lại có uy quyền cao hơn ông biết để dành riêng cho những vị nào.
Lẽ tất nhiên trong trang trại cả Trang chủ Thanh Diện Thần Quân và Tiểu Bạch được an tọa sát ngay cánh tả ngai vàng, liền cận với chỗ ngồi của Trại chủ là chiếc ghế bọc da hổ của lão nhân râu đỏ mà ai cũng xì xầm là sẽ được tấn phong làm ngôi Minh chủ của phái Trung Nguyên.
Có một dãy bàn dài mộc mạc, nhờ có hàng chữ hiện nên mọi người biết là để dành cho các bô lão trong địa hạt Quảng Mục trường bị cưỡng ép tới tham dự Quần Anh đại hội, không biết làng võ mời các ông già lụ khụ gần kề miệng lỗ tới nơi sát khí ngút trời, gươm đao chật đất để làm gì? Có kẻ có sợ cụ yếu tim có lẽ sẽ quy tiên ngay trên bàn tiệc vì... sợ hãi.
Nhưng thực tình những đệ tử trong các môn phái võ ít người quan tâm đến đám bô lão nông thôn đó vì họ còn mãi phóng tầm mắt rực rỡ muôn màu làm không khí đại hội đã tưng bừng lại thêm... bội phần vui trẻ trung.
Khai hội từ buổi sớm tinh sương mà thực ra tới giờ Ngọ mới khởi đầu thực sự là hai cha con Trang chủ Thần Đao đại hiệp đích thân tiếp khách.
Sự có mặt của cô nương Vị Hải toe toét cái miệng bên cạnh người cha thủ lãnh chẳng có gì là lạ! Cô ta là một có gái nhí nhảnh, ưa hoạt động có bao giờ lại bỏ qua một cuộc đại hội hiếm có như vậy, có điều là bên cạnh một người cha nghiêm trang thì tính nết “lả lướt” của cô nàng cũng bị dẹp sang một bên.
Nhưng dầu sao cũng là một việc mệt nhọc và cần đến tài tháo vát của hai cô thiếu nữ xinh đẹp dị thường của Tiểu Bạch và Vị Hải. Hai nàng lanh lẹ như hai cánh bướm, có mặt khắp nơi, chào bên tả đến đưa bên hữu để các nhân vật quần hào dù khó tính lập tức di chuyển một cách hài lòng.
Kẻ tiếm vị Huỳnh Mi đạo trưởng chễm chệ trên chiếc ghế mang danh hiệu Chưởng môn Nga Mi phái, lúc này cũng đã xuất đâu lộ diện. Vị sư thúc giết thầy phản bạn đó là Nhất Kiếm Nhị Tấn vì ham tiền thích bạc đã đem tài danh Nhất Kiếm chém bay chẳng chờ đến Nhị Kiếm mới ngưng tay cái biệt tài ấy cũng không lọt khỏi vòng vị lợi.
Phụ tá hai bên là hai tên đồ đệ Nhân Diện Cẩu Tâm Bộ Dương...
Danh hiệu phái Côn Lôn tuy được duy trì nhưng khí tiết của Tử Ngang đạo trưởng đã nhường chỗ cho một người đàn bà mặc nhiều phần diêm dúa hơn là đứng đắn với cái tên Uyển Ni bất chính...
Phách lối nhất là mấy viên võ quan học tập đao pháp Xích trong số đó anh công tử con quan họ Phi với chức vị Điện Tiền Hộ Vệ đã khiến bao kẻ thèm muốn.
Tuy nhiên tất cả những kiêu hãnh, đố kỵ, cử động dị hợm, đĩ thõa đó không dám bộc phát, nhưng thấy đều e dè cái... tuyệt độc, tuyệt ác của con người quái dị Ngũ Độc Thiên Nhân.
Cuộc tiếp đón cứ liên tục thế cho đến giờ Thân, đàn sáo nhã nhạc mới nổi lên để chờ Thiên tuế giáng lâm.
Lúc bấy giờ ở phía trên, các ghế bọc gấm không còn chỗ trống. Tất cả những người nào đã nêu ra trong Quần Anh đại hội.
Trời tối mịt mà vẫn chưa thấy Ngũ Độc Thiên Nhân tới mục trường.
Tuy nhiên, đàn sáo nhã nhạc ngưng tiếng, một pháo hiệu nổ vang trời, nhìn cả ra phía cổng Đại Môn thấy đoàn người ngựa thong dong đi vào đại sảnh.
Người lớn hoan nghênh, kẻ nhỏ phủ phục, đèn đuốc không biết bao nhiêu một lúc sau ánh sáng chiếu như ban ngày... chiêng trống nhã nhạc tưng bừng, tiếng tung hô ầm ĩ, chừng tới khi mọi người an tọa thì trên ngai vàng giữa đại sảnh đã hiện ra một vị cành vàng lá ngọc, dùng nghi vệ triều đình rõ là Thái tử con vua hiện tại.
Ngũ Độc Thiên Nhân bữa nay đã cho mọi người nhận rõ dung nhan là một mỹ mạo công tôn vương tử, phái đẹp càng trông càng ngắm thiên nhan càng thêm ngây ngất.
Tiểu Bạch Quỳnh Như ngồi cạnh cha cũng phải tự nhiên đâm ra e thẹn cúi đầu không dám chiêm ngưỡng thiên nhan sợ... e lòng nàng xúc động.
Đại Hội Quần Anh người ta quên rằng quanh đây chỉ là thành đồng biển giáo tuốt trần cung tên sắt.
Ngũ Độc Thiên Nhân nhìn quần hào sang trọng vui vẻ nói rằng :
- Ta là Ngũ Độc Thiên Nhân các ngươi đã dư biết, nhưng tối nay, các ngươi xem ta có gì là Ngũ Độc đâu? Nhờ có ta các ngươi đều được áo dài mũ rộng, tiền nhiều bạc sẵn. Kẻ nào muốn có danh ta cho danh. Kẻ nào muốn bảo đao, bảo kiếm, mũ vàng, đai ngọc. Kẻ nào muốn dinh thự, đình đài ta ban cho dinh thự, đình đài. Kẻ nào muốn sắc đẹp ta cho mỹ nam, mỹ nữ... Các ngươi muốn hưởng thụ thức gì, thần phục ta, ta ban cho thứ ấy. Sao các ngươi lại tặng ta danh hiệu Ngũ Độc Thiên Nhân. Từ nay phải gọi ta là Ngũ Lộc Thiên Nhân vì ta ban cho các ngươi đủ năm điều sướng ở đời: tiền tài, danh vọng, gái đẹp, nhà sang, quần áo tốt... ha... ha... Có đúng thế không?
Tất cả quần hào có mặt đều nhao nhao hò reo tán tụng: “Đúng lắm, đúng lắm!”. Thiên tuế quay sang phía tả thấy Tiểu Bạch Quỳnh Như, tắm tắc khen :
- Thực đúng là tuyệt thế giai nhân! Không có mỹ nhân ngồi cạnh cuộc vui sao thêm phần hào hứng? Bây giờ lấy ghế để cô nương ngồi hầu rượu ta.
Tiểu Bạch ngước mắt nhìn bố, Thanh Diện Thần Quân vội đứng dậy vòng tay đáp lễ :
- Tâu Thiên tuế, thực là vinh hạnh cho cha con hạ thần.
Rồi ông truyền gia nhân bắt ghế gấm để Tiểu Bạch tiểu thư ngồi hầu rượu cho đẹp lòng hắn.
Thiên tuế nhìn quanh chợt nhìn thấy Vị Hải con Xích Tư Lâm cũng có mặt.
Thế rồi Thiên tuế truyền quân lấy thêm ghế mời thêm cho hai nàng đồng bàn dự tiệc. Hai mỹ nhân được triệu vời sung sướng bệ kiến và an tọa bên chàng công tử đa tình.
Hội phủ mang tới mỹ tửu cả ao, thực phẩm chất núi, bọn người Hắc Y cùng Ngũ Độc Thiên Nhân đã tạo được một buổi triều đình dạ hội ngay giữa phủ Diên Bình hoang vắng. Sở dĩ Thiên Nhân dụng tâm làm vậy vì y thi hành chiến thuật giai đoạn: thu phục, ly gián và diệt trừ.
Quần hào tuy ăn uống nhưng nhất nhất từng cử động đều ngóng theo ý muốn của Thiên Nhân. Thấy y một mình ngồi giữa hai cô gái đẹp chuyện trò có phần vui vẻ thích thú, say sưa thì khắp nơi cũng đều đậm đà, hứng thú, sung sướng.
Thêm vào bầu không khí trẻ đẹp vui tươi, đoàn nhạc công tấu những bản nhạc tình tứ. Rồi bọn vũ công bắt đầu nhảy múa những vũ điệu mê hồn.
Trong lúc vui say cao hứng Thiên Nhân chỉ vào Trang chủ Thần Đao đại hiệp nửa đùa nửa thực như Tào Công bỡn trong cuộc rượu trái mơ, rằng :
- Tới nay ta chỉ sợ Kim Đường đao và Roi Sắt mặt xanh và ông râu đỏ kia mà không mưu hại ta thì ai dám đối nghịch với ta!
Cả hai đại hiệp đều sợ toát mồ hôi, đứng dậy đồng nâng rượu chúc mừng quần thần, Thiên Nhân nhận rượu chúc thọ xong, vỗ vai nói :
- Xưa kia, giữa trận chiến đánh Liêu Bình, hai ông là bạn của Lý Lăng. Bây giờ chỉ mong hai ông phò tá ta như đã phò Lý Lăng hồi sinh tiền vậy. Hai vị tướng quân nghĩ sao?
Cả hai đồng tâu rằng :
- Trên có thánh thượng nhưng quyền uy ở trong triều đình có Thiên tuế. Hai mươi năm trước đây có Đơn Đao và Roi Sắt của hai chúng thần đã từng xông pha trăm trận dẹp quân thù xâm phạm đất đai Tống cứu muôn dân. Từ ngày, Lý đại soái quy tiên, chúng thần quay về chăn nuôi, kẻ đi hành hiệp khắp bốn phương trời. Ngày nay, mỗi người đều được một mụn con gái đã khôn lớn. Nghĩ hạnh phúc cho con muốn được yên vui nên Thiên tuế đã giáng lâm, dạy sao chúng tôi cũng xin bái lĩnh.
Thiên tuế thấy lời nói thế với vẻ hớn hở hiện rõ trên nét mặt quay xuống nhìn các vị Chưởng môn đám quần hào đại sảnh truyền rằng :
- Hai vị lão tướng quân xưa nay là tay vô địch. Ngày nay đã giúp ta. Hôm nay giữa đại hội những anh hào và những truyền nhân các môn phái võ, ta tấn phong Thần Đao đại hiệp làm Minh chủ môn phái võ Bắc phái phía hữu con sông Hoàng Hà. Thanh Diện Thần Quân làm Minh chủ các phái võ phía Nam tả ngạn con sông Hoang Hà. Trong bọn các ngươi có mặt tại đây, có ai phản đối gì không?
Tả hữu phăng phắc. Thiên tuế vỗ tay ba cái tức thì quân hầu mang lên một tấm bảng vàng lớn khắc chữ Bắc và Nam Minh chủ lên để Thiên tuế triều đình ban cho hai người.
Đại hội vỗ tay hoan hô náo nhiệt. Hai vị lão tướng hãnh diện vô cùng nhạc lại nổi lên, các anh kiệt võ nhân mời mọc chúc tụng nhau, cuộc vui không kể xiết.
Mọi người nói tục ăn uống, cười cười, nói nói, khen nhau tâng bốc nhau những danh hiệu ngang trời dọc biển tưởng chừng trên đấu trường, các ngọn chưởng tặng nhau khốc liệt bao nhiêu thì trong đại sảnh miệng lưỡi tâng bốc nhau những lời mềm dịu khoái trá bấy nhiêu.
* * * * *
Dưới ánh đuốc chập chờn, bốn cái đầu chó dữ, hai mắt như hai cục lửa phát ra những tia sáng đỏ, nanh dài nhọn hoắt thò ra khỏi mồm, trông đúng là lũ ma quỷ dưới âm ty địa ngục đương hiện hình dẫn đưa diêm chúa tới.
Có tiếng hô lớn re ré như ma hú gọi hồn như người đã chết.
- Câu Hồn giáo chủ giáng lâm!
Những kẻ đã phục vị chẳng thể quay đầu ngó lại. Chỉ có những Chưởng môn chắp tay đứng hàng trên mới nhìn thấy một mụ già, gầy còm ốm o khô đét như bộ xương khô, lưng còng, tay cầm chiếc kiềng nhỏ bằng bạc, tay chống gậy, đôi mắt cú vọ, cái mũi khoằm khoằm như mỏ quạ, cái trán nhăn dúm nhô cao, cái cằm dài dài. Đầu lắc lư nghẹo tả nghẹo hữu từ trong kiệu bước ra.
Mụ già này xăm xăm đi thẳng lên đại sảnh, chễm chệ ngự vào chiếc ỷ lớn đặt ngay chính giữa.
Mụ có vẻ nghênh ngang nhận lấy sự tôn trọng quỳ lạy đón tiếp của quần hào.
Tiểu Bạch phủ phục dưới đất từ nãy, đôi mắt chăm chăm theo dõi từng cử động của tên nô gia của mình. Nàng có cảm tưởng mình đang ở trong một giấc mơ kỳ ảo, tên đầu bếp Vương Nhi mặt mũi lọ lem đã tan thành mây khói, biến vào khoảng hư vô. Người ngồi trên chiếc ỷ phía hữu đã là một người khác, một thanh niên có bộ mặt tuấn tú, đẹp đẽ khí phách đáng yêu làm sao?
Cái đẹp của Thiên tuế là một cái đẹp kiêu hãnh, dị hợm, độc ác nhờ có vải vóc trang sức bên ngoài.
Cái đẹp của trang hiệp sĩ vô danh ngồi kia, ẩn náu trong bộ y phục mộc mạc quê mùa là cái đẹp thanh cao, trong sáng tỏa hào quang của kim cương trong bóng tối.
Tâm thần Tiểu Bạch ngất ngây ngây ngất, nhưng nàng cũng rất lo âu vì không hiểu chàng hiệp sĩ kia công lực thâm hậu đến bực nào, có bị nhiễm độc rồi bị hủy diệt vì ngồi lâu trên chiếc ghế pháp trường đó không?
Tài giỏi như tiền bối Nhiếp Thủ mới đặt hai bàn tay vào thành ghế đã làm nám đen cả da thịt của đôi bàn tay đã được khổ luyện Nhuyễn Ma Công từ nhiều năm.
Da thịt chàng hiệp sĩ kia phải là kim cương bất hoại mới đủ khả năng kháng độc xâm chiếm châu thân.
Nhưng lạ kìa, bên vẻ đẹp tuấn tú, khả ái dễ thương dễ yêu, ở đâu lại hiện ra một mụ già ác quỷ mặt xanh nanh đỏ thế kia? Y có mãnh lực phi thường đến mức độ nào mà dám ngang nhiên chiếm lấy ngôi vị độc tôn giữa năm ngôi võ lâm bá chủ?
Những ý nghĩ ấy thoáng qua óc Tiểu Bạch... có tiếng hô :
- Toàn thể mọi người bình thân!
Hầu hết gần như là lóp ngóp đứng dậy trong bực dọc.
- Toàn thể an tọa!
Mọi người trở về ngồi chỗ nấy. Chỉ có chiếc đôn phủ gấm bỏ trống, mọi người đều biết kẻ vắng mặt là vị lão tiền bối Nhiếp Thủ đã biến thành phế nhân Đoản Thủ (cụt tay).
Mọi người lấy làm kinh dị ngắm nghía bốn Cẩu đầu quái đương thong thả tiến lên đại sảnh, chia thành hàng ngang khoanh tay đứng hầu sau lưng mụ già Câu Hồn giáo chủ.
Thiên tuế thay mặt quần hào vòng tay nói :
- Kính thưa Giáo chủ, không biết Giáo chủ bất thình lình giá lâm nên không nghênh tiếp đàng hoàng, xin tha tội thất lễ. Xin người cho biết có điều chi dạy bảo?
- Ta từ Liêu Tây hay tin có Quần Anh đại hội nên chẳng ngại đường xa ngàn dặm tới dự hội với đủ mặt anh hào, với mục đích trình diện bốn cao thủ võ lâm, để tranh ngôi Ngũ Bá, ta vừa huấn luyện được?
Thiên tuế đáp :
- Kính thưa Giáo chủ, Quần Anh đại hội hôm nay không có mục đích tranh tài và tuyên phong ngôi vị ngũ bá trong võ giới. Đây chỉ là cuộc gặp mặt thu hẹp của một số anh em Trung Nguyên ở hai bên dọc bờ sông Hoàng Hà.
- Bao giờ mới là lúc truyền định ngôi bá chủ võ lâm?
- Kính thưa Giáo chủ, phải chờ ngày Thân vương lành bệnh, người thân hành chủ tọa Đại Hội Quần Hùng có đầy đủ các mặt anh hùng Đông, Tây, Nam, Bắc bao gồm cả hai xứ Lưỡng Xuyên và Quan Ngoại, về nghị hội mới thành tựu được. Chừng đó có sứ giả mang chiếu chỉ đến cung thỉnh Giáo chủ ban kinh giám sát.
Con mụ già mắt cú vọ vênh váo tự đắc khoe khoang :
- À ra thế! Bây giờ ta mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Thảo nào ta không thấy U Linh nữ chủ ra nghênh tiếp ta! Nhưng hôm nay, ta đã chót đến đây và quần hào hãy còn tụ hội tại đây thì ta cũng muốn đem mấy thằng “người chó” hay gọi là “chó người” cũng được, ta muốn đem chúng ra khảo võ các ngươi xem tài nghệ của các ngươi tiến bộ thế nào?
Tất cả mọi người đều ngấm ngầm nhìn mấy tên Cẩu đầu quái đương khoanh tay đứng phía sau mụ nọ.
Quái nhân đầu thú mình người này bận y phục xứ Tây Liêu, tên nào cũng vạm vỡ, to lớn dị thường, chiếc đầu to rõ ràng là một giống gấu ăn thịt sống đương há mồm, thở hồng hộc đầy mùi tanh hôi của giống chó rừng dữ độc.
Không biết Câu Hồn giáo chủ làm cách nào mà chắp nối được đầu quái thú vào thân người sống và huấn luyện thân thể da thịt những tên người vật ác ôn này bằng cách nào, mà bì phủ chúng mọc đầy những vẩy cứng rắn như vẩy tê tê.
Không biết tài nghệ quyền cước ra sao? Nhưng cứ quan sát kỹ thì thấy da thịt chúng cứng hơn thép mỏng. Gươm đao chưa dễ gì đâm thủng da thịt chúng. Còn hai hàm răng nhọn của chúng thì cho phép trong lúc giao đấu, không những cào cấu bằng móng vuốt mọc dài mà quân chó người hay người chó này còn có thể đớp nhanh và cắn nữa. Thật là nguy hiểm vô cùng.
Con mụ già hai mắt sáng như mắt con mẹ điên liếc nhìn mọi người rồi thách thức :
- Bây giờ, ta cho phép các cao thủ tài giỏi trong đại hội giao đấu thử vài chiêu với các Cẩu đầu quái của ta. Các ngươi tha hồ dùng đao kiếm quyền chưởng gì tùy ý. Nhưng ta giao hẹn trước, các ngươi có quyền đánh chết chúng trong vòng đấu, nhưng hễ thua thì cấm không được chạy ra ngoài vòng. Quyền sống chết ở trong tay kẻ thắng, nhưng nếu quái thú của ta có trót mổ ngực ăn tim, cắn vỡ đầu moi óc thì không ai được phản đối. Phép đánh một chọi một, hai chọi hai, ba chọi ba, bốn chọi bốn. Các ngươi ưng thuận không? Nếu bằng lòng ta ra lệnh cho kẻ tùy tùng lập vòng đấu tức khắc.
Thoạt tiên, các cao thủ nhìn nhau nghi ngại. Nhưng về sau thấy được phép dùng đao kiếm, thì một số người đã trấn tĩnh tinh thần, họ sửa soạn binh khí để nhập vòng giao đấu.
Vòng giao đấu làm bằng gỗ cắm tua tủa những mũi hắc đao nhọn hoắt cao ngang tầm thắt lưng. Kẻ bị thua hết hy vọng còn toàn mạng sống.
Câu Hồn giáo chủ thích chí, cười the thé như quỷ ré, tay cầm dùi nhỏ đánh một hồi kiểng bạc, báo hiệu cuộc đấu khởi sự.
Mụ vừa đánh vừa liếc nhìn Vương Nhi ngồi song hàng trên ỷ lớn một cách ngạo nghễ như thách thức chàng thiếu niên ngồi trên ngôi vị cao nhất, phải trổ tài tận diệt quái thú để bảo tồn uy danh ngôi thứ của mình.
Tiểu Bạch tinh ý nhìn Vương Nhi lo ngại thay cho chàng, thấy chàng yên lặng không nhúc nhích thì cũng cầu mong cho chàng cứ bất động như vậy để toàn thân.
Vương Nhi tay chống cằm, bình thản ngồi xem cơ sự chuyển biến ra sao? Trong lúc mọi người giương mắt nhìn theo tên người chó bước xuống thềm, nhẹ nhàng nhảy vào vòng đấu, chàng kín đáo gỡ hai bàn tay nhuốm máu của Nhiếp Thủ lão sư còn dính ở thành ghế thủ vào bọc không một ai hay biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook