Kiều Thê Tại Thượng
-
Chương 12: Thành Thân
Trong Hầu phủ và Hoàng Cung đều có không khí vui vẻ.
Bạch Ngọc vốn là một người tài sắc vẹn toàn, tính tình cũng rất tốt nên được rất nhiều người trong cung yêu quý kính trọng.
Tiêu Kỳ mang kiệu tám người khiêng đến rước dâu.
[Phượng Tây Cung]
Lương Ngọc Dung nghe Bạch Nhu nói tân lang đã tới.
Lương Ngọc Dung mắt đỏ hoe không nỡ buông tay Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc đưa tay lau khoé mắt cho Lương Ngọc Dung.
Trong lòng nàng rất ấm áp, nhưng lại cay cay mũi.
Bạch Ngọc nhẹ nhàng vỗ về: “Bạch Ngọc đâu phải xuất giá xa Đại Tể, Bạch Ngọc sẽ thường tiến cung thăm người”.
Lượng Ngọc Dung chúc phúc cho Bạch Ngọc.
Lương Ngọc Dung cầm lấy khăn hỉ đội lên cho Bạch Ngọc: “Muội nhất định phải thường xuyên tiến cung với ta”.
Khăn hỉ chỉ mới đội xuống tới mũi, Lương Ngọc Dung vẫn thấy đôi môi Bạch Ngọc mỉm cười hạnh phúc.
Lương Ngọc Dung đích thân dìu Bạch Ngọc ra ngoài.
Nhìn Bạch Ngọc được đỡ lên kiệu, Lương Ngọc Dung cũng vui vẻ, nhưng nước mắt lại rơi vì lưu luyến nàng.
[Hầu Phủ]
Trên đường lớn, mọi người đều vây lại xem náo nhiệt.
Tiêu Kỳ một thân áo đỏ, ngồi trên ngựa đi phía trước, khiến các cô nương xung quanh phải thầm nghĩ “vì sao mình không phải là tân nương”.
Một vài người trong đám đông náo nhiệt lên tiếng.
: “Hầu Gia anh tuấn hiếm gặp, văn võ song toàn, lại được đương kim bệ hạ tín nhiệm”.
: “Còn vị tân nương này là người thân cận bên người hoàng hậu, được hoàng hậu xem như thân tỷ muội, cũng rất được thái hậu yêu thích”.
Một đại thẩm lên tiếng: “Tiểu thư nhà ta từng gặp qua tân nương rồi, tân nương xinh đẹp như tiên nữ, cầm kì thi họa có thừa”.
Mọi người xung quanh nghe thế đều vui vẻ cười cùng hô: “Xứng lứa vừa đôi, Trời sinh một cặp, duyên trời tác hợp”.
Tiêu Kỳ ngồi trên ngựa nghe được những lời đó không nhịn được voi thức mỉm cười.
Bạch Ngọc trong kiệu thì mặt đỏ lên.
Tiêu Kỳ xoay người xuống ngựa, tiến tới kiệu, nhẹ nhàng bế ngang Bạch Ngọc xuống.
Mọi người xung quanh đều phấn khích kêu lên: “Chúng ta mong chờ hài tử của hai người”.
Hắn bế nàng vào trong bái thiên địa.
Nhất Bái Thiên Địa.
Nhị Bái Cao Đường.
Phu Thê Đối Bái.
Lễ Thành, Đưa Vào Động Phòng.
Nói là đưa vào động phòng, nhưng thật ra Tiêu Kỳ còn phải đi tiếp đãi khách khứa.
Hắn đưa nàng về phòng.
Tiêu Kỳ giả vờ làm rơi ngọc bội.
Hắn ngồi xuống nhặt, ngước mắt lên nhìn.
Hắn nói nhỏ một câu: “Nàng thật đẹp”.
Bạch Ngọc da mặt rất mỏng, nghe lời này liền đỏ mặt.
Nàng trách cứ: “Hay cho chàng lại nghĩ ra trò này để nhìn trộm ta”.
Tiêu Kỳ cười cười nói: “Ta đi tiếp đãi khách, nàng chờ ta”.
Hắn xoay người bước ra khỏi tân phòng.
Đêm qua hắn đã hỏi Lý Hoành làm sao để xem mặt tân nương khi chưa vén khăn.
Lý Hoành suy nghĩ hồi lâu: “Người thử làm rơi đồ rồi ngồi xuống lấy xem”.
Tiêu Kỳ gật đầu vui vẻ rời đi.
Lý Hoành trên đầu như có đàn quạ đang bay.
Bạch Ngọc vốn là một người tài sắc vẹn toàn, tính tình cũng rất tốt nên được rất nhiều người trong cung yêu quý kính trọng.
Tiêu Kỳ mang kiệu tám người khiêng đến rước dâu.
[Phượng Tây Cung]
Lương Ngọc Dung nghe Bạch Nhu nói tân lang đã tới.
Lương Ngọc Dung mắt đỏ hoe không nỡ buông tay Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc đưa tay lau khoé mắt cho Lương Ngọc Dung.
Trong lòng nàng rất ấm áp, nhưng lại cay cay mũi.
Bạch Ngọc nhẹ nhàng vỗ về: “Bạch Ngọc đâu phải xuất giá xa Đại Tể, Bạch Ngọc sẽ thường tiến cung thăm người”.
Lượng Ngọc Dung chúc phúc cho Bạch Ngọc.
Lương Ngọc Dung cầm lấy khăn hỉ đội lên cho Bạch Ngọc: “Muội nhất định phải thường xuyên tiến cung với ta”.
Khăn hỉ chỉ mới đội xuống tới mũi, Lương Ngọc Dung vẫn thấy đôi môi Bạch Ngọc mỉm cười hạnh phúc.
Lương Ngọc Dung đích thân dìu Bạch Ngọc ra ngoài.
Nhìn Bạch Ngọc được đỡ lên kiệu, Lương Ngọc Dung cũng vui vẻ, nhưng nước mắt lại rơi vì lưu luyến nàng.
[Hầu Phủ]
Trên đường lớn, mọi người đều vây lại xem náo nhiệt.
Tiêu Kỳ một thân áo đỏ, ngồi trên ngựa đi phía trước, khiến các cô nương xung quanh phải thầm nghĩ “vì sao mình không phải là tân nương”.
Một vài người trong đám đông náo nhiệt lên tiếng.
: “Hầu Gia anh tuấn hiếm gặp, văn võ song toàn, lại được đương kim bệ hạ tín nhiệm”.
: “Còn vị tân nương này là người thân cận bên người hoàng hậu, được hoàng hậu xem như thân tỷ muội, cũng rất được thái hậu yêu thích”.
Một đại thẩm lên tiếng: “Tiểu thư nhà ta từng gặp qua tân nương rồi, tân nương xinh đẹp như tiên nữ, cầm kì thi họa có thừa”.
Mọi người xung quanh nghe thế đều vui vẻ cười cùng hô: “Xứng lứa vừa đôi, Trời sinh một cặp, duyên trời tác hợp”.
Tiêu Kỳ ngồi trên ngựa nghe được những lời đó không nhịn được voi thức mỉm cười.
Bạch Ngọc trong kiệu thì mặt đỏ lên.
Tiêu Kỳ xoay người xuống ngựa, tiến tới kiệu, nhẹ nhàng bế ngang Bạch Ngọc xuống.
Mọi người xung quanh đều phấn khích kêu lên: “Chúng ta mong chờ hài tử của hai người”.
Hắn bế nàng vào trong bái thiên địa.
Nhất Bái Thiên Địa.
Nhị Bái Cao Đường.
Phu Thê Đối Bái.
Lễ Thành, Đưa Vào Động Phòng.
Nói là đưa vào động phòng, nhưng thật ra Tiêu Kỳ còn phải đi tiếp đãi khách khứa.
Hắn đưa nàng về phòng.
Tiêu Kỳ giả vờ làm rơi ngọc bội.
Hắn ngồi xuống nhặt, ngước mắt lên nhìn.
Hắn nói nhỏ một câu: “Nàng thật đẹp”.
Bạch Ngọc da mặt rất mỏng, nghe lời này liền đỏ mặt.
Nàng trách cứ: “Hay cho chàng lại nghĩ ra trò này để nhìn trộm ta”.
Tiêu Kỳ cười cười nói: “Ta đi tiếp đãi khách, nàng chờ ta”.
Hắn xoay người bước ra khỏi tân phòng.
Đêm qua hắn đã hỏi Lý Hoành làm sao để xem mặt tân nương khi chưa vén khăn.
Lý Hoành suy nghĩ hồi lâu: “Người thử làm rơi đồ rồi ngồi xuống lấy xem”.
Tiêu Kỳ gật đầu vui vẻ rời đi.
Lý Hoành trên đầu như có đàn quạ đang bay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook