Kiều Phu Lang Nhà Thợ Săn
-
Chương 21
Hiện đã là giữa hè, người đi ra ngoài cũng tương đối nhiều, cả con đường đều rất náo nhiệt.
Hùng Bá cùng Triệu Văn chậm rãi đi dạo, thỉnh thoảng dừng lại nhìn đồ chơi nhỏ ven đường.
“Vật này không tệ.”
Hùng Bá nhấc một ấm trà nhỏ thầm nói.
Trong nhà không có loại ấm trà này, nhưng Hùng Bá biết Triệu Văn rất chú trọng trong việc uống trà, vì vậy bỏ tiền mua.
Triệu Văn mới vừa nói mấy câu cùng bạn bè chạm mặt trên đường, thấy trong tay Hùng Bá nhiều hơn một ấm trà.
Thấy Triệu Văn trở về, Hùng Bá quơ quơ ấm trà nhỏ trong tay: “Mấy cốc trà kia chẳng đẹp gì cả, chờ sau khi chúng ta trở về ta dùng trúc làm một cái cho đệ xem thử.”
Triệu Văn nhất thời liền nghĩ tới mùi trúc thơm ngát, cảm thấy rất hứng thú gật đầu, “Hương trà cùng hương trúc trộn lẫn vào nhau không biết là mùi gì….. Hả?”
Triệu Văn còn chưa nói hết lời, trong tay liền bị người khác nhét vào một cái hộp gỗ lớn, chỗ hé ra để lộ phần đồ bên trong khiến người ta sáng tỏ, đây là trọn bộ dụng cụ uống trà.
Nhìn về phía người đến trên mặt mang theo đắc ý, sắc mặt Hùng Bá lập tức đen kịt lại.
Hắn nhanh chóng lấy hộp gỗ trong tay Triệu Văn nhét về trong tay người kia, tiến lên che chở Triệu Văn ở phía sau, khẽ rũ đầu xuống đối mặt với Lý bộ đầu sắc mặt bắt đầu xanh lên nói: “Có việc?”
Lý bộ đầu vốn thấp hơn so với Hùng Bá vài phân, lúc này bị chiều cao cùng giọng nói của Hùng Bá đồng thời khiêu khích tất nhiên là tức giận.
Hắn liền lùi lại hai bước, xem thường liếc Hùng Bá mấy cái, “Ngay cả dụng cụ uống trà mà ngươi cũng mua không được, thật mất mặt.”
Triệu Văn nghe nói xong, nhất thời sắc mặt cũng không tốt, tay Hùng Bá để ở phía sau ngăn cản Triệu Văn, học dáng vẻ Lý bộ đầu nhìn hắn, tùy tiện nói: “Dáng dấp của ngươi còn không cao hơn ta, không cường tráng bằng ta, thật mất mặt.”
Lý bộ đầu quả thực không thể tin được những gì mình nghe được.
“Ngươi! Ngươi nói cái gì?!”
Hùng Bá nhíu mày, nhìn lướt qua lượng người càng ngày càng nhiều, khẽ cười nói: “Ngươi thật sự muốn để cho ta lặp lại lần nữa trước mặt mọi người hả?”
Mặt Lý bộ đầu tái mét.
Triệu Văn thấy Hùng Bá cũng không xê xích gì nhiều, liền mở miệng nói: “Lý bộ đầu chớ để ý, phu quân của ta là một người thô lỗ, không biết nói lời hay, ta nghĩ đường đường là Lý bộ đầu cũng sẽ không tính toán với tiểu bách tính chúng ta chứ, vậy xin cáo từ, Lý bộ đầu cứ tự nhiên.”
“Thô nhân, thô nhân, Lý bộ đầu đừng thấy lạ.”
Hùng Bá vỗ lồng ngực cường tráng ra vẻ xấu hổ nói, sau đó cùng Triệu Văn sóng vai biến mất ở trước mặt Lý bộ đầu.
Lý bộ đầu muốn đuổi theo, không biết làm sao mà đám người chung quanh còn chưa tan đi, chờ hắn đi ra được, bọn Triệu Văn đã sớm biến mất.
Lý bộ đầu tức giận hai mắt đỏ lên, ở chỗ cũ đi hai vòng, ôm hộp gỗ lớn xoay người đi.
Bên này tâm tình Hùng Bá tốt cực kỳ, Triệu Văn cười nhìn hắn một cái nói: “Huynh không sợ hắn lén lút trả thù à?”
Hùng Bá nhướng mày, “Tuy rằng Lý bộ đầu hoa tâm, nhưng cũng nổi danh chính trực, chuyện gì cũng đều tới chính diện, lại nói cho dù hắn đâm sau lưng ta, ta cũng không sợ hắn.”
Những lời ca ngợi không biết ngượng mồm này khiến Triệu Văn yên lặng, “Huynh điều tra hắn?”
Con ngươi của Hùng Bá lập tức đảo quanh không ngừng, “Việc này rất nhiều người biết, ta không cần điều tra, chỉ cần hỏi thăm.”
Ừ, cũng đúng, Hùng Bá cũng không có bản lãnh “Điều tra”, nói “Hỏi thăm” thì chính xác hơn.
“Sau này ít hỏi thăm hắn đi, đã có cuộc sống riêng, không cần thiết.”
Hùng Bá gật đầu, trong đầu lại không nghĩ như vậy, nếu tên vương bát đản kia còn làm phiền bọn họ, hắn sẽ ra chiêu.
Đi dạo vài vòng, hai người mới trở lại Triệu phủ.
Hai đứa bé đã ngủ rồi, Triệu Võ cùng Triệu Trù Đoạn đang ở trong thư phòng đàm luận, Triệu Văn cùng Hùng Bá không buồn ngủ, liền ở trong đại sảnh ngồi nói chuyện.
Triệu Tiểu Nhạc thỉnh thoảng tiến lên bưng trà đưa điểm tâm, bởi vì Triệu Văn trở lại, cho nên Triệu Tiểu Nhạc thật cao hứng, nụ cười trên mặt không mất đi.
Triệu Văn nhìn mà buồn cười, lại nghĩ tới Triệu Võ, vì vậy nói rằng: “Gần đây thân thể đại ca có chút không khỏe, vì không muốn cho cha bận tâm, huynh ấy vẫn luôn nhẫn nhịn không uống thuốc, sau này buổi tối chuẩn bị chút nước lạnh cho huynh ấy.”
Triệu Tiểu Nhạc nghe mà cảm thấy mơ hồ cực kỳ, thân thể không khỏe tại sao lại chuẩn bị nước lạnh mà không phải nước nóng?
Nhưng từ trước đến giờ hắn không phải người nói nhiều, chủ nhân nói cái gì hắn làm cái đó là được.
“Càng lạnh càng tốt, ” Hùng Bá ở một bên thêm lửa, “Nước giếng là tốt nhất.”
“Vâng.”
Triệu Tiểu Nhạc đáp lại.
Triệu Văn nhịn cười nhìn lướt qua cửa thư phòng, “Vậy ngươi xuống chuẩn bị đi, dùng thùng gỗ mà đựng, lát nữa đại ca vừa vặn phải dùng tới.”
Triệu Tiểu Nhạc liền vội vàng hành lễ đi ra ngoài, không dám trì hoãn chút nào.
Chờ thân ảnh Triệu Tiểu Nhạc biến mất trước mặt hai người, Hùng Bá mới cười to không ngừng, Triệu Văn vội vã nhẹ nhàng đạp hắn một cước, chỉ chỉ cửa thư phòng, ra hiệu hắn nhỏ giọng chút.
Lúc này Hùng Bá mới thu liễm rất nhiều.
Triệu Võ từ thư phòng ra ngoài, nhìn về phía hai người đang tụ lại cùng nhau không biết nói thầm cái gì, “Gặp được chuyện tốt gì? Cười lớn tiếng như vậy.”
“Đại ca, huynh nghe được gì rồi?”
Hùng Bá ra vẻ bội phục, Triệu Văn vội vã nghiêng đầu đi.
Triệu Võ nghi hoặc nhìn hai người một chút, luôn cảm thấy bọn họ có chuyện gì gạt mình.
Vì vậy từ trước đến giờ luôn thận trọng Triệu Võ nghiêm mặt nói: “Có việc gì nói đi.”
“Khụ khụ khụ, chỉ là một chút việc nhỏ giữa phu phu, đại ca đừng lo lắng.”
Biết tính tình anh vợ mình là dạng gì Hùng Bá vội vàng nói.
Chờ Triệu Võ thu thập xong tất cả trở về phòng nghỉ ngơi, Triệu Tiểu Nhạc cẩn thận từng li từng tí một nhấc theo một thùng nước giếng lớn nhẹ nhàng gõ cửa phòng Triệu Võ.
Triệu Võ kỳ quái nhìn một thùng nước giếng lạnh, lại nghe được sự quan tâm từ trong miệng Triệu Tiểu Nhạc, hai mắt nhắm lại, không tốn bao nhiêu công phu đã hiểu rõ được mọi chuyện từ trong miệng thằng nhóc ngốc.
Triệu Tiểu Nhạc thấy sắc mặt Triệu Võ âm trầm, cảm thấy nhất định là thân thể đối phương không khỏe, vì vậy quyết định ngày sau nhất định mỗi ngày sẽ đưa lên một thùng nước lạnh.
Ngày hôm sau.
Ăn xong điểm tâm không bao lâu, Triệu Võ liền đem Hùng Bá ra cửa.
Triệu Văn biết nguyên nhân, vốn định phụ một tay giải cứu Hùng Bá, đã thấy Hùng Bá còn điếc không sợ súng truy hỏi xem Triệu Võ có dùng nước lạnh kia hay không…
Biết rõ tính tình Triệu Võ nên Triệu Văn yên lặng ngậm miệng lại, tùy Triệu Võ mang theo Hùng Bá đi mất.
Triệu Trù Đoạn nhìn thấy mà vui mừng, “Nhìn bọn họ hòa hợp như vậy, đây mới giống như người một nhà, nào giống tam thúc con cùng anh vợ của huynh ấy, vừa thấy mặt hai người lại giống như thấy kẻ thù.”
Triệu Văn sờ sờ mũi, trong lòng suy nghĩ khi Hùng Bá trở lại sẽ trở thành cái dạng gì.
“Đi đến cửa hàng đi dạo không?”
Triệu Văn lắc đầu, “Con đi tìm Kỳ đường ca.”
“Vậy cũng tiện nửa đường, cùng đi đi.”
Triệu Văn gật đầu, cùng Triệu Trù Đoạn ra khỏi cửa.
“Cha còn tưởng con sẽ mở tiệm vải đấy. Không ngờ con lại thu con mồi.”
Triệu Trù Đoạn không ngờ rằng Triệu Văn sẽ bỏ qua thứ mình quen thuộc để chuyển hướng về cái khác.
Triệu Văn nhìn lướt qua đường phố còn chưa hoàn toàn náo nhiệt, “Trên trấn có hai tiệm vải rồi, nên không muốn làm.”
“Con đừng lừa cha, cha là cha con, còn không biết ý nghĩ của con à, con sợ Hùng Bá cảm thấy nó vô dụng trong lòng nó khó chịu, cho nên liền chọn cái mà nó am hiểu chứ gì.”
Triệu Trù Đoạn cười ha ha phân tích.
Triệu Văn chưa nói không phải, cũng không nói là đúng, hắn chỉ mang theo thâm ý nói với Triệu Trù Đoạn: “Thứ Hùng Bá am hiểu không chỉ là săn thú.”
Triệu Trù Đoạn nhìn Triệu Văn một cái, cười ha ha nghiêng đầu, “Người trẻ tuổi nhiều chuyện, vẫn là thế hệ trước như cha đơn giản.”
Triệu Văn:… Lời này hắn không có cách nào tiếp được.
Cùng Triệu Trù Đoạn tách ra không lâu, Triệu Văn liền đi tới trước một khu nhà nhỏ.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa một cái, chỉ chốc lát sau trong sân liền truyền đến giọng của Triệu Kỳ.
“Là đệ, Triệu Văn.”
Triệu Kỳ vội vã mở cửa viện.
“Về khi nào vậy?”
“Buổi chiều hôm qua.”
Triệu Văn cười nói.
Triệu Kỳ là đại ca nhà đường bá của Triệu Văn, xuất giá không đến hai năm liền hòa ly, cũng may hắn làm chút bán lẻ, bây giờ mua một khu nhà nhỏ, trải qua cũng thoải mái.
Triệu Văn thường đến chỗ của Triệu Kỳ, cho nên trong nhà Triệu Kỳ có để trà mà Triệu Văn thích uống.
“Tay nghề pha trà của ta không tốt bằng Tĩnh Nhã.”
Triệu Kỳ cười đặt nước trà xanh đặt ở trước mặt Triệu Văn nói.
Triệu Văn nhìn nước trà tỏa ra mùi thơm ngát trước mặt, trong đầu hiện ra ca nhi thanh lãnh như sen kia.
“Cũng không biết hắn sống thế nào rồi.”
Triệu Kỳ dừng tay, mang theo chút chần chờ nói: “Nghe nói nhà Bách Lý một đời người chỉ có thể có một thê tử hoặc là phu lang, chắc là Tĩnh Nhã sẽ rất tốt.”
Cho dù không có tình cảm, thì cũng có địa vị.
Triệu Văn nâng chung trà lên khẽ nhấp một miếng, Chu Tĩnh Nhã gả cho nhà Bách Lý không ở trong huyện, cho nên hai người cũng không biết hắn bây giờ như thế nào.
“Loại đầu bếp này à, ta nghĩ một chút.”
Triệu Văn đem việc bản thân cần đầu bếp nói với Triệu Kỳ, Triệu Kỳ vùi đầu suy nghĩ một chút.
“Ta thật ra có quen biết hai đầu bếp, phù hợp với yêu cầu của đệ, nhưng bọn họ đều không đi làm, ở nhà nghỉ ngơi thôi.”
“Vừa lúc, ” Triệu Văn nở nụ cười, “Người như vậy không thể tốt hơn.”
Dù sao dạy Chu Lực cũng không phải lập tức là có thể thành, nhanh nhất cũng phải tầm hai tháng, cho nên đầu bếp chỉ có thể đến ở trong thôn.
“Một người họ Đặng, lúc còn trẻ là thợ săn, đã từng mở cái quán cơm nhỏ, bây giờ năm mươi tuổi, đóng cửa không làm nữa; một người khác họ La, từng làm đầu bếp ở Bách Vị hiên, bây giờ cũng đã về nhà dưỡng lão.”
Triệu Văn suy nghĩ một chút, quyết định đi bái phỏng đầu bếp họ La.
Triệu Kỳ tự nhiên thuận theo ý Triệu Văn, mang theo hắn đến nhà La đầu bếp.
La đầu bếp không muốn đi chỗ xa như vậy, càng không muốn đến nông thôn dạy người ta nấu ăn.
“Cả đời này của ta làm đồ ăn đều là cho khách đến tửu lâu ăn, nếu ta đi dạy một ca nhi nhà nông, bị truyền đi thì cái mặt già nua này của ta phải làm sao hả?”
Vừa nói xong, Triệu Văn lập tức bỏ ý nghĩ đó đi, nói mấy câu khách sáo rồi cùng Triệu Kỳ rời khỏi nhà họ La.
“Tâm tư của La đầu bếp hơi nặng, chúng ta cũng có thể để đại ca phu của đệ vào trong huyện học cùng hắn.”
Triệu Kỳ đề nghị.
Triệu Văn lại lắc đầu.
“Tâm tư của La đầu bếp không chỉ nặng, hắn cũng rất coi trọng tiền tài, hơn nữa chỉ cần chọc hắn không thoải mái, hắn cũng sẽ không dạy ra được thứ gì tốt.”
Triệu Kỳ sững sờ, hắn chỉ quan tâm mỹ thực, đối với đầu bếp làm ra mỹ thực không hiểu gì.
Dù sao Triệu Văn cũng đã gặp qua không ít gian thương, nhìn người chuẩn vô cùng.
“Vậy đi Đặng gia xem một chút đi.”
“Chờ Hùng Bá trở lại rồi đi, giữa thợ săn cùng thợ săn mới có nhiều thứ để nói.”
Triệu Văn nhếch môi nói.
Triệu Kỳ vừa nghe đến tên Hùng Bá, liền nhớ tới chuyện nhìn thấy ngày đó.
“Hai ngày trước Hùng Bá từng tới huyện, việc này đệ biết không?”
Triệu Văn gật đầu, “Biết, sinh nhật của huynh đệ huynh ấy.”
“Sinh nhật?”
Triệu Kỳ nhíu mày, ngày ấy viện kia yên lặng, không giống như là có người tổ chức sinh nhật.
“Huynh nhìn thấy huynh ấy à?”
Triệu Kỳ gật đầu.
Chốc lát sau, Triệu Kỳ không nhịn được nói lần nữa: “Ngày ấy ta thấy một mình hắn đi ra từ một tiểu viện” nói tới chỗ này Triệu Kỳ ngừng chút, thấy ánh mắt Triệu Văn trong suốt, nửa điểm hoài nghi cũng không có, hắn có chút do dự.
“Làm sao vậy?”
Triệu Văn thấy Triệu Kỳ đột nhiên ngừng lại, cười hỏi.
Triệu Kỳ dừng bước, kéo Triệu Văn đến dưới một thân cây, “Trong ngoài viện kia đều rất an tĩnh, không giống như là có người tổ chức sinh nhật.”
Triệu Văn lập tức hiểu được ý của Triệu Kỳ, hắn sợ mình bị Hùng Bá giấu diếm.
“Kỳ đường ca huynh yên tâm đi, huynh đệ của huynh ấy không làm tiệc sinh nhật, thêm cả Hùng Bá cùng chủ nhân của viện cũng mới có ba người.”
“Vậy sao?” Triệu Kỳ buông lỏng, trên mặt có chút nóng, hắn ngại ngùng nhìn Triệu Văn, “Là ta nghĩ nhiều rồi.”
Triệu Văn đưa tay ra vỗ vỗ Triệu Kỳ, “Làm gì có, huynh cũng là lo lắng cho đệ thôi.”
Triệu Kỳ cười khổ một tiếng, nhìn đường phố náo nhiệt, ánh mắt có chút mơ màng, “Ta chỉ là sợ.”
Triệu Văn ngẩn ra, há miệng, lại không biết nên nói cái gì để trấn an Triệu Kỳ.
Không trải qua chuyện của người khác, tất nhiên không có lập trường nói một ít lời, cái gọi là trấn an.
Cùng Triệu Kỳ ở bên ngoài hưởng thụ một bữa cơm trưa, Triệu Văn mới trở về Triệu phủ, chờ bọn Hùng Bá trở về.
Không ngờ hơn nửa buổi chiều đi qua, cũng không thấy người.
Triệu Văn có chút nôn nóng đứng lên ra đại sảnh.
“Tiểu chủ ca!”
“Tiền Tuấn?”
Triệu Văn nghi hoặc nhìn về phía Tiền Tuấn, hắn phải ở trong cửa hàng chứ.
Tiền Tuấn vội vội vàng vàng chạy tới, “Đại thiếu gia cùng tiểu chủ ca phu bị người nhà cũ mời đi, lão gia nghe được tin tức cũng đi, để tiểu nhân mang tin tức đến cho tiểu chủ.”
Triệu Văn nhắm hai mắt lại, nghiến răng, trực tiếp kêu người chuẩn bị xe.
“Đi nhà cũ.”
Hùng Bá cùng Triệu Văn chậm rãi đi dạo, thỉnh thoảng dừng lại nhìn đồ chơi nhỏ ven đường.
“Vật này không tệ.”
Hùng Bá nhấc một ấm trà nhỏ thầm nói.
Trong nhà không có loại ấm trà này, nhưng Hùng Bá biết Triệu Văn rất chú trọng trong việc uống trà, vì vậy bỏ tiền mua.
Triệu Văn mới vừa nói mấy câu cùng bạn bè chạm mặt trên đường, thấy trong tay Hùng Bá nhiều hơn một ấm trà.
Thấy Triệu Văn trở về, Hùng Bá quơ quơ ấm trà nhỏ trong tay: “Mấy cốc trà kia chẳng đẹp gì cả, chờ sau khi chúng ta trở về ta dùng trúc làm một cái cho đệ xem thử.”
Triệu Văn nhất thời liền nghĩ tới mùi trúc thơm ngát, cảm thấy rất hứng thú gật đầu, “Hương trà cùng hương trúc trộn lẫn vào nhau không biết là mùi gì….. Hả?”
Triệu Văn còn chưa nói hết lời, trong tay liền bị người khác nhét vào một cái hộp gỗ lớn, chỗ hé ra để lộ phần đồ bên trong khiến người ta sáng tỏ, đây là trọn bộ dụng cụ uống trà.
Nhìn về phía người đến trên mặt mang theo đắc ý, sắc mặt Hùng Bá lập tức đen kịt lại.
Hắn nhanh chóng lấy hộp gỗ trong tay Triệu Văn nhét về trong tay người kia, tiến lên che chở Triệu Văn ở phía sau, khẽ rũ đầu xuống đối mặt với Lý bộ đầu sắc mặt bắt đầu xanh lên nói: “Có việc?”
Lý bộ đầu vốn thấp hơn so với Hùng Bá vài phân, lúc này bị chiều cao cùng giọng nói của Hùng Bá đồng thời khiêu khích tất nhiên là tức giận.
Hắn liền lùi lại hai bước, xem thường liếc Hùng Bá mấy cái, “Ngay cả dụng cụ uống trà mà ngươi cũng mua không được, thật mất mặt.”
Triệu Văn nghe nói xong, nhất thời sắc mặt cũng không tốt, tay Hùng Bá để ở phía sau ngăn cản Triệu Văn, học dáng vẻ Lý bộ đầu nhìn hắn, tùy tiện nói: “Dáng dấp của ngươi còn không cao hơn ta, không cường tráng bằng ta, thật mất mặt.”
Lý bộ đầu quả thực không thể tin được những gì mình nghe được.
“Ngươi! Ngươi nói cái gì?!”
Hùng Bá nhíu mày, nhìn lướt qua lượng người càng ngày càng nhiều, khẽ cười nói: “Ngươi thật sự muốn để cho ta lặp lại lần nữa trước mặt mọi người hả?”
Mặt Lý bộ đầu tái mét.
Triệu Văn thấy Hùng Bá cũng không xê xích gì nhiều, liền mở miệng nói: “Lý bộ đầu chớ để ý, phu quân của ta là một người thô lỗ, không biết nói lời hay, ta nghĩ đường đường là Lý bộ đầu cũng sẽ không tính toán với tiểu bách tính chúng ta chứ, vậy xin cáo từ, Lý bộ đầu cứ tự nhiên.”
“Thô nhân, thô nhân, Lý bộ đầu đừng thấy lạ.”
Hùng Bá vỗ lồng ngực cường tráng ra vẻ xấu hổ nói, sau đó cùng Triệu Văn sóng vai biến mất ở trước mặt Lý bộ đầu.
Lý bộ đầu muốn đuổi theo, không biết làm sao mà đám người chung quanh còn chưa tan đi, chờ hắn đi ra được, bọn Triệu Văn đã sớm biến mất.
Lý bộ đầu tức giận hai mắt đỏ lên, ở chỗ cũ đi hai vòng, ôm hộp gỗ lớn xoay người đi.
Bên này tâm tình Hùng Bá tốt cực kỳ, Triệu Văn cười nhìn hắn một cái nói: “Huynh không sợ hắn lén lút trả thù à?”
Hùng Bá nhướng mày, “Tuy rằng Lý bộ đầu hoa tâm, nhưng cũng nổi danh chính trực, chuyện gì cũng đều tới chính diện, lại nói cho dù hắn đâm sau lưng ta, ta cũng không sợ hắn.”
Những lời ca ngợi không biết ngượng mồm này khiến Triệu Văn yên lặng, “Huynh điều tra hắn?”
Con ngươi của Hùng Bá lập tức đảo quanh không ngừng, “Việc này rất nhiều người biết, ta không cần điều tra, chỉ cần hỏi thăm.”
Ừ, cũng đúng, Hùng Bá cũng không có bản lãnh “Điều tra”, nói “Hỏi thăm” thì chính xác hơn.
“Sau này ít hỏi thăm hắn đi, đã có cuộc sống riêng, không cần thiết.”
Hùng Bá gật đầu, trong đầu lại không nghĩ như vậy, nếu tên vương bát đản kia còn làm phiền bọn họ, hắn sẽ ra chiêu.
Đi dạo vài vòng, hai người mới trở lại Triệu phủ.
Hai đứa bé đã ngủ rồi, Triệu Võ cùng Triệu Trù Đoạn đang ở trong thư phòng đàm luận, Triệu Văn cùng Hùng Bá không buồn ngủ, liền ở trong đại sảnh ngồi nói chuyện.
Triệu Tiểu Nhạc thỉnh thoảng tiến lên bưng trà đưa điểm tâm, bởi vì Triệu Văn trở lại, cho nên Triệu Tiểu Nhạc thật cao hứng, nụ cười trên mặt không mất đi.
Triệu Văn nhìn mà buồn cười, lại nghĩ tới Triệu Võ, vì vậy nói rằng: “Gần đây thân thể đại ca có chút không khỏe, vì không muốn cho cha bận tâm, huynh ấy vẫn luôn nhẫn nhịn không uống thuốc, sau này buổi tối chuẩn bị chút nước lạnh cho huynh ấy.”
Triệu Tiểu Nhạc nghe mà cảm thấy mơ hồ cực kỳ, thân thể không khỏe tại sao lại chuẩn bị nước lạnh mà không phải nước nóng?
Nhưng từ trước đến giờ hắn không phải người nói nhiều, chủ nhân nói cái gì hắn làm cái đó là được.
“Càng lạnh càng tốt, ” Hùng Bá ở một bên thêm lửa, “Nước giếng là tốt nhất.”
“Vâng.”
Triệu Tiểu Nhạc đáp lại.
Triệu Văn nhịn cười nhìn lướt qua cửa thư phòng, “Vậy ngươi xuống chuẩn bị đi, dùng thùng gỗ mà đựng, lát nữa đại ca vừa vặn phải dùng tới.”
Triệu Tiểu Nhạc liền vội vàng hành lễ đi ra ngoài, không dám trì hoãn chút nào.
Chờ thân ảnh Triệu Tiểu Nhạc biến mất trước mặt hai người, Hùng Bá mới cười to không ngừng, Triệu Văn vội vã nhẹ nhàng đạp hắn một cước, chỉ chỉ cửa thư phòng, ra hiệu hắn nhỏ giọng chút.
Lúc này Hùng Bá mới thu liễm rất nhiều.
Triệu Võ từ thư phòng ra ngoài, nhìn về phía hai người đang tụ lại cùng nhau không biết nói thầm cái gì, “Gặp được chuyện tốt gì? Cười lớn tiếng như vậy.”
“Đại ca, huynh nghe được gì rồi?”
Hùng Bá ra vẻ bội phục, Triệu Văn vội vã nghiêng đầu đi.
Triệu Võ nghi hoặc nhìn hai người một chút, luôn cảm thấy bọn họ có chuyện gì gạt mình.
Vì vậy từ trước đến giờ luôn thận trọng Triệu Võ nghiêm mặt nói: “Có việc gì nói đi.”
“Khụ khụ khụ, chỉ là một chút việc nhỏ giữa phu phu, đại ca đừng lo lắng.”
Biết tính tình anh vợ mình là dạng gì Hùng Bá vội vàng nói.
Chờ Triệu Võ thu thập xong tất cả trở về phòng nghỉ ngơi, Triệu Tiểu Nhạc cẩn thận từng li từng tí một nhấc theo một thùng nước giếng lớn nhẹ nhàng gõ cửa phòng Triệu Võ.
Triệu Võ kỳ quái nhìn một thùng nước giếng lạnh, lại nghe được sự quan tâm từ trong miệng Triệu Tiểu Nhạc, hai mắt nhắm lại, không tốn bao nhiêu công phu đã hiểu rõ được mọi chuyện từ trong miệng thằng nhóc ngốc.
Triệu Tiểu Nhạc thấy sắc mặt Triệu Võ âm trầm, cảm thấy nhất định là thân thể đối phương không khỏe, vì vậy quyết định ngày sau nhất định mỗi ngày sẽ đưa lên một thùng nước lạnh.
Ngày hôm sau.
Ăn xong điểm tâm không bao lâu, Triệu Võ liền đem Hùng Bá ra cửa.
Triệu Văn biết nguyên nhân, vốn định phụ một tay giải cứu Hùng Bá, đã thấy Hùng Bá còn điếc không sợ súng truy hỏi xem Triệu Võ có dùng nước lạnh kia hay không…
Biết rõ tính tình Triệu Võ nên Triệu Văn yên lặng ngậm miệng lại, tùy Triệu Võ mang theo Hùng Bá đi mất.
Triệu Trù Đoạn nhìn thấy mà vui mừng, “Nhìn bọn họ hòa hợp như vậy, đây mới giống như người một nhà, nào giống tam thúc con cùng anh vợ của huynh ấy, vừa thấy mặt hai người lại giống như thấy kẻ thù.”
Triệu Văn sờ sờ mũi, trong lòng suy nghĩ khi Hùng Bá trở lại sẽ trở thành cái dạng gì.
“Đi đến cửa hàng đi dạo không?”
Triệu Văn lắc đầu, “Con đi tìm Kỳ đường ca.”
“Vậy cũng tiện nửa đường, cùng đi đi.”
Triệu Văn gật đầu, cùng Triệu Trù Đoạn ra khỏi cửa.
“Cha còn tưởng con sẽ mở tiệm vải đấy. Không ngờ con lại thu con mồi.”
Triệu Trù Đoạn không ngờ rằng Triệu Văn sẽ bỏ qua thứ mình quen thuộc để chuyển hướng về cái khác.
Triệu Văn nhìn lướt qua đường phố còn chưa hoàn toàn náo nhiệt, “Trên trấn có hai tiệm vải rồi, nên không muốn làm.”
“Con đừng lừa cha, cha là cha con, còn không biết ý nghĩ của con à, con sợ Hùng Bá cảm thấy nó vô dụng trong lòng nó khó chịu, cho nên liền chọn cái mà nó am hiểu chứ gì.”
Triệu Trù Đoạn cười ha ha phân tích.
Triệu Văn chưa nói không phải, cũng không nói là đúng, hắn chỉ mang theo thâm ý nói với Triệu Trù Đoạn: “Thứ Hùng Bá am hiểu không chỉ là săn thú.”
Triệu Trù Đoạn nhìn Triệu Văn một cái, cười ha ha nghiêng đầu, “Người trẻ tuổi nhiều chuyện, vẫn là thế hệ trước như cha đơn giản.”
Triệu Văn:… Lời này hắn không có cách nào tiếp được.
Cùng Triệu Trù Đoạn tách ra không lâu, Triệu Văn liền đi tới trước một khu nhà nhỏ.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa một cái, chỉ chốc lát sau trong sân liền truyền đến giọng của Triệu Kỳ.
“Là đệ, Triệu Văn.”
Triệu Kỳ vội vã mở cửa viện.
“Về khi nào vậy?”
“Buổi chiều hôm qua.”
Triệu Văn cười nói.
Triệu Kỳ là đại ca nhà đường bá của Triệu Văn, xuất giá không đến hai năm liền hòa ly, cũng may hắn làm chút bán lẻ, bây giờ mua một khu nhà nhỏ, trải qua cũng thoải mái.
Triệu Văn thường đến chỗ của Triệu Kỳ, cho nên trong nhà Triệu Kỳ có để trà mà Triệu Văn thích uống.
“Tay nghề pha trà của ta không tốt bằng Tĩnh Nhã.”
Triệu Kỳ cười đặt nước trà xanh đặt ở trước mặt Triệu Văn nói.
Triệu Văn nhìn nước trà tỏa ra mùi thơm ngát trước mặt, trong đầu hiện ra ca nhi thanh lãnh như sen kia.
“Cũng không biết hắn sống thế nào rồi.”
Triệu Kỳ dừng tay, mang theo chút chần chờ nói: “Nghe nói nhà Bách Lý một đời người chỉ có thể có một thê tử hoặc là phu lang, chắc là Tĩnh Nhã sẽ rất tốt.”
Cho dù không có tình cảm, thì cũng có địa vị.
Triệu Văn nâng chung trà lên khẽ nhấp một miếng, Chu Tĩnh Nhã gả cho nhà Bách Lý không ở trong huyện, cho nên hai người cũng không biết hắn bây giờ như thế nào.
“Loại đầu bếp này à, ta nghĩ một chút.”
Triệu Văn đem việc bản thân cần đầu bếp nói với Triệu Kỳ, Triệu Kỳ vùi đầu suy nghĩ một chút.
“Ta thật ra có quen biết hai đầu bếp, phù hợp với yêu cầu của đệ, nhưng bọn họ đều không đi làm, ở nhà nghỉ ngơi thôi.”
“Vừa lúc, ” Triệu Văn nở nụ cười, “Người như vậy không thể tốt hơn.”
Dù sao dạy Chu Lực cũng không phải lập tức là có thể thành, nhanh nhất cũng phải tầm hai tháng, cho nên đầu bếp chỉ có thể đến ở trong thôn.
“Một người họ Đặng, lúc còn trẻ là thợ săn, đã từng mở cái quán cơm nhỏ, bây giờ năm mươi tuổi, đóng cửa không làm nữa; một người khác họ La, từng làm đầu bếp ở Bách Vị hiên, bây giờ cũng đã về nhà dưỡng lão.”
Triệu Văn suy nghĩ một chút, quyết định đi bái phỏng đầu bếp họ La.
Triệu Kỳ tự nhiên thuận theo ý Triệu Văn, mang theo hắn đến nhà La đầu bếp.
La đầu bếp không muốn đi chỗ xa như vậy, càng không muốn đến nông thôn dạy người ta nấu ăn.
“Cả đời này của ta làm đồ ăn đều là cho khách đến tửu lâu ăn, nếu ta đi dạy một ca nhi nhà nông, bị truyền đi thì cái mặt già nua này của ta phải làm sao hả?”
Vừa nói xong, Triệu Văn lập tức bỏ ý nghĩ đó đi, nói mấy câu khách sáo rồi cùng Triệu Kỳ rời khỏi nhà họ La.
“Tâm tư của La đầu bếp hơi nặng, chúng ta cũng có thể để đại ca phu của đệ vào trong huyện học cùng hắn.”
Triệu Kỳ đề nghị.
Triệu Văn lại lắc đầu.
“Tâm tư của La đầu bếp không chỉ nặng, hắn cũng rất coi trọng tiền tài, hơn nữa chỉ cần chọc hắn không thoải mái, hắn cũng sẽ không dạy ra được thứ gì tốt.”
Triệu Kỳ sững sờ, hắn chỉ quan tâm mỹ thực, đối với đầu bếp làm ra mỹ thực không hiểu gì.
Dù sao Triệu Văn cũng đã gặp qua không ít gian thương, nhìn người chuẩn vô cùng.
“Vậy đi Đặng gia xem một chút đi.”
“Chờ Hùng Bá trở lại rồi đi, giữa thợ săn cùng thợ săn mới có nhiều thứ để nói.”
Triệu Văn nhếch môi nói.
Triệu Kỳ vừa nghe đến tên Hùng Bá, liền nhớ tới chuyện nhìn thấy ngày đó.
“Hai ngày trước Hùng Bá từng tới huyện, việc này đệ biết không?”
Triệu Văn gật đầu, “Biết, sinh nhật của huynh đệ huynh ấy.”
“Sinh nhật?”
Triệu Kỳ nhíu mày, ngày ấy viện kia yên lặng, không giống như là có người tổ chức sinh nhật.
“Huynh nhìn thấy huynh ấy à?”
Triệu Kỳ gật đầu.
Chốc lát sau, Triệu Kỳ không nhịn được nói lần nữa: “Ngày ấy ta thấy một mình hắn đi ra từ một tiểu viện” nói tới chỗ này Triệu Kỳ ngừng chút, thấy ánh mắt Triệu Văn trong suốt, nửa điểm hoài nghi cũng không có, hắn có chút do dự.
“Làm sao vậy?”
Triệu Văn thấy Triệu Kỳ đột nhiên ngừng lại, cười hỏi.
Triệu Kỳ dừng bước, kéo Triệu Văn đến dưới một thân cây, “Trong ngoài viện kia đều rất an tĩnh, không giống như là có người tổ chức sinh nhật.”
Triệu Văn lập tức hiểu được ý của Triệu Kỳ, hắn sợ mình bị Hùng Bá giấu diếm.
“Kỳ đường ca huynh yên tâm đi, huynh đệ của huynh ấy không làm tiệc sinh nhật, thêm cả Hùng Bá cùng chủ nhân của viện cũng mới có ba người.”
“Vậy sao?” Triệu Kỳ buông lỏng, trên mặt có chút nóng, hắn ngại ngùng nhìn Triệu Văn, “Là ta nghĩ nhiều rồi.”
Triệu Văn đưa tay ra vỗ vỗ Triệu Kỳ, “Làm gì có, huynh cũng là lo lắng cho đệ thôi.”
Triệu Kỳ cười khổ một tiếng, nhìn đường phố náo nhiệt, ánh mắt có chút mơ màng, “Ta chỉ là sợ.”
Triệu Văn ngẩn ra, há miệng, lại không biết nên nói cái gì để trấn an Triệu Kỳ.
Không trải qua chuyện của người khác, tất nhiên không có lập trường nói một ít lời, cái gọi là trấn an.
Cùng Triệu Kỳ ở bên ngoài hưởng thụ một bữa cơm trưa, Triệu Văn mới trở về Triệu phủ, chờ bọn Hùng Bá trở về.
Không ngờ hơn nửa buổi chiều đi qua, cũng không thấy người.
Triệu Văn có chút nôn nóng đứng lên ra đại sảnh.
“Tiểu chủ ca!”
“Tiền Tuấn?”
Triệu Văn nghi hoặc nhìn về phía Tiền Tuấn, hắn phải ở trong cửa hàng chứ.
Tiền Tuấn vội vội vàng vàng chạy tới, “Đại thiếu gia cùng tiểu chủ ca phu bị người nhà cũ mời đi, lão gia nghe được tin tức cũng đi, để tiểu nhân mang tin tức đến cho tiểu chủ.”
Triệu Văn nhắm hai mắt lại, nghiến răng, trực tiếp kêu người chuẩn bị xe.
“Đi nhà cũ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook