Kim Bài Trợ Lý
-
Chương 6
Ban đêm, Tiêu Nghị tiếp điện thoại của Lâm Nghiêu, đi lấy xe, cũng quen biết 5 trợ lý Lâm Nghiêu mang đến, 4 nam 1 nữ, Lâm Nghiêu lại hướng bọn họ nói “Trong khoảng thời gian này, các người nghe theo lời Tiêu Nghị, cậu ấy kêu làm gì làm đó.”
Nhóm trợ lý sôi nổi hướng Tiêu Nghị chào hỏi, Tiêu Nghị nhất thời liền có loại cảm giác cáo mượn oai hùm—— Hiện tại tôi quản người sao?
Sự thật chứng minh tất cả đều là Tiêu Nghị suy nghĩ nhiều quá, nhóm trợ lý phần lớn đều là người trẻ tuổi, thực nhanh cũng quen Tiêu Nghị.
Đến trước Lâm Nghiêu có nói với hắn, mấy trợ lý này đều là mời tạm thời, cùng chức vị của bãn thân Tiêu Nghị hoàn toàn không giống, bọn họ mỗi tháng chỉ được nhận hai ba ngàn tiền lương, mọi việc cũng có thể kêu nhóm trợ lý đi làm. Nhưng không thể hỗn loạn quá, nhiều người nhiều miệng, nói nhiều sai nhiều, cùng bọn họ nói chuyện phiếm là được rồi, miễn cho bị người ta bàn tán trên mạng.
Bọn họ trong khoảng thời gian này phụ trách giúp đỡ Lô Chu, có phụ trách mua thức ăn nấu cơm, mát xa cho Lô Chu, chạy vặt lấy đồ, có bung dù, có chờ ở ngoài Studio cầm đồ, có phụ trách bưng cơm cho Lô Chu…
“Túi đựng cơm sao.” Tiêu Nghị tò mò hỏi.
“Không có người ngoài cậu có thể thử xem.” Lâm Nghiêu đáp “Tôi cảm thấy Lô Chu không có không quen có người đút cơm, cậu có thể tự tin vào mình một chút, nhưng là vì suy nghĩ an toàn cho cậu, lúc đút phải chú ý đúng mực, nếu cậu ta biểu hiện rõ ràng không nguyện ý liền không cần đút.”
Tiêu Nghị: “…”
Đêm đó, nhóm trợ lý đều tiến vào khách sạn cách vách khách sạn Lô Chu, Tiêu Nghị cất 5 chiếc điện thoại của họ, cũng nhận một chiếc SUV, phụ trách trong quá quay đưa cho Lô Chu, Lâm Nghiêu biết Tiêu Nghị không có tiền, cũng không có cách nào ứng trước, liền gửi cho hắn 5 vạn vào thẻ tín dụng cùng với 2 vạn tiền mặt kêu hắn cất kỹ, không đủ thì nói với công ty.
Ban đêm Tiêu Nghị bận luống cuống tay chân, đưa Lô Chu đến nhà ăn, Lâm Nghiêu bảo trợ lý của quản lý dẫn hắn đi làm quen địa hình nơi này, hơn nữa còn đi phòng hoá trang cùng vài Studio, miễn cho ngày hôm sau vội vội vàng vàng đi nhầm đường. Trợ lý đạo diễn là người Hương Cảng, toàn bộ hành trình đều dùng tiếng phổ thong nửa sống nửa chín, mỗi một câu Tiêu Nghị đều phải nhìn khẩu hình để lấp chỗ trống hết nửa ngày, hơn nữa sỡ ông nói gà bà nói vịt, nghe không hiểu đành phải gật đầu đúng vậy.
Cùng trợ lý đạo diễn vòng vo nửa vòng, Tiêu Nghị đã điên rồi, căn bản không biết trợ lý đang nói cái gì, điện thoại lại vang lên, lần này là Lô Chu gọi hắn đến nhà ăn, Lâm Nghiêu muốn tiến cử người cho hắn làm quen. Tiêu Nghị hoả tốc về nhà ăn, chờ bên ngoài bao sương, một lát sau Lâm Nghiêu kêu hắn đi vào, nữ chính, đạo diễn, người đại diện của nữ chính, giám chế, nhà sản xuất đều ở đó.
Lô Chu liền giới thiệu Tiêu Nghị, nói là trợ lý tư nhân của mình, Tiêu Nghị nghe được tên vài diễn viên phụ, quả thực như sấm bên tai, cẩn thận gật đầu cũng hướng bọn họ cười, nhìn Lô Chu, Lô Chu giống như không quá cao hứng.
“Hảo, cậu đi ra ngoài đi.” Lô Chu nói.
Tiêu Nghị liền đi ra, ngoài bao sương, nhân viên công tác đoàn phim ngồi mấy bàn, có người kêu hắn “Ăn cơm không? Lại đây cùng ăn đi.”
Tiêu Nghị khiêm tốn cười cười, ngồi xuống, chĩ quản lý có gặp qua hắn liền nhiệt tình kêu hắn ngồi, giới thiệu với hắn đây là ghi chép tại trường quay, cái kia là thợ make-up, cái kia là nhóm đồ đệ trang điểm, chụp ảnh man, đèn và đạo cụ, Tiêu Nghị quả thực là đầu choáng váng, căn bản không biết ai là ai.
“Cậu là…”
“Hậu cần.” Tiểu Ca ngồi bên cạnh Tiêu Nghị cười nói.
Tiêu Nghị cùng bọn họ nói chuyện phiếm vài câu, phát hiện bọn họ tựa hồ cũng quen biết, hơn nữa đến sớm hơn hắn, quản lý cười nói “Lô lão sư một chút cũng không có phách lối đâu, làm tôi yên tâm không ít.”
Tiêu Nghị thầm nghĩ nguyên lai còn không phách lối sao… Yêu cầu của các người với phách lối đều thật thấp… Hắn tiếu a a nói “Đúng vậy, Chu ca đối xử với hạ nhân cũng thực hảo, chưa bao giờ đánh tôi cũng không mắng tôi cũng không rống tôi, nói chuyện đều thực ôn hòa cũng không cay nghiệt, tôi là lần đầu tiên tới đoàn phim, thỉnh mọi người chiếu cố nhiều hơn. Có chỗ nào không tốt, nói thẳng là được.”
“A ——” Mọi người lý giải ánh mắt, thanh âm OS sắp từ trong lòng đập ra trực tiếp nện ở trên đầu Tiêu Nghị, thí dụ như người này quả thực là một bước lên trời, nên không phải là Lô Chu trai lơ (đĩ đực) cũng đoán không ra Lô Chu cũng tốt rốt cuộc ai là công ai là thụ người này một bộ mặt thụ ai nha đầu năm nay quá lộn xộn vẫn là bán thân thể Blab la bla…
Tiêu Nghị nghĩ thầm mẹ kiếp, nội tâm các người có thể khống chế một chút không, biểu tình như vậy cùng trực tiếp hô lên có cái gì khác nhau a, để làm sáng tỏ hiểu lầm còn nói “Bạn học đại học của tôi là cháu của Đỗ tổng.”
“A a a ——” Mọi người thấy ánh mắt của hắn lại thay đổi, quản lý cười nói “Cậu đã gặp qua Hân Nhiên tỷ sao.”
“Gặp qua gặp qua.” Tiêu Nghị nói “Hân Nhiên tỷ rất xinh đẹp, người cũng thực hảo.”
Quản lý nói “Tôi là fan của cô ấy, nếu có một ngày có thể cùng cô ấy hợp tác thì tốt rồi.”
“Tôi cũng thực chờ mong Lô lão sư cùng Hân nhiên đóng phim chung.” Thợ make-up cười nói “Nhất định rất có cảm giác.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tiêu Nghị cười nói.
“Đến đoàn phim, cảm giác giống như là người một nhà.” Quản lý thân thiết nói “Thiệt nhiều tân nhân hơ khô thẻ tre đều luyến tiếc đi, còn khóc, đạo diễn cùng đoàn đội tình cảm đều hảo, mấy lần tới đoàn phim cậu sẽ thích bầu không khí này, không quen không quan hệ, từ từ sẽ quen.”
Tiêu Nghị quả thật có chút chờ mong công tác đoàn đội, cho dù là lư hữu đoàn, đi ra ngoài mười ngày nửa tháng trở về cũng có thể trở thành bạn tốt, đoàn phim đồng cam cộng khổ đương nhiên sẽ sinh ra tình cảm.
Thời gian này Lô Chu chờ cơm nước xong đi ra, tất cả mọi người đứng dậy, giám chế lại nói “Mọi người từ từ ăn, tôi đi tâm sự với Lý đạo.”
Những người khác có thể từ từ ăn, Tiêu Nghị lại không thể từ từ ăn, thịt gà trong chén còn chưa có ăn liền đi theo Lô Chu đứng lên, Lô Chu mang theo Tiêu Nghị đi ra ngoài, cùng đạo diễn cáo biệt, lên xe đi.
Lâm Nghiêu cũng lên xe, Tiêu Nghị hỏi “Đi đâu.”
“Về khách sạn.” Lô Chu mặt đen.
Tiêu Nghị thầm nghĩ xong đời, không biết ở bên trong lại bị kích thích cái gì, Lâm Nghiêu liền cười nói “Cậu cùng một tân nhân phân cao thấp làm như thế nào.”
“Nha.” Lô Chu lạnh lùng nói “Phân Phân Chung muốn làm ảnh hậu, tôi dám hợp tác với cô ta sao? Có một cha nuôi rồi.”
“Hảo hảo, bớt giận.” Lâm Nghiêu nói.
Tiêu Nghị đoán được nữ nhân vật chính không biết nói gì đó, không chừng có quỳ xuống ngưỡng mặt cùng Lô Chu nói chuyện, vì thế làm y cảm thấy khó chịu, đang âm thầm buồn cười, Lô Chu lại dời đi mục tiêu, vỗ một chút đầu Tiêu Nghị, suýt nữa đánh hắn ghé vào tay lái, cả giận nói “Cậu là người của tôi, lúc cậu đi vào sao lại khúm núm, khom lưng uốn gối! Làm tôi mất mặt!”
“Tôi tôi tôi… Tôi không biết.” Tiêu Nghị trong lòng phun tào anh cư nhiên còn biết khom lưng uốn gối loại thành ngữ này, rất có văn hóa đi, ngoài miệng nói “Tôi không nghĩ tới cái này, thực xin lỗi Chu ca, lần sau nhất định sửa lại…”
“Cậu đừng đổ hết vào đầu cậu ấy?” Lâm Nghiêu nói “Cậu ấy biểu hiện rất tốt, khiêm tốn cẩn thận, làm tân nhân không phải thực bình thường sao?”
“Thực xin lỗi.” Tiêu Nghị vội giải thích nói “Trước kia tôi đều ở trên TV nhìn thấy bọn họ… Một chút không kịp phản ứng.”
“Trong bao sương nhiều người như vậy.” Minh tinh Lô Chu quả thực kiêu ngạo muốn ngồi lên đầu Tiêu Nghị, lại nói “Ai đại bài hơn tôi? Chính cậu nói, có người nổi danh hơn tôi sao?”
Tiêu Nghị: “…”
“Hảo hảo.” Lâm Nghiêu nói “Tân nhân cũng đều không hiểu chuyện, cậu xem Hoàng Quân, không phải thực cung kính với cậu sao?”
“Đều nịnh bợ thôi.” Lô Chu cười lạnh nói “Còn có, cậu nhìn cậu đi, đi ra cùng quản lý ghi chép tại trường quay tán gẫu cao hứng như vậy, cậu muốn làm chứ gì?”
“A?” Tiêu Nghị không biết sao lại chọc tới y.
“Sao cậu không chú ý một chút?” Lô Chu nói “Nhiều lần bát quái đều là nhân viên công tác .”
Tiêu Nghị nghĩ thầm rằng cẩn thận một chút thì tốt rồi, không cần xem thường người làm công như vậy, vội hỏi “Lần sau không tán gẫu, nhất định sẽ chú ý.”
Lâm Nghiêu nói “Điện ảnh và truyền hình vòng thủy rất sâu, tận lực đừng thảo luận bát quái của Lô Chu tại đoàn phim.”
Lô Chu lại hỏi “Bọn họ nói tôi cái gì?”
“Không nói gì.” Tiêu Nghị nghĩ thầm rằng liền tính đối với anh có phê bình kín đáo cũng không có khả năng nói cho tôi nghe đi, tựa như thực công đạo nói “Nói anh tốt, không đùa giỡn đại bài, cùng Hân Nhiên tỷ thực xứng đôi.”
Lô Chu nói “Trừ bỏ lúc tôi không ở đây, nếu không cậu chỉ cần đi theo tôi là được, còn lại người đại diện mời cậu ăn cơm, cậu có thể đi, cái gì ghi chép tại trường quay tiểu đồ đệ ánh sáng mượn sức cậu, cậu đứng đắn chút cho tôi, đừng người nào cũng phản ứng.”
Tiêu Nghị: “Vâng.”
Lâm Nghiêu tối ngày hôm sau phải trở về Bắc Kinh, đến khách sạn lại dặn dò “Ngày mai khởi quay, ngày mốt bắt đầu, nhớ lấy nhớ lấy ngàn vạn lần không được đến trễ, tuyệt đối không thể để cho đoàn phim chờ một người, đây là tối kỵ.”
“Hảo.” Tiêu Nghị ra mồ hôi lạnh, Lâm Nghiêu lại cổ vũ hắn vài câu, xoay người đi.
Lô Chu trở về bắt đầu gọi điện thoại, Tiêu Nghị còn ngồi trong phòng, chuẩn bị tùy thời nghe phân phó, phải chờ Lô Chu ngủ lại, Lô Chu tiếp vài cuộc điện thoại, Tiêu Nghị thấy tạm thời không có việc gì liền bắt đầu ăn mì ăn liền.
Lô Chu nói “Như thế nào ăn mì ăn liền? ! Thối chết!”
Tiêu Nghị suýt nữa đem mặt đập vào tô, ngậm dĩa ăn, cầm mì ăn đi vào WC ăn, Lô Chu lại nói “Trở về! Cậu còn chưa ăn cơm?”
“Không.” Tiêu Nghị nói.
“Gọi đồ ăn bên ngoài.” Lô Chu ném thực đơn sang, Tiêu Nghị vội hỏi “Không cần, hơn nửa đêm không cần phiền toái người khác, tôi thích ăn mì ăn liền.”
“Có tiền như thế nào sẽ ngại phiền toái?” Lô Chu cũng không thèm nhìn hắn nói “Đem mì ăn liền ném.”
Tiêu Nghị đành phải kêu thức ăn bên ngoài, ngồi ở trên ghế sa lông ăn, Lô Chu một bên nói điện thoại, một bên lại nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị hơi đói, ăn không quá nhanh, Lô Chu nói xong điện thoại, cùng bằng hữu ha ha ha ha hả a, còn bớt thời giờ mắng Tiêu Nghị một câu “Như thế nào ăn ít như vậy!”
Tiêu Nghị vô luận làm như thế nào đều bị mắng, phải kiên trì lại mở ra cà men, tái ăn thêm, Lô Chu hướng điện thoại đầu kia nói “Mắng trợ lý của tôi, đúng là tiểu hài nhi. Trương Hân Nhiên… Anh đừng để tôi nhắc tới cô ta… Tôi thật sự là chịu đủ rồi …”
Tiêu Nghị một bên nghe Lô Chu trong điện thoại càu nhàu, một bên dọn hộp cơm, lại đi lấy cho Lô Chu nước đá, may mắn Lô Chu hôm nay có chút mệt, không gây sức ép hắn lâu lắm, nói chuyện điện thoại xong lên trên giường ngủ.
“Ngày mai khởi quay quần áo chuẩn bị tốt chưa.” Lô Chu nhắc nhở nói.
“Ngày mai…” Tiêu Nghị nghĩ nghĩ nói “Mang khăn quàng cổ này có thể chứ.”
Tiêu Nghị tay trái cầm một chiếc khăn quàng cổ, tay phải cầm một chiếc khác, hắn cho rằng Lô Chu nhất định sẽ chọn cái kia nhưng Lô Chu chỉ tùy tiện nhìn liền nói “Có thể.”
“Quần áo đâu?” Tiêu Nghị đem 3 bộ quần áo ra cho Lô Chu chọn, Lô Chu lại chọn một bộ, lúc này mới chấm dứt, có thể ngủ.
Ngày hôm sau, Tiêu Nghị lái xe mang Lô Chu đến đoàn phim tập hợp, nơi đó đã đặt sẵn bàn thờ, heo quay, người tấp nập, truyền thông, fan hâm mộ, đoàn phim, bảo an, toàn bộ đúng chỗ, đến nỗi Tiêu Nghị cả mẹ cũng không nhận biết, máy chụp ảnh chụp tới chụp lui Lô Chu, đèn loang loáng, thời tiết lạnh, Lô Chu vây quanh khăn quàng cổ, đeo kính râm, hôm nay khan quàng cổ của Lô Chu phi thường xinh đẹp, là Tiêu Nghị chọn cho y.
Đó là fan tự tay đan cho Lô Chu, Tiêu Nghị trộm đem khăn quàng cổ lưu lại muốn mang, nhưng ngoài ý muốn chính là Lô Chu cư nhiên hiểu ý của Tiêu Nghị, hắn cũng chưa nói.
Khăn quàng cổ tất cả đều là tình yêu, mặt trên còn có hình Lô Chu cùng Trương Hân Nhiên , không ít fan cao hứng khóc, một đường điên cuồng la Lô Chu Lô Chu, bị chen trong đám người, năm phút đồng hồ sau, fan bắt đầu bạo động, cùng truyền thông phóng viên hỗn loạn, cuối cùng đổ một phóng viên lên bàn thờ phía dưới.
Tiêu Nghị cùng Lâm Nghiêu sợ tới mức hồn phi phách tán, cuống quít chạy tới giải thích với phóng viên.
Lô Chu cùng nữ chính Ninh Á Tình thắp hương, rót rượu, khởi quay.
“Hôm nay khăn quàng cổ chọn không tồi, fan hảo cảm, cậu cho cậu ta?” Lâm Nghiêu trở về nhỏ giọng hỏi.
“Anh ấy chọn.” Tiêu Nghị nhỏ giọng nói.
Lâm Nghiêu giơ ngón cái, Tiêu Nghị hỏi “Khởi quay vì cái gì phải bái thần?”
Lâm Nghiêu đáp “Không biết… Phong tục, bái thần khi khởi quay không nhất định phải thuận lợi, bất quá nếu không bái thần, quay phim lại không thuận lợi, cuối cùng nhất định sẽ trách không bái thần.”
Tiêu Nghị dở khóc dở cười, ngay sau đó truyền thông lại bắt đầu phỏng vấn, Lô Chu trước máy chụp ảnh thay đổi gương mặt, vui vẻ cười nói, thường thường còn chiếu cố một chút Ninh Á Tình, Ninh Á Tình thì một bộ nai con, mấy lần nhắc tới hợp tác với nam thần trong mộng, phi thường khẩn trương.
Lô Chu cười gật đầu, đạo diễn cho bọn họ rời đi, phỏng vấn xong, Lô Chu chạy thoát thân chui lên xe, đi lên nháy mắt biến sắc mặt, cả giận nói “Mẹ kiếp, vừa rồi ai ở nơi đó chê cười fan của tôi đánh nhau? Cậu nghe thấy được không?”
“Không… Không? A? Fan của anh đánh nhau sao? ? Không không… Các cô chỉ hữu hảo đẩy nhau một chút…” Tiêu Nghị trong lòng lộp bộp một chút, cảm thấy muốn xong đời, Lâm Nghiêu lại nói “Khoái, bên kia có fan kìa, vươn đầu ra đi, tỏ vẻ một chút.”
Lô Chu lau mặt, nháy mắt cắt thành thân thiết mỉm cười, tháo xuống kính râm, quay cửa kính xe xuống, ló đầu ra, vứt hôn gió cho nhóm fan đang oanh động bên đường hẻm.
“Tôi yêu các bạn!” Lô Chu lớn tiếng nói.
Bên ngoài tiếng thét có cảm giác tựa như bị tang thi tập kích hoặc là bom nguyên tử oanh tạc , Lô Chu lay động lên cửa sổ xe, lại nháy mắt biến sắc mặt, hướng Tiêu Nghị nói “Về sau ngươi chú ý một chút cho tôi, nhìn xem ai ở sau lưng bàn tán về tôi, tôi hoài nghi trong đoàn phim có người bí mật làm chuyện gì với tôi.”
“Nhất định.” Tiêu Nghị trên trán nổi hắc tuyến, nghĩ thầm rằng anh thuần túy nghĩ rất nhiều, nào có nhiều người như vậy.
Nhóm trợ lý sôi nổi hướng Tiêu Nghị chào hỏi, Tiêu Nghị nhất thời liền có loại cảm giác cáo mượn oai hùm—— Hiện tại tôi quản người sao?
Sự thật chứng minh tất cả đều là Tiêu Nghị suy nghĩ nhiều quá, nhóm trợ lý phần lớn đều là người trẻ tuổi, thực nhanh cũng quen Tiêu Nghị.
Đến trước Lâm Nghiêu có nói với hắn, mấy trợ lý này đều là mời tạm thời, cùng chức vị của bãn thân Tiêu Nghị hoàn toàn không giống, bọn họ mỗi tháng chỉ được nhận hai ba ngàn tiền lương, mọi việc cũng có thể kêu nhóm trợ lý đi làm. Nhưng không thể hỗn loạn quá, nhiều người nhiều miệng, nói nhiều sai nhiều, cùng bọn họ nói chuyện phiếm là được rồi, miễn cho bị người ta bàn tán trên mạng.
Bọn họ trong khoảng thời gian này phụ trách giúp đỡ Lô Chu, có phụ trách mua thức ăn nấu cơm, mát xa cho Lô Chu, chạy vặt lấy đồ, có bung dù, có chờ ở ngoài Studio cầm đồ, có phụ trách bưng cơm cho Lô Chu…
“Túi đựng cơm sao.” Tiêu Nghị tò mò hỏi.
“Không có người ngoài cậu có thể thử xem.” Lâm Nghiêu đáp “Tôi cảm thấy Lô Chu không có không quen có người đút cơm, cậu có thể tự tin vào mình một chút, nhưng là vì suy nghĩ an toàn cho cậu, lúc đút phải chú ý đúng mực, nếu cậu ta biểu hiện rõ ràng không nguyện ý liền không cần đút.”
Tiêu Nghị: “…”
Đêm đó, nhóm trợ lý đều tiến vào khách sạn cách vách khách sạn Lô Chu, Tiêu Nghị cất 5 chiếc điện thoại của họ, cũng nhận một chiếc SUV, phụ trách trong quá quay đưa cho Lô Chu, Lâm Nghiêu biết Tiêu Nghị không có tiền, cũng không có cách nào ứng trước, liền gửi cho hắn 5 vạn vào thẻ tín dụng cùng với 2 vạn tiền mặt kêu hắn cất kỹ, không đủ thì nói với công ty.
Ban đêm Tiêu Nghị bận luống cuống tay chân, đưa Lô Chu đến nhà ăn, Lâm Nghiêu bảo trợ lý của quản lý dẫn hắn đi làm quen địa hình nơi này, hơn nữa còn đi phòng hoá trang cùng vài Studio, miễn cho ngày hôm sau vội vội vàng vàng đi nhầm đường. Trợ lý đạo diễn là người Hương Cảng, toàn bộ hành trình đều dùng tiếng phổ thong nửa sống nửa chín, mỗi một câu Tiêu Nghị đều phải nhìn khẩu hình để lấp chỗ trống hết nửa ngày, hơn nữa sỡ ông nói gà bà nói vịt, nghe không hiểu đành phải gật đầu đúng vậy.
Cùng trợ lý đạo diễn vòng vo nửa vòng, Tiêu Nghị đã điên rồi, căn bản không biết trợ lý đang nói cái gì, điện thoại lại vang lên, lần này là Lô Chu gọi hắn đến nhà ăn, Lâm Nghiêu muốn tiến cử người cho hắn làm quen. Tiêu Nghị hoả tốc về nhà ăn, chờ bên ngoài bao sương, một lát sau Lâm Nghiêu kêu hắn đi vào, nữ chính, đạo diễn, người đại diện của nữ chính, giám chế, nhà sản xuất đều ở đó.
Lô Chu liền giới thiệu Tiêu Nghị, nói là trợ lý tư nhân của mình, Tiêu Nghị nghe được tên vài diễn viên phụ, quả thực như sấm bên tai, cẩn thận gật đầu cũng hướng bọn họ cười, nhìn Lô Chu, Lô Chu giống như không quá cao hứng.
“Hảo, cậu đi ra ngoài đi.” Lô Chu nói.
Tiêu Nghị liền đi ra, ngoài bao sương, nhân viên công tác đoàn phim ngồi mấy bàn, có người kêu hắn “Ăn cơm không? Lại đây cùng ăn đi.”
Tiêu Nghị khiêm tốn cười cười, ngồi xuống, chĩ quản lý có gặp qua hắn liền nhiệt tình kêu hắn ngồi, giới thiệu với hắn đây là ghi chép tại trường quay, cái kia là thợ make-up, cái kia là nhóm đồ đệ trang điểm, chụp ảnh man, đèn và đạo cụ, Tiêu Nghị quả thực là đầu choáng váng, căn bản không biết ai là ai.
“Cậu là…”
“Hậu cần.” Tiểu Ca ngồi bên cạnh Tiêu Nghị cười nói.
Tiêu Nghị cùng bọn họ nói chuyện phiếm vài câu, phát hiện bọn họ tựa hồ cũng quen biết, hơn nữa đến sớm hơn hắn, quản lý cười nói “Lô lão sư một chút cũng không có phách lối đâu, làm tôi yên tâm không ít.”
Tiêu Nghị thầm nghĩ nguyên lai còn không phách lối sao… Yêu cầu của các người với phách lối đều thật thấp… Hắn tiếu a a nói “Đúng vậy, Chu ca đối xử với hạ nhân cũng thực hảo, chưa bao giờ đánh tôi cũng không mắng tôi cũng không rống tôi, nói chuyện đều thực ôn hòa cũng không cay nghiệt, tôi là lần đầu tiên tới đoàn phim, thỉnh mọi người chiếu cố nhiều hơn. Có chỗ nào không tốt, nói thẳng là được.”
“A ——” Mọi người lý giải ánh mắt, thanh âm OS sắp từ trong lòng đập ra trực tiếp nện ở trên đầu Tiêu Nghị, thí dụ như người này quả thực là một bước lên trời, nên không phải là Lô Chu trai lơ (đĩ đực) cũng đoán không ra Lô Chu cũng tốt rốt cuộc ai là công ai là thụ người này một bộ mặt thụ ai nha đầu năm nay quá lộn xộn vẫn là bán thân thể Blab la bla…
Tiêu Nghị nghĩ thầm mẹ kiếp, nội tâm các người có thể khống chế một chút không, biểu tình như vậy cùng trực tiếp hô lên có cái gì khác nhau a, để làm sáng tỏ hiểu lầm còn nói “Bạn học đại học của tôi là cháu của Đỗ tổng.”
“A a a ——” Mọi người thấy ánh mắt của hắn lại thay đổi, quản lý cười nói “Cậu đã gặp qua Hân Nhiên tỷ sao.”
“Gặp qua gặp qua.” Tiêu Nghị nói “Hân Nhiên tỷ rất xinh đẹp, người cũng thực hảo.”
Quản lý nói “Tôi là fan của cô ấy, nếu có một ngày có thể cùng cô ấy hợp tác thì tốt rồi.”
“Tôi cũng thực chờ mong Lô lão sư cùng Hân nhiên đóng phim chung.” Thợ make-up cười nói “Nhất định rất có cảm giác.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tiêu Nghị cười nói.
“Đến đoàn phim, cảm giác giống như là người một nhà.” Quản lý thân thiết nói “Thiệt nhiều tân nhân hơ khô thẻ tre đều luyến tiếc đi, còn khóc, đạo diễn cùng đoàn đội tình cảm đều hảo, mấy lần tới đoàn phim cậu sẽ thích bầu không khí này, không quen không quan hệ, từ từ sẽ quen.”
Tiêu Nghị quả thật có chút chờ mong công tác đoàn đội, cho dù là lư hữu đoàn, đi ra ngoài mười ngày nửa tháng trở về cũng có thể trở thành bạn tốt, đoàn phim đồng cam cộng khổ đương nhiên sẽ sinh ra tình cảm.
Thời gian này Lô Chu chờ cơm nước xong đi ra, tất cả mọi người đứng dậy, giám chế lại nói “Mọi người từ từ ăn, tôi đi tâm sự với Lý đạo.”
Những người khác có thể từ từ ăn, Tiêu Nghị lại không thể từ từ ăn, thịt gà trong chén còn chưa có ăn liền đi theo Lô Chu đứng lên, Lô Chu mang theo Tiêu Nghị đi ra ngoài, cùng đạo diễn cáo biệt, lên xe đi.
Lâm Nghiêu cũng lên xe, Tiêu Nghị hỏi “Đi đâu.”
“Về khách sạn.” Lô Chu mặt đen.
Tiêu Nghị thầm nghĩ xong đời, không biết ở bên trong lại bị kích thích cái gì, Lâm Nghiêu liền cười nói “Cậu cùng một tân nhân phân cao thấp làm như thế nào.”
“Nha.” Lô Chu lạnh lùng nói “Phân Phân Chung muốn làm ảnh hậu, tôi dám hợp tác với cô ta sao? Có một cha nuôi rồi.”
“Hảo hảo, bớt giận.” Lâm Nghiêu nói.
Tiêu Nghị đoán được nữ nhân vật chính không biết nói gì đó, không chừng có quỳ xuống ngưỡng mặt cùng Lô Chu nói chuyện, vì thế làm y cảm thấy khó chịu, đang âm thầm buồn cười, Lô Chu lại dời đi mục tiêu, vỗ một chút đầu Tiêu Nghị, suýt nữa đánh hắn ghé vào tay lái, cả giận nói “Cậu là người của tôi, lúc cậu đi vào sao lại khúm núm, khom lưng uốn gối! Làm tôi mất mặt!”
“Tôi tôi tôi… Tôi không biết.” Tiêu Nghị trong lòng phun tào anh cư nhiên còn biết khom lưng uốn gối loại thành ngữ này, rất có văn hóa đi, ngoài miệng nói “Tôi không nghĩ tới cái này, thực xin lỗi Chu ca, lần sau nhất định sửa lại…”
“Cậu đừng đổ hết vào đầu cậu ấy?” Lâm Nghiêu nói “Cậu ấy biểu hiện rất tốt, khiêm tốn cẩn thận, làm tân nhân không phải thực bình thường sao?”
“Thực xin lỗi.” Tiêu Nghị vội giải thích nói “Trước kia tôi đều ở trên TV nhìn thấy bọn họ… Một chút không kịp phản ứng.”
“Trong bao sương nhiều người như vậy.” Minh tinh Lô Chu quả thực kiêu ngạo muốn ngồi lên đầu Tiêu Nghị, lại nói “Ai đại bài hơn tôi? Chính cậu nói, có người nổi danh hơn tôi sao?”
Tiêu Nghị: “…”
“Hảo hảo.” Lâm Nghiêu nói “Tân nhân cũng đều không hiểu chuyện, cậu xem Hoàng Quân, không phải thực cung kính với cậu sao?”
“Đều nịnh bợ thôi.” Lô Chu cười lạnh nói “Còn có, cậu nhìn cậu đi, đi ra cùng quản lý ghi chép tại trường quay tán gẫu cao hứng như vậy, cậu muốn làm chứ gì?”
“A?” Tiêu Nghị không biết sao lại chọc tới y.
“Sao cậu không chú ý một chút?” Lô Chu nói “Nhiều lần bát quái đều là nhân viên công tác .”
Tiêu Nghị nghĩ thầm rằng cẩn thận một chút thì tốt rồi, không cần xem thường người làm công như vậy, vội hỏi “Lần sau không tán gẫu, nhất định sẽ chú ý.”
Lâm Nghiêu nói “Điện ảnh và truyền hình vòng thủy rất sâu, tận lực đừng thảo luận bát quái của Lô Chu tại đoàn phim.”
Lô Chu lại hỏi “Bọn họ nói tôi cái gì?”
“Không nói gì.” Tiêu Nghị nghĩ thầm rằng liền tính đối với anh có phê bình kín đáo cũng không có khả năng nói cho tôi nghe đi, tựa như thực công đạo nói “Nói anh tốt, không đùa giỡn đại bài, cùng Hân Nhiên tỷ thực xứng đôi.”
Lô Chu nói “Trừ bỏ lúc tôi không ở đây, nếu không cậu chỉ cần đi theo tôi là được, còn lại người đại diện mời cậu ăn cơm, cậu có thể đi, cái gì ghi chép tại trường quay tiểu đồ đệ ánh sáng mượn sức cậu, cậu đứng đắn chút cho tôi, đừng người nào cũng phản ứng.”
Tiêu Nghị: “Vâng.”
Lâm Nghiêu tối ngày hôm sau phải trở về Bắc Kinh, đến khách sạn lại dặn dò “Ngày mai khởi quay, ngày mốt bắt đầu, nhớ lấy nhớ lấy ngàn vạn lần không được đến trễ, tuyệt đối không thể để cho đoàn phim chờ một người, đây là tối kỵ.”
“Hảo.” Tiêu Nghị ra mồ hôi lạnh, Lâm Nghiêu lại cổ vũ hắn vài câu, xoay người đi.
Lô Chu trở về bắt đầu gọi điện thoại, Tiêu Nghị còn ngồi trong phòng, chuẩn bị tùy thời nghe phân phó, phải chờ Lô Chu ngủ lại, Lô Chu tiếp vài cuộc điện thoại, Tiêu Nghị thấy tạm thời không có việc gì liền bắt đầu ăn mì ăn liền.
Lô Chu nói “Như thế nào ăn mì ăn liền? ! Thối chết!”
Tiêu Nghị suýt nữa đem mặt đập vào tô, ngậm dĩa ăn, cầm mì ăn đi vào WC ăn, Lô Chu lại nói “Trở về! Cậu còn chưa ăn cơm?”
“Không.” Tiêu Nghị nói.
“Gọi đồ ăn bên ngoài.” Lô Chu ném thực đơn sang, Tiêu Nghị vội hỏi “Không cần, hơn nửa đêm không cần phiền toái người khác, tôi thích ăn mì ăn liền.”
“Có tiền như thế nào sẽ ngại phiền toái?” Lô Chu cũng không thèm nhìn hắn nói “Đem mì ăn liền ném.”
Tiêu Nghị đành phải kêu thức ăn bên ngoài, ngồi ở trên ghế sa lông ăn, Lô Chu một bên nói điện thoại, một bên lại nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị hơi đói, ăn không quá nhanh, Lô Chu nói xong điện thoại, cùng bằng hữu ha ha ha ha hả a, còn bớt thời giờ mắng Tiêu Nghị một câu “Như thế nào ăn ít như vậy!”
Tiêu Nghị vô luận làm như thế nào đều bị mắng, phải kiên trì lại mở ra cà men, tái ăn thêm, Lô Chu hướng điện thoại đầu kia nói “Mắng trợ lý của tôi, đúng là tiểu hài nhi. Trương Hân Nhiên… Anh đừng để tôi nhắc tới cô ta… Tôi thật sự là chịu đủ rồi …”
Tiêu Nghị một bên nghe Lô Chu trong điện thoại càu nhàu, một bên dọn hộp cơm, lại đi lấy cho Lô Chu nước đá, may mắn Lô Chu hôm nay có chút mệt, không gây sức ép hắn lâu lắm, nói chuyện điện thoại xong lên trên giường ngủ.
“Ngày mai khởi quay quần áo chuẩn bị tốt chưa.” Lô Chu nhắc nhở nói.
“Ngày mai…” Tiêu Nghị nghĩ nghĩ nói “Mang khăn quàng cổ này có thể chứ.”
Tiêu Nghị tay trái cầm một chiếc khăn quàng cổ, tay phải cầm một chiếc khác, hắn cho rằng Lô Chu nhất định sẽ chọn cái kia nhưng Lô Chu chỉ tùy tiện nhìn liền nói “Có thể.”
“Quần áo đâu?” Tiêu Nghị đem 3 bộ quần áo ra cho Lô Chu chọn, Lô Chu lại chọn một bộ, lúc này mới chấm dứt, có thể ngủ.
Ngày hôm sau, Tiêu Nghị lái xe mang Lô Chu đến đoàn phim tập hợp, nơi đó đã đặt sẵn bàn thờ, heo quay, người tấp nập, truyền thông, fan hâm mộ, đoàn phim, bảo an, toàn bộ đúng chỗ, đến nỗi Tiêu Nghị cả mẹ cũng không nhận biết, máy chụp ảnh chụp tới chụp lui Lô Chu, đèn loang loáng, thời tiết lạnh, Lô Chu vây quanh khăn quàng cổ, đeo kính râm, hôm nay khan quàng cổ của Lô Chu phi thường xinh đẹp, là Tiêu Nghị chọn cho y.
Đó là fan tự tay đan cho Lô Chu, Tiêu Nghị trộm đem khăn quàng cổ lưu lại muốn mang, nhưng ngoài ý muốn chính là Lô Chu cư nhiên hiểu ý của Tiêu Nghị, hắn cũng chưa nói.
Khăn quàng cổ tất cả đều là tình yêu, mặt trên còn có hình Lô Chu cùng Trương Hân Nhiên , không ít fan cao hứng khóc, một đường điên cuồng la Lô Chu Lô Chu, bị chen trong đám người, năm phút đồng hồ sau, fan bắt đầu bạo động, cùng truyền thông phóng viên hỗn loạn, cuối cùng đổ một phóng viên lên bàn thờ phía dưới.
Tiêu Nghị cùng Lâm Nghiêu sợ tới mức hồn phi phách tán, cuống quít chạy tới giải thích với phóng viên.
Lô Chu cùng nữ chính Ninh Á Tình thắp hương, rót rượu, khởi quay.
“Hôm nay khăn quàng cổ chọn không tồi, fan hảo cảm, cậu cho cậu ta?” Lâm Nghiêu trở về nhỏ giọng hỏi.
“Anh ấy chọn.” Tiêu Nghị nhỏ giọng nói.
Lâm Nghiêu giơ ngón cái, Tiêu Nghị hỏi “Khởi quay vì cái gì phải bái thần?”
Lâm Nghiêu đáp “Không biết… Phong tục, bái thần khi khởi quay không nhất định phải thuận lợi, bất quá nếu không bái thần, quay phim lại không thuận lợi, cuối cùng nhất định sẽ trách không bái thần.”
Tiêu Nghị dở khóc dở cười, ngay sau đó truyền thông lại bắt đầu phỏng vấn, Lô Chu trước máy chụp ảnh thay đổi gương mặt, vui vẻ cười nói, thường thường còn chiếu cố một chút Ninh Á Tình, Ninh Á Tình thì một bộ nai con, mấy lần nhắc tới hợp tác với nam thần trong mộng, phi thường khẩn trương.
Lô Chu cười gật đầu, đạo diễn cho bọn họ rời đi, phỏng vấn xong, Lô Chu chạy thoát thân chui lên xe, đi lên nháy mắt biến sắc mặt, cả giận nói “Mẹ kiếp, vừa rồi ai ở nơi đó chê cười fan của tôi đánh nhau? Cậu nghe thấy được không?”
“Không… Không? A? Fan của anh đánh nhau sao? ? Không không… Các cô chỉ hữu hảo đẩy nhau một chút…” Tiêu Nghị trong lòng lộp bộp một chút, cảm thấy muốn xong đời, Lâm Nghiêu lại nói “Khoái, bên kia có fan kìa, vươn đầu ra đi, tỏ vẻ một chút.”
Lô Chu lau mặt, nháy mắt cắt thành thân thiết mỉm cười, tháo xuống kính râm, quay cửa kính xe xuống, ló đầu ra, vứt hôn gió cho nhóm fan đang oanh động bên đường hẻm.
“Tôi yêu các bạn!” Lô Chu lớn tiếng nói.
Bên ngoài tiếng thét có cảm giác tựa như bị tang thi tập kích hoặc là bom nguyên tử oanh tạc , Lô Chu lay động lên cửa sổ xe, lại nháy mắt biến sắc mặt, hướng Tiêu Nghị nói “Về sau ngươi chú ý một chút cho tôi, nhìn xem ai ở sau lưng bàn tán về tôi, tôi hoài nghi trong đoàn phim có người bí mật làm chuyện gì với tôi.”
“Nhất định.” Tiêu Nghị trên trán nổi hắc tuyến, nghĩ thầm rằng anh thuần túy nghĩ rất nhiều, nào có nhiều người như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook