Kiêu Sủng
-
Chương 90: Tất cả của tôi
Ngoài dự liệu của Cố Vũ Khanh, Mạnh Hi Tông bị vạch trần thân phận không hề có tí kinh hoảng, ngược lại trầm giọng cười.
"Mắt nhìn không tệ."
Cố Vũ Khanh lẳng lặng nhìn anh, nhất thời trong lòng hắn đã thấu hiểu được tại sao chủng tộc người máy bỏ quyền chiếm lĩnh, hình tượng các chủng tộc chung sống hòa bình.
Quyền chỉ huy quân sự Liên Minh, vẫn toàn bộ nằm trong tay người máy.
"Thật đáng tiếc" Kiếm Laser trong tay Cố Vũ Khanh sáng chói "Tôi ghét người máy"
Sắc mặt của Mạnh Hi Tông vẫn như cũ, thân thể màu đen nhanh nhẹn như gió, trong nháy mắt đã đứng phía bên kia bàn, né tránh được nhát kiếm mạnh mẽ bổ từ đầu xuống của Cố Vũ Khanh.
"Buông tay" Cả người Mạnh Hi Tông như bảo phủ trong ánh sáng xanh, một vệt năng lượng sáng nhanh như tia chớp, đánh về phía Cố Vũ Khanh.
Cố Vũ Khanh cười lạnh, bóng dáng bỗng biến mất, không còn trước mặt Mạnh Hi Tông nữa. Song, kiếm laser lại bị rơi xuống đất, bị sóng năng lượng trực tiếp đánh nát bấy.
Cửa phòng sau lưng hắn bị khoét một lỗ hỏng, ngay sau đó vang lên tiếng bức tường bị sụp đổ. Song, hai người đều không ai nhường ai, không hề lùi bước trốn tránh.
Ngay cả trong lúc ánh sáng xanh tràn ngập bên trong phòng, sắc mặt Mạnh Hi Tông vẫn cứng như sắt, đôi mắt đen ửng đỏ, nổi lên sự giết chóc nặng nề. Mà giữa tầng tầng lớp lớp trường năng lượng tỏa ra xung quanh anh, một bóng dáng lập lòe, mạnh mẽ đánh vào vách tường năng lượng hết lần này đến lần khác.
Cả hai người đều không lên tiếng. Trên vai Mạnh Hi Tông dần dần xuất hiện vết thương mới, máu tươi đỏ thẫm cả quân phục đen. Trong không khí, bóng dáng Cố Vũ Khanh vẫn không thể thấy rõ, nhưng mùi máu tươi cũng bắt đầu ngập trong trường năng lượng.
"Anh đầu hàng đi." Giọng Cố Vũ Khanh như truyền đến từ xa "Đấu tiếp nữa chỉ đem đến kết quả hai bên cùng tổn thất, chiến hạm của tôi đã bao vây tinh cầu hi vọng, anh còn chống cự nữa, tôi sẽ đánh tinh cầu người máy thành tro vụn."
Cố Vũ Khanh cũng không phải đe dọa suông. Trước đó, mặc dù mang tâm tình nhớ quê hương, nhưng nhiều năm chính chiến lúc nào cũng phải đề phòng, nên hắn vẫn ra lệnh cho các chiến hạm vẫn giữ tư thế chuẩn bị tiến công. Chỉ cần hắn bấm nút phát tín hiệu trên đồng hồ, thì các chiến hạm sẽ bắt đầu đánh vào tinh cầu Hi Vọng của người máy.
Song, Mạnh Hi Tông không hề kinh hoảng, trường năng lượng bỗng mạnh thêm. Cố Vũ Khanh nghe giọng nói anh lạnh lùng "Có những thứ nửa người nửa máy các người chôn cùng, chết thì chết chứ."
Cố Vũ Khanh châm biếm "Anh cho rằng bằng tài năng của anh, sẽ hạ được chúng tôi sao?"
Mạnh Hi Tông bật cười "Đã bắt cả lại rồi."
Cố Vũ Khanh hơi phát hoảng. Suy nghĩ trên đường tham quan du lịch từ các hành tinh đến đây, hẳn là Mạnh Hi Tông đã giăng bẫy. Bọn họ tuy là nửa người máy, như thân thể vẫn là con người. Bởi vì nhóm Giản Mộ An cũng là con người, bọn họ cũng không đề phòng. Như vậy Mạnh Hi Tông đã xuống tay khi nào? Nước trong thác ngân hà ư? Hay là buổi trưa tại tinh cầu Hòa Bình?"
Lòng Cố Vũ Khanh run lên, trong lòng biết cấp dưới mình nhất định đã bị Mạnh Hi Tông cho người âm thầm chế phục. Nói cả giận "Đồ hèn! Những người kia lại giúp bọn người máy các người."
Mạnh Hi Tông cười khẽ "Bọn họ cũng không biết tôi là người máy, nhưng lại biết các người rõ ràng là nửa người máy."
Cố Vũ Khanh chán nản, tấn công cũng hơi chậm lại, đã bị trường năng lượng của Mạnh Hi Tông đánh tới gần bên người, thét lên một tiếng, phun ra máu tươi trong không trung.
Sau mười hai giờ, ánh mặt trời rực rõ, Tô Di đưa con trai cho bảo mẫu chăm sóc, ăn mặc chỉnh tề, đi ra khỏi cửa.
Lại bị mấy tên Lính Đánh Thuê giơ tay cản lại.
"Phu nhân, Nguyên soái dặn dò phải bảo vệ an toàn cho chị."
Tô Di ngạc nhiên "Tôi biết, các cậu đi theo tôi. Tôi muốn đến Tự Do thành."
Hôm nay là ngày đám người Cố Vũ Khanh đến, cô cho rằng Mạnh Hi Tông nhất định sẽ phái người đón mình đến. Ai ngờ đợi rất lâu, vẫn không thấy có máy bay đến đón.
Bởi vì bọn người Cố Vũ Khanh đến từ địa cầu, trong đương nhiên phải quan trọng hơn những người khác. Cô rất muốn cùng với Mạnh Hi Tông, cùng nhau hỏi thăm những sự kiện chi tiết năm đó tại địa cầu. Có lẽ sẽ biết rõ được vì sao mình và Mạnh Hi Tông lại "Xuyên không" đến tinh hệ Vĩnh Hằng mấy tỷ năm sau.
Cũng không ngờ, chỉ là đề nghị bình thường này, lại làm cho mấy tên Lính Đánh Thuê nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Người cầm đầu lộ ra vẻ khó xử "Phu nhân, Nguyên soái căn dặn ngàn lần bảo không thể để cho chị mạo hiểm. Nếu như chị phải đi khỏi nhà, có thể để tôi đi gọi điện thoại cho Nguyên Soái trước hay không?"
Tô Di yên lặng trong giây lát, gật đầu, xoay người về phòng. Lính Đánh Thuê từ từ chạy đi.
Lòng Tô Di không thoải mái. Mặc dù Mạnh Hi Tông quan tâm và bảo vệ quá mức. Nhưng hôm nay lại không để cô ra khỏi nhà, ý như thế là muốn nhốt cô rồi.
Tác phong này lại hơi tương tự với Hình Nghị.
Kỳ quái.
Đợi hơn nửa tiếng, cũng không thấy tên Lính Đánh Thuê báo tin trở về. Tô Di càng hiểu được, rõ ràng chỉ nói cho có lệ với cô.
Ai dám cho bọn họ lớn gan như vậy, dám lừa gạt mình?
Chỉ có Mạnh Hi Tông thôi.
Chẳng lẽ anh lại muốn làm chuyện gì nguy hiểm, cho nên gạt mình ư? Tô Di không khỏi hơi bận tâm. Vừa nghĩ đến đây, cô đã có kết luận.
Đêm đó, cô có nói đến việc bắt tay với ngươi hư thể đối phó với người máy, đã bị Mạnh Hi Tông đổi đề tài. Cô thử nghĩ cũng hiểu, ngày đó nhất định Mạnh Hi Tông đã có hứa hẹn hòa bình với tộc cơ giới, cho nên không muốn làm trái. Chẳng lẽ, hôm nay người hư thể đến, song phương xảy ra xung đột vì người máy sao?
Nhớ tới gương mặt Cố Vũ Khanh cười nhạt và tài nhảy không gian biến hóa thất thường của người hư thể, lại nghĩ đến thân thể của Mạnh Hi Tông đã bị tổn hao lực chiến đấu qua các trận chiến từ lâu, Tô Di nhất thời nóng lòng.
Cô lấy lại bình tĩnh, lập tức gọi điện thoại cho các vị phu nhân của sỹ quan ở gần đây. Bởi vì sau khi cô về, vẫn chưa gặp mặt các chị em, nên những người kia lập tức vui vẻ đi đến đây. Tán gẫu được 10', bỗng có một bà hét lên kinh hãi, làm cho vẻ mặt những người Lính Đánh Thuê biến đổi, đẩy cửa chạy vào.
Mấy người phụ nữ rối loạn, mấy đứa bé đi theo thì khóc sướt mướt, ôm chầm lấy mấy người Lính Đánh Thuê. Có người lính đánh thuê nhanh mắt muốn đưa tay ngăn cản Tô Di, lại bị vợ của Giản Mộ An gầm lên "Láo xược." làm cho Lính Đánh Thuê kia trợn mắt ngạc nhiên.
Tô Di thừa dịp loạn như thế, dễ dàng chạy ra ngoài.
Binh lính đóng ở sân bay lúc trước từng là học trò của cô, gặp lại cô kích động nói không ra lời. Thân phận của cô vẫn còn, học trò cô lập tức không nói hai lời, dẫn cô lên một chiếc báo săn.
Máy bay chiến đấu nhanh chóng đáp xuống trụ sở không quân tại Tự Do thành, Tô Di càng phát giác ra tình thế không ổn -- Tất cả Lính Đánh Thuê đã chuẩn bị sẳn sàng, máy bay chiến đấu Báo Săn đã trang bị đầy đủ động cơ, dường như đang đợi một cuộc đại chiến.
Tô Di gọi điện thoại cho Mạnh Hi Tông -- Không được!
Gọi cho Giản Mộ An thì lại được. Đầu bên kia, giọng nói Giản Mộ An nghi ngờ "Tôi đã về Nam bán cầu rồi. Nhiệm vụ của tôi chỉ là dẫn những kẻ nửa người máy kia đến khách sạn..."
Tô Di đi đến lầu dưới khách sạn, đã bị rất nhiêu hiến binh ngăn cản, xe thiết giáp đầy cả con đưởng xung quanh. Tô Di hơi kinh ngạc, rốt cuộc Mạnh Hi Tông muốn làm gì? Vào lúc này cũng vận dụng quân hiến binh riêng của mình ư?
"Cút ngay" Cô gầm lên với hiến binh đang cản đường "Không biết tôi là ai sao?"
Hiến binh vẫn còn muốn cản, cô móc súng ra, nhắm ngay đầu của hắn "Tránh đường"
Tô Di đi đến tầng trệt, đã nghe được những tiếng động va chạm sắc bén, tiếng đánh nhau ngày càng rõ ràng. Ngay cả ở tầng trệt cũng có thể nghe thấy -- Bởi vì cả khách sạn yên lặng, chỉ có tiếng động vang lên tựa như tiếng sấm chớp.
Rốt cuộc cô đi đến trước một gian phòng sắp sập.
Cô cẩn thận tỉ mỉ bước qua những cây cột bị đánh vỡ đầy đất đá, giây phút đầu tiên nhìn vào cửa, đã thấy tia sáng xanh trong nhà đột ngột biến mất, thân thể Cố Vũ Khanh chợt rõ ràng, một quyền bay đến nhanh như chớp, hung hăng đánh về phía thân thể Mạnh Hi Tông.
Còn Mạnh Hi Tông dựa vào góc tường, ánh mắt sáng ngời quét qua Tô Di đang đứng ngay cửa, hiện lên vẻ mặt kiên nghị dứt khoát, đột nhiên hai mắt nhắm lại tựa như muốn thừa nhận cú đấm mạnh mẽ vượt hơn sức lực người thường....
"Dừng tay!" Tô Di kinh sợ vô cùng, giơ súng bắn ba phát vào Cố Vũ Khanh.
Thân hình Cố Vũ Khanh hơi sững lại, kinh ngạc quay đầu lại thấy đôi mắt Tô Di dữ tợn, chạy nhanh đến đây.
"Về nhà đi" Mạnh Hi Tông ôm ngay hông của cô, đẩy cô sang bên.
"Anh im ngay" Tô Di nói mau lẹ hiếm thấy, vẻ mặt nghiêm trang "Anh không biết tình huống thân thể anh sao? Rốt cuộc vì nguyên nhân gì, sao hai anh lại đánh nhau? Cũng là vì loài người, cho dù anh ấy không muốn xuống tay với người máy, anh cũng không thể ép buộc anh ấy" Câu nói sau cùng, là cô nói với Cố Vũ Khanh.
Vừa rồi, Cố Vũ Khanh còn không hiểu sao trường năng lượng của Mạnh Hi Tông đột nhiên biến mất, lại thụ động chờ mình đánh. Bây giờ, nhìn thấy Tô Di nổi điên chạy đến đây, Cố Vũ Khanh mới hiểu được. Hắn có chút khó tin nhìn Mạnh Hi Tông "Cô ấy không biết?"
Sắc mặt Mạnh Hi Tông sa sầm, đứng sau lưng Tô Di, trừng mắt nhìn Cố Vũ Khanh cực kỳ hung dữ, lại như cũ nói với Tô Di đang đứng phía trước "Em về đi."
Họng súng Tô Di vẫn vững vàng chỉa vào Cố Vũ Khanh "Anh còn ra tay đánh anh ấy, tôi sẽ không khách sáo. Cho dù tôi giết anh không được, mấy triệu người Liên Minh, cũng sẽ không bỏ qua cho anh"
Vẻ mặt Mạnh Hi Tông đứng sau cô hơi biến đổi, thậm chí trong mắt anh còn có vẻ dịu dàng.
Cố Vũ Khanh vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ, nửa thân thể hư ảo chợt hiện ra.
"Hiện tại tôi giết các người dễ như trở bàn tay" Giọng nói hắn thâm trầm như nước, nghe không ra bất cứ tâm tình gì.
Mặt Tô Di nhanh chóng biến sắc, Mạnh Hi Tông lại liếc hắn một cách sâu xa "Tôi đồng ý bất kỳ điều kiện gì của anh. Lui binh, rời đi, giải trừ võ trang... Anh nói đi."
Cố Vũ Khanh và Tô Di cũng cùng nhau sững sốt.
Tô Di không rõ, tại sao hai người xung đột đến mức này? Thậm chí Mạnh Hi Tông đồng ý đầu hàng ư?
Mà Cố Vũ Khanh, dĩ nhiên khi nghe anh nói một loạt biện pháp, cũng biết được đó là thầm chỉ người máy. Nhưng chính vì Mạnh Hi Tông đột nhiên thỏa hiệp, khiến cho hắn càng kinh ngạc chấn động hơn.
"Vì cô ấy sao?" Giọng nói của Cố Vũ Khanh hơi khó tin "Anh làm nhiều việc như vậy, chỉ là vì cái này à?"
Giấu diếm thân phận người máy, thống lĩnh quân đội các chủng tộc, cũng không cho quân đội cơ giới bất kỳ đặc quyền gì. Không phải là vì chủ mưu làm phản, chỉ là vì một người phụ nữ ư?
Tô Di không hiểu, Mạnh Hi Tông lẳng lặng gật đầu "Phải"
Cố Vũ Khanh suy nghĩ một chút "Dừng đánh, chúng ta bàn lại chút."
Mạnh Hi Tông hơi sững sờ "Được", anh nhìn về phía Tô Di "Em xuống dưới trước đi, nghe lời anh."
Tô Di cắn môi dưới.
"Yên tâm" Cố Vũ Khanh lại cười "Tôi sẽ không đánh ông chồng "bị thương nặng, hành động bất tiện, không hề có sức đánh trả" của cô. Nhưng nếu cô không đi, chúng tôi chỉ có thể đánh tiếp thôi."
Tô Di nhét khẩu súng vào tay Mạnh Hi Tông, lại hung dữ liếc Cố Vũ Khanh một cái, mới xoay người ra khỏi cửa.
Hai người đàn ông đối diện nhìn nhau, Mạnh Hi Tông nhặt một chiếc ghế không trọn vẹn ngồi xuống bên cạnh bàn.
Cố Vũ Khanh cũng ngồi xuống.
"Tại sao?" Cố Vũ Khanh nói "Điều này thật mỉa mai, nhưng hết lần này đến lần khác, lại giống như thật -- Anh muốn tôi tin tưởng một tình yêu sâu nặng của người máy ư? Cái tên người máy như anh rốt cuộc ló từ đâu ra?"
Sắc mặt Mạnh Hi Tông lạnh như băng "Chú ý lại giọng điệu của anh. Khi tôi thức tỉnh ở địa cầu, dòng họ Cố của cậu vẫn chưa có thành tựu gì."
Cố Vũ Khanh cười khẽ "Quả nhiên... chỉ có người máy viễn cổ mạnh nhất, mới có thể ngang tài ngang sức với tôi."
Mạnh Hi Tông yên lặng trong chốc lát "Các chủng tộc chung sống hòa bình không phải là giả tạo, tôi chỉ cho cô ấy một tương lai yên ổn. Nếu như anh cố ý muốn đánh một trận, tôi chỉ có thể chấp nhận đánh với anh thôi."
"Muốn tôi tin cũng được." Cố Vũ Khanh bỗng nhiên cười nói "Trí nhớ của người máy cao đẳng trí năng các anh, không phải là cũng dùng năng lượng vi nguyên viết vào trường năng lượng sao?" Giọn nói hắn trầm xuống "Cho tôi xem trí nhớ của anh."
Trong mắt Mạnh Hi Tông hiện lên sự tức giận. Anh không có thói quen để cho bất cứ ai tìm tòi nghiên cứu tâm tình của mình. Đề nghị này của Cố Vũ Khanh, không khác gì muốn vạch trần toàn bộ tư tưởng của anh, tất cả đều cho hắn xem rõ ràng.
"Chỉ có trí nhớ trong trường năng lượng mới chân thật" Giọng nói của Cố Vũ Khanh hơi lạnh "Hơn nữa, xem ra bây giờ anh cũng không có thời gian để làm giả. Tôi muốn thấy rõ, rốt cuộc là anh có thật sự muốn hòa bình hay không" Hắn nói tiếp "Đương nhiên, nếu anh không đồng ý, giờ tôi chỉ cần hô lên một tiếng "Mạnh Hi Tông là người máy". Không chừng, Tô Di yêu dấu dưới lầu có thể nghe được vô cùng rõ ràng. Anh nói xem, cô ấy cũng rất thông minh, có thể suy nghĩ ra hay không?"
Mạnh Hi Tông nhìn hắn u ám "Đưa tay đây"
Hai bàn tay thô ráp nắm lại với nhau, bọn họ ngẩng đầu, cũng thấy đối phương khẽ nhíu mày, ai cũng có vẻ căm ghét.
Hai người đồng thời nhắm mắt.
Trường năng lượng vô hình bắt đầu từ từ lưu động, dần dần càng lúc lại càng nhanh.
Không biết bao lâu, có lẽ chỉ trong giây lát, cũng có thể là mấy giờ đồng hồ.
Chân mày Cố Vũ Khanh càng chau càng chặt, đến một hình ảnh nào đó, lại càng lộ ra vẻ mặt tức giận, không cam lòng, tiếc hận. So với hắn, vẻ mặt Mạnh HI Tông bình tĩnh hơn nhiều, đẩy dòng trí nhớ năng lượng chảy giữa hai người, chân mày anh từ từ giãn ra, thay thể bằng một vẻ mặt dịu dàng.
Rốt cuộc, trí nhớ rút đi như thủy triều.
Cố Vũ Khanh mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hi Tông, cũng đã khác đi.
"Cách làm rất ngu" Vẻ mặt hắn có vài phần trịnh trọng "Nhưng rất đáng được tôn kính."
Mạnh Hi Tông hừ khinh bỉ "Còn đánh không?"
Cố Vũ Khanh bỗng nhiên cười to "Đánh đi, lâu rồi tôi chưa gặp được kẻ đáng được coi là đối thủ. Đánh xong rồi ăn cơm."
Liên Minh năm 1632, một nhánh người từng ở địa cầu, hạm đội người hư thể Cố thị đã đến tinh hệ Vĩnh Hằng của Liên Minh, cũng tuyên bố định cư tại tinh hệ. Đến đây, loài người, người máy, người hư thể, trùng tộc, và các chủng tộc nhỏ khác, cũng chính thức trở thành cư dân Liên Minh.
Mạnh Hi Tông, Cố Vũ Khanh, Hình Kỳ Lân, Du Mặc Niên, Đại Bích - Năm người cùng ký vào Hiến Pháp mới của Liên Minh, nói rõ các chủng tộc đều được hưởng quyền lực và nghĩa vụ ngang nhau.
Mạnh Hi Tông nắm quyền chỉ huy quân sự bốn chủng tộc trong tay, quân đội của Cố Vũ Khanh thì độc lập thường trực bên ngoài, để dễ dàng giám sát chủng tộc cơ giới.
Vua cơ giới Hình Diệu sau này rất ít khi lộ diện, hoàn toàn nhạt nhòa trong tầm mắt mọi người. Nhưng trong lịch sử Liên Minh, anh ta được đánh giá khách quan là vị công thần vì đã thúc đẩy được sự tự do bình đẳng của các chủng tộc.
Năm năm sau.
Bầu trời trong vắt như gương sáng, đại dương mịn màng xanh thẳm như nhung.
Bờ cái trắng trải dài như một dãy ngọc mềm mại.
Ở bãi biển tư nhân, chỉ có hai bóng dáng đàn ông cao lớn. Bọn họ ngồi xếp bằng mặt đối mặt, thẳng lưng, vẻ mặt chăm chú, hai mắt nhắm nghiền. Nếu như là người bên cạnh, chắc chắn chỉ cho rằng bọn họ đang ngồi thế thôi.
Chỉ có vầng trán người trong cuộc không ngừng đọng mồ hôi, tiết lộ sự thật không hề đơn giản bình thản như thế.
Bọn họ đang chiến đấu.
Người đàn ông ngồi bên phải mặc áo lam, tạo ra một không gian ảo song song. Người đàn ông mặc áo đen ngồi bên trái, lấy năng lượng tạo lực trường, sóng năng lượng của hai người chiến đấu một mất một còn ở trong một không gian khác, còn ở không gian này, vẫn bình tĩnh sóng yên biển lặng.
Dần dần, trên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông áo đen lộ ra nụ cười, người đàn ông áo lam thì chau chân mày lại, trán đổ mồ hôi đầm đìa, không biết hắn làm cái gì, lại làm cho sắc mặt người đàn ông áo đen hơi đổi.
Song phương đang giằng co.
Tô Di dẫn con gái đến sau gò núi, lại thấy cảnh như thế.
Ông chồng anh tuấn cường tráng, cùng với Cố Vũ Khanh tuấn tú, đang ngồi đối diện nhau, Nếu không biết rõ tính cách hai người, người bình thường nhìn thấy nhất định cho rằng bọn họ đang ngồi thiền.
"Ba ơi" Giọng trẻ con giòn giã của Mạnh Sa vang lên.
Hai người đàn ông đồng thời cùng mở mắt, ánh mắt vẫn còn hơi sững sờ quay đầu nhìn lại, thật giống như không phải họ đang ngồi, mà là đang vân du thiên ngoại.
Tô Di không hề hoài nghi về lời giải thích "ngồi thiền điều dưỡng có lợi" này của Mạnh Hi Tông. Dù sao Cố Vũ Khanh là người hư thể, dưới sự giúp đỡ của hắn, có lẽ thân thể của chồng mình sẽ được điều dưỡng tốt hơn.
Chỉ có điều, hôm nay phải cắt ngang bọn họ.
"Khách đã đến rồi, Kỳ Lân và Rebecca cũng đến."
Một câu nói thành công làm cho vẻ mặt Cố Vũ Khanh khẽ biến đổi, tao nhã đứng lên, còn nghiêm túc sửa sang lại quần áo mình một chút.
Biệt thự nằm ở lưng chừng núi, nắng chiếu qua cây đại thụ xum xuê rọi xuống căn nhà lấp loáng, tạo nên nét cổ xưa yên tĩnh.
Vừa đi đến cổng trên đường núi, đã thấy vườn hoa lộ thiên của biệt thự, có bốn người ngồi quây quần với nhau, bộ dáng rất tập trung. Mạc chược trên bàn xếp thành hàng dài, Kỳ Lân thuận tay sờ bài tẩy, gương mặt tuấn tú sâu xa hiện lên nụ cười tản mạn "Tự mó"
Những người khác chưa kịp lên tiếng, một cô bé xinh đẹp ngồi bên tay phải của hắn nhăn mặt lại như một bà già "Anh, anh, anh vừa tự mó à? Bài của em chẳng được tốt chút nào."
Trong nhất thời, những người khác cũng cười, Kỳ Lân vui vẻ, ôm chầm người đẹp kia hôn thật sâu "Anh thắng chính là em thắng, tính toán gì chứ?"
Người đẹp như lần đầu bị hắn hôn, gương mặt trắng nõn mịm màng như ngọc thoáng cái ửng đỏ. Kỳ Lân nhìn đến ngẩn ngơ.
Lúc này, Mộ Tây Đình thấy bọn người Tô Di trở về, lập tức đứng dậy. Hắn không thích đánh bài, chẳng qua thiếu tay nên bị Kỳ Lân lôi kéo vào. Lúc này thật vất vả mới thoát ra được, chạy thẳng đến phòng phía sau chơi súng gỗ với Mạnh Dao.
Kỳ Lân nhìn mọi người đã về, vui vẻ không đợi cô bé xinh đẹp kia phản kháng, một cánh tay ôm ngang hông của cô, đặt cô ngồi trên bắp đùi của mình "Kỹ thuật đánh bài kém như thế, đừng nên chiếm chỗ."
Tô Di và Mạnh Hi Tông cũng ngồi xuống.
Rebecca vốn đang chuyên tâm nhìn dãy bài, đôi mắt xanh lam sáng như nước biển. Cố Vũ Khanh lạnh nhạt đi đến bên cạnh cô, tự nhiên ngồi sát vào "Thua hay thắng?"
Rebecca ngẩng đầu cười khổ với hắn "Kỳ Lân thắng hết ba người bọn em"
Cố Vũ Khanh nhìn đối thủ mạnh mẽ bên kia, nói dịu dàng "Hai chúng ta bắt cặp, nhất định sẽ thắng."
Tô Di nhìn Cố Vũ Khanh giả bộ dịu dàng chính trực trước mặt Rebecca, trong lòng thầm cười. Lãnh tụ của người hư thể không già không chết này, sao lại để ý đến cô bé Rebecca đây. Nhưng Rebecca xinh đẹp như vậy, nhìn qua đã biết là phụ nữ có cá tính, sao thiếu người theo đuổi được chứ. Cố Vũ Khanh lắm mưu nhiều kế, cũng không biết đã dùng phương pháp gì, nhanh chóng gọn gàng giữ được Rebecca bên cạnh.
Tiêu diệt được hết chướng ngại vật, nhưng Rebecca một lòng theo nghề bác sĩ, đã học đến tiến sỹ vẫn còn tính học chuyên sâu tiếp, "tạm thời không có tâm tư kết bạn". Chỉ làm cho Cố Vũ Khanh nhờ Tô Di dò hỏi quân tình xoa tay thở dài. Sau đó, Tô Di mới biết được, vì theo đuổi Rebecca, Mạnh Hi Tông, Mộ Tây Đình, thậm chí cả Hình Kỳ Lân, cũng bị Cố Vũ Khanh tìm giúp, ví dụ như đổi đối thủ cạnh tranh đi chổ khác, sắp xếp giám thị trông coi....
Cũng may, Rebecca cũng có cảm giác với Cố Vũ Khanh. Nhưng là phụ nữ truyền thống chính trực, lại là một bác sĩ tốt, mãi theo đuổi việc cứu người, hai người cứ như thế mập mờ như có như không. Chỉ có điều, Cố Vũ Khanh lại như thỏa mãn hưởng thụ cảm giác như vậy.
Cho đến một lần, Tô Di đề cập với Rebecca, Rebecca mới hơi mất hồn nói: "Cố là người hư thể, nửa người máy, anh ta không già không chết sống hàng nghìn năm, cô nói tôi phải lấy anh ta thế nào đây?"
Giờ đây Tô Di mới hiểu được, Rebecca đã động lòng từ lâu. Nhưng cô ấy nghĩ rất thấu đáo. Bản thân là phụ nữ, đối mặt với người đàn ông có sức mạnh siêu đẳng, vĩnh viễn đẹp trai sống mãi không chết, phải sống với nhau thế nào đây?
Nghĩ tới đây, Tô Di nhìn quanh bàn bài, phát hiện ra mình đúng là người may mắn nhất. Hình Kỳ Lân và người đẹp Xoa Muội hắn yêu chiều gần đây ------ Người máy và loài người; Cố Vũ Khanh và Rebecca -------- Người hư thể và loài người.
Trong lòng có chút buồn rầu, Tô Di vừa đánh bài vừa trêu ghẹo: "Bàn bài của chúng ta, một người máy, một người hư thể, bốn con người, đúng là chuyện xưa nay chưa từng có."
Những người khác thấp giọng bật cười, Cố Vũ Khanh đang chuyên chú xem bài, thờ ơ đáp một câu: "Tính sai rồi."
Tô Di vô cùng kinh ngạc, Hình Kỳ Lân đang uống cốc nước Xoa Muội đưa cho, liền sặc nước. Đôi mắt đen như mực của Mạnh Hi Tông liếc qua, siết bài trên tay rất chặt.
Cố Vũ Khanh lúc này mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười ôn hòa vô hại: "Cũng có thể tính, một nửa người máy, tôi vẫn còn một nửa là con người."
Tầm mắt của Mạnh Hi Tông âm thầm giao với tầm mắt của hắn ở giữa không trung, lúc này mới dịu dàng nói với Tô Di: "Đến lượt em ra bài rồi."
"Ừ. . ." Tô Di cúi đầu xem bài.
Mấy người đánh bài tới lúc mặt trời xuống núi. Bởi vì Mạnh Hi Tông bị một câu nói của Cố Vũ Khanh làm đảo loạn tinh thần, kết quả cuối cùng là Cố Vũ Khanh thắng nhiều nhất, thứ nhì là Mạnh Hi Tông. Mọi người dùng cơm tối ở biệt thự, ngủ lại ở mấy căn phòng bên cạnh, sáng hôm sau đi ngắm mặt trời mọc trên biển. Tất nhiên Hình Kỳ Lân và Xoa Muội ở cùng một phòng; Rebecca và Cố Vũ Khanh ở hai căn phòng liền nhau. Với tình huống hiện tại mà nói, Tô Di cảm thấy Cố Vũ Khanh muốn vào phòng Rebecca cũng không thể nào, thế nhưng nửa đêm tâm sự ngắm trăng gì đó, vẫn rất thuận tiện.
Tô Di dỗ hai đứa con đi ngủ, lúc tới phòng khách, thấy Mạnh Hi Tông đang dựa trên sô pha, châm điếu thuốc, lẳng lặng xem ti vi.
Trong ti vi là hình ảnh ngày con gái mới ra đời. Đó chính là ba năm trước đây, Tô Di còn nhớ rõ khi mình được đẩy vào phòng sinh, Mạnh Hi Tông vẫn luôn cầm lấy tay cô, từ đầu đến cuối không hề buông ra.
Có lẽ là để bù đắp cho những tiếc nuối khi con trai sinh ra anh không có ở bên. Lúc này đây, anh ở bên toàn bộ hành trình, nhìn cô chịu đựng cơn đau tột cùng, nhìn dáng vẻ toàn thân đầy máu khi con gái mới ra đời. Cũng chính là anh tận tay ôm con gái, đưa tới trước mặt cô.
Không, điều này vẫn chưa đủ.
Từng ký ức trong những ngày trường thành của hai đứa con, đều được anh tận tay hoặc là sắp xếp chuyên gia ghi hình lại. Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, vị nguyên soái rong ruổi khắp các hành tinh này mặc kệ tất cả, chỉ xem đi xem lại những hình ảnh của con mình.
Rất thân thiết, tràn đầy tình thương của cha.
Tô Di đi tới, ngồi vào trong lòng anh.
Nếu như nói có điều gì có thể khiến anh phân tâm khỏi con mình, thì đó chỉ có Tô Di. Anh không hề do dự tắt ti vi đi, bàn tay tiến vào áo ngủ của Tô Di: "Con ngủ hết rồi."
"Ừm."
Anh bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.
Ôn tồn vài tiếng, bóng đem ngoài cửa sổ đã rất sâu. Tô Di trách anh: "Ngày mai nhất định em không dậy nổi, đưa mọi người đi ngắm mặt trời mọc thế nào đây."
Anh vẫn có chút còn chưa thỏa mãn lưu luyến trên người cô: "Em ngủ, anh đi."
Tô Di suy nghĩ một chút, ngạc nhiên nói: "Sao em lại cảm thấy, thân thể anh còn tốt hơn lúc trước khi bị thương?" Thể lực này, quả thật. . . Cô không hề nghi ngờ mình ở trên giường, không cẩn thận còn oanh liệt hơn Xoa Muội của Kỳ Lân.
Tay Mạnh Hi Tông dừng lại, cười nhẹ nói: ". . . Không thích à?"
Mặt Tô Di nóng lên, nghiêm mặt nói: "Không phải. Người ta nói đàn ông lúc trẻ tuổi sa đà quá mức, đến lúc già thân thể sẽ cạn kiệt. Anh phải điều độ một chút."
Mạnh Hi Tông ôm lấy eo cô, nói vô cùng thân thiết: "Phu nhân yên tâm, thỏa mãn mình em, không lấy hết sức của anh được đâu."
Trên thực tế, vĩnh viễn cũng sẽ không lấy hết được.
Hai giờ sáng, Tô Di mệt rã rời, chìm vào giấc ngủ ngon.
Mạnh Hi Tông mở mắt ra, đứng dậy xuống giường.
Ánh trăng ngoài cửa sổ như dòng nước trút xuống, chiếu lên những phiến đá đen sẫm trên đường. Mạnh Hi Tông lặng yên không một tiếng động đi dọc theo đường đá đến điểm cuối cùng, trèo qua gò núi, thấy nửa khuôn mặt của hai người đàn ông cao to.
Anh đi tới.
"Tiến triển thế nào rồi?" Anh hỏi.
Hình Kỳ Lân mỉm cười trong bóng đêm: "Đã thực nghiệm thành công rồi."
Cố Vũ Khanh ở một bên nói lãnh đạm: "Phải đảm bảo tuyệt đối không có sai sót, cô ấy chính là tính mạng của Mạnh Hi Tông."
Kỳ Lân nghiêm mặt nói: "Hoàn toàn dựa trên bản sao vô tính của thân thể chị dâu, dùng khoáng thạch tinh thể năng lượng cao tốt nhất có thể tìm thấy được. Kỹ thuật rút tinh thần nguyên bản của loài người hư thể các người còn tiên tiến hơn chúng tôi, đến lúc đó chỉ cần niêm phong cất giữ tinh thần nguyên bản của chị ấy, viết vào cơ thể đó, chị dâu chính là người máy hình người hoàn hảo nhất."
Hai chữ "người máy", vẫn khiến Mạnh Hi Tông hơi nhíu mày.
Kỳ Lân chuyển đề tài: "Nhưng, anh muốn giữ ký ức của chị, lại muốn chị ấy không già không chết. Chị ấy nhất định sẽ biết sự thật."
Mạnh Hi Tông yên lặng, Cố Vũ Khanh lại cười nói: "Thì biết làm sao đây? Thật ra cho dù biết được, cậu thấy Tô Di sẽ cam lòng rời khỏi Mạnh Hi Tông ư?"
"Rất lâu về trước, tôi đã hứa cho cô ấy một cuộc sống yên ổn." Mạnh Hi Tông nói, "Đợi đến khi tôi và cô ấy cùng chết già, sẽ để cô ấy biết mọi chuyện."
Mạnh Hi Tông xoay người rời khỏi, chỉ còn lại Kỳ Lân và Cố Vũ Khanh.
Kỳ Lân rút điếu thuốc rồi nói: "Nhân tiện tôi cũng làm cho Xoa Muội một cơ thể."
Cố Vũ Khanh bất ngờ nhìn hắn: "Cậu có vẻ rất thích cô gái đó."
Kỳ Lân gật đầu: "Cô ấy bị tôi ép theo tôi nhiều năm như vậy, nói không có tình cảm là giả. Đến lúc đó tôi sẽ hỏi cô ấy có đồng ý hay không. Nhưng cô ấy vẫn luôn mồm kêu ghét người máy, chắc là không thích rồi." Kỳ Lân chuyển đề tài: "Anh có muốn làm không?"
Cố Vũ Khanh yên lặng trong chốc lát, lắc đầu.
Lúc Mạnh Hi Tông trở lại biết thự, tới trước căn phòng dễ thương nhìn con mình, hai đứa đang ngủ rất ngon, tuy nhiên Mạnh Hi Tông vừa bước vào phòng, hai đứa nhỏ lập tức mở mắt ra.
Trong cơ thể hai đứa có năng lượng của anh, hai đứa bé này là bán người máy.
Nhưng chỉ đến lúc sau khi hai đứa lớn lên, nói chân tướng cho hai đứa biết, rồi cho hai đứa năng lượng tinh thể tốt hơn để cường hóa sức mạnh.
"Ngủ đi." Giọng nói của Mạnh Hi Tông như có ma lực, hai đứa nhỏ lại nhắm mắt, vừa lòng thỏa dạ chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Mạnh Hi Tông mới trở về phòng ngủ.
Ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, trên chiếc giường lớn mềm mại, người phụ nữ của anh quấn chặt lớp chăn quanh người, giống như một con mèo. Khuôn mặt thanh lệ dịu dàng tĩnh lặng.
Cảnh tượng này quen thuộc như vậy, anh chợt nhớ tới rất lâu rất lâu về trước. Khi đó anh còn tưởng rằng mình là Mạnh Hi Tông thật sự, cô là trung úy không quân xảo quyệt ngang ngược không cố kỵ. Một ngày nghỉ, cô vội vã chạy từ căn cứ ngoại thành về trong thành phố, ở căn phòng nhỏ hai người cùng thuê, cuộn tròn trên giường anh giống con mèo, cho dù tướng ngủ bình thường, lúc đó trong mắt Mạnh Hi Tông, cũng rất gợi cảm dễ thương.
Đó chính là tất cả những gì anh muốn.
Rốt cuộc anh đã tìm thấy rồi.
"Mắt nhìn không tệ."
Cố Vũ Khanh lẳng lặng nhìn anh, nhất thời trong lòng hắn đã thấu hiểu được tại sao chủng tộc người máy bỏ quyền chiếm lĩnh, hình tượng các chủng tộc chung sống hòa bình.
Quyền chỉ huy quân sự Liên Minh, vẫn toàn bộ nằm trong tay người máy.
"Thật đáng tiếc" Kiếm Laser trong tay Cố Vũ Khanh sáng chói "Tôi ghét người máy"
Sắc mặt của Mạnh Hi Tông vẫn như cũ, thân thể màu đen nhanh nhẹn như gió, trong nháy mắt đã đứng phía bên kia bàn, né tránh được nhát kiếm mạnh mẽ bổ từ đầu xuống của Cố Vũ Khanh.
"Buông tay" Cả người Mạnh Hi Tông như bảo phủ trong ánh sáng xanh, một vệt năng lượng sáng nhanh như tia chớp, đánh về phía Cố Vũ Khanh.
Cố Vũ Khanh cười lạnh, bóng dáng bỗng biến mất, không còn trước mặt Mạnh Hi Tông nữa. Song, kiếm laser lại bị rơi xuống đất, bị sóng năng lượng trực tiếp đánh nát bấy.
Cửa phòng sau lưng hắn bị khoét một lỗ hỏng, ngay sau đó vang lên tiếng bức tường bị sụp đổ. Song, hai người đều không ai nhường ai, không hề lùi bước trốn tránh.
Ngay cả trong lúc ánh sáng xanh tràn ngập bên trong phòng, sắc mặt Mạnh Hi Tông vẫn cứng như sắt, đôi mắt đen ửng đỏ, nổi lên sự giết chóc nặng nề. Mà giữa tầng tầng lớp lớp trường năng lượng tỏa ra xung quanh anh, một bóng dáng lập lòe, mạnh mẽ đánh vào vách tường năng lượng hết lần này đến lần khác.
Cả hai người đều không lên tiếng. Trên vai Mạnh Hi Tông dần dần xuất hiện vết thương mới, máu tươi đỏ thẫm cả quân phục đen. Trong không khí, bóng dáng Cố Vũ Khanh vẫn không thể thấy rõ, nhưng mùi máu tươi cũng bắt đầu ngập trong trường năng lượng.
"Anh đầu hàng đi." Giọng Cố Vũ Khanh như truyền đến từ xa "Đấu tiếp nữa chỉ đem đến kết quả hai bên cùng tổn thất, chiến hạm của tôi đã bao vây tinh cầu hi vọng, anh còn chống cự nữa, tôi sẽ đánh tinh cầu người máy thành tro vụn."
Cố Vũ Khanh cũng không phải đe dọa suông. Trước đó, mặc dù mang tâm tình nhớ quê hương, nhưng nhiều năm chính chiến lúc nào cũng phải đề phòng, nên hắn vẫn ra lệnh cho các chiến hạm vẫn giữ tư thế chuẩn bị tiến công. Chỉ cần hắn bấm nút phát tín hiệu trên đồng hồ, thì các chiến hạm sẽ bắt đầu đánh vào tinh cầu Hi Vọng của người máy.
Song, Mạnh Hi Tông không hề kinh hoảng, trường năng lượng bỗng mạnh thêm. Cố Vũ Khanh nghe giọng nói anh lạnh lùng "Có những thứ nửa người nửa máy các người chôn cùng, chết thì chết chứ."
Cố Vũ Khanh châm biếm "Anh cho rằng bằng tài năng của anh, sẽ hạ được chúng tôi sao?"
Mạnh Hi Tông bật cười "Đã bắt cả lại rồi."
Cố Vũ Khanh hơi phát hoảng. Suy nghĩ trên đường tham quan du lịch từ các hành tinh đến đây, hẳn là Mạnh Hi Tông đã giăng bẫy. Bọn họ tuy là nửa người máy, như thân thể vẫn là con người. Bởi vì nhóm Giản Mộ An cũng là con người, bọn họ cũng không đề phòng. Như vậy Mạnh Hi Tông đã xuống tay khi nào? Nước trong thác ngân hà ư? Hay là buổi trưa tại tinh cầu Hòa Bình?"
Lòng Cố Vũ Khanh run lên, trong lòng biết cấp dưới mình nhất định đã bị Mạnh Hi Tông cho người âm thầm chế phục. Nói cả giận "Đồ hèn! Những người kia lại giúp bọn người máy các người."
Mạnh Hi Tông cười khẽ "Bọn họ cũng không biết tôi là người máy, nhưng lại biết các người rõ ràng là nửa người máy."
Cố Vũ Khanh chán nản, tấn công cũng hơi chậm lại, đã bị trường năng lượng của Mạnh Hi Tông đánh tới gần bên người, thét lên một tiếng, phun ra máu tươi trong không trung.
Sau mười hai giờ, ánh mặt trời rực rõ, Tô Di đưa con trai cho bảo mẫu chăm sóc, ăn mặc chỉnh tề, đi ra khỏi cửa.
Lại bị mấy tên Lính Đánh Thuê giơ tay cản lại.
"Phu nhân, Nguyên soái dặn dò phải bảo vệ an toàn cho chị."
Tô Di ngạc nhiên "Tôi biết, các cậu đi theo tôi. Tôi muốn đến Tự Do thành."
Hôm nay là ngày đám người Cố Vũ Khanh đến, cô cho rằng Mạnh Hi Tông nhất định sẽ phái người đón mình đến. Ai ngờ đợi rất lâu, vẫn không thấy có máy bay đến đón.
Bởi vì bọn người Cố Vũ Khanh đến từ địa cầu, trong đương nhiên phải quan trọng hơn những người khác. Cô rất muốn cùng với Mạnh Hi Tông, cùng nhau hỏi thăm những sự kiện chi tiết năm đó tại địa cầu. Có lẽ sẽ biết rõ được vì sao mình và Mạnh Hi Tông lại "Xuyên không" đến tinh hệ Vĩnh Hằng mấy tỷ năm sau.
Cũng không ngờ, chỉ là đề nghị bình thường này, lại làm cho mấy tên Lính Đánh Thuê nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Người cầm đầu lộ ra vẻ khó xử "Phu nhân, Nguyên soái căn dặn ngàn lần bảo không thể để cho chị mạo hiểm. Nếu như chị phải đi khỏi nhà, có thể để tôi đi gọi điện thoại cho Nguyên Soái trước hay không?"
Tô Di yên lặng trong giây lát, gật đầu, xoay người về phòng. Lính Đánh Thuê từ từ chạy đi.
Lòng Tô Di không thoải mái. Mặc dù Mạnh Hi Tông quan tâm và bảo vệ quá mức. Nhưng hôm nay lại không để cô ra khỏi nhà, ý như thế là muốn nhốt cô rồi.
Tác phong này lại hơi tương tự với Hình Nghị.
Kỳ quái.
Đợi hơn nửa tiếng, cũng không thấy tên Lính Đánh Thuê báo tin trở về. Tô Di càng hiểu được, rõ ràng chỉ nói cho có lệ với cô.
Ai dám cho bọn họ lớn gan như vậy, dám lừa gạt mình?
Chỉ có Mạnh Hi Tông thôi.
Chẳng lẽ anh lại muốn làm chuyện gì nguy hiểm, cho nên gạt mình ư? Tô Di không khỏi hơi bận tâm. Vừa nghĩ đến đây, cô đã có kết luận.
Đêm đó, cô có nói đến việc bắt tay với ngươi hư thể đối phó với người máy, đã bị Mạnh Hi Tông đổi đề tài. Cô thử nghĩ cũng hiểu, ngày đó nhất định Mạnh Hi Tông đã có hứa hẹn hòa bình với tộc cơ giới, cho nên không muốn làm trái. Chẳng lẽ, hôm nay người hư thể đến, song phương xảy ra xung đột vì người máy sao?
Nhớ tới gương mặt Cố Vũ Khanh cười nhạt và tài nhảy không gian biến hóa thất thường của người hư thể, lại nghĩ đến thân thể của Mạnh Hi Tông đã bị tổn hao lực chiến đấu qua các trận chiến từ lâu, Tô Di nhất thời nóng lòng.
Cô lấy lại bình tĩnh, lập tức gọi điện thoại cho các vị phu nhân của sỹ quan ở gần đây. Bởi vì sau khi cô về, vẫn chưa gặp mặt các chị em, nên những người kia lập tức vui vẻ đi đến đây. Tán gẫu được 10', bỗng có một bà hét lên kinh hãi, làm cho vẻ mặt những người Lính Đánh Thuê biến đổi, đẩy cửa chạy vào.
Mấy người phụ nữ rối loạn, mấy đứa bé đi theo thì khóc sướt mướt, ôm chầm lấy mấy người Lính Đánh Thuê. Có người lính đánh thuê nhanh mắt muốn đưa tay ngăn cản Tô Di, lại bị vợ của Giản Mộ An gầm lên "Láo xược." làm cho Lính Đánh Thuê kia trợn mắt ngạc nhiên.
Tô Di thừa dịp loạn như thế, dễ dàng chạy ra ngoài.
Binh lính đóng ở sân bay lúc trước từng là học trò của cô, gặp lại cô kích động nói không ra lời. Thân phận của cô vẫn còn, học trò cô lập tức không nói hai lời, dẫn cô lên một chiếc báo săn.
Máy bay chiến đấu nhanh chóng đáp xuống trụ sở không quân tại Tự Do thành, Tô Di càng phát giác ra tình thế không ổn -- Tất cả Lính Đánh Thuê đã chuẩn bị sẳn sàng, máy bay chiến đấu Báo Săn đã trang bị đầy đủ động cơ, dường như đang đợi một cuộc đại chiến.
Tô Di gọi điện thoại cho Mạnh Hi Tông -- Không được!
Gọi cho Giản Mộ An thì lại được. Đầu bên kia, giọng nói Giản Mộ An nghi ngờ "Tôi đã về Nam bán cầu rồi. Nhiệm vụ của tôi chỉ là dẫn những kẻ nửa người máy kia đến khách sạn..."
Tô Di đi đến lầu dưới khách sạn, đã bị rất nhiêu hiến binh ngăn cản, xe thiết giáp đầy cả con đưởng xung quanh. Tô Di hơi kinh ngạc, rốt cuộc Mạnh Hi Tông muốn làm gì? Vào lúc này cũng vận dụng quân hiến binh riêng của mình ư?
"Cút ngay" Cô gầm lên với hiến binh đang cản đường "Không biết tôi là ai sao?"
Hiến binh vẫn còn muốn cản, cô móc súng ra, nhắm ngay đầu của hắn "Tránh đường"
Tô Di đi đến tầng trệt, đã nghe được những tiếng động va chạm sắc bén, tiếng đánh nhau ngày càng rõ ràng. Ngay cả ở tầng trệt cũng có thể nghe thấy -- Bởi vì cả khách sạn yên lặng, chỉ có tiếng động vang lên tựa như tiếng sấm chớp.
Rốt cuộc cô đi đến trước một gian phòng sắp sập.
Cô cẩn thận tỉ mỉ bước qua những cây cột bị đánh vỡ đầy đất đá, giây phút đầu tiên nhìn vào cửa, đã thấy tia sáng xanh trong nhà đột ngột biến mất, thân thể Cố Vũ Khanh chợt rõ ràng, một quyền bay đến nhanh như chớp, hung hăng đánh về phía thân thể Mạnh Hi Tông.
Còn Mạnh Hi Tông dựa vào góc tường, ánh mắt sáng ngời quét qua Tô Di đang đứng ngay cửa, hiện lên vẻ mặt kiên nghị dứt khoát, đột nhiên hai mắt nhắm lại tựa như muốn thừa nhận cú đấm mạnh mẽ vượt hơn sức lực người thường....
"Dừng tay!" Tô Di kinh sợ vô cùng, giơ súng bắn ba phát vào Cố Vũ Khanh.
Thân hình Cố Vũ Khanh hơi sững lại, kinh ngạc quay đầu lại thấy đôi mắt Tô Di dữ tợn, chạy nhanh đến đây.
"Về nhà đi" Mạnh Hi Tông ôm ngay hông của cô, đẩy cô sang bên.
"Anh im ngay" Tô Di nói mau lẹ hiếm thấy, vẻ mặt nghiêm trang "Anh không biết tình huống thân thể anh sao? Rốt cuộc vì nguyên nhân gì, sao hai anh lại đánh nhau? Cũng là vì loài người, cho dù anh ấy không muốn xuống tay với người máy, anh cũng không thể ép buộc anh ấy" Câu nói sau cùng, là cô nói với Cố Vũ Khanh.
Vừa rồi, Cố Vũ Khanh còn không hiểu sao trường năng lượng của Mạnh Hi Tông đột nhiên biến mất, lại thụ động chờ mình đánh. Bây giờ, nhìn thấy Tô Di nổi điên chạy đến đây, Cố Vũ Khanh mới hiểu được. Hắn có chút khó tin nhìn Mạnh Hi Tông "Cô ấy không biết?"
Sắc mặt Mạnh Hi Tông sa sầm, đứng sau lưng Tô Di, trừng mắt nhìn Cố Vũ Khanh cực kỳ hung dữ, lại như cũ nói với Tô Di đang đứng phía trước "Em về đi."
Họng súng Tô Di vẫn vững vàng chỉa vào Cố Vũ Khanh "Anh còn ra tay đánh anh ấy, tôi sẽ không khách sáo. Cho dù tôi giết anh không được, mấy triệu người Liên Minh, cũng sẽ không bỏ qua cho anh"
Vẻ mặt Mạnh Hi Tông đứng sau cô hơi biến đổi, thậm chí trong mắt anh còn có vẻ dịu dàng.
Cố Vũ Khanh vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ, nửa thân thể hư ảo chợt hiện ra.
"Hiện tại tôi giết các người dễ như trở bàn tay" Giọng nói hắn thâm trầm như nước, nghe không ra bất cứ tâm tình gì.
Mặt Tô Di nhanh chóng biến sắc, Mạnh Hi Tông lại liếc hắn một cách sâu xa "Tôi đồng ý bất kỳ điều kiện gì của anh. Lui binh, rời đi, giải trừ võ trang... Anh nói đi."
Cố Vũ Khanh và Tô Di cũng cùng nhau sững sốt.
Tô Di không rõ, tại sao hai người xung đột đến mức này? Thậm chí Mạnh Hi Tông đồng ý đầu hàng ư?
Mà Cố Vũ Khanh, dĩ nhiên khi nghe anh nói một loạt biện pháp, cũng biết được đó là thầm chỉ người máy. Nhưng chính vì Mạnh Hi Tông đột nhiên thỏa hiệp, khiến cho hắn càng kinh ngạc chấn động hơn.
"Vì cô ấy sao?" Giọng nói của Cố Vũ Khanh hơi khó tin "Anh làm nhiều việc như vậy, chỉ là vì cái này à?"
Giấu diếm thân phận người máy, thống lĩnh quân đội các chủng tộc, cũng không cho quân đội cơ giới bất kỳ đặc quyền gì. Không phải là vì chủ mưu làm phản, chỉ là vì một người phụ nữ ư?
Tô Di không hiểu, Mạnh Hi Tông lẳng lặng gật đầu "Phải"
Cố Vũ Khanh suy nghĩ một chút "Dừng đánh, chúng ta bàn lại chút."
Mạnh Hi Tông hơi sững sờ "Được", anh nhìn về phía Tô Di "Em xuống dưới trước đi, nghe lời anh."
Tô Di cắn môi dưới.
"Yên tâm" Cố Vũ Khanh lại cười "Tôi sẽ không đánh ông chồng "bị thương nặng, hành động bất tiện, không hề có sức đánh trả" của cô. Nhưng nếu cô không đi, chúng tôi chỉ có thể đánh tiếp thôi."
Tô Di nhét khẩu súng vào tay Mạnh Hi Tông, lại hung dữ liếc Cố Vũ Khanh một cái, mới xoay người ra khỏi cửa.
Hai người đàn ông đối diện nhìn nhau, Mạnh Hi Tông nhặt một chiếc ghế không trọn vẹn ngồi xuống bên cạnh bàn.
Cố Vũ Khanh cũng ngồi xuống.
"Tại sao?" Cố Vũ Khanh nói "Điều này thật mỉa mai, nhưng hết lần này đến lần khác, lại giống như thật -- Anh muốn tôi tin tưởng một tình yêu sâu nặng của người máy ư? Cái tên người máy như anh rốt cuộc ló từ đâu ra?"
Sắc mặt Mạnh Hi Tông lạnh như băng "Chú ý lại giọng điệu của anh. Khi tôi thức tỉnh ở địa cầu, dòng họ Cố của cậu vẫn chưa có thành tựu gì."
Cố Vũ Khanh cười khẽ "Quả nhiên... chỉ có người máy viễn cổ mạnh nhất, mới có thể ngang tài ngang sức với tôi."
Mạnh Hi Tông yên lặng trong chốc lát "Các chủng tộc chung sống hòa bình không phải là giả tạo, tôi chỉ cho cô ấy một tương lai yên ổn. Nếu như anh cố ý muốn đánh một trận, tôi chỉ có thể chấp nhận đánh với anh thôi."
"Muốn tôi tin cũng được." Cố Vũ Khanh bỗng nhiên cười nói "Trí nhớ của người máy cao đẳng trí năng các anh, không phải là cũng dùng năng lượng vi nguyên viết vào trường năng lượng sao?" Giọn nói hắn trầm xuống "Cho tôi xem trí nhớ của anh."
Trong mắt Mạnh Hi Tông hiện lên sự tức giận. Anh không có thói quen để cho bất cứ ai tìm tòi nghiên cứu tâm tình của mình. Đề nghị này của Cố Vũ Khanh, không khác gì muốn vạch trần toàn bộ tư tưởng của anh, tất cả đều cho hắn xem rõ ràng.
"Chỉ có trí nhớ trong trường năng lượng mới chân thật" Giọng nói của Cố Vũ Khanh hơi lạnh "Hơn nữa, xem ra bây giờ anh cũng không có thời gian để làm giả. Tôi muốn thấy rõ, rốt cuộc là anh có thật sự muốn hòa bình hay không" Hắn nói tiếp "Đương nhiên, nếu anh không đồng ý, giờ tôi chỉ cần hô lên một tiếng "Mạnh Hi Tông là người máy". Không chừng, Tô Di yêu dấu dưới lầu có thể nghe được vô cùng rõ ràng. Anh nói xem, cô ấy cũng rất thông minh, có thể suy nghĩ ra hay không?"
Mạnh Hi Tông nhìn hắn u ám "Đưa tay đây"
Hai bàn tay thô ráp nắm lại với nhau, bọn họ ngẩng đầu, cũng thấy đối phương khẽ nhíu mày, ai cũng có vẻ căm ghét.
Hai người đồng thời nhắm mắt.
Trường năng lượng vô hình bắt đầu từ từ lưu động, dần dần càng lúc lại càng nhanh.
Không biết bao lâu, có lẽ chỉ trong giây lát, cũng có thể là mấy giờ đồng hồ.
Chân mày Cố Vũ Khanh càng chau càng chặt, đến một hình ảnh nào đó, lại càng lộ ra vẻ mặt tức giận, không cam lòng, tiếc hận. So với hắn, vẻ mặt Mạnh HI Tông bình tĩnh hơn nhiều, đẩy dòng trí nhớ năng lượng chảy giữa hai người, chân mày anh từ từ giãn ra, thay thể bằng một vẻ mặt dịu dàng.
Rốt cuộc, trí nhớ rút đi như thủy triều.
Cố Vũ Khanh mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hi Tông, cũng đã khác đi.
"Cách làm rất ngu" Vẻ mặt hắn có vài phần trịnh trọng "Nhưng rất đáng được tôn kính."
Mạnh Hi Tông hừ khinh bỉ "Còn đánh không?"
Cố Vũ Khanh bỗng nhiên cười to "Đánh đi, lâu rồi tôi chưa gặp được kẻ đáng được coi là đối thủ. Đánh xong rồi ăn cơm."
Liên Minh năm 1632, một nhánh người từng ở địa cầu, hạm đội người hư thể Cố thị đã đến tinh hệ Vĩnh Hằng của Liên Minh, cũng tuyên bố định cư tại tinh hệ. Đến đây, loài người, người máy, người hư thể, trùng tộc, và các chủng tộc nhỏ khác, cũng chính thức trở thành cư dân Liên Minh.
Mạnh Hi Tông, Cố Vũ Khanh, Hình Kỳ Lân, Du Mặc Niên, Đại Bích - Năm người cùng ký vào Hiến Pháp mới của Liên Minh, nói rõ các chủng tộc đều được hưởng quyền lực và nghĩa vụ ngang nhau.
Mạnh Hi Tông nắm quyền chỉ huy quân sự bốn chủng tộc trong tay, quân đội của Cố Vũ Khanh thì độc lập thường trực bên ngoài, để dễ dàng giám sát chủng tộc cơ giới.
Vua cơ giới Hình Diệu sau này rất ít khi lộ diện, hoàn toàn nhạt nhòa trong tầm mắt mọi người. Nhưng trong lịch sử Liên Minh, anh ta được đánh giá khách quan là vị công thần vì đã thúc đẩy được sự tự do bình đẳng của các chủng tộc.
Năm năm sau.
Bầu trời trong vắt như gương sáng, đại dương mịn màng xanh thẳm như nhung.
Bờ cái trắng trải dài như một dãy ngọc mềm mại.
Ở bãi biển tư nhân, chỉ có hai bóng dáng đàn ông cao lớn. Bọn họ ngồi xếp bằng mặt đối mặt, thẳng lưng, vẻ mặt chăm chú, hai mắt nhắm nghiền. Nếu như là người bên cạnh, chắc chắn chỉ cho rằng bọn họ đang ngồi thế thôi.
Chỉ có vầng trán người trong cuộc không ngừng đọng mồ hôi, tiết lộ sự thật không hề đơn giản bình thản như thế.
Bọn họ đang chiến đấu.
Người đàn ông ngồi bên phải mặc áo lam, tạo ra một không gian ảo song song. Người đàn ông mặc áo đen ngồi bên trái, lấy năng lượng tạo lực trường, sóng năng lượng của hai người chiến đấu một mất một còn ở trong một không gian khác, còn ở không gian này, vẫn bình tĩnh sóng yên biển lặng.
Dần dần, trên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông áo đen lộ ra nụ cười, người đàn ông áo lam thì chau chân mày lại, trán đổ mồ hôi đầm đìa, không biết hắn làm cái gì, lại làm cho sắc mặt người đàn ông áo đen hơi đổi.
Song phương đang giằng co.
Tô Di dẫn con gái đến sau gò núi, lại thấy cảnh như thế.
Ông chồng anh tuấn cường tráng, cùng với Cố Vũ Khanh tuấn tú, đang ngồi đối diện nhau, Nếu không biết rõ tính cách hai người, người bình thường nhìn thấy nhất định cho rằng bọn họ đang ngồi thiền.
"Ba ơi" Giọng trẻ con giòn giã của Mạnh Sa vang lên.
Hai người đàn ông đồng thời cùng mở mắt, ánh mắt vẫn còn hơi sững sờ quay đầu nhìn lại, thật giống như không phải họ đang ngồi, mà là đang vân du thiên ngoại.
Tô Di không hề hoài nghi về lời giải thích "ngồi thiền điều dưỡng có lợi" này của Mạnh Hi Tông. Dù sao Cố Vũ Khanh là người hư thể, dưới sự giúp đỡ của hắn, có lẽ thân thể của chồng mình sẽ được điều dưỡng tốt hơn.
Chỉ có điều, hôm nay phải cắt ngang bọn họ.
"Khách đã đến rồi, Kỳ Lân và Rebecca cũng đến."
Một câu nói thành công làm cho vẻ mặt Cố Vũ Khanh khẽ biến đổi, tao nhã đứng lên, còn nghiêm túc sửa sang lại quần áo mình một chút.
Biệt thự nằm ở lưng chừng núi, nắng chiếu qua cây đại thụ xum xuê rọi xuống căn nhà lấp loáng, tạo nên nét cổ xưa yên tĩnh.
Vừa đi đến cổng trên đường núi, đã thấy vườn hoa lộ thiên của biệt thự, có bốn người ngồi quây quần với nhau, bộ dáng rất tập trung. Mạc chược trên bàn xếp thành hàng dài, Kỳ Lân thuận tay sờ bài tẩy, gương mặt tuấn tú sâu xa hiện lên nụ cười tản mạn "Tự mó"
Những người khác chưa kịp lên tiếng, một cô bé xinh đẹp ngồi bên tay phải của hắn nhăn mặt lại như một bà già "Anh, anh, anh vừa tự mó à? Bài của em chẳng được tốt chút nào."
Trong nhất thời, những người khác cũng cười, Kỳ Lân vui vẻ, ôm chầm người đẹp kia hôn thật sâu "Anh thắng chính là em thắng, tính toán gì chứ?"
Người đẹp như lần đầu bị hắn hôn, gương mặt trắng nõn mịm màng như ngọc thoáng cái ửng đỏ. Kỳ Lân nhìn đến ngẩn ngơ.
Lúc này, Mộ Tây Đình thấy bọn người Tô Di trở về, lập tức đứng dậy. Hắn không thích đánh bài, chẳng qua thiếu tay nên bị Kỳ Lân lôi kéo vào. Lúc này thật vất vả mới thoát ra được, chạy thẳng đến phòng phía sau chơi súng gỗ với Mạnh Dao.
Kỳ Lân nhìn mọi người đã về, vui vẻ không đợi cô bé xinh đẹp kia phản kháng, một cánh tay ôm ngang hông của cô, đặt cô ngồi trên bắp đùi của mình "Kỹ thuật đánh bài kém như thế, đừng nên chiếm chỗ."
Tô Di và Mạnh Hi Tông cũng ngồi xuống.
Rebecca vốn đang chuyên tâm nhìn dãy bài, đôi mắt xanh lam sáng như nước biển. Cố Vũ Khanh lạnh nhạt đi đến bên cạnh cô, tự nhiên ngồi sát vào "Thua hay thắng?"
Rebecca ngẩng đầu cười khổ với hắn "Kỳ Lân thắng hết ba người bọn em"
Cố Vũ Khanh nhìn đối thủ mạnh mẽ bên kia, nói dịu dàng "Hai chúng ta bắt cặp, nhất định sẽ thắng."
Tô Di nhìn Cố Vũ Khanh giả bộ dịu dàng chính trực trước mặt Rebecca, trong lòng thầm cười. Lãnh tụ của người hư thể không già không chết này, sao lại để ý đến cô bé Rebecca đây. Nhưng Rebecca xinh đẹp như vậy, nhìn qua đã biết là phụ nữ có cá tính, sao thiếu người theo đuổi được chứ. Cố Vũ Khanh lắm mưu nhiều kế, cũng không biết đã dùng phương pháp gì, nhanh chóng gọn gàng giữ được Rebecca bên cạnh.
Tiêu diệt được hết chướng ngại vật, nhưng Rebecca một lòng theo nghề bác sĩ, đã học đến tiến sỹ vẫn còn tính học chuyên sâu tiếp, "tạm thời không có tâm tư kết bạn". Chỉ làm cho Cố Vũ Khanh nhờ Tô Di dò hỏi quân tình xoa tay thở dài. Sau đó, Tô Di mới biết được, vì theo đuổi Rebecca, Mạnh Hi Tông, Mộ Tây Đình, thậm chí cả Hình Kỳ Lân, cũng bị Cố Vũ Khanh tìm giúp, ví dụ như đổi đối thủ cạnh tranh đi chổ khác, sắp xếp giám thị trông coi....
Cũng may, Rebecca cũng có cảm giác với Cố Vũ Khanh. Nhưng là phụ nữ truyền thống chính trực, lại là một bác sĩ tốt, mãi theo đuổi việc cứu người, hai người cứ như thế mập mờ như có như không. Chỉ có điều, Cố Vũ Khanh lại như thỏa mãn hưởng thụ cảm giác như vậy.
Cho đến một lần, Tô Di đề cập với Rebecca, Rebecca mới hơi mất hồn nói: "Cố là người hư thể, nửa người máy, anh ta không già không chết sống hàng nghìn năm, cô nói tôi phải lấy anh ta thế nào đây?"
Giờ đây Tô Di mới hiểu được, Rebecca đã động lòng từ lâu. Nhưng cô ấy nghĩ rất thấu đáo. Bản thân là phụ nữ, đối mặt với người đàn ông có sức mạnh siêu đẳng, vĩnh viễn đẹp trai sống mãi không chết, phải sống với nhau thế nào đây?
Nghĩ tới đây, Tô Di nhìn quanh bàn bài, phát hiện ra mình đúng là người may mắn nhất. Hình Kỳ Lân và người đẹp Xoa Muội hắn yêu chiều gần đây ------ Người máy và loài người; Cố Vũ Khanh và Rebecca -------- Người hư thể và loài người.
Trong lòng có chút buồn rầu, Tô Di vừa đánh bài vừa trêu ghẹo: "Bàn bài của chúng ta, một người máy, một người hư thể, bốn con người, đúng là chuyện xưa nay chưa từng có."
Những người khác thấp giọng bật cười, Cố Vũ Khanh đang chuyên chú xem bài, thờ ơ đáp một câu: "Tính sai rồi."
Tô Di vô cùng kinh ngạc, Hình Kỳ Lân đang uống cốc nước Xoa Muội đưa cho, liền sặc nước. Đôi mắt đen như mực của Mạnh Hi Tông liếc qua, siết bài trên tay rất chặt.
Cố Vũ Khanh lúc này mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười ôn hòa vô hại: "Cũng có thể tính, một nửa người máy, tôi vẫn còn một nửa là con người."
Tầm mắt của Mạnh Hi Tông âm thầm giao với tầm mắt của hắn ở giữa không trung, lúc này mới dịu dàng nói với Tô Di: "Đến lượt em ra bài rồi."
"Ừ. . ." Tô Di cúi đầu xem bài.
Mấy người đánh bài tới lúc mặt trời xuống núi. Bởi vì Mạnh Hi Tông bị một câu nói của Cố Vũ Khanh làm đảo loạn tinh thần, kết quả cuối cùng là Cố Vũ Khanh thắng nhiều nhất, thứ nhì là Mạnh Hi Tông. Mọi người dùng cơm tối ở biệt thự, ngủ lại ở mấy căn phòng bên cạnh, sáng hôm sau đi ngắm mặt trời mọc trên biển. Tất nhiên Hình Kỳ Lân và Xoa Muội ở cùng một phòng; Rebecca và Cố Vũ Khanh ở hai căn phòng liền nhau. Với tình huống hiện tại mà nói, Tô Di cảm thấy Cố Vũ Khanh muốn vào phòng Rebecca cũng không thể nào, thế nhưng nửa đêm tâm sự ngắm trăng gì đó, vẫn rất thuận tiện.
Tô Di dỗ hai đứa con đi ngủ, lúc tới phòng khách, thấy Mạnh Hi Tông đang dựa trên sô pha, châm điếu thuốc, lẳng lặng xem ti vi.
Trong ti vi là hình ảnh ngày con gái mới ra đời. Đó chính là ba năm trước đây, Tô Di còn nhớ rõ khi mình được đẩy vào phòng sinh, Mạnh Hi Tông vẫn luôn cầm lấy tay cô, từ đầu đến cuối không hề buông ra.
Có lẽ là để bù đắp cho những tiếc nuối khi con trai sinh ra anh không có ở bên. Lúc này đây, anh ở bên toàn bộ hành trình, nhìn cô chịu đựng cơn đau tột cùng, nhìn dáng vẻ toàn thân đầy máu khi con gái mới ra đời. Cũng chính là anh tận tay ôm con gái, đưa tới trước mặt cô.
Không, điều này vẫn chưa đủ.
Từng ký ức trong những ngày trường thành của hai đứa con, đều được anh tận tay hoặc là sắp xếp chuyên gia ghi hình lại. Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, vị nguyên soái rong ruổi khắp các hành tinh này mặc kệ tất cả, chỉ xem đi xem lại những hình ảnh của con mình.
Rất thân thiết, tràn đầy tình thương của cha.
Tô Di đi tới, ngồi vào trong lòng anh.
Nếu như nói có điều gì có thể khiến anh phân tâm khỏi con mình, thì đó chỉ có Tô Di. Anh không hề do dự tắt ti vi đi, bàn tay tiến vào áo ngủ của Tô Di: "Con ngủ hết rồi."
"Ừm."
Anh bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.
Ôn tồn vài tiếng, bóng đem ngoài cửa sổ đã rất sâu. Tô Di trách anh: "Ngày mai nhất định em không dậy nổi, đưa mọi người đi ngắm mặt trời mọc thế nào đây."
Anh vẫn có chút còn chưa thỏa mãn lưu luyến trên người cô: "Em ngủ, anh đi."
Tô Di suy nghĩ một chút, ngạc nhiên nói: "Sao em lại cảm thấy, thân thể anh còn tốt hơn lúc trước khi bị thương?" Thể lực này, quả thật. . . Cô không hề nghi ngờ mình ở trên giường, không cẩn thận còn oanh liệt hơn Xoa Muội của Kỳ Lân.
Tay Mạnh Hi Tông dừng lại, cười nhẹ nói: ". . . Không thích à?"
Mặt Tô Di nóng lên, nghiêm mặt nói: "Không phải. Người ta nói đàn ông lúc trẻ tuổi sa đà quá mức, đến lúc già thân thể sẽ cạn kiệt. Anh phải điều độ một chút."
Mạnh Hi Tông ôm lấy eo cô, nói vô cùng thân thiết: "Phu nhân yên tâm, thỏa mãn mình em, không lấy hết sức của anh được đâu."
Trên thực tế, vĩnh viễn cũng sẽ không lấy hết được.
Hai giờ sáng, Tô Di mệt rã rời, chìm vào giấc ngủ ngon.
Mạnh Hi Tông mở mắt ra, đứng dậy xuống giường.
Ánh trăng ngoài cửa sổ như dòng nước trút xuống, chiếu lên những phiến đá đen sẫm trên đường. Mạnh Hi Tông lặng yên không một tiếng động đi dọc theo đường đá đến điểm cuối cùng, trèo qua gò núi, thấy nửa khuôn mặt của hai người đàn ông cao to.
Anh đi tới.
"Tiến triển thế nào rồi?" Anh hỏi.
Hình Kỳ Lân mỉm cười trong bóng đêm: "Đã thực nghiệm thành công rồi."
Cố Vũ Khanh ở một bên nói lãnh đạm: "Phải đảm bảo tuyệt đối không có sai sót, cô ấy chính là tính mạng của Mạnh Hi Tông."
Kỳ Lân nghiêm mặt nói: "Hoàn toàn dựa trên bản sao vô tính của thân thể chị dâu, dùng khoáng thạch tinh thể năng lượng cao tốt nhất có thể tìm thấy được. Kỹ thuật rút tinh thần nguyên bản của loài người hư thể các người còn tiên tiến hơn chúng tôi, đến lúc đó chỉ cần niêm phong cất giữ tinh thần nguyên bản của chị ấy, viết vào cơ thể đó, chị dâu chính là người máy hình người hoàn hảo nhất."
Hai chữ "người máy", vẫn khiến Mạnh Hi Tông hơi nhíu mày.
Kỳ Lân chuyển đề tài: "Nhưng, anh muốn giữ ký ức của chị, lại muốn chị ấy không già không chết. Chị ấy nhất định sẽ biết sự thật."
Mạnh Hi Tông yên lặng, Cố Vũ Khanh lại cười nói: "Thì biết làm sao đây? Thật ra cho dù biết được, cậu thấy Tô Di sẽ cam lòng rời khỏi Mạnh Hi Tông ư?"
"Rất lâu về trước, tôi đã hứa cho cô ấy một cuộc sống yên ổn." Mạnh Hi Tông nói, "Đợi đến khi tôi và cô ấy cùng chết già, sẽ để cô ấy biết mọi chuyện."
Mạnh Hi Tông xoay người rời khỏi, chỉ còn lại Kỳ Lân và Cố Vũ Khanh.
Kỳ Lân rút điếu thuốc rồi nói: "Nhân tiện tôi cũng làm cho Xoa Muội một cơ thể."
Cố Vũ Khanh bất ngờ nhìn hắn: "Cậu có vẻ rất thích cô gái đó."
Kỳ Lân gật đầu: "Cô ấy bị tôi ép theo tôi nhiều năm như vậy, nói không có tình cảm là giả. Đến lúc đó tôi sẽ hỏi cô ấy có đồng ý hay không. Nhưng cô ấy vẫn luôn mồm kêu ghét người máy, chắc là không thích rồi." Kỳ Lân chuyển đề tài: "Anh có muốn làm không?"
Cố Vũ Khanh yên lặng trong chốc lát, lắc đầu.
Lúc Mạnh Hi Tông trở lại biết thự, tới trước căn phòng dễ thương nhìn con mình, hai đứa đang ngủ rất ngon, tuy nhiên Mạnh Hi Tông vừa bước vào phòng, hai đứa nhỏ lập tức mở mắt ra.
Trong cơ thể hai đứa có năng lượng của anh, hai đứa bé này là bán người máy.
Nhưng chỉ đến lúc sau khi hai đứa lớn lên, nói chân tướng cho hai đứa biết, rồi cho hai đứa năng lượng tinh thể tốt hơn để cường hóa sức mạnh.
"Ngủ đi." Giọng nói của Mạnh Hi Tông như có ma lực, hai đứa nhỏ lại nhắm mắt, vừa lòng thỏa dạ chìm vào giấc ngủ.
Lúc này Mạnh Hi Tông mới trở về phòng ngủ.
Ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, trên chiếc giường lớn mềm mại, người phụ nữ của anh quấn chặt lớp chăn quanh người, giống như một con mèo. Khuôn mặt thanh lệ dịu dàng tĩnh lặng.
Cảnh tượng này quen thuộc như vậy, anh chợt nhớ tới rất lâu rất lâu về trước. Khi đó anh còn tưởng rằng mình là Mạnh Hi Tông thật sự, cô là trung úy không quân xảo quyệt ngang ngược không cố kỵ. Một ngày nghỉ, cô vội vã chạy từ căn cứ ngoại thành về trong thành phố, ở căn phòng nhỏ hai người cùng thuê, cuộn tròn trên giường anh giống con mèo, cho dù tướng ngủ bình thường, lúc đó trong mắt Mạnh Hi Tông, cũng rất gợi cảm dễ thương.
Đó chính là tất cả những gì anh muốn.
Rốt cuộc anh đã tìm thấy rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook