Nói xong câu này, người nghe chưa kịp phản ứng mà Triệu Bảo Châu đã thẹn đến mức nấc cụt.

"Bảo Châu......"

Ngải Thiên vừa há miệng lập tức bị vợ đạp chân.

"Im...... Nấc, im miệng đi nấc!"

Cuối cùng đại mỹ nhân ca ca của Ngải Thiên phải đứng ra giải vây.

"Này, các đệ lặn lội đường xa, nhà ta lâu nay vắng vẻ quá, chi bằng ở lại chỗ ta mấy ngày đi, đúng lúc phu thê tiểu thúc tử của ta cũng tới, mọi người làm quen với nhau, càng đông càng náo nhiệt mà."

Lúc này mới xem như bỏ qua chuyện xài tốt hay không xài tốt.

——————

Trên đường đi Triệu Bảo Châu cực kỳ mất tự nhiên, cảm thấy mình lần đầu gặp người nhà chồng đã lỡ miệng nói hớ, chỉ sợ để lại cho người ta ấn tượng xấu rằng mình là kẻ lỗ mãng phóng đãng.

Thậm chí Ngải Thiên xáp lại gần y cũng không cho, trên xe ngựa còn không chịu ngồi chung chỗ, diện tích vốn đã nhỏ mà còn ngồi chéo nhau.

Ngải Thiên hết cách đành phải yên lặng thở dài. Đại mỹ nhân thấy thế thì cười tủm tỉm, y đã quen biết tên đệ đệ xui xẻo này nhiều năm, từ lúc hắn còn cởi truồng đến khi trưởng thành gầy nhom cay nghiệt biến thái, thế mà chưa bao giờ thấy hắn chịu lép vế như vậy, người ta vừa nhíu mày một cái đã ngoan ngoãn nghe lời.

Nên nhớ đệ đệ này của y cũng không phải dễ đối phó, vừa đanh đá vừa vô vị, rõ ràng eo quấn bạc triệu mà vẫn xem tiền là trên hết, quần áo rách bươm canh thừa thịt nguội, tiểu ca nhi đàng hoàng tử tế đâu thèm để ý đến hắn.

Cả nhà đều nhất trí cho rằng người có thể hàng phục đệ đệ này của y chắc chắn phải là ma vương chọc trời khuấy nước, kết quả ma vương đâu chẳng thấy mà lại tìm được một tiểu ca nhi thanh tú, mới trêu chọc một câu đã xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, cũng không biết làm cách nào mà đệ đệ oan gia của y ngoan ngoãn như vậy.

Người cũng có da có thịt, quần áo cũng tươm tất, còn ngồi xe ngựa, có vẻ như cuộc sống rất thoải mái. Trong xe ngựa còn có hộp nhỏ đựng đồ ăn vặt và thoại bản, từ nhỏ đệ đệ y đã không động vào những thứ này, nhìn là biết hắn chuẩn bị cho vợ mình giải khuây.

Thật sự nghĩ không ra, đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, đệ đệ y bây giờ cũng biết quan tâm người ta cơ đấy.

"Bảo Châu, ta gọi ngươi thế này được không?" Đại mỹ nhân tươi cười khoác tay Bảo Châu, "Ngươi đừng nhút nhát rụt rè như vậy, cứ tự nhiên như ở nhà mình đi, ngoài ta ra còn có ca nhi Khoai Môn nữa, y tốt tính lắm, nhất định cũng sẽ thích ngươi cho xem."

Mặt Bảo Châu vẫn chưa hết đỏ, nói năng lại khách khí ôn tồn lễ độ.

"Đa tạ ngài lắm ạ."

Đại mỹ nhân nhướng mày.

Nhà họ đúng là tốt số thật, ai cũng nhặt được bảo bối cả.

Quả là tổ tông hiển linh mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương