Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn
-
Chương 9
“Lại đây.”
Triệu Võ ôm Triệu Hợp Tâm nói với Triệu Hợp An.
Triệu Văn liếc mắt nhìn Triệu Võ, thả Triệu Hợp An xuống.
Triệu Hợp An bước chân nhỏ đi tới, nắm thật chặt tay của Triệu Võ.
Nhìn bóng lưng Triệu Võ ôm một đứa trong ngực, trong tay nắm một đứa rời đi, Triệu Văn nhếch nhếch môi.
Mấy ngày sau trong cửa hàng của Triệu gia.
Triệu Văn đặt bàn tính ở bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm, có thể coi như là giao phó xong.
“Tiểu chủ ca, đại chếch phu của Lý bộ đầu cầu kiến.”
“Mâu Thiên?”
“Vâng.”
Triệu Văn nhắm mắt suy tư chốc lát, “Mời.”
Triệu Tiểu Nhạc lui ra.
Chỉ chốc lát sau, Mâu Thiên mặc trường sam màu xanh, sắc mặt trắng bệch được người dìu vào.
“Đã lâu không gặp.”
Sau khi ngồi xuống Mâu Thiên ho khan mấy tiếng nói.
“Đúng là đã lâu không gặp.”
Triệu Văn nhìn hảo hữu ngày xưa, nào có nửa điểm phong thái dĩ vãng.
Sau khi Mâu Thiên ngồi xuống, chống đỡ thân thể nhìn chằm chằm Triệu Văn cầu khẩn nói: “Tiểu Văn, đệ đáp ứng huynh ấy đi.”
“Huynh biết huynh đang nói cái gì không?” Triệu Văn Văn quả thực không thể tin nổi.
Mâu Thiên cay đắng, “Tất nhiên là ta biết, nhưng ta không chịu nổi việc huynh ấy cả ngày hồn vía lên mây.”
Triệu Văn nghe mà trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh.
“Huynh ấy phải nên hăng hái, chứ không phải mượn rượu tiêu sầu…”
“Đó là chuyện của hắn.”
Mâu Thiên lắc đầu: “Tiểu Văn, đệ không hiểu, đó là người ta yêu, sao ta có thể thấy huynh ấy như thế được.”
Triệu Văn nghe lời này tức đến mức bật cười.
“Đúng vậy, ta không hiểu, bởi vì ta không có quan hệ gì với hắn, ta không cần phải hiểu, nếu huynh tới để nói những lời tẻ nhạt này, vậy thứ cho ta không thể phụng bồi.”
“Tiểu Văn….”
“Người đâu, tiễn khách!”
Triệu Văn cũng không thèm nhìn tới Mâu Thiên cao giọng nói.
Triệu Tiểu Nhạc đi đến bên người Mâu Thiên, “Triệu đại chếch phu, mời.”
Mâu Thiên bất động.
“Đệ còn oán ta.”
Triệu Văn vẫn không quay đầu lại.
“Triệu đại chếch phu, mời.”
Mâu Thiên thấy Triệu Văn không để ý đến lời của hắn, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, giơ tay lên được Triệu Tiểu Nhạc giúp đỡ đi ra ngoài.
Triệu Võ đến tìm Triệu Văn, vừa vặn tình cờ gặp Mâu Thiên chuẩn bị rời đi.
Triệu Võ hờ hững gật đầu, lập tức nghiêng người, nhường cho đám người Mâu Thiên đi trước.
Mâu Thiên vốn muốn Triệu Võ khuyên nhủ Triệu Văn, nhưng khi tầm mắt đối diện với cặp mắt lạnh lùng kia, hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ đó.
“Cha gọi đệ về nhà.”
Triệu Võ nhìn Triệu Văn đưa lưng về phía hắn nói.
Triệu Văn quay đầu lại, “Được.”
Cách ngày kết hôn còn hai mươi ngày, Triệu Văn không đến cửa hàng nữa, cả ngày ở nhà nhàn rỗi.
Điều này làm cho hai huynh muội Triệu Hợp An cực kỳ cao hứng, cơ hồ biến thành đuôi nhỏ của Triệu Văn.
Triệu Tiểu Nhạc đo đạc cẩn thận cho Triệu Văn, để người ta bắt tay chuẩn bị y phục mới.
Triệu Văn nhìn Triệu Tiểu Nhạc cúi thấp đầu vẻ mặt thành thật, đôi mắt lóe lóe.
Sau bữa cơm chiều, người một nhà như thường lệ ngồi ở bên trong nhà chính uống trà.
“Tiểu Nhạc không đi theo con.”
Triệu Văn đột nhiên nói.
Triệu Võ nghe vậy nhìn về phía Triệu Văn.
Triệu Văn nhìn thẳng đôi mắt không gợn sóng của Triệu Võ, “Tiểu Nhạc lưu lại chăm nom bọn Hợp An, huynh thấy có được không? Đại ca.”
Triệu Trù Đoạn nhìn qua nhìn lại hai người vài lần, cuối cùng bưng cốc trà chậm rãi uống.
Triệu Võ gật đầu, “Có thể.”
Triệu Văn nở nụ cười.
“Nếu không mang theo Tiểu Nhạc, vậy thì đổi người khác mang theo đi, ” Triệu Trù Đoạn cười ha hả nói.
“Không, ai con cũng không mang theo.”
“Cái gì?!”
Khuôn mặt tươi cười của Triệu Trù Đoạn căng chặt.
“Hùng Bá cùng con có tay có chân, cha còn sợ bọn con không vượt qua nổi ngày dài sao?”
“Không phải ý tứ này, ” Triệu Trù Đoạn thở dài nói, “Bên cạnh con không có ai, làm sao cha yên tâm.”
“Tại sao lại không có ai?” Đôi mắt Triệu Văn sáng lên, “Có Hùng Bá ở đó.”
Tuy rằng khuyết điểm có một đống lớn, lượng cơm ăn cũng lớn, nhưng lại làm cho Triệu Văn cực kỳ an tâm.
“Nào, tùy con đi, nếu như không quen, cha phái người tới là được.”
Triệu Trù Đoạn không ép Triệu Văn, thỏa hiệp nói.
“Được.”
Triệu Văn rất thỏa mãn.
Hùng Bá trở lại trong thôn cũng bận quá chừng, về đến nhà chuyện đầu tiên là phải tu sửa lại phòng ở của mình một phen, sau đó là chuẩn bị sính lễ.
Người trong thôn Cao Sơn nhìn Hùng Bá đang bận tíu tít cũng ghé đầu vào nghị luận.
“Nghe nói là ca nhi trên trấn đấy.”
“Đâu có, rõ ràng là trong huyện!”
“Trong huyện? Ngươi nói chuyện cười gì vậy! Ca nhi trong huyện này sao có thể để ý đến hán tử trong rừng cao núi sâu như chúng ta?”
“Thì đó, giống như chúng ta đây, ai không muốn để cho con trai mình gả tới trên trấn chứ, ai sẽ đem con trai mình đẩy ngược vào trong núi bao giờ!”
Đều biết Hùng Bá đột nhiên muốn kết hôn với phu lang, nhưng thân phận của tân phu lang lại làm cho các thôn dân suy đoán không ngừng, lúc trước tất cả mọi người đều cho là Hùng Bá mua một ca nhi, tuy rằng bản lĩnh săn thú của Hùng Bá tốt, nhưng người trong thôn đều biết, mỗi hán tử nhà Hùng gia có thể làm, nhưng ăn cũng nhiều, lượng cơm ăn một lần có thể để cho nhà bình thường ăn năm, sáu ngày, cho dù có khả năng, cũng không chịu nổi bọn họ ăn.
“Ta nói cho các người biết, buổi tối ngày hôm trước lúc đi vệ sinh, các người biết ta thấy cái gì không?” Một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi thần thần bí bí thấp giọng nói.
“Nhìn thấy cái gì?”
Phụ nhân đắc ý nói: “Xe ngựa! Ta nhìn thấy có xe ngựa đi về phía sau núi!”
Phía sau núi, cũng chỉ có chỗ Hùng Bá ở.
“Không thể nào.”
“Có phải là bà hoa mắt hay không?”
Phụ nhân mất hứng, nhưng mặc cho nàng nói thế nào, những người khác cũng không tin xe ngựa vào trong thôn, cho dù là xe bò bọn họ cũng chỉ tin năm phần.
Đang lúc này, một ca nhi hình thể cao to cõng lấy một gùi củi lớn đi ngang qua đám người, mặt mũi hắn rất phổ thông, nốt ruồi son giữa chân mày có chút nhạt.
“A, là phu lang nhà Hùng Phong.”
Ca nhi cao to hờ hững gật đầu với mọi người, sau đó quay người chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã, phu lang Hùng Phong, tân phu lang của Tam đệ ngươi là người nơi nào?”
“Có phải là trong huyện không?”
“Hay là trấn trên?”
Rõ ràng là phu lang nhà Hùng Phong bị mọi người nói cho ngây ngẩn cả người.
“Các người vây quanh phu lang nhà ta làm gì?”
Hùng Phong cõng củi đến gần nói.
“Không, không có gì.”
Mọi người vội vã cười khan tản ra, bọn họ cũng không dám chọc người Hùng gia.
Hùng Phong kỳ quái liếc mắt một cái nhìn mọi người, cùng phu lang Chu Lực của mình đi về nhà.
Mới vừa đến cửa viện, Hùng Phong liền nhìn thấy Hùng Bá ngồi xổm ở cửa nhà mình.
“Tam đệ, trở về sớm như vậy à.”
Hùng Bá cười hì hì, “Đại ca, đại ca phu.”
Chu Lực gật đầu cười.
“Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của đệ kìa”, trong sân, Hùng Phong nhìn cái gùi đựng hồng y của Hùng Bá vui vẻ trêu nói.
“Còn không phải là do cao hứng sao.”
Hùng Bá cười lớn tiếng hơn.
Hùng Phong lắc lắc đầu, giữa hai lông mày lại mang theo vẻ buồn rầu, hắn liếc mắt nhìn Hùng Bá, lo lắng nói: “Hắn thật sự nguyện ý gả tới à?”
Không phải hắn nói đệ đệ của mình không tốt, là thật sự không ngờ đối phương là một ca nhi yêu kiều trong huyện thành lại nguyện ý gả tới chỗ này của bọn họ.
“Đó là đương nhiên.”
Hùng Bá bất mãn nhìn Hùng Phong một cái.
“Ăn cơm.”
Chu Lực trong phòng bếp kêu lên.
“Đến đây.”
Chỉ thấy trên bàn cơm có hai cái hộp bằng trúc, dài khoảng chừng hai bàn tay người trưởng thành, bên trong toàn bộ là cơm tẻ, Hùng Bá cùng Hùng Phong mỗi người một cái hộp trúc, Chu Lực thì lại là một cái bát nhỏ bình thường, hắn không có lượng ăn khủng bố như anh em nhà họ Hùng, chỉ ăn đủ.
Một tô thịt nướng lớn, một tô ớt lớn, còn có một tô cải xanh xào lớn, món ăn không nhiều, thắng ở phân lượng.
Nhìn hai huynh đệ ăn thỏa mãn, khẩu vị Chu Lực cũng tốt theo, ăn hơn một nửa bát.
Ăn cơm xong, Hùng Phong cùng Hùng Bá đến sau núi, phòng ở của Hùng Bá còn có một chỗ chưa hoàn thiện xong, phải thêm chút sức lực.
“Thật không biết đệ nghĩ cái gì, đang yên đang lành sao lại muốn trồng liễu chứ.”
Hùng Bá nhớ ánh mắt Triệu Văn nhìn cây liễu ngày đó, toét miệng cười.
“Đệ đừng có không nói lời nào mà chỉ cười!” Hùng Phong vung một bàn tay đập một phát vào gáy Hùng Bá cả giận nói.
“Đại ca! Ta không nhịn được mà!”
Hùng Bá gào thét lên.
Mắt thấy cách hôn kỳ càng ngày càng gần, vốn cho là mình sẽ ngủ không yên, Triệu Văn lại bất ngờ ngủ ngon hàng đêm.
“Đệ thoạt nhìn một chút cũng không sốt sắng.”
Triệu Kỳ lớn hơn vài tuổi so với Triệu Văn, nhìn hắn nói.
“Ta cũng đã cho là ta sẽ căng thẳng”, Triệu Văn để sách xuống, ngón tay trắng nõn thon dài đẩy cằm, “Nhưng đến lúc này, trái lại không có loại cảm giác căng thẳng kia.”
Triệu Kỳ nghe vậy nở nụ cười, “Như vậy rất tốt.”
“Tiểu chủ ca, Lý bộ đầu đến.”
“Tiểu Văn.”
Triệu Tiểu Nhạc không ngăn được Lý bộ đầu.
Triệu Văn nhìn Lý bộ đầu xông tới, sắc mặt hơi lạnh, mấy ngày nay, Lý bộ đầu cơ hồ muốn giẫm hỏng ngưỡng cửa Triệu gia, bên ngoài đồn đại cũng càng ngày càng khó nghe.
“Tiểu Văn, chúng ta tâm sự đi.”
Lý bộ đầu khẩn cầu, khuôn mặt kia thoạt nhìn thâm tình cực kỳ.
“Lý bộ đầu, ta nghĩ chúng ta không có gì có thể tán gẫu.” Nói xong, Triệu Văn liền cau mày rời đi.
Lý bộ đầu cuống lên, hắn nhanh chân tiến lên, muốn kéo Triệu Văn, nhưng không ngờ bị Triệu Kỳ ngăn cản.
“Lý bộ đầu, nếu ta không có nhớ lầm, trong nhà của ngươi đã có ba vị, hà tất phải quấn lấy Văn ca nhà chúng ta không tha chứ?”
Lý bộ đầu há miệng, “Ta…”
Triệu Kỳ tiếp tục nói: “Phu nhân của ngươi cùng hai vị chếch phu, còn chưa đủ níu lấy tâm ngươi sao?”
Lý bộ đầu do dự, không phải hắn không yêu thích ba vị trong nhà kia, trên thực tế trong nhà mỗi một người đều là người hắn không bỏ xuống được, nhưng …., hắn vốn là người đa tình, không có cách nào chỉ thả tâm trên người một người.
Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Văn, tâm Lý bộ đầu liền xao động, hắn không bỏ xuống được.
“Mời.”
Triệu Kỳ nói.
Lý bộ đầu cắn răng, phất tay áo rời đi, “Ta sẽ còn đến.”
Triệu Kỳ nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu.
Trước ngày kết hôn một ngày, Hùng Bá liền mang sính lễ đi tới huyện, nhưng hắn cũng không đến Triệu phủ, mà là tìm một gian khách sạn tạm thời ở lại.
Ba hán tử cao lớn đang ngồi ở trong đại sảnh ăn cơm, người chung quanh há hốc miệng nhìn bàn của bọn họ, chỉ thấy trước mặt ba người kia đã chất hơn ba mươi bát đĩa, vậy mà bọn hắn vẫn còn đang ăn, một chút cũng không thấy no.
Tác giả có lời muốn nói: Ngươi tên là gì?
Hùng…. Hùng Phong…..
Triệu Võ ôm Triệu Hợp Tâm nói với Triệu Hợp An.
Triệu Văn liếc mắt nhìn Triệu Võ, thả Triệu Hợp An xuống.
Triệu Hợp An bước chân nhỏ đi tới, nắm thật chặt tay của Triệu Võ.
Nhìn bóng lưng Triệu Võ ôm một đứa trong ngực, trong tay nắm một đứa rời đi, Triệu Văn nhếch nhếch môi.
Mấy ngày sau trong cửa hàng của Triệu gia.
Triệu Văn đặt bàn tính ở bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm, có thể coi như là giao phó xong.
“Tiểu chủ ca, đại chếch phu của Lý bộ đầu cầu kiến.”
“Mâu Thiên?”
“Vâng.”
Triệu Văn nhắm mắt suy tư chốc lát, “Mời.”
Triệu Tiểu Nhạc lui ra.
Chỉ chốc lát sau, Mâu Thiên mặc trường sam màu xanh, sắc mặt trắng bệch được người dìu vào.
“Đã lâu không gặp.”
Sau khi ngồi xuống Mâu Thiên ho khan mấy tiếng nói.
“Đúng là đã lâu không gặp.”
Triệu Văn nhìn hảo hữu ngày xưa, nào có nửa điểm phong thái dĩ vãng.
Sau khi Mâu Thiên ngồi xuống, chống đỡ thân thể nhìn chằm chằm Triệu Văn cầu khẩn nói: “Tiểu Văn, đệ đáp ứng huynh ấy đi.”
“Huynh biết huynh đang nói cái gì không?” Triệu Văn Văn quả thực không thể tin nổi.
Mâu Thiên cay đắng, “Tất nhiên là ta biết, nhưng ta không chịu nổi việc huynh ấy cả ngày hồn vía lên mây.”
Triệu Văn nghe mà trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh.
“Huynh ấy phải nên hăng hái, chứ không phải mượn rượu tiêu sầu…”
“Đó là chuyện của hắn.”
Mâu Thiên lắc đầu: “Tiểu Văn, đệ không hiểu, đó là người ta yêu, sao ta có thể thấy huynh ấy như thế được.”
Triệu Văn nghe lời này tức đến mức bật cười.
“Đúng vậy, ta không hiểu, bởi vì ta không có quan hệ gì với hắn, ta không cần phải hiểu, nếu huynh tới để nói những lời tẻ nhạt này, vậy thứ cho ta không thể phụng bồi.”
“Tiểu Văn….”
“Người đâu, tiễn khách!”
Triệu Văn cũng không thèm nhìn tới Mâu Thiên cao giọng nói.
Triệu Tiểu Nhạc đi đến bên người Mâu Thiên, “Triệu đại chếch phu, mời.”
Mâu Thiên bất động.
“Đệ còn oán ta.”
Triệu Văn vẫn không quay đầu lại.
“Triệu đại chếch phu, mời.”
Mâu Thiên thấy Triệu Văn không để ý đến lời của hắn, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, giơ tay lên được Triệu Tiểu Nhạc giúp đỡ đi ra ngoài.
Triệu Võ đến tìm Triệu Văn, vừa vặn tình cờ gặp Mâu Thiên chuẩn bị rời đi.
Triệu Võ hờ hững gật đầu, lập tức nghiêng người, nhường cho đám người Mâu Thiên đi trước.
Mâu Thiên vốn muốn Triệu Võ khuyên nhủ Triệu Văn, nhưng khi tầm mắt đối diện với cặp mắt lạnh lùng kia, hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ đó.
“Cha gọi đệ về nhà.”
Triệu Võ nhìn Triệu Văn đưa lưng về phía hắn nói.
Triệu Văn quay đầu lại, “Được.”
Cách ngày kết hôn còn hai mươi ngày, Triệu Văn không đến cửa hàng nữa, cả ngày ở nhà nhàn rỗi.
Điều này làm cho hai huynh muội Triệu Hợp An cực kỳ cao hứng, cơ hồ biến thành đuôi nhỏ của Triệu Văn.
Triệu Tiểu Nhạc đo đạc cẩn thận cho Triệu Văn, để người ta bắt tay chuẩn bị y phục mới.
Triệu Văn nhìn Triệu Tiểu Nhạc cúi thấp đầu vẻ mặt thành thật, đôi mắt lóe lóe.
Sau bữa cơm chiều, người một nhà như thường lệ ngồi ở bên trong nhà chính uống trà.
“Tiểu Nhạc không đi theo con.”
Triệu Văn đột nhiên nói.
Triệu Võ nghe vậy nhìn về phía Triệu Văn.
Triệu Văn nhìn thẳng đôi mắt không gợn sóng của Triệu Võ, “Tiểu Nhạc lưu lại chăm nom bọn Hợp An, huynh thấy có được không? Đại ca.”
Triệu Trù Đoạn nhìn qua nhìn lại hai người vài lần, cuối cùng bưng cốc trà chậm rãi uống.
Triệu Võ gật đầu, “Có thể.”
Triệu Văn nở nụ cười.
“Nếu không mang theo Tiểu Nhạc, vậy thì đổi người khác mang theo đi, ” Triệu Trù Đoạn cười ha hả nói.
“Không, ai con cũng không mang theo.”
“Cái gì?!”
Khuôn mặt tươi cười của Triệu Trù Đoạn căng chặt.
“Hùng Bá cùng con có tay có chân, cha còn sợ bọn con không vượt qua nổi ngày dài sao?”
“Không phải ý tứ này, ” Triệu Trù Đoạn thở dài nói, “Bên cạnh con không có ai, làm sao cha yên tâm.”
“Tại sao lại không có ai?” Đôi mắt Triệu Văn sáng lên, “Có Hùng Bá ở đó.”
Tuy rằng khuyết điểm có một đống lớn, lượng cơm ăn cũng lớn, nhưng lại làm cho Triệu Văn cực kỳ an tâm.
“Nào, tùy con đi, nếu như không quen, cha phái người tới là được.”
Triệu Trù Đoạn không ép Triệu Văn, thỏa hiệp nói.
“Được.”
Triệu Văn rất thỏa mãn.
Hùng Bá trở lại trong thôn cũng bận quá chừng, về đến nhà chuyện đầu tiên là phải tu sửa lại phòng ở của mình một phen, sau đó là chuẩn bị sính lễ.
Người trong thôn Cao Sơn nhìn Hùng Bá đang bận tíu tít cũng ghé đầu vào nghị luận.
“Nghe nói là ca nhi trên trấn đấy.”
“Đâu có, rõ ràng là trong huyện!”
“Trong huyện? Ngươi nói chuyện cười gì vậy! Ca nhi trong huyện này sao có thể để ý đến hán tử trong rừng cao núi sâu như chúng ta?”
“Thì đó, giống như chúng ta đây, ai không muốn để cho con trai mình gả tới trên trấn chứ, ai sẽ đem con trai mình đẩy ngược vào trong núi bao giờ!”
Đều biết Hùng Bá đột nhiên muốn kết hôn với phu lang, nhưng thân phận của tân phu lang lại làm cho các thôn dân suy đoán không ngừng, lúc trước tất cả mọi người đều cho là Hùng Bá mua một ca nhi, tuy rằng bản lĩnh săn thú của Hùng Bá tốt, nhưng người trong thôn đều biết, mỗi hán tử nhà Hùng gia có thể làm, nhưng ăn cũng nhiều, lượng cơm ăn một lần có thể để cho nhà bình thường ăn năm, sáu ngày, cho dù có khả năng, cũng không chịu nổi bọn họ ăn.
“Ta nói cho các người biết, buổi tối ngày hôm trước lúc đi vệ sinh, các người biết ta thấy cái gì không?” Một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi thần thần bí bí thấp giọng nói.
“Nhìn thấy cái gì?”
Phụ nhân đắc ý nói: “Xe ngựa! Ta nhìn thấy có xe ngựa đi về phía sau núi!”
Phía sau núi, cũng chỉ có chỗ Hùng Bá ở.
“Không thể nào.”
“Có phải là bà hoa mắt hay không?”
Phụ nhân mất hứng, nhưng mặc cho nàng nói thế nào, những người khác cũng không tin xe ngựa vào trong thôn, cho dù là xe bò bọn họ cũng chỉ tin năm phần.
Đang lúc này, một ca nhi hình thể cao to cõng lấy một gùi củi lớn đi ngang qua đám người, mặt mũi hắn rất phổ thông, nốt ruồi son giữa chân mày có chút nhạt.
“A, là phu lang nhà Hùng Phong.”
Ca nhi cao to hờ hững gật đầu với mọi người, sau đó quay người chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã, phu lang Hùng Phong, tân phu lang của Tam đệ ngươi là người nơi nào?”
“Có phải là trong huyện không?”
“Hay là trấn trên?”
Rõ ràng là phu lang nhà Hùng Phong bị mọi người nói cho ngây ngẩn cả người.
“Các người vây quanh phu lang nhà ta làm gì?”
Hùng Phong cõng củi đến gần nói.
“Không, không có gì.”
Mọi người vội vã cười khan tản ra, bọn họ cũng không dám chọc người Hùng gia.
Hùng Phong kỳ quái liếc mắt một cái nhìn mọi người, cùng phu lang Chu Lực của mình đi về nhà.
Mới vừa đến cửa viện, Hùng Phong liền nhìn thấy Hùng Bá ngồi xổm ở cửa nhà mình.
“Tam đệ, trở về sớm như vậy à.”
Hùng Bá cười hì hì, “Đại ca, đại ca phu.”
Chu Lực gật đầu cười.
“Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của đệ kìa”, trong sân, Hùng Phong nhìn cái gùi đựng hồng y của Hùng Bá vui vẻ trêu nói.
“Còn không phải là do cao hứng sao.”
Hùng Bá cười lớn tiếng hơn.
Hùng Phong lắc lắc đầu, giữa hai lông mày lại mang theo vẻ buồn rầu, hắn liếc mắt nhìn Hùng Bá, lo lắng nói: “Hắn thật sự nguyện ý gả tới à?”
Không phải hắn nói đệ đệ của mình không tốt, là thật sự không ngờ đối phương là một ca nhi yêu kiều trong huyện thành lại nguyện ý gả tới chỗ này của bọn họ.
“Đó là đương nhiên.”
Hùng Bá bất mãn nhìn Hùng Phong một cái.
“Ăn cơm.”
Chu Lực trong phòng bếp kêu lên.
“Đến đây.”
Chỉ thấy trên bàn cơm có hai cái hộp bằng trúc, dài khoảng chừng hai bàn tay người trưởng thành, bên trong toàn bộ là cơm tẻ, Hùng Bá cùng Hùng Phong mỗi người một cái hộp trúc, Chu Lực thì lại là một cái bát nhỏ bình thường, hắn không có lượng ăn khủng bố như anh em nhà họ Hùng, chỉ ăn đủ.
Một tô thịt nướng lớn, một tô ớt lớn, còn có một tô cải xanh xào lớn, món ăn không nhiều, thắng ở phân lượng.
Nhìn hai huynh đệ ăn thỏa mãn, khẩu vị Chu Lực cũng tốt theo, ăn hơn một nửa bát.
Ăn cơm xong, Hùng Phong cùng Hùng Bá đến sau núi, phòng ở của Hùng Bá còn có một chỗ chưa hoàn thiện xong, phải thêm chút sức lực.
“Thật không biết đệ nghĩ cái gì, đang yên đang lành sao lại muốn trồng liễu chứ.”
Hùng Bá nhớ ánh mắt Triệu Văn nhìn cây liễu ngày đó, toét miệng cười.
“Đệ đừng có không nói lời nào mà chỉ cười!” Hùng Phong vung một bàn tay đập một phát vào gáy Hùng Bá cả giận nói.
“Đại ca! Ta không nhịn được mà!”
Hùng Bá gào thét lên.
Mắt thấy cách hôn kỳ càng ngày càng gần, vốn cho là mình sẽ ngủ không yên, Triệu Văn lại bất ngờ ngủ ngon hàng đêm.
“Đệ thoạt nhìn một chút cũng không sốt sắng.”
Triệu Kỳ lớn hơn vài tuổi so với Triệu Văn, nhìn hắn nói.
“Ta cũng đã cho là ta sẽ căng thẳng”, Triệu Văn để sách xuống, ngón tay trắng nõn thon dài đẩy cằm, “Nhưng đến lúc này, trái lại không có loại cảm giác căng thẳng kia.”
Triệu Kỳ nghe vậy nở nụ cười, “Như vậy rất tốt.”
“Tiểu chủ ca, Lý bộ đầu đến.”
“Tiểu Văn.”
Triệu Tiểu Nhạc không ngăn được Lý bộ đầu.
Triệu Văn nhìn Lý bộ đầu xông tới, sắc mặt hơi lạnh, mấy ngày nay, Lý bộ đầu cơ hồ muốn giẫm hỏng ngưỡng cửa Triệu gia, bên ngoài đồn đại cũng càng ngày càng khó nghe.
“Tiểu Văn, chúng ta tâm sự đi.”
Lý bộ đầu khẩn cầu, khuôn mặt kia thoạt nhìn thâm tình cực kỳ.
“Lý bộ đầu, ta nghĩ chúng ta không có gì có thể tán gẫu.” Nói xong, Triệu Văn liền cau mày rời đi.
Lý bộ đầu cuống lên, hắn nhanh chân tiến lên, muốn kéo Triệu Văn, nhưng không ngờ bị Triệu Kỳ ngăn cản.
“Lý bộ đầu, nếu ta không có nhớ lầm, trong nhà của ngươi đã có ba vị, hà tất phải quấn lấy Văn ca nhà chúng ta không tha chứ?”
Lý bộ đầu há miệng, “Ta…”
Triệu Kỳ tiếp tục nói: “Phu nhân của ngươi cùng hai vị chếch phu, còn chưa đủ níu lấy tâm ngươi sao?”
Lý bộ đầu do dự, không phải hắn không yêu thích ba vị trong nhà kia, trên thực tế trong nhà mỗi một người đều là người hắn không bỏ xuống được, nhưng …., hắn vốn là người đa tình, không có cách nào chỉ thả tâm trên người một người.
Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Văn, tâm Lý bộ đầu liền xao động, hắn không bỏ xuống được.
“Mời.”
Triệu Kỳ nói.
Lý bộ đầu cắn răng, phất tay áo rời đi, “Ta sẽ còn đến.”
Triệu Kỳ nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu.
Trước ngày kết hôn một ngày, Hùng Bá liền mang sính lễ đi tới huyện, nhưng hắn cũng không đến Triệu phủ, mà là tìm một gian khách sạn tạm thời ở lại.
Ba hán tử cao lớn đang ngồi ở trong đại sảnh ăn cơm, người chung quanh há hốc miệng nhìn bàn của bọn họ, chỉ thấy trước mặt ba người kia đã chất hơn ba mươi bát đĩa, vậy mà bọn hắn vẫn còn đang ăn, một chút cũng không thấy no.
Tác giả có lời muốn nói: Ngươi tên là gì?
Hùng…. Hùng Phong…..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook