Kiều Nương Y Kinh
-
Quyển 2 - Chương 62: Lưu lại
Lúc cửa Chu gia bị đẩy ra, Chu lão gia cùng Chu phu nhân quyết định bày ra vẻ trưởng bối, không thể tiếp tục nuông chiều Trình Kiều Nương như thế.
Chẳng qua đứa nhỏ này không giống những đứa nhỏ khác, đối mặt trưởng bối, không cung kính, cũng không kinh hoàng, không thân thiết vui mừng, cũng không thấy vẻ mặt bất an không yên.
Nàng ngồi ở chỗ kia, chào xong, liền bất động, hỏi một câu đáp một câu, không hỏi liền không nói.
Loại phản ứng này, Chu lão gia một bụng tức cũng rốt cuộc nói không nên lời, cuối cùng thở dài.
“Kiều Kiều, lúc trước ngươi bệnh, phụ thân ông nội cả nhà ngươi không vui, nếu không phải chúng ta che chở, ngươi sao có hôm nay? Giờ đây đã đón ngươi đến rồi, sao ngươi lại nháo loạn như thế? ngươi không nhớ rõ chúng ta cũng không sao, chẳng lẽ ngay cả bà ngoại ngươi đối với ngươi thật là tốt nhưng cũng đã quên sao?” Chu lão gia trầm mặt nói, “Ngươi có thể nào hồ nháo như thế!”
“Ta không hồ nháo.” Trình Kiều Nương đáp, đưa tay lật một trang sách.
Cũng không biết chữ, làm ra bộ dáng đọc sách, Chu lão gia tức giận hừ một tiếng.
“Kiều Kiều, thời gian ngươi đến kinh không ngắn, có nhớ nhà?” Chu phu nhân thay lời hỏi.
Trình Kiều Nương liếc nhìn nàng một cái.
“Không.” Nàng nói.
Quả nhiên vô tâm vô phế, đây là muốn ở lại Chu gia rồi.
Chu lão gia và Chu phu nhân liếc nhau.
“Tốt lắm, Kinh Thành mười lăm tết hoa đăng thật là náo nhiệt, chờ qua tết hoa đăng, sẽ trở về.” Chu phu nhân gượng cười nói.
Trình Kiều Nương liếc mắt nhìn bọn hắn một cái không nói chuyện.
Ngoài cửa vú già hoang mang rối loạn xông tới.
“Lão gia, phu nhân. Không tốt rồi, có người xông vào.” Các nàng hô.
Cái gì?
Chu lão gia và phu nhân hoảng sợ.
Trong kinh dám tùy ý xông vào nhà khác chỉ có một loại tình huống, không thể nào! Chu gia bọn họ cũng không phạm tội!
“Lão gia, lão gia. Là nhà Đồng Nội Hàn . . .” Quản sự theo sát vào, chạy đến mũ cũng bị rớt, trong tay giơ một cái bái thiếp.
Không cần hắn thông báo, phía sau bốn năm người khiêng một cái cáng đang chạy lại đây.
“Tránh ra, tránh ra.” Mọi người hô ầm ĩ.
Chu lão gia chưa kịp phản ứng xem Đồng Nội Hàn là ai, những người này liền tiến dần từng bước vào cửa.
“Ai nha, sao nâng người chết đến nơi này rồi!” Chu phu nhân hô.
Trên cáng nằm một nam nhân sắc mặt xám trắng, hai tai đều đã chảy xuống, đây đúng là biểu tượng của người sắp chết, Chu phu nhân là người từng trải lập tức đã nhìn ra.
Đang ăn tết. Người chết vốn là điềm xui. Huống chi còn có không phải người nhà mình!
“Này. Này, làm cái gì vậy?” Chu lão gia hô.
Quản sự cầm bái thiếp sớm chạy đến, lúc này giơ bái thiếp cao giọng kêu.
“Lão gia. Là Đồng Nội Hàn tìm Trình Tiểu thư hỏi chẩn!”Hắn hô.
Người Chu gia cuối cùng lấy lại tinh thần rồi.
Mấy nam nhân vươn người thở dài.
“Mau mời Trình Tiểu thư cứu cứu cha chúng ta.” Bọn họ hô.
“Người này sắp chết rồi, sao cứu được nữa, các ngươi mau đưa trở về chuẩn bị đình hậu sự đi! Cũng không thể chết ở bên ngoài!” Chu phu nhân hô.
“Không là các ngươi nói, trừ khi hẳn phải chết người mới trị sao?” Nhóm con cháu Đồng gia vội hô.
“Không phải chúng ta nói.” Chu lão gia nói, đưa tay chỉ một bên, “Đều là nàng còn trẻ không biết chuyện!”
Trong tiếng ầm ĩ, chỉ có một người từ đầu đến cuối bình yên mà ngồi.
Trình Kiều Nương ngẩng đầu, để sách trong tay xuống, nhìn người bệnh trong tầm mắt.
“Người bệnh lưu lại, những người khác. Đều đi ra ngoài.” Nàng nói.
“Kiều Kiều, ngươi điên rồi, người này sắp chết a!” Chu phu nhân hô, vẻ mặt kích động, “Sao có thể trị!”
Chu lão gia cũng kêu lên.
“Ngươi chớ hồ nháo!” Hắn hô.
Nhóm con cháu Đồng gia nhìn nữ tử trước mắt này cùng tuổi bọn muội muội của họ, trong mắt đương nhiên nghi ngờ vạn phần, chỉ chuyện đã tới nước này, chỉ có thể bắt ngựa chết làm như ngựa sống thôi!
Nếu cô gái này bó tay, còn hơn bọn hắn không tới mời nàng trị, ngày sau đi ra ngoài, không bị mang tiếng bất hiếu.
“Làm phiền tiểu thư rồi.” Người cầm đầu la lớn vươn người thi lễ.
Những người khác cũng đều cảm ơn theo, xoay người lui ra ngoài.
Trong phòng đảo mắt chỉ còn lại hai vợ chồng Chu gia.
“Các ngươi chờ, hắn chết sao?” Trình Kiều Nương nhìn bọn hắn nói, “Có người ở, là ta không khám và chữa bệnh, đã chết, đừng trách ta.”
Đã chết chẳng lẽ trách bọn họ sao? Cái đạo lý gì!
Vợ chồng Chu gia nghẹn thở, người nhà họ Đồng bên ngoài nóng nảy.
“Chu lão gia, cầu các ngươi! Cứu một mạng người!” Bọn họ ầm ĩ hô, đã khó nén tức giận, nhìn vợ chồng Chu gia còn đứng ở trong phòng, lại giống như nhìn kẻ thù.
Vợ chồng Chu gia đành phải dậm chân đi ra, cửa phòng bị tỳ nữ đóng lại rồi.
“Nếu chết ở nhà, phải làm sao mới tốt!” Chu phu nhân gấp tới dậm chân xoay quanh.
Đang xảy ra chuyện gì đây!
“Đúng là tai họa!” Chu lão gia cũng nghẹn thở nói.
“Ngươi mắng ai?” nhóm con cháu Đồng gia nha lập tức hô, vây quanh Chu lão gia.
Chu lão gia hoảng sợ.
“Họ Chu, chúng ta có thể đến cửa nhà các ngươi, là nhờ nhà các ngươi hay thắp hương.” Một đứa con hô.
Chuyện này là đương nhiên, Hàn Lâm Học sĩ, cận thần Thiên Tử, võ quan thấp hơn như Chu gia bọn hắn hằng ngày gặp cũng khó, càng miễn bàn tới cửa.
Chẳng qua, sống tới cửa là vinh quang và may mắn, chết tới cửa thì chỉ có mất hứng rồi.
Tai họa này không thể để lại!
Tai họa này không thể để lại!
“Cho người chuẩn bị xe, lập tức đi đi, lập tức đi đi, có chuyện gì, để cho người Đồng gia tìm Trình gia đi.” Chu phu nhân rơi lệ nói, vỗ ngực, dường như tức không thở được.
“Cũng mặc kệ chuyện Chu gia chúng ta, là các ngươi không nên tới.” Chu lão gia quát, nhìn người Đồng gia tức giận.
Vào lúc này cửa phòng bị mở ra.
Trong viện, mọi người trong nháy mắt đều ngừng thở.
“Người nhà bệnh nhân đâu?” Tỳ nữ hỏi, nhìn trong viện.
Mấy đứa con trai đều vội đứng ra.
“Ta, ta.” Bọn họ run giọng nói, “Cha ta ông ấy. . .”
“Là như thế này, phí chẩn trị của tiểu thư chúng ta cũng không phải là thấp, các ngươi có thể làm chủ?” Tỳ nữ hỏi.
Một sân đầy người thiếu chút nữa sặc nước.
Phí chẩn trị?
Hiện tại, nói phí chẩn trị?
“Được, được.” Bên ngoài có phụ nhân run giọng nói, giọng khàn khàn, “Bao nhiêu cũng đều chi!”
Đồng phu nhân được mỹ thiếp dìu bước nhanh đến, vừa rơi lệ vừa bắt tay vào làm.
Nhóm con trai cũng đều vội tiến lại.
“Mẫu thân.” Bọn họ cũng rơi lệ nói.
Tỳ nữ gật gật đầu.
“Được, phu nhân, một vạn quan, hôm nay đưa tới, ngày mai có thể đón người bệnh trở về.” Nàng mỉm cười nói, thi lễ, xoay người đi vào.
Một vạn quan. . . .
Vợ chồng Chu gia ngây dại, cũng thật dám công phu sư tử ngoạm a.
Ngày mai đón người trở về. . .
Người Đồng gia cũng ngây dại, đón người chết trở về hay là người sống trở về đây.
“Đồng phu nhân, chuyện này thực không đùa được a.” Chu phu nhân lấy lại tinh thần, tiến lên lau lệ nói, “Đứa nhỏ này từ nhỏ cổ quái, chúng ta thật sự là quản không được, ngài đừng nghe những lời này, mau mang nội hàn đại nhân trở về đi.”
“Ngươi không cần lo lắng, xảy ra chuyện, chúng ta sẽ không tính trên người ngươi.” Đồng phu nhân cũng rơi lệ nói.
“Đúng vậy đúng vậy, phu nhân chúng ta vì lão gia, mặc kệ chuyện gì cũng đều phải thử một lần.” Mỹ thiếp ở bên cũng lau lệ nói.
Đang nói chuyện, cửa phòng lại bỉ mở ra rồi, vẫn là vị tỳ nữ kia đi tới.
“Làm phiền các ngươi, đi mua một ít kim châm về.” Nàng cười híp mắt nói.
Người đứng đầy sân cười ngất.
Đại phu chữa bệnh, kim châm còn muốn mua, việc này giống binh sĩ nghênh địch, phát hiện không mang binh khí, không phải hoang đường giống nhau sao!
Sắc mặt Chu lão gia xanh mét dậm chân, phẩy tay áo xoay người đi.
Chẳng qua đứa nhỏ này không giống những đứa nhỏ khác, đối mặt trưởng bối, không cung kính, cũng không kinh hoàng, không thân thiết vui mừng, cũng không thấy vẻ mặt bất an không yên.
Nàng ngồi ở chỗ kia, chào xong, liền bất động, hỏi một câu đáp một câu, không hỏi liền không nói.
Loại phản ứng này, Chu lão gia một bụng tức cũng rốt cuộc nói không nên lời, cuối cùng thở dài.
“Kiều Kiều, lúc trước ngươi bệnh, phụ thân ông nội cả nhà ngươi không vui, nếu không phải chúng ta che chở, ngươi sao có hôm nay? Giờ đây đã đón ngươi đến rồi, sao ngươi lại nháo loạn như thế? ngươi không nhớ rõ chúng ta cũng không sao, chẳng lẽ ngay cả bà ngoại ngươi đối với ngươi thật là tốt nhưng cũng đã quên sao?” Chu lão gia trầm mặt nói, “Ngươi có thể nào hồ nháo như thế!”
“Ta không hồ nháo.” Trình Kiều Nương đáp, đưa tay lật một trang sách.
Cũng không biết chữ, làm ra bộ dáng đọc sách, Chu lão gia tức giận hừ một tiếng.
“Kiều Kiều, thời gian ngươi đến kinh không ngắn, có nhớ nhà?” Chu phu nhân thay lời hỏi.
Trình Kiều Nương liếc nhìn nàng một cái.
“Không.” Nàng nói.
Quả nhiên vô tâm vô phế, đây là muốn ở lại Chu gia rồi.
Chu lão gia và Chu phu nhân liếc nhau.
“Tốt lắm, Kinh Thành mười lăm tết hoa đăng thật là náo nhiệt, chờ qua tết hoa đăng, sẽ trở về.” Chu phu nhân gượng cười nói.
Trình Kiều Nương liếc mắt nhìn bọn hắn một cái không nói chuyện.
Ngoài cửa vú già hoang mang rối loạn xông tới.
“Lão gia, phu nhân. Không tốt rồi, có người xông vào.” Các nàng hô.
Cái gì?
Chu lão gia và phu nhân hoảng sợ.
Trong kinh dám tùy ý xông vào nhà khác chỉ có một loại tình huống, không thể nào! Chu gia bọn họ cũng không phạm tội!
“Lão gia, lão gia. Là nhà Đồng Nội Hàn . . .” Quản sự theo sát vào, chạy đến mũ cũng bị rớt, trong tay giơ một cái bái thiếp.
Không cần hắn thông báo, phía sau bốn năm người khiêng một cái cáng đang chạy lại đây.
“Tránh ra, tránh ra.” Mọi người hô ầm ĩ.
Chu lão gia chưa kịp phản ứng xem Đồng Nội Hàn là ai, những người này liền tiến dần từng bước vào cửa.
“Ai nha, sao nâng người chết đến nơi này rồi!” Chu phu nhân hô.
Trên cáng nằm một nam nhân sắc mặt xám trắng, hai tai đều đã chảy xuống, đây đúng là biểu tượng của người sắp chết, Chu phu nhân là người từng trải lập tức đã nhìn ra.
Đang ăn tết. Người chết vốn là điềm xui. Huống chi còn có không phải người nhà mình!
“Này. Này, làm cái gì vậy?” Chu lão gia hô.
Quản sự cầm bái thiếp sớm chạy đến, lúc này giơ bái thiếp cao giọng kêu.
“Lão gia. Là Đồng Nội Hàn tìm Trình Tiểu thư hỏi chẩn!”Hắn hô.
Người Chu gia cuối cùng lấy lại tinh thần rồi.
Mấy nam nhân vươn người thở dài.
“Mau mời Trình Tiểu thư cứu cứu cha chúng ta.” Bọn họ hô.
“Người này sắp chết rồi, sao cứu được nữa, các ngươi mau đưa trở về chuẩn bị đình hậu sự đi! Cũng không thể chết ở bên ngoài!” Chu phu nhân hô.
“Không là các ngươi nói, trừ khi hẳn phải chết người mới trị sao?” Nhóm con cháu Đồng gia vội hô.
“Không phải chúng ta nói.” Chu lão gia nói, đưa tay chỉ một bên, “Đều là nàng còn trẻ không biết chuyện!”
Trong tiếng ầm ĩ, chỉ có một người từ đầu đến cuối bình yên mà ngồi.
Trình Kiều Nương ngẩng đầu, để sách trong tay xuống, nhìn người bệnh trong tầm mắt.
“Người bệnh lưu lại, những người khác. Đều đi ra ngoài.” Nàng nói.
“Kiều Kiều, ngươi điên rồi, người này sắp chết a!” Chu phu nhân hô, vẻ mặt kích động, “Sao có thể trị!”
Chu lão gia cũng kêu lên.
“Ngươi chớ hồ nháo!” Hắn hô.
Nhóm con cháu Đồng gia nhìn nữ tử trước mắt này cùng tuổi bọn muội muội của họ, trong mắt đương nhiên nghi ngờ vạn phần, chỉ chuyện đã tới nước này, chỉ có thể bắt ngựa chết làm như ngựa sống thôi!
Nếu cô gái này bó tay, còn hơn bọn hắn không tới mời nàng trị, ngày sau đi ra ngoài, không bị mang tiếng bất hiếu.
“Làm phiền tiểu thư rồi.” Người cầm đầu la lớn vươn người thi lễ.
Những người khác cũng đều cảm ơn theo, xoay người lui ra ngoài.
Trong phòng đảo mắt chỉ còn lại hai vợ chồng Chu gia.
“Các ngươi chờ, hắn chết sao?” Trình Kiều Nương nhìn bọn hắn nói, “Có người ở, là ta không khám và chữa bệnh, đã chết, đừng trách ta.”
Đã chết chẳng lẽ trách bọn họ sao? Cái đạo lý gì!
Vợ chồng Chu gia nghẹn thở, người nhà họ Đồng bên ngoài nóng nảy.
“Chu lão gia, cầu các ngươi! Cứu một mạng người!” Bọn họ ầm ĩ hô, đã khó nén tức giận, nhìn vợ chồng Chu gia còn đứng ở trong phòng, lại giống như nhìn kẻ thù.
Vợ chồng Chu gia đành phải dậm chân đi ra, cửa phòng bị tỳ nữ đóng lại rồi.
“Nếu chết ở nhà, phải làm sao mới tốt!” Chu phu nhân gấp tới dậm chân xoay quanh.
Đang xảy ra chuyện gì đây!
“Đúng là tai họa!” Chu lão gia cũng nghẹn thở nói.
“Ngươi mắng ai?” nhóm con cháu Đồng gia nha lập tức hô, vây quanh Chu lão gia.
Chu lão gia hoảng sợ.
“Họ Chu, chúng ta có thể đến cửa nhà các ngươi, là nhờ nhà các ngươi hay thắp hương.” Một đứa con hô.
Chuyện này là đương nhiên, Hàn Lâm Học sĩ, cận thần Thiên Tử, võ quan thấp hơn như Chu gia bọn hắn hằng ngày gặp cũng khó, càng miễn bàn tới cửa.
Chẳng qua, sống tới cửa là vinh quang và may mắn, chết tới cửa thì chỉ có mất hứng rồi.
Tai họa này không thể để lại!
Tai họa này không thể để lại!
“Cho người chuẩn bị xe, lập tức đi đi, lập tức đi đi, có chuyện gì, để cho người Đồng gia tìm Trình gia đi.” Chu phu nhân rơi lệ nói, vỗ ngực, dường như tức không thở được.
“Cũng mặc kệ chuyện Chu gia chúng ta, là các ngươi không nên tới.” Chu lão gia quát, nhìn người Đồng gia tức giận.
Vào lúc này cửa phòng bị mở ra.
Trong viện, mọi người trong nháy mắt đều ngừng thở.
“Người nhà bệnh nhân đâu?” Tỳ nữ hỏi, nhìn trong viện.
Mấy đứa con trai đều vội đứng ra.
“Ta, ta.” Bọn họ run giọng nói, “Cha ta ông ấy. . .”
“Là như thế này, phí chẩn trị của tiểu thư chúng ta cũng không phải là thấp, các ngươi có thể làm chủ?” Tỳ nữ hỏi.
Một sân đầy người thiếu chút nữa sặc nước.
Phí chẩn trị?
Hiện tại, nói phí chẩn trị?
“Được, được.” Bên ngoài có phụ nhân run giọng nói, giọng khàn khàn, “Bao nhiêu cũng đều chi!”
Đồng phu nhân được mỹ thiếp dìu bước nhanh đến, vừa rơi lệ vừa bắt tay vào làm.
Nhóm con trai cũng đều vội tiến lại.
“Mẫu thân.” Bọn họ cũng rơi lệ nói.
Tỳ nữ gật gật đầu.
“Được, phu nhân, một vạn quan, hôm nay đưa tới, ngày mai có thể đón người bệnh trở về.” Nàng mỉm cười nói, thi lễ, xoay người đi vào.
Một vạn quan. . . .
Vợ chồng Chu gia ngây dại, cũng thật dám công phu sư tử ngoạm a.
Ngày mai đón người trở về. . .
Người Đồng gia cũng ngây dại, đón người chết trở về hay là người sống trở về đây.
“Đồng phu nhân, chuyện này thực không đùa được a.” Chu phu nhân lấy lại tinh thần, tiến lên lau lệ nói, “Đứa nhỏ này từ nhỏ cổ quái, chúng ta thật sự là quản không được, ngài đừng nghe những lời này, mau mang nội hàn đại nhân trở về đi.”
“Ngươi không cần lo lắng, xảy ra chuyện, chúng ta sẽ không tính trên người ngươi.” Đồng phu nhân cũng rơi lệ nói.
“Đúng vậy đúng vậy, phu nhân chúng ta vì lão gia, mặc kệ chuyện gì cũng đều phải thử một lần.” Mỹ thiếp ở bên cũng lau lệ nói.
Đang nói chuyện, cửa phòng lại bỉ mở ra rồi, vẫn là vị tỳ nữ kia đi tới.
“Làm phiền các ngươi, đi mua một ít kim châm về.” Nàng cười híp mắt nói.
Người đứng đầy sân cười ngất.
Đại phu chữa bệnh, kim châm còn muốn mua, việc này giống binh sĩ nghênh địch, phát hiện không mang binh khí, không phải hoang đường giống nhau sao!
Sắc mặt Chu lão gia xanh mét dậm chân, phẩy tay áo xoay người đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook