Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
-
Chương 17: Khí thế cường đại
"Hèn hạ!"
Phượng Khuynh Thành tức giận mắng một tiếng, cầm chung tổ yến lên, nhanh chóng ném về phía Quân Vũ Thường, Quân Vũ Thường không ngờ Phượng Khuynh Thành chợt ra tay, hơn nữa tốc độ nhanh, khiến cho hắn hoàn toàn không còn kịp đỡ nữa, chung tổ yến nện ở trên trán của hắn, tổ yến lan đầy mặt hắn.
Hắn tức giận ồn ào đứng lên, gầm lên, "Ngươi đáng chết!"
Lần đầu tiên có nữ tử dám cầm thứ gì đó đánh hắn, cho dù dáng dấp tuyệt sắc vô song, cũng nên chết.
"Ta đáng chết? Quân Vũ Thường, ngươi nên nhớ, hôm nay —— ngươi tăng thêm trên người ta bao nhiêu khuất nhục, ngày khác, ta nhất định sẽ hoàn lại gấp mười gấp trăm lần......" Phượng Khuynh Thành nói xong, dùng sức lật ngược cái bàn, trên bàn, cái mâm cái đĩa rải rác từng cái, bể tan nát dưới đất, phát ra tiếng vang răng rắc.
Bên trong thân thể nóng ran, khiến Phượng Khuynh Thành thầm mắng không dứt.
Tên đáng chết, không chỉ hạ mị dược với nàn, còn hạ Nhuyễn Cân Tán, hết lần này tới lần khác nàng một chút cũng không phát hiện, cứng rắn trúng kế.
Phượng Khuynh Thành mắng xong, xoay người kéo hai chân hư mềm vô lực, đầu óc hỗn loạn, chuẩn bị ra khỏi phòng rời đi, cửa chính lại đang vững vàng đóng trước mắt nàng, mà thân thể bị Quân Vũ Thường cả người mang theo tửu khí quét qua, sau đó lăn dưới đất.
"Ưmh......" Diễn đàn [email protected] ê QUÝ Đ &* ôn
Phượng Khuynh Thành bị đau, lý trí, hơi sức trở lại không ít, tim đập nhanh hơn rất nhiều, nhặt lên miếng chén bể, dùng sức đâm vào chân của mình, đau đớn truyền đến, Phượng Khuynh Thành lật người lên, nhanh chóng đánh úp về phía Quân Vũ Thường, Quân Vũ Thường không nghĩ tới Phượng Khuynh Thành trúng mị dược, Nhuyễn Cân Tán hắn hạ còn có thể lợi hại, nhất thời lắc mình, bị Phượng Khuynh Thành đánh trúng, đưa tay đi bắt Phượng Khuynh Thành, lại xé ống tay áo Phượng Khuynh Thành, cánh tay sáng bóng ở dưới ánh đèn yếu ớt, sạch sẽ sáng long lanh, lại thiếu đi thủ cung sa đỏ tươi ướt át lóa mắt, trong đầu Quân Vũ Thường im lặng nhớ tới lời Thanh Nhi nói, Phượng Khuynh Thành không phải xử nữ, khẽ chấn động, mà Phượng Khuynh Thành thừa cơ mở cửa chạy ra ngoài.
Quân Vũ Thường ngẩn người, ngay sau đó liền đuổi theo......
Phượng Khuynh Thành chạy ở phía trước, đầu đầy mồ hôi, thỉnh thoảng gặp thị vệ tuần tra, nhìn thấy Phượng Khuynh Thành chật vật không chịu nổi, đầu tiên là sững sờ, lại nhìn thấy Quân Vũ Thường đuổi sát không buông sau lưng thì sáng tỏ, sau đó không nhìn, xoay người, rời đi!
Nhiều lần thấy chết mà không cứu, Phượng Khuynh Thành cũng không biết là nên cười hay là nên hận, cười mình ngu ngốc không biết sợ, hận những người này thấy chết mà không cứu.
Vẫn lảo đảo chạy về phía trước, Phượng Khuynh Thành không biết, mình có thể chạy đến địa phương nào, không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm thấy, Quân Vũ Thường một tấc cũng không rời đuổi theo ở phía sau, giống như này rắn độc khạc lưỡi.
Thư phòng
Quân Vũ Nguyệt lười biếng dựa vào ghế, nghe Long Nhất bẩm báo.
"Lần đầu tiên Cẩm Vương gia tặng vàng bạc châu báu, Phượng Nhi cô nương tất cả qua tay tặng người, lần thứ hai tặng tơ lụa, Phượng Nhi cũng lấy tất cả tặng người khác, mới vừa rồi, thuộc hạ nhận được tin tức, nói Cẩm vương hạ mị dược chỉ ở Hoa Lầu với Phượng Nhi cô nương, lúc này đang đuổi theo Phượng Nhi chạy trốn khắp Vương phủ, Vương phủ thị vệ......" Long Nhất nói, dừng một chút, mới tìm một từ nói, "Thị vệ sợ đắc tội Cẩm vương, làm như không thấy!"
"Làm như không thấy?" Quân Vũ Nguyệt nói nhỏ bốn chữ này, trầm tư một lát, mới âm lãnh rùng rẩy hỏi, "Nàng có thể được cứu?"
"Hồi Vương gia, không!"
Quân Vũ Nguyệt lạnh lùng cười cười, "Long Nhất, ngươi nói, nàng là lạt mềm buộc chặt, hay là liều chết chống cự?"
"Thuộc hạ không biết!"
Long Nhất thành thật nói, thật ra thì, trong lòng, xem thường sự của tàn nhẫn Quân Vũ Thường.
Cô nương người ta không muốn thì thôi, lại cứ muốn xử dụng thủ đoạn hèn hạ này, cực kỳ vô sỉ.
Quân Vũ Nguyệt bĩu môi, môi mỏng mím thành đường thẳng, đứng lên, dùng giọng nhàn nhạt nói: "Ngươi không biết, Bổn vương cũng không biết, nhưng mà, Bổn vương tò mò, Long Nhất, theo Bổn vương đi xem một chút đi!"
"Dạ!"
Phượng Khuynh Thành chạy, nhiều lần ngã nhào trên đất, bò dậy, quay đầu lại lại thấy Quân Vũ Thường âm trầm cười nhẹ, yêu nghiệt vô tình đứng ở cách đó không xa, nhếch môi cười nhạo nàng ngu ngốc, không biết phân biệt đúng sai.
Gần như như vậy trong nháy mắt, Phượng Khuynh Thành thiếu chút nữa rút nhuyễn kiếm bên hông ra, xông lên ngươi chết ta sống cùng Quân Vũ Thường, nhưng mà, lý trí mách bảo nàng, liều mạng cùng loại người đê tiện như Quân Vũ Thường, không đáng giá, trong nhà còn có hai hài tử, chờ nàng mang Thiên Sơn Tuyết Liên trở về.
Đây cũng là nguyên nhân, nàng tình nguyện liều chết, cũng không nguyện ý phát ra tín hiệu cầu cứu. Vào giờ phút này, Phượng Khuynh Thành vẫn rất tin, Thiên Sơn Tuyết Liên đang ở Nhiếp Chính Vương phủ.
"Ha ha, chạy đi, làm sao không chạy?" Quân Vũ Thường đứng cách đó không xa, lạnh lùng hừ hừ, nhìn trên bộ mặt tuyệt mỹ của Phượng Khuynh Thành, mồ hôi rịn đầy, sợi tóc rối loạn dính vào gương mặt ửng hồng, lộ ra sựmị hoặc cực hạn.
Quân Vũ Thường đi đến phía trước, vươn tay muốn bắt lấy cánh tay của Phượng Khuynh Thành.
Thừa dịp Quân Vũ Thường không bắt được mình, Phượng Khuynh Thành dùng sức bò dậy, co chân chạy đi, giống như phía sau có lũ lụt thú dữ.
Trong lòng quả thật có mấy ngàn vạn con ngựa rít gào chạy qua.
Phượng Khuynh Thành vừa chạy thục mạng về phía trước, trong lòng hi vọng, có thể có một người ra ngoài cứu mình, nàng nhất định sẽ cảm tạ tổ tông hắn gấp tám lần.
Xa xa, Phượng Khuynh Thành nhìn thấy hai nam nhân đi tới bên này, trong lòng Phượng Khuynh Thành vui mừng, cũng không quản thân phận bọn họ là gì, cùng lai lịch gì, không chút nghĩ ngợi, chạy lên trước, kéo cánh tay của nam tử trước mặt, gắt gao níu lại, cực kỳ thành khẩn nói, "Công tử, cầu xin ngươi cứu ta ~"
Cánh tay bị gắt gao níu lại, trong nháy mắt thân thể Quân Vũ Nguyệt cứng ngắc, trong nháy mắt cả người phát ra từng luồng khí lạnh lẽo, nghiêng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay đang níu lấy hắn, mặt không có liêm sỉ cọ trên quần áo của hắn, hắn vốn luôn lạnh lẽo trấn tĩnh, núi thái sơn sụp đổ trước mặt cũng chưa từng biến sắc, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi mấy lần, tròng mắt híp lại, sát khí phóng ra, quát lạnh một tiếng, "Cút ngay......"
Giơ cánh tay lên, nhẫn tâm đẩy Phượng Khuynh Thành ra ngoài, khi thấy rõ ràng mặt của Phượng Khuynh Thành thì lửa giận cuồn cuộn trong lòng, vươn tay phải ra, năm ngón tay mở ra, nhanh chóng tấn công Phượng Khuynh Thành, lúc Phượng Khuynh Thành còn chưa kịp phản kích bóp chặt cổ của Phượng Khuynh Thành.
"Ngươi đáng chết......" Diễn đàn [email protected] ê QUÝ Đ &* ôn
Cắn răng nghiến lợi khạc ra ba chữ này, trong giọng nói mang theo căm giận ngút trời.
Phượng Khuynh Thành hí mắt, không hiểu, mình đã đắc tội với nam nhân trước mặt sao?
Long Nhất kinh ngạc, đã bao nhiêu năm, không có cô nương nào có thể tới gần người Vương gia nhà hắn, tối nay......
Quân Vũ Thường kinh ngạc, không hiểu, Quân Vũ Nguyệt ra ngoài làm cái gì?
Quả thực là phá hư chuyện tốt của hắn, lập tức tiến lên, "Vương huynh, nàng chính là nha hoàn mà ta nói với ngươi, ta......"
Quân Vũ Thường còn chưa có nói xong, Phượng Khuynh Thành lập tức lắc đầu lớn tiếng nói, "Không phải, ta không phải, Quân Vũ Thường, ngươi hèn hạ vô sỉ, ta hoàn toàn không thích ngươi, không lạ gì ngươi... ngươi lại hạ độc ta, ngươi bẩn thỉu......"
Phượng Khuynh Thành gào xong, vỗ vỗ tay của Quân Vũ Nguyệt đang bóp chặt cổ mình, "Này, công tử, thả tay ngươi ra, ngươi bóp ta không thở nổi!"
Trợn mắt, hoàn toàn không thấy sự tức giận ngút trời cùng sát khí của Quân Vũ Nguyệt.
Quân Vũ Nguyệt vừa nghe, nhéo cổ của Phượng Khuynh Thành, đẩy lên vách tường, cho đến khi sống lưng Phượng Khuynh Thành chống đỡ ở trên vách tường, Quân Vũ Nguyệt mới cúi đầu, lạnh giọng, "Ngươi không biết Bổn vương là ai?"
"Người nào? Ngươi là ai?" Phượng Khuynh Thành hỏi.
Nhưng trong lòng bất ổn.
Nàng cũng không phải là kẻ ngu, Quân Vũ Thường gọi hắn Vương huynh, mà đây là Nhiếp Chính Vương phủ, nơi này trừ Nhiếp Chính vương, sẽ không có người nào khác có tư cách khiến Quân Vũ Thường cúi đầu.
Thật là nóc nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, trên thế gian nhiều nam nhân như vậy, nàng không đụng vào, lại đụng vào tên oan gia này.
Năm năm trước, nam nhân bị nàng cường bạo......
"Hừ, ngươi không biết, không có việc gì, Bổn vương, một lát sẽ khiến ngươi đầu nhớ rõ đầu đuôi ngọn nguồn!" Quân Vũ Nguyệt nói xong, thả lỏng tay đang nhéo ở cổ Phượng Khuynh Thành, nhanh chóng chuyển một cái, níu lấy tay của Phượng Khuynh Thành, nắm thật chặt, kéo đi đến viện tử của mình —— Triêu Huy lâu!
Hoàn toàn không chú ý Phượng Khuynh Thành theo không kịp bước chân của hắn.
Lảo đảo, ngã trái ngã phải.
Quân Vũ Thường thấy Quân Vũ Nguyệt mang Phượng Khuynh Thành đi, lập tức tiến lên, "Vương huynh, là ta nhìn thấy nàng trước!"
Quân Vũ Nguyệt nghe vậy, dừng bước, xoay người, Phượng Khuynh Thành mất thăng bằng, đụng vào trong ngực hắn, lỗ mũi đụng vàotrên ngực cứng rắn như sắt của Quân Vũ Nguyệt, Phượng Khuynh Thành bị đau liền ưm một tiếng, che cái mũi của mình, còn chưa kịp mở miệng oán trách, đã nghe Quân Vũ Nguyệt âm khí trầm trầm nói, "Nói thứ tự đến trước và sau với Bổn vương, ngươi còn non lắm!"
Sau đó ôm ngang Phượng Khuynh Thành lên, phun một câu, "Long Nhất, ngăn hắn lại, nếu hắn bước vào Triêu Huy lâu một bước, ngươi chết!"
Ôm lấy Phượng Khuynh Thành thần trí bắt đầu hỗn hỗn độn độn, thân thể nóng bỏng, tay nhỏ bé lại bắt đầu không an phận, đi đến Triêu Huy lâu......
Phượng Khuynh Thành tức giận mắng một tiếng, cầm chung tổ yến lên, nhanh chóng ném về phía Quân Vũ Thường, Quân Vũ Thường không ngờ Phượng Khuynh Thành chợt ra tay, hơn nữa tốc độ nhanh, khiến cho hắn hoàn toàn không còn kịp đỡ nữa, chung tổ yến nện ở trên trán của hắn, tổ yến lan đầy mặt hắn.
Hắn tức giận ồn ào đứng lên, gầm lên, "Ngươi đáng chết!"
Lần đầu tiên có nữ tử dám cầm thứ gì đó đánh hắn, cho dù dáng dấp tuyệt sắc vô song, cũng nên chết.
"Ta đáng chết? Quân Vũ Thường, ngươi nên nhớ, hôm nay —— ngươi tăng thêm trên người ta bao nhiêu khuất nhục, ngày khác, ta nhất định sẽ hoàn lại gấp mười gấp trăm lần......" Phượng Khuynh Thành nói xong, dùng sức lật ngược cái bàn, trên bàn, cái mâm cái đĩa rải rác từng cái, bể tan nát dưới đất, phát ra tiếng vang răng rắc.
Bên trong thân thể nóng ran, khiến Phượng Khuynh Thành thầm mắng không dứt.
Tên đáng chết, không chỉ hạ mị dược với nàn, còn hạ Nhuyễn Cân Tán, hết lần này tới lần khác nàng một chút cũng không phát hiện, cứng rắn trúng kế.
Phượng Khuynh Thành mắng xong, xoay người kéo hai chân hư mềm vô lực, đầu óc hỗn loạn, chuẩn bị ra khỏi phòng rời đi, cửa chính lại đang vững vàng đóng trước mắt nàng, mà thân thể bị Quân Vũ Thường cả người mang theo tửu khí quét qua, sau đó lăn dưới đất.
"Ưmh......" Diễn đàn [email protected] ê QUÝ Đ &* ôn
Phượng Khuynh Thành bị đau, lý trí, hơi sức trở lại không ít, tim đập nhanh hơn rất nhiều, nhặt lên miếng chén bể, dùng sức đâm vào chân của mình, đau đớn truyền đến, Phượng Khuynh Thành lật người lên, nhanh chóng đánh úp về phía Quân Vũ Thường, Quân Vũ Thường không nghĩ tới Phượng Khuynh Thành trúng mị dược, Nhuyễn Cân Tán hắn hạ còn có thể lợi hại, nhất thời lắc mình, bị Phượng Khuynh Thành đánh trúng, đưa tay đi bắt Phượng Khuynh Thành, lại xé ống tay áo Phượng Khuynh Thành, cánh tay sáng bóng ở dưới ánh đèn yếu ớt, sạch sẽ sáng long lanh, lại thiếu đi thủ cung sa đỏ tươi ướt át lóa mắt, trong đầu Quân Vũ Thường im lặng nhớ tới lời Thanh Nhi nói, Phượng Khuynh Thành không phải xử nữ, khẽ chấn động, mà Phượng Khuynh Thành thừa cơ mở cửa chạy ra ngoài.
Quân Vũ Thường ngẩn người, ngay sau đó liền đuổi theo......
Phượng Khuynh Thành chạy ở phía trước, đầu đầy mồ hôi, thỉnh thoảng gặp thị vệ tuần tra, nhìn thấy Phượng Khuynh Thành chật vật không chịu nổi, đầu tiên là sững sờ, lại nhìn thấy Quân Vũ Thường đuổi sát không buông sau lưng thì sáng tỏ, sau đó không nhìn, xoay người, rời đi!
Nhiều lần thấy chết mà không cứu, Phượng Khuynh Thành cũng không biết là nên cười hay là nên hận, cười mình ngu ngốc không biết sợ, hận những người này thấy chết mà không cứu.
Vẫn lảo đảo chạy về phía trước, Phượng Khuynh Thành không biết, mình có thể chạy đến địa phương nào, không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm thấy, Quân Vũ Thường một tấc cũng không rời đuổi theo ở phía sau, giống như này rắn độc khạc lưỡi.
Thư phòng
Quân Vũ Nguyệt lười biếng dựa vào ghế, nghe Long Nhất bẩm báo.
"Lần đầu tiên Cẩm Vương gia tặng vàng bạc châu báu, Phượng Nhi cô nương tất cả qua tay tặng người, lần thứ hai tặng tơ lụa, Phượng Nhi cũng lấy tất cả tặng người khác, mới vừa rồi, thuộc hạ nhận được tin tức, nói Cẩm vương hạ mị dược chỉ ở Hoa Lầu với Phượng Nhi cô nương, lúc này đang đuổi theo Phượng Nhi chạy trốn khắp Vương phủ, Vương phủ thị vệ......" Long Nhất nói, dừng một chút, mới tìm một từ nói, "Thị vệ sợ đắc tội Cẩm vương, làm như không thấy!"
"Làm như không thấy?" Quân Vũ Nguyệt nói nhỏ bốn chữ này, trầm tư một lát, mới âm lãnh rùng rẩy hỏi, "Nàng có thể được cứu?"
"Hồi Vương gia, không!"
Quân Vũ Nguyệt lạnh lùng cười cười, "Long Nhất, ngươi nói, nàng là lạt mềm buộc chặt, hay là liều chết chống cự?"
"Thuộc hạ không biết!"
Long Nhất thành thật nói, thật ra thì, trong lòng, xem thường sự của tàn nhẫn Quân Vũ Thường.
Cô nương người ta không muốn thì thôi, lại cứ muốn xử dụng thủ đoạn hèn hạ này, cực kỳ vô sỉ.
Quân Vũ Nguyệt bĩu môi, môi mỏng mím thành đường thẳng, đứng lên, dùng giọng nhàn nhạt nói: "Ngươi không biết, Bổn vương cũng không biết, nhưng mà, Bổn vương tò mò, Long Nhất, theo Bổn vương đi xem một chút đi!"
"Dạ!"
Phượng Khuynh Thành chạy, nhiều lần ngã nhào trên đất, bò dậy, quay đầu lại lại thấy Quân Vũ Thường âm trầm cười nhẹ, yêu nghiệt vô tình đứng ở cách đó không xa, nhếch môi cười nhạo nàng ngu ngốc, không biết phân biệt đúng sai.
Gần như như vậy trong nháy mắt, Phượng Khuynh Thành thiếu chút nữa rút nhuyễn kiếm bên hông ra, xông lên ngươi chết ta sống cùng Quân Vũ Thường, nhưng mà, lý trí mách bảo nàng, liều mạng cùng loại người đê tiện như Quân Vũ Thường, không đáng giá, trong nhà còn có hai hài tử, chờ nàng mang Thiên Sơn Tuyết Liên trở về.
Đây cũng là nguyên nhân, nàng tình nguyện liều chết, cũng không nguyện ý phát ra tín hiệu cầu cứu. Vào giờ phút này, Phượng Khuynh Thành vẫn rất tin, Thiên Sơn Tuyết Liên đang ở Nhiếp Chính Vương phủ.
"Ha ha, chạy đi, làm sao không chạy?" Quân Vũ Thường đứng cách đó không xa, lạnh lùng hừ hừ, nhìn trên bộ mặt tuyệt mỹ của Phượng Khuynh Thành, mồ hôi rịn đầy, sợi tóc rối loạn dính vào gương mặt ửng hồng, lộ ra sựmị hoặc cực hạn.
Quân Vũ Thường đi đến phía trước, vươn tay muốn bắt lấy cánh tay của Phượng Khuynh Thành.
Thừa dịp Quân Vũ Thường không bắt được mình, Phượng Khuynh Thành dùng sức bò dậy, co chân chạy đi, giống như phía sau có lũ lụt thú dữ.
Trong lòng quả thật có mấy ngàn vạn con ngựa rít gào chạy qua.
Phượng Khuynh Thành vừa chạy thục mạng về phía trước, trong lòng hi vọng, có thể có một người ra ngoài cứu mình, nàng nhất định sẽ cảm tạ tổ tông hắn gấp tám lần.
Xa xa, Phượng Khuynh Thành nhìn thấy hai nam nhân đi tới bên này, trong lòng Phượng Khuynh Thành vui mừng, cũng không quản thân phận bọn họ là gì, cùng lai lịch gì, không chút nghĩ ngợi, chạy lên trước, kéo cánh tay của nam tử trước mặt, gắt gao níu lại, cực kỳ thành khẩn nói, "Công tử, cầu xin ngươi cứu ta ~"
Cánh tay bị gắt gao níu lại, trong nháy mắt thân thể Quân Vũ Nguyệt cứng ngắc, trong nháy mắt cả người phát ra từng luồng khí lạnh lẽo, nghiêng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay đang níu lấy hắn, mặt không có liêm sỉ cọ trên quần áo của hắn, hắn vốn luôn lạnh lẽo trấn tĩnh, núi thái sơn sụp đổ trước mặt cũng chưa từng biến sắc, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi mấy lần, tròng mắt híp lại, sát khí phóng ra, quát lạnh một tiếng, "Cút ngay......"
Giơ cánh tay lên, nhẫn tâm đẩy Phượng Khuynh Thành ra ngoài, khi thấy rõ ràng mặt của Phượng Khuynh Thành thì lửa giận cuồn cuộn trong lòng, vươn tay phải ra, năm ngón tay mở ra, nhanh chóng tấn công Phượng Khuynh Thành, lúc Phượng Khuynh Thành còn chưa kịp phản kích bóp chặt cổ của Phượng Khuynh Thành.
"Ngươi đáng chết......" Diễn đàn [email protected] ê QUÝ Đ &* ôn
Cắn răng nghiến lợi khạc ra ba chữ này, trong giọng nói mang theo căm giận ngút trời.
Phượng Khuynh Thành hí mắt, không hiểu, mình đã đắc tội với nam nhân trước mặt sao?
Long Nhất kinh ngạc, đã bao nhiêu năm, không có cô nương nào có thể tới gần người Vương gia nhà hắn, tối nay......
Quân Vũ Thường kinh ngạc, không hiểu, Quân Vũ Nguyệt ra ngoài làm cái gì?
Quả thực là phá hư chuyện tốt của hắn, lập tức tiến lên, "Vương huynh, nàng chính là nha hoàn mà ta nói với ngươi, ta......"
Quân Vũ Thường còn chưa có nói xong, Phượng Khuynh Thành lập tức lắc đầu lớn tiếng nói, "Không phải, ta không phải, Quân Vũ Thường, ngươi hèn hạ vô sỉ, ta hoàn toàn không thích ngươi, không lạ gì ngươi... ngươi lại hạ độc ta, ngươi bẩn thỉu......"
Phượng Khuynh Thành gào xong, vỗ vỗ tay của Quân Vũ Nguyệt đang bóp chặt cổ mình, "Này, công tử, thả tay ngươi ra, ngươi bóp ta không thở nổi!"
Trợn mắt, hoàn toàn không thấy sự tức giận ngút trời cùng sát khí của Quân Vũ Nguyệt.
Quân Vũ Nguyệt vừa nghe, nhéo cổ của Phượng Khuynh Thành, đẩy lên vách tường, cho đến khi sống lưng Phượng Khuynh Thành chống đỡ ở trên vách tường, Quân Vũ Nguyệt mới cúi đầu, lạnh giọng, "Ngươi không biết Bổn vương là ai?"
"Người nào? Ngươi là ai?" Phượng Khuynh Thành hỏi.
Nhưng trong lòng bất ổn.
Nàng cũng không phải là kẻ ngu, Quân Vũ Thường gọi hắn Vương huynh, mà đây là Nhiếp Chính Vương phủ, nơi này trừ Nhiếp Chính vương, sẽ không có người nào khác có tư cách khiến Quân Vũ Thường cúi đầu.
Thật là nóc nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, trên thế gian nhiều nam nhân như vậy, nàng không đụng vào, lại đụng vào tên oan gia này.
Năm năm trước, nam nhân bị nàng cường bạo......
"Hừ, ngươi không biết, không có việc gì, Bổn vương, một lát sẽ khiến ngươi đầu nhớ rõ đầu đuôi ngọn nguồn!" Quân Vũ Nguyệt nói xong, thả lỏng tay đang nhéo ở cổ Phượng Khuynh Thành, nhanh chóng chuyển một cái, níu lấy tay của Phượng Khuynh Thành, nắm thật chặt, kéo đi đến viện tử của mình —— Triêu Huy lâu!
Hoàn toàn không chú ý Phượng Khuynh Thành theo không kịp bước chân của hắn.
Lảo đảo, ngã trái ngã phải.
Quân Vũ Thường thấy Quân Vũ Nguyệt mang Phượng Khuynh Thành đi, lập tức tiến lên, "Vương huynh, là ta nhìn thấy nàng trước!"
Quân Vũ Nguyệt nghe vậy, dừng bước, xoay người, Phượng Khuynh Thành mất thăng bằng, đụng vào trong ngực hắn, lỗ mũi đụng vàotrên ngực cứng rắn như sắt của Quân Vũ Nguyệt, Phượng Khuynh Thành bị đau liền ưm một tiếng, che cái mũi của mình, còn chưa kịp mở miệng oán trách, đã nghe Quân Vũ Nguyệt âm khí trầm trầm nói, "Nói thứ tự đến trước và sau với Bổn vương, ngươi còn non lắm!"
Sau đó ôm ngang Phượng Khuynh Thành lên, phun một câu, "Long Nhất, ngăn hắn lại, nếu hắn bước vào Triêu Huy lâu một bước, ngươi chết!"
Ôm lấy Phượng Khuynh Thành thần trí bắt đầu hỗn hỗn độn độn, thân thể nóng bỏng, tay nhỏ bé lại bắt đầu không an phận, đi đến Triêu Huy lâu......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook