Kiều Nương Xuân Khuê
-
Chương 175
Editor: Trà Xanh
Sơ Cẩm gả vào Lý Quốc Công phủ giống như nhà mẹ ruột thứ hai, Lư thái công coi nàng như chắt ruột, Mai thị yêu thương nàng như nữ nhi. Tân nương tử khác rất căng thẳng khi kính trà, Sơ Cẩm chỉ hơi xấu hổ, không cần làm quen và thích nghi. Lư Tuấn càng gắn bó với nàng, vừa tan việc trở về là đến với nàng, Mai thị không cần lo lắng nhi tử đi ra ngoài gây chuyện.
Phu thê mới cưới ngọt ngào như mật, Mai thị thấy cũng hâm mộ, nhớ tới thời điểm vừa thành hôn trước đây của nàng và trượng phu cũng là như thế.
A Kiều chẳng chút lo lắng cho cuộc sống của Sơ Cẩm ở Lý Quốc công phủ, lo liệu hôn sự đã đủ vất vả, sau hai ngày nghỉ ngơi, nhân dịp được nghỉ lễ Đoan Ngọ, A Kiều gọi Mạnh Chiêu đến, tươi cười hỏi trưởng tử thích kiểu cô nương thế nào: “Sơ Cẩm đã gả rồi, hiện giờ con cũng không còn nhỏ nữa, lại có chức quan, nương nên thu xếp cho con.”
Thành gia lập nghiệp là chuyện đương nhiên, Mạnh Chiêu suy nghĩ cẩn thận một lúc: “Nhi tử không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng cô nương đó bằng lòng gả cho con chứ không phải tham cửa nhà chúng ta hoặc lễ hỏi, hoặc là bị cha mẹ ép gả, nhi tử không muốn bất cứ ai uất ức.”
Một yêu cầu vô cùng đơn giản, xét đến cùng là vì hắn lo lắng sẽ bị người ta nhìn thấy thân phận con nuôi của Triệu gia của hắn.
A Kiều đau lòng, cũng nổi giận: “Cái gì uất ức người khác? Ngoại hình của con chính trực, là Thám Hoa lang được Hoàng Thượng khâm điểm, nhiều văn nhân thi vài thập niên cũng không đậu tiến sĩ, con chưa tới nhược quán đã là quan thất phẩm của Hàn Lâm Viện. Cha con ở tuổi của con còn đang làm bộ khoái ở một huyện thành nho nhỏ, cô nương nhà nào gả được cho con là có phước, uất ức cái gì?”
Mạnh Chiêu cười ấm áp: “Nếu thê tử tương lai của con cũng suy nghĩ như mẫu thân, đó là may mắn ba đời của con, là duyên vợ chồng.”
A Kiều hừ: “Con cứ chờ xem, nương chắc chắn sẽ tìm được duyên này cho con!”
Mạnh Chiêu tin tưởng mẫu thân.
A Kiều bắt đầu tìm kiếm thê tử thích hợp cho trưởng tử, Mạnh Chiêu tập trung làm việc ở Hàn Lâm Viện.
Chức quan hiện tại của Mạnh Chiêu là biên tu của Hàn Lâm Viện, nhiệm vụ chủ yếu phải làm mỗi tháng là luân phiên giảng sách cho Tuyên Hoà đế, luân phiên phụng dưỡng Tuyên Hoà đế để ghi chép lời nói và việc làm trong một ngày của đế vương, soạn thảo chiếu thư. Những lúc không luân phiên làm hai việc này, Mạnh Chiêu ở Hàn Lâm Viện biên soạn, kiểm tra, sửa lại quốc sử của tiền triều, mỗi ngày rất phong phú.
Hôm nay đến ngày hắn giảng sách cho Tuyên Hoà đế, đi vào Ngự Thư Phòng, phát hiện Vĩnh Gia công chúa cũng có mặt, ngồi bên cạnh Tuyên Hoà đế làm nũng, nói rằng cũng muốn nghe.
Tuyên Hoà đế mỉm cười đồng ý.
Tuy nhiên Vĩnh Gia công chúa có ở đây hay không cũng không có gì khác biệt, Mạnh Chiêu mở cuốn sách đã được chuẩn bị, vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói rõ ràng vang lên.
Tuyên Hoà đế mới phê duyệt xong một loạt tấu chương, đôi mắt mệt mỏi, dựa vào trường kỷ sát cửa sổ, nhắm mắt lắng nghe.
Vĩnh Gia công chúa cầm một chiếc quạt tròn trong tay, vừa nhẹ nhàng lắc quạt gió và có thể ngăn cản tầm nhìn của phụ hoàng bất cứ lúc nào, đôi mắt như hoa đào lặng lẽ đánh giá ngũ quan của Mạnh Chiêu.
Là một công chúa, Vĩnh Gia công chúa đã gặp rất nhiều mỹ nhân và rất nhiều mỹ nam tử, nhưng những mỹ nam tử đó đều là loại chỉ nhìn thoáng qua đã khiến người ta kinh ngạc, chẳng hạn như phụ hoàng tôn quý ung dung, như Cậu thẳng thắn uy nghiêm, như tam ca Đoan Vương sáng như viên ngọc đẹp, như tứ ca Ninh Vương rực rỡ lóa mắt, không ai có thể bỏ qua.
Chỉ có Mạnh Chiêu, thoạt nhìn không có gì nổi bật, nghiêm túc quan sát mới phát hiện ngũ quan của hắn tinh xảo tuấn tú, nhưng khí độ quá hướng nội, tựa hồ chính hắn muốn che giấu, không muốn bị nhiều người chú ý.
Sự tương phản giữa khí độ và ngoại hình khiến Vĩnh Gia công chúa nhớ mãi không quên, giống như phát hiện một vị trích tiên, hắn càng muốn che giấu càng muốn giả vờ là người phàm tục bình thường, nàng càng muốn ngắm vẻ đẹp như tiên của hắn, càng phải vạch trần sự ngụy trang của hắn.
Thời gian giảng sách mỗi ngày là nửa canh giờ, nếu đế vương có nghi ngờ, quan viên hàn lâm giảng sách phải trả lời, nếu câu trả lời hay thì đế vương đương nhiên cảm kích, nếu câu trả lời không tốt sẽ mất tư cách diện thánh lần nữa.
Tuyên Hoà đế nghe hồi lâu, cuối cùng mở mắt, ngồi thẳng dậy bắt đầu hỏi.
Quân thần đang biện luận, Vĩnh Gia công chúa có vẻ mất kiên nhẫn, đột nhiên nói với Tuyên Hoà đế: “Phụ hoàng, nữ nhi cáo lui trước.”
Tuyên Hoà đế mỉm cười, gật đầu.
Vĩnh Gia công chúa đi ra, sau khi ra khỏi Ngự Thư Phòng, nàng không vội vàng rời đi mà đứng ở trước điện nhìn ra xa, hôm nay bầu trời xanh thẳm, quả thật rất đẹp mắt.
Nàng bấm đốt ngón tay tính thời gian, trong vòng mười lăm phút, Mạnh Chiêu đi ra.
Nghe tiếng bước chân, Vĩnh Gia công chúa quay lại, cười nói với Mạnh Chiêu: “Mạnh đại nhân, vừa rồi ta cũng có một thắc mắc, không biết có thể phiền ngài giảng cho ta?”
Bầu trời trong xanh, cung điện nguy nga, đại thần văn võ không dám tùy tiện nói chuyện ồn ào, đùa giỡn trong hoàng thành, công chúa dường như đặt mình trong hậu viện của một gia đình bình thường, mỉm cười ngây thơ ranh mãnh và chói mắt.
Mạnh Chiêu chỉ liếc mắt rồi cúi đầu, cung kính nói: “Thỉnh công chúa hãy nói.”
Vĩnh Gia công chúa nói: “Bất cứ lúc nào cũng có đại thần tới đây, ta đi với ngài đến Hàn Lâm Viện, sẵn dịp ta muốn đến Hàn Lâm Viện mượn sách, trên đường ngài giảng cho ta.”
Mạnh Chiêu cảm thấy không ổn, nhìn làn váy có thêu hoa của công chúa và nói: “Hàn Lâm Viện cách xa Ngự Thư Phòng, công chúa muốn xem sách gì thì hạ quan tìm được sẽ nhờ cung nhân đưa cho công chúa, công chúa về hậu cung trước đi.”
Vĩnh Gia công chúa cười nói: “Ta không biết muốn đọc cuốn nào, cho nên mới đích thân đi lựa, đi thôi, chỉ một đoạn đường, ta không ngại mệt.”
Mạnh Chiêu không thể từ chối, liếc nhìn Ngự Thư Phòng phía sau, hy vọng sau khi Hoàng Thượng biết việc này sẽ không trách tội hắn.
Trên đường đi, Vĩnh Gia công chúa hỏi Mạnh Chiêu rất nhiều điều, Mạnh Chiêu trả lời từng câu, tới Hàn Lâm Viện, hắn xin công chúa miễn đề nghị mời hắn cùng nhau chọn sách, trở lại vị trí của mình để tiếp tục làm việc.
Vĩnh Gia công chúa chu miệng, chọn ngẫu nhiên hai quyển sách rồi trở về hậu cung.
“Hoàng Thượng, công chúa đã trở về.”
Trong Ngự Thư Phòng, Lưu công công thấp giọng bẩm báo.
Tuyên Hoà đế ừ, dặn dò: “Thông báo với Hàn Lâm Viện, không cần để Mạnh biên tu đến đây.”
Lưu công công cung kính nhận lệnh. Sau khi bước ra khẽ thở dài, hắn luôn đi theo Hoàng Thượng, coi như hắn nhìn tiểu công chúa lớn lên, công chúa lá ngọc cành vàng, không thích ai lại nhất định thích một người con nuôi không biết cha mẹ ruột của mình là ai, cho dù hắn có tài hơn người và đẹp như Phan An, làm sao lọt vào mắt đế vương được?
—
Có rất nhiều quan viên trong Hàn Lâm Viện, Mạnh Chiêu chỉ có thể luân phiên giảng sách mỗi tháng một lần, nhưng đại nhân phụ trách sắp xếp công việc của Hàn Lâm Viện nhận được khẩu dụ của đế vương, thầm giật mình, lập tức gọi Mạnh Chiêu đến, hỏi hắn hôm nay phạm lỗi gì đã xúc phạm Hoàng Thượng.
Hàng mi dài của Mạnh Chiêu khẽ run, lắc đầu nói không biết.
Quan trên vô cùng tiếc cho hắn, Mạnh Chiêu có tài, lại có quan hệ họ hàng với Quý Phi nương nương, hắn tưởng rằng Mạnh Chiêu có tương lai đầy hứa hẹn, không ngờ mới vào Hàn Lâm Viện đã bị Tuyên Hoà đế ghét bỏ.
“Thôi, về sau ngươi ở Hàn Lâm Viện yên tâm viết sách.” Làm biên tu, tuy rằng không thể thăng quan nhưng cũng nhàn nhã, đợi mười mấy hai mươi năm, tân đế lên ngôi, lúc đó Mạnh Chiêu chỉ mới ngoài 40, không phải hoàn toàn tuyệt vọng, quan trên thương hại.
Mạnh Chiêu hiểu rõ thân phận của công chúa và thân phận của hắn, không dám mơ ước.
Mạnh Chiêu không nói chuyện trong cung cho cha mẹ trong nhà, coi như chưa có gì xảy ra.
Vĩnh Gia công chúa hy vọng tháng sau lại được nghe Mạnh Chiêu giảng sách, thời điểm đến xem hắn giảng sách, A Kiều-người hoàn toàn không biết gì cả-đã tìm được một cô nương tốt cho Mạnh Chiêu.
Trên thực tế, sau khi cả nhà về lại kinh thành, luôn có người tới nhà cầu hôn, hơn nữa Mạnh Chiêu đứng đầu trường học, Giải Nguyên, Thám Hoa lang, thân phận của người cầu hôn cũng càng ngày càng cao. Xét đến cùng, một Thám Hoa lang trẻ tuổi, ngoại hình tuấn tú, dù là con cháu nhà nghèo cũng có quan lớn đánh giá cao, huống chi Mạnh Chiêu còn có một dưỡng phụ là Đại Lý Tự Khanh chính tam phẩm, một cô mẫu là Quý Phi nương nương trong cung, nghe nói Đoan Vương điện hạ cũng rất coi trọng tài năng của Mạnh Chiêu.
A Kiều chọn tới chọn lui, chọn được một cô nương của gia đình ngự sử làm ở Đô Sát Viện. Vị ngự sử này họ Lý, là con cháu nhà nghèo giống Triệu Yến Bình, toàn dựa vào năng lực của bản thân và sự công bằng, chính trực, thanh liêm để đi lên và được đế vương đánh giá cao. Lý ngự sử hơn bốn mươi tuổi, có hai con trai và một con gái, hai con trai đều là tiến sĩ, làm quan bên ngoài, con gái năm nay mười lăm tuổi, dáng vẻ thanh tú, tính tình dịu dàng, không phải là người tham hư danh.
A Kiều làm quen với Lý phu nhân trước, nàng thấy hài lòng, sau khi bàn bạc với Triệu Yến Bình mới hỏi ý của nhi tử.
“Nếu con cảm thấy được, nương sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau.”
Mạnh Chiêu cười nói: “Phiền mẫu thân lo lắng, nhi tử sẽ nghe theo người.”
A Kiều hẹn với Lý phu nhân gặp nhau vào cuối tháng 5, hôm ấy Triệu Yến Bình đưa Mạnh Chiêu đến Lý phủ làm khách.
Mạnh Chiêu đồng ý.
—
Mùa hè nhiều mưa, nói đến là đến, buổi sáng trời còn trong xanh, một lúc sau có thể mưa to.
Hoàng hôn hôm đó, Mạnh Chiêu bước ra khỏi Hàn Lâm Viện, phát hiện trời đang mưa.
Hắn không mang theo dù.
Đang tìm một vị đồng liêu để đi chung, một giọng nói ngọt ngào quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng: “Đại biểu ca.”
Mạnh Chiêu căng thẳng trong lòng, đồng liêu nháy mắt với hắn, mỉm cười tránh ra.
Mạnh Chiêu quay lại, nhìn thấy Vĩnh Gia công chúa. Cung nữ đang che dù cho nàng, nàng đang đứng dưới dù trong bộ váy màu đỏ, tay cầm một cái dù.
“Đại biểu ca, mưa tới đột ngột, mẫu phi lo lắng huynh và Cậu không mang theo dù, kêu ta tới đưa.” Vĩnh Gia công chúa cười nói, bởi vì là việc riêng tư, nàng xưng hô theo kiểu họ hàng.
Mạnh Chiêu không dám nhìn công chúa điện hạ, cúi người cảm tạ: “Đa tạ ý tốt của nương nương, mưa cũng không lớn, hạ quan không cần che dù.”
Nói xong, Mạnh Chiêu xoay người lao vào mưa, hắn không chạy, không thất lễ, nhưng bước chân vội vã như tránh rắn rết.
Vĩnh Gia công chúa sững sờ, nhìn thân hình mảnh khảnh thon dài bị nước mưa làm ướt nhẹp, thà ướt sũng cũng không chịu nhận dù.
“Công chúa đừng nhìn, chúng ta đến Đại Lý Tự đi.” Tiểu cung nữ nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Vĩnh Gia công chúa cười khổ, đi đến Đại Lý Tự với tâm trạng sa sút để đưa dù cho Cậu.
Đã biết Mạnh Chiêu không thích nàng, nàng cần gì cướp việc của tiểu thái giám?
Vĩnh Gia công chúa uất ức, nhưng không thể hỏi Cậu vì sao Mạnh Chiêu đối xử với nàng như vậy, cố gắng giấu lòng, khuôn mặt nhỏ càng khổ sở.
Triệu Yến Bình lo lắng hỏi: “Công chúa có chuyện gì vậy?”
Vĩnh Gia công chúa không muốn nói, nhắc Cậu đi chậm rãi, nàng dẫn cung nữ rời đi.
Triệu Yến Bình nhìn rõ lòng người nhưng không có chút manh mối nào, hắn không đoán được những rung động đầu đời của thiếu nữ.
Cầm dù do cháu gái đưa tới, Triệu Yến Bình đi ra hoàng thành, A Kiều phái Quách Hưng tới đón hắn và Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu đã ngồi trong xe, cả người ướt đẫm.
“Sao không đi ra chung với đồng liêu?” Triệu Yến Bình nhíu mày hỏi, đây không phải lần đầu tiên trời mưa sau khi nhi tử trở thành quan viên, hắn nên biết trong nhà sẽ phái xe ngựa tới đón.
Mạnh Chiêu cười nói: “Con quên.”
Tóc thiếu niên lang vẫn còn nhỏ nước, Triệu Yến Bình lắc đầu, lấy khăn cho nhi tử lau mặt.
__________________________________________________
Sơ Cẩm gả vào Lý Quốc Công phủ giống như nhà mẹ ruột thứ hai, Lư thái công coi nàng như chắt ruột, Mai thị yêu thương nàng như nữ nhi. Tân nương tử khác rất căng thẳng khi kính trà, Sơ Cẩm chỉ hơi xấu hổ, không cần làm quen và thích nghi. Lư Tuấn càng gắn bó với nàng, vừa tan việc trở về là đến với nàng, Mai thị không cần lo lắng nhi tử đi ra ngoài gây chuyện.
Phu thê mới cưới ngọt ngào như mật, Mai thị thấy cũng hâm mộ, nhớ tới thời điểm vừa thành hôn trước đây của nàng và trượng phu cũng là như thế.
A Kiều chẳng chút lo lắng cho cuộc sống của Sơ Cẩm ở Lý Quốc công phủ, lo liệu hôn sự đã đủ vất vả, sau hai ngày nghỉ ngơi, nhân dịp được nghỉ lễ Đoan Ngọ, A Kiều gọi Mạnh Chiêu đến, tươi cười hỏi trưởng tử thích kiểu cô nương thế nào: “Sơ Cẩm đã gả rồi, hiện giờ con cũng không còn nhỏ nữa, lại có chức quan, nương nên thu xếp cho con.”
Thành gia lập nghiệp là chuyện đương nhiên, Mạnh Chiêu suy nghĩ cẩn thận một lúc: “Nhi tử không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng cô nương đó bằng lòng gả cho con chứ không phải tham cửa nhà chúng ta hoặc lễ hỏi, hoặc là bị cha mẹ ép gả, nhi tử không muốn bất cứ ai uất ức.”
Một yêu cầu vô cùng đơn giản, xét đến cùng là vì hắn lo lắng sẽ bị người ta nhìn thấy thân phận con nuôi của Triệu gia của hắn.
A Kiều đau lòng, cũng nổi giận: “Cái gì uất ức người khác? Ngoại hình của con chính trực, là Thám Hoa lang được Hoàng Thượng khâm điểm, nhiều văn nhân thi vài thập niên cũng không đậu tiến sĩ, con chưa tới nhược quán đã là quan thất phẩm của Hàn Lâm Viện. Cha con ở tuổi của con còn đang làm bộ khoái ở một huyện thành nho nhỏ, cô nương nhà nào gả được cho con là có phước, uất ức cái gì?”
Mạnh Chiêu cười ấm áp: “Nếu thê tử tương lai của con cũng suy nghĩ như mẫu thân, đó là may mắn ba đời của con, là duyên vợ chồng.”
A Kiều hừ: “Con cứ chờ xem, nương chắc chắn sẽ tìm được duyên này cho con!”
Mạnh Chiêu tin tưởng mẫu thân.
A Kiều bắt đầu tìm kiếm thê tử thích hợp cho trưởng tử, Mạnh Chiêu tập trung làm việc ở Hàn Lâm Viện.
Chức quan hiện tại của Mạnh Chiêu là biên tu của Hàn Lâm Viện, nhiệm vụ chủ yếu phải làm mỗi tháng là luân phiên giảng sách cho Tuyên Hoà đế, luân phiên phụng dưỡng Tuyên Hoà đế để ghi chép lời nói và việc làm trong một ngày của đế vương, soạn thảo chiếu thư. Những lúc không luân phiên làm hai việc này, Mạnh Chiêu ở Hàn Lâm Viện biên soạn, kiểm tra, sửa lại quốc sử của tiền triều, mỗi ngày rất phong phú.
Hôm nay đến ngày hắn giảng sách cho Tuyên Hoà đế, đi vào Ngự Thư Phòng, phát hiện Vĩnh Gia công chúa cũng có mặt, ngồi bên cạnh Tuyên Hoà đế làm nũng, nói rằng cũng muốn nghe.
Tuyên Hoà đế mỉm cười đồng ý.
Tuy nhiên Vĩnh Gia công chúa có ở đây hay không cũng không có gì khác biệt, Mạnh Chiêu mở cuốn sách đã được chuẩn bị, vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói rõ ràng vang lên.
Tuyên Hoà đế mới phê duyệt xong một loạt tấu chương, đôi mắt mệt mỏi, dựa vào trường kỷ sát cửa sổ, nhắm mắt lắng nghe.
Vĩnh Gia công chúa cầm một chiếc quạt tròn trong tay, vừa nhẹ nhàng lắc quạt gió và có thể ngăn cản tầm nhìn của phụ hoàng bất cứ lúc nào, đôi mắt như hoa đào lặng lẽ đánh giá ngũ quan của Mạnh Chiêu.
Là một công chúa, Vĩnh Gia công chúa đã gặp rất nhiều mỹ nhân và rất nhiều mỹ nam tử, nhưng những mỹ nam tử đó đều là loại chỉ nhìn thoáng qua đã khiến người ta kinh ngạc, chẳng hạn như phụ hoàng tôn quý ung dung, như Cậu thẳng thắn uy nghiêm, như tam ca Đoan Vương sáng như viên ngọc đẹp, như tứ ca Ninh Vương rực rỡ lóa mắt, không ai có thể bỏ qua.
Chỉ có Mạnh Chiêu, thoạt nhìn không có gì nổi bật, nghiêm túc quan sát mới phát hiện ngũ quan của hắn tinh xảo tuấn tú, nhưng khí độ quá hướng nội, tựa hồ chính hắn muốn che giấu, không muốn bị nhiều người chú ý.
Sự tương phản giữa khí độ và ngoại hình khiến Vĩnh Gia công chúa nhớ mãi không quên, giống như phát hiện một vị trích tiên, hắn càng muốn che giấu càng muốn giả vờ là người phàm tục bình thường, nàng càng muốn ngắm vẻ đẹp như tiên của hắn, càng phải vạch trần sự ngụy trang của hắn.
Thời gian giảng sách mỗi ngày là nửa canh giờ, nếu đế vương có nghi ngờ, quan viên hàn lâm giảng sách phải trả lời, nếu câu trả lời hay thì đế vương đương nhiên cảm kích, nếu câu trả lời không tốt sẽ mất tư cách diện thánh lần nữa.
Tuyên Hoà đế nghe hồi lâu, cuối cùng mở mắt, ngồi thẳng dậy bắt đầu hỏi.
Quân thần đang biện luận, Vĩnh Gia công chúa có vẻ mất kiên nhẫn, đột nhiên nói với Tuyên Hoà đế: “Phụ hoàng, nữ nhi cáo lui trước.”
Tuyên Hoà đế mỉm cười, gật đầu.
Vĩnh Gia công chúa đi ra, sau khi ra khỏi Ngự Thư Phòng, nàng không vội vàng rời đi mà đứng ở trước điện nhìn ra xa, hôm nay bầu trời xanh thẳm, quả thật rất đẹp mắt.
Nàng bấm đốt ngón tay tính thời gian, trong vòng mười lăm phút, Mạnh Chiêu đi ra.
Nghe tiếng bước chân, Vĩnh Gia công chúa quay lại, cười nói với Mạnh Chiêu: “Mạnh đại nhân, vừa rồi ta cũng có một thắc mắc, không biết có thể phiền ngài giảng cho ta?”
Bầu trời trong xanh, cung điện nguy nga, đại thần văn võ không dám tùy tiện nói chuyện ồn ào, đùa giỡn trong hoàng thành, công chúa dường như đặt mình trong hậu viện của một gia đình bình thường, mỉm cười ngây thơ ranh mãnh và chói mắt.
Mạnh Chiêu chỉ liếc mắt rồi cúi đầu, cung kính nói: “Thỉnh công chúa hãy nói.”
Vĩnh Gia công chúa nói: “Bất cứ lúc nào cũng có đại thần tới đây, ta đi với ngài đến Hàn Lâm Viện, sẵn dịp ta muốn đến Hàn Lâm Viện mượn sách, trên đường ngài giảng cho ta.”
Mạnh Chiêu cảm thấy không ổn, nhìn làn váy có thêu hoa của công chúa và nói: “Hàn Lâm Viện cách xa Ngự Thư Phòng, công chúa muốn xem sách gì thì hạ quan tìm được sẽ nhờ cung nhân đưa cho công chúa, công chúa về hậu cung trước đi.”
Vĩnh Gia công chúa cười nói: “Ta không biết muốn đọc cuốn nào, cho nên mới đích thân đi lựa, đi thôi, chỉ một đoạn đường, ta không ngại mệt.”
Mạnh Chiêu không thể từ chối, liếc nhìn Ngự Thư Phòng phía sau, hy vọng sau khi Hoàng Thượng biết việc này sẽ không trách tội hắn.
Trên đường đi, Vĩnh Gia công chúa hỏi Mạnh Chiêu rất nhiều điều, Mạnh Chiêu trả lời từng câu, tới Hàn Lâm Viện, hắn xin công chúa miễn đề nghị mời hắn cùng nhau chọn sách, trở lại vị trí của mình để tiếp tục làm việc.
Vĩnh Gia công chúa chu miệng, chọn ngẫu nhiên hai quyển sách rồi trở về hậu cung.
“Hoàng Thượng, công chúa đã trở về.”
Trong Ngự Thư Phòng, Lưu công công thấp giọng bẩm báo.
Tuyên Hoà đế ừ, dặn dò: “Thông báo với Hàn Lâm Viện, không cần để Mạnh biên tu đến đây.”
Lưu công công cung kính nhận lệnh. Sau khi bước ra khẽ thở dài, hắn luôn đi theo Hoàng Thượng, coi như hắn nhìn tiểu công chúa lớn lên, công chúa lá ngọc cành vàng, không thích ai lại nhất định thích một người con nuôi không biết cha mẹ ruột của mình là ai, cho dù hắn có tài hơn người và đẹp như Phan An, làm sao lọt vào mắt đế vương được?
—
Có rất nhiều quan viên trong Hàn Lâm Viện, Mạnh Chiêu chỉ có thể luân phiên giảng sách mỗi tháng một lần, nhưng đại nhân phụ trách sắp xếp công việc của Hàn Lâm Viện nhận được khẩu dụ của đế vương, thầm giật mình, lập tức gọi Mạnh Chiêu đến, hỏi hắn hôm nay phạm lỗi gì đã xúc phạm Hoàng Thượng.
Hàng mi dài của Mạnh Chiêu khẽ run, lắc đầu nói không biết.
Quan trên vô cùng tiếc cho hắn, Mạnh Chiêu có tài, lại có quan hệ họ hàng với Quý Phi nương nương, hắn tưởng rằng Mạnh Chiêu có tương lai đầy hứa hẹn, không ngờ mới vào Hàn Lâm Viện đã bị Tuyên Hoà đế ghét bỏ.
“Thôi, về sau ngươi ở Hàn Lâm Viện yên tâm viết sách.” Làm biên tu, tuy rằng không thể thăng quan nhưng cũng nhàn nhã, đợi mười mấy hai mươi năm, tân đế lên ngôi, lúc đó Mạnh Chiêu chỉ mới ngoài 40, không phải hoàn toàn tuyệt vọng, quan trên thương hại.
Mạnh Chiêu hiểu rõ thân phận của công chúa và thân phận của hắn, không dám mơ ước.
Mạnh Chiêu không nói chuyện trong cung cho cha mẹ trong nhà, coi như chưa có gì xảy ra.
Vĩnh Gia công chúa hy vọng tháng sau lại được nghe Mạnh Chiêu giảng sách, thời điểm đến xem hắn giảng sách, A Kiều-người hoàn toàn không biết gì cả-đã tìm được một cô nương tốt cho Mạnh Chiêu.
Trên thực tế, sau khi cả nhà về lại kinh thành, luôn có người tới nhà cầu hôn, hơn nữa Mạnh Chiêu đứng đầu trường học, Giải Nguyên, Thám Hoa lang, thân phận của người cầu hôn cũng càng ngày càng cao. Xét đến cùng, một Thám Hoa lang trẻ tuổi, ngoại hình tuấn tú, dù là con cháu nhà nghèo cũng có quan lớn đánh giá cao, huống chi Mạnh Chiêu còn có một dưỡng phụ là Đại Lý Tự Khanh chính tam phẩm, một cô mẫu là Quý Phi nương nương trong cung, nghe nói Đoan Vương điện hạ cũng rất coi trọng tài năng của Mạnh Chiêu.
A Kiều chọn tới chọn lui, chọn được một cô nương của gia đình ngự sử làm ở Đô Sát Viện. Vị ngự sử này họ Lý, là con cháu nhà nghèo giống Triệu Yến Bình, toàn dựa vào năng lực của bản thân và sự công bằng, chính trực, thanh liêm để đi lên và được đế vương đánh giá cao. Lý ngự sử hơn bốn mươi tuổi, có hai con trai và một con gái, hai con trai đều là tiến sĩ, làm quan bên ngoài, con gái năm nay mười lăm tuổi, dáng vẻ thanh tú, tính tình dịu dàng, không phải là người tham hư danh.
A Kiều làm quen với Lý phu nhân trước, nàng thấy hài lòng, sau khi bàn bạc với Triệu Yến Bình mới hỏi ý của nhi tử.
“Nếu con cảm thấy được, nương sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau.”
Mạnh Chiêu cười nói: “Phiền mẫu thân lo lắng, nhi tử sẽ nghe theo người.”
A Kiều hẹn với Lý phu nhân gặp nhau vào cuối tháng 5, hôm ấy Triệu Yến Bình đưa Mạnh Chiêu đến Lý phủ làm khách.
Mạnh Chiêu đồng ý.
—
Mùa hè nhiều mưa, nói đến là đến, buổi sáng trời còn trong xanh, một lúc sau có thể mưa to.
Hoàng hôn hôm đó, Mạnh Chiêu bước ra khỏi Hàn Lâm Viện, phát hiện trời đang mưa.
Hắn không mang theo dù.
Đang tìm một vị đồng liêu để đi chung, một giọng nói ngọt ngào quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng: “Đại biểu ca.”
Mạnh Chiêu căng thẳng trong lòng, đồng liêu nháy mắt với hắn, mỉm cười tránh ra.
Mạnh Chiêu quay lại, nhìn thấy Vĩnh Gia công chúa. Cung nữ đang che dù cho nàng, nàng đang đứng dưới dù trong bộ váy màu đỏ, tay cầm một cái dù.
“Đại biểu ca, mưa tới đột ngột, mẫu phi lo lắng huynh và Cậu không mang theo dù, kêu ta tới đưa.” Vĩnh Gia công chúa cười nói, bởi vì là việc riêng tư, nàng xưng hô theo kiểu họ hàng.
Mạnh Chiêu không dám nhìn công chúa điện hạ, cúi người cảm tạ: “Đa tạ ý tốt của nương nương, mưa cũng không lớn, hạ quan không cần che dù.”
Nói xong, Mạnh Chiêu xoay người lao vào mưa, hắn không chạy, không thất lễ, nhưng bước chân vội vã như tránh rắn rết.
Vĩnh Gia công chúa sững sờ, nhìn thân hình mảnh khảnh thon dài bị nước mưa làm ướt nhẹp, thà ướt sũng cũng không chịu nhận dù.
“Công chúa đừng nhìn, chúng ta đến Đại Lý Tự đi.” Tiểu cung nữ nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Vĩnh Gia công chúa cười khổ, đi đến Đại Lý Tự với tâm trạng sa sút để đưa dù cho Cậu.
Đã biết Mạnh Chiêu không thích nàng, nàng cần gì cướp việc của tiểu thái giám?
Vĩnh Gia công chúa uất ức, nhưng không thể hỏi Cậu vì sao Mạnh Chiêu đối xử với nàng như vậy, cố gắng giấu lòng, khuôn mặt nhỏ càng khổ sở.
Triệu Yến Bình lo lắng hỏi: “Công chúa có chuyện gì vậy?”
Vĩnh Gia công chúa không muốn nói, nhắc Cậu đi chậm rãi, nàng dẫn cung nữ rời đi.
Triệu Yến Bình nhìn rõ lòng người nhưng không có chút manh mối nào, hắn không đoán được những rung động đầu đời của thiếu nữ.
Cầm dù do cháu gái đưa tới, Triệu Yến Bình đi ra hoàng thành, A Kiều phái Quách Hưng tới đón hắn và Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu đã ngồi trong xe, cả người ướt đẫm.
“Sao không đi ra chung với đồng liêu?” Triệu Yến Bình nhíu mày hỏi, đây không phải lần đầu tiên trời mưa sau khi nhi tử trở thành quan viên, hắn nên biết trong nhà sẽ phái xe ngựa tới đón.
Mạnh Chiêu cười nói: “Con quên.”
Tóc thiếu niên lang vẫn còn nhỏ nước, Triệu Yến Bình lắc đầu, lấy khăn cho nhi tử lau mặt.
__________________________________________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook