Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã
-
Chương 76: Năm Mới
Sáng sớm, Diêm Mặc còn chưa mở mắt đã cảm nhận được có một đôi tay mảnh khảnh đang sờ tới sờ lui ở trên mặt hắn.
Hắn duỗi bàn tay ra đè đôi tay không an phận đó lại, cúi đầu nhìn Chử Thanh Huy, “Tỉnh rồi?”
“Tỉnh được một lúc rồi.” Chử Thanh Huy mềm mại đáp lời.
“Dậy dùng bữa?”
“Đợi thêm lát nữa.” Chử Thanh Huy xoay đầu chơi đùa vạt áo của hắn, “Sau khi dùng xong bữa sáng, thiếp biết tiên sinh lại muốn đến thư phòng, không bằng lại nằm thêm chốc lát còn có thể để chàng ở bên thiếp nhiều hơn.”
Giọng nói của nàng bình thản, nhưng lời này nghe xong rõ ràng có vài phần tủi thân oán trách.
Diêm Mặc không khỏi lại nắm chặt tay nàng, nhưng không biết nên an ủi thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ nói: “Không đến thư phòng nữa.”
“Thật sự không đi?”
“Thật sự không đi.”
“Vậy…… cả ngày hôm nay đều ở bên thiếp?”
“Đều bên nàng.”
Lúc này Chử Thanh Huy mới vui vẻ, còn muốn nói thêm điều gì bỗng nhiên “ôi chao” một tiếng che chặt bụng.
Diêm Mặc lập tức ôm lấy nàng, “Làm sao thế?”
Chử Thanh Huy nhăn mày, lúc sau mới hòa hoãn lại, oán giận nói: “Con đạp thiếp, hôm nay đạp vô cùng mạnh.”
Nàng nói xong vén vạt áo lên, lộ ra chiếc bụng căng tròn, da thịt trắng như tuyết. Vừa vặn lúc này, đứa bé trong bụng lại đạp một cái, bụng phồng lên một mảnh, “Tiên sinh xem kìa.”
Diêm Mặc không hề đề phòng, trước mặt đột nhiên lộ ra chiếc bụng trắng lóa mắt, chói đến mức mắt hắn không biết nên đặt ở đâu, còn Chử Thanh Huy cứ ép buộc muốn hắn xem. Hắn đành phải cứng đờ người nhìn thoáng qua, hồi lâu sau mới khô khan nói: “Có đau không?”
“Có chút đau, nhưng mà nếu tiên sinh xoa cho thiếp thì ổn rồi.” Chử Thanh Huy nhìn hắn bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Tay Diêm Mặc dường như nặng nghìn cân, nâng nửa ngày cũng không nâng lên được.
Chử Thanh Huy không hài lòng bĩu môi, bắt lấy bàn tay to của hắn che lên chiếc bụng để trần của mình.
Da thịt dưới lòng bàn tay trắng nõn tinh tế, xúc tu ấm áp như mảnh ngọc ấm, lòng bàn tay khô ráo tiết ra chút mồ hôi.
Chử Thanh Huy phủ tay mình lên trên tay hắn, bụng lại run một cái, lần này nàng không kêu đau nữa chỉ khanh khách cười, mặt đầy mong đợi nói: “Trông dáng vẻ dồi dào tinh thần của con, không biết là trai hay gái.” Lại hỏi Diêm Mặc: “Tiên sinh thích con trai hay con gái?”
“Đều được.” Diêm Mặc tâm bất tại yên, lần nữa nghĩ đến vấn đề ngày đầu tiên trở lại: Nàng có thể thuận lợi sinh con không?
Trong đầu lại có một giọng nói khác, ban đầu hắn đã chắc cho nàng mang thai, là có chuẩn bị đường lui rồi phải không?
Lòng hắn lần nữa đối với phần kí ức bị mất đi của mình mà cảm thấy bất mãn và vô lực. Hắn đang lo lắng cũng đang hoảng sợ, tuy lần nữa quen biết người trong lòng chỉ mới vài ngày ngắn ngủi nhưng khiến hắn lĩnh hội được nỗi ưu tư hoảng sợ về cái chết mà hắn chưa từng cảm nhận qua.
Nếu như không có cách nào bảo toàn nàng, nên làm sao đây?
Hắn khép mắt im lặng, sau khi mở mắt ra trong lòng đã có quyết định.
Cửa ải cuối năm đến gần, ngày sinh của Chử Thanh Huy càng sắp cận kề. Sợ có bất ngờ gì, hoàng đế hoàng hậu sớm đã miễn thỉnh an cho nàng, ngay cả tiệc trừ tịch năm nay đều bảo nàng không cần vào cung nữa, chỉ ở trong phủ an tâm đợi sinh.
Hôm trừ tịch, trong ngoài phủ dán đầy câu đối và chữ Phúc, khắp nơi treo đầy đèn lồng đỏ.
Chử Thanh Huy thay xong y phục mới màu đỏ cùng với Diêm Mặc ngồi trên ghế chủ vị, người hầu trong phủ xếp thành từng nhóm đến dập đầu với hai người, miệng nói lời cát tường.
Trên mặt các hạ nhân ai nấy đều mang theo vẻ vui mừng, khấu đầu khấu đến tâm cam tình nguyện, cuối cùng khấu đầu xong rồi thì có thể được một đôi thỏi vàng mà công chúa thưởng cho.
Phát xong tiền thưởng, Chử Thanh Huy tỏ ý mọi người lui xuống bày tiệc.
Bên ngoài sớm đã chuẩn bị xong pháo trúc khói hoa, chỉ đợi quản sự ra lệnh, tiếng lốp bốp vang lên náo nhiệt.
Chử Thanh Huy ngồi trong nhà chính nghe tiếng pháo trúc vang bên ngoài, xoay đầu mỉm cười với Diêm Mặc, “Thiếp và tiên sinh lại cùng qua thêm một năm nữa.”
Diêm Mặc tránh né tầm mắt nàng, cố gắng hồi tưởng nhưng trong đầu là một mảnh trắng xóa.
Đêm trừ tịch phải đón giao thừa, theo lý mà nói nên suốt đêm không ngủ, nhưng nay thân thể Chử Thanh Huy không tiện chỉ chuẩn bị cùng Diêm Mặc đón tới giờ Tý.
Lúc này thời gian vẫn còn sớm, hai người ngồi với nhau một lúc cảm thấy nhàm chán khó chịu đựng được, Chử Thanh Huy đề nghị: “Tiên sinh cùng thiếp mỗi người nói một câu chuyện xưa, hoặc là một chuyện thú vị nào đó xảy ra trong thời gian này đi.”
“Nói chuyện gì?” Diêm Mặc hỏi nàng.
“Chuyện gì cũng được cả, cũng có thể kể chuyện lúc nhỏ của tiên sinh, thiếp nói trước vậy.” Chử Thanh Huy suy nghĩ, bỗng nhếch môi cười, “Tiên sinh còn nhớ hay không, lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt, lúc đó thiếp vừa gặp tiên sinh đã há hốc mồm, còn nói vài lời nói nhảm, tiên sinh biết vì sao không?”
Diêm Mặc nhíu mày, chốc lát sau mới nói: “Lần đầu gặp mặt, nàng còn nhỏ.”
Chử Thanh Huy cười nói: “Không phải lần đó, lúc ấy thiếp quá nhỏ đã không còn nhớ nữa, là nói lần đầu gặp gỡ ở Hàm Chương điện kia. Khi đó thiếp còn chưa gặp tiên sinh, chỉ nghe được từ chỗ các cung nữ lắm mồm một ít lời nhàn ngôn toái ngữ thì đã dễ tin, cho rằng tiên sinh mặt xanh nanh vàng, mình đồng da sắt, vô cùng tàn ác, dọa thiếp sợ đến mức nhũn cả chân, kết quả vừa gặp mặt lại thấy tiên sinh anh võ phi phàm khiến thiếp kinh ngạc không thôi, còn làm ra vài trò cười, thật mất mặt mà.”
Nàng vừa nói vừa dùng khăn tay che mặt, lúc này hồi tưởng lại lời nói nhảm bản thân khi đó đã nói, những việc ngốc nghếch bản thân đã làm, đột nhiên cảm thấy ngại ngùng không thôi, nhưng lại có vài phần hoài niệm vài phần ngọt ngào.
Dựa vào vài miêu tả có thể đếm được, Diêm Mặc đã biết cảnh tượng khi đó nhất định khiến người ta khó quên, chỉ đáng tiếc trong đầu hắn một chút ấn tượng cũng không có.
Chử Thanh Huy tự cười xong, khẽ đẩy hắn, “Đến lượt tiên sinh rồi.”
Diêm Mặc nghĩ nửa ngày, lại không biết có chuyện thú vị gì có thể nói.
Thấy hắn đang khổ não, Chử Thanh Huy đành phải nói: “Vậy thì thiếp hỏi, tiên sinh trả lời, được chứ?”
Lúc này Diêm Mặc mới gật đầu.
Chử Thanh Huy cầm khăn tay che nửa gương mặt, chớp chớp mắt nhìn hắn, “Lúc đo thiếp bỗng đề nghị muốn tiên sinh làm phò mã của thiếp, có phải tiên sinh bị dọa rồi không? Có cảm thấy thiếp quá khác người không?”
Nàng vừa mở miệng, trong lòng Diêm Mặc liền lộp bộp một tiếng, trên mặt cố duy trì trấn tĩnh, khẽ lắc đầu, “Không hề.”
Chử Thanh Huy chống cằm đợi hắn, nhưng chỉ đợi được hai chữ này, không khỏi bĩu môi, “Ngoài hai từ “không hề” ra, chàng không còn lời nào khác muốn nói với thiếp sao? Lúc đó kỳ thực thiếp rất buồn phiền đó, một ngày trước tiên sinh tặng thiếp một con diều giấy, ngược lại không muốn tín vật của thiếp, thiếp còn cho rằng tiên sinh không thích thiếp không muốn làm phò mã của thiếp, khi đó còn nghĩ rằng nếu chàng không muốn làm phò mã của thiếp thật, thiếp sẽ đi tìm người khác.”
Qua lâu như vậy, mỗi một chuyện của hai người xác thực Diêm Mặc đều đã quên rồi, đây là hắn cho dù có giả trang cũng không cách nào đóng vai được nữa. Hắn khẽ hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Xin lỗi.”
Chử Thanh Huy trân trân nhìn hắn một lúc, trong lòng xông lên chút tâm tình thất vọng. Nàng không biết có phải bản thân bị ảo giác rồi không, cảm thấy lần ly biệt trùng phùng này, Diêm Mặc xa cách với nàng hơn trước rất nhiều. Không phải nói, phu thê bình thường ở lâu bên nhau, đều sẽ bước vào giai đoạn lạnh nhạt này sao?
Nhưng giai đoạn này muốn tiếp tục đến lúc nào? Có phải đã đến lúc kết thúc rồi không? Hoặc là sau khi lạnh nhạt thì sẽ là phiền chán?
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút hiu quạnh, có chút vô cùng buồn chán, vừa rồi còn hứng thú bừng bừng muốn đón giao thừa, trước mắt đã không còn thú vị gì nữa.
“Thiếp mệt rồi, đi nằm nghỉ đây, tiên sinh tiếp tục đón thêm chốc lát đi.”
Diêm Mặc nhìn theo nàng bước vào phòng ngủ, hắn biết bản thân nên đuổi theo, nhưng dưới chân dường như bắt rễ bước không được.
Hắn cô độc ngồi dưới ánh đèn trong phòng rất lâu, cho đến khi bên ngoài truyền đến một loạt tiếng pháo trúc vang lên.
Giờ Tý đã qua, lại thêm một năm nữa.
Hắn duỗi bàn tay ra đè đôi tay không an phận đó lại, cúi đầu nhìn Chử Thanh Huy, “Tỉnh rồi?”
“Tỉnh được một lúc rồi.” Chử Thanh Huy mềm mại đáp lời.
“Dậy dùng bữa?”
“Đợi thêm lát nữa.” Chử Thanh Huy xoay đầu chơi đùa vạt áo của hắn, “Sau khi dùng xong bữa sáng, thiếp biết tiên sinh lại muốn đến thư phòng, không bằng lại nằm thêm chốc lát còn có thể để chàng ở bên thiếp nhiều hơn.”
Giọng nói của nàng bình thản, nhưng lời này nghe xong rõ ràng có vài phần tủi thân oán trách.
Diêm Mặc không khỏi lại nắm chặt tay nàng, nhưng không biết nên an ủi thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ nói: “Không đến thư phòng nữa.”
“Thật sự không đi?”
“Thật sự không đi.”
“Vậy…… cả ngày hôm nay đều ở bên thiếp?”
“Đều bên nàng.”
Lúc này Chử Thanh Huy mới vui vẻ, còn muốn nói thêm điều gì bỗng nhiên “ôi chao” một tiếng che chặt bụng.
Diêm Mặc lập tức ôm lấy nàng, “Làm sao thế?”
Chử Thanh Huy nhăn mày, lúc sau mới hòa hoãn lại, oán giận nói: “Con đạp thiếp, hôm nay đạp vô cùng mạnh.”
Nàng nói xong vén vạt áo lên, lộ ra chiếc bụng căng tròn, da thịt trắng như tuyết. Vừa vặn lúc này, đứa bé trong bụng lại đạp một cái, bụng phồng lên một mảnh, “Tiên sinh xem kìa.”
Diêm Mặc không hề đề phòng, trước mặt đột nhiên lộ ra chiếc bụng trắng lóa mắt, chói đến mức mắt hắn không biết nên đặt ở đâu, còn Chử Thanh Huy cứ ép buộc muốn hắn xem. Hắn đành phải cứng đờ người nhìn thoáng qua, hồi lâu sau mới khô khan nói: “Có đau không?”
“Có chút đau, nhưng mà nếu tiên sinh xoa cho thiếp thì ổn rồi.” Chử Thanh Huy nhìn hắn bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
Tay Diêm Mặc dường như nặng nghìn cân, nâng nửa ngày cũng không nâng lên được.
Chử Thanh Huy không hài lòng bĩu môi, bắt lấy bàn tay to của hắn che lên chiếc bụng để trần của mình.
Da thịt dưới lòng bàn tay trắng nõn tinh tế, xúc tu ấm áp như mảnh ngọc ấm, lòng bàn tay khô ráo tiết ra chút mồ hôi.
Chử Thanh Huy phủ tay mình lên trên tay hắn, bụng lại run một cái, lần này nàng không kêu đau nữa chỉ khanh khách cười, mặt đầy mong đợi nói: “Trông dáng vẻ dồi dào tinh thần của con, không biết là trai hay gái.” Lại hỏi Diêm Mặc: “Tiên sinh thích con trai hay con gái?”
“Đều được.” Diêm Mặc tâm bất tại yên, lần nữa nghĩ đến vấn đề ngày đầu tiên trở lại: Nàng có thể thuận lợi sinh con không?
Trong đầu lại có một giọng nói khác, ban đầu hắn đã chắc cho nàng mang thai, là có chuẩn bị đường lui rồi phải không?
Lòng hắn lần nữa đối với phần kí ức bị mất đi của mình mà cảm thấy bất mãn và vô lực. Hắn đang lo lắng cũng đang hoảng sợ, tuy lần nữa quen biết người trong lòng chỉ mới vài ngày ngắn ngủi nhưng khiến hắn lĩnh hội được nỗi ưu tư hoảng sợ về cái chết mà hắn chưa từng cảm nhận qua.
Nếu như không có cách nào bảo toàn nàng, nên làm sao đây?
Hắn khép mắt im lặng, sau khi mở mắt ra trong lòng đã có quyết định.
Cửa ải cuối năm đến gần, ngày sinh của Chử Thanh Huy càng sắp cận kề. Sợ có bất ngờ gì, hoàng đế hoàng hậu sớm đã miễn thỉnh an cho nàng, ngay cả tiệc trừ tịch năm nay đều bảo nàng không cần vào cung nữa, chỉ ở trong phủ an tâm đợi sinh.
Hôm trừ tịch, trong ngoài phủ dán đầy câu đối và chữ Phúc, khắp nơi treo đầy đèn lồng đỏ.
Chử Thanh Huy thay xong y phục mới màu đỏ cùng với Diêm Mặc ngồi trên ghế chủ vị, người hầu trong phủ xếp thành từng nhóm đến dập đầu với hai người, miệng nói lời cát tường.
Trên mặt các hạ nhân ai nấy đều mang theo vẻ vui mừng, khấu đầu khấu đến tâm cam tình nguyện, cuối cùng khấu đầu xong rồi thì có thể được một đôi thỏi vàng mà công chúa thưởng cho.
Phát xong tiền thưởng, Chử Thanh Huy tỏ ý mọi người lui xuống bày tiệc.
Bên ngoài sớm đã chuẩn bị xong pháo trúc khói hoa, chỉ đợi quản sự ra lệnh, tiếng lốp bốp vang lên náo nhiệt.
Chử Thanh Huy ngồi trong nhà chính nghe tiếng pháo trúc vang bên ngoài, xoay đầu mỉm cười với Diêm Mặc, “Thiếp và tiên sinh lại cùng qua thêm một năm nữa.”
Diêm Mặc tránh né tầm mắt nàng, cố gắng hồi tưởng nhưng trong đầu là một mảnh trắng xóa.
Đêm trừ tịch phải đón giao thừa, theo lý mà nói nên suốt đêm không ngủ, nhưng nay thân thể Chử Thanh Huy không tiện chỉ chuẩn bị cùng Diêm Mặc đón tới giờ Tý.
Lúc này thời gian vẫn còn sớm, hai người ngồi với nhau một lúc cảm thấy nhàm chán khó chịu đựng được, Chử Thanh Huy đề nghị: “Tiên sinh cùng thiếp mỗi người nói một câu chuyện xưa, hoặc là một chuyện thú vị nào đó xảy ra trong thời gian này đi.”
“Nói chuyện gì?” Diêm Mặc hỏi nàng.
“Chuyện gì cũng được cả, cũng có thể kể chuyện lúc nhỏ của tiên sinh, thiếp nói trước vậy.” Chử Thanh Huy suy nghĩ, bỗng nhếch môi cười, “Tiên sinh còn nhớ hay không, lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt, lúc đó thiếp vừa gặp tiên sinh đã há hốc mồm, còn nói vài lời nói nhảm, tiên sinh biết vì sao không?”
Diêm Mặc nhíu mày, chốc lát sau mới nói: “Lần đầu gặp mặt, nàng còn nhỏ.”
Chử Thanh Huy cười nói: “Không phải lần đó, lúc ấy thiếp quá nhỏ đã không còn nhớ nữa, là nói lần đầu gặp gỡ ở Hàm Chương điện kia. Khi đó thiếp còn chưa gặp tiên sinh, chỉ nghe được từ chỗ các cung nữ lắm mồm một ít lời nhàn ngôn toái ngữ thì đã dễ tin, cho rằng tiên sinh mặt xanh nanh vàng, mình đồng da sắt, vô cùng tàn ác, dọa thiếp sợ đến mức nhũn cả chân, kết quả vừa gặp mặt lại thấy tiên sinh anh võ phi phàm khiến thiếp kinh ngạc không thôi, còn làm ra vài trò cười, thật mất mặt mà.”
Nàng vừa nói vừa dùng khăn tay che mặt, lúc này hồi tưởng lại lời nói nhảm bản thân khi đó đã nói, những việc ngốc nghếch bản thân đã làm, đột nhiên cảm thấy ngại ngùng không thôi, nhưng lại có vài phần hoài niệm vài phần ngọt ngào.
Dựa vào vài miêu tả có thể đếm được, Diêm Mặc đã biết cảnh tượng khi đó nhất định khiến người ta khó quên, chỉ đáng tiếc trong đầu hắn một chút ấn tượng cũng không có.
Chử Thanh Huy tự cười xong, khẽ đẩy hắn, “Đến lượt tiên sinh rồi.”
Diêm Mặc nghĩ nửa ngày, lại không biết có chuyện thú vị gì có thể nói.
Thấy hắn đang khổ não, Chử Thanh Huy đành phải nói: “Vậy thì thiếp hỏi, tiên sinh trả lời, được chứ?”
Lúc này Diêm Mặc mới gật đầu.
Chử Thanh Huy cầm khăn tay che nửa gương mặt, chớp chớp mắt nhìn hắn, “Lúc đo thiếp bỗng đề nghị muốn tiên sinh làm phò mã của thiếp, có phải tiên sinh bị dọa rồi không? Có cảm thấy thiếp quá khác người không?”
Nàng vừa mở miệng, trong lòng Diêm Mặc liền lộp bộp một tiếng, trên mặt cố duy trì trấn tĩnh, khẽ lắc đầu, “Không hề.”
Chử Thanh Huy chống cằm đợi hắn, nhưng chỉ đợi được hai chữ này, không khỏi bĩu môi, “Ngoài hai từ “không hề” ra, chàng không còn lời nào khác muốn nói với thiếp sao? Lúc đó kỳ thực thiếp rất buồn phiền đó, một ngày trước tiên sinh tặng thiếp một con diều giấy, ngược lại không muốn tín vật của thiếp, thiếp còn cho rằng tiên sinh không thích thiếp không muốn làm phò mã của thiếp, khi đó còn nghĩ rằng nếu chàng không muốn làm phò mã của thiếp thật, thiếp sẽ đi tìm người khác.”
Qua lâu như vậy, mỗi một chuyện của hai người xác thực Diêm Mặc đều đã quên rồi, đây là hắn cho dù có giả trang cũng không cách nào đóng vai được nữa. Hắn khẽ hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Xin lỗi.”
Chử Thanh Huy trân trân nhìn hắn một lúc, trong lòng xông lên chút tâm tình thất vọng. Nàng không biết có phải bản thân bị ảo giác rồi không, cảm thấy lần ly biệt trùng phùng này, Diêm Mặc xa cách với nàng hơn trước rất nhiều. Không phải nói, phu thê bình thường ở lâu bên nhau, đều sẽ bước vào giai đoạn lạnh nhạt này sao?
Nhưng giai đoạn này muốn tiếp tục đến lúc nào? Có phải đã đến lúc kết thúc rồi không? Hoặc là sau khi lạnh nhạt thì sẽ là phiền chán?
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút hiu quạnh, có chút vô cùng buồn chán, vừa rồi còn hứng thú bừng bừng muốn đón giao thừa, trước mắt đã không còn thú vị gì nữa.
“Thiếp mệt rồi, đi nằm nghỉ đây, tiên sinh tiếp tục đón thêm chốc lát đi.”
Diêm Mặc nhìn theo nàng bước vào phòng ngủ, hắn biết bản thân nên đuổi theo, nhưng dưới chân dường như bắt rễ bước không được.
Hắn cô độc ngồi dưới ánh đèn trong phòng rất lâu, cho đến khi bên ngoài truyền đến một loạt tiếng pháo trúc vang lên.
Giờ Tý đã qua, lại thêm một năm nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook