Kiều Thê Lạc Đường
-
Chương 2
Mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm dần dần buông xuống, bên trong thành Trường An sầm uất, người xe qua lại không dứt.
Dưới tàng cây đa lớn, mấy chục người của Đường môn chạy đi chạy lại bôn ba tụ họp, sắc mặt mỗi người đều đông lại, lo âu bất an, người không biết chuyện còn tưởng rằng Đường Môn xảy ra biến cố gì đó, thật ra thì cũng không khác nhau lắm, bọn họ vừa làm thất lạc một người, người này là siêu cấp mù đường, ngay cả đi theo người đi bộ cũng bị lạc đường… “Tìm được người sao?”
"Không có, đại sư huynh, còn ngươi?"
Thân là thiếu chủ của Đường Môn đứng hàng thứ nhất - lão đại Đường Quân Nghị lắc đầu một cái, "Quân Uy, những người khác đâu?"
“Không thấy, trời sắp tối, rốt cuộc Tiêu Từ là chạy đi đâu?” Đứng hàng thứ bảy - lão thất Đường Quân Uy vuốt ngực, đưa mắt nhìn chung quanh, "Tứ sư huynh đã trở lại."
"Tứ sư huynh, thế nào?"
Đứng hàng thứ tư - lão tứ Đường Quân Đình lắc đầu một cái, "Còn các ngươi?"
Mọi người thở dài một tiếng.
"Sớm biết cũng không nên mềm lòng dẫn nàng ra, giờ thì tốt rồi, lạc mất người, trở về làm sao ăn nói cùng bà nội."
Nữ nhân duy nhất ở Đường Môn đứng hàng thứ chín - Đường Quân Vũ trừng mắt nhìn một nam tử tương đối nhỏ trước mặt "Đều là ngươi, Đường Quân Minh thối, rõ ràng ngươi biết Tiêu Từ rất dễ bị lạc đường, tại sao không nhìn chặt nàng?"
Đường Quân Minh ủy khuất liếc xéo mười một vị sư huynh tỷ đệ ở đây "Làm sao ta biết chứ, ta chớp mắt một cái đã không thấy Tiêu Từ đâu, nàng chỉ nói là nàng muốn đi xem xiếc khỉ, ta nghĩ là ngay ở bên cạnh mà thôi cho nên đáp ứng để cho nàng đi, còn đặc biệt dặn dò nàng đừng có chạy lung tung, ta đi mua chút rượu. . . ."
"Ngươi còn lý do." Đường Quân Đình thưởng cho hắn một đống hạt dẻ.
"Chớ ồ ào, hiện tại quan trọng nhất là tìm người." Ánh mắt thâm thúy của Đường Quân Nghị thoáng qua một tia âm hiểm.
"Tuy Tiêu Từ không phải là người trong Đường Môn, nhưng nó là đứa bé được các vãn bối sủng ái nhất trong số chúng ta. Nếu bà nội biết chúng ta để lạc mất Tiêu Từ, chúng ta nhất định không chịu nổi đâu." Đứng hàng thứ mười hai - Tiếu Diện Hổ Đường Quân Luân giờ đây cũng khép chặt lông mày.
"Ta càng lo lắng hơn chính là khi còn bé thầy bói đã từng đoán qua số mạng của Tiêu Từ. . . ." Người có danh xưng Gia Cát , đứng hàng thứ nhì - Đường Quân Ngọc thở dài.
"Không được nói xằng bậy." Đường Quân Nghị rùng mình.
"Chỉ mong thầy bói kia ăn nói lung tung."
"Đại sư huynh, nhị sư huynh, các ngươi lại tính bí hiểm gì đó, rốt cuộc là chuyện gì a?" Đường Quân Minh chưa từng nghe qua đoạn chuyện cũ này.
“Thuở nhỏ Tiêu Từ là ở trong Đường Môn được trên dưới sủng ái bảo vệ mà lớn lên. Lần này là lần đầu tiên Tiêu Từ rời khỏi Đường Môn, bước vào giang hồ, ta lo lắng trời sanh tính trong sáng lương thiện kinh nghiệm sống của nàng chưa nhiều, ngộ nhỡ. . . ." Nho sinh đứng hàng thứ ba - lão tam Đường Quân Văn thâm tỏa lông mi.
"Quân văn, đủ rồi!" Sắc mặt Đường Quân Nghị thoáng chốc trắng bệch.
"Đại sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Đường Quân Ngọc lo lắng thở dài, quay đầu lại nhìn nha đầu sủng nhất kia, có lẽ cưng chìu của Đường Quân Nghị sớm đã vượt qua tình cảm sư huynh muội .
Trong giang hồ anh hùng xuất thiếu niên, năm đó gần mười hai tuổi Đường Quân Nghị đã được phong là “Độc Lang Quân”, hắn dùng độc dịch độc công lực có thể nói là ngang hàng ngang vế nổi bật nhất trong Đường Môn, người trong giang hồ nhắc tới Độc Lang Quân mọi người nghe tiếng đều biến sắc, duy chỉ có Đường Tiêu Từ là dám vuốt phải kỳ độc.
"Cái nha đầu kia thông minh cơ trí, lại là đệ tử nhập thất của bà nội, người bình thường vẫn không thể gây thương tổn được nàng." Sợ chính là lòng người hiểm ác, lời nói của Đường Quân Nghị xoay chuyển, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn mọi người xung quanh, "Vũ muội cùng lão Tứ một tổ, Quân Luân cùng ta một tổ, lão nhị cùng lão tam các ngươi đi hướng đông, lão ngũ cùng lão lục các ngươi đi hướng tây, lão thất cùng lão bát đi cửa nam, người còn lại cùng ta đi cửa bắc, chúng ta cẩn thận đi tìm từ chổ Tiêu Từ mất tích lại một lần nữa, trước lúc mặt trời lặn tới chỗ này hội họp."
Mắt đen âm nhu của hắn ngưng tụ gió mạnh âm ngoan lãnh khốc, ai dám đả thương nàng, Độc Lang Quân hắn sẽ làm người đó muốn sống không được, muốn chết không xong.
"Dạ!" Mọi người lập tức chia nhau tiến hành.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"Làm sao bây giờ? Lần này thật sự lạc đường rồi."
Nhìn bốn phía đều là cây xanh tươi tốt che trời khiến cho nàng chỉ có thể từ khe hở giữa cành cây sum suê thấy chút ánh sáng trắng mới có thể xác định hiện tại là ban ngày.
Đường Tiêu Từ, nàng ghét tên của mình, trước kia thường bị sư huynh đệ tỷ muội đồng môn lấy ra viết văn, Đường Tiêu Từ là người mù đường! Đường Tiêu Từ - Đường ngu ngốc!
Rất kỳ quái, nàng học bất cứ công phu hoặc tài nghệ gì cũng mau mang lại hiệu quả, thường thường sư tỷ phải cần một tháng mới có thể ghi nhớ khẩu quyết, nàng không cần người đối đáp thì liền nhớ rõ thuộc làu; không cần thời gian nửa ngày nàng liền có thể đem tất cả sách cổ nghiêm chỉnh trong tủ đều đọc làu làu, ngay cả sư phụ cũng nói nếu như là nàng đi kinh thành dự thi nhất định là văn võ Trạng Nguyên.
Duy chỉ có một khuyết điểm nhỏ, là một người mù đường!
Nàng là người mù đường trình độ không người nào có thể so sánh, ngay cả đi theo sát ở phía sau người ta mà vẫn còn bị lạc.
Nàng còn từng ở tại trong phòng mình lạc đường đến kỷ lục.
Từ trong phòng ra ngoài phòng bất quá là qua một cái cửa hình vòm khắc hoa, ở giữa có màn trắng rủ ngược xuống, nàng lại đi nữa ngày cũng không ra cửa lớn, cuối cùng sư huynh sai người tìm đến nàng đi ăn trưa mới cứu vớt nàng không bị chết đói.
Từ đó "Người mù đường" đã cùng nàng gắn bó keo sơn.
Cũng bởi vì khuyết điểm nho nhỏ này, sư huynh sư tỷ đồng môn cũng không mang nàng ra khỏi Đường Môn, nhiều lắm là mang cho nàng đồ chơi ưa thích khi quay về, nàng không có khẩn cầu gì, chỉ muốn nhìn một chút thế giới bên ngoài nên mới có chuyến đi Trường An lần này.
Lần đầu ra ngoài liền lạc đường, lần sau còn ai dám mang nàng ra ngoài? Huống chi lúc nãy nàng đều là đi theo sát mười hai sư huynh sư tỷ, còn lạc đường, như vậy lần tới. . . . Không có lần tới.
Đường Tiêu Từ suy sụp cúi mặt, ngắm nhìn bốn phía. Nếu như trước khi trời tối, nàng còn tìm không được đường về, sợ rằng phải ngủ qua đêm ở đây. Thoạt nhìn rừng rậm lúc này đều giống nhau không phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc.
Một người không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Trong lòng Đường Tiêu Từ tự nói với mình không có gì phải sợ.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy thật là khủng khiếp! Nghe được gió thổi qua lá cây xào xạc, bóng dáng ma quỷ lắc lư, hai chân nàng như nhũn ra không dám lộn xộn.
"Có người hay không a?"
Một hồi cuồng phong gào thét kéo tới, Đường Tiêu Từ sợ hãi tự núp vào phía sau một gốc cây đa khổng lồ, quan sát tình huống xung quanh mình.
Dù gì nàng cũng là người trong Tứ Xuyên Đường Môn, tại sao lại có thể nhát gan như vậy?
Trong lúc nàng muốn đi ra từ phía sau cây thì một hồi âm thanh quỷ dị kỳ lạ bay vào trong tai của nàng, gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng.
"Rắc két -" âm thanh từ xa tới gần, gợi lên sự hiếu kỳ của Đường Tiêu Từ, nàng đi theo âm thanh đó tìm tòi đến tột cùng.
Rừng cây um tùm không nghe được tiếng ve kêu tiếng chim hót, ở sâu trong rừng rậm trên con đường núi hiểm trở từng khối rêu xanh bò đầy trên phiến đá khổng lồ liên kết nhau tạo thành uyển đình cổ kính. Gió nhẹ thổi qua mang theo chút ươn ướt lạnh lẻo, làm cho rừng rậm yên lặng đến mức quỷ dị, giống như là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.
Đột nhiên, "Rắc két, rắc két -" giống như sứ giả địa ngục tới câu hồn các cô hồn dã quỷ mà âm thanh của dây xích kia lôi kéo qua từng phiến đá, làm người ta rợn cả tóc gáy.
Lúc này, hai ngọn đèn lồng lơ lửng bay giống như Diêm Vương ngồi trước đèn dẫn hồn chiếu sáng lên chỗ râm tăm tối của con đường núi hiểm trở, chiếu sáng cũng phát ra quái âm gì đó.
Ước chừng là một người rất cao ở trên xe lăn sang trọng , toàn thân đen nhánh có viền vàng... kiệu hoa được thiết kế rất hài hòa, những tấm vải lụa mỏng màu xanh trên không được treo rủ xuống mép kiệu, bốn gốc đỉnh kiệu được treo bốn chiếc đèn cung đình nhỏ.
Một người cúi đầu giấu mặt ngồi trong xe lăn, trên lan can xe lăn có một bàn trà nhỏ lớn hơn ghế tròn chút, trên bàn để một chồng sách, một ly một bình.
Đường Tiêu Từ nhẹ nhàng bay vút qua ngọn cây, vén những cành lá dầy đặc ra hai bên để dễ quan sát.
Không xa trên con đường núi hiểm trở một chiếc xe lăn từ từ hướng đến gần phía của nàng. Ở phía trước sau xe lăn đều có hai gã vạm vỡ mặt không chút thay đổi đi theo phụ giúp khống chế tốc độ xe lăn , cùng với một thiếu niên thanh y cưỡi ngựa đi theo phía sau xe lăn.
“Công tử, cả ngày lẫn đêm chúng ta gấp rút lên đường đã mấy ngày không có dừng lại nghỉ, thân thể người có khỏe không? Ta nghe được phía trước có tiếng nước chảy, hay là…”
"Thần Hỉ, thế nào?" Nam tử trên xe lăn khẽ giương mắt, nghiêng mắt liếc xéo thiếu niên thanh y theo hầu bên cạnh, giọng nói ôn hòa khẽ nhỏ không nhanh không chậm chảy vào trong tai của nàng.
Rõ ràng nàng cùng bọn họ có đoạn khoảng cách, tiếng hắn còn nói nhỏ như vậy, nàng lại có thể nghe thấy hắn nói rõ ràng từng chữ.
"Huyền Trung, Huyền Nghĩa, Huyền Hiếu, Huyền Vũ, bảo vệ công tử." Thần hỉ vung tay xuống đình chỉ xe lăn tiến tới, cảnh giác ngắm nhìn bốn phía.
"Đi ra đi!" Nam tử ngồi ở trên xe lăn ngay cả ngẩng đầu cũng không, như thế bưng lên chén phẩm trà.
Chính là gọi nàng sao?
Đường Tiêu Từ hết sức do dự có nên hiện thân hay không, một đám hắc y nhân che mặt từ phía sau rừng cây nhảy ra.
"Chủ tử nhà chúng tôi muốn mời môn chủ đến thăm phủ một chuyến"
"Rất xin lỗi, chủ tử nhà chúng tôi không tiếp khách." Thần Hỉ lạnh nhạt nói.
"Vậy cũng chớ trách chúng tôi thất lễ." Ngân quang chợt lóe, sát khí bao quanh xe.
"Tại sao các vị huynh đài khổ sở bức bách, thiên hạ cũng không phải là chỉ có một thần tướng." Thần hỉ nhẹ nhàng nhảy một cái lướt qua rơi vào giữa mấy chục thích khách che mặt hỏi, tay không đối phó với địch thành thạo.
“Chủ tử nhà chúng tôi bỏ ra một số tiền lớn làm lễ vật cho các ngươi đến xem tướng là coi trọng chủ tử các ngươi lắm rồi, ai ngờ các ngươi được cho mặt mũi mà lên mặt." Hơn mười người vung mạnh đao gắt gao bức bách, mắt lộ ra sát khí.
"Sống chết có số phú quý ở trời, chủ tử nhà các ngươi yêu cầu chuyện làm người khác vô cùng khó chịu." Muốn thay đổi thiên mệnh? Đáng chết sẽ chết, còn sống mãi mê vào quyền thế cùng danh lợi làm gì.
"Bây giờ nói những thứ này đã không còn ích lợi gì, chỉ cần giết các ngươi, sẽ bắt được chủ tử nhà các ngươi, còn sợ chủ tử các ngươi không theo bọn ta sao?"
Cảnh tàn sát khóc liệt, tiếng sát phạt nổi lên bốn phía.
Hóa ra không phải gọi nàng. Việc không liên quan đến mình Đường Tiêu Từ nằm ở trên nhánh cây, thấy vậy hô to đã quá không hổ là cao thủ so chiêu.
Nhìn thấy một mảnh hỗn chiến phía dưới, có mấy người hắc y nhân thừa cơ từ phía sau đánh lén người ngồi trên xe, bốn gã hộ vệ gia nhập phòng vệ đánh nhau.
Thình lình đao phong quét ngang qua xe lăn, lụa mỏng bị gió thổi lên, rốt cục để cho nàng thấy rõ khuôn mặt người ngồi trên xe lăn, hé ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng bình tĩnh không gợn sóng, nét mặt rất nhu hòa, giơ tay nhấc chân tao nhã ung dung, coi như bình thường, mặc một bộ hắc bào thêu viền tơ vàng, nàng thấy hắn ngồi ở xe lăn, lấy một cái tấm thảm lông màu vàng che ở nữa người dưới của hắn.
Đường Tiêu Từ nằm ở trên ngọn cây thờ ơ nhìn những hắc y che mặt lần lượt bỏ chạy.
Đột nhiên, một tên hắc y nhân trong đó không cam lòng vung đao nhằm về phía người ngồi ở trên xe lăn.
Nam tử trên xe lăn từ từ ngẩng đầu lên, tròng mắt sâu thẳm đen nhánh như đêm khiến lòng Tiêu Từ nhường đường cả kinh, ánh mắt một chút cũng không giống người luyện võ tinh nhuệ, cũng không uy nghiêm bức người chút nào, lại cho nàng một loại cảm giác quỷ dị, hơn nữa trong nháy mắt tầm mắt hắn phóng tới vị trí của nàng, trái tim nàng đập mãnh liệt.
Suýt nữa nàng kêu lên thành tiếng, cấp bách im miệng hậu quả là đã quên mình đang vịn nhánh cây, sau đó -"A!" Kêu thảm một tiếng, nàng thẳng tắp ngã xuống.
“Tự tìm cái chết!” May mắn thế nào vừa khéo nàng rơi ở trên người hắc y nhân đang muốn đánh lén xe lăn kia, hắn phát ra hai chữ liền kêu lên một tiếng đau đớn.
"Thật xin lỗi! Không phải ta cố ý, ngươi có sao không?” Đường Tiêu Từ đau đớn bò dậy, lại thấy hắc y nhân kia bị nàng đè bất tỉnh.
"Công tử!" Chỉ sợ nàng cũng là một trong những kẻ xấu, Thần Hỉ bất chấp hắc y nhân bên kia thừa cơ chạy trốn, chạy quay về bên cạnh xe lăn phòng vệ nhìn chăm chú vào nàng.
Lạnh nhạt phất tay áo muốn Thần Hỉ lui ra, ánh mắt đen nhánh của nam tử trên xe lăn chuyển động, suy nghĩ không biết tiểu cô nương liều lĩnh này từ đâu tới.
Mặc một bộ quần áo màu tím lụa mỏng, bề ngoài thoạt nhìn tuổi chưa cập kê, bất quá khinh công lại rất cao. Mái tóc rối loạn giống như tơ lụa đen nhánh sáng mềm mại, mắt linh động thông minh và gương mặt nói ra lòng (nghĩ gì là hiện trên mặt), hỉ nộ ái ố toàn bộ được thể hiện ở trên mặt, nhìn biểu hiện của nàng rõ ràng chính là rất đau.
Đường Tiêu Từ vội vàng giải thích, "Ta không có ác ý, các ngươi chớ khẩn trương, ta chỉ là đi ngang qua nơi này vô ý nghe được thanh âm kỳ lạ, ta với bọn họ không phải là một phe." Nàng chật vật đứng lên, không cẩn thận đá vào chân của hắc y nhân lại té ngã xuống đất, nàng đau đến lông mày thắt lại, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.
"Cô nương, có sao không?" Nha đầu quá mơ hồ. "Có thể đứng lên không?"
"Ta không sao, đa tạ!" Đường Tiêu Từ cố nén đau, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo thành một chỗ.
Một đôi bàn tay ngăm đen dày rộng xuất hiện ở trước mắt nàng, lòng bàn tay chai dày gắn đầy phong sương thoạt nhìn tựa như nông phu làm ruộng, nàng theo tay đem tầm mắt hướng lên trên, gặp ánh mắt của hắn ở trên xe lăn kia, tâm nàng như đầm nước sâu đen kịt phủ kín không dậy nỗi sóng, không hiểu sao trái tim của nàng bình bịch nhảy dựng.
“Ta có thể tự mình đứng lên. Chào ngươi, ta tên là Đường Tiêu Từ.” Nàng xấu hổ vội vàng kéo váy bò dậy.
Quá mất mặt ở trước mặt hắn mà té ngã, không biết xuân quang dưới váy có lộ ra ngoài hay không.
"Đường cô nương, nàng thế nào lại một mình ở trong rừng rậm hoang du? Nơi này hoang sơn dã tĩnh trước không thấy thôn sau không thấy khách điếm, đêm đến còn có rắn độc cùng thú dữ lui tới, rất không an toàn, ta khuyên nàng có lẽ mau mau rời khỏi là tốt hơn." Thần Hỉ tháo xuống phòng bị, hắn nhìn nàng dường như còn là thiếu nữ.
"Ta biết nha, thế nhưng ta. . . ."
Chợt, nam tử trên xe lăn ôn hòa mở miệng. "Trái đi ba dặm đường có thể thẳng đến Đồng Quan, đi từ Đồng Quan đi quan đạo cũng sẽ không lạc đường, ước chừng ba ngày là có thể đến được Trường An."
Giọng nói của hắn ôn hòa tao nhã, làm cho người ta như tắm gió xuân, so với càu nhàu lớn giọng của các sư huynh nàng thì dể nghe hơn nhiều.
"Ta có nói ta muốn đi Trường An sao? Còn có, làm sao ngươi biết ta lạc đường?" Đường Tiêu Từ tự lẩm bẩm, nghiêng đầu xuống suy nghĩ, có nên đi không. Ai nha! Nàng không nhớ rõ rồi.
"Hừ! Công tử nhà chúng ta là thần thánh phương nào, căn bản không cần bấm chỉ là có thể tính. . . ."
"Thần Hỉ." Giọng nói của nam tử trên xe lăn tuy nhẹ nhưng áp lực vô hình truyền đi ở trong không khí.
"Ít nói một chút". Thần Hỉ nhanh chóng thối lui đến phía sau xe lăn.
"Đợi một chút, thuận tiện cho hỏi các ngươi muốn đi đâu sao? Ta có thể hay không...." Thấy bọn họ phải đi, đột nhiên Đường Tiêu Từ nghĩ đến, nếu như có thể cùng đi không tốt hơn sao, chẳng qua là bọn họ không muốn để cho nàng cùng đi.
"Chúng ta không cùng đường." Kỳ Vân ngồi ở trên xe lăn ôn hoà nói.
"Ta cũng còn chưa nói xong." Sao hắn có thể biết nàng muốn nói gì?
Thần Hỉ giơ tay, liếc xéo mấy tên hắc y nhân bị đánh bất tỉnh trên mặt đất, có nên tra một chút thân phận bọn hắc y nhân này hay không?
"Mặc kệ những hắc y nhân này." Không có ngẩng đầu, Kỳ Vân lạnh nhạt nói với Thần Hỉ.
Tâm trạng Thần Hỉ thu lại, nói với bốn người hộ vệ "Lên đường".
"Này! Chờ ta một chút." Thế nhưng mấy ngày qua nàng thật vất vả mới gặp được người tốt, nàng không muốn lại bị lạc đường, lại càng không muốn bị vứt bỏ, nàng quyết định đi theo bọn họ!
Hắn là Kỳ Vân, là bán tiên đoán đâu trúng đó, tất cả tùy tùng bên cạnh hắn đều được liệt vào hàng võ lâm cao thủ, thế nhưng sao nàng chưa từng nghe qua cái tên này? Đường Tiêu Từ vừa đi vừa nghĩ.
"Đường cô nương vẫn còn đi theo ở phía sau." Thỉnh thoảng Thần hỉ quay đầu lại nói thầm.
"Tùy nàng." Kỳ Vân chầm chậm nâng chung trà lên uống cạn.
"Dạ!" Công tử giữ kín như bưng, hoàn ổn nội liễm, ôn hòa tao nhã với người, nhìn thế gian bằng một đôi mắt lạnh, có được năng lực có thể nhìn thấu lòng người. Từng bị người bình thường xem là tà ma yêu quái, ác ma giáng thế, e sợ tránh né không kịp, mọi người còn mong cho hắn chết nhanh nhanh để đừng liên lụy họ. Gia gia nói chủ tử đã từng chết qua một lần.
Đời đời chủ tớ bọn họ hầu hạ người trong Huyền Cốc... Thuở nhỏ đi theo chủ tử tập mãi thành thói quen, cảm giác bị người nhìn thấu thật đúng là khó khiến người không kiêng kỵ. Chủ tử có khả năng đặt biệt phi thường, có thể đọc được ý nghĩ và nhìn thấu lòng người, tính được số mệnh, đoán được tương lai, thế nhưng không cách nào tự mình thay đổi vận mệnh đây rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh.
"Thần Hỉ, ngươi nghĩ quá rồi."
"Dạ, Thần Hỉ nhiều chuyện rồi." Tâm trạng của hắn thu lại, nhìn lên bầu trời u ám từng giọt mưa rớt xuống to như hạt đậu.
"Công tử, trời mưa rồi! Nàng vẫn còn đi theo chúng ta thật có nghị lực, cũng không sợ bị mưa ướt."
"Lấy cho nàng cây dù." Kỳ Vân mở sách ra, cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Ta đã phân phó." Thần hỉ quay lại nhìn nàng nhận lấy cây dù mà hưng phấn giống như nhặt được báu vật, cũng hướng nơi này chạy tới.
Đường Tiêu Từ không có chú ý mặt đất trơn trợt kết quả là "A!" Cả người giống như con ếch nằm bẹp trên bùn đất.
"Đường cô nương, nàng có sao không?" Rèm mây bị vén lên, giọng nói của Kỳ Vân vẫn như cũ hòa nhã nhưng không mất lễ. Nhìn bộ dáng té ngã của nàng, lồng ngực của hắn chảy qua tâm tình thú vị kỳ dị.
"Thật là đau!" Đường Tiêu Từ chật vật bò dậy, một cái khăn lụa trắng xuất hiện ở trước mắt nàng.
“Trên mặt nàng bị dơ."
Đường Tiêu Từ ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy cả linh hồn như say rượu nhập vào ánh mắt ôn nhu của hắn, tim của nàng đập nhanh hơn.
"Đường cô nương, mưa trở nên to hơn." Thần Hỉ giúp nàng đứng dậy.
"Oh, đa tạ." Nàng hoàn hồn, vội vã tiếp nhận khăn tay. Mặt đã đỏ tới mang tai lại phát hiện mình đang tùy tiện nhìn chằm chằm một nam nhân.
"Không cần khách khí." Kì Vân cảm thấy bản thân thất thần kỳ lạ, khuôn mặt cố gắng bình tĩnh để cho người khác không nhìn ra dị thường.
"Ngươi thật là một người tốt." Lau đi bùn đất trên mặt, Đường Tiêu Từ e lệ nói.
"Một cô nương đi theo mấy người đại nam nhân chúng ta có rất bất tiện." Kỳ vân kéo rèm để xuống.
"Oh!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không giấu được mất mác, không cách nào phủ nhận hắn nói là sự thật, huống chi nàng cùng bọn họ còn là người xa lạ, bọn họ không tín nhiệm nàng cũng đúng.
"Từ nơi này đi về phía trái liền có thể ra rừng rậm, thẳng lên quan đạo." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lung nhàn hạ bật ra màn trướng, hắn nên vô tâm người.
"Thật ư?" May mà gặp phải bọn họ, nếu không nàng không biết mình phải đi đến năm nào tháng nào, mới có thể đi ra chỗ rừng rậm này.
"Không cần khách khí."
"Ta cũng còn chưa nói đa tạ a! Trước hết ngươi có thể để cho ta nói cám ơn rồi hãy nói không khách khí được hay không a?" Giành lời nói của nàng.
"Ta có thể đi theo hay không!"
Dưới tàng cây đa lớn, mấy chục người của Đường môn chạy đi chạy lại bôn ba tụ họp, sắc mặt mỗi người đều đông lại, lo âu bất an, người không biết chuyện còn tưởng rằng Đường Môn xảy ra biến cố gì đó, thật ra thì cũng không khác nhau lắm, bọn họ vừa làm thất lạc một người, người này là siêu cấp mù đường, ngay cả đi theo người đi bộ cũng bị lạc đường… “Tìm được người sao?”
"Không có, đại sư huynh, còn ngươi?"
Thân là thiếu chủ của Đường Môn đứng hàng thứ nhất - lão đại Đường Quân Nghị lắc đầu một cái, "Quân Uy, những người khác đâu?"
“Không thấy, trời sắp tối, rốt cuộc Tiêu Từ là chạy đi đâu?” Đứng hàng thứ bảy - lão thất Đường Quân Uy vuốt ngực, đưa mắt nhìn chung quanh, "Tứ sư huynh đã trở lại."
"Tứ sư huynh, thế nào?"
Đứng hàng thứ tư - lão tứ Đường Quân Đình lắc đầu một cái, "Còn các ngươi?"
Mọi người thở dài một tiếng.
"Sớm biết cũng không nên mềm lòng dẫn nàng ra, giờ thì tốt rồi, lạc mất người, trở về làm sao ăn nói cùng bà nội."
Nữ nhân duy nhất ở Đường Môn đứng hàng thứ chín - Đường Quân Vũ trừng mắt nhìn một nam tử tương đối nhỏ trước mặt "Đều là ngươi, Đường Quân Minh thối, rõ ràng ngươi biết Tiêu Từ rất dễ bị lạc đường, tại sao không nhìn chặt nàng?"
Đường Quân Minh ủy khuất liếc xéo mười một vị sư huynh tỷ đệ ở đây "Làm sao ta biết chứ, ta chớp mắt một cái đã không thấy Tiêu Từ đâu, nàng chỉ nói là nàng muốn đi xem xiếc khỉ, ta nghĩ là ngay ở bên cạnh mà thôi cho nên đáp ứng để cho nàng đi, còn đặc biệt dặn dò nàng đừng có chạy lung tung, ta đi mua chút rượu. . . ."
"Ngươi còn lý do." Đường Quân Đình thưởng cho hắn một đống hạt dẻ.
"Chớ ồ ào, hiện tại quan trọng nhất là tìm người." Ánh mắt thâm thúy của Đường Quân Nghị thoáng qua một tia âm hiểm.
"Tuy Tiêu Từ không phải là người trong Đường Môn, nhưng nó là đứa bé được các vãn bối sủng ái nhất trong số chúng ta. Nếu bà nội biết chúng ta để lạc mất Tiêu Từ, chúng ta nhất định không chịu nổi đâu." Đứng hàng thứ mười hai - Tiếu Diện Hổ Đường Quân Luân giờ đây cũng khép chặt lông mày.
"Ta càng lo lắng hơn chính là khi còn bé thầy bói đã từng đoán qua số mạng của Tiêu Từ. . . ." Người có danh xưng Gia Cát , đứng hàng thứ nhì - Đường Quân Ngọc thở dài.
"Không được nói xằng bậy." Đường Quân Nghị rùng mình.
"Chỉ mong thầy bói kia ăn nói lung tung."
"Đại sư huynh, nhị sư huynh, các ngươi lại tính bí hiểm gì đó, rốt cuộc là chuyện gì a?" Đường Quân Minh chưa từng nghe qua đoạn chuyện cũ này.
“Thuở nhỏ Tiêu Từ là ở trong Đường Môn được trên dưới sủng ái bảo vệ mà lớn lên. Lần này là lần đầu tiên Tiêu Từ rời khỏi Đường Môn, bước vào giang hồ, ta lo lắng trời sanh tính trong sáng lương thiện kinh nghiệm sống của nàng chưa nhiều, ngộ nhỡ. . . ." Nho sinh đứng hàng thứ ba - lão tam Đường Quân Văn thâm tỏa lông mi.
"Quân văn, đủ rồi!" Sắc mặt Đường Quân Nghị thoáng chốc trắng bệch.
"Đại sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Đường Quân Ngọc lo lắng thở dài, quay đầu lại nhìn nha đầu sủng nhất kia, có lẽ cưng chìu của Đường Quân Nghị sớm đã vượt qua tình cảm sư huynh muội .
Trong giang hồ anh hùng xuất thiếu niên, năm đó gần mười hai tuổi Đường Quân Nghị đã được phong là “Độc Lang Quân”, hắn dùng độc dịch độc công lực có thể nói là ngang hàng ngang vế nổi bật nhất trong Đường Môn, người trong giang hồ nhắc tới Độc Lang Quân mọi người nghe tiếng đều biến sắc, duy chỉ có Đường Tiêu Từ là dám vuốt phải kỳ độc.
"Cái nha đầu kia thông minh cơ trí, lại là đệ tử nhập thất của bà nội, người bình thường vẫn không thể gây thương tổn được nàng." Sợ chính là lòng người hiểm ác, lời nói của Đường Quân Nghị xoay chuyển, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn mọi người xung quanh, "Vũ muội cùng lão Tứ một tổ, Quân Luân cùng ta một tổ, lão nhị cùng lão tam các ngươi đi hướng đông, lão ngũ cùng lão lục các ngươi đi hướng tây, lão thất cùng lão bát đi cửa nam, người còn lại cùng ta đi cửa bắc, chúng ta cẩn thận đi tìm từ chổ Tiêu Từ mất tích lại một lần nữa, trước lúc mặt trời lặn tới chỗ này hội họp."
Mắt đen âm nhu của hắn ngưng tụ gió mạnh âm ngoan lãnh khốc, ai dám đả thương nàng, Độc Lang Quân hắn sẽ làm người đó muốn sống không được, muốn chết không xong.
"Dạ!" Mọi người lập tức chia nhau tiến hành.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
"Làm sao bây giờ? Lần này thật sự lạc đường rồi."
Nhìn bốn phía đều là cây xanh tươi tốt che trời khiến cho nàng chỉ có thể từ khe hở giữa cành cây sum suê thấy chút ánh sáng trắng mới có thể xác định hiện tại là ban ngày.
Đường Tiêu Từ, nàng ghét tên của mình, trước kia thường bị sư huynh đệ tỷ muội đồng môn lấy ra viết văn, Đường Tiêu Từ là người mù đường! Đường Tiêu Từ - Đường ngu ngốc!
Rất kỳ quái, nàng học bất cứ công phu hoặc tài nghệ gì cũng mau mang lại hiệu quả, thường thường sư tỷ phải cần một tháng mới có thể ghi nhớ khẩu quyết, nàng không cần người đối đáp thì liền nhớ rõ thuộc làu; không cần thời gian nửa ngày nàng liền có thể đem tất cả sách cổ nghiêm chỉnh trong tủ đều đọc làu làu, ngay cả sư phụ cũng nói nếu như là nàng đi kinh thành dự thi nhất định là văn võ Trạng Nguyên.
Duy chỉ có một khuyết điểm nhỏ, là một người mù đường!
Nàng là người mù đường trình độ không người nào có thể so sánh, ngay cả đi theo sát ở phía sau người ta mà vẫn còn bị lạc.
Nàng còn từng ở tại trong phòng mình lạc đường đến kỷ lục.
Từ trong phòng ra ngoài phòng bất quá là qua một cái cửa hình vòm khắc hoa, ở giữa có màn trắng rủ ngược xuống, nàng lại đi nữa ngày cũng không ra cửa lớn, cuối cùng sư huynh sai người tìm đến nàng đi ăn trưa mới cứu vớt nàng không bị chết đói.
Từ đó "Người mù đường" đã cùng nàng gắn bó keo sơn.
Cũng bởi vì khuyết điểm nho nhỏ này, sư huynh sư tỷ đồng môn cũng không mang nàng ra khỏi Đường Môn, nhiều lắm là mang cho nàng đồ chơi ưa thích khi quay về, nàng không có khẩn cầu gì, chỉ muốn nhìn một chút thế giới bên ngoài nên mới có chuyến đi Trường An lần này.
Lần đầu ra ngoài liền lạc đường, lần sau còn ai dám mang nàng ra ngoài? Huống chi lúc nãy nàng đều là đi theo sát mười hai sư huynh sư tỷ, còn lạc đường, như vậy lần tới. . . . Không có lần tới.
Đường Tiêu Từ suy sụp cúi mặt, ngắm nhìn bốn phía. Nếu như trước khi trời tối, nàng còn tìm không được đường về, sợ rằng phải ngủ qua đêm ở đây. Thoạt nhìn rừng rậm lúc này đều giống nhau không phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc.
Một người không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Trong lòng Đường Tiêu Từ tự nói với mình không có gì phải sợ.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy thật là khủng khiếp! Nghe được gió thổi qua lá cây xào xạc, bóng dáng ma quỷ lắc lư, hai chân nàng như nhũn ra không dám lộn xộn.
"Có người hay không a?"
Một hồi cuồng phong gào thét kéo tới, Đường Tiêu Từ sợ hãi tự núp vào phía sau một gốc cây đa khổng lồ, quan sát tình huống xung quanh mình.
Dù gì nàng cũng là người trong Tứ Xuyên Đường Môn, tại sao lại có thể nhát gan như vậy?
Trong lúc nàng muốn đi ra từ phía sau cây thì một hồi âm thanh quỷ dị kỳ lạ bay vào trong tai của nàng, gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng.
"Rắc két -" âm thanh từ xa tới gần, gợi lên sự hiếu kỳ của Đường Tiêu Từ, nàng đi theo âm thanh đó tìm tòi đến tột cùng.
Rừng cây um tùm không nghe được tiếng ve kêu tiếng chim hót, ở sâu trong rừng rậm trên con đường núi hiểm trở từng khối rêu xanh bò đầy trên phiến đá khổng lồ liên kết nhau tạo thành uyển đình cổ kính. Gió nhẹ thổi qua mang theo chút ươn ướt lạnh lẻo, làm cho rừng rậm yên lặng đến mức quỷ dị, giống như là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.
Đột nhiên, "Rắc két, rắc két -" giống như sứ giả địa ngục tới câu hồn các cô hồn dã quỷ mà âm thanh của dây xích kia lôi kéo qua từng phiến đá, làm người ta rợn cả tóc gáy.
Lúc này, hai ngọn đèn lồng lơ lửng bay giống như Diêm Vương ngồi trước đèn dẫn hồn chiếu sáng lên chỗ râm tăm tối của con đường núi hiểm trở, chiếu sáng cũng phát ra quái âm gì đó.
Ước chừng là một người rất cao ở trên xe lăn sang trọng , toàn thân đen nhánh có viền vàng... kiệu hoa được thiết kế rất hài hòa, những tấm vải lụa mỏng màu xanh trên không được treo rủ xuống mép kiệu, bốn gốc đỉnh kiệu được treo bốn chiếc đèn cung đình nhỏ.
Một người cúi đầu giấu mặt ngồi trong xe lăn, trên lan can xe lăn có một bàn trà nhỏ lớn hơn ghế tròn chút, trên bàn để một chồng sách, một ly một bình.
Đường Tiêu Từ nhẹ nhàng bay vút qua ngọn cây, vén những cành lá dầy đặc ra hai bên để dễ quan sát.
Không xa trên con đường núi hiểm trở một chiếc xe lăn từ từ hướng đến gần phía của nàng. Ở phía trước sau xe lăn đều có hai gã vạm vỡ mặt không chút thay đổi đi theo phụ giúp khống chế tốc độ xe lăn , cùng với một thiếu niên thanh y cưỡi ngựa đi theo phía sau xe lăn.
“Công tử, cả ngày lẫn đêm chúng ta gấp rút lên đường đã mấy ngày không có dừng lại nghỉ, thân thể người có khỏe không? Ta nghe được phía trước có tiếng nước chảy, hay là…”
"Thần Hỉ, thế nào?" Nam tử trên xe lăn khẽ giương mắt, nghiêng mắt liếc xéo thiếu niên thanh y theo hầu bên cạnh, giọng nói ôn hòa khẽ nhỏ không nhanh không chậm chảy vào trong tai của nàng.
Rõ ràng nàng cùng bọn họ có đoạn khoảng cách, tiếng hắn còn nói nhỏ như vậy, nàng lại có thể nghe thấy hắn nói rõ ràng từng chữ.
"Huyền Trung, Huyền Nghĩa, Huyền Hiếu, Huyền Vũ, bảo vệ công tử." Thần hỉ vung tay xuống đình chỉ xe lăn tiến tới, cảnh giác ngắm nhìn bốn phía.
"Đi ra đi!" Nam tử ngồi ở trên xe lăn ngay cả ngẩng đầu cũng không, như thế bưng lên chén phẩm trà.
Chính là gọi nàng sao?
Đường Tiêu Từ hết sức do dự có nên hiện thân hay không, một đám hắc y nhân che mặt từ phía sau rừng cây nhảy ra.
"Chủ tử nhà chúng tôi muốn mời môn chủ đến thăm phủ một chuyến"
"Rất xin lỗi, chủ tử nhà chúng tôi không tiếp khách." Thần Hỉ lạnh nhạt nói.
"Vậy cũng chớ trách chúng tôi thất lễ." Ngân quang chợt lóe, sát khí bao quanh xe.
"Tại sao các vị huynh đài khổ sở bức bách, thiên hạ cũng không phải là chỉ có một thần tướng." Thần hỉ nhẹ nhàng nhảy một cái lướt qua rơi vào giữa mấy chục thích khách che mặt hỏi, tay không đối phó với địch thành thạo.
“Chủ tử nhà chúng tôi bỏ ra một số tiền lớn làm lễ vật cho các ngươi đến xem tướng là coi trọng chủ tử các ngươi lắm rồi, ai ngờ các ngươi được cho mặt mũi mà lên mặt." Hơn mười người vung mạnh đao gắt gao bức bách, mắt lộ ra sát khí.
"Sống chết có số phú quý ở trời, chủ tử nhà các ngươi yêu cầu chuyện làm người khác vô cùng khó chịu." Muốn thay đổi thiên mệnh? Đáng chết sẽ chết, còn sống mãi mê vào quyền thế cùng danh lợi làm gì.
"Bây giờ nói những thứ này đã không còn ích lợi gì, chỉ cần giết các ngươi, sẽ bắt được chủ tử nhà các ngươi, còn sợ chủ tử các ngươi không theo bọn ta sao?"
Cảnh tàn sát khóc liệt, tiếng sát phạt nổi lên bốn phía.
Hóa ra không phải gọi nàng. Việc không liên quan đến mình Đường Tiêu Từ nằm ở trên nhánh cây, thấy vậy hô to đã quá không hổ là cao thủ so chiêu.
Nhìn thấy một mảnh hỗn chiến phía dưới, có mấy người hắc y nhân thừa cơ từ phía sau đánh lén người ngồi trên xe, bốn gã hộ vệ gia nhập phòng vệ đánh nhau.
Thình lình đao phong quét ngang qua xe lăn, lụa mỏng bị gió thổi lên, rốt cục để cho nàng thấy rõ khuôn mặt người ngồi trên xe lăn, hé ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng bình tĩnh không gợn sóng, nét mặt rất nhu hòa, giơ tay nhấc chân tao nhã ung dung, coi như bình thường, mặc một bộ hắc bào thêu viền tơ vàng, nàng thấy hắn ngồi ở xe lăn, lấy một cái tấm thảm lông màu vàng che ở nữa người dưới của hắn.
Đường Tiêu Từ nằm ở trên ngọn cây thờ ơ nhìn những hắc y che mặt lần lượt bỏ chạy.
Đột nhiên, một tên hắc y nhân trong đó không cam lòng vung đao nhằm về phía người ngồi ở trên xe lăn.
Nam tử trên xe lăn từ từ ngẩng đầu lên, tròng mắt sâu thẳm đen nhánh như đêm khiến lòng Tiêu Từ nhường đường cả kinh, ánh mắt một chút cũng không giống người luyện võ tinh nhuệ, cũng không uy nghiêm bức người chút nào, lại cho nàng một loại cảm giác quỷ dị, hơn nữa trong nháy mắt tầm mắt hắn phóng tới vị trí của nàng, trái tim nàng đập mãnh liệt.
Suýt nữa nàng kêu lên thành tiếng, cấp bách im miệng hậu quả là đã quên mình đang vịn nhánh cây, sau đó -"A!" Kêu thảm một tiếng, nàng thẳng tắp ngã xuống.
“Tự tìm cái chết!” May mắn thế nào vừa khéo nàng rơi ở trên người hắc y nhân đang muốn đánh lén xe lăn kia, hắn phát ra hai chữ liền kêu lên một tiếng đau đớn.
"Thật xin lỗi! Không phải ta cố ý, ngươi có sao không?” Đường Tiêu Từ đau đớn bò dậy, lại thấy hắc y nhân kia bị nàng đè bất tỉnh.
"Công tử!" Chỉ sợ nàng cũng là một trong những kẻ xấu, Thần Hỉ bất chấp hắc y nhân bên kia thừa cơ chạy trốn, chạy quay về bên cạnh xe lăn phòng vệ nhìn chăm chú vào nàng.
Lạnh nhạt phất tay áo muốn Thần Hỉ lui ra, ánh mắt đen nhánh của nam tử trên xe lăn chuyển động, suy nghĩ không biết tiểu cô nương liều lĩnh này từ đâu tới.
Mặc một bộ quần áo màu tím lụa mỏng, bề ngoài thoạt nhìn tuổi chưa cập kê, bất quá khinh công lại rất cao. Mái tóc rối loạn giống như tơ lụa đen nhánh sáng mềm mại, mắt linh động thông minh và gương mặt nói ra lòng (nghĩ gì là hiện trên mặt), hỉ nộ ái ố toàn bộ được thể hiện ở trên mặt, nhìn biểu hiện của nàng rõ ràng chính là rất đau.
Đường Tiêu Từ vội vàng giải thích, "Ta không có ác ý, các ngươi chớ khẩn trương, ta chỉ là đi ngang qua nơi này vô ý nghe được thanh âm kỳ lạ, ta với bọn họ không phải là một phe." Nàng chật vật đứng lên, không cẩn thận đá vào chân của hắc y nhân lại té ngã xuống đất, nàng đau đến lông mày thắt lại, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.
"Cô nương, có sao không?" Nha đầu quá mơ hồ. "Có thể đứng lên không?"
"Ta không sao, đa tạ!" Đường Tiêu Từ cố nén đau, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo thành một chỗ.
Một đôi bàn tay ngăm đen dày rộng xuất hiện ở trước mắt nàng, lòng bàn tay chai dày gắn đầy phong sương thoạt nhìn tựa như nông phu làm ruộng, nàng theo tay đem tầm mắt hướng lên trên, gặp ánh mắt của hắn ở trên xe lăn kia, tâm nàng như đầm nước sâu đen kịt phủ kín không dậy nỗi sóng, không hiểu sao trái tim của nàng bình bịch nhảy dựng.
“Ta có thể tự mình đứng lên. Chào ngươi, ta tên là Đường Tiêu Từ.” Nàng xấu hổ vội vàng kéo váy bò dậy.
Quá mất mặt ở trước mặt hắn mà té ngã, không biết xuân quang dưới váy có lộ ra ngoài hay không.
"Đường cô nương, nàng thế nào lại một mình ở trong rừng rậm hoang du? Nơi này hoang sơn dã tĩnh trước không thấy thôn sau không thấy khách điếm, đêm đến còn có rắn độc cùng thú dữ lui tới, rất không an toàn, ta khuyên nàng có lẽ mau mau rời khỏi là tốt hơn." Thần Hỉ tháo xuống phòng bị, hắn nhìn nàng dường như còn là thiếu nữ.
"Ta biết nha, thế nhưng ta. . . ."
Chợt, nam tử trên xe lăn ôn hòa mở miệng. "Trái đi ba dặm đường có thể thẳng đến Đồng Quan, đi từ Đồng Quan đi quan đạo cũng sẽ không lạc đường, ước chừng ba ngày là có thể đến được Trường An."
Giọng nói của hắn ôn hòa tao nhã, làm cho người ta như tắm gió xuân, so với càu nhàu lớn giọng của các sư huynh nàng thì dể nghe hơn nhiều.
"Ta có nói ta muốn đi Trường An sao? Còn có, làm sao ngươi biết ta lạc đường?" Đường Tiêu Từ tự lẩm bẩm, nghiêng đầu xuống suy nghĩ, có nên đi không. Ai nha! Nàng không nhớ rõ rồi.
"Hừ! Công tử nhà chúng ta là thần thánh phương nào, căn bản không cần bấm chỉ là có thể tính. . . ."
"Thần Hỉ." Giọng nói của nam tử trên xe lăn tuy nhẹ nhưng áp lực vô hình truyền đi ở trong không khí.
"Ít nói một chút". Thần Hỉ nhanh chóng thối lui đến phía sau xe lăn.
"Đợi một chút, thuận tiện cho hỏi các ngươi muốn đi đâu sao? Ta có thể hay không...." Thấy bọn họ phải đi, đột nhiên Đường Tiêu Từ nghĩ đến, nếu như có thể cùng đi không tốt hơn sao, chẳng qua là bọn họ không muốn để cho nàng cùng đi.
"Chúng ta không cùng đường." Kỳ Vân ngồi ở trên xe lăn ôn hoà nói.
"Ta cũng còn chưa nói xong." Sao hắn có thể biết nàng muốn nói gì?
Thần Hỉ giơ tay, liếc xéo mấy tên hắc y nhân bị đánh bất tỉnh trên mặt đất, có nên tra một chút thân phận bọn hắc y nhân này hay không?
"Mặc kệ những hắc y nhân này." Không có ngẩng đầu, Kỳ Vân lạnh nhạt nói với Thần Hỉ.
Tâm trạng Thần Hỉ thu lại, nói với bốn người hộ vệ "Lên đường".
"Này! Chờ ta một chút." Thế nhưng mấy ngày qua nàng thật vất vả mới gặp được người tốt, nàng không muốn lại bị lạc đường, lại càng không muốn bị vứt bỏ, nàng quyết định đi theo bọn họ!
Hắn là Kỳ Vân, là bán tiên đoán đâu trúng đó, tất cả tùy tùng bên cạnh hắn đều được liệt vào hàng võ lâm cao thủ, thế nhưng sao nàng chưa từng nghe qua cái tên này? Đường Tiêu Từ vừa đi vừa nghĩ.
"Đường cô nương vẫn còn đi theo ở phía sau." Thỉnh thoảng Thần hỉ quay đầu lại nói thầm.
"Tùy nàng." Kỳ Vân chầm chậm nâng chung trà lên uống cạn.
"Dạ!" Công tử giữ kín như bưng, hoàn ổn nội liễm, ôn hòa tao nhã với người, nhìn thế gian bằng một đôi mắt lạnh, có được năng lực có thể nhìn thấu lòng người. Từng bị người bình thường xem là tà ma yêu quái, ác ma giáng thế, e sợ tránh né không kịp, mọi người còn mong cho hắn chết nhanh nhanh để đừng liên lụy họ. Gia gia nói chủ tử đã từng chết qua một lần.
Đời đời chủ tớ bọn họ hầu hạ người trong Huyền Cốc... Thuở nhỏ đi theo chủ tử tập mãi thành thói quen, cảm giác bị người nhìn thấu thật đúng là khó khiến người không kiêng kỵ. Chủ tử có khả năng đặt biệt phi thường, có thể đọc được ý nghĩ và nhìn thấu lòng người, tính được số mệnh, đoán được tương lai, thế nhưng không cách nào tự mình thay đổi vận mệnh đây rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh.
"Thần Hỉ, ngươi nghĩ quá rồi."
"Dạ, Thần Hỉ nhiều chuyện rồi." Tâm trạng của hắn thu lại, nhìn lên bầu trời u ám từng giọt mưa rớt xuống to như hạt đậu.
"Công tử, trời mưa rồi! Nàng vẫn còn đi theo chúng ta thật có nghị lực, cũng không sợ bị mưa ướt."
"Lấy cho nàng cây dù." Kỳ Vân mở sách ra, cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Ta đã phân phó." Thần hỉ quay lại nhìn nàng nhận lấy cây dù mà hưng phấn giống như nhặt được báu vật, cũng hướng nơi này chạy tới.
Đường Tiêu Từ không có chú ý mặt đất trơn trợt kết quả là "A!" Cả người giống như con ếch nằm bẹp trên bùn đất.
"Đường cô nương, nàng có sao không?" Rèm mây bị vén lên, giọng nói của Kỳ Vân vẫn như cũ hòa nhã nhưng không mất lễ. Nhìn bộ dáng té ngã của nàng, lồng ngực của hắn chảy qua tâm tình thú vị kỳ dị.
"Thật là đau!" Đường Tiêu Từ chật vật bò dậy, một cái khăn lụa trắng xuất hiện ở trước mắt nàng.
“Trên mặt nàng bị dơ."
Đường Tiêu Từ ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy cả linh hồn như say rượu nhập vào ánh mắt ôn nhu của hắn, tim của nàng đập nhanh hơn.
"Đường cô nương, mưa trở nên to hơn." Thần Hỉ giúp nàng đứng dậy.
"Oh, đa tạ." Nàng hoàn hồn, vội vã tiếp nhận khăn tay. Mặt đã đỏ tới mang tai lại phát hiện mình đang tùy tiện nhìn chằm chằm một nam nhân.
"Không cần khách khí." Kì Vân cảm thấy bản thân thất thần kỳ lạ, khuôn mặt cố gắng bình tĩnh để cho người khác không nhìn ra dị thường.
"Ngươi thật là một người tốt." Lau đi bùn đất trên mặt, Đường Tiêu Từ e lệ nói.
"Một cô nương đi theo mấy người đại nam nhân chúng ta có rất bất tiện." Kỳ vân kéo rèm để xuống.
"Oh!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không giấu được mất mác, không cách nào phủ nhận hắn nói là sự thật, huống chi nàng cùng bọn họ còn là người xa lạ, bọn họ không tín nhiệm nàng cũng đúng.
"Từ nơi này đi về phía trái liền có thể ra rừng rậm, thẳng lên quan đạo." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lung nhàn hạ bật ra màn trướng, hắn nên vô tâm người.
"Thật ư?" May mà gặp phải bọn họ, nếu không nàng không biết mình phải đi đến năm nào tháng nào, mới có thể đi ra chỗ rừng rậm này.
"Không cần khách khí."
"Ta cũng còn chưa nói đa tạ a! Trước hết ngươi có thể để cho ta nói cám ơn rồi hãy nói không khách khí được hay không a?" Giành lời nói của nàng.
"Ta có thể đi theo hay không!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook