(Kể từ chương này, mình sẽ dùng từ “gia” thay cho “lão“. VD: Từ lão thất = Từ thất gia)

Từ thất gia thấy lòng khó chịu, ra khỏi Thính Đào Uyển, không tự chủ đi vào Thính Vũ Uyển.

Mẫu thân của Từ tam gia là thiếp thất, bình thường đều ở trong viện của mình, không có tư cách đi vấn an lão thái quân. Tam gia rời khỏi thượng phòng, tự nhiên muốn đến chỗ mẫu thân báo bình an.

Lúc Từ thất gia đến, hai vợ chồng mới vừa trở lại phòng ngủ. Tam phu nhân giúp phu quân cởi áo giáp, lại bị đẩy ngã lên giường.

“Chàng đi tắm trước đi, toàn thân đều là mồ hôi, thối chết thiếp rồi.” Tam phu nhân oán trách trừng mắt.

“Không đi, nửa năm không gặp, nàng dám ghét bỏ ta? Xem ta xử lí nàng như thế nào nè.” Tam gia vừa tự lột đồ vừa vươn tay đến người nàng ấy.

Tam phu nhân cười khanh khách: “Thật không có tiền đồ, chàng gấp như con khỉ vậy đó.”

Từ tam gia không quan tâm cười ha ha: “Nghẹn đến nửa năm, sao không gấp cho được? Nàng cũng gấp đâu thua gì ta.”

“Hứ, ta không thèm.” Tam phu nhân cứng miệng không thừa nhận.

“Thật không cần? Vậy biểu hiện này là sao đây?”

“Thấy ghét quá ah!!!”

“Ha ha ha...” Tiếng cười phóng đãng mang theo vô vàn thỏa mãn.

Trong phòng truyền đến tiếng nam nữ ân ái, tiếng thân thể va chạm cùng tiếng giường kẽo kẹt.

Từ thất gia bình ổn hô hấp, nhanh chân rời đi.

Trở lại thượng phòng, sắc mặt hắn đã khôi phục sự lạnh lùng. Cắn răng quyết tâm nói với lão thái quân: “Tổ mẫu, con nghĩ thông rồi, người cứ tùy tiện tìm một cô nương tính tình hào sảng là được.”

Lão thái quân cùng Quốc công gia liếc nhau, thở dài nói: “Cũng tốt, nếu con đã quyết định, thì cứ như vậy đi.”

Sau đó, hai vợ chồng đại gia một trước một sau vào phòng, Từ Vĩnh An mặt đen thui, Chân thị cúi đầu, nhìn vào đã biết hai người không thoải mái. Lão nhân e ngại hỏi chuyện trong phòng, đề tài tự nhiên chuyển đến biên quan.

Đến gần giờ ăn chiều, trong nhà đã lên đèn, vợ chồng tam gia mới sóng vai tiến vào. Tóc Từ tam gia còn bọt nước, hiển nhiên là vừa tắm rửa, nhìn vẻ mặt hắn đắc ý, thần thanh khí sảng, làm như mọi người không biết tinh thần và thể xác hắn được thỏa mãn. Tam phu nhân đứng bên cạnh, khóe mặt thêm mấy phần phong tình, mặt đỏ không dám nhìn ai, chỉ ngồi xuống ẵm Hổ tử lên.

Hổ tử không thích, bé chỉ cần phụ thân ôm, Từ tam gia nhấc bé lên vai, đi qua đi lại.

Lão thái quân gọi mọi người đến dùng cơm: “Tiểu thất muốn tìm nàng dâu tính tình hào sảng, các con có biết ai thích hợp không?”

Đại phu nhân ít khi ra ngoài, biết không nhiều nữ tử khuê phòng lắm, vốn không có gì để nói.

Tam phu nhân nghiêng đầu nhìn Thất gia, nghi hoặc nói: “Tiểu thất, đệ nghĩ kĩ rồi sao? Chấp nhận buông tha tiểu cô nương xinh đẹp?”

Từ Vĩnh Hàn lạnh lùng nói: “Ta thích tiểu cô nương xinh đẹp hồi nào?”

Tam phu nhân bĩu môi, không thừa nhận thì thôi. “Được rồi, như vậy thì tẩu đề nghị một người thích hợp, chính là cháu gái Trương Táp của Anh Quốc công, tỷ tỷ nàng Trương Quyên tháng chạp này sẽ gả cho đại hoàng tử. Tính tình trong trẻo hào phòng, không thích nữ công gia chánh, chỉ thích tập võ, mộng ước làm nữ tướng quân. Tháng trước, tẩu có dự lễ cập kê của nàng ấy, nhà bọn họ đang tìm hôn phu cho nàng ấy. Nha đầu kia đã cập kê, nhưng chưa kiềm chế được tính tình. Đã hẹn tẩu khi nào có cơ hội sẽ đua ngựa, vừa vặn Tam gia đã trở lại, không bằng hai ngày sau, nhà chúng ta đến thôn trang đua ngựa, nướng hạt dẻ, nếu bất thành cũng không có gì xấu hổ.”

Quốc công gia gật đầu: “Vừa vặn môn đăng hộ đối.”

Lão thái quân lo lắng liếc nhìn Thất gia đang cúi đầu, nói: “Biện pháp này tốt, nếu đi có bốn người thì quá rõ ràng. Hay là gọi Mộng Mộng, Khang Quận vương, còn có Nhiễm Tử Lâm và hai muội muội của hắn cùng đi, nhiều người náo nhiệt hơn.”

Thất gia hơi giật mình, nhưng vẫn không lên tiếng, tùy tổ mẫu an bày.

Hạt dẻ nướng, vị bùi bùi, ngọt ngọt, hàm lượng dinh dưỡng cao, là thực phẩm tốt cho sức khỏe. Hạt dẻ tốt nhất là hạt dẻ trong lâm viên hoàng gia, cũng chỉ có Từ gia mới có vinh hạnh được tiên hoàng ban cho một thôn trang gần đó.

Trương Táp không biết biểu tỷ bên họ hàng xa mời mình đi đua ngựa, nướng hạt dẻ thật sự là đi dự tuyển nàng dâu, chỉ đổi một thân nam trang đến tham gia. Tóc dài dùng ngọc quan búi lại, mặc một bộ cẩm bào, cưỡi ngựa trắng, mặt không chút son phấn, cằm hơi nghếch lên, mang theo vài phần ngạo khí, tư thế oai hùng hiên ngang.

Nhiễm Tử Hề vừa xuống xe đã bị đôi chó trắng lông xù béo múp của Từ Mộng hấp dẫn. A Thiến cúi đầu không có tinh thần, nàng vốn không muốn đến, nhưng Từ gia đã mời, bọn họ không thể cự tuyệt.

Người hầu ở thôn trang cầm gậy trúc đánh vào những quả dẻ trên cây, hạt dẻ được bao bọc bởi một lớp vỏ gai góc, có cái thì đã có vết nứt, có cái thì hoàn toàn khép kín. Quả cầu gai góc này vừa cứng vừa sắc nhọn, người hầu vừa đánh vừa chạy trốn, nếu rớt trúng mặt, chắc chắn sẽ đổ máu.

Từ Vĩnh Hàn thấy bọn họ xôn xang mà hái được rất ít, liền nhảy lên cây, hét lớn một tiếng: “Tất cả tránh ra.” Hai chân dùng sức đạp nhánh cây, nhánh cây lay động làm một cơn mưa hạt dẻ rơi xuống.

Thấy biện pháp này tốt, ba nam nhân khác đều tham gia vào.

Trương Táp vốn đang đứng cùng các cô nương xem mọi người hái hạt dẻ, thấy bọn nam nhân làm vậy không phục lắm, liền nhảy, bắt lấy một nhánh cây rung mãnh liệt.

Các cô nương vội lùi về sau, Từ Mộng ôm lấy con chó nhỏ muốn chạy đi, một con khác lại ngây ngốc không ý thức được nguy hiểm chạy đến dưới tàn cây. Tử hề sợ nó bị quả dẻ rơi trúng, liền đuổi theo, không quan tâm chính mình sẽ bị thương.

A Thiến nhìn về hướng Tử Lâm, khóe mắt lại liếc về Mặc Kỳ Kiêu, đột nhiên thấy Tử Hề xông ra, liên la lên: “Hề nhi.” Nhưng đã chậm, hai quả dẻ gai góc đang rơi xuống ngay đầu Tử Hề.

Lúc Nhiễm Tử Lâm quay đầu lại, hai quả dẻ trong tay Từ Vĩnh Hàn đã bay ra ngoài, đánh trúng hai quả dẻ kia, chỉ còn lại lá cây rơi xuống tóc Tử Hề.

“Hề nhi, có việc gì không?” Nhiễm Tử Lâm ảo não leo xuống, mang Tử Hề rời khỏi nơi nguy hiểm. Không làm tròn chức trách đại ca, thiếu chút nữa làm muội muội bị thương.

Tử Hề ngây thơ nhìn Tử Lâm, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ lắc đầu không nói gì.

A Thiến đi đến lấy chiếc lá trên tóc nàng xuống: “Vừa rồi có hai quả dẻ rơi xuống, thiếu chút nữa là trúng muội, Từ thất tướng quân đã ra tay đánh bay chúng.”

Từ Mộng cười tủm tỉm ôm chú chó đến bên Từ Hề: “Hề tỷ tỷ, tỷ yên tâm, các ca ca muội rất lợi hại.”

Tử Hề quay đầu nhìn Từ Vĩnh Hàn với ánh mắt cảm kích, hắn liền cười đắc ý.

Tam phu nhân cười mờ ám, cho mi chối nha tiểu tử thúi....

Trương Táp gây họa, ngượng ngùng đi đến xin lỗi. A Thiến cười sang sảng: “Không trách tỷ đâu, là chú chó không nên chạy đi. Biết võ công thật tốt, muội cũng muốn có bản lĩnh leo cây như tỷ.”

Người hợp theo tụ, vật hợp theo đàn. Rất nhanh sau đó, Trương Táp và A Thiến tựu thành một nhóm tính cách hoạt bát, Tử Hề và Từ Mộng lại thành một nhóm dịu dàng chơi với hai chú chó nhỏ.

“Hề tỷ tỷ, tam ca muội nói giống chó này tên Tát cái gì đó gia, hay chúng ta gọi chúng là Tát Tát và Gia Gia đi.” Chú chó Từ Mộng đang ôm thè lưỡi ra liếm nàng, tiểu cô nương vừa cười khúc khích vừa né tránh.

“Hai muội gọi tỷ ah?” Trương Táp xoay đầu qua hỏi.

“Không, muội không gọi tỷ.” Từ Mộng và Từ Hề đều sửng sốt, sau đó liền hiểu ra, cúi đầu cười vụng trộm.

Từ Mộng thè lưỡi, nhỏ giọng: “Vẫn nên đặt tên cá biệt.”

Tử Hề nghẹn cười đỏ cả mặt, nói: “Muội xem chúng nó giống hai quả cầu tuyết nhỏ, hay là gọi Tuyết Tuyết và Cầu Cầu đi.”

Tử Mộng gật đầu: “Tên hay đó. Con tỷ ôm trắng hơn nên gọi là Tuyết Tuyết nha. Còn con muội đang ôm béo hơn thì gọi là Cầu Cầu.”

Bên kia, hạt dẻ rơi đầy đất, Từ tam gia nhảy xuống, hô lên: “Đi đua ngựa đi”

“A Thiến, chúng ta đi đua ngựa nào.” Trương Táp vui vẻ gọi Tử Thiến.

A Thiến bất đắc dĩ thở dài: “Muội không biết cưỡi ngựa.” Nhiễm lão gia tử không cho cháu gái học cưỡi ngựa, chỉ cho các nàng học cầm kỳ thi họa và may vá. Nhưng bây giờ A Thiến thấy cháu gái Anh Quốc công là tiểu thư khuê các biết đua ngựa, trong lòng liền ngứa ngáy.

Nhiễm Tử Lâm nhìn muội muội đã biết nàng nghĩ gì, liền nói: “Không có việc gì, chút nữa đại ca dạy muội.”

Mặc Kỳ Kiêu cố ý đi sau cùng, cầm trong tay vài hạt dẻ, đến bên cạnh Tử Thiến nhẹ giọng nói: “A Thiến, hạt dẻ này rất ngon, nàng ăn thử đi.”

Nhiễm Tử Thiến yên lặng cầm lấy, khóe miệng Mặc Kỳ Kiêu ẩn hiện ý cười.

Vài con khoái mã đồng thời xuất phát, Khang Quận vương bụng đầy tâm sự, không chú tâm vào trận đấu, tự dưng chạy chậm phía sau. Nhiễm Tử Lâm không muốn tranh nhau, tự nguyện chạy theo phía sau. Từ tam gia vì muốn vợ mình thắng, liền đi kiềm chân Thất gia, Thất gia tức giận chửi ầm lên.

Kết quả cuối cùng Trương Táp thắng, A Thiến toát lên vẻ hâm mộ mê say.

“Táp tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại.” A Thiến giơ ngón cái lên.

Trương Táp có người sùng bái, hạnh phúc vô cùng. Quay đầu nhìn mặt đen của Từ thất gia, nàng ấy lấy một cái khóa liên hoàn tinh xảo trong hầu bao trên yên ngựa, đưa cho A Thiến: “Chúng ta đi chơi cái này đi, tỷ nghiên cứu mấy ngày rồi, vẫn chưa giải được, tỷ cảm thấy còn thiếu chút gì đó.”

Hạt dẻ đã được hạ nhân nướng chín và đặt trên bàn đá, mọi người ngồi vây lại, trước mặt mỗi người đều có một cái chén nhỏ để đựng hạt dẻ đã lột vỏ. Hạt dẻ còn nóng ăn là ngon nhất, A Thiến và Trương Táp chăm chú gỡ khóa liên hoàn, không có thời gian lột vỏ. A Thiến đem chén của mình đặt trước mặt Nhiễm Tử Lâm, cười cười: “Đại ca, huynh lột vỏ giúp muội đi.”

Nhiễm Tử lâm cười gật đầu, cái gì cũng dung túng muội muội, xá gì một chuyện nhỏ này.

Tử Hề và Từ Mộng ăn ý, cùng vùi đầu lột hạt dẻ, rồi đút cho chó nhỏ ăn.

Tam phu nhân và Tam gia thách nhau, xem ai lột được nhiều hạt dẻ hơn. Thất gia lại nhàn nhã vừa lột vừa ăn. Mặc Kỳ Kiêu sắc mặt nhạt nhẽo, vùi đầu lột vỏ, thường xuyên liếc mắt nhìn Tử Thiến.

Nhiễm Tử Lâm lột được một chén hạt dẻ thì đặt trước mặt A Thiến và Trương Táp, A Thiến lấy một nắm đưa cho Trương Táp: “Tỷ ăn đi.”

Trương Táp không khách khí, vừa chuyên chú giải khóa liên hoàn, vừa hưởng thụ thành quả lao động của ca ca người ta.

Mặc Kỳ Kiêu cũng lột được một chén, đặt trước mặt A Thiến: “A Thiến, chén này cũng cho các muội nè.”

A Thiến lơ đãng phất tay áo qua làm rớt chén hạt dẻ xuống đất, xấu hổ liếc mắt nhìn Kỳ Kiêu thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, muội không cố ý.”

Khang Quận vương luôn sống sung sướng an nhàn, chưa bao giờ động tay làm gì cho ai, nay vất vả lột vỏ cho nàng mà nàng chối từ, tức giận đứng lên rời đi. Đi đến dưới tàng cây gần đó, ngồi xuống nhìn trời.

Nhiễm Tử Thiến mắt đỏ rưng rưng, nàng thật sự không cố ý. Cũng không còn tâm tư giải khóa, chỉ muốn đi khỏi nơi này, liền đứng dậy nói: “Đại ca, muội muốn học cưỡi ngựa.”

Trương Táp nhiệt tình đứng lên: “Tốt, A Thiến muội dùng ngựa của tỷ học đi, ngựa của tỷ là chiến mã tổ phụ mang về từ Mông Cổ, đã huấn luyện, không làm muội sợ đâu.”

Nhiễm Tử Lâm nhìn vẻ mặt buồn bực của Mặc Kỳ Kiêu, lại nhìn muội muội, hai cô nương đã đi xa về chỗ trống trải nơi cột ngựa.

“Ôi chao, sao nàng lấy chén của ta?” Từ tam gia đè lại tay của tam phu nhân.

Tam phu nhân giảo hoạt ôm chén hạt dẻ chạy đi: “Chỉ giao ai lột đầy chén trước, đâu quy định chén của mình.”

Từ tam gia đuổi theo, trên bàn chỉ còn Từ thất gia, Nhiễm Tử Hề, và Từ Mộng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương