Kiêu Phong
-
Quyển 5 - Chương 209: Kết nối
Sau khi Triệu Khuông Dẫn đầu hàng, phải qua hai canh giờ mới có thể bình ổn chiến loạn, quân Triệu Khuông Dẫn đào vong lục tục quay lại hơn phân nửa, trong đó có Triệu Khuông Nghĩa. Triệu Khuông Nghĩa bị dẫn tới trước mặt Lục Thất.
- Tội thần bái kiến Ngu Vương điện hạ.
Triệu Khuông Nghĩa cung kính bái kiến Lục Thất.
Lục Thất lạnh lùng nhìn gã, hỏi:
- Vì sao ngươi vứt bỏ huynh trưởng một mình chạy trốn?
Triệu Khuông Nghĩa ngẩn ra, không nghĩ tới Lục Thất lại đột nhiên vấn tội, trong số ‘tướng sĩ Tống quốc’ theo Triệu Khuông Nghĩa trở về có rất nhiều người nghe xong đều nhìn về phía Triệu Khuông Nghĩa, ánh mắt của một số người lộ ra sự khinh miệt.
- Là huynh trưởng của tội thần không chịu trốn.
Triệu Khuông Nghĩa chỉ đành trả lời.
- Bổn vương đã nói qua tất cả đều được đặc xá vô tội, tuy nhiên ta không muốn dùng loại người như ngươi, về sau ngươi có thể làm chức tán quan.
Lục Thất lạnh lùng nói, nói xong xua tay, lập tức có tướng sĩ đến áp giải Triệu Khuông Nghĩa đi.
Ánh mắt của Lục Thất nhìn tới những người quy hàng khác, ánh mắt nhanh chóng định vị một quan văn, hắn mở miệng:
- Trình Đức Huyền, lại đây.
Trình Đức Huyền ngây ra, vội đi qua hành lễ cung kính nói:
- Tội thần bái kiến Ngu Vương điện hạ.
- Trình Đức Huyền, ta rất thưởng thức năng lực làm việc của ngươi, cho nên từng nói muốn dùng ngươi, về sau ngươi làm Thứ Sử Tương Phàn đi, trước tiên tu sửa cho tốt cây cầu bắc qua Hán Thủy.
Lục Thất ôn hòa nói.
Trình Đức Huyền ngẩn ra, sau đó kích động vội vàng quỳ xuống đất, cung kính nói:
- Thần tạ Ngu Vương điện hạ ban ân.
- Đứng lên đi.
Lục Thất nói, Trình Đức Huyền cung kính đứng dậy.
- Thay mặt bổn vương đi tuyên bố với hàng thần, về sau bổn vương sẽ dùng đến bọn họ, nhưng trước mắt chỉ có thể bảo lưu tán giai, chờ bổn vương sắp xếp xong chỉnh thể rồi, trong vòng một năm, sẽ dùng bọn họ.
Lục Thất nói.
- Vâng, thần sẽ báo cho biết.
Trình Đức Huyền cung kính đáp lại, Lục Thất gật đầu, xoay người rời khỏi đi Ứng Thiên Phủ.
Bởi vì Triệu Khuông Dẫn đầu hàng, Triệu Khuông Mỹ đóng giữ tại Ứng Thiên Phủ sau khi nhận được thư viết tay của Triệu Khuông Dẫn, liền mở thành suất lĩnh quan viên Tống quốc đi đầu hàng, đánh dấu ngày diệt vong của Đại Tống quốc mới thành lập chưa bao lâu, trở thành một gợn sóng nhỏ giữa dòng sông dài lịch sử.
Lục Thất tọa trấn Ứng Thiên Phủ bắt đầu giải quyết hậu quả chiến tranh, quan viên và tướng soái cấp cao của ‘Đại Tống’ nguyên bản luân phiên đưa đi thành Trường An chờ được dùng, đồng thời chỉnh quân trên diện rộng, phân tán trả về, quan tướng trung hạ tầng mất đi thuộc binh đều trở thành phó tướng trong các quân doanh khác của hắn, còn ba huynh đệ Triệu thị đều áp giải đến Tấn quốc, tách ra giam lỏng.
Lục Thất gửi cho Chu hoàng đế một phong thư, thẳng thắn nói ra mình chính là Tấn Vương, mời Chu hoàng đế có thể hiểu và bỏ qua cho, Chu hoàng đế không có hồi âm, cũng không biểu thị thái độ gì với việc Lục Thất chiến bại Triệu Khuông Dẫn. Mọi chính sự của địa phương ‘Tống quốc’ Lục Thất căn dặn dâng thư đến Khai Phong Phủ, còn về quân sự thì phải xin chỉ thị của Quan Lũng đại đô đốc phủ.
Ở Ứng Thiên Phủ chừng nửa tháng, Lục Thất khởi hành đến thành Trường An, Phan Mỹ vẫn như cũ nắm giữ hơn mười vạn quân tại Tương Châu, Tào Bân cũng đang ở Lạc Dương. Lục Thất không lệnh bọn họ quy thuận giao ra quân lực, nhưng sau khi Tống quốc bị diệt, Tào Bân đã chủ động giải tán quân về quê, hiện giờ trấn thủ Lạc Dương là tám vạn Cấm quân chính quy.
Sau khi Lục Thất biết được tin tức, sai người đi ân cần thăm hỏi Phan Mỹ và Tào Bân, ngoài ra không nói gì khác, Phan Mỹ và Tào Bân cũng không trả lời cái gì. Mà tin tức Lục Thiên Phong chính là người đứng đầu Tấn quốc đã lan truyền khắp Chu quốc, thậm chí có lời đồn đại rằng, Hoàng đế Đại Chu bệ hạ trong chuyến tây tuần trước đây đã biết được Lục Thiên Phong chính là người đứng đầu Tấn quốc.
Lời đồn vừa truyền ra liền bị người người chất vấn, nhưng không lâu sau tin đồn đó đã được chứng thực. Tấn quốc dùng thuyền biển chuyên chở rất nhiều lương thực đến Tề Lỗ cứu nạn thiên tai và tu sửa đê điều. Quan địa phương vùng Tề Lỗ dưới sự chỉ huy của Thứ sử Thanh Châu Từ Huyễn bắt đầu tích cực trị thủy Hoàng Hà, Lục Thiên Phong điều đi ba mươi vạn quân lực phụ trợ sửa trị Hoàng Hà, nếu vào cuối thu đầu đông có thể sửa trị tốt Hoàng Hà, như vậy năm sau sẽ có thể thu hoạch lương thực.
Chu quốc rơi vào trạng thái hòa bình mà lại quái dị, đều bị tin tức Tấn quốc và Chu quốc thật sự hợp thành một nước khiến cho không thể tưởng tượng nổi. Toàn bộ Chu quốc không hề xuất hiện hiện tượng phản kháng, Lục Thiên Phong đã nắm trong tay hơn phân nửa quân lực và lãnh thổ quốc gia của Chu quốc, chỉ có quân sự và chính sự của Khai Phong Phủ không chịu ảnh hưởng của Lục Thiên Phong, nhưng trong thành Khai Phong Phủ cũng đã yên ổn khôi phục lại đời sống phồn hoa an bình, quan và dân thuộc trung hạ tầng ngày ngày nói cười vui vẻ sinh hoạt, nguyên nhân là vì không còn sự uy hiếp của chiến tranh.
Lục Thất cùng ba mươi vạn Ba Lăng quân tới thành Trường An, Kỷ Vương suất lĩnh quan viên văn võ thành Trường An ở ngoài Diên Hưng môn nghênh đón, ở xa xa có mấy vạn dân chúng tập trung nhìn xem. Lục Thất cưỡi ngựa ra khỏi hàng ngũ tiến lên trước, tới gần Kỷ Vương thì xuống ngựa.
Kỷ Vương cung kính chấp lễ nói:
- Hi Cẩn cung nghênh Ngu Vương.
Lục Thất đi lên nâng dậy, ôn hòa nói:
- Đệ là huynh đệ của ta, không cần xa lạ như vậy, về sau gọi ta ‘Thất huynh’ là được.
- Thất huynh.
Kỷ Vương cảm động khẽ gọi.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, giơ tay vỗ vỗ vai trái y, nói:
- Chúng ta nói qua rồi mà, cho nên đệ phải làm huynh đệ của ta đấy.
Kỷ Vương gật đầu, nói:
- Thật không ngờ, Thất huynh chính là người đứng đầu Tấn quốc.
- Ta là người đứng đầu Tấn quốc, nhưng về sau sẽ không còn Tấn quốc nữa.
Lục Thất mỉm cười đáp lại.
Kỷ Vương hiểu được gật đầu. Lục Thất mỉm cười đối mặt với quan viên văn võ thành Trường An, sau khi tiếp nhận lễ nghênh đón, cùng Kỷ Vương tiến vào thành Trường An.
Vào thành Trường An rồi, Lục Thất không đi đến Hoàng cung, mà đi phủ Ngu Vương, là trước đó hắn đã phân phó xây dựng. Hiện giờ quân lực thành Trường An có mười vạn, thuộc quyền thống soái của Dương Côn, bảy vạn là Tấn quân tinh nhuệ đến từ Hán Trung, còn Dương Côn cũng đã đi Hà Hoàng trấn thủ.
Hóa ra khi Trung Nguyên phát sinh chiến loạn, cũng là lúc Thổ Phiên thu hoạch lương thực ở Hà Tây và Hà Hoàng. Tán Phổ Thổ Phiên tập kết quân lực từ rất nhiều bộ lạc đi xâm lấn Hà Tây và Hà Hoàng, nhờ có thủ quân Hà Tây và Hà Hoàng ngoan cường phòng ngự, đại quân của Thổ Phiên không chiếm được bất kỳ thu hoạch gì, nhưng vẫn không chịu lui quân. Lần này Lục Thất mang đến Ba Lăng quân của Đỗ Dũng, chính là muốn đả kích Thổ Phiên quân một đòn nặng nề.
Ở phủ Ngu Vương, Lục Thất và Kỷ Vương cùng với mười bảy vị trọng thần văn võ thành Trường An tụ hội, sau khi ăn uống tiệc rượu, Lục Thất giữ lại Kỷ Vương, Tống Kỳ và Trương Tề Hiền uống trà, có một số việc cần thông qua Kỷ Vương và lão thần Chu quốc đi câu thông.
Phủ Ngu Vương nằm ở Trường Nhạc phường ngoài Đại Minh cung, bố cục và cảnh trí cũng khá, rất lâu trước kia là phủ của Lỗ Vương triều Đường, sau lại qua mấy đời chủ, thậm chí còn bị phân tách thành mấy nhà. Sau khi nhận được thông báo của Lục Thất, Lục Thiên Cần lựa chọn trạch khu, khẩn cấp tu sửa một phen, tái hiện lại Vương phủ to lớn một thời.
Bốn người ngồi trong sưởng thính ở hoa viên, vây quanh bàn mà ngồi, có thị nữ dâng trà lên, Lục Thất mỉm cười mời trà, Kỷ Vương vẻ mặt tùy ý lấy uống, hai vị lão thần thì câu nệ nâng chén, nhấp ngụm nhỏ phẩm trà.
Buông chén trà, Lục Thất mỉm cười nói:
- Các ngươi có điều không hiểu, cứ việc hỏi.
Hai vị lão thần cẩn thận không nói, Kỷ Vương bình tĩnh nói:
- Nghe nói Thất huynh vẫn còn tự xưng là Tấn Vương, không biết Thất huynh tính toán khi nào đăng cơ?
Lục Thất nhìn Kỷ Vương, nói:
- Hi Cẩn, đệ có biết vì sao ta vẫn tự xưng là ‘Tấn Vương’ hay không?
Kỷ Vương lắc đầu, nói:
- Mời Thất huynh chỉ bảo.
- Bởi vì ta không nghĩ hành thích vua, cho nên khi ở Giang Nam, ta vẫn không có diệt Đường quốc.
Lục Thất trả lời.
Kỷ Vương và lão thần đều nhìn Lục Thất, Lục Thất lại nói:
- Ta làm người có ranh giới cuối cùng nhất định, hành vi hành thích vua ta không muốn làm, cho nên ta không vì thống nhất phương Nam mà tiến vào diệt Đường quốc. Lúc trước ta đến Chu quốc, chủ ý là dò hỏi quân tình Chu quốc, không tính trở thành trọng thần chân chính của Đại Chu. Cho đến ngày nay, ta vẫn như cũ sẽ không làm ra hành vi thần tử hành thích vua, ta tình nguyện tiếp tục chờ đợi.
Kỷ Vương và lão thân im lặng, một lát sau, Lục Thất lại nói:
- Hi Cẩn à, đệ cũng hiểu được, Bệ hạ lần nữa tứ phong ta, hẳn là có tâm nhường ngôi cho ta, ban ân của Bệ hạ ta khắc sâu trong lòng, cho nên ta không muốn vội vàng lên ngôi Hoàng đế.
Kỷ Vương lặng lẽ gật đầu, Tống Kỳ hơi chần chừ, hỏi:
- Nếu Ngu Vương điện hạ là được nhường ngôi, có phải sẽ tôn Hoàng đế bệ hạ làm Thái thượng hoàng?
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Chữ ‘Ngu’ là Hoàng đế bệ hạ ban cho ta, Đại Ngu đế quốc thành lập nên do Hoàng đế bệ hạ tuyên cáo. Ta nguyện tôn Hoàng đế bệ hạ làm Thái tổ hoàng đế của Đại Ngu, sẽ không có Thái thượng hoàng của Đại Chu.
Hai vị lão thần hiểu được gật đầu, Lục Thiên Phong nói rất rõ ràng, ngày sau vị Hoàng đế đầu tiên của Đại Ngu đế quốc chính là đương kim Bệ hạ, Lục Thiên Phong nguyện khuất phục làm vị vua đời thứ hai. Sự nhượng bộ của Lục Thiên Phong có thể nói là vô cùng to lớn, nói cách khác, trong sử sách ngày sau, đương kim Hoàng đế bệ hạ chính là vị Hoàng đế thống nhất thiên hạ. Lấy thế lực hiện giờ của Lục Thiên Phong, có thể nhượng bộ đến bậc này quả là không dễ, thứ cổ nhân luyến tiếc nhất chính là danh truyền hậu thế, càng là khát khao của bậc đế vương.
- Thất huynh, đa tạ huynh, ta sẽ viết thư hỏi ý Phụ hoàng.
Kỷ Vương chân thành cảm tạ nói.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Ta nói rồi, chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ.
Kỷ Vương gật đầu, nói:
- Ta cũng sẽ vĩnh viễn tôn sùng Thất huynh và hậu nhân của Thất huynh, nếu có chân trong chân ngoài, trời đất không dung.
Lục Thất nghe xong lắc đầu, nói:
- Huynh đệ nói quá lời.
Làm xong kết nối căn bản, bốn người chuyển sang đề tài trị quốc ngày sau.
- Tội thần bái kiến Ngu Vương điện hạ.
Triệu Khuông Nghĩa cung kính bái kiến Lục Thất.
Lục Thất lạnh lùng nhìn gã, hỏi:
- Vì sao ngươi vứt bỏ huynh trưởng một mình chạy trốn?
Triệu Khuông Nghĩa ngẩn ra, không nghĩ tới Lục Thất lại đột nhiên vấn tội, trong số ‘tướng sĩ Tống quốc’ theo Triệu Khuông Nghĩa trở về có rất nhiều người nghe xong đều nhìn về phía Triệu Khuông Nghĩa, ánh mắt của một số người lộ ra sự khinh miệt.
- Là huynh trưởng của tội thần không chịu trốn.
Triệu Khuông Nghĩa chỉ đành trả lời.
- Bổn vương đã nói qua tất cả đều được đặc xá vô tội, tuy nhiên ta không muốn dùng loại người như ngươi, về sau ngươi có thể làm chức tán quan.
Lục Thất lạnh lùng nói, nói xong xua tay, lập tức có tướng sĩ đến áp giải Triệu Khuông Nghĩa đi.
Ánh mắt của Lục Thất nhìn tới những người quy hàng khác, ánh mắt nhanh chóng định vị một quan văn, hắn mở miệng:
- Trình Đức Huyền, lại đây.
Trình Đức Huyền ngây ra, vội đi qua hành lễ cung kính nói:
- Tội thần bái kiến Ngu Vương điện hạ.
- Trình Đức Huyền, ta rất thưởng thức năng lực làm việc của ngươi, cho nên từng nói muốn dùng ngươi, về sau ngươi làm Thứ Sử Tương Phàn đi, trước tiên tu sửa cho tốt cây cầu bắc qua Hán Thủy.
Lục Thất ôn hòa nói.
Trình Đức Huyền ngẩn ra, sau đó kích động vội vàng quỳ xuống đất, cung kính nói:
- Thần tạ Ngu Vương điện hạ ban ân.
- Đứng lên đi.
Lục Thất nói, Trình Đức Huyền cung kính đứng dậy.
- Thay mặt bổn vương đi tuyên bố với hàng thần, về sau bổn vương sẽ dùng đến bọn họ, nhưng trước mắt chỉ có thể bảo lưu tán giai, chờ bổn vương sắp xếp xong chỉnh thể rồi, trong vòng một năm, sẽ dùng bọn họ.
Lục Thất nói.
- Vâng, thần sẽ báo cho biết.
Trình Đức Huyền cung kính đáp lại, Lục Thất gật đầu, xoay người rời khỏi đi Ứng Thiên Phủ.
Bởi vì Triệu Khuông Dẫn đầu hàng, Triệu Khuông Mỹ đóng giữ tại Ứng Thiên Phủ sau khi nhận được thư viết tay của Triệu Khuông Dẫn, liền mở thành suất lĩnh quan viên Tống quốc đi đầu hàng, đánh dấu ngày diệt vong của Đại Tống quốc mới thành lập chưa bao lâu, trở thành một gợn sóng nhỏ giữa dòng sông dài lịch sử.
Lục Thất tọa trấn Ứng Thiên Phủ bắt đầu giải quyết hậu quả chiến tranh, quan viên và tướng soái cấp cao của ‘Đại Tống’ nguyên bản luân phiên đưa đi thành Trường An chờ được dùng, đồng thời chỉnh quân trên diện rộng, phân tán trả về, quan tướng trung hạ tầng mất đi thuộc binh đều trở thành phó tướng trong các quân doanh khác của hắn, còn ba huynh đệ Triệu thị đều áp giải đến Tấn quốc, tách ra giam lỏng.
Lục Thất gửi cho Chu hoàng đế một phong thư, thẳng thắn nói ra mình chính là Tấn Vương, mời Chu hoàng đế có thể hiểu và bỏ qua cho, Chu hoàng đế không có hồi âm, cũng không biểu thị thái độ gì với việc Lục Thất chiến bại Triệu Khuông Dẫn. Mọi chính sự của địa phương ‘Tống quốc’ Lục Thất căn dặn dâng thư đến Khai Phong Phủ, còn về quân sự thì phải xin chỉ thị của Quan Lũng đại đô đốc phủ.
Ở Ứng Thiên Phủ chừng nửa tháng, Lục Thất khởi hành đến thành Trường An, Phan Mỹ vẫn như cũ nắm giữ hơn mười vạn quân tại Tương Châu, Tào Bân cũng đang ở Lạc Dương. Lục Thất không lệnh bọn họ quy thuận giao ra quân lực, nhưng sau khi Tống quốc bị diệt, Tào Bân đã chủ động giải tán quân về quê, hiện giờ trấn thủ Lạc Dương là tám vạn Cấm quân chính quy.
Sau khi Lục Thất biết được tin tức, sai người đi ân cần thăm hỏi Phan Mỹ và Tào Bân, ngoài ra không nói gì khác, Phan Mỹ và Tào Bân cũng không trả lời cái gì. Mà tin tức Lục Thiên Phong chính là người đứng đầu Tấn quốc đã lan truyền khắp Chu quốc, thậm chí có lời đồn đại rằng, Hoàng đế Đại Chu bệ hạ trong chuyến tây tuần trước đây đã biết được Lục Thiên Phong chính là người đứng đầu Tấn quốc.
Lời đồn vừa truyền ra liền bị người người chất vấn, nhưng không lâu sau tin đồn đó đã được chứng thực. Tấn quốc dùng thuyền biển chuyên chở rất nhiều lương thực đến Tề Lỗ cứu nạn thiên tai và tu sửa đê điều. Quan địa phương vùng Tề Lỗ dưới sự chỉ huy của Thứ sử Thanh Châu Từ Huyễn bắt đầu tích cực trị thủy Hoàng Hà, Lục Thiên Phong điều đi ba mươi vạn quân lực phụ trợ sửa trị Hoàng Hà, nếu vào cuối thu đầu đông có thể sửa trị tốt Hoàng Hà, như vậy năm sau sẽ có thể thu hoạch lương thực.
Chu quốc rơi vào trạng thái hòa bình mà lại quái dị, đều bị tin tức Tấn quốc và Chu quốc thật sự hợp thành một nước khiến cho không thể tưởng tượng nổi. Toàn bộ Chu quốc không hề xuất hiện hiện tượng phản kháng, Lục Thiên Phong đã nắm trong tay hơn phân nửa quân lực và lãnh thổ quốc gia của Chu quốc, chỉ có quân sự và chính sự của Khai Phong Phủ không chịu ảnh hưởng của Lục Thiên Phong, nhưng trong thành Khai Phong Phủ cũng đã yên ổn khôi phục lại đời sống phồn hoa an bình, quan và dân thuộc trung hạ tầng ngày ngày nói cười vui vẻ sinh hoạt, nguyên nhân là vì không còn sự uy hiếp của chiến tranh.
Lục Thất cùng ba mươi vạn Ba Lăng quân tới thành Trường An, Kỷ Vương suất lĩnh quan viên văn võ thành Trường An ở ngoài Diên Hưng môn nghênh đón, ở xa xa có mấy vạn dân chúng tập trung nhìn xem. Lục Thất cưỡi ngựa ra khỏi hàng ngũ tiến lên trước, tới gần Kỷ Vương thì xuống ngựa.
Kỷ Vương cung kính chấp lễ nói:
- Hi Cẩn cung nghênh Ngu Vương.
Lục Thất đi lên nâng dậy, ôn hòa nói:
- Đệ là huynh đệ của ta, không cần xa lạ như vậy, về sau gọi ta ‘Thất huynh’ là được.
- Thất huynh.
Kỷ Vương cảm động khẽ gọi.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, giơ tay vỗ vỗ vai trái y, nói:
- Chúng ta nói qua rồi mà, cho nên đệ phải làm huynh đệ của ta đấy.
Kỷ Vương gật đầu, nói:
- Thật không ngờ, Thất huynh chính là người đứng đầu Tấn quốc.
- Ta là người đứng đầu Tấn quốc, nhưng về sau sẽ không còn Tấn quốc nữa.
Lục Thất mỉm cười đáp lại.
Kỷ Vương hiểu được gật đầu. Lục Thất mỉm cười đối mặt với quan viên văn võ thành Trường An, sau khi tiếp nhận lễ nghênh đón, cùng Kỷ Vương tiến vào thành Trường An.
Vào thành Trường An rồi, Lục Thất không đi đến Hoàng cung, mà đi phủ Ngu Vương, là trước đó hắn đã phân phó xây dựng. Hiện giờ quân lực thành Trường An có mười vạn, thuộc quyền thống soái của Dương Côn, bảy vạn là Tấn quân tinh nhuệ đến từ Hán Trung, còn Dương Côn cũng đã đi Hà Hoàng trấn thủ.
Hóa ra khi Trung Nguyên phát sinh chiến loạn, cũng là lúc Thổ Phiên thu hoạch lương thực ở Hà Tây và Hà Hoàng. Tán Phổ Thổ Phiên tập kết quân lực từ rất nhiều bộ lạc đi xâm lấn Hà Tây và Hà Hoàng, nhờ có thủ quân Hà Tây và Hà Hoàng ngoan cường phòng ngự, đại quân của Thổ Phiên không chiếm được bất kỳ thu hoạch gì, nhưng vẫn không chịu lui quân. Lần này Lục Thất mang đến Ba Lăng quân của Đỗ Dũng, chính là muốn đả kích Thổ Phiên quân một đòn nặng nề.
Ở phủ Ngu Vương, Lục Thất và Kỷ Vương cùng với mười bảy vị trọng thần văn võ thành Trường An tụ hội, sau khi ăn uống tiệc rượu, Lục Thất giữ lại Kỷ Vương, Tống Kỳ và Trương Tề Hiền uống trà, có một số việc cần thông qua Kỷ Vương và lão thần Chu quốc đi câu thông.
Phủ Ngu Vương nằm ở Trường Nhạc phường ngoài Đại Minh cung, bố cục và cảnh trí cũng khá, rất lâu trước kia là phủ của Lỗ Vương triều Đường, sau lại qua mấy đời chủ, thậm chí còn bị phân tách thành mấy nhà. Sau khi nhận được thông báo của Lục Thất, Lục Thiên Cần lựa chọn trạch khu, khẩn cấp tu sửa một phen, tái hiện lại Vương phủ to lớn một thời.
Bốn người ngồi trong sưởng thính ở hoa viên, vây quanh bàn mà ngồi, có thị nữ dâng trà lên, Lục Thất mỉm cười mời trà, Kỷ Vương vẻ mặt tùy ý lấy uống, hai vị lão thần thì câu nệ nâng chén, nhấp ngụm nhỏ phẩm trà.
Buông chén trà, Lục Thất mỉm cười nói:
- Các ngươi có điều không hiểu, cứ việc hỏi.
Hai vị lão thần cẩn thận không nói, Kỷ Vương bình tĩnh nói:
- Nghe nói Thất huynh vẫn còn tự xưng là Tấn Vương, không biết Thất huynh tính toán khi nào đăng cơ?
Lục Thất nhìn Kỷ Vương, nói:
- Hi Cẩn, đệ có biết vì sao ta vẫn tự xưng là ‘Tấn Vương’ hay không?
Kỷ Vương lắc đầu, nói:
- Mời Thất huynh chỉ bảo.
- Bởi vì ta không nghĩ hành thích vua, cho nên khi ở Giang Nam, ta vẫn không có diệt Đường quốc.
Lục Thất trả lời.
Kỷ Vương và lão thần đều nhìn Lục Thất, Lục Thất lại nói:
- Ta làm người có ranh giới cuối cùng nhất định, hành vi hành thích vua ta không muốn làm, cho nên ta không vì thống nhất phương Nam mà tiến vào diệt Đường quốc. Lúc trước ta đến Chu quốc, chủ ý là dò hỏi quân tình Chu quốc, không tính trở thành trọng thần chân chính của Đại Chu. Cho đến ngày nay, ta vẫn như cũ sẽ không làm ra hành vi thần tử hành thích vua, ta tình nguyện tiếp tục chờ đợi.
Kỷ Vương và lão thân im lặng, một lát sau, Lục Thất lại nói:
- Hi Cẩn à, đệ cũng hiểu được, Bệ hạ lần nữa tứ phong ta, hẳn là có tâm nhường ngôi cho ta, ban ân của Bệ hạ ta khắc sâu trong lòng, cho nên ta không muốn vội vàng lên ngôi Hoàng đế.
Kỷ Vương lặng lẽ gật đầu, Tống Kỳ hơi chần chừ, hỏi:
- Nếu Ngu Vương điện hạ là được nhường ngôi, có phải sẽ tôn Hoàng đế bệ hạ làm Thái thượng hoàng?
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Chữ ‘Ngu’ là Hoàng đế bệ hạ ban cho ta, Đại Ngu đế quốc thành lập nên do Hoàng đế bệ hạ tuyên cáo. Ta nguyện tôn Hoàng đế bệ hạ làm Thái tổ hoàng đế của Đại Ngu, sẽ không có Thái thượng hoàng của Đại Chu.
Hai vị lão thần hiểu được gật đầu, Lục Thiên Phong nói rất rõ ràng, ngày sau vị Hoàng đế đầu tiên của Đại Ngu đế quốc chính là đương kim Bệ hạ, Lục Thiên Phong nguyện khuất phục làm vị vua đời thứ hai. Sự nhượng bộ của Lục Thiên Phong có thể nói là vô cùng to lớn, nói cách khác, trong sử sách ngày sau, đương kim Hoàng đế bệ hạ chính là vị Hoàng đế thống nhất thiên hạ. Lấy thế lực hiện giờ của Lục Thiên Phong, có thể nhượng bộ đến bậc này quả là không dễ, thứ cổ nhân luyến tiếc nhất chính là danh truyền hậu thế, càng là khát khao của bậc đế vương.
- Thất huynh, đa tạ huynh, ta sẽ viết thư hỏi ý Phụ hoàng.
Kỷ Vương chân thành cảm tạ nói.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Ta nói rồi, chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ.
Kỷ Vương gật đầu, nói:
- Ta cũng sẽ vĩnh viễn tôn sùng Thất huynh và hậu nhân của Thất huynh, nếu có chân trong chân ngoài, trời đất không dung.
Lục Thất nghe xong lắc đầu, nói:
- Huynh đệ nói quá lời.
Làm xong kết nối căn bản, bốn người chuyển sang đề tài trị quốc ngày sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook