Kiều Nhuyễn Tiểu Tức Phụ
-
Chương 4: Dưỡng thương
“Ân công...... Muốn uống nước không?” Tử Hề thử thăm dò hỏi một câu.
“Không cần.” Hắn vừa mới chảy nhiều máu như vậy, giờ phút này đang suy yếu, lười nói chuyện.
“Ân công, ăn cơm không?”
Hắn liếm liếm môi, đột nhiên nhớ tới mấy ngày chưa ăn cơm, bụng cũng hợp với tình hình kêu một tiếng. Trong lòng âm thầm oán trách thực dọa người, ngoài miệng nói:“Ăn.”
“Ân công muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được.”
Xui là hôm nay nhà bếp không làm cơm, Tử Hề mặt nhăn nhó, hỏi tiếp:“Trong nhà có nấm rừng, rau xanh, cà tím, đậu giác, còn có hôm nay đại ca từ trên núi săn được gà rừng cùng thỏ hoang, nhưng làm cái này cần càng nhiều thời gian, ân công rốt cuộc muốn ăn cái gì đây?”
Từ Vĩnh Hàn yên lặng thở dài, nữ nhân này thật là phiền, sao không giống chút nào với bộ dáng siêu phàm thoát tục mà hắn nhìn thấy khi nãy. Không phải ăn một bữa cơm thôi sao, có thể ăn no là được rồi, ở quân doanh hoả đầu quân (lính nấu bếp – anh nuôi) làm cái gì thì ăn cái nấy. Ai! Phiền chết đi được.
“Cái gì cũng được.” Hắn lạnh lùng hét ra một câu.
Tử Hề sửng sốt một chút, bất đắc dĩ mếu máo, đi ra cửa.
Chỉ chốc lát sau, nàng bưng hai món mặn, một chén cơm tiến vào. Một dĩa rau cần luộc, một dĩa trứng gà xào dây mướp.“Ân công nếm thử coi hợp khẩu vị không, nếu không thích, ta làm lại món khác.”
Từ Vĩnh Hàn ghé vào trên giường, xoay cánh tay khởi động thân mình một chút, nhìn thoáng qua hai món mặn đặt ở trước mắt cư nhiên không có thịt, có chút thất vọng. Gắp một đũa rau cần cho vào miệng, cảm giác tươi mát, lại múc lên một miếng trứng gà, mềm mại trơn tru. Nguyên liệu nấu ăn thông thường như vậy, hôm nay ăn lại cảm thấy quá ngon, đây là bữa ăn ngon nhất mà hắn đã ăn trong mấy năm qua. Lập tức hắn ăn hết sạch sành sanh như gió cuốn mây tan.
Thỏa mãn nuốt xuống ngụm cuối cùng, Tử Hề đã săn sóc bưng tới một chén nhỏ canh cà chua trứng gà, hắn uống một hơi cạn sạch. Thoải mái, ăn đồ ăn nóng, trên đầu đổ đầy mồ hôi.
Tử Hề tay trái nhận bát, tay phải đưa qua một cái khăn sạch.
Từ Vĩnh Hàn sửng sốt một chút, không biết ý gì, cầm lấy xoa xoa cái trán rịn mồ hôi, rồi trả lại cho nàng. Tử Hề sửng sốt, vị này thật là cháu trai Định quốc công sao? Sao cơm nước xong rồi cũng không chịu lau miệng?
Nàng nào biết rằng vị nhân huynh này bị gió biên thùy thổi hơn 3 năm, đã sớm đem quy củ quốc công phủ quăng mất từ lâu, ngươi có gặp người lính nào cơm nước xong còn lấy ra một cái khăn bông sạch lau miệng hay không.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là Nhiễm Tử Lâm mang theo lang trung vào trong phòng. Không bao lâu, lang trung đeo hộp thuốc đi ra, Nhiễm Tử Lâm lại đi hiệu thuốc mua thuốc trở về.
Khi Tử Hề bưng chén thuốc đã sắc tiến vào, Từ Vĩnh Hàn đang ngủ. Hắn quá mệt mỏi, vài ngày nay vận hết sức lực chạy trốn, lại mất máu quá nhiều, thật vất vả mới được ăn cơm no, nằm lên đệm mềm mại, tự nhiên say sưa đi vào giấc ngủ.
Thuốc lạnh sẽ không tốt lắm, Tử Hề nhẹ nhàng lay tỉnh hắn:“Ân công, tỉnh lại uống thuốc đi.”
Hắn đang ngủ bỗng mở mắt ra, thầm mắng mình sao độ cảnh giác thấp như vậy, sao ngủ như đã chết. Bưng lên chén thuốc uống một hơi cạn sạch, y như động tác uống canh trứng gà.
“Ân công có khỏe không?” Nhiễm Tử Lâm đang bận việc chăm sóc gia gia bên kia, lại chạy đến bên này nhìn xem thế nào.
Từ Vĩnh Hàn quay về phía hắn gật đầu, nhìn hắn trong chốc lát, nói:“Các người đừng luôn kêu ta là ân công, theo lý các người đã cứu ta, ta nên gọi các người một tiếng ân công mới đúng. Ta có một chuyện trọng yếu, cần huynh đi làm, không biết huynh có sợ không.”
Nhiễm Tử Lâm cất cao giọng nói:“Nam tử hán đại trượng phu, đầu rớt máu chảy, bị tám cái sẹo lớn, cũng không có gì đáng sợ.”
“Tốt, huynh lấy giấy bút đến, ta viết một phong thư, trời vừa sáng huynh đến doanh trại ở vùng ven Đông hải, nhất định phải tự tay giao cho Triệu lão tướng quân, có làm được không?” Từ Vĩnh Hàn trầm mặt, còn thật sự nhìn hắn.
Nhiễm Tử Lâm trịnh trọng gật đầu:“Yên tâm, ta nhất định làm được, thư còn người còn, thư mất người mất.”
Tử Hề ở một bên nghe được kinh hãi sợ, đại ca đi lần này chỉ sợ có nguy hiểm, không khỏi hỏi:“Đại ca, huynh thật sự muốn đi a? Vạn nhất......”
Từ Vĩnh Hàn không kiên nhẫn mắng nàng một câu:“Nam nhân nói chuyện, nữ nhân xía miệng vào làm gì, đi lấy giấy bút đến đây.”
Tử Hề lông mi mấp máy, ủy khuất liếc hắn một cái, chạy đến trên án thư lấy giấy bút, lại cẩn thận tìm một mảnh giấy bìa cứng cáp cho hắn làm điểm tựa.
Hắn ghé vào trên giường, múa bút thành văn, rất nhanh viết xong một trang giấy, Tử Hề xem nghiên mực không còn nhiều mực lắm, liền ngồi xổm bên giường, cúi đầu mài mực.
“Tốt lắm, bỏ vào phong thư đi.” Hắn viết hai trang giấy, đưa cho Tử Hề. Tử Hề thấy vết mực chưa khô, chu miệng nhẹ nhàng ôn nhu thổi thổi, đem nét mực thổi khô rồi xếp vào phong thư.
Nhiễm Tử Lâm ôm quyền nói:“Ta đi ngay lập tức, tướng quân yên tâm.”
“Không được, hiện tại đi lại sẽ phát ra động tĩnh quá lớn, dễ dàng lộ tung tích cho người theo dõi, trời sáng hẳn đi.” Từ Vĩnh Hàn âm trầm nói.
Nửa đêm sau, Nhiễm Tử Lâm cùng gia gia bàn luận tình hình, trở về phòng thu thập một ít này nọ, trời cũng sắp sáng, lên ngựa xuất phát.
Mặc Kỳ Kiêu dưới ánh nắng Mặt Trời trung đi vào cửa Nhiễm gia, bị người gác cổng lão Chung báo cho biết bằng hữu Nhiễm Tử Lâm trong nhà có việc, tối hôm qua đã đến nhờ hắn đi hỗ trợ, hơn nửa tháng mới quay trở về.
Hơn nửa tháng không thấy được A Thiến, trong lòng hắn nhất thời đau buồn, nội tạng cùng nhau khó chịu. Chỉ dám đem chim trĩ nướng để lại, không dám nói là cho A Thiến, dặn dò người gác cổng nói đây là hiếu kính Nhiễm gia nhị lão, mới lưu luyến không rời, cẩn thận đi về từng bước.
Nhiễm lão gia tử phân công mấy đứa nhỏ, Tử Thiến phụ trách chăm sóc tổ phụ, Tử Hề phụ trách chăm sóc ân công, Tử Phái ở trong thư phòng đọc sách, hai bà tử làm công ban ngày, làm việc nặng như cũ, để tránh phát sinh hoài nghi. Nhưng trừ bỏ Tử Hề, ai cũng không cho đến tây sương phòng.
“Quả nhiên là ngự trù thực hiện.” Lão gia tử thưởng thức món chim trĩ nướng, rất có tư vị.
Lão thái thái thăm dò liếc mắt nhìn hai cháu gái đang bận rộn trong nội viện, do dự hỏi:“Ông thật sự tính an bài như vậy cho hai cháu gái?”
Lão gia tử vẻ mặt đắc ý:“Trời cũng giúp ta, trên tường rớt xuống một Từ tướng quân. Hai quý nhân này, chỉ cần có một người thành đông sàng rể cưng, sẽ không sợ Nhiễm gia chúng ta không có ngày phục hưng.”
Lão thái thái không nghĩ như vậy, nàng lo lắng cho cháu gái bị người ức hiếp,“Ông không ngẫm lại, vạn nhất một người cũng không thành, còn làm hại hai hài tử, làm sao bây giờ?”
“Muốn cầu phú quý phải chịu ít nguy hiểm, cho dù có phiêu lưu, nếu thắng sẽ mang lại lợi ích to lớn.” Trên mặt lão gia tử hiện lên một tia tàn nhẫn.
Lão thái thái thở dài:“Ông thật sự không tính nói với hai hài tử sao? Nhà chúng ta thân phận chỉ sợ làm người ta chướng mắt, nay thì đừng nói nữa, căn bản là trèo cao sẽ không dậy nổi, hai tiểu hài tử hiếu thuận lại có hiểu biết, ta luyến tiếc gả các nàng cho người ta làm thiếp.”
“Nói cái gì? Cô nương quan trọng nhất là đơn thuần đáng yêu, đại kế phục hưng của ta không cần chúng nó biết. Bà không hiểu, mấy năm nay ta đã nghiên cứu thấu đáo thế đạo lòng người, mối tình đầu của thiếu niên là thứ duy nhất dám không để ý quy củ lễ pháp, ở trong lòng bọn họ, cô nương trong tim họ quan trọng hơn môn đăng hộ đối. Cháu gái của ta sẽ không làm thiếp, hừ!”
Tử Hề hôm nay làm món chim trĩ hầm nấm, rau trộn, canh táo đỏ ngân nhĩ, cơm lá sen bí đỏ, đang híp mắt ngủ gật Từ Vĩnh Hàn ngửi được mùi đồ ăn, nhất thời hai tròng mắt sáng ngời.
Gió cuốn mây tan.
Tử Hề ở một bên xem trong lòng nghi vấn, ăn nhanh như vậy không sợ ế à. Dường như mấy ngày chưa được ăn cơm, tuyệt không chú ý lễ nghi.
Mấy đĩa trống không, Tử Hề vừa dọn vừa nói:“Tướng quân ăn no chưa? Nếu không đủ, ta đi lấy thêm.”
Hắn rất phối hợp ợ lớn tiếng một cái, cũng không cảm thấy ngượng ngùng, chỉ nói một chữ:“Đủ.”
Tử Hề không thể không hoài nghi đây thật là cháu trai Định quốc công sao?
Hắn cứ ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, liên tục qua ba ngày, mỏi mệt mới giảm bớt lại chút.
Buổi tối, hai thô sử bà tử đi rồi, Tử Hề cầm băng gạc, rượu thuốc, kim sang thuốc rối rắm đi đến bên giường:“Từ tướng quân, đại ca nói, ba ngày sau ta phải đổi thuốc cho người.”
Từ Vĩnh Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tay nhỏ bé có chút tái nhợt, nhíu mày:“Nhà các người không có nam nhân khác à?” Nữ nhân thôi, nấu cơm còn có thể, loại sự tình đổi thuốc này, nàng thật có thể làm được?
“Gia gia cũng bị thương, đệ đệ quá nhỏ, người gác cổng Chung thúc không biết việc này, gia gia sợ hắn để lộ thông tin......”
“Được rồi, ngươi đổi đi.” Nữ nhân này nói chuyện nhỏ như tiếng muỗi kêu, làm hắn thật phiền lòng.
Tử Hề kiên trì ngồi vào bên giường, tay trái run run nắm lấy góc chăn, vừa mới kéo ra một chút liền nhìn thấy da thịt trần màu đồng của hắn. Nàng theo bản năng nhắm mắt, cắn môi.
“Ngươi làm cái gì đấy?” Từ Vĩnh Hàn không còn kiên nhẫn.
“Không...... Không làm cái gì.” Tử Hề nhỏ giọng đáp.
Nàng hung hăng, khẽ cắn môi, một phen kéo chăn ra, từ ở bên hông, lộ ra phía sau lưng. Nàng tự nhủ không nhìn không nhìn...... Nhưng vẫn nhìn, lưng nam nhân này thẳng thắn rắn chắc, trên người không có một vết sẹo nào, tản mát ra một khí chất bá đạo.
“Ngươi làm gì đấy?” Từ Vĩnh Hàn quay đầu, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng mặt cùng ánh mắt thất kinh của nàng.
“Không, ta... lập tức đổi thuốc cho tướng quân.” Tử Hề vội vàng chuyên chú dùng kéo nhỏ cắt vải bông, miệng vết thương đã kết vảy, hoàn hảo không ghê người như lúc ban đầu.
Tử Hề dựa theo phân phó của hắn từng bước một rửa miệng vết thương, rồi dùng băng gạc băng bó lại. Thở phào nhẹ nhõm, Tử Hề lau mồ hôi trán, nhẹ giọng hỏi:“Trên đùi......”
“Trên đùi là bị thương ngoài da, đã không có việc gì, ngươi đi ra ngoài đi.” Từ Vĩnh Hàn cau mày lạnh lùng hạ lệnh trục khách, hắn nhẫn nại đến cực hạn, chưa từng gặp qua người như vậy, xử lý vết thương nhỏ xíu, lại dùng thời gian dài đằng đẳng.
Tử Hề như được đại xá, không nghĩ tới xem đùi nam nhân hung ác này nữa, khi xử lý vết thương, nàng không cẩn thận làm cho tay mình dính vào da thịt bên cạnh.
Nàng thu thập đồ đạc, vừa muốn bưng khay lên đi ra ngoài, lại bị hắn bắt được cánh tay, thấp giọng nói:“Đừng nhúc nhích.”
“Không cần.” Hắn vừa mới chảy nhiều máu như vậy, giờ phút này đang suy yếu, lười nói chuyện.
“Ân công, ăn cơm không?”
Hắn liếm liếm môi, đột nhiên nhớ tới mấy ngày chưa ăn cơm, bụng cũng hợp với tình hình kêu một tiếng. Trong lòng âm thầm oán trách thực dọa người, ngoài miệng nói:“Ăn.”
“Ân công muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng được.”
Xui là hôm nay nhà bếp không làm cơm, Tử Hề mặt nhăn nhó, hỏi tiếp:“Trong nhà có nấm rừng, rau xanh, cà tím, đậu giác, còn có hôm nay đại ca từ trên núi săn được gà rừng cùng thỏ hoang, nhưng làm cái này cần càng nhiều thời gian, ân công rốt cuộc muốn ăn cái gì đây?”
Từ Vĩnh Hàn yên lặng thở dài, nữ nhân này thật là phiền, sao không giống chút nào với bộ dáng siêu phàm thoát tục mà hắn nhìn thấy khi nãy. Không phải ăn một bữa cơm thôi sao, có thể ăn no là được rồi, ở quân doanh hoả đầu quân (lính nấu bếp – anh nuôi) làm cái gì thì ăn cái nấy. Ai! Phiền chết đi được.
“Cái gì cũng được.” Hắn lạnh lùng hét ra một câu.
Tử Hề sửng sốt một chút, bất đắc dĩ mếu máo, đi ra cửa.
Chỉ chốc lát sau, nàng bưng hai món mặn, một chén cơm tiến vào. Một dĩa rau cần luộc, một dĩa trứng gà xào dây mướp.“Ân công nếm thử coi hợp khẩu vị không, nếu không thích, ta làm lại món khác.”
Từ Vĩnh Hàn ghé vào trên giường, xoay cánh tay khởi động thân mình một chút, nhìn thoáng qua hai món mặn đặt ở trước mắt cư nhiên không có thịt, có chút thất vọng. Gắp một đũa rau cần cho vào miệng, cảm giác tươi mát, lại múc lên một miếng trứng gà, mềm mại trơn tru. Nguyên liệu nấu ăn thông thường như vậy, hôm nay ăn lại cảm thấy quá ngon, đây là bữa ăn ngon nhất mà hắn đã ăn trong mấy năm qua. Lập tức hắn ăn hết sạch sành sanh như gió cuốn mây tan.
Thỏa mãn nuốt xuống ngụm cuối cùng, Tử Hề đã săn sóc bưng tới một chén nhỏ canh cà chua trứng gà, hắn uống một hơi cạn sạch. Thoải mái, ăn đồ ăn nóng, trên đầu đổ đầy mồ hôi.
Tử Hề tay trái nhận bát, tay phải đưa qua một cái khăn sạch.
Từ Vĩnh Hàn sửng sốt một chút, không biết ý gì, cầm lấy xoa xoa cái trán rịn mồ hôi, rồi trả lại cho nàng. Tử Hề sửng sốt, vị này thật là cháu trai Định quốc công sao? Sao cơm nước xong rồi cũng không chịu lau miệng?
Nàng nào biết rằng vị nhân huynh này bị gió biên thùy thổi hơn 3 năm, đã sớm đem quy củ quốc công phủ quăng mất từ lâu, ngươi có gặp người lính nào cơm nước xong còn lấy ra một cái khăn bông sạch lau miệng hay không.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là Nhiễm Tử Lâm mang theo lang trung vào trong phòng. Không bao lâu, lang trung đeo hộp thuốc đi ra, Nhiễm Tử Lâm lại đi hiệu thuốc mua thuốc trở về.
Khi Tử Hề bưng chén thuốc đã sắc tiến vào, Từ Vĩnh Hàn đang ngủ. Hắn quá mệt mỏi, vài ngày nay vận hết sức lực chạy trốn, lại mất máu quá nhiều, thật vất vả mới được ăn cơm no, nằm lên đệm mềm mại, tự nhiên say sưa đi vào giấc ngủ.
Thuốc lạnh sẽ không tốt lắm, Tử Hề nhẹ nhàng lay tỉnh hắn:“Ân công, tỉnh lại uống thuốc đi.”
Hắn đang ngủ bỗng mở mắt ra, thầm mắng mình sao độ cảnh giác thấp như vậy, sao ngủ như đã chết. Bưng lên chén thuốc uống một hơi cạn sạch, y như động tác uống canh trứng gà.
“Ân công có khỏe không?” Nhiễm Tử Lâm đang bận việc chăm sóc gia gia bên kia, lại chạy đến bên này nhìn xem thế nào.
Từ Vĩnh Hàn quay về phía hắn gật đầu, nhìn hắn trong chốc lát, nói:“Các người đừng luôn kêu ta là ân công, theo lý các người đã cứu ta, ta nên gọi các người một tiếng ân công mới đúng. Ta có một chuyện trọng yếu, cần huynh đi làm, không biết huynh có sợ không.”
Nhiễm Tử Lâm cất cao giọng nói:“Nam tử hán đại trượng phu, đầu rớt máu chảy, bị tám cái sẹo lớn, cũng không có gì đáng sợ.”
“Tốt, huynh lấy giấy bút đến, ta viết một phong thư, trời vừa sáng huynh đến doanh trại ở vùng ven Đông hải, nhất định phải tự tay giao cho Triệu lão tướng quân, có làm được không?” Từ Vĩnh Hàn trầm mặt, còn thật sự nhìn hắn.
Nhiễm Tử Lâm trịnh trọng gật đầu:“Yên tâm, ta nhất định làm được, thư còn người còn, thư mất người mất.”
Tử Hề ở một bên nghe được kinh hãi sợ, đại ca đi lần này chỉ sợ có nguy hiểm, không khỏi hỏi:“Đại ca, huynh thật sự muốn đi a? Vạn nhất......”
Từ Vĩnh Hàn không kiên nhẫn mắng nàng một câu:“Nam nhân nói chuyện, nữ nhân xía miệng vào làm gì, đi lấy giấy bút đến đây.”
Tử Hề lông mi mấp máy, ủy khuất liếc hắn một cái, chạy đến trên án thư lấy giấy bút, lại cẩn thận tìm một mảnh giấy bìa cứng cáp cho hắn làm điểm tựa.
Hắn ghé vào trên giường, múa bút thành văn, rất nhanh viết xong một trang giấy, Tử Hề xem nghiên mực không còn nhiều mực lắm, liền ngồi xổm bên giường, cúi đầu mài mực.
“Tốt lắm, bỏ vào phong thư đi.” Hắn viết hai trang giấy, đưa cho Tử Hề. Tử Hề thấy vết mực chưa khô, chu miệng nhẹ nhàng ôn nhu thổi thổi, đem nét mực thổi khô rồi xếp vào phong thư.
Nhiễm Tử Lâm ôm quyền nói:“Ta đi ngay lập tức, tướng quân yên tâm.”
“Không được, hiện tại đi lại sẽ phát ra động tĩnh quá lớn, dễ dàng lộ tung tích cho người theo dõi, trời sáng hẳn đi.” Từ Vĩnh Hàn âm trầm nói.
Nửa đêm sau, Nhiễm Tử Lâm cùng gia gia bàn luận tình hình, trở về phòng thu thập một ít này nọ, trời cũng sắp sáng, lên ngựa xuất phát.
Mặc Kỳ Kiêu dưới ánh nắng Mặt Trời trung đi vào cửa Nhiễm gia, bị người gác cổng lão Chung báo cho biết bằng hữu Nhiễm Tử Lâm trong nhà có việc, tối hôm qua đã đến nhờ hắn đi hỗ trợ, hơn nửa tháng mới quay trở về.
Hơn nửa tháng không thấy được A Thiến, trong lòng hắn nhất thời đau buồn, nội tạng cùng nhau khó chịu. Chỉ dám đem chim trĩ nướng để lại, không dám nói là cho A Thiến, dặn dò người gác cổng nói đây là hiếu kính Nhiễm gia nhị lão, mới lưu luyến không rời, cẩn thận đi về từng bước.
Nhiễm lão gia tử phân công mấy đứa nhỏ, Tử Thiến phụ trách chăm sóc tổ phụ, Tử Hề phụ trách chăm sóc ân công, Tử Phái ở trong thư phòng đọc sách, hai bà tử làm công ban ngày, làm việc nặng như cũ, để tránh phát sinh hoài nghi. Nhưng trừ bỏ Tử Hề, ai cũng không cho đến tây sương phòng.
“Quả nhiên là ngự trù thực hiện.” Lão gia tử thưởng thức món chim trĩ nướng, rất có tư vị.
Lão thái thái thăm dò liếc mắt nhìn hai cháu gái đang bận rộn trong nội viện, do dự hỏi:“Ông thật sự tính an bài như vậy cho hai cháu gái?”
Lão gia tử vẻ mặt đắc ý:“Trời cũng giúp ta, trên tường rớt xuống một Từ tướng quân. Hai quý nhân này, chỉ cần có một người thành đông sàng rể cưng, sẽ không sợ Nhiễm gia chúng ta không có ngày phục hưng.”
Lão thái thái không nghĩ như vậy, nàng lo lắng cho cháu gái bị người ức hiếp,“Ông không ngẫm lại, vạn nhất một người cũng không thành, còn làm hại hai hài tử, làm sao bây giờ?”
“Muốn cầu phú quý phải chịu ít nguy hiểm, cho dù có phiêu lưu, nếu thắng sẽ mang lại lợi ích to lớn.” Trên mặt lão gia tử hiện lên một tia tàn nhẫn.
Lão thái thái thở dài:“Ông thật sự không tính nói với hai hài tử sao? Nhà chúng ta thân phận chỉ sợ làm người ta chướng mắt, nay thì đừng nói nữa, căn bản là trèo cao sẽ không dậy nổi, hai tiểu hài tử hiếu thuận lại có hiểu biết, ta luyến tiếc gả các nàng cho người ta làm thiếp.”
“Nói cái gì? Cô nương quan trọng nhất là đơn thuần đáng yêu, đại kế phục hưng của ta không cần chúng nó biết. Bà không hiểu, mấy năm nay ta đã nghiên cứu thấu đáo thế đạo lòng người, mối tình đầu của thiếu niên là thứ duy nhất dám không để ý quy củ lễ pháp, ở trong lòng bọn họ, cô nương trong tim họ quan trọng hơn môn đăng hộ đối. Cháu gái của ta sẽ không làm thiếp, hừ!”
Tử Hề hôm nay làm món chim trĩ hầm nấm, rau trộn, canh táo đỏ ngân nhĩ, cơm lá sen bí đỏ, đang híp mắt ngủ gật Từ Vĩnh Hàn ngửi được mùi đồ ăn, nhất thời hai tròng mắt sáng ngời.
Gió cuốn mây tan.
Tử Hề ở một bên xem trong lòng nghi vấn, ăn nhanh như vậy không sợ ế à. Dường như mấy ngày chưa được ăn cơm, tuyệt không chú ý lễ nghi.
Mấy đĩa trống không, Tử Hề vừa dọn vừa nói:“Tướng quân ăn no chưa? Nếu không đủ, ta đi lấy thêm.”
Hắn rất phối hợp ợ lớn tiếng một cái, cũng không cảm thấy ngượng ngùng, chỉ nói một chữ:“Đủ.”
Tử Hề không thể không hoài nghi đây thật là cháu trai Định quốc công sao?
Hắn cứ ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, liên tục qua ba ngày, mỏi mệt mới giảm bớt lại chút.
Buổi tối, hai thô sử bà tử đi rồi, Tử Hề cầm băng gạc, rượu thuốc, kim sang thuốc rối rắm đi đến bên giường:“Từ tướng quân, đại ca nói, ba ngày sau ta phải đổi thuốc cho người.”
Từ Vĩnh Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tay nhỏ bé có chút tái nhợt, nhíu mày:“Nhà các người không có nam nhân khác à?” Nữ nhân thôi, nấu cơm còn có thể, loại sự tình đổi thuốc này, nàng thật có thể làm được?
“Gia gia cũng bị thương, đệ đệ quá nhỏ, người gác cổng Chung thúc không biết việc này, gia gia sợ hắn để lộ thông tin......”
“Được rồi, ngươi đổi đi.” Nữ nhân này nói chuyện nhỏ như tiếng muỗi kêu, làm hắn thật phiền lòng.
Tử Hề kiên trì ngồi vào bên giường, tay trái run run nắm lấy góc chăn, vừa mới kéo ra một chút liền nhìn thấy da thịt trần màu đồng của hắn. Nàng theo bản năng nhắm mắt, cắn môi.
“Ngươi làm cái gì đấy?” Từ Vĩnh Hàn không còn kiên nhẫn.
“Không...... Không làm cái gì.” Tử Hề nhỏ giọng đáp.
Nàng hung hăng, khẽ cắn môi, một phen kéo chăn ra, từ ở bên hông, lộ ra phía sau lưng. Nàng tự nhủ không nhìn không nhìn...... Nhưng vẫn nhìn, lưng nam nhân này thẳng thắn rắn chắc, trên người không có một vết sẹo nào, tản mát ra một khí chất bá đạo.
“Ngươi làm gì đấy?” Từ Vĩnh Hàn quay đầu, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng mặt cùng ánh mắt thất kinh của nàng.
“Không, ta... lập tức đổi thuốc cho tướng quân.” Tử Hề vội vàng chuyên chú dùng kéo nhỏ cắt vải bông, miệng vết thương đã kết vảy, hoàn hảo không ghê người như lúc ban đầu.
Tử Hề dựa theo phân phó của hắn từng bước một rửa miệng vết thương, rồi dùng băng gạc băng bó lại. Thở phào nhẹ nhõm, Tử Hề lau mồ hôi trán, nhẹ giọng hỏi:“Trên đùi......”
“Trên đùi là bị thương ngoài da, đã không có việc gì, ngươi đi ra ngoài đi.” Từ Vĩnh Hàn cau mày lạnh lùng hạ lệnh trục khách, hắn nhẫn nại đến cực hạn, chưa từng gặp qua người như vậy, xử lý vết thương nhỏ xíu, lại dùng thời gian dài đằng đẳng.
Tử Hề như được đại xá, không nghĩ tới xem đùi nam nhân hung ác này nữa, khi xử lý vết thương, nàng không cẩn thận làm cho tay mình dính vào da thịt bên cạnh.
Nàng thu thập đồ đạc, vừa muốn bưng khay lên đi ra ngoài, lại bị hắn bắt được cánh tay, thấp giọng nói:“Đừng nhúc nhích.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook