Đùng đùng đùng, sau một trận sét đánh đột ngột, trời thế mà lại đổ mưa to, còn chưa đến tháng tư đã mưa to, cũng thật khác thường mà.

Thời gian này đang vào lúc dặm mạ, lúc này dường như tất cả người dân thôn Đồng Tâm đều đang xuống đất làm ruộng, nhìn thấy trời mưa mọi người liền nhanh chân chạy về nhà, về tránh mưa rồi lại ra ngoài làm việc tiếp.

“Chà, năm nay là năm được mùa, lúc này mưa to một trận, hoa màu có thể lớn nhanh, ông trời đúng là nể mặt.

Mấy năm nay khô hạn, người dân đều sợ hạn hán, năm nay nói gì cũng phải là một năm được mùa mới được.” Lão gia tử Lâm gia Lâm Đức Chính đã về đến nhà, trên đường vẫn bị ướt mưa, lúc này đang đứng ở hiên cởi áo ra vắt.

Lão thái thái Ngô thị nhận lấy quần áo ướt trong tay ông rồi lấy cái khăn lau khô cho ông, cười nói: “Lão đầu tử vào ngồi một lúc, mưa to thế này, ông đứng đây làm gì, mưa hắt hết vào hiên rồi.”

Lâm Đức Chính đi lên nhà trên, con trai con dâu đang làm việc dưới rộng rất nhanh cũng đã trở về, Ngô thị sai hai con dâu vào nhà bếp đun nước nóng, đột nhiên dầm mưa, sợ mọi người bị cảm lạnh, uống ít canh gừng mới được.

Con dâu cả Lưu thị sốt ruột nói: “Mẹ, mấy đứa nhỏ về chưa vậy, không phải bảo lên núi nhặt củi à?”

“Còn chưa thấy người đâu, chắc cũng sắp về rồi.” Trong lòng Ngô thị cũng lo, trời mưa to thế này, nhưng mà cũng không có ra ngoài đi tìm.

Lưu thị nén lo lắng trong lòng đi vào bếp, một lúc sau cổng mở, ba tiểu cô nương cõng sọt đi vào: “Bọn con về rồi.”

Lưu thị sau khi nghe thấy động tĩnh thì vui mừng, nhưng lại chỉ thấy mấy đứa con gái của mình: “Sao chỉ có các con về? Tư Dao với Tư Kỳ đâu?”


Mộng San cau mày nói: “Mẹ, Tư Kỳ bọn họ đi đường khác, không có đi cùng bọn con, bây giờ còn chưa về ạ?”

Lưu thị vừa nghe liền sốt ruột: “Mẹ, Tư Dao Tư Kỳ còn chưa về nữa, mưa to thế này, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Ngô thị vội nói: “Lão đại, lão nhị, ra ngoài tìm thử, hai đứa trẻ đừng có ngã ở trên núi.”

Lúc này, Tư Kỳ đang mơ hồ, thấy hoàn cảnh xung quanh lắc lư, cả người cô đau nhức, chính là một loại cảm giác không thể nói rõ, đau đau tê tê, rất khó chịu.

Xung quanh dường như có người đang nói chuyện: “Sắp đến rồi, ở ngay đằng trước, mau đi mời đại phu đến khám thử đi.”

“Mưa to thế này, đại phu nào chịu ra ngoài khám bệnh? Trong thôn chúng ta cũng không có đại phu, hay là về trước rồi nói sau.”

Xung quanh dường như còn có không ít người nói chuyện, hình như còn có người khóc, những giọng nói này Tư Kỳ cảm thấy rất lạ lẫm, hình như đều là người không quen biết.

Trên người cô rất là khó chịu, không lâu sau cô liền mất đi ý thức, hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh gì nữa.

Hai anh em Lâm gia mặc áo tơi vào, đúng lúc sắp ra ngoài tìm người thì thấy Tư Dao từ bên ngoài về, lão đại Lâm Trường Phú vội hô lên: “Mẹ, bọn trẻ về rồi.”

Đi đến phía trước, Tư Dao vội vàng nói: “Đại bá, muội muội vừa bị sét đánh, vẫn luôn không tỉnh lại, phải làm sao a?”

Lâm Trường Phú và Lâm Trường Quý nghe xong liền bị dọa không nhẹ: “Mau mau mau, cõng vào nhà.”

Người cõng Tư Kỳ không phải con nhà Lâm gia, mà là Cố Thiên Khoát-con nhà Cố gia cùng thôn, dọc đường cõng về, lúc này cũng mệt không ít.

Ngô thị thấy cháu gái cả mặt cháy đen, đã hôn mê bất tỉnh, bị dọa đến suýt ngất: “Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, Tư Kỳ yên ổn ra ngoài, sao lại như này a?”

Tư Dao dọc đường đều khóc, lúc này nức nở nói: “Bà nội, vừa nãy sét đánh, muội muội bị đánh trúng.

Bà nội, phải làm sao đây, muội muội có chết không?”

Ngô thị quát: “Không được nói linh tinh, lấy nước rửa mặt cho Tư Kỳ, lão đại mau đi lên trấn trên mời đại phu, nhất định phải để đại phu đến xem thử.”

Chân trước chân sau, hai ca ca của Tư Kỳ là Tử Khang và Tử Tuấn đã về đến, nghe thấy muội muội bị xét đánh, vội vàng qua xem, đau lòng không chịu được.

Ra đến ngoài Cố Thiên Khoát mới nói: “Lâm gia gia, Tư Kỳ vừa bị xét đánh đều là bị người ta hại.

Chính là hai người Tử Long và Tử Kiệt, bọn họ cướp sọt của Tư Kỳ rồi treo lên cây, Tư Kỳ leo lên cây lấy sọt, đúng lúc bị sét đánh.”


Lâm Đức Chính tức không nhẹ: “Hai tên nghịch tử đó đang ở đâu?”

Con dâu nhị phòng Đỗ thị vội nói: “Thiên Khoát, ngươi không được nói bậy, rõ ràng Tử Long với Tử Kiệt đi bắt cá với đám Tử Tuấn, sao có thể đi cướp sọt của Tư Kỳ, chúng nó có thù gì với ngươi mà ngươi vu khống chúng nó.”

Tử Tuấn vội nói: “Nhị nương, Tử Tuấn với Tử Kiệt đúng là đi cùng chúng ta, nhưng tính bọn họ không chịu ở yên, rất nhanh đã tự mình chạy đi chơi.

Chúng ta thật sự không biết bọn họ đã đi đâu, nếu như đúng là họ hại muội muội ta, chuyện này còn chưa xong đâu.”

Đỗ thị tức nghiến răng nghiến lợi, bị Ngô thị lườm một cái liền không dám mở miệng nữa.

Ngô thị nói: “Thiên Khoát, đa tạ ngươi đưa Tư Kỳ nhà chúng ta về, bây giờ mưa nhỏ hơn rồi, ngươi cũng mau về nhà đi, nếu không cha mẹ ngươi cũng lo.”

Cố Thiên Khoát gật đầu, nhìn qua tây sương phòng, cũng không biết tiểu nha đầu đó sao rồi, có tốt lên được không, lần này bị thương không nhẹ đâu, nhìn mà xót.

Đợi người ngoài đi Ngô thị mới lạnh mặt nói: “Tư Dao, con luôn ở cùng Tư Kỳ, con nói xem vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì.”

Tư Dao lúc này cũng đã bình tĩnh lại, thành thật nói: “Chính là giống như Thiên Khoát vừa nói, chúng ta đang nhặt củi, ai biết đám Tử Long Tử Kiệt lên núi bắt chim, nhìn thấy chúng ta liền đi qua gây sự.

Kết quả chọc giận Tư Kỳ, nàng liền cùng bọn họ cãi nhau, cuối cùng bọn họ nhân lúc chúng ta không để ý, treo sọt của Tư Kỳ lên cây, đúng lúc sét đánh, làm muội muội bị đánh rơi xuống dưới.”

Đỗ thị tức đến giậm chân: “Tư Dao, ngươi cũng nói bậy, hai đệ đệ không thân với ngươi, ngươi liền hãm hại bọn họ, ai dạy ngươi vậy?”

Lâm Đức Chính tức giận quát: “Đều im miệng cho ta, có chuyện gì đợi Tư Kỷ tỉnh lại rồi nói sau, lão nhị ra ngoài tìm hai tên nghịch tử đó về cho ta.” Nói xong liền quay người đi lên nhà trên, Ngô thị cũng vào theo.

“Lão gia tử, Tư Kỳ như vậy có thể khỏi được không?”


Lâm Đức Chính thở dài: “Đại phu đến rồi lại nói, nếu như thật sự có mệnh hệ gì, chúng ta thật có lỗi với hai vợ chồng lão tam, đừng có xảy ra chuyện gì a.”

Ngô thị gật đầu: “Ta lại vào xem thử, đứa trẻ này sao lại gặp phải kiếp nạn này cơ chứ?”

Trong nhà bếp, Lưu thị dẫn ba con gái đi đun nước, cũng lo lắng, nếu như Tư Kỳ không còn nữa, hai vợ chồng tam đệ sống thế nào? Bọn họ lại phải giao phó sao đây?

Con gái lớn Mộng San nói: “Mẹ, Tử Long Tử Kiệt quá ngang bướng, trước kia cũng từng hành hạ bọn con, không xảy ra chuyện thì thôi, nhưng lần này gây ra chuyện lớn như thế, ông bà sẽ làm thế nào?”

Lưu thị lắc đầu, nàng cũng không biết, đứa thứ hai Mộng Châu nói: “Đánh bọn họ một trận mới được.”

Đứa thứ ba Mộng Hoàn học theo: “Đánh bọn họ, đánh bọn họ một trận thật mạnh, ai bảo bọn họ bắt nạt người khác.”

Lưu thị vội nói: “Chuyện này ông bà các ngươi tự biết xử lý, các ngươi không được nói linh tinh, đừng đi chọc vào nhị thẩm các ngươi.”

“Vâng, bọn con biết rồi.”

(Hết chương)


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương