Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
-
Chương 30: Mạnh mẽ đối đầu
Tin tức Nhiếp Chính vương muốn chọn mỹ nhân khi được tung ra, lập tức khiến cả vương triều Hạo Hãn chấn động, các quan to quyền quý, phú hộ lập tức đưa ra khuê nữ tốt nhất, thả ra ngoài là có thể trêu hoa ghẹo nguyệt, mời nhiều sư phụ tài nghệ cho các nàng, lại đi Cẩm Thượng Các đặt may xiêm áo, càng hi vọng được hồi báo, bỏ ra càng lớn, nhưng mà, cũng may tú nương ở Cẩm Thượng Các nhiều, cho dù là đặt may, trong vòng ba ngày, là có thể tự đích thân đưa xiêm áo đến phủ.
Dĩ nhiên, bạc sẽ xếp hạng thứ tự ưu tiên, có bạc, ngươi sẽ được xem là đại gia, không có bạc, lại muốn thể diện, nhất định phải chọn một món thanh toán bạc cho thợ may ở đó, trở về vẫn có thể nói khoác với người khác, dù sao xiêm áo của Cẩm Thượng Các, cho tới nay dùng để khoe khoang chính là cấp bậc bên trên.
"Tiểu thư, ha ha ha, mấy ngày nay kiếm......" Âu Dương Hạo cầm sổ sách, vui vẻ đi vào thư phòng, lại thấy cả người Phượng Khuynh Thành lạnh băng đứng ở trước cửa sổ, nụ cười trên mặt bỗng nhiên biến mất.
Không thể mang Thiên Sơn Tuyết Liên trở lại, Phượng Khuynh Thành khó chịu, không muốn nói, cứ đứng như vậy, những thuộc hạ như bọn họ, nhìn thấy liền hiểu.
Cảm nhận được sự kìm nén của Âu Dương Hạo, Phượng Khuynh Thành xoay người, cười một tiếng với Âu Dương Hạo, "Mấy ngày nay kiếm không ít bạc chứ?"
"Dạ, kiếm không ít, kiểu xiêm áo tiểu thư vẽ ra, ngay lập tức bị mua hết sạch, mà xiêm áo của các tiểu thư, đang gấp gáp hoàn thành, vải vóc gì đó, Đường chủ các nơi đã phái đưa tới!"
Phượng Khuynh Thành gật đầu, rất hài lòng, "Người đi báo danh nhiều không?"
"Nhiều, người rất đông đúc, nhưng mà......"
Âu Dương Hạo muốn nói lại thôi, Phượng Khuynh Thành thoáng nhíu mày, ý bảo Âu Dương Hạo nói tiếp.
"Nhưng mà, phàm là người tới báo danh, phải tự mình đi vào, ở trước mặt Nhiếp Chính vương biểu diễn tài nghệ, thông qua, mới có thể ghi tên!"
Phượng Khuynh Thành không nói gì.
Trong lòng hiểu, sợ là Quân Vũ Nguyệt muốn dùng Thiên Sơn Tuyết Liên, dẫn nàng xuất hiện.
"Âu Dương, để Lâm Nguyên Lâm Phong bảo vệ Mặc Hàm Mạt Vũ thật tốt, ta không hy vọng có một chút ngoài ý muốn!"
"Dạ!" Diễn đàn L# ê Q ^&* uý Đ[email protected] Ôn
"Ngoài ra, để Hồng Tụ Thiêm Hương tới đây trang điểm ăn mặc cho ta, chúng ta đi ghi danh, thuận tiện tìm cho ta một cây cổ cầm, mang theo đồ dự phòng......" Phượng Khuynh Thành nói xong, dừng một chút mới lên tiếng, "Thôi, không cần mang theo cổ cầm, Lam Nguyệt am hiểu nhất chính là Cầm Kỹ, ta không thể vượt qua nàng đâu!"
Trước khi trang điểm ăn mặc, đi đến tìm Phượng Mặc Hàm, Mạt Vũ, nói cho bọn chúng biết, nàng có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, trời tối sẽ trở lại cùng bọn chúng ăn cơm tối.
Hai hài tử mặc dù không ngừng lo lắng, nhưng vẫn hiểu chuyện gật đầu, đưa mắt nhìn Phượng Khuynh Thành ra cửa rời nhà.
Trước cửa lớn Nhiếp Chính Vương phủ.
Quân Vũ Nguyệt híp mắt nhìn một đám cô nương tô son điểm phấn ca hát khiêu vũ, vẽ tranh, đánh cờ, chỉ cần có chút vẻ thùy mị, Quân Vũ Nguyệt liền ý bảo quản gia ghi nhớ, nhưng mà, vẫn loại bỏ rất nhiều.
Từ buổi sáng đến trưa, thật ra thì Quân Vũ Nguyệt hơi mệt chút.
Nhưng vẫn chắc chắn, nàng sẽ đến, nhất định trở lại.
Buổi trưa canh ba.
Một chiếc xe ngựa lộng lẫy, hoa lệ khoa trương, bên ngoài có tám tỳ nữ tùy tùng, đánh xe ngựa là một nam tử trung niên gầy gò, nam tử kia ánh mắt trầm trầm, giấu giếm khả năng, chuyên tâm đánh xe.
Sau lưng xe ngựa, bốn nam tử mặc xiêm áo xanh, tay cầm bảo kiếm, sắc mặt lạnh lùng.
Xe ngựa chậm rãi tiến đến, dừng lại ở trước Nhiếp Chính vương phủ.
Dẫn đến sư chú ý của tất cả dân chúng mỹ nhân, ngay cả thân thể Quân Vũ Nguyệt cũng không nhịn được hơi giật giật, tay bưng ly trà, khẽ siết chặt, gương mặt hàn băng ngàn năm có thần sắc khác, nhếch miệng lên nở một nụ cười vô cùng nhạt.
Không rõ ràng, có tồn tại hay không.
Xe ngựa dừng lại, nam tử đánh xe ngựa lập tức nhảy xuống xe ngựa, từ sau xe ngựa bưng ghế đẩu ra, đặt ở trước xe ngựa, rèm xe ngựa bị một bàn tay nhỏ bé trắng thuần vén lên, một cô nương mặc xiêm áo màu hồng chui ra khỏi xe ngựa, cả người hồng rực, vô cùng khoa trương, nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, ngay sau đó một cô nương mặc xiêm áo màu lam chui ra khỏi xe ngựa, lại lui tới bên cạnh xe ngựa, rất cung kính vươn tay vào bên trong xe ngựa.
Một bàn tay thon dài mảnh mai non mịm đưa ra, sau đó, một thân trang phục tinh xảo thuần trắng, phác họa vòng eo thật nhỏ của nàng, không đầy một nắm tay, dưới chân mang giày thêu cao thuần trắng, tóc dài xõa ở phía sau, trên trán đeo trang sức bạc tinh tế, mặt trắng nõn như ngọc không tỳ vết, đôi mô đỏ như lửa, đứng ở trên xe ngựa, trong mắt đầy ý cười, nhìn mọi người xung quanh nhìn đến ngẩn ngơ!
Phượng Khuynh Thành cười.
Nàng muốn chính là hiệu quả này.
Từ từ, mặc cho Hồng Tụ đỡ nàng xuống xe ngựa, từ từ đi tới trước Quân Vũ Nguyệt.
Hai mắt nhìn nhau, điện quang hỏa thạch (Ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa).
Một người gương mặt tràn đầy kinh ngạc không che giấu được, một người không chút nào che giấu biểu cảm vì tình thế bắt buộc cùng sự tức giận.
Bọn họ, lần đầu tiên, mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt nhau, Phượng Khuynh Thành không có cố ý khoe mẽ lấy lòng, Quân Vũ Nguyệt cũng không có cố ý cưng chiều gấp bội, bọn họ, giống như là người xa lạ lần đầu tiên gặp nhau, nhưng......
Phượng Khuynh Thành liên tục cười, cười như hoa như sương.
Nhìn Quân Vũ Nguyệt ngồi ở trên ghế, mặt bình tĩnh, nhưng mà tròng mắt đã bán đứng hắn, đi về phía trước mấy bước, khẽ phúc thân hành lễ, "Ta gặp qua Vương gia, Vương gia vạn phúc!"
Con ngươi Quân Vũ Nguyệt nhẹ rủ xuống, khoát tay ý bảo Phượng Khuynh Thành miễn lễ.
Đợi Phượng Khuynh Thành đứng dậy, khóe mắt đuôi mày mỉm cười, nhẹ nhàng nhìn hắn, trong lòng Quân Vũ Nguyệt căng thẳng, nụ cười cười này, thật đẹp, quá mị hoặc, nhưng cũng mang theo khiêu khích, không chút che giấu hận ý.
Nàng hận hắn? Diễn đàn L# ê Q ^&* uý Đ[email protected] Ôn
Đúng rồi, là nên hận!
Quân Vũ Nguyệt không nói gì, bên cạnh quản gia lại người đổ mồ hôi lạnh, nhìn trận thế này của Phượng Khuynh Thành, quản gia cũng sẽ không ngây ngốc cho là, Phượng Khuynh Thành chính là nha hoàn Phượng Nhi của Nhiếp Chính Vương phủ.
Cung cung kính kính, quy củ, "Xin hỏi, ngài biểu diễn tài nghệ gì?"
"Ta không có tài nghệ để biểu diễn, hôm nay, chỉ muốn nhìn thấy dung nhan của Vương gia mà thôi......" Phượng Khuynh Thành nói xong, lại đi vài bước về phía Quân Vũ Nguyệt.
Cự ly mười bước, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn......
Dân chúng, các cô nương, đều đang tính toán, lúc nào thì Phượng Khuynh Thành bị đánh bay ra ngoài.
Ba bước, hai bước, lúc chỉ còn cách Quân Vũ Nguyệt một bước, Phượng Khuynh Thành ngừng lại, nhẹ nhàng mỉm cười.
Quân Vũ Nguyệt đứng lên, thân thể hơi khom, cúi đầu ở bên tai Phượng Khuynh Thành trầm giọng nói, "Ngươi là tới thị uy sao?"
"Vương gia, ngươi cứ nói đi?" Phượng Khuynh Thành nói xong, ngẩng đầu nhìn Quân Vũ Nguyệt, trong con ngươi, ngọn lửa khẽ cháy.
"Bổn vương mỏi mắt mong chờ!"
Quân Vũ Nguyệt nói xong, cất bước chuẩn bị rời đi, bước chân ra cửa lại rụt trở về, cúi đầu, nói ở bên tai Phượng Khuynh Thành, "Muốn Thiên Sơn Tuyết Liên sao?"
Vừa nghe đến Thiên Sơn Tuyết Liên, Phượng Khuynh Thành bỗng nhiên nghiêng đầu, môi đỏ mọng lướt qua mặt của Quân Vũ Nguyệt, Quân Vũ Nguyệt lại hoảng sợ lui về sau một bước.
Sự lớn mật của Phượng Khuynh Thành, dẫn tới một hồi tiếng hít khí......
Phượng Khuynh Thành lại không nhúc nhích, giống như mới vừa rồi, môi của nàng vốn cũng không có chạm vào mặt của Quân Vũ Nguyệt, không có áy náy, không có giải thích gì.
Lúc nhìn về phía Quân Vũ Nguyệt, còn mang theo một chút hài lòng, cùng khiêu khích.
Dưới con mắt mọi người vô lễ với ngươi, thế nào?
Lúc đầu kinh ngạc, sau khi khiếp sợ, Quân Vũ Nguyệt nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, lại nói với Phượng Khuynh Thành một câu, "Thiên Sơn Tuyết Liên đang ở Tàng Bảo Các, có bản lĩnh, chỉ một thân một mình, tùy thời tới lấy!"
Phượng Khuynh Thành nghe vậy, ngay sau đó nghênh chiến, "Phượng Khuynh Thành, cung kính không bằng tuân mệnh!"
Dĩ nhiên, bạc sẽ xếp hạng thứ tự ưu tiên, có bạc, ngươi sẽ được xem là đại gia, không có bạc, lại muốn thể diện, nhất định phải chọn một món thanh toán bạc cho thợ may ở đó, trở về vẫn có thể nói khoác với người khác, dù sao xiêm áo của Cẩm Thượng Các, cho tới nay dùng để khoe khoang chính là cấp bậc bên trên.
"Tiểu thư, ha ha ha, mấy ngày nay kiếm......" Âu Dương Hạo cầm sổ sách, vui vẻ đi vào thư phòng, lại thấy cả người Phượng Khuynh Thành lạnh băng đứng ở trước cửa sổ, nụ cười trên mặt bỗng nhiên biến mất.
Không thể mang Thiên Sơn Tuyết Liên trở lại, Phượng Khuynh Thành khó chịu, không muốn nói, cứ đứng như vậy, những thuộc hạ như bọn họ, nhìn thấy liền hiểu.
Cảm nhận được sự kìm nén của Âu Dương Hạo, Phượng Khuynh Thành xoay người, cười một tiếng với Âu Dương Hạo, "Mấy ngày nay kiếm không ít bạc chứ?"
"Dạ, kiếm không ít, kiểu xiêm áo tiểu thư vẽ ra, ngay lập tức bị mua hết sạch, mà xiêm áo của các tiểu thư, đang gấp gáp hoàn thành, vải vóc gì đó, Đường chủ các nơi đã phái đưa tới!"
Phượng Khuynh Thành gật đầu, rất hài lòng, "Người đi báo danh nhiều không?"
"Nhiều, người rất đông đúc, nhưng mà......"
Âu Dương Hạo muốn nói lại thôi, Phượng Khuynh Thành thoáng nhíu mày, ý bảo Âu Dương Hạo nói tiếp.
"Nhưng mà, phàm là người tới báo danh, phải tự mình đi vào, ở trước mặt Nhiếp Chính vương biểu diễn tài nghệ, thông qua, mới có thể ghi tên!"
Phượng Khuynh Thành không nói gì.
Trong lòng hiểu, sợ là Quân Vũ Nguyệt muốn dùng Thiên Sơn Tuyết Liên, dẫn nàng xuất hiện.
"Âu Dương, để Lâm Nguyên Lâm Phong bảo vệ Mặc Hàm Mạt Vũ thật tốt, ta không hy vọng có một chút ngoài ý muốn!"
"Dạ!" Diễn đàn L# ê Q ^&* uý Đ[email protected] Ôn
"Ngoài ra, để Hồng Tụ Thiêm Hương tới đây trang điểm ăn mặc cho ta, chúng ta đi ghi danh, thuận tiện tìm cho ta một cây cổ cầm, mang theo đồ dự phòng......" Phượng Khuynh Thành nói xong, dừng một chút mới lên tiếng, "Thôi, không cần mang theo cổ cầm, Lam Nguyệt am hiểu nhất chính là Cầm Kỹ, ta không thể vượt qua nàng đâu!"
Trước khi trang điểm ăn mặc, đi đến tìm Phượng Mặc Hàm, Mạt Vũ, nói cho bọn chúng biết, nàng có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, trời tối sẽ trở lại cùng bọn chúng ăn cơm tối.
Hai hài tử mặc dù không ngừng lo lắng, nhưng vẫn hiểu chuyện gật đầu, đưa mắt nhìn Phượng Khuynh Thành ra cửa rời nhà.
Trước cửa lớn Nhiếp Chính Vương phủ.
Quân Vũ Nguyệt híp mắt nhìn một đám cô nương tô son điểm phấn ca hát khiêu vũ, vẽ tranh, đánh cờ, chỉ cần có chút vẻ thùy mị, Quân Vũ Nguyệt liền ý bảo quản gia ghi nhớ, nhưng mà, vẫn loại bỏ rất nhiều.
Từ buổi sáng đến trưa, thật ra thì Quân Vũ Nguyệt hơi mệt chút.
Nhưng vẫn chắc chắn, nàng sẽ đến, nhất định trở lại.
Buổi trưa canh ba.
Một chiếc xe ngựa lộng lẫy, hoa lệ khoa trương, bên ngoài có tám tỳ nữ tùy tùng, đánh xe ngựa là một nam tử trung niên gầy gò, nam tử kia ánh mắt trầm trầm, giấu giếm khả năng, chuyên tâm đánh xe.
Sau lưng xe ngựa, bốn nam tử mặc xiêm áo xanh, tay cầm bảo kiếm, sắc mặt lạnh lùng.
Xe ngựa chậm rãi tiến đến, dừng lại ở trước Nhiếp Chính vương phủ.
Dẫn đến sư chú ý của tất cả dân chúng mỹ nhân, ngay cả thân thể Quân Vũ Nguyệt cũng không nhịn được hơi giật giật, tay bưng ly trà, khẽ siết chặt, gương mặt hàn băng ngàn năm có thần sắc khác, nhếch miệng lên nở một nụ cười vô cùng nhạt.
Không rõ ràng, có tồn tại hay không.
Xe ngựa dừng lại, nam tử đánh xe ngựa lập tức nhảy xuống xe ngựa, từ sau xe ngựa bưng ghế đẩu ra, đặt ở trước xe ngựa, rèm xe ngựa bị một bàn tay nhỏ bé trắng thuần vén lên, một cô nương mặc xiêm áo màu hồng chui ra khỏi xe ngựa, cả người hồng rực, vô cùng khoa trương, nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, ngay sau đó một cô nương mặc xiêm áo màu lam chui ra khỏi xe ngựa, lại lui tới bên cạnh xe ngựa, rất cung kính vươn tay vào bên trong xe ngựa.
Một bàn tay thon dài mảnh mai non mịm đưa ra, sau đó, một thân trang phục tinh xảo thuần trắng, phác họa vòng eo thật nhỏ của nàng, không đầy một nắm tay, dưới chân mang giày thêu cao thuần trắng, tóc dài xõa ở phía sau, trên trán đeo trang sức bạc tinh tế, mặt trắng nõn như ngọc không tỳ vết, đôi mô đỏ như lửa, đứng ở trên xe ngựa, trong mắt đầy ý cười, nhìn mọi người xung quanh nhìn đến ngẩn ngơ!
Phượng Khuynh Thành cười.
Nàng muốn chính là hiệu quả này.
Từ từ, mặc cho Hồng Tụ đỡ nàng xuống xe ngựa, từ từ đi tới trước Quân Vũ Nguyệt.
Hai mắt nhìn nhau, điện quang hỏa thạch (Ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa).
Một người gương mặt tràn đầy kinh ngạc không che giấu được, một người không chút nào che giấu biểu cảm vì tình thế bắt buộc cùng sự tức giận.
Bọn họ, lần đầu tiên, mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt nhau, Phượng Khuynh Thành không có cố ý khoe mẽ lấy lòng, Quân Vũ Nguyệt cũng không có cố ý cưng chiều gấp bội, bọn họ, giống như là người xa lạ lần đầu tiên gặp nhau, nhưng......
Phượng Khuynh Thành liên tục cười, cười như hoa như sương.
Nhìn Quân Vũ Nguyệt ngồi ở trên ghế, mặt bình tĩnh, nhưng mà tròng mắt đã bán đứng hắn, đi về phía trước mấy bước, khẽ phúc thân hành lễ, "Ta gặp qua Vương gia, Vương gia vạn phúc!"
Con ngươi Quân Vũ Nguyệt nhẹ rủ xuống, khoát tay ý bảo Phượng Khuynh Thành miễn lễ.
Đợi Phượng Khuynh Thành đứng dậy, khóe mắt đuôi mày mỉm cười, nhẹ nhàng nhìn hắn, trong lòng Quân Vũ Nguyệt căng thẳng, nụ cười cười này, thật đẹp, quá mị hoặc, nhưng cũng mang theo khiêu khích, không chút che giấu hận ý.
Nàng hận hắn? Diễn đàn L# ê Q ^&* uý Đ[email protected] Ôn
Đúng rồi, là nên hận!
Quân Vũ Nguyệt không nói gì, bên cạnh quản gia lại người đổ mồ hôi lạnh, nhìn trận thế này của Phượng Khuynh Thành, quản gia cũng sẽ không ngây ngốc cho là, Phượng Khuynh Thành chính là nha hoàn Phượng Nhi của Nhiếp Chính Vương phủ.
Cung cung kính kính, quy củ, "Xin hỏi, ngài biểu diễn tài nghệ gì?"
"Ta không có tài nghệ để biểu diễn, hôm nay, chỉ muốn nhìn thấy dung nhan của Vương gia mà thôi......" Phượng Khuynh Thành nói xong, lại đi vài bước về phía Quân Vũ Nguyệt.
Cự ly mười bước, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn......
Dân chúng, các cô nương, đều đang tính toán, lúc nào thì Phượng Khuynh Thành bị đánh bay ra ngoài.
Ba bước, hai bước, lúc chỉ còn cách Quân Vũ Nguyệt một bước, Phượng Khuynh Thành ngừng lại, nhẹ nhàng mỉm cười.
Quân Vũ Nguyệt đứng lên, thân thể hơi khom, cúi đầu ở bên tai Phượng Khuynh Thành trầm giọng nói, "Ngươi là tới thị uy sao?"
"Vương gia, ngươi cứ nói đi?" Phượng Khuynh Thành nói xong, ngẩng đầu nhìn Quân Vũ Nguyệt, trong con ngươi, ngọn lửa khẽ cháy.
"Bổn vương mỏi mắt mong chờ!"
Quân Vũ Nguyệt nói xong, cất bước chuẩn bị rời đi, bước chân ra cửa lại rụt trở về, cúi đầu, nói ở bên tai Phượng Khuynh Thành, "Muốn Thiên Sơn Tuyết Liên sao?"
Vừa nghe đến Thiên Sơn Tuyết Liên, Phượng Khuynh Thành bỗng nhiên nghiêng đầu, môi đỏ mọng lướt qua mặt của Quân Vũ Nguyệt, Quân Vũ Nguyệt lại hoảng sợ lui về sau một bước.
Sự lớn mật của Phượng Khuynh Thành, dẫn tới một hồi tiếng hít khí......
Phượng Khuynh Thành lại không nhúc nhích, giống như mới vừa rồi, môi của nàng vốn cũng không có chạm vào mặt của Quân Vũ Nguyệt, không có áy náy, không có giải thích gì.
Lúc nhìn về phía Quân Vũ Nguyệt, còn mang theo một chút hài lòng, cùng khiêu khích.
Dưới con mắt mọi người vô lễ với ngươi, thế nào?
Lúc đầu kinh ngạc, sau khi khiếp sợ, Quân Vũ Nguyệt nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, lại nói với Phượng Khuynh Thành một câu, "Thiên Sơn Tuyết Liên đang ở Tàng Bảo Các, có bản lĩnh, chỉ một thân một mình, tùy thời tới lấy!"
Phượng Khuynh Thành nghe vậy, ngay sau đó nghênh chiến, "Phượng Khuynh Thành, cung kính không bằng tuân mệnh!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook