Kiêu Hãnh Và Định Kiến - Mị Mị Miêu
-
Chương 4
Khách quan mà nói thì Đường Nam Nam đang ở thế yếu trong cuộc tranh cãi giữa cô và Chu Hầu. Cô là dân chuyên nghiệp trong mấy vụ ăn nói như thế này đáng ra không thể bị làm khó dễ như vậy. Nhưng có hai nguyên nhân làm cô rơi vào tình thế bất lợi.
Thứ nhất, người muốn lấy tiền là cô nên cô không thể không ngày ngày chạy đến bệnh viện trong khi Chu Hầu chỉ cần chổng mông chờ. Nói kiểu này có hơi mập mờ, rất lâu sau này, họ thường lấy điều này để trêu chọc nhau, nhưng đó là sau này, hiện giờ không ai có thể liên tưởng phong phú như vậy. Chu Hầu lấy khỏe địch mệt, không đánh mà thắng, đang dẫn trước một điểm.
Nguyên nhân còn lại chính là tuy cô có thể ăn to nói lớn, khinh thường đối thủ nhưng lại không nhận được lợi ích thực tế nào. Tuy lúc đấu võ mồm, Đường Nam Nam chiếm khá nhiều tiện nghi nhưng cho dù quá trình huy hoàng, nói năng hùng hồn như thế nào đi nữa thì chỉ cần cuối cùng cô rời khỏi phòng bệnh mà vẫn không nhận được tiền thì đó chính là thua cuộc.
Đường Nam Nam về đến nhà, đang lục lọi chìa khóa thì chủ nhà nhìn cô, cười híp mắt: “Cô Đường, tiền thuê nhà tháng này đã trễ năm ngày rồi. Tôi biết người trẻ tuổi các cô rất bận rộn nên hôm nay đành tới đây chờ cô.”
Đường Nam Nam thầm kêu khổ trong lòng, nói: “Ha ha… Về việc này… Thật ra cháu gặp chút chuyện, phải nằm viện mấy ngày. Cháu bị dị ứng rất nghiêm trọng, nếu không tin thì cô nhìn thử đi, bây giờ chỉ cần ra khỏi cửa là cháu phải mang khẩu trang nữa, nhất thời hơi kẹt tiền, để mấy hôm nữa cháu trả được không ạ?”
Chủ nhà vẫn cười, nhưng nụ cười đã thành kiểu cười như không cười: “Được! Dù sao tôi cũng đang giữ một tháng tiền cọc của cô. Tiểu Đường à, đừng vội, coi như đó là tiền tháng này!”
Ý tứ rất rõ ràng, nếu cuối tháng sau không trả tiền thì xin mời cút cho.
Đường Nam Nam cười gượng, nói vài câu có lệ rồi vào nhà. Cô mở máy tính, thử gõ vài chữ nhưng đầu ngón tay sưng như móng heo, vừa chạm vào bàn phím đã đau buốt, lại ngứa ngáy vô cùng nữa. Huống chi không phải cứ muốn viết là viết ngay được, mà cho dù có viết được đi chăng nữa thì cũng phải mấy tháng sau mới nhận được tiền nhuận bút.
Trong góc nhà là một đống quần áo hạ giá mà cô đã mua trên Alibaba để bán lại trên Taobao(1), tiếc là ở Taobao có rất nhiều người kinh doanh, loại “cửa hàng” nhỏ của cô thì trong năm ngày chỉ có thể bán được một chiếc, mỗi chiếc có giá ba tệ.
(1) Alibaba, Taobao: tên các trang web bán hàng online của TQ.
Đường Nam Nam kiểm tra tài khoản ngân hàng. Cô có khá nhiều thẻ tài khoản, nhưng thẻ có số dư nhiều nhất là hai trăm lẻ bảy tệ, thẻ có ít tiền nhất là sáu tệ lẻ hai xu, cộng tất cả lại còn chưa tới năm trăm tệ.
Cô chán nản ngã xuống giường, thầm nghĩ nguyên nhân vì sao tới từng này tuổi rồi mà cô còn có thể túng thiếu như vậy. Một phần là tiền chữa bệnh, một phần là phí sinh hoạt trong nửa năm mà cô đã gửi cho mẹ cách đây nửa tháng, một phần là nhà xuất bản còn nợ cô tiền nhuận bút… Tính đi tính lại thì cô có lỗi gì đâu chứ, tại sao cô lại có cảm giác thất bại thế này?
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Đường Nam Nam ủ rũ liếc nhìn màn hình, là thằng em trai bảo bối không đáng tin của cô.
Đường Nam Nam không muốn nghe máy, em trai nhỏ hơn cô năm tuổi nhưng luôn lên mặt dạy dỗ cô. Thằng nhóc này vô lương tâm không ai bằng, đang học giữa chừng thì bỏ dở, quyết chí tự mình du ngoạn bốn phương. Khi đi nó chỉ vác trên lưng mỗi cái ba lô quần áo, chạy một chiếc xe ba bánh, trên xe chở một cái chăn, một cái nồi và thức ăn, thích chỗ nào thì dừng lại ở đấy, đi làm kiếm mấy trăm tệ, mua thức ăn rồi lại lên đường. Tính đến hôm nay thì có lẽ nó đã đi gần hết hang cùng ngõ hẻm rồi.
Trong mắt em trai mình, dùng một câu để miêu tả cuộc sống của Đường Nam Nam là sống không bằng chết. Nó cho rằng ai cũng phải giống nó, vì ước mơ nên phải phóng khoáng, tự do tiến về phía trước, chứ tuyệt đối không được như bà chị của nó ở Bắc Kinh kéo dài hơi tàn. Sống như nó mới được gọi là sống, còn như kiểu của Đường Nam Nam thì chỉ gọi là tồn tại mà thôi.
Nhưng nó chưa từng nghĩ đến trong nhà có người mẹ không được hưởng lương hưu, ông bà ngoại đã già yếu, và cả một đứa em trai nhỏ đang học trung học, mà bà chị đang cố kéo dài hơi tàn ở nơi đất khách quê người của nó phải gánh tất cả tiền chi tiêu trong gia đình, bao gồm cả học phí đóng vào trường dạy nghề nhưng bị nó ngó lơ và cả tiền vốn để nó bỏ trốn nữa.
Điện thoại cứ cố chấp reo mãi không ngừng, cô cũng kiên nhẫn ngắt máy liên tục. Lại vang lên, lại ngắt máy. Rốt cuộc cô cũng không thắng nổi sự phiền phức của đối phương, đành gửi tin nhắn: Chủ nhân của thuê bao quý khách vừa gọi đã tử vong. Có việc thì hãy đợi đến tối để báo mộng.
Một tin nhắn vô cùng đáng thương được gửi đến ngay sau đó: Chị ơi… Em bị chó ngao Tây Tạng cắn!
Đường Nam Nam đang nằm dài trên giường thì bật dậy, khó khăn lắm mới điều khiển được mấy ngón tay đang run rẩy nhấn điện thoại: “Thằng lớn, mày sao rồi?”
Trời ạ! Là chó ngao Tây Tạng đó! Đi đâu để gặp trúng nó chứ? Nếu chỉ là bị chó bình thường cắn thì tiêm vắc-xin ngừa dại là xong chuyện, nhưng đây là chó ngao Tây Tạng đó! Là chó ngao Tây Tạng đó! Có ai nhìn thấy chó ngao Tây Tạng mà dám gọi tắt là chó không? Liệu em trai cô có giữ được cái mạng nhỏ của nó không? Liệu cô còn em trai không?
Giọng nói trong điện thoại rất đáng thương, không chút sức sống: “Em đang ở bệnh viện. Bác sĩ nói phải nằm viện một tuần.”
“Vết thương của mày có nặng không? Mà chó Tây Tạng ở đâu ra? Cắn chỗ nào?”
“Bả vai bên phải, là chó ngao Tây Tạng của dân du mục. Vết cắn cũng không sâu lắm vì có người kéo ra kịp thời.”
Đường Nam Nam cực kỳ đau lòng, em trai cô cao 1m78, mà bị cắn ở vai chứng tỏ đó là một con chó vô cùng to lớn, vô cùng dũng mãnh! Mà bả vai là nơi có xương có khớp có dây chằng, có khi nào em trai cô bị tàn phế không?
“Có thật là không nghiêm trọng không?”
“Không sao thật mà, không ảnh hưởng đến động mạch. Chủ yếu là do miệng mồm của chó ngao Tây Tạng không được sạch sẽ nên vết thương bị nhiễm trùng. Hiện tại em đang dùng tay phải cầm điện thoại nói chuyện với chị nè, nếu có chuyện gì thì em đã đổi sang tay kia rồi.”
“Vậy thì tốt.” Đường Nam Nam thở phào nhẹ nhõm: “Mày không có chuyện gì là tốt rồi, đúng lúc nên quay về nghỉ ngơi dưỡng thương, đừng lang thang đây đó nữa.”
“Ai bảo không có chuyện gì? Em đã lên kế hoạch phải du ngoạn trong năm năm, bây giờ mới đi được một nửa, chị bảo em về làm gì? Chuyện này cũng giống như đi bộ tập thể dục vậy, phải làm khi còn sớm! Chẳng lẽ em phải chờ đến tuổi như chị rồi mới tiêu xài năm năm này?”
“Được được được!” Đường Nam Nam cắt ngang lời em trai: “Mày cứ tiếp tục tiêu xài quãng thời gian còn lại đi!” Nghe nó nói kìa, cái gì mà “đến tuổi như chị” chứ? Làm như chị mày đã già sắp chết rồi vậy.
“Chị…” Giọng nói của em trai có chút xấu hổ: “Em chưa nộp viện phí.”
“A, đúng rồi, phí nằm viện.” Đường Nam Nam mơ hồ đoán được mục đích chủ yếu của cú điện thoại này rồi: “Nhà nào không biết trông chó thế? Nhất định phải tìm nhà đó tính sổ! Tiền nằm viện là bao nhiêu? Thằng lớn, không phải ở đấy mày có rất nhiều bạn sao? Trước khi vết thương khỏi hẳn thì không được để nhà kia đi! Phải bắt họ trả tiền thuốc thang, cả thức ăn bổ dưỡng nữa, nhất định phải như vậy!”
“Chị!” Giọng điệu của em trai có vẻ không vui, trách: “Người Tạng không giống như bọn chị, mà em cũng là dân du mục chân chính, không phải là khách du lịch muốn thăm thú, vui chơi ở thảo nguyên. Chủ của chú chó kia rất tốt bụng, họ cho em ngủ nhờ, không lấy tiền ăn ở, trong nhà có món gì ngon đều mang hết ra mời em. Chị không phải là người nhiệt tình nên không thể nào hiểu được sự nhiệt tình thuần túy ấy. Thật ra khi ấy em thấy chú chó kia đẹp quá nên mới giơ tay định vuốt ve nó, không ngờ hành động đó khiến nó nghĩ em muốn hại nó nên mới cắn em, không thể trách gia đình đó được. Sao em có thể không biết xấu hổ đòi tiền người ta chứ?”
Nhưng mày bị chó ngao Tây Tạng cắn cũng đâu phải lỗi của chị, sao mày có thể không biết xấu hổ đòi tiền của chị chứ? Đường Nam Nam vô cùng mệt mỏi, hỏi: “Bao nhiêu?”
“Năm ngàn bảy. Chị cho em sáu ngàn là được rồi!” Em trai nói xong cũng hơi chột dạ: “Chị, nhanh lên nhé, tuần này phải nộp rồi.”
Sau đó điện thoại liền ngừng kết nối. Đường Nam Nam ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Viện phí, tuần này phải nộp; tiền thuê nhà, tháng này phải giao.
Tiền bán quần áo trên mạng mỗi tháng chỉ có mấy trăm tệ, vừa đủ để cô ăn uống. Ba tháng sau, nhà xuất bản mới tổng kết sổ sách, nhuận bút của cô là hơn hai vạn, đủ để chi trả các khoản tiền. Nhưng vấn đề đó là ba tháng sau, bây giờ biết lấy tiền ở đâu đây?
Trên diễn đàn truyện, Đường Nam Nam lấy tên là ‘Đông Phương Không Thắng Cũng Không Thua’(2), cô mong mình cũng sẽ thành công như vị nhân sĩ giang hồ trong truyền thuyết, nào ngờ số phận quá khác nhau, một năm cô chỉ viết được mười mấy vạn chữ. Trước thực tế máu chảy đầm đìa này, đừng nói là sống, ngay cả tồn tại cũng là vấn đề.
(2) Đường Nam Nam lấy bút danh dựa trên nhân vật hư cấu Đông Phương Bất Bại trong tiểu thuyết của Kim Dung.
A a a a a a a a!!! Đường Nam Nam buồn rầu kéo tóc, có ai khốn khổ như cô không?
Một người bạn học thời trung học của cô học hành không ra sao, thi bừa vào một trường đại học nào đó, sau đó dựa vào hào quang của cha mẹ nên thuận lợi làm nhân viên công chức, mỗi ngày đều lên mạng xã hội khoe tiền lương.
Một người bạn học thời đại học của cô luôn rớt môn, khó khăn lắm mới lấy được bằng tốt nghiệp nhưng không kiếm được việc làm, sau đó nhanh chóng kết hôn, lên chức bà chủ gia đình rồi cũng chóng vánh sinh con. Tuy cuộc sống khá bận rộn vì phải chăm chút mọi thứ trong nhà nhưng cô ấy không cần phải lo lắng đến vấn đề cơm áo gạo tiền, chẳng những thế mà còn tiêu xài rất thoải mái.
Rồi đến cả một người bạn thời tiểu học của cô có trình độ học vấn rất thấp, mới mười chín tuổi đã kết hôn, tiền lương hàng năm của hai vợ chồng họ cộng lại còn không bằng một nửa của cô, lúc cô bạn ấy nghe tiền nhuận bút của cô khi xuất bản một quyển sách thì hét chói tai, nhưng người ta ở thành phố nhỏ mua được nhà cửa, cuộc sống gia đình trôi qua êm ả.
Đường Nam Nam vô cùng rối rắm. Cô đã cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, tự nhủ với lòng là không thể so sánh như vậy nhưng cô vẫn không thể không nghĩ ngợi. Rõ ràng những cô bạn ấy đều thua cô mà! Những lúc họp lớp, mọi người đều ngưỡng mộ cô, nói cuộc sống của cô chính là niềm ao ước của nhiều người, được làm công việc mình yêu thích mà không cần đấu đá với ai, còn được xã hội tôn trọng. Không một ai nhìn ra khó khăn của cô. Phải rồi, người thành công như cô làm sao có thể rầu rĩ vì tiền sinh hoạt?
Năm ngàn bảy! Năm ngàn bảy! Năm ngàn bảy… Cô không cần gì cả, chỉ cần có năm ngàn bảy thôi! Tiền chữa trị cho em trai là cấp bách nhất! Những việc khác đành tính sau vậy. Ơ? Đợi đã! Cái váy Jorya, chẳng phải năm ngàn bảy đây sao? Mặc dù cái cô mặc chỉ là hàng nhái, nhưng đối với Đường Nam Nam thì đó chính là năm ngàn bảy! Trong đầu cô nhanh chóng hiện ra một kế hoạch.
“Được rồi. Nếu đã như vậy thì… vũ trụ nhỏ, bùng cháy thôi!” Đường Nam Nam nghiến răng nghiến lợi, ý chí sôi sục đi ra khỏi nhà.
Không phải cô cầm nó đến trung tâm thương mại trả hàng! Chỉ cần đầu không bị lừa đá thì nhân viên bán hàng sẽ không cho cô trả hàng. Cô sẽ giả vờ mua hàng trung tâm thương mại, lúc trả tiền quên lấy hóa đơn, thế là xong.
Đường Nam Nam cầm cái quần trị giá năm ngàn bảy, đạp lên bóng đêm tiến thẳng đến bệnh viện. Đăng bởi: admin
Thứ nhất, người muốn lấy tiền là cô nên cô không thể không ngày ngày chạy đến bệnh viện trong khi Chu Hầu chỉ cần chổng mông chờ. Nói kiểu này có hơi mập mờ, rất lâu sau này, họ thường lấy điều này để trêu chọc nhau, nhưng đó là sau này, hiện giờ không ai có thể liên tưởng phong phú như vậy. Chu Hầu lấy khỏe địch mệt, không đánh mà thắng, đang dẫn trước một điểm.
Nguyên nhân còn lại chính là tuy cô có thể ăn to nói lớn, khinh thường đối thủ nhưng lại không nhận được lợi ích thực tế nào. Tuy lúc đấu võ mồm, Đường Nam Nam chiếm khá nhiều tiện nghi nhưng cho dù quá trình huy hoàng, nói năng hùng hồn như thế nào đi nữa thì chỉ cần cuối cùng cô rời khỏi phòng bệnh mà vẫn không nhận được tiền thì đó chính là thua cuộc.
Đường Nam Nam về đến nhà, đang lục lọi chìa khóa thì chủ nhà nhìn cô, cười híp mắt: “Cô Đường, tiền thuê nhà tháng này đã trễ năm ngày rồi. Tôi biết người trẻ tuổi các cô rất bận rộn nên hôm nay đành tới đây chờ cô.”
Đường Nam Nam thầm kêu khổ trong lòng, nói: “Ha ha… Về việc này… Thật ra cháu gặp chút chuyện, phải nằm viện mấy ngày. Cháu bị dị ứng rất nghiêm trọng, nếu không tin thì cô nhìn thử đi, bây giờ chỉ cần ra khỏi cửa là cháu phải mang khẩu trang nữa, nhất thời hơi kẹt tiền, để mấy hôm nữa cháu trả được không ạ?”
Chủ nhà vẫn cười, nhưng nụ cười đã thành kiểu cười như không cười: “Được! Dù sao tôi cũng đang giữ một tháng tiền cọc của cô. Tiểu Đường à, đừng vội, coi như đó là tiền tháng này!”
Ý tứ rất rõ ràng, nếu cuối tháng sau không trả tiền thì xin mời cút cho.
Đường Nam Nam cười gượng, nói vài câu có lệ rồi vào nhà. Cô mở máy tính, thử gõ vài chữ nhưng đầu ngón tay sưng như móng heo, vừa chạm vào bàn phím đã đau buốt, lại ngứa ngáy vô cùng nữa. Huống chi không phải cứ muốn viết là viết ngay được, mà cho dù có viết được đi chăng nữa thì cũng phải mấy tháng sau mới nhận được tiền nhuận bút.
Trong góc nhà là một đống quần áo hạ giá mà cô đã mua trên Alibaba để bán lại trên Taobao(1), tiếc là ở Taobao có rất nhiều người kinh doanh, loại “cửa hàng” nhỏ của cô thì trong năm ngày chỉ có thể bán được một chiếc, mỗi chiếc có giá ba tệ.
(1) Alibaba, Taobao: tên các trang web bán hàng online của TQ.
Đường Nam Nam kiểm tra tài khoản ngân hàng. Cô có khá nhiều thẻ tài khoản, nhưng thẻ có số dư nhiều nhất là hai trăm lẻ bảy tệ, thẻ có ít tiền nhất là sáu tệ lẻ hai xu, cộng tất cả lại còn chưa tới năm trăm tệ.
Cô chán nản ngã xuống giường, thầm nghĩ nguyên nhân vì sao tới từng này tuổi rồi mà cô còn có thể túng thiếu như vậy. Một phần là tiền chữa bệnh, một phần là phí sinh hoạt trong nửa năm mà cô đã gửi cho mẹ cách đây nửa tháng, một phần là nhà xuất bản còn nợ cô tiền nhuận bút… Tính đi tính lại thì cô có lỗi gì đâu chứ, tại sao cô lại có cảm giác thất bại thế này?
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Đường Nam Nam ủ rũ liếc nhìn màn hình, là thằng em trai bảo bối không đáng tin của cô.
Đường Nam Nam không muốn nghe máy, em trai nhỏ hơn cô năm tuổi nhưng luôn lên mặt dạy dỗ cô. Thằng nhóc này vô lương tâm không ai bằng, đang học giữa chừng thì bỏ dở, quyết chí tự mình du ngoạn bốn phương. Khi đi nó chỉ vác trên lưng mỗi cái ba lô quần áo, chạy một chiếc xe ba bánh, trên xe chở một cái chăn, một cái nồi và thức ăn, thích chỗ nào thì dừng lại ở đấy, đi làm kiếm mấy trăm tệ, mua thức ăn rồi lại lên đường. Tính đến hôm nay thì có lẽ nó đã đi gần hết hang cùng ngõ hẻm rồi.
Trong mắt em trai mình, dùng một câu để miêu tả cuộc sống của Đường Nam Nam là sống không bằng chết. Nó cho rằng ai cũng phải giống nó, vì ước mơ nên phải phóng khoáng, tự do tiến về phía trước, chứ tuyệt đối không được như bà chị của nó ở Bắc Kinh kéo dài hơi tàn. Sống như nó mới được gọi là sống, còn như kiểu của Đường Nam Nam thì chỉ gọi là tồn tại mà thôi.
Nhưng nó chưa từng nghĩ đến trong nhà có người mẹ không được hưởng lương hưu, ông bà ngoại đã già yếu, và cả một đứa em trai nhỏ đang học trung học, mà bà chị đang cố kéo dài hơi tàn ở nơi đất khách quê người của nó phải gánh tất cả tiền chi tiêu trong gia đình, bao gồm cả học phí đóng vào trường dạy nghề nhưng bị nó ngó lơ và cả tiền vốn để nó bỏ trốn nữa.
Điện thoại cứ cố chấp reo mãi không ngừng, cô cũng kiên nhẫn ngắt máy liên tục. Lại vang lên, lại ngắt máy. Rốt cuộc cô cũng không thắng nổi sự phiền phức của đối phương, đành gửi tin nhắn: Chủ nhân của thuê bao quý khách vừa gọi đã tử vong. Có việc thì hãy đợi đến tối để báo mộng.
Một tin nhắn vô cùng đáng thương được gửi đến ngay sau đó: Chị ơi… Em bị chó ngao Tây Tạng cắn!
Đường Nam Nam đang nằm dài trên giường thì bật dậy, khó khăn lắm mới điều khiển được mấy ngón tay đang run rẩy nhấn điện thoại: “Thằng lớn, mày sao rồi?”
Trời ạ! Là chó ngao Tây Tạng đó! Đi đâu để gặp trúng nó chứ? Nếu chỉ là bị chó bình thường cắn thì tiêm vắc-xin ngừa dại là xong chuyện, nhưng đây là chó ngao Tây Tạng đó! Là chó ngao Tây Tạng đó! Có ai nhìn thấy chó ngao Tây Tạng mà dám gọi tắt là chó không? Liệu em trai cô có giữ được cái mạng nhỏ của nó không? Liệu cô còn em trai không?
Giọng nói trong điện thoại rất đáng thương, không chút sức sống: “Em đang ở bệnh viện. Bác sĩ nói phải nằm viện một tuần.”
“Vết thương của mày có nặng không? Mà chó Tây Tạng ở đâu ra? Cắn chỗ nào?”
“Bả vai bên phải, là chó ngao Tây Tạng của dân du mục. Vết cắn cũng không sâu lắm vì có người kéo ra kịp thời.”
Đường Nam Nam cực kỳ đau lòng, em trai cô cao 1m78, mà bị cắn ở vai chứng tỏ đó là một con chó vô cùng to lớn, vô cùng dũng mãnh! Mà bả vai là nơi có xương có khớp có dây chằng, có khi nào em trai cô bị tàn phế không?
“Có thật là không nghiêm trọng không?”
“Không sao thật mà, không ảnh hưởng đến động mạch. Chủ yếu là do miệng mồm của chó ngao Tây Tạng không được sạch sẽ nên vết thương bị nhiễm trùng. Hiện tại em đang dùng tay phải cầm điện thoại nói chuyện với chị nè, nếu có chuyện gì thì em đã đổi sang tay kia rồi.”
“Vậy thì tốt.” Đường Nam Nam thở phào nhẹ nhõm: “Mày không có chuyện gì là tốt rồi, đúng lúc nên quay về nghỉ ngơi dưỡng thương, đừng lang thang đây đó nữa.”
“Ai bảo không có chuyện gì? Em đã lên kế hoạch phải du ngoạn trong năm năm, bây giờ mới đi được một nửa, chị bảo em về làm gì? Chuyện này cũng giống như đi bộ tập thể dục vậy, phải làm khi còn sớm! Chẳng lẽ em phải chờ đến tuổi như chị rồi mới tiêu xài năm năm này?”
“Được được được!” Đường Nam Nam cắt ngang lời em trai: “Mày cứ tiếp tục tiêu xài quãng thời gian còn lại đi!” Nghe nó nói kìa, cái gì mà “đến tuổi như chị” chứ? Làm như chị mày đã già sắp chết rồi vậy.
“Chị…” Giọng nói của em trai có chút xấu hổ: “Em chưa nộp viện phí.”
“A, đúng rồi, phí nằm viện.” Đường Nam Nam mơ hồ đoán được mục đích chủ yếu của cú điện thoại này rồi: “Nhà nào không biết trông chó thế? Nhất định phải tìm nhà đó tính sổ! Tiền nằm viện là bao nhiêu? Thằng lớn, không phải ở đấy mày có rất nhiều bạn sao? Trước khi vết thương khỏi hẳn thì không được để nhà kia đi! Phải bắt họ trả tiền thuốc thang, cả thức ăn bổ dưỡng nữa, nhất định phải như vậy!”
“Chị!” Giọng điệu của em trai có vẻ không vui, trách: “Người Tạng không giống như bọn chị, mà em cũng là dân du mục chân chính, không phải là khách du lịch muốn thăm thú, vui chơi ở thảo nguyên. Chủ của chú chó kia rất tốt bụng, họ cho em ngủ nhờ, không lấy tiền ăn ở, trong nhà có món gì ngon đều mang hết ra mời em. Chị không phải là người nhiệt tình nên không thể nào hiểu được sự nhiệt tình thuần túy ấy. Thật ra khi ấy em thấy chú chó kia đẹp quá nên mới giơ tay định vuốt ve nó, không ngờ hành động đó khiến nó nghĩ em muốn hại nó nên mới cắn em, không thể trách gia đình đó được. Sao em có thể không biết xấu hổ đòi tiền người ta chứ?”
Nhưng mày bị chó ngao Tây Tạng cắn cũng đâu phải lỗi của chị, sao mày có thể không biết xấu hổ đòi tiền của chị chứ? Đường Nam Nam vô cùng mệt mỏi, hỏi: “Bao nhiêu?”
“Năm ngàn bảy. Chị cho em sáu ngàn là được rồi!” Em trai nói xong cũng hơi chột dạ: “Chị, nhanh lên nhé, tuần này phải nộp rồi.”
Sau đó điện thoại liền ngừng kết nối. Đường Nam Nam ngẩn người nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Viện phí, tuần này phải nộp; tiền thuê nhà, tháng này phải giao.
Tiền bán quần áo trên mạng mỗi tháng chỉ có mấy trăm tệ, vừa đủ để cô ăn uống. Ba tháng sau, nhà xuất bản mới tổng kết sổ sách, nhuận bút của cô là hơn hai vạn, đủ để chi trả các khoản tiền. Nhưng vấn đề đó là ba tháng sau, bây giờ biết lấy tiền ở đâu đây?
Trên diễn đàn truyện, Đường Nam Nam lấy tên là ‘Đông Phương Không Thắng Cũng Không Thua’(2), cô mong mình cũng sẽ thành công như vị nhân sĩ giang hồ trong truyền thuyết, nào ngờ số phận quá khác nhau, một năm cô chỉ viết được mười mấy vạn chữ. Trước thực tế máu chảy đầm đìa này, đừng nói là sống, ngay cả tồn tại cũng là vấn đề.
(2) Đường Nam Nam lấy bút danh dựa trên nhân vật hư cấu Đông Phương Bất Bại trong tiểu thuyết của Kim Dung.
A a a a a a a a!!! Đường Nam Nam buồn rầu kéo tóc, có ai khốn khổ như cô không?
Một người bạn học thời trung học của cô học hành không ra sao, thi bừa vào một trường đại học nào đó, sau đó dựa vào hào quang của cha mẹ nên thuận lợi làm nhân viên công chức, mỗi ngày đều lên mạng xã hội khoe tiền lương.
Một người bạn học thời đại học của cô luôn rớt môn, khó khăn lắm mới lấy được bằng tốt nghiệp nhưng không kiếm được việc làm, sau đó nhanh chóng kết hôn, lên chức bà chủ gia đình rồi cũng chóng vánh sinh con. Tuy cuộc sống khá bận rộn vì phải chăm chút mọi thứ trong nhà nhưng cô ấy không cần phải lo lắng đến vấn đề cơm áo gạo tiền, chẳng những thế mà còn tiêu xài rất thoải mái.
Rồi đến cả một người bạn thời tiểu học của cô có trình độ học vấn rất thấp, mới mười chín tuổi đã kết hôn, tiền lương hàng năm của hai vợ chồng họ cộng lại còn không bằng một nửa của cô, lúc cô bạn ấy nghe tiền nhuận bút của cô khi xuất bản một quyển sách thì hét chói tai, nhưng người ta ở thành phố nhỏ mua được nhà cửa, cuộc sống gia đình trôi qua êm ả.
Đường Nam Nam vô cùng rối rắm. Cô đã cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, tự nhủ với lòng là không thể so sánh như vậy nhưng cô vẫn không thể không nghĩ ngợi. Rõ ràng những cô bạn ấy đều thua cô mà! Những lúc họp lớp, mọi người đều ngưỡng mộ cô, nói cuộc sống của cô chính là niềm ao ước của nhiều người, được làm công việc mình yêu thích mà không cần đấu đá với ai, còn được xã hội tôn trọng. Không một ai nhìn ra khó khăn của cô. Phải rồi, người thành công như cô làm sao có thể rầu rĩ vì tiền sinh hoạt?
Năm ngàn bảy! Năm ngàn bảy! Năm ngàn bảy… Cô không cần gì cả, chỉ cần có năm ngàn bảy thôi! Tiền chữa trị cho em trai là cấp bách nhất! Những việc khác đành tính sau vậy. Ơ? Đợi đã! Cái váy Jorya, chẳng phải năm ngàn bảy đây sao? Mặc dù cái cô mặc chỉ là hàng nhái, nhưng đối với Đường Nam Nam thì đó chính là năm ngàn bảy! Trong đầu cô nhanh chóng hiện ra một kế hoạch.
“Được rồi. Nếu đã như vậy thì… vũ trụ nhỏ, bùng cháy thôi!” Đường Nam Nam nghiến răng nghiến lợi, ý chí sôi sục đi ra khỏi nhà.
Không phải cô cầm nó đến trung tâm thương mại trả hàng! Chỉ cần đầu không bị lừa đá thì nhân viên bán hàng sẽ không cho cô trả hàng. Cô sẽ giả vờ mua hàng trung tâm thương mại, lúc trả tiền quên lấy hóa đơn, thế là xong.
Đường Nam Nam cầm cái quần trị giá năm ngàn bảy, đạp lên bóng đêm tiến thẳng đến bệnh viện. Đăng bởi: admin
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook