Kiêu Ngạo
-
Chương 103: Phiên ngoại 2
“Tôi nợ số tiền cho Bằng Bằng vay nhé,” Đinh Tễ ngồi khoanh chân trên giường, cúi đầu nghịch điện thoại, “Nó nói cuối năm có thể trả.”
“Chuyện này còn phải hỏi tôi sao?” Lâm Vô Ngung chuyển ghế xích đu của bà nội vào trong phòng, bây giờ đang ngồi lắc lư, “Nếu tôi nói không cho vay, cậu có thể đồng ý à?”
“Tôi không hỏi cậu, tôi chỉ nói với cậu thôi,” Đinh Tễ nhìn anh, “Cậu lại lôi ghế vào đây, lát nữa bà nội về sẽ đập cậu.”
“Khi nào bà về tôi sẽ khiêng ghế ra đón bà,” Lâm Vô Ngung nói, “Cái ghế này rất thoải mái, tay nghề của ông nội quả thật không phải là chém gió, cái ghế này cũng phải được hai mươi năm rồi ấy nhỉ? Nhưng mà vẫn chưa hỏng.”
“Mười lăm, mười sáu năm gì đó.” Đinh Tễ nói, “Khi còn học tiểu học tôi thích ngủ trên đó.”
“Khi nào thì Lưu Kim Bằng mới có thể mở cửa hàng nhỉ?” Lâm Vô Ngung tiếp tục đong đưa, nghiêng đầu qua nhìn cậu, “Khi nào mở rồi thì cứ vơ vét mấy thứ đồ dùng của Làm Thế Nào ở đó.”
“Nó còn gửi từ đây qua đó ấy,” Đinh Tễ bật cười, “Tôi thấy mấy thứ đồ trong cửa hàng của nó bán còn chưa chắc đã cao cấp bằng đồ Lâm Trạm mua cho Làm Thế Nào đâu.”
Lâm Vô Ngung xì một tiếng: “Làm Thế Nào bị anh ấy chiều cho chẳng giống ai. Trước lúc chúng ta về còn để máy bay ở nhà anh ấy mà, anh ấy bảo để trong phòng của Làm Thế Nào, con chó hư ấy lại không cho tôi đi vào!”
“Thật sự không ngờ đấy,” Đinh Tễ nói, “Lúc trước để chó ở chỗ anh ấy, anh ấy còn rất ghét bỏ, bây giờ có muốn lấy đi cũng không dễ.”
“Chúng ta nuôi thêm con mèo đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Chó bị cướp rồi, vẫn phải có động vật nào khác.”
“Ai nuôi đây?” Đinh Tễ hỏi, “Hai chúng ta đều ở kí túc, còn bận muốn chết.”
“Cậu chứ ai,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu định thi nghiên cứu sinh mà, khi nào cậu tốt nghiệp thì về phòng thuê ở, sau đó nuôi mèo.”
“…Kế hoạch của cậu hay quá nhỉ?” Đinh Tễ nói.
“Đỡ phiền hơn nuôi chó, còn không cần phải dắt đi dạo.” Lâm Vô Ngung lại đong đưa.
“Tại sao không phải là tôi thi nghiên cứu sinh, cậu đi làm rồi nuôi mèo.” Đinh Tễ bỏ điện thoại xuống, nhảy xuống giường, vòng một chân qua ghế.
“Này, này, này,” Lâm Vô Ngung túm lấy vai cậu, “Đừng thế chứ, đang ở nhà, cậu nghịch như vậy ông bà về thì làm sao.”
“Cậu đang nghĩ gì thế?” Đinh Tễ ngồi lên đùi anh, “Trong đầu cậu không thể nghĩ chuyện gì đứng đắn hả?”
“Cậu ngồi cái kiểu này còn nói tôi đứng đắn á?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
Đinh Tễ bật cười cúi đầu hôn anh một cái, còn rất vang.
“Được rồi, dù sao chúng ta cũng đã bị phát hiện. Bình thường khi bà nội về nhà, cầm chìa khóa mở cửa rất nhanh,” Lâm Vô Ngung nói, “Chỉ khi nào hai chúng ta cùng ở nhà, bà mới rung khóa hai phút mới mở được cửa.”
Đinh Tễ cười ra tiếng: “Cậu cũng phát hiện ra à?”
“Không phải,” Lâm Vô Ngung búng nhẹ lên môi cậu. “Cậu còn cười được? Xấu hổ lắm ấy.”
“Cậu cho rằng khi chúng ta ngồi nghiêm chỉnh trong phòng xem thời sự, bà về mà không rung khóa sao?” Đinh Tễ hỏi.
Lâm Vô Ngung lại thở dài: “Ông bà tâm lý quá cũng không tốt.”
Đinh Tễ chống mạnh vào lưng ghế, ghế lắc lư, cậu nhéo cằm Lâm Vô Ngung: “Cậu vừa nói cậu không thi nghiên cứu sinh nữa mà đi làm nuôi mèo hả?”
“Tôi nói là cậu thi nghiên cứu sinh, tôi đi làm nuôi mèo.” Lâm Vô Ngung cười nói.
“Không.” Đinh Tễ trả lời rất dứt khoát.
“Bố cậu có thể buông tha cho cậu sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Bây giờ ông ấy cũng không quản tôi nữa,” Đinh Tễ nói, “Tôi có học nghiên cứu sinh cũng chẳng có ý nghĩa gì, vốn cũng không có nền tảng để học.”
“Ồ, lời này,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu muốn chọc tức ai đấy? Thần đồng nhỏ nói bản thân không có nền tảng học, còn làm người ta tức giận hơn nói cậu thi chơi chơi cũng vào được trường H.”
Đinh Tễ lại thở dài: “Chọc tức thì chọc tức, tôi không thích đi học, chuyện này cậu đừng cản tôi.”
“Tôi không cản cậu, cũng sẽ không nói mấy câu về sau đừng hối hận,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu muốn làm gì cũng được, bà nội đã nói rồi, chỉ cần cậu không làm chuyện xấu, cậu có đi ăn mày cũng được, chỉ cần cậu cảm thấy vui là được.”
“Không cần phải thế.” Đinh Tễ vội vàng nói, “Tuy rằng tôi không chú trọng chuyện ăn uống như cậu, nhưng tôi vẫn muốn ăn uống tử tế.”
Lâm Vô Ngung cười rung cả ghế.
“Được rồi, nếu tôi đi làm sẽ nuôi một con mèo cho cậu chơi.” Đinh Tễ nói, “Lúc ấy cậu phải chăm chỉ học tập, nếu như cậu thực sự không thi nghiên cứu sinh, tôi sợ chú Dương sẽ mắng cậu, bây giờ rảnh rỗi cậu đều tới làm việc cho chú ấy mà.”
“Cả ngày chú Dương, chú Dương…” Lâm Vô Ngung thở dài.
“Tôi có gọi trước mặt những người khác đâu,” Đinh Tễ cười hì hì, “Tôi đã gọi vậy cho trẻ rồi, đáng lẽ phải là bác Dương.”
Kỳ thực Lâm Vô Ngung không để ý tới việc sau khi tốt nghiệp Đinh Tễ sẽ đi làm hay là đi học. Đinh Tễ vốn là một con người bài bản, không thích đi học thì đi làm. Với đầu óc của cậu, làm gì cũng không thành vấn đề, chưa biết chừng một ngày nào đó cậu muốn đi học, thi lại cũng có thể đỗ được.
Có điều bố mẹ Đinh Tễ còn chưa biết quyết định của cậu, vẫn cho rằng chắc hẳn cậu sẽ học tiếp, không biết lúc biết sẽ ồn ào thế nào.
“Haiz.” Lâm Vô Ngung duỗi hông.
“Cậu lo bố mẹ tôi nổi nóng hả?” Đinh Tễ hỏi.
“Đừng đoán chuẩn như vậy nữa,” Lâm Vô Ngung nói, “Phiền chết được, không giữ được tí cảm giác thần bí nào cả.”
“Cậu thở dài còn muốn duy trì cảm giác thần bí cái quái gì….” Đinh Tễ lại lắc cái ghế, “Đánh một quả rắm thần bí… có thể giống như hát sao.”
“Đi xuống.” Lâm Vô Ngung đẩy cậu.
“Làm gì đấy?” Đinh Tễ không nhúc nhích, “Sao bây giờ cậu hay cáu vậy? Nói một câu là đuổi người ta đi?”
“Không phải,” Lâm Vô Ngung nhìn xuống bên dưới, “Đè lên tôi rồi.”
“Tôi đã ngồi một lúc lâu rồi, bây giờ mới đè lên cậu hả?” Đinh Tễ rất xem thường.
Lâm Vô Ngung không hé răng, chỉ nhìn cậu.
Đinh Tễ đối diện với anh, chợt nhận ra gì đó, vừa vội vàng xuống ghế, vừa cười nói: “Biết rồi, biết rồi, tôi không cố ý đâu. Tôi không có suy nghĩ gì khác, mỗi động tác của tôi đều là vô thức, trước mắt tôi với cậu chỉ có tình yêu thuần khiết…”
“Lấy cho tôi một chai hồng trà lạnh.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ đi về phía cửa mấy bước lại dừng: “Không tốt cho cơ thể lắm đâu, không bằng tôi lấy đá chườm qua một chút.”
“Lăn ngay,” Lâm Vô Nugng nói, “Tôi chỉ muốn uống nước thôi.”
“Được.” Đinh Tễ chạy vào trong bếp, lấy hồng trà lạnh cho anh, “Chỉ còn hai chai nữa thôi, mấy ngày nay chúng ta uống hơi nhiều, lát nữa phải đi siêu thị mua bù vào. Lỡ như bé Đậu Xanh có đến mà nhìn thấy chỉ còn thừa một chút sẽ tức giận.
“Mua thêm ít kem nữa, loại hai màu ấy,” Lâm Vô Ngung nói, “Lâu lắm rồi không ăn, ở trường học toàn loại ba màu.”
“Ok.” Đinh Tễ cũng nhìn xuống phía dưới anh, “Lát nữa cậu đỡ rồi thì đi.”
“…Cậu đừng lúc nào cũng nhắc nhở tôi, cũng đừng nhìn tôi, tôi sẽ nhanh đỡ.” Lâm Vô Ngung bất đắc dĩ vẫy tay với Đinh Tễ, “Cậu phải làm gì thì đi làm đi.”
“Tôi muốn rửa mặt.” Đinh Tễ ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Vô Ngung uống mấy ngụm hồng trà lạnh, cảm thấy rất thoải mái. Anh đứng dậy mở tủ, rút một cái áo phông ra, là áo của Đinh Tễ, nhưng anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Bây giờ quần áo hai người đã để lẫn lộn cả.
Lâm Vô Ngung vừa mặc áo vừa đi vào phòng khách, chợt anh nghe thấy tiếng khóa cửa vang.
Hôm nay bà nội về mà không rung chìa khóa sao?
Anh vội vàng kéo áo xuống, tuy rằng không làm gì, nhưng cứ nghĩ tới việc mỗi lần bà nội ra ngoài lại nghĩ hai người sẽ thừa dịp ở nhà không có ai để làm chuyện gì đó, anh lại xấu hổ.
Còn chưa kéo áo xong, cửa đã mở ra, cô út xách một túi đồ ăn đi vào.
Lâm Vô Ngung vừa mới kéo áo xuống một nửa, còn một vòng chưa kéo xuống.
Cô út đi vào ngước mắt nhìn sửng sốt: “Ồ.”
“Cô tới rồi ạ.” Lâm Vô Ngung kéo áo xuống, đang muốn nói gì đó chứng minh rằng mình chỉ thay quần áo thôi. Đinh Tễ đột nhiên ra khỏi nhà vệ sinh, mặt dính đầy nước, nhìn giống như vừa tắm xong.
“Ồ.” Cô út lại sửng sốt.
“Cô…” Đinh Tễ còn chưa nói xong, cô út đã xoay người đi ra khỏi phòng, vẫn xách theo túi đồ ăn.
“Đậu.” Đinh Tễ phản ứng lại, vội vàng chạy tới kéo cô út về, “Cô làm gì đấy, chạy đi đâu?”
“Thu dọn xong chưa?” Cô út hỏi.
“Thu dọn cái gì cơ ạ!” Đinh Tễ nói, “Bọn cháu chuẩn bị đi siêu thị mua đồ uống cho bé Đậu Xanh!”
“Mấy ngày nay bọn cháu uống sạch hồng trà của con bé rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
Cô út dò xét hai người, chợt cảm thấy ngại ngùng: “Ồ, hai đứa làm cô giật mình.”
“Không phải là cô dọa bọn cháu sao ạ?” Đinh Tễ nói, “Chúng cháu trong sạch.”
“Được rồi, cháu im đi.” Cô út cười đẩy cậu ra, xách thức ăn vào trong bếp, “Hai đứa đi siêu thị thì đi nhanh đi, lát nữa bà về chuẩn bị nấu cơm, mấy ngày trước khi hai đứa về đều ăn rất long trọng.”
“Bé Đậu Xanh đâu rồi ạ?” Đinh Tễ nói, “Đã tan lớp học năng khiếu chưa.”
“Còn ở nhà giận dỗi kìa,” Cô út nói, “Đánh bạn học, bị bố nó mắng một trận, bây giờ đang ngồi trong phòng tự kiểm điểm, không chịu ra ngoài. Lát nữa bố nó đưa tới đây, hai đứa khuyên bảo nó chút đi.”
“Tại sao lại đánh bạn học ạ?” Lâm Vô Ngung nói.
“Thấy việc nghĩa thì làm,” Cô út thở dài, “Bạn cùng bàn nó bị bắt nạt, cho nên nó đánh người.”
“Bị chú trách mắng chắc con bé tủi thân lắm,” Đinh Tễ nói, “Nó làm chuyện tốt mà.”
“Cho nên hai đứa xem có thể khuyên bảo không, làm việc tốt cũng không thể động tay đánh người được.” Cô út nói, “Bây giờ nó đã thành đầu gấu trường rồi, hôm nay hai nhà mang con tới nói chuyện với giáo viên, đứa trẻ kia thấy nó là khóc, còn không nói được nên lời.”
“Cô, nghe giọng điệu của cô,” Lâm Vô Ngung dựa vào tường cười nói, “Thật ra đắc ý lắm phải không.”
“Ồ.” Cô út che miệng, “Cháu nghe được ra à?”
Đinh Tễ vui vẻ: “Nghe được ra ạ.”
“Đứa trẻ đó phiền lắm, trong nhà cũng không ai quản. Nghỉ hè rồi mấy đứa nó cùng nhau tới lớp năng khiếu, lại còn bắt nạt bạn gái khác,” Cô út cau mày, “Đúng là thiếu đánh mà… nhưng cô không thể nói như vậy.”
“Đánh người không phải là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề.” Lâm Vô Ngung nói.
“Vậy sao?” Cô út vỗ tay.
“Cô nhìn anh con bé xem, hồi bé chỉ biết chạy, chạy không được mới đánh.” Lâm Vô Ngung nói.
“Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ nhìn anh.
“Anh con bé sắp đánh cháu rồi kìa,” Cô út bật cười, “Mau đi mua đồ uống đi, lát nữa nói chuyện với Đậu Xanh nhé.”
Đinh Tễ xách một thùng hồng trà, lại bê thêm một thùng coca, cuối cùng ôm cả một đống kem về.
Lâm Vô Ngung nhìn xe đẩy: “Được rồi, lấy thêm ít đồ ăn vặt đi.”
“Hôm qua bà nội còn nói cậu ăn nhiều hơn cả heo.” Đinh Tễ nói.
“Trước đây bà không nói vậy,” Lâm Vô Ngung thở dài, “Bây giờ quen rồi nên được đà lấn tới.”
“Vẫn cao cấp hơn Bằng Bằng,” Đinh Tễ nói, “Bằng Bằng là tầng lớp thấp.”
“Về trường rồi tôi phải tham gia đánh giá cuộc thi máy bay không người lái, chắc là rất mệt,” Lâm Vô Ngung vươn tay lấy đồ ăn vặt, “Phải bổ sung trước.”
“Đánh giá mà mệt á?” Đinh Tễ nhìn anh, “Nếu như cậu nói cầm cái vợt chạy theo thì tôi tin cậu mệt.”
“Được rồi.” Lâm Vô Ngung do dự, lấy một gói váng đậu đặt lại lên giá.
Đinh Tễ mấp máy môi, không nói được lời nào.
“Cậu định nói chuyện với Đậu Xanh thế nào?” Lâm Vô Ngung đẩy xe về phía quầy thu ngân.
“Tùy ý nói gì đó đều được, cậu cho rằng mấy lời bố mẹ nó nói nó thực sự nghe được vào sao,” Đinh Tễ nói, “Cho dù cậu nhắc lại lời của bọn họ, con bé có thể nghe sao.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười.
Phán đoán của Đinh Tễ rất chính xác.
Bé Đậu Xanh nằm trên giường Đinh Tễ, thở dài nói: “Được rồi, em biết cả rồi, em đánh người là không đúng, nếu như đáng đánh cũng không tới lượt em đánh.”
“Có ăn không?” Lâm Vô Ngung đưa kem cho cô bé.
“Đánh người căn bản không giải quyết được vấn đề gì, cậu ta sợ em rồi, không dám bắt nạt em, không dám bắt nạt những người em bảo vệ nữa.” Bé Đậu Xanh cầm lấy kem, “Nhưng mà cậu ta không cảm thấy bản thân mình sai, cậu ta còn có thể bắt nạt những người khác.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, “Em vốn không có nghĩa vụ giáo dục thằng bé thay bố mẹ nó.”
“Nhưng anh nói xem,” Bé Đậu Xanh nhìn cậu, “Ngoại trừ đánh cậu ta ra thì còn cách nào khác giải quyết chuyện này không? Nói lý lẽ sao? Hay là mách thầy cô?”
“Đã mách chưa?” Lâm Vô Ngung nói.
“Em chưa, các bạn khác có nói với giáo viên rồi, giáo viên có nói với cậu ta cũng chẳng có ích gì,” Bé Đậu Xanh chán chẳng buồn nói, “Bố mẹ cậu ta cũng không quản.”
“Em đã từng nghĩ nếu như không đánh được thì phải làm thế nào chưa?” Đinh Tễ cười nói.
“Đương nhiên là em sẽ đánh người em đánh được rồi,” Bé Đậu Xanh nói, “Em có bị ngốc đâu, nếu không đánh lại được em chỉ có thể an ủi người bị bắt nạt thôi, ít nhất cũng để bạn ấy không buồn vì cảm thấy không ai giúp mình cả.”
Lâm Vô Ngung bật cười, ăn một miếng kem, không nói gì cả.
“Vậy bây giờ em là đại ca trường hả?” Đinh Tễ nói, “Ít nhất bây giờ em còn có một cách giải quyết khác.”
“Đe dọa hả?” Bé Đậu Xanh hỏi.
“Ừ,” Đinh Tễ gật đầu, vươn tay túm lấy cổ áo Lâm Vô Ngung, “Đây là lần cuối cùng tao cảnh cáo mày.”
Lâm Vô Ngung nhìn cậu, một giây sau bắt đầu vào vai: “Làm gì thế! Cậu bỏ tôi ra! Có bản lĩnh thì đánh tôi này!”
“Mày chưa nhìn thấy tao đánh người thế nào thì cũng phải nghe qua rồi chứ,” Đinh Tễ chỉ anh, “Nếu như mày còn dám động vào Đậu Xanh nhà tao…”
“Thả tôi ra, thả tôi ra!” Lâm Vô Ngung vùng vẫy lùi về phía sau.
Đinh Tễ buông lỏng tay, chỉ vào anh: “Không có lần sau đâu!”
“Hai anh đủ rồi đấy,” Bé Đậu Xanh nằm ra giường cười vang, “Được rồi, em biết rồi, đừng diễn nữa.”
“Diễn xong rồi.” Đinh Tễ vỗ vỗ tay.
“Sau này em sẽ chú ý.” Bé Đậu Xanh ăn một miếng kem, “Thực ra em tức giận là vì bố em chưa gì đã mắng em đánh người là sai, cũng không quan tâm là tại sao em đánh người.”
“Bố em lo lắng thôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Một bé gái, thể lực đâu so được với bé trai, lỡ như em chịu thiệt thì làm thế nào.”
“Bố không nói em cũng hiểu cả,” Bé Đậu Xanh chun mũi, lại quay ra nhìn cậu, “Hai anh thật là, ăn ý ghê á, vừa nhìn đã biết là một đôi.”
“Đừng có đánh trống lảng.” Đinh Tễ nói, “Bây giờ em đang nghe dạy bảo.”
“Em biết rồi.” Bé Đậu Xanh xoay người nằm thẳng, “Biết rồi ạ!”
“Đậu Xanh.” Lâm Vô Ngung gọi cô bé.
“Dạ?” Bé Đậu Xanh đáp lời.
“Cố gắng làm chuyện mình có thể khống chế kết quả.” Lâm Vô Ngung nói.
“Em biết rồi.” Bé Đậu Xanh gật đầu.
Để cảm ơn, ngày đầu tiên hai người quay lại trường, bé Đậu Xanh đã tặng hai người một ngọn nến hình hai người nhỏ hôn nhau mà tự tay cô bé làm.
Nếu như cô bé không giới thiệu tên của tác phẩm này là “Hai anh đang hôn nhau,” Lâm Vô Ngung cảm thấy cơ bản chỉ là hai cái que dựa vào nhau.
Có điều anh vẫn rất quý trọng, khi lên máy bay sợ đè hỏng nên không dám bỏ vào trong vali mà xách theo một cái túi nhỏ.
“Tao sẽ tới chỗ mày nghỉ tuần trăng mật.” Lưu Kim Bằng đi bên cạnh dặn dò Đinh Tễ, “Hai đứa mày phụ trách là được.”
“Tuần trăng mật của mày có tạm bợ quá không vậy?” Lâm Vô Ngung nói.
“Điều quan trọng nhất là,” Lưu Kim Bằng nói, “Tao chọn ra nước ngoài từ đó là vì muốn thăm hai đứa mày!”
“Được,” Đinh Tễ nói, “Tao sẽ dẫn vợ chồng mày đi chơi.”
“Khi về cũng về bên ấy, mang quà về cho bọn mày.” Lưu Kim Bằng nói.
“Không tiện thì không phải cầm về đâu, có lòng là được.” Đinh Tễ nói.
Lưu Kim Bằng xua tay: “Vẫn phải mang chứ, tao không phải là cái dạng có vợ rồi quên… anh em.”
“Cảm ơn nhé.” Lâm Vô Ngung bật cười.
“Có đôi khi tao nhìn thấy điệu cười của mày rất là ngứa mắt.” Lưu Kim Bằng trừng mắt nhìn anh.
“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung cười ôm lấy cậu ta.
Bây giờ hai người về trường cũng không ai đi tiễn cả, đã không phải lần đầu tiên nữa, không có cảm giác không nỡ khi lần đầu xa nhà. Mỗi lần về trường Lưu Kim Bằng đều đến tiễn, nếu như Lưu Kim Bằng không có thời gian, hai người sẽ tự gọi xe.
Còn khi tới bên kia, căn bản đều là Lâm Trạm lái xe tới đón.
Mấy lần đầu là do Đinh Tễ gọi điện tới nhờ vả, sau đó không biết là anh ta sợ Đinh Tễ, hay là đã quen rồi.
Rất tốt.
Lâm Vô Ngung đi tới bãi đỗ xe, mỗi khi nhìn thấy Lâm Trạm đang ngồi trong xe đợi bọn họ, anh đều cảm thấy có cảm giác ấm áp không thể nói thành lời.
Đinh Tễ đi tới mở cốp xe ra: “Sao nhiều đồ vậy? Giờ để hành lý thế nào đây.”
“Để ở ghế sau đi.” Lâm Vô Ngung không quay đầu lại.
Đinh Tễ và Lâm Vô Ngung mang dụng cụ và thùng đựng mô hình đặt ở ghế sau, nhét hành lý vào cốp.
Lâm Vô Ngung ngồi vào ghế phó lái, vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi: “Anh mời ăn cơm ạ?”
“Anh nói không mời thì có tác dụng à,” Lâm Trạm đợi Đinh Tễ đóng cửa sau rồi mới khởi động xe, “Sao da mặt hai đứa dày thế nhỉ, nói cái gì cũng như được khen.”
“Đó là Đinh Tễ.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ ngồi phía sau cười hì hì.
“Em cũng có tốt được bao nhiêu đâu.” Lâm Trạm mở radio.
Đinh Tễ ở phía sau cười tới sặc.
“Hai đứa thi lấy bằng đi,” Lâm Trạm nói, “Ai thi được trước thì anh cho cái xe này.”
“Anh định đổi xe ạ?” Đinh Tễ lập tức ngồi thẳng.
“Ừ.” Lâm Trạm gật đầu.
“Em lái xe từ ký túc tới nhà ăn xong lại lái về phòng học sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Cho Đinh Tễ.” Lâm Trạm nói.
“Cảm ơn anh Trạm.” Đinh Tễ nhận luôn.
“Chuyện này còn phải hỏi tôi sao?” Lâm Vô Ngung chuyển ghế xích đu của bà nội vào trong phòng, bây giờ đang ngồi lắc lư, “Nếu tôi nói không cho vay, cậu có thể đồng ý à?”
“Tôi không hỏi cậu, tôi chỉ nói với cậu thôi,” Đinh Tễ nhìn anh, “Cậu lại lôi ghế vào đây, lát nữa bà nội về sẽ đập cậu.”
“Khi nào bà về tôi sẽ khiêng ghế ra đón bà,” Lâm Vô Ngung nói, “Cái ghế này rất thoải mái, tay nghề của ông nội quả thật không phải là chém gió, cái ghế này cũng phải được hai mươi năm rồi ấy nhỉ? Nhưng mà vẫn chưa hỏng.”
“Mười lăm, mười sáu năm gì đó.” Đinh Tễ nói, “Khi còn học tiểu học tôi thích ngủ trên đó.”
“Khi nào thì Lưu Kim Bằng mới có thể mở cửa hàng nhỉ?” Lâm Vô Ngung tiếp tục đong đưa, nghiêng đầu qua nhìn cậu, “Khi nào mở rồi thì cứ vơ vét mấy thứ đồ dùng của Làm Thế Nào ở đó.”
“Nó còn gửi từ đây qua đó ấy,” Đinh Tễ bật cười, “Tôi thấy mấy thứ đồ trong cửa hàng của nó bán còn chưa chắc đã cao cấp bằng đồ Lâm Trạm mua cho Làm Thế Nào đâu.”
Lâm Vô Ngung xì một tiếng: “Làm Thế Nào bị anh ấy chiều cho chẳng giống ai. Trước lúc chúng ta về còn để máy bay ở nhà anh ấy mà, anh ấy bảo để trong phòng của Làm Thế Nào, con chó hư ấy lại không cho tôi đi vào!”
“Thật sự không ngờ đấy,” Đinh Tễ nói, “Lúc trước để chó ở chỗ anh ấy, anh ấy còn rất ghét bỏ, bây giờ có muốn lấy đi cũng không dễ.”
“Chúng ta nuôi thêm con mèo đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Chó bị cướp rồi, vẫn phải có động vật nào khác.”
“Ai nuôi đây?” Đinh Tễ hỏi, “Hai chúng ta đều ở kí túc, còn bận muốn chết.”
“Cậu chứ ai,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu định thi nghiên cứu sinh mà, khi nào cậu tốt nghiệp thì về phòng thuê ở, sau đó nuôi mèo.”
“…Kế hoạch của cậu hay quá nhỉ?” Đinh Tễ nói.
“Đỡ phiền hơn nuôi chó, còn không cần phải dắt đi dạo.” Lâm Vô Ngung lại đong đưa.
“Tại sao không phải là tôi thi nghiên cứu sinh, cậu đi làm rồi nuôi mèo.” Đinh Tễ bỏ điện thoại xuống, nhảy xuống giường, vòng một chân qua ghế.
“Này, này, này,” Lâm Vô Ngung túm lấy vai cậu, “Đừng thế chứ, đang ở nhà, cậu nghịch như vậy ông bà về thì làm sao.”
“Cậu đang nghĩ gì thế?” Đinh Tễ ngồi lên đùi anh, “Trong đầu cậu không thể nghĩ chuyện gì đứng đắn hả?”
“Cậu ngồi cái kiểu này còn nói tôi đứng đắn á?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.
Đinh Tễ bật cười cúi đầu hôn anh một cái, còn rất vang.
“Được rồi, dù sao chúng ta cũng đã bị phát hiện. Bình thường khi bà nội về nhà, cầm chìa khóa mở cửa rất nhanh,” Lâm Vô Ngung nói, “Chỉ khi nào hai chúng ta cùng ở nhà, bà mới rung khóa hai phút mới mở được cửa.”
Đinh Tễ cười ra tiếng: “Cậu cũng phát hiện ra à?”
“Không phải,” Lâm Vô Ngung búng nhẹ lên môi cậu. “Cậu còn cười được? Xấu hổ lắm ấy.”
“Cậu cho rằng khi chúng ta ngồi nghiêm chỉnh trong phòng xem thời sự, bà về mà không rung khóa sao?” Đinh Tễ hỏi.
Lâm Vô Ngung lại thở dài: “Ông bà tâm lý quá cũng không tốt.”
Đinh Tễ chống mạnh vào lưng ghế, ghế lắc lư, cậu nhéo cằm Lâm Vô Ngung: “Cậu vừa nói cậu không thi nghiên cứu sinh nữa mà đi làm nuôi mèo hả?”
“Tôi nói là cậu thi nghiên cứu sinh, tôi đi làm nuôi mèo.” Lâm Vô Ngung cười nói.
“Không.” Đinh Tễ trả lời rất dứt khoát.
“Bố cậu có thể buông tha cho cậu sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Bây giờ ông ấy cũng không quản tôi nữa,” Đinh Tễ nói, “Tôi có học nghiên cứu sinh cũng chẳng có ý nghĩa gì, vốn cũng không có nền tảng để học.”
“Ồ, lời này,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu muốn chọc tức ai đấy? Thần đồng nhỏ nói bản thân không có nền tảng học, còn làm người ta tức giận hơn nói cậu thi chơi chơi cũng vào được trường H.”
Đinh Tễ lại thở dài: “Chọc tức thì chọc tức, tôi không thích đi học, chuyện này cậu đừng cản tôi.”
“Tôi không cản cậu, cũng sẽ không nói mấy câu về sau đừng hối hận,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu muốn làm gì cũng được, bà nội đã nói rồi, chỉ cần cậu không làm chuyện xấu, cậu có đi ăn mày cũng được, chỉ cần cậu cảm thấy vui là được.”
“Không cần phải thế.” Đinh Tễ vội vàng nói, “Tuy rằng tôi không chú trọng chuyện ăn uống như cậu, nhưng tôi vẫn muốn ăn uống tử tế.”
Lâm Vô Ngung cười rung cả ghế.
“Được rồi, nếu tôi đi làm sẽ nuôi một con mèo cho cậu chơi.” Đinh Tễ nói, “Lúc ấy cậu phải chăm chỉ học tập, nếu như cậu thực sự không thi nghiên cứu sinh, tôi sợ chú Dương sẽ mắng cậu, bây giờ rảnh rỗi cậu đều tới làm việc cho chú ấy mà.”
“Cả ngày chú Dương, chú Dương…” Lâm Vô Ngung thở dài.
“Tôi có gọi trước mặt những người khác đâu,” Đinh Tễ cười hì hì, “Tôi đã gọi vậy cho trẻ rồi, đáng lẽ phải là bác Dương.”
Kỳ thực Lâm Vô Ngung không để ý tới việc sau khi tốt nghiệp Đinh Tễ sẽ đi làm hay là đi học. Đinh Tễ vốn là một con người bài bản, không thích đi học thì đi làm. Với đầu óc của cậu, làm gì cũng không thành vấn đề, chưa biết chừng một ngày nào đó cậu muốn đi học, thi lại cũng có thể đỗ được.
Có điều bố mẹ Đinh Tễ còn chưa biết quyết định của cậu, vẫn cho rằng chắc hẳn cậu sẽ học tiếp, không biết lúc biết sẽ ồn ào thế nào.
“Haiz.” Lâm Vô Ngung duỗi hông.
“Cậu lo bố mẹ tôi nổi nóng hả?” Đinh Tễ hỏi.
“Đừng đoán chuẩn như vậy nữa,” Lâm Vô Ngung nói, “Phiền chết được, không giữ được tí cảm giác thần bí nào cả.”
“Cậu thở dài còn muốn duy trì cảm giác thần bí cái quái gì….” Đinh Tễ lại lắc cái ghế, “Đánh một quả rắm thần bí… có thể giống như hát sao.”
“Đi xuống.” Lâm Vô Ngung đẩy cậu.
“Làm gì đấy?” Đinh Tễ không nhúc nhích, “Sao bây giờ cậu hay cáu vậy? Nói một câu là đuổi người ta đi?”
“Không phải,” Lâm Vô Ngung nhìn xuống bên dưới, “Đè lên tôi rồi.”
“Tôi đã ngồi một lúc lâu rồi, bây giờ mới đè lên cậu hả?” Đinh Tễ rất xem thường.
Lâm Vô Ngung không hé răng, chỉ nhìn cậu.
Đinh Tễ đối diện với anh, chợt nhận ra gì đó, vừa vội vàng xuống ghế, vừa cười nói: “Biết rồi, biết rồi, tôi không cố ý đâu. Tôi không có suy nghĩ gì khác, mỗi động tác của tôi đều là vô thức, trước mắt tôi với cậu chỉ có tình yêu thuần khiết…”
“Lấy cho tôi một chai hồng trà lạnh.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ đi về phía cửa mấy bước lại dừng: “Không tốt cho cơ thể lắm đâu, không bằng tôi lấy đá chườm qua một chút.”
“Lăn ngay,” Lâm Vô Nugng nói, “Tôi chỉ muốn uống nước thôi.”
“Được.” Đinh Tễ chạy vào trong bếp, lấy hồng trà lạnh cho anh, “Chỉ còn hai chai nữa thôi, mấy ngày nay chúng ta uống hơi nhiều, lát nữa phải đi siêu thị mua bù vào. Lỡ như bé Đậu Xanh có đến mà nhìn thấy chỉ còn thừa một chút sẽ tức giận.
“Mua thêm ít kem nữa, loại hai màu ấy,” Lâm Vô Ngung nói, “Lâu lắm rồi không ăn, ở trường học toàn loại ba màu.”
“Ok.” Đinh Tễ cũng nhìn xuống phía dưới anh, “Lát nữa cậu đỡ rồi thì đi.”
“…Cậu đừng lúc nào cũng nhắc nhở tôi, cũng đừng nhìn tôi, tôi sẽ nhanh đỡ.” Lâm Vô Ngung bất đắc dĩ vẫy tay với Đinh Tễ, “Cậu phải làm gì thì đi làm đi.”
“Tôi muốn rửa mặt.” Đinh Tễ ra khỏi phòng ngủ.
Lâm Vô Ngung uống mấy ngụm hồng trà lạnh, cảm thấy rất thoải mái. Anh đứng dậy mở tủ, rút một cái áo phông ra, là áo của Đinh Tễ, nhưng anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Bây giờ quần áo hai người đã để lẫn lộn cả.
Lâm Vô Ngung vừa mặc áo vừa đi vào phòng khách, chợt anh nghe thấy tiếng khóa cửa vang.
Hôm nay bà nội về mà không rung chìa khóa sao?
Anh vội vàng kéo áo xuống, tuy rằng không làm gì, nhưng cứ nghĩ tới việc mỗi lần bà nội ra ngoài lại nghĩ hai người sẽ thừa dịp ở nhà không có ai để làm chuyện gì đó, anh lại xấu hổ.
Còn chưa kéo áo xong, cửa đã mở ra, cô út xách một túi đồ ăn đi vào.
Lâm Vô Ngung vừa mới kéo áo xuống một nửa, còn một vòng chưa kéo xuống.
Cô út đi vào ngước mắt nhìn sửng sốt: “Ồ.”
“Cô tới rồi ạ.” Lâm Vô Ngung kéo áo xuống, đang muốn nói gì đó chứng minh rằng mình chỉ thay quần áo thôi. Đinh Tễ đột nhiên ra khỏi nhà vệ sinh, mặt dính đầy nước, nhìn giống như vừa tắm xong.
“Ồ.” Cô út lại sửng sốt.
“Cô…” Đinh Tễ còn chưa nói xong, cô út đã xoay người đi ra khỏi phòng, vẫn xách theo túi đồ ăn.
“Đậu.” Đinh Tễ phản ứng lại, vội vàng chạy tới kéo cô út về, “Cô làm gì đấy, chạy đi đâu?”
“Thu dọn xong chưa?” Cô út hỏi.
“Thu dọn cái gì cơ ạ!” Đinh Tễ nói, “Bọn cháu chuẩn bị đi siêu thị mua đồ uống cho bé Đậu Xanh!”
“Mấy ngày nay bọn cháu uống sạch hồng trà của con bé rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
Cô út dò xét hai người, chợt cảm thấy ngại ngùng: “Ồ, hai đứa làm cô giật mình.”
“Không phải là cô dọa bọn cháu sao ạ?” Đinh Tễ nói, “Chúng cháu trong sạch.”
“Được rồi, cháu im đi.” Cô út cười đẩy cậu ra, xách thức ăn vào trong bếp, “Hai đứa đi siêu thị thì đi nhanh đi, lát nữa bà về chuẩn bị nấu cơm, mấy ngày trước khi hai đứa về đều ăn rất long trọng.”
“Bé Đậu Xanh đâu rồi ạ?” Đinh Tễ nói, “Đã tan lớp học năng khiếu chưa.”
“Còn ở nhà giận dỗi kìa,” Cô út nói, “Đánh bạn học, bị bố nó mắng một trận, bây giờ đang ngồi trong phòng tự kiểm điểm, không chịu ra ngoài. Lát nữa bố nó đưa tới đây, hai đứa khuyên bảo nó chút đi.”
“Tại sao lại đánh bạn học ạ?” Lâm Vô Ngung nói.
“Thấy việc nghĩa thì làm,” Cô út thở dài, “Bạn cùng bàn nó bị bắt nạt, cho nên nó đánh người.”
“Bị chú trách mắng chắc con bé tủi thân lắm,” Đinh Tễ nói, “Nó làm chuyện tốt mà.”
“Cho nên hai đứa xem có thể khuyên bảo không, làm việc tốt cũng không thể động tay đánh người được.” Cô út nói, “Bây giờ nó đã thành đầu gấu trường rồi, hôm nay hai nhà mang con tới nói chuyện với giáo viên, đứa trẻ kia thấy nó là khóc, còn không nói được nên lời.”
“Cô, nghe giọng điệu của cô,” Lâm Vô Ngung dựa vào tường cười nói, “Thật ra đắc ý lắm phải không.”
“Ồ.” Cô út che miệng, “Cháu nghe được ra à?”
Đinh Tễ vui vẻ: “Nghe được ra ạ.”
“Đứa trẻ đó phiền lắm, trong nhà cũng không ai quản. Nghỉ hè rồi mấy đứa nó cùng nhau tới lớp năng khiếu, lại còn bắt nạt bạn gái khác,” Cô út cau mày, “Đúng là thiếu đánh mà… nhưng cô không thể nói như vậy.”
“Đánh người không phải là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề.” Lâm Vô Ngung nói.
“Vậy sao?” Cô út vỗ tay.
“Cô nhìn anh con bé xem, hồi bé chỉ biết chạy, chạy không được mới đánh.” Lâm Vô Ngung nói.
“Lâm Vô Ngung?” Đinh Tễ nhìn anh.
“Anh con bé sắp đánh cháu rồi kìa,” Cô út bật cười, “Mau đi mua đồ uống đi, lát nữa nói chuyện với Đậu Xanh nhé.”
Đinh Tễ xách một thùng hồng trà, lại bê thêm một thùng coca, cuối cùng ôm cả một đống kem về.
Lâm Vô Ngung nhìn xe đẩy: “Được rồi, lấy thêm ít đồ ăn vặt đi.”
“Hôm qua bà nội còn nói cậu ăn nhiều hơn cả heo.” Đinh Tễ nói.
“Trước đây bà không nói vậy,” Lâm Vô Ngung thở dài, “Bây giờ quen rồi nên được đà lấn tới.”
“Vẫn cao cấp hơn Bằng Bằng,” Đinh Tễ nói, “Bằng Bằng là tầng lớp thấp.”
“Về trường rồi tôi phải tham gia đánh giá cuộc thi máy bay không người lái, chắc là rất mệt,” Lâm Vô Ngung vươn tay lấy đồ ăn vặt, “Phải bổ sung trước.”
“Đánh giá mà mệt á?” Đinh Tễ nhìn anh, “Nếu như cậu nói cầm cái vợt chạy theo thì tôi tin cậu mệt.”
“Được rồi.” Lâm Vô Ngung do dự, lấy một gói váng đậu đặt lại lên giá.
Đinh Tễ mấp máy môi, không nói được lời nào.
“Cậu định nói chuyện với Đậu Xanh thế nào?” Lâm Vô Ngung đẩy xe về phía quầy thu ngân.
“Tùy ý nói gì đó đều được, cậu cho rằng mấy lời bố mẹ nó nói nó thực sự nghe được vào sao,” Đinh Tễ nói, “Cho dù cậu nhắc lại lời của bọn họ, con bé có thể nghe sao.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung cười.
Phán đoán của Đinh Tễ rất chính xác.
Bé Đậu Xanh nằm trên giường Đinh Tễ, thở dài nói: “Được rồi, em biết cả rồi, em đánh người là không đúng, nếu như đáng đánh cũng không tới lượt em đánh.”
“Có ăn không?” Lâm Vô Ngung đưa kem cho cô bé.
“Đánh người căn bản không giải quyết được vấn đề gì, cậu ta sợ em rồi, không dám bắt nạt em, không dám bắt nạt những người em bảo vệ nữa.” Bé Đậu Xanh cầm lấy kem, “Nhưng mà cậu ta không cảm thấy bản thân mình sai, cậu ta còn có thể bắt nạt những người khác.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, “Em vốn không có nghĩa vụ giáo dục thằng bé thay bố mẹ nó.”
“Nhưng anh nói xem,” Bé Đậu Xanh nhìn cậu, “Ngoại trừ đánh cậu ta ra thì còn cách nào khác giải quyết chuyện này không? Nói lý lẽ sao? Hay là mách thầy cô?”
“Đã mách chưa?” Lâm Vô Ngung nói.
“Em chưa, các bạn khác có nói với giáo viên rồi, giáo viên có nói với cậu ta cũng chẳng có ích gì,” Bé Đậu Xanh chán chẳng buồn nói, “Bố mẹ cậu ta cũng không quản.”
“Em đã từng nghĩ nếu như không đánh được thì phải làm thế nào chưa?” Đinh Tễ cười nói.
“Đương nhiên là em sẽ đánh người em đánh được rồi,” Bé Đậu Xanh nói, “Em có bị ngốc đâu, nếu không đánh lại được em chỉ có thể an ủi người bị bắt nạt thôi, ít nhất cũng để bạn ấy không buồn vì cảm thấy không ai giúp mình cả.”
Lâm Vô Ngung bật cười, ăn một miếng kem, không nói gì cả.
“Vậy bây giờ em là đại ca trường hả?” Đinh Tễ nói, “Ít nhất bây giờ em còn có một cách giải quyết khác.”
“Đe dọa hả?” Bé Đậu Xanh hỏi.
“Ừ,” Đinh Tễ gật đầu, vươn tay túm lấy cổ áo Lâm Vô Ngung, “Đây là lần cuối cùng tao cảnh cáo mày.”
Lâm Vô Ngung nhìn cậu, một giây sau bắt đầu vào vai: “Làm gì thế! Cậu bỏ tôi ra! Có bản lĩnh thì đánh tôi này!”
“Mày chưa nhìn thấy tao đánh người thế nào thì cũng phải nghe qua rồi chứ,” Đinh Tễ chỉ anh, “Nếu như mày còn dám động vào Đậu Xanh nhà tao…”
“Thả tôi ra, thả tôi ra!” Lâm Vô Ngung vùng vẫy lùi về phía sau.
Đinh Tễ buông lỏng tay, chỉ vào anh: “Không có lần sau đâu!”
“Hai anh đủ rồi đấy,” Bé Đậu Xanh nằm ra giường cười vang, “Được rồi, em biết rồi, đừng diễn nữa.”
“Diễn xong rồi.” Đinh Tễ vỗ vỗ tay.
“Sau này em sẽ chú ý.” Bé Đậu Xanh ăn một miếng kem, “Thực ra em tức giận là vì bố em chưa gì đã mắng em đánh người là sai, cũng không quan tâm là tại sao em đánh người.”
“Bố em lo lắng thôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Một bé gái, thể lực đâu so được với bé trai, lỡ như em chịu thiệt thì làm thế nào.”
“Bố không nói em cũng hiểu cả,” Bé Đậu Xanh chun mũi, lại quay ra nhìn cậu, “Hai anh thật là, ăn ý ghê á, vừa nhìn đã biết là một đôi.”
“Đừng có đánh trống lảng.” Đinh Tễ nói, “Bây giờ em đang nghe dạy bảo.”
“Em biết rồi.” Bé Đậu Xanh xoay người nằm thẳng, “Biết rồi ạ!”
“Đậu Xanh.” Lâm Vô Ngung gọi cô bé.
“Dạ?” Bé Đậu Xanh đáp lời.
“Cố gắng làm chuyện mình có thể khống chế kết quả.” Lâm Vô Ngung nói.
“Em biết rồi.” Bé Đậu Xanh gật đầu.
Để cảm ơn, ngày đầu tiên hai người quay lại trường, bé Đậu Xanh đã tặng hai người một ngọn nến hình hai người nhỏ hôn nhau mà tự tay cô bé làm.
Nếu như cô bé không giới thiệu tên của tác phẩm này là “Hai anh đang hôn nhau,” Lâm Vô Ngung cảm thấy cơ bản chỉ là hai cái que dựa vào nhau.
Có điều anh vẫn rất quý trọng, khi lên máy bay sợ đè hỏng nên không dám bỏ vào trong vali mà xách theo một cái túi nhỏ.
“Tao sẽ tới chỗ mày nghỉ tuần trăng mật.” Lưu Kim Bằng đi bên cạnh dặn dò Đinh Tễ, “Hai đứa mày phụ trách là được.”
“Tuần trăng mật của mày có tạm bợ quá không vậy?” Lâm Vô Ngung nói.
“Điều quan trọng nhất là,” Lưu Kim Bằng nói, “Tao chọn ra nước ngoài từ đó là vì muốn thăm hai đứa mày!”
“Được,” Đinh Tễ nói, “Tao sẽ dẫn vợ chồng mày đi chơi.”
“Khi về cũng về bên ấy, mang quà về cho bọn mày.” Lưu Kim Bằng nói.
“Không tiện thì không phải cầm về đâu, có lòng là được.” Đinh Tễ nói.
Lưu Kim Bằng xua tay: “Vẫn phải mang chứ, tao không phải là cái dạng có vợ rồi quên… anh em.”
“Cảm ơn nhé.” Lâm Vô Ngung bật cười.
“Có đôi khi tao nhìn thấy điệu cười của mày rất là ngứa mắt.” Lưu Kim Bằng trừng mắt nhìn anh.
“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung cười ôm lấy cậu ta.
Bây giờ hai người về trường cũng không ai đi tiễn cả, đã không phải lần đầu tiên nữa, không có cảm giác không nỡ khi lần đầu xa nhà. Mỗi lần về trường Lưu Kim Bằng đều đến tiễn, nếu như Lưu Kim Bằng không có thời gian, hai người sẽ tự gọi xe.
Còn khi tới bên kia, căn bản đều là Lâm Trạm lái xe tới đón.
Mấy lần đầu là do Đinh Tễ gọi điện tới nhờ vả, sau đó không biết là anh ta sợ Đinh Tễ, hay là đã quen rồi.
Rất tốt.
Lâm Vô Ngung đi tới bãi đỗ xe, mỗi khi nhìn thấy Lâm Trạm đang ngồi trong xe đợi bọn họ, anh đều cảm thấy có cảm giác ấm áp không thể nói thành lời.
Đinh Tễ đi tới mở cốp xe ra: “Sao nhiều đồ vậy? Giờ để hành lý thế nào đây.”
“Để ở ghế sau đi.” Lâm Vô Ngung không quay đầu lại.
Đinh Tễ và Lâm Vô Ngung mang dụng cụ và thùng đựng mô hình đặt ở ghế sau, nhét hành lý vào cốp.
Lâm Vô Ngung ngồi vào ghế phó lái, vừa thắt dây an toàn, vừa hỏi: “Anh mời ăn cơm ạ?”
“Anh nói không mời thì có tác dụng à,” Lâm Trạm đợi Đinh Tễ đóng cửa sau rồi mới khởi động xe, “Sao da mặt hai đứa dày thế nhỉ, nói cái gì cũng như được khen.”
“Đó là Đinh Tễ.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ ngồi phía sau cười hì hì.
“Em cũng có tốt được bao nhiêu đâu.” Lâm Trạm mở radio.
Đinh Tễ ở phía sau cười tới sặc.
“Hai đứa thi lấy bằng đi,” Lâm Trạm nói, “Ai thi được trước thì anh cho cái xe này.”
“Anh định đổi xe ạ?” Đinh Tễ lập tức ngồi thẳng.
“Ừ.” Lâm Trạm gật đầu.
“Em lái xe từ ký túc tới nhà ăn xong lại lái về phòng học sao?” Lâm Vô Ngung nói.
“Cho Đinh Tễ.” Lâm Trạm nói.
“Cảm ơn anh Trạm.” Đinh Tễ nhận luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook