Kiều Thê Khó Dỗ
Chương 127: Phiên Ngoại 6

Trong những ngày bảo bảo học bù, trong kinh thành phát sinh một chuyện lớn: Hoàng thượng muốn thoái vị. Hiện tại hắn còn chưa tới năm mươi tuổi, thân thể cũng còn khỏe mạnh, mấy trăm năm qua, hắn có lẽ là người duy nhất chưa băng hà mà lại tự nguyện nhường Đế vị.

+

Chuyện Hoàng thượng thoái vị tất nhiên là dâng lên một trận sóng to gió lớn trong triều, nhưng tâm ý hắn đã quyết, các đại thần có khuyên bảo cũng vô dụng, gần đây Lễ bộ đã đang chuẩn bị cho lễ đăng cơ của Thái tử rồi. Khi Hoàng thượng muốn thoái vị, Dự Vương cũng đưa ra ý nghĩ "cởi giáp về quê", đây cũng là lý do vì sao Dự Vương lại có thể dành ra chút ít thời gian để cùng mẫu tử Lương Y Đồng ra ngoài.

Dù Hoàng thượng chưa trực tiếp đồng ý, nhưng lại cho Dự Vương thời gian để suy xét nghiêm túc, cho hắn nghỉ ngơi một tháng, cẩn thận nghĩ rồi hẵng quyết định. Vậy là Dự Vương có một tháng nghỉ phép.

Hoàng thượng thoái vị không phải chuyện nhỏ, hạ nhân trong phủ đều không nhịn được mà nghị luận một chút. Bảo bảo cũng biết được chuyện này, nhưng tiểu gia hỏa còn nhỏ tuổi, không mẫn cảm với chính trị, chỉ đơn thuần vì phụ vương có thể dẫn mình cùng mẫu phi ra ngoài chơi mà vui vẻ.

Một tháng không tỉnh là ngắn, đi ra ngoài chơi cũng có rất nhiều thời gian. Buổi tối Dự Vương hỏi Lương Y Đồng muốn đi nơi nào, nàng chớp chớp mắt, "Đi đâu cũng được sao?"

Về mấy chuyện này, Dự Vương vẫn luôn nuông chiều nàng. "Nàng quyết định là được."

Đôi mắt của Lương Y Đồng không khỏi sáng lên, kỳ thật nàng vẫn luôn muốn đi leo núi. Trong thư Trịnh Hiểu Nhã viết cho nàng từng nhắc tới núi Thái Sơn, nói chỗ đó phong cảnh tuyệt mỹ, cảnh mặt trời mọc lại càng xinh đẹp hơn. Lương Y Đồng đã sớm muốn đi xem, nhưng lại không có thời gian.

Núi Thái Sơn nằm ở ngay trong Sơn Đông, cách kinh thành tầm bốn năm trăm cây số, ngồi xe ngựa mấy ngày là đến, chẳng qua sợ bảo bảo còn nhỏ, không biết có thích hợp để leo núi không.

Khi Lương Y Đồng đưa ra vấn đề này, Dự Vương cười một tiếng, "Đừng coi thường nó, thể lực của tiểu gia hỏa này không chừng còn tốt hơn nàng."

Bảo bảo nhìn qua ngoan ngoãn, lại an an tĩnh tĩnh, thật rất có thiên phú tập võ, hiện giờ đứng tấn đã vô cùng ổn định, sức chịu đựng có thể so với một tiểu hài tử bảy tám tuổi. Năm trước, tiểu gia hỏa còn học cưỡi ngựa bắn cung, hiện giờ khả năng cưỡi ngựa đã vô cùng tốt, Dự Vương thấy, tuy bảo bảo còn nhỏ, nhưng cũng là một tiểu nam tử hán.

Nghĩ đến lần trước khi đưa bảo bảo đi Hộ Quốc tự, vào lúc nàng cảm thấy mệt mỏi, bảo bảo lại vẫn sinh long hoạt hổ, Lương Y Đồng cũng không nói nữa.

(Sinh long hoạt hỗ: người có sức khỏe như rồng như hổ)

Sự tình cứ như vậy mà được quyết định, dù sao thì nếu trên đường đi bảo bảo cảm thấy mệt mỏi thì có thể để Dự Vương ôm đi tiếp.

Lần này ra ngoài, Lương Y Đồng dẫn theo Tiêu Linh, Lục Tú, Tuyết Trản và Ngọc Cầm, còn Tuyết Mai thì ở lại kinh thành.

Hiện giờ Tuyết Mai cũng có bảo bảo, tiểu hài tử chỉ mới hai tuổi. Ban ngày Tuyết Mai ở Vương phủ, bảo bảo đều ở với ngoại tổ mẫu, buổi tối thì vẫn cần có Tuyết Mai ở cạnh. Tiểu gia hỏa rất dính Tuyết Mai, buổi tối cũng chỉ ngủ với mỗi Tuyết Mai, mà tiểu gia hỏa còn nhỏ, lần này nếu đưa cùng ra ngoài thì cũng chỉ khiến hài tử chịu tội, Lương Y Đồng liền để Tuyết Mai ở lại kinh thành.

Chuyện bọn họ ra ngoài lần này không hề để lộ ra, trừ bỏ người cực kỳ thân cận thì những người khác đều không biết bọn họ đi du ngoạn. Hoàng thượng tất nhiên biết việc này, hắn cũng muốn đi đây đi đó một chút, chỉ tiếc là Thái tử một tháng sau mới đăng cơ.

Đêm trước khi xuất phát, bảo bảo cực kỳ hưng phấn, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại có chút không ngủ được. Ngày thường tiểu gia hỏa vẫn luôn ngoan ngoãn, vô cùng hiểu chuyện, cũng ít đi vài phần ngây thơ hồn nhiên của tiểu hài tử, mà bây giờ lại có chút trẻ con.

Hôm nay Lục Tú gác đêm, thấy tiểu gia hỏa lăn qua lăn lại không định ngủ, nàng ôm kiếm đi đến, dùng mũi kiếm vén màn che lên, thấp giọng hỏi: "Ngủ không được sao?"

Động tác lăn lộn của bảo bảo cứng lại, tiểu gia hỏa này là một tiểu bảo bảo sĩ diện, ở trước mặt người khác sẽ không trẻ con như vậy, ngay cả khi ăn cơm cũng sẽ học theo phụ vương, tiểu thân thể đĩnh đạc ngay thẳng.

Thấy Tú di đi đến, tiểu gia hỏa vội vàng ngồi dậy, còn làm bộ làm tịch xoa xoa đôi mắt, làm bộ vừa mới tỉnh ngủ, "Tú di?"

Nếu không phải đầu tóc lộn xộn, chỉ từ biểu tình kia, thật đúng là không thể nói tiểu gia hỏa từng lăn mấy vòng ở trên giường. Lục Tú không phải đám người Tiêu Linh, trong xương cốt nàng có chút ác liệt, vô cùng thích nghiêm trang mà trêu đùa bảo bảo, giờ phút này cũng không chút lưu tình mà vạch trần, "Thuộc hạ vừa đến thì mệt rồi sao? Không lăn lộn nữa?"

Tấm lưng thẳng tắp của bảo bảo cong đi, bả vai cũng gục xuống, có chút ngượng ngùng.

Phần lớn thời gian tiểu gia hỏa đều rất ngoan, càng lớn càng có quy củ, bộ dáng buồn bực cùng thẹn thùng thực sự hiếm thấy. Trong mắt Lục Tú mang theo ý cười, nàng không thể nhịn được mà duỗi tay nhéo khuôn mặt của tiểu gia hỏa, "Quá hưng phấn sao?"

Bảo bảo trốn đi một chút, nhưng vẫn bị nàng thành công nắm được, buồn bực nói: "Ừm, đây là lần đầu tiên ta rời khỏi kinh thành. Lần đầu Tú di rời kinh là khi nào?"

Lục Tú ôm kiếm trả lời: "Thuộc hạ không phải người trong kinh thành, lần đầu vào kinh là lúc năm tuổi."

Nguyên quán của nàng là ở Thiểm Tây, vì phụ mẫu đã qua đời nên mới bị người khác nhìn trúng, bị bán vào kinh thành, sau đó khổ cực mãi mới vào được Vương phủ. Lục Tú không muốn nhớ về chuyện cũ, nhắc nhở: "Tiểu Thế tử nên ngủ rồi."

Cũng may bảo bảo không tìm tòi nghiên cứu thêm, thấy Lục Tú thúc giục thì mới nhỏ giọng lầm bầm: "Ta không muốn ngủ, vì sao con người phải ngủ?"

"Nếu không ngủ được, ngày hôm sau sẽ không có tinh thần."

Bảo bảo chớp chớp mắt, đôi lông mi dài theo động tác của tiểu gia hỏa mà rung động một chút, vô tội nói: "Nhưng mà hiện tại ta không muốn ngủ."

"Vậy chạy bộ nữa canh giờ đi, bảo đảm có thể ngủ."

Khuôn mặt nhỏ của bảo bảo cứng đờ, buổi tối ai mà muốn chạy chứ, buổi chiều đã phải chạy nửa canh giờ rồi. Sợ Tú di thật sự làm, tiểu gia hỏa vội vàng chui vào trong chăn, đầu nhỏ cũng rụt vào, rầu rĩ nói: "Ta lại mệt rồi."

Lục Tú nghe vậy, bên môi nhếch lên nụ cười, lúc này mới buông màn che quay trở về gian ngoài. Nàng ấy dựng lỗ tai lên nghe thử, thấy tiểu gia hỏa thực sự không lăn lộn nữa thì mới không quản thêm. Tiểu hài tử càng lăn lộn sẽ càng có tinh thần, khi ngoan ngoãn nằm bất động, nhất định là không bao lâu sau sẽ ngủ.

Sau đó thì bảo bảo thật sự ngủ rồi.

***

Ngày hôm sau đến lúc rời giường, tiểu gia hỏa không ngủ nướng như thường ngày, sau khi ý thức quay về thì lập tức xuống giường, vô cùng có tinh thần.

Tiểu gia hỏa được Ngọc Cầm hầu hạ rửa mặt thay đồ xong thì vui mừng mà chạy tới chỗ phụ mẫu, khi tới nơi mới phát hiện phụ vương cùng mẫu phi còn chưa dậy.

Khi phụ vương được nghỉ ngơi vẫn luôn kéo theo mẫu phi ngủ nướng, ngày thường bảo bảo rất hiểu chuyện, biết là phụ vương hiếm khi được nghỉ nên cũng không quấy rầy bọn họ, nhưng hôm nay lại khác. Nghĩ đến việc hôm nay còn cần xuất phát, tiểu gia hỏa duỗi tay đẩy cửa, không đợi nha hoàn ngăn cản đã chạy vào, vòng qua bình phong hô to một tiếng: "Thái dương chiếu đến mông rồi."

Từ khi tiểu gia hỏa đi tới cửa thì Dự Vương đã nghe được động tĩnh rồi, thấy nha hoàn không ngăn cản, hắn nhíu mi, nghiêm mặt.

Bọn họ đã dậy từ sớm, vừa rồi hắn lại đè nàng khi dễ một phen, frong màn che là một mảnh hỗn độn, sao có thể để hài tử nhìn thấy? Hắn thấp giọng quát một câu, "Nhỏ giọng chút, mẫu phi còn chưa dậy."

Bảo bảo theo bản năng dừng bước.

Lương Y Đồng đã tinh lại cũng không phản bác, giờ phút này, cả người nàng bủn rủn, lười biếng không muốn nhúc nhích, giọng nói cũng khàn khàn, sợ bảo bảo nghĩ nhiều, nàng vẫn chưa mở miệng nói chuyện, chỉ duỗi tay nhéo nam nhân một cái, trách hắn tinh lực quá dồi dào.

Dự Vương bắt được tay nàng, đặt ở bên môi cắn một cái. Hắn cắn không đau, chỉ là có chút ngứa.

Nha hoàn vội vàng tiến vào, kéo tay nhỏ của bảo bảo, nhỏ giọng nói: "Tiểu Thế tử ra ngoài chơi một lát đi, Vương gia cùng Vương phi sẽ dậy ngay thôi."

Màn che thật sự rất kín, không thể nhìn thấy bên trong, nhưng bảo bảo lại theo bản năng cảm thấy phụ vương đang nói dối. Ngày thường khi phụ vương không ở đây, mẫu phi còn thức dậy sớm hơn cả mình, cũng chỉ có một lần bị bệnh kia là ngủ rất lâu.

Nàng căn bản không phải người thích ngủ nướng, nhất định là đã sớm dậy, nhất định là phụ vương lại muốn độc chiếm mẫu phi nên mới lừa mình mẫu phi chưa có dậy. Thấy mẫu phi phối hợp với phụ vương như vậy, bảo bảo không khỏi thở dài một tiếng, cũng ngoan ngoãn để nha hoàn kéo ra ngoài.

Khi ngồi ở gian ngoài, tiểu gia hỏa có chút buồn bực, càng thêm muốn có một tiểu đệ đệ, thế cho nên khi Lương Y Đồng cùng Dự Vương đã rửa mặt xong và đi ra ngoài, câu đầu tiên của bảo bảo chính là, "Phụ vương, mẫu phi, hai người sinh cho con một tiểu đệ đệ đi."

Lương Y Đồng đã uống một chén nước, nhưng khi mở miệng thì thanh âm vẫn hơi khàn, "Sao lại đột nhiên muốn có tiểu đệ đệ?"

Bảo bảo đã quen với việc mẫu phi thỉnh thoảng bị khàn giọng, lúc này nói thẳng: "Các ca ca đều có đệ đệ, con cũng muốn có, có đệ đệ rồi thì con sẽ có người chơi cùng."

Ca ca trong miệng bảo bảo chính là đám người Trăn Trăn, Lục Sênh.

Thanh âm của tiểu gia hỏa giòn tan, tuy rằng có chút oán giận, nhưng Lương Y Đồng lại nghe ra sự cô đơn. Trong phủ chỉ có một bảo bảo, đối với hài từ mà nói, thực sự là quá cô độc, mỗi lần đám Trăn Trăm tới, tiểu gia hỏa đều vui vẻ rất lâu, chỉ có mỗi phụ mẫu cùng nha hoàn chung quy vẫn không đủ.

Nàng có chút đau lòng, nhịn không được sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, cười nói: "Chỉ muốn đệ đệ? Không thích muội muội sao?

Kỳ thật Lương Y Đồng cũng nghĩ tới chuyện sinh thêm lần nữa, nhưng đại khái là bộ dáng đau đớn của nàng khi lâm bồn đã lưu lại một ấn tượng quá mức đáng sợ cho Dự Vương, dưới gối đã có bảo bảo, hắn cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Bảo bảo chớp chớp mắt, cho rằng mẫu phi thích muội muội hơn, khuôn mặt trắng nõn của tiểu gia hỏa hiện lên sự rối tắm. So với muội muội, tiểu gia hỏa càng muốn có đệ đệ, muội muội quá thích khóc.

Lần trước khi theo mẫu phi tới Võ Hưng Hầu phủ làm khách, tiểu gia hỏa đã thấy rất nhiều tiểu hài tử. Đám nam hài tử ở bên nhau cái gì cũng chơi được, mà nữ hài tử lại quá yếu ớt, không cẩn thận ngã cũng sẽ rơi nước mắt, không cho đồ chơi cũng sẽ khóc, ca ca đi nhanh, bỏ rơi mấy tiểu nha đầu ở phía sau cũng sẽ khóc, thực sự không chịu nổi.

Một đám ăn diện thì xinh đẹp, nhưng lại như búp bê sứ, chút việc nhỏ cũng rơi nước mắt. Bảo bảo ngoài mặt thì giao hảo với mấy tiểu nha đầu này, trong lòng lại không quá yêu thích, cũng không muốn chơi cùng. Tưởng tượng đến việc mẫu thân muốn muội muội hơn, tiểu gia hỏa không khỏi đau đầu.

Tiểu gia hỏa nhăn mày, bộ dáng suy tư vô cùng đáng yêu, Lương Y Đồng có chút buồn cười, "Chỉ hỏi con có phải không thích muội muội hay không, sao lại tỏ ra suy tư như vậy? Bài xích muội muội như thế sao?"

Bảo bảo nói đúng sự thật: "Con sợ muội muội thích khóc."

Lương Y Đồng cong môi, "Không phải mọi nữ hài đều thích khóc, khi mẫu phi còn nhỏ cũng không thích khóc. Mà nữ hài tử rất dễ dỗ, cho dù khóc thì tùy tiện dỗ một chút là được rồi."

Bảo bảo vẫn nhíu mày, "Phiền toái."

Còn phải dỗ, tiểu gia hỏa nào có nhiều thời gian như vậy? Không bằng trực tiếp có một tiểu đệ đệ, không chỉ có thể cùng chơi đùa, khi tập bắn tên còn có thể sai đệ đệ đi nhặt cung tên giúp. Đổi thành muội muội, nếu sai khiến, nói không chừng lại khóc.

Lương Y Đồng nhịn không được cười thành tiếng, "Đến khi trưởng thành con cũng sẽ có người cần dỗ."

Bảo bảo cái hiểu cái không, theo bản năng muốn phản bác, ai muốn dỗ thì dỗ, tiểu gia hỏa mới không muốn dỗ.

Thấy phụ vương cười như không cười nhìn chằm chằm mình, tiểu gia hỏa cũng không biết vì sao lại không thể nói thành lời. Lương Y Đồng không nhiều lời về chủ đề này nữa, dù sao thì ngay cả khi thuyết phục được Vương gia, sinh nam hay nữ cũng không phải do nàng có thể làm chủ.

Bọn họ ăn cơm xong thì xuất phát. Bảo bảo hưng phấn cực kỳ, sau khi xe ngựa lên đường thì nhịn không được mà vén rèm lên, đôi mắt đen láy tò mò nhìn đường phố phồn hoa, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

Số lần tiểu gia hỏa được ra ngoài cũng không nhiều, lúc này là lần đầu rời kinh, không chỉ bảo bảo, mà Lương Y Đồng cũng có chút vui mừng. Thấy đôi mắt của mẫu tử hai người họ đều sáng lấp lánh, Dự Vương cong cong môi, cảm thấy ngày sau khi chính thức từ chức, còn có thể dẫn họ đến Giang Nam chơi.

Khi ra khỏi cửa thành, Dự Vương nhéo mũi tiểu gia hỏa, nói: "Muốn cưỡi ngựa không?"

Bảo bảo chớp mắt, vừa kinh hỷ lại có chút mất mát, "Có thể cưỡi ngựa ở bên ngoài sao? Nhưng ngựa con của con ở trong phủ rồi."

Dự Vương lại nói: "Ta đã nói thị vệ dắt theo cho con rồi."

Chỉ như vậy mà lên đường thì nhất định sẽ buồn tẻ, tiểu hài tử ngồi lâu cũng nhàm chán, bọn họ ra ngoài chơi vốn là để hưởng thụ, Dự Vương liền để thị vệ dắt ngựa con của tiểu gia hỏa theo cùng, bọn họ không những có thể cưỡi ngựa, trên đường có phong cảnh nơi nào đẹp cũng có thể dừng lại thưởng ngoạn.

Trong mắt bảo bảo hiện lên sự kinh hỷ, hưng phấn nói: "Quá tuyệt vời! Cảm ơn phụ vương! Con muốn cưỡi!"

Bên ngoài gió xuân ấm áp, là thời điểm rất thích hợp để đạp thanh. Dự Vương dắt tay Lương Y Đồng, nói: "Đi thôi, cùng nhau cưỡi ngựa."

Lương Y Đồng cong cong môi, theo hắn xuống xe ngựa. Khi Dự Vương muốn ôm bảo bảo xuống thì thấy tiểu gia hỏa trực tiếp nhảy xuống, Lương Y Đồng hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy vai nhi tử, "Cao như vậy, lần sau không được tự nhảy, nhỡ chân bị thương thì phải làm sao?"

Bảo bảo thè lưỡi, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy ý cười, tiểu gia hỏa rất thích bộ dáng mẫu phi quan tâm mình, cũng không giải thích rằng với độ cao này, bản thân căn bản sẽ không có việc gì.

Lương Y Đồng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bảo bảo, chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa ra ngoài một chuyến đã hoạt bát hơn không ít, càng thêm có bộ dáng của một tiểu hài tử.

Dự Vương đã cho người dắt ngựa đến, Lương Y Đồng đã học được cách cưỡi ngựa, vốn tưởng rằng thị vệ sẽ dắt tới ba con, ai ngờ lại chỉ có một lớn một nhỏ.

Khi quét đến ánh mắt của nàng, Dự Vương nói: "Khả năng cưỡi ngựa của nàng còn chưa tốt, hai ta cưỡi chung một con."

Khả năng cưỡi ngựa của Lương Y Đồng có không tốt thì cũng hơn của bảo bảo, hắn rõ ràng là muốn cưỡi cùng một con với nàng, lại còn dám nói nàng cưỡi ngựa chưa tốt. Lương Y Đồng hừ một tiếng, nhưng cũng không vạch trần.

Tiểu gia hỏa cưỡi một con ngựa nhỏ màu trắng. Bảo bảo đã học mấy tháng, cưỡi ngựa đã có kỹ thuật, tuổi còn nhỏ lại có khí chất bình tĩnh.

Nhìn thấy bảo bảo cưỡi ngựa, bọn nha hoàn cũng không nhịn được mà vén rèm lên nhìn thử, trong mắt tràn đầy yêu thích. Tuyết Trản nguyên bản còn không muốn thành thân, nhưng nhìn thấy bộ dáng cưỡi ngựa của tiểu Thế tử thì lại nhịn không được mà muốn nhanh chóng thành thân, sinh ra một bảo bảo.

Hôm nay bảo bảo vui vẻg vô cùng, đôi mắt lấp la lấp lánh, Lương Y Đồng thậm chí còn có chút hối hận vì không đưa tiểu gia hỏa ra ngoài chơi sớm hơn.

Thấy nàng ngồi ở phía trước không nói lời nào, thân thể Dự Vương hơi nghiêng về phía trước, rũ mắt quét nàng một cái, lúc này mới phát hiện ánh mắt của nàng vẫn luôn chăm chú nhìn bảo bảo, hắn hơi khó chịu mà nói, "Trong mắt chỉ có bảo bảo, để phu quân ở chỗ nào?"

Hắn thường xuyên ghen tỵ, Lương Y Đồng đã sớm quen rồi, lúc này cũng không có ý trấn an hắn, chỉ cười nói: "Chàng không phải đang ngồi trên ngựa sao?"

Dự Vương có chút khó chịu, cúi đầu cắn lên lỗ tai trắng nõn của nàng, "Phản nghịch."

Lỗ tai Lương Y Đồng rất mẫn cảm, chỉ mới bị cắn một chút, thân thể của nàng đã tê dại, má có chút hồng, nhỏ giọng oán giận một câu, "Đang là ban ngày, chàng làm cái gì đó?"

Dự Vương cười cười, lại nhẹ nhàng cắn một cái, "Trừng phạt tiểu hồ ly phản nghịch."

Ba chữ tiểu hồ ly khiến mặt Lương Y Đồng nóng lên, hắn đã nhiều lần gọt nàng là hồ ly, còn nói cái gì mà hồn cũng bị nàng câu đi mất rồi. Buổi tối nói thì thôi đi, hiện giờ ban ngày ban mặt mà cũng như vậy.

Lương Y Đồng cắn cắn môi, tranh thủ lúc mọi người không chú ý, bàn tay đưa về phía sau, nhéo đùi hắn một cái. Nguyên bản chỉ muốn trả thù hắn, ai ngờ hắn lại cố ý động đậy thân thể. Thấy cái của hắn có xu thế ngẩng đầu, Lương Y Đồng đỏ mặt, thân thể hoàn toàn cứng lại.

Nàng cắn răng quát lớn một câu, "Cố Thừa Dịch!"

Dự Vương cong cong môi, dán vào bên tai nàng, thấp giọng nói: "Không vui liền kêu Cố Thừa Dịch, là nàng đốt lửa, không nên giúp ta dập sao?"

Mặt Lương Y Đồng càng đỏ hơn, chỉ cảm thấy hắn đang trả đũa nàng, ai đốt lửa chứ?

Nàng chỉ mới nhéo hắn một cái, hắn còn cắn nàng kia.

Thấy không chỉ có lỗ tai nàng đỏ bừng, mà còn xấu hổ đến mức cái cổ cũng hồng, đáy mắt Dự Vương lộ ra ý cười. Ở trong mắt người ngoài, hắn luôn luôn lạnh nhạt, cơ hồ là rất trầm mặc ít nói, ai cũng không thể tưởng tượng ra bộ dáng lúc này của hắn.

Trước khi thành thân hắn đã thích trêu đùa nàng, hiện giờ mấy năm trôi qua, da mặt tiểu cô nương của hắn vẫn mỏng như vậy. Dự Vương một tay kéo dây cương, một tay khác bắt lấy tay nàng, hạ giọng: "Thật sự không giúp ta sao?"

Lương Y Đồng có chút hỏng mất, thật muốn một cước đá hắn xuống ngựa!

Nàng quay đầu trừng hắn một cái, duỗi tay đoạt dây cương trong tay hắn, kéo một chút. Con ngựa kêu một tiếng, chân trước giơ lên, ngừng lại. Khi Lương Y Đồng tính nhảy xuống ngựa, Dự Vương lại ôm eo nàng, trước khi nàng hoàn toàn thẹn quá hóa giận thì trấn an: "Được rồi, không đùa nàng nữa, hiếm khi cùng nhau cưỡi ngựa, nàng lại bỏ rơi ta sao, hửm?"

Hiện giờ da mặt hắn càng ngày càng dày, cái gì cũng nói được, Lương Y Đồng cắn môi, "Chàng buông tay ra."

Dự Vương cong cong môi, dung nhan tuấn mỹ ở dưới ánh mặt trời đẹp đến mức có chút không chân thực, hắn hạ giọng nói: "Nàng thật sự muốn xuống sao? Không sợ lên xe ngựa, ta thật sự để nàng hỗ trợ giải quyết à?"

Lương Y Đồng có chút hỏng mất.

Nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, thật sự cảm thấy đây là việc hắn có thể làm ra. Thấy nàng rõ ràng là không chịu nổi nhưng vẫn giả vờ trấn định, trong mắt Dự Vương mang theo ý cười, sợ thật sự trêu nàng tức giận, hắn liền thu liễm lại chút.

Con ngựa từ từ đi về phía trước, bảo bảo cưỡi ngựa trong chốc lát mới phát hiện phụ vương cùng mẫu phi đi sau mình một đoạn dài, tiểu gia hỏa không khỏi hô một tiếng, "Phụ thân, mẫu thân, hai người đi chậm thật đó."

Ra ngoài, bọn họ tất nhiên không thể bại lộ thân phận, trước khi xuất phát, Dự Vương cố ý dặn dò tiểu gia hỏa gọi bọn họ là phụ thân cùng mẫu thân, bảo bảo có vẻ thích ứng rất nhanh.

Dự Vương vừa rồi chỉ lo trêu đùa tiểu Vương phi của mình, tốc độ mới chậm lại, thấy bảo bảo thúc giục thì đẩy nhanh tốc độ. Khi hai con ngựa đi song song, bảo bảo mới kiêu ngạo mà vỗ ngực, "Phụ thân còn không cưỡi nhanh bằng con."

Dự Vương cũng không phản bác, cười nói: "Nhi tử của ta lợi hại nhất."

Tiểu gia hỏa cười đến mí mắt cong cong, ngũ quan hoàn toàn di truyền từ phụ mẫu nên khi cười lên thì cực kỳ sinh động, rất giống một tiểu tiên đồng đi lạc vào nhân gian.

Bọn họ cưỡi thêm nửa canh giờ thì lên xe ngựa. Tiểu gia hỏa là lần đầu cưỡi ngựa lâu như vậy nên có chút mệt mỏi, sau khi lên xe ngựa thì dựa vào trong lòng Lương Y Đồng.

Mẫu phi mềm mại thơm tho, tiểu gia hỏa vô cùng thích ăn vạ trong lòng nàng. Dự Vương nhìn thấy lại có chút khó chịu, hắn duỗi tay xách tiểu gia hỏa lên đùi mình, "Bao lớn rồi còn dựa vào lòng mẫu phi?"

Bảo bảo quá mệt mỏi, mềm oặt mà dựa vào lòng phụ vương, cũng không phản bác. Cưỡi ngựa cần phải hết sức chăm chú, là một chuyện rất hao tổn tinh thần, tiểu gia hỏa chỉ mới bốn tuổi rưỡi, cho dù thông tuệ hơn những hài tử khác thì vẫn chỉ là một hài tử.

Dự Vương cũng không đẩy tiểu gia hỏa ra, cho dù đã hơn bốn tuổi, Dự Vương vẫn vô cùng sủng bảo bảo, chỉ là không thích nhìn vật nhỏ này ăn vạ trong lòng Lương Y Đồng mà thôi.

Bất tri bất giác đã sắp đến buổi trưa, còn một lát nữa mới tới trong trấn, xe ngựa cũng không dừng lại.

Bảo bảo không khỏi ngáp một cái. Lông mi của tiểu gia hỏa rất dài, giống với Lương Y Đồng, khi nhắm mắt lại, chỉ riêng lông mi đã khiến người ta muốn thưởng thức hồi lâu.

Thấy bảo bảo mệt thành như vậy, Lương Y Đồng có chút đau lòng. Nàng sờ khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, nhớ tới bản thân khi cưỡi ngựa lần đầu tiên, đùi đau rất lâu, nàng liền hỏi bảo bảo, "Chân cùng mông có đau không?"

Bảo bảo lắc đầu, "Vẫn ổn."

Tiểu gia hỏa chỉ cảm thấy mệt, sau khi trả lời mẫu phi thì đã nhắm hai mắt lại. Dự Vương xoa đầu tiểu gia hỏa, vỗ vỗ vai, "Mệt thì ngủ một lát đi, tới chỗ ăn cơm sẽ gọi con dậy."

Bảo bảo ngoan ngoãn gật đầu. Tối hôm qua ngủ muộn, sau khi hưng phấn đi qua thì đúng là rất mệt, rất nhanh đã ngủ. Bộ dáng khi ngủ của tiểu gia hỏa vô cùng ngoan ngoãn, mặt mày giống Lương Y Đồng, cái mũi cái cằm lại giống Dự Vương, giờ phút này khi dựa vào lòng phụ vương ngủ, càng nhìn càng thấy khuôn mặt này so với Lương Y Đồng và Dự Vương thật sự như khắc ra từ cùng một khuôn.

Thấy tiểu gia hỏa ngủ rồi, Lương Y Đồng mới nói: "Để ta ôm một lát đi."

Dự Vương lại không có ý định đưa bảo bảo cho nàng.

Lương Y Đồng có chút buồn bực, cẩn thận nhớ lại một chút, một năm gần đây, hắn đều tranh đoạt nhi tử với nàng, nàng đã lâu rồi không được ôm bảo bảo. Nàng lại lần nữa duỗi tay, kiên trì nói: "Bảo bảo đã bốn năm tuổi rồi, chàng cứ ôm như vậy, cánh tay không mỏi sao?"

Dự Vương liếc nàng một cái, muốn cười nhưng không cười, "Ôm nàng ta còn không mỏi, chỉ có một bảo bảo thì có gì phải lo? Muốn ôm nó như vậy sao?"

Mấy câu này được hắn nói ra thực sự có ý vị khác. Lương Y Đồng trừng mắt nhìn hắn một cái, Dự Vương có chút buồn cười, quay đầu hôn lên khóe môi nàng một cái, dỗ dành, "Như vậy đã tức giận rồi sao?"

Nếu thật sự tức giận với hắn, Lương Y Đồng chắc sẽ tức giận đến no, cơm cũng không cần ăn nữa. Nàng lắc lắc đầu, biết là hắn lòng dạ hẹp hòi, thích ghen tuông, nàng cũng lười so đo với hắn, chỉ cảm thấy người như hắn, đến cả nhi tử cũng ghen, chỉ sợ khắp thiên hạ này chỉ có một.

Lại qua mười lăm phút, xe ngựa mới ngừng lại.

Thấy là tới tửu lầu rồi, Lương Y Đồng đánh thức bảo bảo. Tiểu gia hỏa xoa xoa đôi mắt, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, "Đến tửu lầu rồi sao?"

"Ừm, xuống thôi."

Bảo bảo ngoan ngoãn gật đầu. Tiểu gia hỏa chưa bao giờ ăn cơm ở bên ngoài, khi xuống xe ngựa thì không khỏi tò mò mà nhìn xung quanh. Tửu lầu này chuyên để người đi đường dừng lại ăn cơm, chỉ có hai tầng, diện tích không lớn, trang trí cũng đơn giản, nhưng vẫn khiến bảo bảo tò mò mà đánh giá nhiều một chút.

Biết là Vương gia thích yên tĩnh, thị vệ đã thuê một gian riêng, Lương Y Đồng cùng Dự Vương dắt tay bảo bảo đi vào. Lúc này đúng đến giờ cơm, tửu lầu có khá nhiều người, khi thấy có người tiến vào, mọi người đều sửng sốt một chút, dù sao thì nhóm người này thực sự quá đẹp.

Tạm thời không đề cập tới người lớn, chỉ riêng tiểu gia hỏa bốn năm tuổi này đã chung linh dục tú, phấn điêu ngọc trác, chỉ riêng đôi mắt kia đã khiến người ta có hảo cảm. Mọi người vô cùng muốn tiến lên xo.a nắn khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, có một đại hán trong đó còn cảm khái thành tiếng, "Tiểu oa nhi thật đẹp!"

(Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp)

Bảo bảo không quen bị mọi người đánh giá, khuôn mặt nhỏ có chút hồng, trốn ở sau lưng phụ vương. Lúc này mọi người mới nhìn kỹ Dự Vương, chỉ thấy nam nhân ngũ quan tuấn mỹ, khí độ bất phàm, giơ tay nhấc chân đều quý phái bức người, mọi người còn không dám nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt đều hơi trốn tránh, theo bản năng nhìn Lương Y Đồng.

Lương Y Đồng đội mũ che mặt, mọi người chỉ có thể nhìn thấy dáng người thướt tha củng đôi tay tinh tế trắng nõn của nàng. Cho dù không lộ mặt, khí chất quanh thân nàng vẫn thực sự thu hút sự chú ý, thấy nha hoàn phía sau nàng đều đẹp như vậy, mọi người liền hiểu, nàng chỉ sợ còn đẹp hơn nhiều, có mấy tên háo sắc thậm chí còn ngoái cổ ra cẩn thận đánh giá nàng một chút, hận không thể tháo mũ che mặt của nàng xuống.

Ánh mắt của Dự Vương có chút lạnh, nhàn nhạt quét qua. Mọi người bị ánh mắt lãnh lệ của hắn liếc đều không khỏi lúng túng, hoàn toàn không dám nhìn loạn nữa.

Bảo bảo cũng đã nhận ra ánh mắt của phụ vương, cảm giác lạnh sống lưng lại lần nữa truyền đến, khiến tiểu gia hỏa cảm thấy có chút nguy hiểm, nguyên bản còn hơi buồn ngủ, bây giờ đã hoàn toàn thanh tỉnh.

Cho dù được phụ vương dắt tay, tiểu gia hỏa vẫn theo bản năng rụt người về phía mẫu phi, sau khi ghé sát vào mẫu phi thì mới ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng nõn lên, dùng cặp mắt to tròn trộm nhìn phụ vương một chút. Khi đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của phụ vương, thân thể của tiểu gia hỏa cứng đờ, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương