Kiều Nương Y Kinh
-
Quyển 1 - Chương 2-3: Tương trợ
Làm sao bây giờ?
– “Các ngươi muốn làm gì?” Bán Cần hô, tuy rằng vẻ mặt hoảng sợ nhưng vẫn chặt chẽ ngăn chặn ở cửa.
– “Làm gì là làm gì? Muốn chữa bệnh a!”nam nhân hừ lạnh, hung tợn nhìn nàng nói: “Không phải ngươi nói người chưa chết thì không trị sao? Hiện tại người này sắp chết, các ngươi còn không mau chữa trị đi? Chẳng phải là xem mạng người như cỏ rác sao?”
Lời của hắn mới vừa thốt ra, liền có người cười ra tiếng.
– “Nếu người này sắp chết, vậy thì nhanh đi cáo quan đi.” Một giọng nam nói.
Nơi này là đất của đại tộc Trương ở Đồng Giang, bốn phía chủ yếu không có người khác họ, duy nhất cũng chỉ có vài nhà do địa thế ẩm thấp nên đã lâu không có người ở, cho nên ở bên này xảy ra náo nhiệt cũng không thể đưa đến việc nhiều người vây xem, hơn nữa lúc này Trương gia đang cử hành tang sự, những người tạp nham chờ bên ngoài lại càng không thể tới gần, như thế nào đột nhiên lại xuất hiện người đến vây xem, còn nói ra lời trào phúng như thế?
– “Là kẻ nào không có mắt…” Hai nam nhân hung hãn xoay người, tìm theo tiếng nói vừa phát ra kia mà nhìn lại.
Chỉ thấy không biết từ khi nào thì bờ sông bên kia đi qua ba người một ngựa, trong đó có một người trẻ tuổi, mặc trường bào đang kéo hạ ống tay áo, mang theo nón trúc, nhìn qua thì thấy vẻ phong trần mệt mỏi giống như vừa chạy nhanh mà đến, lúc này đang ghìm ngựa nhìn sang.
– “Lớn mật, dám bất kính với thiếu gia nhà ta!” Nghe thấy hai nam nhân này hung hãn, vị thiếu giatrẻ tuổi đi bên cạnh hai vị áo xanh lập tức dựng thẳng mi quát lớn.
Thiếu gia? Nhìn lại cách ăn mặc của người trẻ tuổi kia, không giống như dân chúng bình dân, sắc mặt hai nam nhân hung hãn liền có chút sợ hãi.
– “Vị thiếu gia này không hiểu đầu đuôi, không nên ăn nói lung tung nói.” Một trong hai nam nhân hung hãn cất tiếng.
– “Ta chỉ nhìn thấy có kẻ ở đây la ó kêo gào.” Thiếu gia trẻ tuổi nói, một mặt đưa tay xốc lên nón trúc, lại nói tiếp: “Giữa ban ngày ban mặt, thế nhưng có kẻ điêu ngoa như vậy, Tiểu Lục, ngươi lấy bái thiếp của ta, đến hỏi vị huyện lệnh Đồng Giang Tần đại nhân kia, xem hắn quản nơi này như thế nào vậy?”
Nghe thấy thiếu gia nói câu đầu, hai nam nhân hung hãn liền có chút không yên, nghe thêm câu cuối cùng có nhắc đến Tần đại nhân, hai người này liền luống cuống, nhìn lại phương hướng mà vị thiếu niên thiếu gia này đang đi, chắc là bằng hữu đến dự tang sự của Trương gia, Trương gia này kết giao thân bằng quyến thuộc đều là người thượng lưu quyền quý, xem ra thân phận của vị thiếu gia này thực sự không bình thường.
– “Tốt, vị thiếu gia này nếu muốn đi tìm Huyện lệnh, chúng ta trước hết liền đi báo quan!” Trong hai nam nhân hung hãn có một người phản ứng rất nhanh, tựa như tức giận kêu lên, rồi xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
– “Các ngươi…!” Một người khác thì phản ứng chậm hơn một chút, nhưng cũng lập tức bỏ lại một câu như vậy rồi vội vàng chạy theo người trước.
Trong nháy mắt, trước cửa chỉ còn lại vị phụ nhân đang nằm trên mặt đất. Bán Cần lấy lại tinh thần, nhìn thấy phụ nhân kia thì có chút bất an.
– “Tiểu thư, có một phụ nhân…”
Nàng ta cắn răng, xoay người một cái hướng về bên trong hô lớn, đang muốn miêu tả cụ thể thương thế của vị phụ nhân đang nằm trên đất này thì vị kia thiếu gia đã vừa cười vừa nói:
– “Tiểu Lục, náo loạn ra mạng người rồi, các ngươi mau mau nâng người đi gặp quan, để còn khám nghiệm tử thi” Hắn cao giọng nói.
Hắn nói còn chưa dứt lời, thì thấy vị phụ nhân đang nằm trên mặt đất nuốt ừng ực một cái rồi đứng lên bỏ chạy, ‘đinh đinh đang đang’ làm rơi một vật trên mặt đất, nàng ta cũng không quay lại nhặt lên, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Vị thiếu gia trẻ tuổi cùng với hai tùy tùng đều cười lên ha hả, Bán Cần kinh ngạc một khắc, chợt cũng cười theo, không khỏi đi ra vài bước, tò mò nhìn vật bị phụ nhân đánh rơi trên mặt đất.
– “Đó là một miếng kim loại, miệng phụ nhân này phun ra chắc là máu gà.” Thiếu gia trẻ tuổi nói.
Bán Cần nhìn vị thiếu gia trẻ tuổi này, vội vàng cúi đầu thi lễ.
– “Đa tạ thiếu gia tương trợ.” Nàng ta nói.
– “Không cần phải đa lễ, đây là do ta dừng ở trước cửa nhà nàng nhìn thấy, không chấp nhận được loại người này đến giễu võ dương oai với người đang sa cơ thất thế, không duyên cớ đến làm ô uế thể diện nhà nàng” Thiếu gia trẻ tuổi nói, nói xong không hề nhìn Bán Cần, giục ngựa quay đi.
– “Bán Cần.”
Từ trong phòng truyền đến tiếng gọi của Trình Kiều Nương. Bán Cần vội vã quay đầu lại, không kịp xoay người, một câu đáp ứng đã truyền ra.
– “Hỏi danh tính của hắn, ân tình này ngày sau ta sẽ báo.”
Lập tức Bán Cần không nề hà xoay người đuổi theo, chạy theo hướng thiếu gia kia vừa giục ngựa đi qua.
Thanh âm của Trình Kiều Nương ước chừng là lần đầu tiên có khí lực lớn như vậy, lớn đến nỗi vị thiếu gia kia cũng nghe thấy được, hắn cười, nhìn thấy bóng dáng Bán Cần đã đuổi kịp.
– “Nhấc tay chi lao thôi, ai cũng có thể giúp, không xem là ân tình gì.” Hắn cười nói, cũng không dừng lại, tiếp tục giục ngựa đi về phía trước.
Các tùy tùng cũng vội đuổi theo, Bán Cần chạy vài bước, nhìn thấy vị thiếu gia này chạy tới trước cửa phủ Trương gia, dừng ngựa rồi bước vào.
Bán Cần nhớ tới Tiểu thư vội vàng quay trở lại.
Trình Kiều Nương vẫn ngồi ở sau bức bình phong như trước, vẻ mặt mộc mạc, còn có chút thở không ra hơi.
– “Tiểu thư!” Bán Cần kinh hách không thôi, quỳ xuống hô lên một tiếng.
Trình Kiều Nương nhìn nàng, ánh mắt biểu đạt ngụ ý “ta không sao”, trong lòng Bán Cần cũng bình ổn lại, Tiểu thư không có biến thành ngu dại nữa.
Qua một khắc, Trình Kiều Nương mới chậm rãi mở miệng.
– “Mới vừa rồi, hô lên một câu thế kia, mệt.” Nàng nói.
Đây là giải thích biểu hiện mới vừa rồi của nàng, Bán Cần vừa cao hứng lại vừa thương tâm.
– “Tiểu thư bị sợ hãi rồi.” Nàng ta cúi đầu lau lệ nói.
– “Không sợ hãi.” Trình Kiều Nương nói: “Tình lý bên trong”
Có ác nhân tới cửa làm gì còn tình lý bên trong? Bán Cần khó hiểu.
Trình Kiều Nương lại không nói thêm gì nữa, nguyên bản nàng cũng muốn giải thích, nhưng thật sự là nói chuyện quá khó khăn, thôi thì đừng nói vẫn tốt hơn. Bán Cần rất nhanh cũng bỏ qua không suy nghĩ nữa, Tiểu thư không hoảng sợ thì nàng an tâm.
– “Thiếu gia này đi vào đại môn của Trương gia, lại được xưng hô là cô gia, tuổi khoảng 17 – 18 tuổi.” Nàng ta nói.
Trình Kiều Nương hơi gật đầu, chẳng qua điểm gật đầu ấy người ngoài không cẩn thận là nhìn không thấy.
– “Tuổi của Trương lão phu nhân chắc không có cháu trẻ tuổi như thế, hẳn là cháu bên nhà mẹ đẻ của Thiếu phu nhân Hàn thị.” Nàng nói, rồi nhìn sang Bán Cần: “Trên đời này chuyện nhấc tay chi lao rất nhiều, nhưng không phải ai cũng có thể tình nguyện làm, Bán Cần, trí nhớ ta không tốt, ngươi giúp ta ghi nhớ.”
Bán Cần đáp ứng, rồi đi tới một bên chiếc kỷ trà, trên bàn để đơn giản giấy và bút mực, nàng đề bút trên một tấm lụa, thật sự viết xuống vài chữ.
– “Tiểu thư, hiện tại chúng ta sẽ rời đi sao?” Nàng ta nghĩ đến cái gì đó lại hỏi.
– “Không vội.” Trình Kiều Nương nói.
Nếu Tiểu thư nói không vội, Bán Cần sẽ không cấp, nàng ta quay đầu làm chuyện tiếp theo, gian nan viết chữ.
Cùng lúc đó, trong thành, ở phía đông chợ, bên trong một gian nhà, trước cửa phòng hai đại hán cùng một vị phụ nhân đều cúi đầu quỳ trên mặt đất.
– “Cũng không thể trách các ngươi.” Trên tháp quý phi, một nam nhân mặc trường bào màu xanh đang ngồi, sắc mặt nặng trĩu nói.
Lời này vừa nói ra, ba người quỳ trước cửa phòng liền thở ra một hơi, dập đầu cảm tạ.
– “Phụ thân.” Có một nam tử vội vàng tiến vào, nói: “Vị thiếu gia kia là cháu của Túc Châu Hàn thị, hôm nay vì vội về chịu tang mà đến đây, cùng với Trình tiểu thư không có quan hệ gì.”
Nghe hắn nói như thế, nam nhân mặc áo xanh gật gật đầu, cũng nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần không có Trương gia hoặc là Hàn gia làm hậu hẫu thì tốt.
– “Nhưng thật ra là ta tùy tiện rồi, tang lễ của Trương gia Hàn thị, người ta tất nhiên lui tới rất nhiều, ta không nên hành động vào lúc này.” Hắn nói: “Một khi đã như vậy, liền từ từ hành động đi.”
Ba người kia lên tiếng đáp ứng rồi lui ra ngoài.
– “Phụ thân, Trình Tiểu thư này quả nhiên là y thuật cao siêu sao? Như thế tất sẽ có sư môn a, chúng ta ép hỏi nàng phương thuốc đó có được không, này…” Nam tử mang theo vài phần chần chờ, bất an nói.
– “Nàng không có y thuật cao siêu gì cả, theo như mấy lần xem bệnh của nàng, các loại bệnh trạng không có chỗ nào giống nhau, nhưng tất cả đều là nâng đi vào không bao lâu thì tốt lên rồi, ngay đến thang thuốc để dùng sau khi xem bệnh nàng cũng chưa từng kê đơn, điều này không hợp với y lý theo lẽ thường, cho nên tất nhiên trong tay nàng nhất định có bí kỹ, có thể làm cho người bệnh cải tử hồi sinh.” Nam nhân mặc áo xanh nói, vẻ mặt sáng quắc.
Nam tử kia nghe xong liền suy tư gật đầu.
– “Nếu Tào gia đường của chúng ta có được bí kỹ này quả thật rất may mắn.” Hắn ta nói, vẻ mặt vô cùng kích động, tựa như bí kỹ đã tới tay.
– “Nhà đó chỉ có chủ tớ hai người này thôi sao?” Nam nhân nhân mặc áo xanh lại hỏi.
Nam tử kia gật đầu.
– “Chỉ có chủ tớ hai người họ thôi, chỉ biết là khi vị Trình Tiểu thư này xem bệnh, lúc ấy người bệnh đều hôn mê không biết việc gì, mà người nhà cho phép đi vào đều bị chặn ở lại trong viện, Trình Tiểu thư này cũng tựa như không mở miệng nói chuyện, cho nên không ai hay cũng không ai biết vị Trình Tiểu thư này tuổi tác tướng mạo thế nào, nhìn qua bóng dáng chắc cũng là một phụ nhân hai ba mươi tuổi.” Hắn ta nói.
– “Không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa, là chúng ta có thể tự mình trông thấy rồi.” Nam nhân nhân mặc áo xanh nói, mang theo vài phần ý cười.
Nam tử cởi guốc gỗ, mang vào hài làm bằng vải bố, rảo bước tiến vào phòng cùng ngồi trên ghế, nói:
– “Phụ thân, nếu đến lúc đó Trương gia hoặc là Hàn gia lại ra tay ngăn chặn thì sao?” Hắn hốt hoảng hỏi.
Trương gia hoặc là Hàn gia, không phải thương nhân nho nhỏ như bọn hắn có thể chọc vào được.
– “Chỉ là người ngoài thôi, không thân không thích, vì sao lại ngăn chặn chứ?” Nam nhân nhân mặc áo xanh nhíu mày nói: “Bất quá rốt cuộc cũng là ở trước cửa Trương gia, Trương gia này luôn kiềm chế thân phận mà thanh cao ở ẩn, lần sau các ngươi phải làm việc cho thật cẩn thận.”
Nam tử không còn lo âu nữa, vui mừng lên tiếng vâng dạ.
– “Các ngươi muốn làm gì?” Bán Cần hô, tuy rằng vẻ mặt hoảng sợ nhưng vẫn chặt chẽ ngăn chặn ở cửa.
– “Làm gì là làm gì? Muốn chữa bệnh a!”nam nhân hừ lạnh, hung tợn nhìn nàng nói: “Không phải ngươi nói người chưa chết thì không trị sao? Hiện tại người này sắp chết, các ngươi còn không mau chữa trị đi? Chẳng phải là xem mạng người như cỏ rác sao?”
Lời của hắn mới vừa thốt ra, liền có người cười ra tiếng.
– “Nếu người này sắp chết, vậy thì nhanh đi cáo quan đi.” Một giọng nam nói.
Nơi này là đất của đại tộc Trương ở Đồng Giang, bốn phía chủ yếu không có người khác họ, duy nhất cũng chỉ có vài nhà do địa thế ẩm thấp nên đã lâu không có người ở, cho nên ở bên này xảy ra náo nhiệt cũng không thể đưa đến việc nhiều người vây xem, hơn nữa lúc này Trương gia đang cử hành tang sự, những người tạp nham chờ bên ngoài lại càng không thể tới gần, như thế nào đột nhiên lại xuất hiện người đến vây xem, còn nói ra lời trào phúng như thế?
– “Là kẻ nào không có mắt…” Hai nam nhân hung hãn xoay người, tìm theo tiếng nói vừa phát ra kia mà nhìn lại.
Chỉ thấy không biết từ khi nào thì bờ sông bên kia đi qua ba người một ngựa, trong đó có một người trẻ tuổi, mặc trường bào đang kéo hạ ống tay áo, mang theo nón trúc, nhìn qua thì thấy vẻ phong trần mệt mỏi giống như vừa chạy nhanh mà đến, lúc này đang ghìm ngựa nhìn sang.
– “Lớn mật, dám bất kính với thiếu gia nhà ta!” Nghe thấy hai nam nhân này hung hãn, vị thiếu giatrẻ tuổi đi bên cạnh hai vị áo xanh lập tức dựng thẳng mi quát lớn.
Thiếu gia? Nhìn lại cách ăn mặc của người trẻ tuổi kia, không giống như dân chúng bình dân, sắc mặt hai nam nhân hung hãn liền có chút sợ hãi.
– “Vị thiếu gia này không hiểu đầu đuôi, không nên ăn nói lung tung nói.” Một trong hai nam nhân hung hãn cất tiếng.
– “Ta chỉ nhìn thấy có kẻ ở đây la ó kêo gào.” Thiếu gia trẻ tuổi nói, một mặt đưa tay xốc lên nón trúc, lại nói tiếp: “Giữa ban ngày ban mặt, thế nhưng có kẻ điêu ngoa như vậy, Tiểu Lục, ngươi lấy bái thiếp của ta, đến hỏi vị huyện lệnh Đồng Giang Tần đại nhân kia, xem hắn quản nơi này như thế nào vậy?”
Nghe thấy thiếu gia nói câu đầu, hai nam nhân hung hãn liền có chút không yên, nghe thêm câu cuối cùng có nhắc đến Tần đại nhân, hai người này liền luống cuống, nhìn lại phương hướng mà vị thiếu niên thiếu gia này đang đi, chắc là bằng hữu đến dự tang sự của Trương gia, Trương gia này kết giao thân bằng quyến thuộc đều là người thượng lưu quyền quý, xem ra thân phận của vị thiếu gia này thực sự không bình thường.
– “Tốt, vị thiếu gia này nếu muốn đi tìm Huyện lệnh, chúng ta trước hết liền đi báo quan!” Trong hai nam nhân hung hãn có một người phản ứng rất nhanh, tựa như tức giận kêu lên, rồi xoay người nhanh chóng bỏ chạy.
– “Các ngươi…!” Một người khác thì phản ứng chậm hơn một chút, nhưng cũng lập tức bỏ lại một câu như vậy rồi vội vàng chạy theo người trước.
Trong nháy mắt, trước cửa chỉ còn lại vị phụ nhân đang nằm trên mặt đất. Bán Cần lấy lại tinh thần, nhìn thấy phụ nhân kia thì có chút bất an.
– “Tiểu thư, có một phụ nhân…”
Nàng ta cắn răng, xoay người một cái hướng về bên trong hô lớn, đang muốn miêu tả cụ thể thương thế của vị phụ nhân đang nằm trên đất này thì vị kia thiếu gia đã vừa cười vừa nói:
– “Tiểu Lục, náo loạn ra mạng người rồi, các ngươi mau mau nâng người đi gặp quan, để còn khám nghiệm tử thi” Hắn cao giọng nói.
Hắn nói còn chưa dứt lời, thì thấy vị phụ nhân đang nằm trên mặt đất nuốt ừng ực một cái rồi đứng lên bỏ chạy, ‘đinh đinh đang đang’ làm rơi một vật trên mặt đất, nàng ta cũng không quay lại nhặt lên, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Vị thiếu gia trẻ tuổi cùng với hai tùy tùng đều cười lên ha hả, Bán Cần kinh ngạc một khắc, chợt cũng cười theo, không khỏi đi ra vài bước, tò mò nhìn vật bị phụ nhân đánh rơi trên mặt đất.
– “Đó là một miếng kim loại, miệng phụ nhân này phun ra chắc là máu gà.” Thiếu gia trẻ tuổi nói.
Bán Cần nhìn vị thiếu gia trẻ tuổi này, vội vàng cúi đầu thi lễ.
– “Đa tạ thiếu gia tương trợ.” Nàng ta nói.
– “Không cần phải đa lễ, đây là do ta dừng ở trước cửa nhà nàng nhìn thấy, không chấp nhận được loại người này đến giễu võ dương oai với người đang sa cơ thất thế, không duyên cớ đến làm ô uế thể diện nhà nàng” Thiếu gia trẻ tuổi nói, nói xong không hề nhìn Bán Cần, giục ngựa quay đi.
– “Bán Cần.”
Từ trong phòng truyền đến tiếng gọi của Trình Kiều Nương. Bán Cần vội vã quay đầu lại, không kịp xoay người, một câu đáp ứng đã truyền ra.
– “Hỏi danh tính của hắn, ân tình này ngày sau ta sẽ báo.”
Lập tức Bán Cần không nề hà xoay người đuổi theo, chạy theo hướng thiếu gia kia vừa giục ngựa đi qua.
Thanh âm của Trình Kiều Nương ước chừng là lần đầu tiên có khí lực lớn như vậy, lớn đến nỗi vị thiếu gia kia cũng nghe thấy được, hắn cười, nhìn thấy bóng dáng Bán Cần đã đuổi kịp.
– “Nhấc tay chi lao thôi, ai cũng có thể giúp, không xem là ân tình gì.” Hắn cười nói, cũng không dừng lại, tiếp tục giục ngựa đi về phía trước.
Các tùy tùng cũng vội đuổi theo, Bán Cần chạy vài bước, nhìn thấy vị thiếu gia này chạy tới trước cửa phủ Trương gia, dừng ngựa rồi bước vào.
Bán Cần nhớ tới Tiểu thư vội vàng quay trở lại.
Trình Kiều Nương vẫn ngồi ở sau bức bình phong như trước, vẻ mặt mộc mạc, còn có chút thở không ra hơi.
– “Tiểu thư!” Bán Cần kinh hách không thôi, quỳ xuống hô lên một tiếng.
Trình Kiều Nương nhìn nàng, ánh mắt biểu đạt ngụ ý “ta không sao”, trong lòng Bán Cần cũng bình ổn lại, Tiểu thư không có biến thành ngu dại nữa.
Qua một khắc, Trình Kiều Nương mới chậm rãi mở miệng.
– “Mới vừa rồi, hô lên một câu thế kia, mệt.” Nàng nói.
Đây là giải thích biểu hiện mới vừa rồi của nàng, Bán Cần vừa cao hứng lại vừa thương tâm.
– “Tiểu thư bị sợ hãi rồi.” Nàng ta cúi đầu lau lệ nói.
– “Không sợ hãi.” Trình Kiều Nương nói: “Tình lý bên trong”
Có ác nhân tới cửa làm gì còn tình lý bên trong? Bán Cần khó hiểu.
Trình Kiều Nương lại không nói thêm gì nữa, nguyên bản nàng cũng muốn giải thích, nhưng thật sự là nói chuyện quá khó khăn, thôi thì đừng nói vẫn tốt hơn. Bán Cần rất nhanh cũng bỏ qua không suy nghĩ nữa, Tiểu thư không hoảng sợ thì nàng an tâm.
– “Thiếu gia này đi vào đại môn của Trương gia, lại được xưng hô là cô gia, tuổi khoảng 17 – 18 tuổi.” Nàng ta nói.
Trình Kiều Nương hơi gật đầu, chẳng qua điểm gật đầu ấy người ngoài không cẩn thận là nhìn không thấy.
– “Tuổi của Trương lão phu nhân chắc không có cháu trẻ tuổi như thế, hẳn là cháu bên nhà mẹ đẻ của Thiếu phu nhân Hàn thị.” Nàng nói, rồi nhìn sang Bán Cần: “Trên đời này chuyện nhấc tay chi lao rất nhiều, nhưng không phải ai cũng có thể tình nguyện làm, Bán Cần, trí nhớ ta không tốt, ngươi giúp ta ghi nhớ.”
Bán Cần đáp ứng, rồi đi tới một bên chiếc kỷ trà, trên bàn để đơn giản giấy và bút mực, nàng đề bút trên một tấm lụa, thật sự viết xuống vài chữ.
– “Tiểu thư, hiện tại chúng ta sẽ rời đi sao?” Nàng ta nghĩ đến cái gì đó lại hỏi.
– “Không vội.” Trình Kiều Nương nói.
Nếu Tiểu thư nói không vội, Bán Cần sẽ không cấp, nàng ta quay đầu làm chuyện tiếp theo, gian nan viết chữ.
Cùng lúc đó, trong thành, ở phía đông chợ, bên trong một gian nhà, trước cửa phòng hai đại hán cùng một vị phụ nhân đều cúi đầu quỳ trên mặt đất.
– “Cũng không thể trách các ngươi.” Trên tháp quý phi, một nam nhân mặc trường bào màu xanh đang ngồi, sắc mặt nặng trĩu nói.
Lời này vừa nói ra, ba người quỳ trước cửa phòng liền thở ra một hơi, dập đầu cảm tạ.
– “Phụ thân.” Có một nam tử vội vàng tiến vào, nói: “Vị thiếu gia kia là cháu của Túc Châu Hàn thị, hôm nay vì vội về chịu tang mà đến đây, cùng với Trình tiểu thư không có quan hệ gì.”
Nghe hắn nói như thế, nam nhân mặc áo xanh gật gật đầu, cũng nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần không có Trương gia hoặc là Hàn gia làm hậu hẫu thì tốt.
– “Nhưng thật ra là ta tùy tiện rồi, tang lễ của Trương gia Hàn thị, người ta tất nhiên lui tới rất nhiều, ta không nên hành động vào lúc này.” Hắn nói: “Một khi đã như vậy, liền từ từ hành động đi.”
Ba người kia lên tiếng đáp ứng rồi lui ra ngoài.
– “Phụ thân, Trình Tiểu thư này quả nhiên là y thuật cao siêu sao? Như thế tất sẽ có sư môn a, chúng ta ép hỏi nàng phương thuốc đó có được không, này…” Nam tử mang theo vài phần chần chờ, bất an nói.
– “Nàng không có y thuật cao siêu gì cả, theo như mấy lần xem bệnh của nàng, các loại bệnh trạng không có chỗ nào giống nhau, nhưng tất cả đều là nâng đi vào không bao lâu thì tốt lên rồi, ngay đến thang thuốc để dùng sau khi xem bệnh nàng cũng chưa từng kê đơn, điều này không hợp với y lý theo lẽ thường, cho nên tất nhiên trong tay nàng nhất định có bí kỹ, có thể làm cho người bệnh cải tử hồi sinh.” Nam nhân mặc áo xanh nói, vẻ mặt sáng quắc.
Nam tử kia nghe xong liền suy tư gật đầu.
– “Nếu Tào gia đường của chúng ta có được bí kỹ này quả thật rất may mắn.” Hắn ta nói, vẻ mặt vô cùng kích động, tựa như bí kỹ đã tới tay.
– “Nhà đó chỉ có chủ tớ hai người này thôi sao?” Nam nhân nhân mặc áo xanh lại hỏi.
Nam tử kia gật đầu.
– “Chỉ có chủ tớ hai người họ thôi, chỉ biết là khi vị Trình Tiểu thư này xem bệnh, lúc ấy người bệnh đều hôn mê không biết việc gì, mà người nhà cho phép đi vào đều bị chặn ở lại trong viện, Trình Tiểu thư này cũng tựa như không mở miệng nói chuyện, cho nên không ai hay cũng không ai biết vị Trình Tiểu thư này tuổi tác tướng mạo thế nào, nhìn qua bóng dáng chắc cũng là một phụ nhân hai ba mươi tuổi.” Hắn ta nói.
– “Không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa, là chúng ta có thể tự mình trông thấy rồi.” Nam nhân nhân mặc áo xanh nói, mang theo vài phần ý cười.
Nam tử cởi guốc gỗ, mang vào hài làm bằng vải bố, rảo bước tiến vào phòng cùng ngồi trên ghế, nói:
– “Phụ thân, nếu đến lúc đó Trương gia hoặc là Hàn gia lại ra tay ngăn chặn thì sao?” Hắn hốt hoảng hỏi.
Trương gia hoặc là Hàn gia, không phải thương nhân nho nhỏ như bọn hắn có thể chọc vào được.
– “Chỉ là người ngoài thôi, không thân không thích, vì sao lại ngăn chặn chứ?” Nam nhân nhân mặc áo xanh nhíu mày nói: “Bất quá rốt cuộc cũng là ở trước cửa Trương gia, Trương gia này luôn kiềm chế thân phận mà thanh cao ở ẩn, lần sau các ngươi phải làm việc cho thật cẩn thận.”
Nam tử không còn lo âu nữa, vui mừng lên tiếng vâng dạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook