Kiêu Ngạo
Chương 60

Không biết có phải là do ngày đầu tiên tập quân sự ít nhiều cũng mệt hơn ngồi trong nhà hay không, đêm nay Đinh Tễ ngủ đặc biệt ngon.

Buổi sáng khi thức dậy cậu phát hiện bản thân mình vẫn quay mặt vào trong tường, không hề thay đổi tư thế so với lúc ngủ đi tối qua, cánh tay và mặt đều bị đè tê.

Cậu ngáp một cái, từ từ trở mình nằm thẳng.

Cậu nhìn đỉnh giường hồi lâu mới nhận ra đây không phải là giường của mình, là giường của Lâm Vô Ngung.

Cậu bật đậy, lúc này đã có người đi lại trong phòng khách, tuy rằng theo lý sẽ không ai đi vào, nhưng dù sao cậu vẫn chột dạ, trong phòng này còn có sáu người!

Tuy vậy mà cậu lập tức phát hiện, Lâm Vô Ngung không ở trên giường.

Phản ứng đầu tiên của cậu chính là ngó đầu ra nhìn xuống dưới đất, Lâm Vô Ngung cũng không nằm dưới đó.

Một người sốt tới mức phải uống thuốc hạ sốt, vậy mà sáng sớm đã thức dậy rồi?

Đinh Tễ nhảy xuống giường, đi dép lê mở cửa ra, nhìn thoáng qua bên ngoài.

Lâm Vô Ngung đang ngậm bàn chải đứng ở phòng khách, nhìn Hùng Đại đang chống đẩy trên đất.

“Tiểu Đinh dậy rồi à!” Hùng Đại vừa chống vừa nói một câu đầy đủ sức lực.

Có lẽ là muốn chứng minh cho dù đang ở trạng thái vận động thế này bản thân vẫn có thể đảm bảo cung cấp đầy đủ dưỡng khí.

“Ừ.” Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung, “Cậu dậy sớm thế?”

“Tôi cũng không ngủ tiếp được.” Lâm Vô Ngung xoay người đi tới, nhỏ giọng nói.

“Sao thế?” Đinh Tễ nhìn anh, “Sốt khó chịu lắm à?”

“Không, có lẽ là đã hạ sốt rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ sờ sờ trán anh, cảm thấy gần như không nóng nữa: “Vậy tại sao cậu lại không ngủ tiếp được.”

“Tôi ngã xuống giường.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn: “Có đập đầu không?”

“Không biết, ngã xuống đất mới tỉnh.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ nhìn chằm chằm cái giường một lát: “Có thể đi xin quản lý ký túc lắp thêm cái lan can không?”

“Chắc không được,” Lâm Vô Ngung nói, “Cũng không phải lúc nào cũng vậy.”

“Là vì tôi chiếm mất một nửa hả?” Đinh Tễ tự kiểm điểm.

“Không phải,” Lâm Vô Ngung nhanh chóng phủ định, “Lần sau còn ngủ như vậy, cậu có thể nằm bên ngoài….”

“Nhỏ giọng chút!” Đinh Tễ đè thấp giọng, nhìn phía sau anh.

Hùng Đại đằng sau vẫn còn đang hít đất, thuận tiện rống một tiếng: “Bao nhiêu cái rồi!”

“41.” Lâm Vô Ngung báo một con số.

“Thật hay giả đấy?” Hùng Đại có hơi nghi ngờ, “Cậu không đếm sót chứ?”

“Đếm sót một cái tôi cho cậu một trăm.” Lâm Vô Ngung nói.

“Thực sự đếm sao?” Đinh Tễ nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười cười, “Nghe tiếng động.”

“Giỏi thật,” Đinh Tễ nhìn nhà vệ sinh, “Ai ở bên trong thế?”

“Lữ Nhạc vừa mới vào,” Lâm Vô Ngung nói, “Ngô Lãng phía đối diện có lẽ sắp dùng xong rồi, nếu cậu gấp thì đi nhà đối diện.”

“Thôi bỏ đi, tôi nhịn một lát vậy,” Đinh Tễ nói, “Nếu chỉ có Tiểu Bảo với Ngô Lãng thôi thì còn được, người kia không dễ chọc, lát nữa nói tôi chiếm trước tài nguyên lại đánh nhau với tôi.”

“….Chiếm trước tài nguyên?” Lâm Vô Ngung bật cười.

“Cậu đừng có mà vừa hạ sốt đã đắc ý.” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh rồi đi.

Lâm Vô Ngung tổng kết lại quá trình lần này mình sốt, cảm giác có lẽ là vì quá nhàn rỗi.

Thi đại học xong, rời khỏi nhà, đổi một hoàn cảnh mới, tuy rằng tin nhắn thầy Lâm gửi cho anh khiến anh buồn phiền, nhưng nói tóm lại,  tinh thần toàn thân đều thoải mái.

Hơn nữa còn có Đinh Tễ.

Lâm Vô Ngung nhìn Đinh Tễ đang nghiêm túc xếp hàng bước đều trước mặt anh, cảm giác thỏa mãn trước giờ chưa từng có.

Cho nên mới sốt.

Kỳ thực sốt cũng rất tốt, có thể nằm giường đợi người hầu hạ, tuy rằng anh không quen Đinh Tễ chạy trước chạy sau, vừa đo nhiệt độ cho anh, vừa làm khăn mặt lạnh, còn suýt nữa đánh nhau với người ta chỉ vì một cây kem…. Khi Hứa Thiên Bác gửi tin nhắn nói với anh, anh còn có chút không tin, tuy rằng Đinh Tễ lớn lên như vậy, nhưng lại không phải là người thích gây chuyện, cuối cùng cậu còn phải chạy ra ngoài mua kem.

Từ bé tới lớn, Lâm Vô Ngung căn bản sẽ không cho bất cứ ai cơ hội “vì anh” và chăm sóc anh, cho dù là anh ốm thực sự rất khó chịu, cũng sẽ không nói ra, sợ nếu như cơ hội xuất hiện rồi lại không có một người như thế.

Lâm Vô Ngung nhìn sau gáy Đinh Tễ, không nhịn được đưa tay búng lên.

“Đậu,” Đinh Tễ bị dọa nhảy dựng, lập tức sờ sờ sau gáy, quay đầu trừng Lâm Vô Ngung, “Làm cái gì đấy!”

“Không.” Lâm Vô Ngung cười cười.

Không đợi Đinh Tễ nói thêm gì, giáo quan đột nhiên rống lên: “Đứng… nghiêm! Số sáu, bảy hàng thứ tư! Ra khỏi hàng!”

“Cmn cậu hại tôi rồi!” Đinh Tễ cắn răng rít gào.

“Tôi không cố ý đâu.” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng nói.

“Còn nói nữa à!” Giáo quan nhìn hai người bọn họ, “Cả đường đều nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình!”

Bạn học xung quanh đều khẽ cười.

Kháng nghị! Miêu tả này quá không chuẩn xác….

Hai người thành thật đi tới phía trước đội ngũ, đứng song song trước mặt giáo quan.

“Đứng nghiêm!” Giáo quan tức giận hô khẩu lệnh trước mặt hai người.

Lâm Vô Ngung dường như cảm thấy màng nhĩ mình đang chấn động, Đinh Tễ ở bên cạnh lập tức đứng thẳng, chắc là bị giật mình cứng người lại.

“Bây giờ rất nghiêm túc nhỉ!” Giáo quan nhìn hai người họ, “Vừa nãy động tay động chân làm gì?”

Bạn học đằng sau lại cúi đầu cười ra tiếng.

“Cười cái gì?” Giáo quan nhìn bọn họ, “Ai cười lên đây thay bọn họ!”

Đinh Tễ không quen cái cảnh bị kéo ra chịu vô số ánh mắt chú ý, Lâm Vô Ngung liếc mắt có thể nhìn thấy Đinh Tễ đang căm giận anh, là cái kiểu như muốn đánh tay đôi với anh.

“Hai người! Đứng nghiêm!” Giáo quan nói, “Đứng tới khi mọi người đi rồi mới được đi!”

Hai người cùng nhau nhìn giáo quan.

“Đã nghe rõ chưa!” Giáo quan cao giọng hỏi.

“Báo cáo giáo quan!” Hai người đồng thời mở miệng, “Nghe rõ ạ!”

“Chỉnh tề thật,” Giáo quan gật đầu, chỉ bên cạnh, “Đi sang bên kia đứng.”

Hai người bọn họ cùng nhau đi qua đó, đứng cẩn thận, ánh mắt hướng về phía trước.

Giáo quan dẫn đội ngũ đi tới đầu kia con đường, Đinh Tễ rít mấy từ qua kẽ răng: “Lâm Vô Ngung cậu tìm đánh à?”

“Tôi thực sự không cố ý.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cậu làm việc của cậu còn gõ đầu tôi làm gì?” Đinh Tễ quay mặt qua nhìn anh.

“Đừng nhúc nhích!” Lâm Vô Ngung nhìn về phía trước, “Chắc chắn giáo quan đang nhìn chúng ta, lát nữa phạt thêm nửa tiếng chúng ta còn sống nổi hay không.”

“Dù sao cậu cũng là học thần.” Đinh Tễ quay mặt qua tiếp tục nhìn về phía trước, “Không thể không nghiêm túc một chút được hả!”

“Tôi nhớ tới việc cậu chạy ra ngoài mua kem cho tôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Vô cùng cảm động.”

“Sau đó liền đánh tôi một cái,” Đinh Tễ nói, “Cậu là học sinh tiểu học à?”

“Đừng chọc tôi cười,” Lâm Vô Ngung cười, vừa cười vừa nhìn về phía giáo quan, “Lát nữa giáo quan nhìn thấy lại phạt thêm.”

“Giờ cậu mới sợ,” Đinh Tễ lạnh lùng nói, “Ban nãy lúc đánh tôi còn không sợ bị phạt.”

“Nói chuyện giống như nhân viên giáo dục.” Lâm Vô Ngung nói.

“Tôi đang giáo dục cậu đây.” Đinh Tễ nói.

Đội ngũ trong lớp lại bước đều quay lại.

Đi tới trước mặt bọn họ, giáo quan còn hô một tiếng: “Nhìn trái!”

Cả lớp đồng loạt, chỉnh tề quay mặt qua nhìn hai người bọn họ.

Lâm Vô Ngung liếc mắt nhìn qua, thấy dáng vẻ mọi người đều bắt đầu cố gắng nhịn cười, anh nhỏ giọng nói: “Nếu giờ mà một người trong hai chúng ta cười, cả lớp đều phải cười.”

“Cậu cố nhịn,” Đinh Tễ nói, “Tôi sợ bọn họ cười xong, cả tập thể bị phạt lại đánh chúng ta.”

“Ngon thì tới đây.” Lâm Vô Ngung nhíu mày.

“Nếu tới thật thì cậu làm gì được,” Đinh Tễ nói, “Khoác lác cũng phải có chút căn cứ vào sự thực.”

“Vậy còn gọi là khoác lác sao.” Lâm Vô Ngung nói, “Ví dụ như tôi nói theo sự thực, sớm muộn thì tôi cũng đè cậu, cái này là khoác lác sao?”

“…. Cút!” Đinh Tễ rít ra một tiếng từ kẽ răng.

Đội ngũ lớp lại một lần nữa đi qua trước mặt họ, nhìn về bên phải.

Có lớp đã được nghỉ rồi, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua bọn họ, mỗi người đều phải liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

“Khó chịu quá,” Đinh Tễ nói, “Lâm Vô Ngung, nếu như cậu còn hại tôi một lần nữa, tôi sẽ đổi lại phòng với Lữ Nhạc.”

“Tôi sai rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

Hai người bọn họ đang thầm thì nói chuyện, Hứa Thiên Bác và mấy người đi qua, nhìn thấy hai người bọn họ thì sửng sốt: “Bị phạt à?”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung nói, “Đi ra, lát nữa giáo quan nhìn thấy bọn tao nói chuyện với mày lại thêm nửa tiếng nữa.”

“Tao đi qua đây bọn mày vẫn đang nói chuyện mà.” Hứa Thiên Bác cười nói.

“Tao nhắc nhở mày thôi.” Lâm Vô Ngung nói.

Khi Hứa Thiên Bác muốn đi, bên cạnh lại có một người đi qua, nhìn thấy hai người bọn họ thì dừng lại, sau đó đi thẳng tới trước mặt hai người họ, đưa mặt về phía trước, khi đối mặt với Đinh Tễ mới dừng lại.

“Ô, đây có phải là người vì một cái kem mà đòi sống đòi chết với tôi không nhỉ?”

“Ăn ngon không?” Đinh Tễ nói, “Một trăm nguyên có thể mua 66.6666666 que.”

“Có phải cậu lắm mồm nên bị phạt đứng không?” Người kia rất vui vẻ lùi về sau một bước, khoanh tay hỏi.

“Được rồi, đừng làm phiền người khác nữa,” Hứa Thiên Bác qua đó kéo cậu ta, “Đi thôi.”

“Tôi có đi hay không cậu quản được chắc?” Người này hất tay Hứa Thiên Bác ra, “Ai quy định không được vây xem? Có luật không? Đóng dấu chưa?”

“Cậu đang kiếm chuyện đấy à?” Một bạn học khác bên cạnh Hứa Thiên Bác cảm thấy không vui, “Xong rồi thì thôi, mau đi! Lát nữa giáo quan tới lại phạt cậu đứng cùng luôn, thần kinh.”

“Có gan thì đừng đi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Ai muốn đi?” Người nọ trừng anh.

“Giỏi, giỏi, vỗ tay cho cậu,” Lâm Vô Ngung nhìn thấy giáo quan càng ngày càng tới gần, khi còn cách mười mét anh hô lên một tiếng, “Báo cáo….”

“Nói!” Giáo quan chạy qua.

“Bạn học này quấy rầy chúng em đứng.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cậu ấy vẫn nói chuyện muốn chọc bọn em cười.” Đinh Tễ nói.

Hứa Thiên Bác kéo bạn học bên cạnh một cái, mấy người đều tránh ra, còn người đang khoanh tay kia đột nhiên phát hiện chỉ còn lại mỗi mình mình đứng ở đây, đột nhiên có chút lúng túng.

“Ở đội nào!” Giáo quan rống với người kia một tiếng.

“Mười bốn!” Hứa Thiên Bác ở phía sau trả lời.

“Mời giáo quan của các cậu tới đây!” Giáo quan nói.

Người kia bị giáo quan sắp xếp đứng tại vị trí đối diện cách bọn họ hai mét, trừng mắt phẫn nộ nhìn bọn họ, Đinh Tễ không thể khống chế được vẻ mặt của mình, cúi đầu cười như điên.

“Dừng lại.” Lâm Vô Ngung nói, “Chúng ta vẫn còn gần mười phút nữa, lát nữa còn phải bước đều.”

“Cậu ta ở ký túc xá bọn Hứa Thiên Bác,” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Hôm nay Hứa Thiên Bác không cho cậu ta mặt mũi, sau này phải ở chung thế nào.”

“Cậu ta cũng không cho Hứa Thiên Bác mặt mũi,” Lâm Vô Ngung nói, “Người giống như cậu ta, không có cách nào ở chung với người khác, sớm muộn gì cũng bị cô lập.”

“Tính tình Hứa Thiên Bác thực sự quá tốt, ban nãy nếu như cậu ta nói với tôi như vậy, tôi sẽ ấn cậu ta quỳ xuống.” Đinh Tễ nói.

“Gà trống nhỏ nóng nảy,” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu như thật sự muốn đánh nhau, hôm qua đã đánh rồi.”

“Hôm qua là cừu non Hứa Thiên Bác kéo tôi ra.” Đinh Tễ tàn nhẫn nói.

Lâm Vô Ngung liếc mắt nhìn cậu, cong cong khóe môi cười cười.

“Thật đấy.” Đinh Tễ nói.

Bạn học lớp bọn họ bắt đầu nghỉ ngơi, Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ bị xách ra giữa đường, còn phải đứng thật thẳng.

“Nghe khẩu lệnh của tôi,” Giáo quan hô, “Đứng nghiêm, bên trái – Thẳng! Bên phải – Quay! Bước đều – Bước!”

Người mấy lớp khác đều đã nghỉ ngơi, ngồi hết ở hai bên đường, khi Lâm Vô Ngung và Đinh Tễ đá thẳng chân đi về phía trước, tất cả mọi người đều nhìn hai người họ.

Giáo quan đứng phía sau bọn họ hơn mười mét, đang hô khẩu lệnh.

“Không sao chứ, có phải có hơi mất tự nhiên?” Khi sắp qua tới đầu bên kia, Lâm Vô Ngung có chút lo lắng hỏi một câu, “Tôi thật sự không dám nghịch lung tung nữa.”

“Không sao,” Đinh Tễ nhìn về phía trước, “Đúng là tôi có chút không tự nhiên, nhưng đi một lát lại cảm thấy vẫn ổn.”

“Hả?” Lâm Vô Ngung đáp.

“Cậu xem,” Đinh Tễ nói, “Chỉ hai chúng ta, tốt biết bao.”

Lời này nói thì đơn giản, Lâm Vô Ngung ngẫm rất lâu cũng không ngẫm ra được cậu muốn nói gì.

Nhưng mà, dưới ánh mặt trời, anh và Đinh Tễ cùng nhau bước đi về phía trước, đường rất rộng, âm thầm vui sướng hưởng thụ cảm giác không gian chỉ có hai người trước ánh mắt của biết bao người.

Mấy ngày huấn luyện quân sự phía sau, sẽ không còn sự vui mừng nhỏ bé này nữa, dù sao cũng không thể lúc nào cũng bị lôi ra tập một mình.

Nhưng khi lên lớp lý thuyết, Lâm Vô Ngung vẫn có chút cảm giác mới mẻ.

Giống như đột nhiên phát hiện ra, anh và Đinh Tễ đã là bạn học, là bạn học cùng chung một lớp, chung một phòng học.

Lần đầu tiên hai người họ ngồi cùng nhau ở trong phòng, trước mặt bày sách vở học tập, bên trên là giáo viên đứng giảng bài.

Thỉnh thoảng Đinh Tễ sẽ nguệch ngoạc vài nét lên tài liệu học tập, nhìn có vẻ đặc biệt nghiêm túc.

Khi Lâm Vô Ngung lại gần nhìn, phát hiện chữ bên trên không có liên quan gì tới nội dung bài giảng cả.

– Một, hai, ba.

– Đã qua mùa hè rồi.

– Mấy ngày nữa sẽ bắt đầu mát mẻ.

– Lâm Vô Ngung, tôi biết là cậu sẽ nhìn.

Nhìn thấy câu này, Lâm Vô Ngung bật cười: “Không hổ là Đinh bán tiên.”

“Nhìn chằm chằm tôi bao lâu rồi?” Đinh Tễ nghiêng đầu nhìn anh.

“Bắt đầu từ khi vào học.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cái này phải thi đấy,” Đinh Tễ nói, “Cậu xác định không nghe?”

“Đang nghe đây.” Lâm Vô Ngung cười cười.

“Cậu nói xem trường chúng ta có câu lạc bộ thiên tài ra vẻ không?” Đinh Tễ nói, “Hay là câu lạc bộ xem qua là nhớ, đọc thuộc làu làu?”

“Có câu lạc bộ nuôi gà tôi sẽ đi.” Lâm Vô Ngung nói.

“….Tôi đột nhiên thật chờ mong,” Đinh Tễ híp mắt lại, “Nếu như thật sự có thì tốt, không có thì tôi xin lập một cái.”

“Lỡ như còn có người khác báo danh thì phải làm sao?” Lâm Vô Ngung nói, “Tranh gà với tôi.”

“Cậu sẽ lo lắng hả?” Đinh Tễ hỏi.

“Nói thừa, có thể không lo lắng hả?” Lâm Vô Ngung nhỏ giọng nói bên tai cậu. “Tôi đã bắt đầu tình yêu cuồng nhiệt rồi.”

Đinh Tễ đột nhiên cứng người lại.

Qua mấy giây cậu mới dùng giọng nói nhỏ hơn hỏi: “Hai chúng ta coi như bắt đầu rồi hả?”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung khẳng định, “Cậu muốn tôi phải hô chuẩn bị bắt đầu thì mới tính sao?”

“Không cần,” Đinh Tễ quay đầu nhìn hình chiếu phía trước, sững sờ một lát, “Đậu má.”

“Hả?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.

“Tôi đã yêu rồi?” Đinh Tễ nói.

Hà Gia Bảo bên cạnh ghé lại gần: “Hả? Với ai?”

“Với tôi.” Lâm Vô Ngung nói.

Hà Gia Bảo ngây người, nằm bò ra bàn khẽ cười: “Hôm hai cậu bị phạt, có nữ sinh nói hai cậu rất giống một đôi.”

“Bảo này, cậu học gì tốt đi.” Lâm Vô Ngung thở dài, anh thoáng thấy tai Đinh Tễ đỏ lên.

Năng lực đối phó và da mặt dày luyện được do bình thường lừa gạt bịa chuyện giờ đây lại không thể thể hiện trong loại chuyện này.

Lâm Vô Ngung dùng ngón tay khẽ gãi gãi chân cậu.

Đinh Tễ hơi quay đầu lại, Lâm Vô Ngung cười với cậu, lúc này Đinh Tễ mới thả lỏng, cũng gãi gãi lại chân anh.

Trường H không có câu lạc bộ thiên tài ra vẻ, nhưng nhiều câu lạc bộ tới mức bọn họ có chút kinh ngạc.

Kết thúc huấn luyện quân sự, vừa mới chính thức vào học, các câu lạc bộ ở trường đã bắt đầu hội tuyển thành viên mùa thu.

So với khi còn học cấp ba phải khó khăn lắm mới lập ra được một câu lạc bộ văn học, thơ ca,… khi đi tới hội trường hội tuyển thành viên mới, bọn họ mới chính thức trải nghiệm được cái gì gọi là cuộc sống đại học.

“Còn náo nhiệt hơn cả cố vấn tuyển sinh,” Lữ Nhạc nói, “Người mắc chứng khó lựa chọn vào đây thì phải ngất….”

Cả hội trường đều là các quầy hàng của câu lạc bộ, áp phích, sổ tay tuyên truyền, triển lãm video, giải đáp câu hỏi tại chỗ, đầy đủ mọi thứ, cộng thêm các loại âm nhạc từ loa….

“Cảm giác giống đi dạo chợ ngày tết.” Đinh Tễ cảm khái.

“Vậy sao?” Lâm Vô Ngung nhìn trái nhìn phải, “Tôi còn chưa từng đi dạo chợ tết.”

“Năm mới cậu về với tôi nhé,” Đinh Tễ nói, “Cậu có thể theo ông bà tôi đi mua sắm tết, còn có thể cầm đồ giúp, cậu không biết mỗi năm tôi làm việc này khổ đến thế nào đâu, đi mấy chuyến liền, mỗi lần đều đi hơn nửa ngày, chân cũng gãy….”

“Được,” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Tôi xách đồ cho bà nội.”

Khi Đinh Tễ nhắc tới ông bà, tuy rằng đang oán giận, nhưng ngữ điệu rõ ràng rất thân thiết, Lâm Vô Ngung nghe thấy vậy không biết trong lòng là cảm giác gì.

“Cậu có hứng thú với câu lạc bộ nào không?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Không.” Đinh Tễ nói, “Không phải cậu đang định đi tìm câu lạc bộ nào kiểu như mô hình máy bay không người lái đấy chứ?”

“Tôi…” Lâm Vô Ngung thực sự muốn tham gia một câu lạc bộ nào đó chung với Đinh Tễ, có thể hoạt động cùng nhau.

Còn chưa nói xong, một dáng người nhỏ gầy đã chặn trước mặt hai người, là Dương Diệu lớp bọn họ.

Lâm Vô Ngung vừa nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Dương Diệu đã cảm thấy không ổn tí nào.

“Đinh Tễ! Tìm cậu khó thật ấy, cậu cũng không nghe điện thoại,” Dương Diệu kéo kéo cánh tay Đinh Tễ, “Cậu tới câu lạc bộ của chị họ tôi xem thử đi! Chắc chắn cậu sẽ hứng thú!”

“…. Câu lạc bộ gì?” Đinh Tễ có chút lúng túng rút tay ra.

“Câu lạc bộ suy luận!” Dương Diệu vẫy vẫy tay phải, “Chị! Ở đây!”

Một nữ sinh đi ra từ quầy hàng trang hoàng theo màu đen rất ngầu phía bên kia.

Hai người bọn họ đành phải đi qua đó theo Dương Diệu nhiệt tình.

“Đây là chị họ tôi, chủ nhiệm câu lạc bộ suy luận,” Dương Diệu nói, “Hùng Nhất Phi nói lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã có thể nói đúng biệt danh hồi cấp hai của cậu ấy, vô cùng thần kỳ, tôi đoán chắc chắn cậu rất giỏi suy luận.”

“Xin chào,” Nữ sinh vươn tay ra, “Chị là Điêu Chấn.”

“Đinh Tễ.” Đinh Tễ cũng nắm tay cô.

Điêu Chấn lại cười cười với Lâm Vô Ngung, đưa tay ra: “Xin chào.”

“Chào chị ạ,” Lâm Vô Ngung nắm tay cô, “Em tên là Lâm Vô Ngung.”

“Chị biết,” Điêu Chấn cười nói, “Chị đã thấy ảnh chụp hai đứa cùng bước đều hôm huấn luyện quân sự trong nhóm chat.”

Nói xong cô lại nhìn Đinh Tễ: “Thế nào, có hứng thú tham gia câu lạc bộ suy luận không?”

“Em…..” Đinh Tễ có hơi do dự, “Em thực sự cũng không suy luận.”

“Vậy cậu đoán mò sao?” Dương Diệu hỏi.

“Bói đấy.” Đinh Tễ làm tư thế tung tiền xu, “Mê tín dị đoan.”

“Mai hoa dịch số hả?” Điêu Chấn lập tức hỏi.

Chậc.

Lâm Vô Ngung cảm thấy càng không ổn.

“Câu lạc bộ bọn chị có mấy người cũng có chút nghiên cứu nhỏ,” Điêu Chấn nói, “Gia nhập với bọn chị nhé, Đinh Tễ.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mai Hoa Dịch số (chữ Hán: 梅花易數) là một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý Kinh Dịch với các thuyết Can Chi, âm dương, ngũ hành, bát quái kết hợp thuyết vận khí, bát quái kết hợp ngũ hành… bằng cách lập quẻ chính, hào động và quẻ biền; căn cứ vào sự vật, hiện tượng quan sát hay nghe được, đo đếm được hoặc giờ, ngày, tháng, năm xảy ra (theo âm lịch).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương