Kim Chủ, Bị Lừa Rồi!
-
Chương 40
Hai người chiến đấu từ bồn tắm tới bên giường, Thẩm tiểu vương gia ngủ tới giờ thân ngày hôm sau vẫn chưa muốn rời giường, cũng may là Tiểu Nhị ân cần mang rượu và thức ăn vào, Thẩm Đình Giao vén màn lên nhìn, chính là những món ăn hắn thích.
Tiểu Nhị kia dọn mấy món ăn lên bàn rồi lại cung kính nói “Mời gia từ từ dùng, phu nhân vừa mới dặn là để cho ngài dùng cơm rồi tắm rửa thay quần áo, tới giờ Dậu thì phải mang ra phơi…” tiểu Nhị vốn là người khôn khéo, nghĩ đến những lời kia sẽ làm vị gia này tự ái nên lại sửa lời “mang theo cần câu rồi đưa gia đi câu cá.”
Thẩm Đình Giao ừ một tiếng, ngồi dậy, đêm qua chiến đấu kịch liệt quá làm bên hông của hắn vẫn còn đau nhức, trên người vẫn còn đầy các dấu vết ái muội. Ân Trục Ly hôm qua thật phóng đãng, chẳng hiểu gì là thương hoa tiếc ngọc, lúc ấy thì thoải mái thật đấy, nhưng bây giờ lại có chút khó chịu. Hắn bèn đưa tay sờ sờ.
Người đứng ngoài màn khẽ than một tiếng, người phía trong áo quần xộc xệch, mái tóc đen xõa ra trên vai, da thịt trắng tuyết lưu lại những dấu vết hồng hồng, thật là một cảnh đẹp khiêu gợi làm sao. Thẩm Đình Giao cau mày, đưa tay xoa xoa nơi đang còn đau, cảnh đẹp phong tình đó thật khó diễn tả bằng lời. Những khách vãng lai bình thường cũng mang theo nữ quyến, nói tới mỹ nhân thì Tiểu Nhị này cũng đã gặp qua vô số người, nhưng lúc này vẫn hoảng hốt đứng yên tại chỗ.
Đứng nhìn một lúc, mỹ nhân trên giường khẽ nâng cánh tay rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười, ánh mặt giận dữ làm người ta không hít thở nỗi nhưng giọng nói lại dịu dàng “Ngươi nhìn cái gì vậy hả?”
Chỉ một câu nói lại như một loại độc dược êm dịu. Tiểu nhị đổ mồ hôi lạnh, không dám lên tiếng rồi khom người lui ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Thẩm Đình Giao dùng cơm, rửa mặt, Ân Trục Ly lúc này đã trở về, ôm hắn vào lòng rồi lại theo thói quen sờ sờ trán hắn “Đi thôi, đi câu cá!”
Thẩm tiểu vương gia gật đầu, lúc này mới nhớ tới tùy tùng của mình “Bọn Tiểu Hà đâu?”
“Ừ..” Ân Trục Ly hôn một cái vào môi hắn, giọng nói mang ý cười “Ta đuổi bọn hắn tới Lạc Dương trước rồi, khó khăn lắm hai vợ chồng chúng ta mới được ra ngoài dạo chơi, có bọn hắn chỉ làm mất hứng.”
Hàm ý trong lời nói này là – bên trong đám người kia nhất định là có tai mắt của Thẩm Đình Xa, đi theo như thế thì địch trong tối, ta ngoài sáng, lúc nào cũng phải đề phòng thì thật phiền phức.
Thẩm tiểu vương gia cảm thấy lý do này thật là suy nghĩ chu toàn, vui vẻ cầm cần câu “Đi thôi, câu cá thôi!”
Ngoài thành Thiểm Châu, hoa cỏ xanh tươi, mặt trời đã ngã về tây.
Đi về phía Nam khoảng năm dặm liền thấy một hồ nước . Bãi cỏ xanh rì, nước trong in bóng chim bay. Tâm trạng của Thẩm tiểu vương gia rất tốt, vội vã xuống ngựa, lựa một khóm cỏ lau làm chỗ thả câu.
Bên kia đã có sẵn mấy người ngồi câu, Ân Trục Ly đứng sau khóm cỏ lau, lấy cây sáo khều khều hắn, dặn dò “Cẩn thận một chút, để mặt mũi bị thương thì không đi đâu được đâu nhé.”
“Ân đại đương gia?” Có người khẽ gọi, Ân Trục Ly quay đầu thì thấy mấy người quen, nàng mỉm cười chào hỏi “Thì ra là ông chủ Hồ, ồ, còn có cả Lam công tử, ông chủ Hồ hôm nay cũng có nhã hứng đi thả câu.”
Lam công tử này vốn là người Lạc Dương, tên Linh, nhưng đầu năm đến nay nếu đưa ra được cái giá thì chuyện bán mình cũng chẳng có gì là lạ. Mà Thẩm tiểu vương gia lại vui vẻ - Lam công tử nhìn thấy ánh mắt trong veo của hắn không có chút địch ý, thầm nghĩ chắc đây là đồng nghiệp rồi. (Ý là ông Lam Công tử này tưởng Thẩm Đình Giao là trai bao giống ổng.) Thẩm Đình Giao còn chưa kịp mở miệng thì vị Lam công tử kia đã nhìn Ân Trục Ly mà nói khẽ “Chẳng trách được, Ân đại đương gia thảo nào lại bảo bận rộn, thì ra là có tân sủng.”
Thẩm Tiểu vương gia vừa nghe thấy vậy thì phẫn nộ, đưa tay níu lấy Ân Trục Ly “Nàng… họ Ân kia… nàng … nàng!”
Ân Trục Ly vò đầu “Lam công tử đừng nói đùa.” Nàng xoay người ôm lấy Thẩm tiểu vương gia, thấp giọng thủ thỉ “Mấy người nó nói đùa thôi, ta thề, còn có ông chủ Hồ đang nhìn kìa!”
Bên này nàng còn đang giải thích, ông chủ Hồ kia lại là người xấu bụng, nhìn người trong lòng nàng thùy mị ngoan ngoãn thì ngứa ngáy trong lòng, liền quyết định chia rẽ uyên ương “Ân đại đương gia sao lại vô tình như thế, mới ngày nào còn ôm ấp Lam công tử, cũng từng dùng ngàn vàng mà mua tiếng cười của giai nhân, nâng niu trong lòng bàn tay. Vậy mà bây giờ đã vội trở mặt…”
“Cái gì?” Thẩm tiểu vương gia níu cổ áo của nàng, mọi người xung quanh đều hí mắt xem kịch vui. Thấy nội bộ nháo nhào, Ân Trục Ly không nói gì mà ôm Thẩm tiểu vương gia vào lòng, giương giương nắm đấm nhìn ông chủ Hồ, ý tứ rất rõ ràng.
Hồ Hạnh đang cười thầm, nhìn thấy Thẩm Đình Giao đang giãy dụa trong lòng Ân Trục Ly, nói một câu quyết làm cho hậu viện của Ân đại đương gia cháy tan tành “Đại đương gia thật là có mắt nhìn, chọn nam kỹ cũng toàn là mỹ nhân tuyệt sắc. Hay là tối nay… hai ta đổi người?” hắn không để ý tới vẻ mặt sầu khổ của Ân Trục Ly, chỉ chỉ vào Lam công tử bên cạnh rồi lại chỉ Thẩm tiểu vương gia.
Kết quả là hôm đó, Ân đại đương gia vùi đầu rầu rĩ, mặc cho Thẩm tiểu vương gia đánh nhéo suốt đoạn đường, không nói một lời nào. Thẩm tiểu vương gia quậy mệt mỏi rồi lại bắt đầu bức cung “Nàng nói mau, nói mau, nàng và tên kỹ nam họ Lam kia có quan hệ gì?!”
Lam công tử kia nghe vậy thì nổi giận nhưng vẫn không dám đắc tội với Ân Trục Ly, cuối cùng cắn răng chịu đựng. Tên Hồ Hạnh kia lại đắc ý chế giễu Ân Trục Ly “Ta nói lại lần nữa, Lam Điền Ngọc không phải là kỹ nam mà là một đào kép nam.”
Thẩm tiểu vương gia không thèm để ý “Ta chẳng cần biết hắn là cái đồ gì! Nàng cấu kết với hắn bao lâu rồi hả?”
Ân Trục Ly lại vò đầu bứt tóc “Ta đâu có quen biết hắn, chỉ nghe hắn hát mấy lần rồi hai ba lần uống rượu chung, hình như có bao hắn một đêm…”
Thẩm tiểu vương gia quắc mắt nhìn trừng trừng “Cái gì? Còn bao một đêm nữa hả?”
Ân Trục Ly ôm hắn vỗ về “Nhưng lão tử chỉ mới nắm tay, chưa có làm cái gì hết!”
Thẩm tiểu vương gia giận dữ không kìm được “Nàng còn nắm tay hắn nữa hả?”
Đưa mắt nhìn thấy mọi người đều cúi đầu, chỉ còn cái tên này loi nhoi không chịu dừng, Ân đại đương gia đè Thẩm tiểu vương gia ra cỏ “Thẩm Đình Giao, không yên lăng thì lão tử ném ngươi vào hồ đấy nhé!”
Thẩm tiểu vương gia giận dữ, đưa chân đá nàng, nàng chụp lấy chân hắn không buông, hắn không dằn ra được, giận quá há miệng cắn nàng, Ân Trục Ly vốn bị thương trên tay, lúc này còn bị hắn cắn thì buông tay ngay “Thẩm Đình Giao ngài là chó hả?!”
Thẩm tiểu vương gia không chịu thôi “Nàng là đồ khốn… đồ… đồ lưu manh… vừa rời mắt một chút đã đi trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Ân Trục Ly bèn đổi chính sách dỗ dành, ôm hắn vào lòng vỗ về “Cửu gia đáng yêu của ta, khó khăn lắm mới đước ra ngoài chơi, ngài giận hờn vu vơ làm gì.”
Nàng khẽ cắn vành tai của Thẩm Đình Giao, làm cho hắn run rẩy một hồi rồi lại thì thầm vào tai hắn “Hơn nữa, nói về chuyện dịu dàng hắn sao bằng Cửu gia nhà chúng ta được? Ngay cả chuyện chăn gối…”
Thẩm tiểu vương gia vừa xẹp xuống thì lại dựng lông lên “Nàng ngay cả chuyện chăn gối của hắn cũng biết hả?!!!!”
Ban đêm, Ân đại đương gia bị đuổi ra khỏi phòng, không cho lên giường. Nàng cô đơn ủ rũ ngồi thả câu bên hồ. Cá vừa cắn câu, nàng rút cây sáo bên hông ra xiên vào, nhặt cành lá khô châm lửa nướng.
Nàng học được một chút tài nấu nướng ở quán Bồng Lai, mặc dù không điêu luyện nhưng cũng hiểu biết chút ít, chỉ một chút sau con cá đã bốc mùi thơm. Nàng lại xát chút muối, cũng có thể nuốt vào bụng.
Bốn phía không người, ngồi như vậy thật giống màn trời chiếu đất nhưng cũng thật tự do. Nàng cắn một miếng cá, tâm trạng lại trở nên vui vẻ. Một lát sau thì nghe thấy tiếng bước chân, nàng vừa quay đầu thì thấy Lam Điền Ngọc một thân áo xống màu ánh trăng, như đang đạp mây đạp sao mà bước tới.
Tiểu Nhị kia dọn mấy món ăn lên bàn rồi lại cung kính nói “Mời gia từ từ dùng, phu nhân vừa mới dặn là để cho ngài dùng cơm rồi tắm rửa thay quần áo, tới giờ Dậu thì phải mang ra phơi…” tiểu Nhị vốn là người khôn khéo, nghĩ đến những lời kia sẽ làm vị gia này tự ái nên lại sửa lời “mang theo cần câu rồi đưa gia đi câu cá.”
Thẩm Đình Giao ừ một tiếng, ngồi dậy, đêm qua chiến đấu kịch liệt quá làm bên hông của hắn vẫn còn đau nhức, trên người vẫn còn đầy các dấu vết ái muội. Ân Trục Ly hôm qua thật phóng đãng, chẳng hiểu gì là thương hoa tiếc ngọc, lúc ấy thì thoải mái thật đấy, nhưng bây giờ lại có chút khó chịu. Hắn bèn đưa tay sờ sờ.
Người đứng ngoài màn khẽ than một tiếng, người phía trong áo quần xộc xệch, mái tóc đen xõa ra trên vai, da thịt trắng tuyết lưu lại những dấu vết hồng hồng, thật là một cảnh đẹp khiêu gợi làm sao. Thẩm Đình Giao cau mày, đưa tay xoa xoa nơi đang còn đau, cảnh đẹp phong tình đó thật khó diễn tả bằng lời. Những khách vãng lai bình thường cũng mang theo nữ quyến, nói tới mỹ nhân thì Tiểu Nhị này cũng đã gặp qua vô số người, nhưng lúc này vẫn hoảng hốt đứng yên tại chỗ.
Đứng nhìn một lúc, mỹ nhân trên giường khẽ nâng cánh tay rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười, ánh mặt giận dữ làm người ta không hít thở nỗi nhưng giọng nói lại dịu dàng “Ngươi nhìn cái gì vậy hả?”
Chỉ một câu nói lại như một loại độc dược êm dịu. Tiểu nhị đổ mồ hôi lạnh, không dám lên tiếng rồi khom người lui ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Thẩm Đình Giao dùng cơm, rửa mặt, Ân Trục Ly lúc này đã trở về, ôm hắn vào lòng rồi lại theo thói quen sờ sờ trán hắn “Đi thôi, đi câu cá!”
Thẩm tiểu vương gia gật đầu, lúc này mới nhớ tới tùy tùng của mình “Bọn Tiểu Hà đâu?”
“Ừ..” Ân Trục Ly hôn một cái vào môi hắn, giọng nói mang ý cười “Ta đuổi bọn hắn tới Lạc Dương trước rồi, khó khăn lắm hai vợ chồng chúng ta mới được ra ngoài dạo chơi, có bọn hắn chỉ làm mất hứng.”
Hàm ý trong lời nói này là – bên trong đám người kia nhất định là có tai mắt của Thẩm Đình Xa, đi theo như thế thì địch trong tối, ta ngoài sáng, lúc nào cũng phải đề phòng thì thật phiền phức.
Thẩm tiểu vương gia cảm thấy lý do này thật là suy nghĩ chu toàn, vui vẻ cầm cần câu “Đi thôi, câu cá thôi!”
Ngoài thành Thiểm Châu, hoa cỏ xanh tươi, mặt trời đã ngã về tây.
Đi về phía Nam khoảng năm dặm liền thấy một hồ nước . Bãi cỏ xanh rì, nước trong in bóng chim bay. Tâm trạng của Thẩm tiểu vương gia rất tốt, vội vã xuống ngựa, lựa một khóm cỏ lau làm chỗ thả câu.
Bên kia đã có sẵn mấy người ngồi câu, Ân Trục Ly đứng sau khóm cỏ lau, lấy cây sáo khều khều hắn, dặn dò “Cẩn thận một chút, để mặt mũi bị thương thì không đi đâu được đâu nhé.”
“Ân đại đương gia?” Có người khẽ gọi, Ân Trục Ly quay đầu thì thấy mấy người quen, nàng mỉm cười chào hỏi “Thì ra là ông chủ Hồ, ồ, còn có cả Lam công tử, ông chủ Hồ hôm nay cũng có nhã hứng đi thả câu.”
Lam công tử này vốn là người Lạc Dương, tên Linh, nhưng đầu năm đến nay nếu đưa ra được cái giá thì chuyện bán mình cũng chẳng có gì là lạ. Mà Thẩm tiểu vương gia lại vui vẻ - Lam công tử nhìn thấy ánh mắt trong veo của hắn không có chút địch ý, thầm nghĩ chắc đây là đồng nghiệp rồi. (Ý là ông Lam Công tử này tưởng Thẩm Đình Giao là trai bao giống ổng.) Thẩm Đình Giao còn chưa kịp mở miệng thì vị Lam công tử kia đã nhìn Ân Trục Ly mà nói khẽ “Chẳng trách được, Ân đại đương gia thảo nào lại bảo bận rộn, thì ra là có tân sủng.”
Thẩm Tiểu vương gia vừa nghe thấy vậy thì phẫn nộ, đưa tay níu lấy Ân Trục Ly “Nàng… họ Ân kia… nàng … nàng!”
Ân Trục Ly vò đầu “Lam công tử đừng nói đùa.” Nàng xoay người ôm lấy Thẩm tiểu vương gia, thấp giọng thủ thỉ “Mấy người nó nói đùa thôi, ta thề, còn có ông chủ Hồ đang nhìn kìa!”
Bên này nàng còn đang giải thích, ông chủ Hồ kia lại là người xấu bụng, nhìn người trong lòng nàng thùy mị ngoan ngoãn thì ngứa ngáy trong lòng, liền quyết định chia rẽ uyên ương “Ân đại đương gia sao lại vô tình như thế, mới ngày nào còn ôm ấp Lam công tử, cũng từng dùng ngàn vàng mà mua tiếng cười của giai nhân, nâng niu trong lòng bàn tay. Vậy mà bây giờ đã vội trở mặt…”
“Cái gì?” Thẩm tiểu vương gia níu cổ áo của nàng, mọi người xung quanh đều hí mắt xem kịch vui. Thấy nội bộ nháo nhào, Ân Trục Ly không nói gì mà ôm Thẩm tiểu vương gia vào lòng, giương giương nắm đấm nhìn ông chủ Hồ, ý tứ rất rõ ràng.
Hồ Hạnh đang cười thầm, nhìn thấy Thẩm Đình Giao đang giãy dụa trong lòng Ân Trục Ly, nói một câu quyết làm cho hậu viện của Ân đại đương gia cháy tan tành “Đại đương gia thật là có mắt nhìn, chọn nam kỹ cũng toàn là mỹ nhân tuyệt sắc. Hay là tối nay… hai ta đổi người?” hắn không để ý tới vẻ mặt sầu khổ của Ân Trục Ly, chỉ chỉ vào Lam công tử bên cạnh rồi lại chỉ Thẩm tiểu vương gia.
Kết quả là hôm đó, Ân đại đương gia vùi đầu rầu rĩ, mặc cho Thẩm tiểu vương gia đánh nhéo suốt đoạn đường, không nói một lời nào. Thẩm tiểu vương gia quậy mệt mỏi rồi lại bắt đầu bức cung “Nàng nói mau, nói mau, nàng và tên kỹ nam họ Lam kia có quan hệ gì?!”
Lam công tử kia nghe vậy thì nổi giận nhưng vẫn không dám đắc tội với Ân Trục Ly, cuối cùng cắn răng chịu đựng. Tên Hồ Hạnh kia lại đắc ý chế giễu Ân Trục Ly “Ta nói lại lần nữa, Lam Điền Ngọc không phải là kỹ nam mà là một đào kép nam.”
Thẩm tiểu vương gia không thèm để ý “Ta chẳng cần biết hắn là cái đồ gì! Nàng cấu kết với hắn bao lâu rồi hả?”
Ân Trục Ly lại vò đầu bứt tóc “Ta đâu có quen biết hắn, chỉ nghe hắn hát mấy lần rồi hai ba lần uống rượu chung, hình như có bao hắn một đêm…”
Thẩm tiểu vương gia quắc mắt nhìn trừng trừng “Cái gì? Còn bao một đêm nữa hả?”
Ân Trục Ly ôm hắn vỗ về “Nhưng lão tử chỉ mới nắm tay, chưa có làm cái gì hết!”
Thẩm tiểu vương gia giận dữ không kìm được “Nàng còn nắm tay hắn nữa hả?”
Đưa mắt nhìn thấy mọi người đều cúi đầu, chỉ còn cái tên này loi nhoi không chịu dừng, Ân đại đương gia đè Thẩm tiểu vương gia ra cỏ “Thẩm Đình Giao, không yên lăng thì lão tử ném ngươi vào hồ đấy nhé!”
Thẩm tiểu vương gia giận dữ, đưa chân đá nàng, nàng chụp lấy chân hắn không buông, hắn không dằn ra được, giận quá há miệng cắn nàng, Ân Trục Ly vốn bị thương trên tay, lúc này còn bị hắn cắn thì buông tay ngay “Thẩm Đình Giao ngài là chó hả?!”
Thẩm tiểu vương gia không chịu thôi “Nàng là đồ khốn… đồ… đồ lưu manh… vừa rời mắt một chút đã đi trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Ân Trục Ly bèn đổi chính sách dỗ dành, ôm hắn vào lòng vỗ về “Cửu gia đáng yêu của ta, khó khăn lắm mới đước ra ngoài chơi, ngài giận hờn vu vơ làm gì.”
Nàng khẽ cắn vành tai của Thẩm Đình Giao, làm cho hắn run rẩy một hồi rồi lại thì thầm vào tai hắn “Hơn nữa, nói về chuyện dịu dàng hắn sao bằng Cửu gia nhà chúng ta được? Ngay cả chuyện chăn gối…”
Thẩm tiểu vương gia vừa xẹp xuống thì lại dựng lông lên “Nàng ngay cả chuyện chăn gối của hắn cũng biết hả?!!!!”
Ban đêm, Ân đại đương gia bị đuổi ra khỏi phòng, không cho lên giường. Nàng cô đơn ủ rũ ngồi thả câu bên hồ. Cá vừa cắn câu, nàng rút cây sáo bên hông ra xiên vào, nhặt cành lá khô châm lửa nướng.
Nàng học được một chút tài nấu nướng ở quán Bồng Lai, mặc dù không điêu luyện nhưng cũng hiểu biết chút ít, chỉ một chút sau con cá đã bốc mùi thơm. Nàng lại xát chút muối, cũng có thể nuốt vào bụng.
Bốn phía không người, ngồi như vậy thật giống màn trời chiếu đất nhưng cũng thật tự do. Nàng cắn một miếng cá, tâm trạng lại trở nên vui vẻ. Một lát sau thì nghe thấy tiếng bước chân, nàng vừa quay đầu thì thấy Lam Điền Ngọc một thân áo xống màu ánh trăng, như đang đạp mây đạp sao mà bước tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook