Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã
-
Chương 23: Bày Tỏ
Chử Thanh Huy vui sướng trong lòng, xách váy nhấc chân bước lên đón, “Hôm nay tiên sinh đến thật sớm, đã dùng bữa trưa chưa?”
Diêm Mặc dời mắt khỏi người thị vệ trẻ tuổi đó, hơi gật đầu vẫn không bước.
Hai người đồng hành, Chử Thanh Huy đi cạnh hắn, nhảy nhót nói: “Hôm qua tiên sinh thật lợi hại, chốc đã bay đến trên tường chốc lại không thấy bóng dáng. Bản lĩnh này của tiên sinh luyện bao lâu? Lần đầu tiên bay được là lúc nào?”
Nàng đối với những việc này vô cùng cảm thấy hứng thú, tuy đã biết bản thân không thể bay nhưng khi nhìn thấy người khác bay vẫn thấy thích thú không thôi.
“Mười bốn năm, mười ba tuổi.” Diêm Mặc thoáng nghĩ, mới nói.
Chử Thanh Huy líu lưỡi nói không nên lời, nàng vừa qua mười lăm tuổi, kết quả vào tuổi này người ta sớm đã luyện công, rất nhanh sắp đuổi kịp tuổi nàng rồi.
Nàng nhớ đến một việc, “Năm nay tiên sinh bao nhiêu tuổi?”
Diêm Mặc nhìn đỉnh đầu của nàng, nói: “Hai mươi bốn.”
Chử Thanh Huy vỗ vỗ ngực, “Cũng may cũng may.”
Nhìn mặt nàng vui mừng, Diêm Mặc không khỏi tò mò, “Vì sao cũng may?”
“Cũng may tiên sinh không lớn hơn ta quá nhiều! Năm nay tiên sinh hai mươi bốn ta mười lăm, chỉ lớn hơn chín tuổi thôi.”
Hơn chín tuổi còn không đủ lớn sao? Trong kí ức của Diêm Mặc lần đầu gặp cục bột này, khoảng chừng hơn mười năm trước lúc đó hắn mười ba tuổi. Tính một chút khi đó nàng mới bốn năm tuổi, có lẽ vậy nên càng phát hiện tuổi của hai người chêch lệch rất lớn.
Trước ngày hôm nay, hắn chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này cũng không cảm thấy bản thân quá già. Chỉ nghĩ đến vừa rồi người thiếu niên đó, lại nhìn cục bột trước mắt không hiểu vì sao trong lòng bỗng nhiên không thoải mái.
Chử Thanh Huy bước nhanh đi ở bên cạnh hắn, khóe mắt liếc đến túi vải màu đen vác ở sau lưng hắn, tò mò hỏi: “Tiên sinh vác theo gì thế?”
“Diều giấy.”
“Cho ta phải không?” Chử Thanh Huy mở to hai mắt nhìn hắn.
Diêm Mặc khẽ gật đầu.
“Lớn thật đó!” Chử Thanh Huy chạy chậm quanh hắn một vòng, vừa chạy vừa kinh ngạc tán thán.
Con diều giấy đó còn chưa mở ra, bị hắn cuộn lại quấn ở trong bao vải đen thành một hình gậy gỗ dài, gậy gỗ rất dài, Diêm Mặc vác trên lưng đầu trên còn cao hơn đỉnh đầu hắn một đoạn, đầu dưới thẳng đến chỗ cẳng chân của hắn. Nếu như đặt xuống, khẳng định còn cao hơn người Chử Thanh Huy, cái này còn lớn hơn so với hôm qua nàng dùng tay ra dấu.
Nàng vừa vui vẻ vừa mong đợi vỗ tay không thể chờ đợi được nói: “Tiên sinh biết làm sao?”
“Chỉ biết một ít.” Diều giấy này là hôm qua hắn sau khi xuất cung đến chỗ tay nghệ nhân định chế, đặc biệt muốn hình vẽ loài mãnh cầm chỉ định kích thước lớn nhất, vì quá lớn không tiện mang theo chỉ có thể tháo ra, buổi sáng sau khi đến tay, hắn động tay tháo bỏ lắp ráp lại hai lần xác định không có sai lầm mới mang vào cung.
“Vậy chúng ta nhanh đến võ trường lắp ráp lại đi!”
Lúc này trong Hàm Chương điện, môn văn buổi sáng đã kết thúc, một đám trẻ con chưa đến mười tuổi dùng xong bữa trưa đang chơi đùa trêu chọc nhau.
Diêm Mặc vừa bước vào Hàm Chương điện, tất cả học sinh chơi đùa lăn lộn trước điện trong chớp mắt đều chạy trốn.
Tuổi Chử Tuân nhỏ nhất, chân ngắn chạy lại chậm, Chử Thanh Huy thoáng nhìn hắn, nói: “Tiểu Tuân mau đến đây.”
Chử Tuân nơm nớp lo sợ quay đầu thấy là a tỷ mới vui vẻ chạy qua, đến trước mặt Diêm Mặc thì bước chân rõ ràng chậm lại, chần chừ một lúc mới theo phép tắc hành một lễ học sinh, “Gặp qua tiên sinh.”
Không đợi Diêm Mặc đáp lời đã đứng thẳng người dậy chạy đến bên cạnh Chử Thanh Huy.
Chử Thanh Huy móc khăn tay ra, lau đi giọt mồ hôi trên trán nhóc.
Chử Tuân chăm chú nhìn, thấy tiên sinh đã đi đến hậu viện mới lớn gan hơn, “A tỷ sao lại đến vào lúc này?”
“Tiên sinh mang diều giấy đến rồi, đi, chúng ta cùng đi xem.”
Mắt Chử Tuân sáng lên, không còn quan tâm đến chuyện đó là sư phó dạy võ khiến hắn kính nể sợ hãi nữa, vội cùng Chử Thanh Huy đến hậu viện.
Diêm Mặc đã lấy đồ vật trong túi vải ra bày trên bàn đá, thành thạo dùng thanh tre nhỏ dựng lên khung diều, mỗi một khớp nối dùng dây thừng nhỏ buộc chắc lại.
Chử Thanh Huy vòng quanh bàn đá hai vòng phát hiện bản thân không thể giúp được gì không khỏi phiền muộn, ngoan ngoãn đứng một bên làm trợ thủ cho Diêm Mặc, thỉnh thoảng đưa cây kéo hoặc là dây thừng.
Chử Tuân nhìn khung diều giấy to lớn, kinh ngạc nói: “A tỷ, lớn thật đó.”
Chử Thanh Huy lắc đầu đắc ý, “Còn cao hơn người tỷ nữa.”
Diêm Mặc buộc chắc khung diều xong, rồi dán hình vẽ chim ưng cực lớn lên trên, không chỉ Chử Tuân há miệng nói không nên lời mà Chử Thanh Huy cũng không lo tự đắc nữa, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc tán thán.
Tay nghề thợ thủ công làm ra diều giấy cực tốt, đôi cánh chim ưng này mở ra cực lớn dường như lập tức muốn vọt lên bay đi, đôi mắt chim ưng vừa sắc vừa bén, nếu bỗng nhiên nhìn đến sẽ cho rằng đây là thật, khiến người khác kinh hãi hoảng sợ trong lòng.
Chử Tuân vừa rồi còn nóng lòng muốn thử, bây giờ lại bị diều giấy dọa sợ không dám tiến lên.
Chử Thanh Huy cẩn thận sờ cánh chim ưng, đôi mắt nhìn Diêm Mặc sáng long lanh, “Cám ơn tiên sinh, con chim ưng này quá uy vũ rồi, ta rất thích.”
Diêm Mặc tiếp tục công việc, qua một lúc mới hỏi: “Vì sao là chim ưng?”
Chử Thanh Huy đương nhiên đáp: “Bởi vì con chim ưng này rất giống tiên sinh, nếu như quá nhỏ thì không có uy phong của tiên sinh rồi.”
Chử Tuân nghe lời nàng nói thì liên tục gật đầu giống như đồng ý, như được tiếp thêm can đảm cẩn thận dè dặt sờ đuôi chim ưng.
Diêm Mặc nhìn con vật giấy dán dưới tay, hoàn toàn im lặng.
Chử Thanh Huy càng nhìn càng thích, vui vẻ sờ tới sờ lui, nói: “Tiên sinh muốn cái gì? Ta cũng đưa tiên sinh một lễ vật.”
Nàng nhớ đến lúc Nhị công tử Trương gia ở trước mặt biểu muội đòi tính vật, tặng biểu muội một cây trâm ngọc, bây giờ tiên sinh đưa cho nàng một con diều giấy, nàng cũng phải có qua có lại, diều giấy này có thể xem là tính vật của nàng với tiên sinh không?
Tuy...... hình như có chút lớn.
Diêm Mặc lại nhớ đến một màn thấy được trước khi vào cung, tuy cách khá xa nhưng thị lực hắn tốt, thấy rõ cục bột này đưa một cái hà bao cho thiếu niên đó, nghĩ đến đó mày hắn hơi chau lại một cái không dễ nhìn thấy, mới nói: “Không cần đâu.”
Chử Thanh Huy chun mũi không hiểu, “Tại sao? Tiên sinh không muốn tín vật của ta ư?”
“Chỉ là một cái nhấc tay, không đáng để nhắc đến.” Diêm Mặc nói. Hắn hoàn thành khâu cuối cùng, dựng diều giấy nâng thẳng lên, nhìn như vậy con chim ưng to lớn này càng sống động như thật, hung mãnh uy phong.
Chử Thanh Huy không nhìn diều giấy, chỉ nhìn hắn chăm chú.
Diêm Mặc cụp mắt vuốt thẳng nếp nhăn trên cánh chim ưng, tựa như không cảm giác được.
Chử Thanh Huy bỗng giậm chân, xoay người bỏ đi.
Chử Tuân không hiểu vì sao, liếc nhìn chim ưng lớn cuối cùng không có can đảm ở lại cùng tiên sinh dạy võ, cũng đuổi theo a tỷ.
Tử Tô vội hỏi: “Công chúa, còn muốn diều giấy hay không?”
Chử Thanh Huy dừng lại, quay đầu nhìn một cái thấy Diêm Mặc không có phản ứng gì liền phồng miệng thở hổn hển hừ một tiếng, “Muốn, nâng về Vĩnh Lạc cung cho ta.” Lại trừng Diêm Mặc một cái, rồi hừ một tiếng, “Tiên sinh thật đáng ghét!” Lúc này mới chạy đi.
Đám người phút chốc đi mất, trong võ trường chỉ còn lại mình Diêm Mặc, hắn từ từ thu dọn đồ vật trên bàn, không biết nghĩ đến điều gì hai mắt hơi hơi híp lại.
Về đến Vĩnh Lạc cung Chử Thanh Huy còn chưa hết giận, vô cùng tức giận ngồi ở bên bàn, nắm chặt khăn tay vò tới vò lui, ngoại trừ tức giận còn có chút tủi thân. Theo nàng thấy, Diêm Mặc tặng diều giấy cho nàng nhưng không muốn nàng đáp lễ, đây là có ý không nhận tín vật. Không nhận tín vật, hàm ý là không muốn ở cùng nàng, không muốn làm phò mã phải không?
Đang lúc suy nghĩ lung tung, hai cung nữ nâng diều giấy đi vào, Tử Tô nhỏ giọng xin chỉ thị: “Công chúa, thứ này nên để ở chỗ nào?”
Chử Thanh Huy ngẩng mắt lên nhìn, trước đó không lâu còn vui thích nhảy nhót vội không kịp đợi, bây giờ chỉ còn chua chát. Nàng bẹp miệng nói: “Đưa đến thiên điện đi.”
Xong vẫy tay cho người lui xuống hết, bản thân nhào vào trong chăn đệm, đầu nhịn không được nghĩ nếu hắn không bằng lòng làm phò mã thì phải làm sao?
Tuy mẫu hậu đã nói thiên hạ này không có ai không muốn làm phò mã, nhưng theo nàng thấy tiên sinh so với người khác hoàn toàn khác biệt, nếu hắn trở thành trường hợp đặc biệt đó thì phải làm thế nào mới được chứ?
Phiền não hết một buổi chiều, ngay cả việc đưa cơm đến Hàm Chương điện nàng cũng không muốn đích thân đưa đi, chỉ để Tử Tô đưa thay.
Lúc sắp đến Tê Phượng cung dùng bữa tối, nàng ngồi trang điểm trước gương nhìn người mày chau mặt ủ trong gương, chỉ có thể khẽ vỗ mặt một cái muốn bản thân vui vẻ một chút tránh để phụ hoàng mẫu hậu lo lắng.
Mãi vỗ mãi vỗ, động tác trên tay từ từ dừng lại, đúng rồi...... hôm qua mẫu hậu còn nói với nàng, muốn nàng nhất định không được uất ức, không cần vì người khác chịu uất ức, nếu không phụ hoàng mẫu hậu sẽ đau lòng. Sao hôm nay nàng đã quên rồi?
Nàng không thể uất ức, ai cũng không thể khiến nàng chịu uất ức.
Đáy lòng niệm đi niệm lại câu nói này, giống như bỗng nghĩ thông suốt rồi, đầu óc phút chốc linh hoạt trở lại: Nàng là công chúa, vốn nên mặc sức tùy tính, nàng muốn thích ai thì thích người đó, nếu người đó không thích nàng thì đổi sang thích người khác, đổi người khác làm phò mã, dù thế nào cũng không thể buồn bã không thể để mẫu hậu lo lắng.
Trong lòng nàng thầm tự cổ vũ cho mình, đưa ra quyết định ngày mai sẽ đi hỏi tiên sinh, hỏi hắn có muốn làm phò mã không, nếu như không, hừ, vậy nàng sẽ không thích hắn nữa.
Trên bàn ăn, đế hậu liếc nhìn nữ nhi một cái rồi đưa mắt nhìn nhau.
Việc Diêm Mặc đưa một con diều giấy lớn bọn họ đều biết, theo lí mà nói đêm nay nữ nhi nên vô cùng vui vẻ mới phải, nhưng không hiểu vì sao trông nàng không vui vẻ như hôm qua. Nhưng mà còn may, tuy không nhảy nhót như thường ngày nhưng cũng không ưu thương quá mức, bằng không hoàng đế nhất định muốn tìm tính sổ từ lâu rồi.
Biết nữ nhi thích Diêm Mặc, hoàng đế sớm đã phái người đi đến Thượng Thanh Tông, sư môn trước kia của thần võ Đại tướng quân để dò hỏi. Tính cả lúc đi lúc về ước chừng cần thời gian một tháng, những ngày này mặc kệ hai người tiếp xúc qua lại. Hoàng đế thầm nghĩ, nếu như trước lúc người đi dò hỏi quay về, công chúa của hắn nhìn rõ bản tính thô lỗ của tên đàn ông đó, thay đổi ý định vậy thì nên vui mừng rồi.
Ngày hôm sau, Chử Thanh Huy đến Hàm Chương điện sớm. Vừa vặn thấy Diêm Mặc đang luyện một bộ côn pháp, chỉ thấy bóng hình đó mạnh mẽ linh hoạt, động tác điêu luyện đem cây gậy dài dùng đến xuất thuần nhập hóa, khí thế mạnh mẽ, mỗi lần chuyển động mang theo hơi thở của tuyết lạnh lùng như đao.
Nàng vô thức nhìn đến mê mẩn, đợi khi Diêm Mặc thu thế hồi lâu nàng mới tỉnh táo lại, trong lòng vội tự nhắc nhở bản thân: Hôm nay có chính sự phải làm, không thể bị mê hoặc được!
Nghĩ đến đó, nàng bước nhanh đến gần, thấy Diêm Mặc tựa như muốn mở miệng, vội nói: “Ngươi đừng nói gì cả, ta có lời muốn hỏi.”
Diêm Mặc hơi cúi đầu nhìn nàng. Bây giờ tuyết không rơi, hắn chỉ mặc y phục đơn giản, vừa rồi luyện võ cổ áo hơi mở ra, trên ngực cường tráng mồ hôi lăn xuống có thể thấy rõ, cả người bốc lên một luồng hơi nóng.
“Ngươi, ngươi.......” Chử Thanh Huy bị hắn nhìn thiếu chút nữa lại quên mất chính sự, tức đến mức giậm chân một cái, vừa nhanh vừa vội nói: “Ta muốn hỏi ngươi, muốn làm phò mã của ta không, nếu ngươi không bằng lòng, ta sẽ đi tìm người khác đó!”
Diêm Mặc dời mắt khỏi người thị vệ trẻ tuổi đó, hơi gật đầu vẫn không bước.
Hai người đồng hành, Chử Thanh Huy đi cạnh hắn, nhảy nhót nói: “Hôm qua tiên sinh thật lợi hại, chốc đã bay đến trên tường chốc lại không thấy bóng dáng. Bản lĩnh này của tiên sinh luyện bao lâu? Lần đầu tiên bay được là lúc nào?”
Nàng đối với những việc này vô cùng cảm thấy hứng thú, tuy đã biết bản thân không thể bay nhưng khi nhìn thấy người khác bay vẫn thấy thích thú không thôi.
“Mười bốn năm, mười ba tuổi.” Diêm Mặc thoáng nghĩ, mới nói.
Chử Thanh Huy líu lưỡi nói không nên lời, nàng vừa qua mười lăm tuổi, kết quả vào tuổi này người ta sớm đã luyện công, rất nhanh sắp đuổi kịp tuổi nàng rồi.
Nàng nhớ đến một việc, “Năm nay tiên sinh bao nhiêu tuổi?”
Diêm Mặc nhìn đỉnh đầu của nàng, nói: “Hai mươi bốn.”
Chử Thanh Huy vỗ vỗ ngực, “Cũng may cũng may.”
Nhìn mặt nàng vui mừng, Diêm Mặc không khỏi tò mò, “Vì sao cũng may?”
“Cũng may tiên sinh không lớn hơn ta quá nhiều! Năm nay tiên sinh hai mươi bốn ta mười lăm, chỉ lớn hơn chín tuổi thôi.”
Hơn chín tuổi còn không đủ lớn sao? Trong kí ức của Diêm Mặc lần đầu gặp cục bột này, khoảng chừng hơn mười năm trước lúc đó hắn mười ba tuổi. Tính một chút khi đó nàng mới bốn năm tuổi, có lẽ vậy nên càng phát hiện tuổi của hai người chêch lệch rất lớn.
Trước ngày hôm nay, hắn chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này cũng không cảm thấy bản thân quá già. Chỉ nghĩ đến vừa rồi người thiếu niên đó, lại nhìn cục bột trước mắt không hiểu vì sao trong lòng bỗng nhiên không thoải mái.
Chử Thanh Huy bước nhanh đi ở bên cạnh hắn, khóe mắt liếc đến túi vải màu đen vác ở sau lưng hắn, tò mò hỏi: “Tiên sinh vác theo gì thế?”
“Diều giấy.”
“Cho ta phải không?” Chử Thanh Huy mở to hai mắt nhìn hắn.
Diêm Mặc khẽ gật đầu.
“Lớn thật đó!” Chử Thanh Huy chạy chậm quanh hắn một vòng, vừa chạy vừa kinh ngạc tán thán.
Con diều giấy đó còn chưa mở ra, bị hắn cuộn lại quấn ở trong bao vải đen thành một hình gậy gỗ dài, gậy gỗ rất dài, Diêm Mặc vác trên lưng đầu trên còn cao hơn đỉnh đầu hắn một đoạn, đầu dưới thẳng đến chỗ cẳng chân của hắn. Nếu như đặt xuống, khẳng định còn cao hơn người Chử Thanh Huy, cái này còn lớn hơn so với hôm qua nàng dùng tay ra dấu.
Nàng vừa vui vẻ vừa mong đợi vỗ tay không thể chờ đợi được nói: “Tiên sinh biết làm sao?”
“Chỉ biết một ít.” Diều giấy này là hôm qua hắn sau khi xuất cung đến chỗ tay nghệ nhân định chế, đặc biệt muốn hình vẽ loài mãnh cầm chỉ định kích thước lớn nhất, vì quá lớn không tiện mang theo chỉ có thể tháo ra, buổi sáng sau khi đến tay, hắn động tay tháo bỏ lắp ráp lại hai lần xác định không có sai lầm mới mang vào cung.
“Vậy chúng ta nhanh đến võ trường lắp ráp lại đi!”
Lúc này trong Hàm Chương điện, môn văn buổi sáng đã kết thúc, một đám trẻ con chưa đến mười tuổi dùng xong bữa trưa đang chơi đùa trêu chọc nhau.
Diêm Mặc vừa bước vào Hàm Chương điện, tất cả học sinh chơi đùa lăn lộn trước điện trong chớp mắt đều chạy trốn.
Tuổi Chử Tuân nhỏ nhất, chân ngắn chạy lại chậm, Chử Thanh Huy thoáng nhìn hắn, nói: “Tiểu Tuân mau đến đây.”
Chử Tuân nơm nớp lo sợ quay đầu thấy là a tỷ mới vui vẻ chạy qua, đến trước mặt Diêm Mặc thì bước chân rõ ràng chậm lại, chần chừ một lúc mới theo phép tắc hành một lễ học sinh, “Gặp qua tiên sinh.”
Không đợi Diêm Mặc đáp lời đã đứng thẳng người dậy chạy đến bên cạnh Chử Thanh Huy.
Chử Thanh Huy móc khăn tay ra, lau đi giọt mồ hôi trên trán nhóc.
Chử Tuân chăm chú nhìn, thấy tiên sinh đã đi đến hậu viện mới lớn gan hơn, “A tỷ sao lại đến vào lúc này?”
“Tiên sinh mang diều giấy đến rồi, đi, chúng ta cùng đi xem.”
Mắt Chử Tuân sáng lên, không còn quan tâm đến chuyện đó là sư phó dạy võ khiến hắn kính nể sợ hãi nữa, vội cùng Chử Thanh Huy đến hậu viện.
Diêm Mặc đã lấy đồ vật trong túi vải ra bày trên bàn đá, thành thạo dùng thanh tre nhỏ dựng lên khung diều, mỗi một khớp nối dùng dây thừng nhỏ buộc chắc lại.
Chử Thanh Huy vòng quanh bàn đá hai vòng phát hiện bản thân không thể giúp được gì không khỏi phiền muộn, ngoan ngoãn đứng một bên làm trợ thủ cho Diêm Mặc, thỉnh thoảng đưa cây kéo hoặc là dây thừng.
Chử Tuân nhìn khung diều giấy to lớn, kinh ngạc nói: “A tỷ, lớn thật đó.”
Chử Thanh Huy lắc đầu đắc ý, “Còn cao hơn người tỷ nữa.”
Diêm Mặc buộc chắc khung diều xong, rồi dán hình vẽ chim ưng cực lớn lên trên, không chỉ Chử Tuân há miệng nói không nên lời mà Chử Thanh Huy cũng không lo tự đắc nữa, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc tán thán.
Tay nghề thợ thủ công làm ra diều giấy cực tốt, đôi cánh chim ưng này mở ra cực lớn dường như lập tức muốn vọt lên bay đi, đôi mắt chim ưng vừa sắc vừa bén, nếu bỗng nhiên nhìn đến sẽ cho rằng đây là thật, khiến người khác kinh hãi hoảng sợ trong lòng.
Chử Tuân vừa rồi còn nóng lòng muốn thử, bây giờ lại bị diều giấy dọa sợ không dám tiến lên.
Chử Thanh Huy cẩn thận sờ cánh chim ưng, đôi mắt nhìn Diêm Mặc sáng long lanh, “Cám ơn tiên sinh, con chim ưng này quá uy vũ rồi, ta rất thích.”
Diêm Mặc tiếp tục công việc, qua một lúc mới hỏi: “Vì sao là chim ưng?”
Chử Thanh Huy đương nhiên đáp: “Bởi vì con chim ưng này rất giống tiên sinh, nếu như quá nhỏ thì không có uy phong của tiên sinh rồi.”
Chử Tuân nghe lời nàng nói thì liên tục gật đầu giống như đồng ý, như được tiếp thêm can đảm cẩn thận dè dặt sờ đuôi chim ưng.
Diêm Mặc nhìn con vật giấy dán dưới tay, hoàn toàn im lặng.
Chử Thanh Huy càng nhìn càng thích, vui vẻ sờ tới sờ lui, nói: “Tiên sinh muốn cái gì? Ta cũng đưa tiên sinh một lễ vật.”
Nàng nhớ đến lúc Nhị công tử Trương gia ở trước mặt biểu muội đòi tính vật, tặng biểu muội một cây trâm ngọc, bây giờ tiên sinh đưa cho nàng một con diều giấy, nàng cũng phải có qua có lại, diều giấy này có thể xem là tính vật của nàng với tiên sinh không?
Tuy...... hình như có chút lớn.
Diêm Mặc lại nhớ đến một màn thấy được trước khi vào cung, tuy cách khá xa nhưng thị lực hắn tốt, thấy rõ cục bột này đưa một cái hà bao cho thiếu niên đó, nghĩ đến đó mày hắn hơi chau lại một cái không dễ nhìn thấy, mới nói: “Không cần đâu.”
Chử Thanh Huy chun mũi không hiểu, “Tại sao? Tiên sinh không muốn tín vật của ta ư?”
“Chỉ là một cái nhấc tay, không đáng để nhắc đến.” Diêm Mặc nói. Hắn hoàn thành khâu cuối cùng, dựng diều giấy nâng thẳng lên, nhìn như vậy con chim ưng to lớn này càng sống động như thật, hung mãnh uy phong.
Chử Thanh Huy không nhìn diều giấy, chỉ nhìn hắn chăm chú.
Diêm Mặc cụp mắt vuốt thẳng nếp nhăn trên cánh chim ưng, tựa như không cảm giác được.
Chử Thanh Huy bỗng giậm chân, xoay người bỏ đi.
Chử Tuân không hiểu vì sao, liếc nhìn chim ưng lớn cuối cùng không có can đảm ở lại cùng tiên sinh dạy võ, cũng đuổi theo a tỷ.
Tử Tô vội hỏi: “Công chúa, còn muốn diều giấy hay không?”
Chử Thanh Huy dừng lại, quay đầu nhìn một cái thấy Diêm Mặc không có phản ứng gì liền phồng miệng thở hổn hển hừ một tiếng, “Muốn, nâng về Vĩnh Lạc cung cho ta.” Lại trừng Diêm Mặc một cái, rồi hừ một tiếng, “Tiên sinh thật đáng ghét!” Lúc này mới chạy đi.
Đám người phút chốc đi mất, trong võ trường chỉ còn lại mình Diêm Mặc, hắn từ từ thu dọn đồ vật trên bàn, không biết nghĩ đến điều gì hai mắt hơi hơi híp lại.
Về đến Vĩnh Lạc cung Chử Thanh Huy còn chưa hết giận, vô cùng tức giận ngồi ở bên bàn, nắm chặt khăn tay vò tới vò lui, ngoại trừ tức giận còn có chút tủi thân. Theo nàng thấy, Diêm Mặc tặng diều giấy cho nàng nhưng không muốn nàng đáp lễ, đây là có ý không nhận tín vật. Không nhận tín vật, hàm ý là không muốn ở cùng nàng, không muốn làm phò mã phải không?
Đang lúc suy nghĩ lung tung, hai cung nữ nâng diều giấy đi vào, Tử Tô nhỏ giọng xin chỉ thị: “Công chúa, thứ này nên để ở chỗ nào?”
Chử Thanh Huy ngẩng mắt lên nhìn, trước đó không lâu còn vui thích nhảy nhót vội không kịp đợi, bây giờ chỉ còn chua chát. Nàng bẹp miệng nói: “Đưa đến thiên điện đi.”
Xong vẫy tay cho người lui xuống hết, bản thân nhào vào trong chăn đệm, đầu nhịn không được nghĩ nếu hắn không bằng lòng làm phò mã thì phải làm sao?
Tuy mẫu hậu đã nói thiên hạ này không có ai không muốn làm phò mã, nhưng theo nàng thấy tiên sinh so với người khác hoàn toàn khác biệt, nếu hắn trở thành trường hợp đặc biệt đó thì phải làm thế nào mới được chứ?
Phiền não hết một buổi chiều, ngay cả việc đưa cơm đến Hàm Chương điện nàng cũng không muốn đích thân đưa đi, chỉ để Tử Tô đưa thay.
Lúc sắp đến Tê Phượng cung dùng bữa tối, nàng ngồi trang điểm trước gương nhìn người mày chau mặt ủ trong gương, chỉ có thể khẽ vỗ mặt một cái muốn bản thân vui vẻ một chút tránh để phụ hoàng mẫu hậu lo lắng.
Mãi vỗ mãi vỗ, động tác trên tay từ từ dừng lại, đúng rồi...... hôm qua mẫu hậu còn nói với nàng, muốn nàng nhất định không được uất ức, không cần vì người khác chịu uất ức, nếu không phụ hoàng mẫu hậu sẽ đau lòng. Sao hôm nay nàng đã quên rồi?
Nàng không thể uất ức, ai cũng không thể khiến nàng chịu uất ức.
Đáy lòng niệm đi niệm lại câu nói này, giống như bỗng nghĩ thông suốt rồi, đầu óc phút chốc linh hoạt trở lại: Nàng là công chúa, vốn nên mặc sức tùy tính, nàng muốn thích ai thì thích người đó, nếu người đó không thích nàng thì đổi sang thích người khác, đổi người khác làm phò mã, dù thế nào cũng không thể buồn bã không thể để mẫu hậu lo lắng.
Trong lòng nàng thầm tự cổ vũ cho mình, đưa ra quyết định ngày mai sẽ đi hỏi tiên sinh, hỏi hắn có muốn làm phò mã không, nếu như không, hừ, vậy nàng sẽ không thích hắn nữa.
Trên bàn ăn, đế hậu liếc nhìn nữ nhi một cái rồi đưa mắt nhìn nhau.
Việc Diêm Mặc đưa một con diều giấy lớn bọn họ đều biết, theo lí mà nói đêm nay nữ nhi nên vô cùng vui vẻ mới phải, nhưng không hiểu vì sao trông nàng không vui vẻ như hôm qua. Nhưng mà còn may, tuy không nhảy nhót như thường ngày nhưng cũng không ưu thương quá mức, bằng không hoàng đế nhất định muốn tìm tính sổ từ lâu rồi.
Biết nữ nhi thích Diêm Mặc, hoàng đế sớm đã phái người đi đến Thượng Thanh Tông, sư môn trước kia của thần võ Đại tướng quân để dò hỏi. Tính cả lúc đi lúc về ước chừng cần thời gian một tháng, những ngày này mặc kệ hai người tiếp xúc qua lại. Hoàng đế thầm nghĩ, nếu như trước lúc người đi dò hỏi quay về, công chúa của hắn nhìn rõ bản tính thô lỗ của tên đàn ông đó, thay đổi ý định vậy thì nên vui mừng rồi.
Ngày hôm sau, Chử Thanh Huy đến Hàm Chương điện sớm. Vừa vặn thấy Diêm Mặc đang luyện một bộ côn pháp, chỉ thấy bóng hình đó mạnh mẽ linh hoạt, động tác điêu luyện đem cây gậy dài dùng đến xuất thuần nhập hóa, khí thế mạnh mẽ, mỗi lần chuyển động mang theo hơi thở của tuyết lạnh lùng như đao.
Nàng vô thức nhìn đến mê mẩn, đợi khi Diêm Mặc thu thế hồi lâu nàng mới tỉnh táo lại, trong lòng vội tự nhắc nhở bản thân: Hôm nay có chính sự phải làm, không thể bị mê hoặc được!
Nghĩ đến đó, nàng bước nhanh đến gần, thấy Diêm Mặc tựa như muốn mở miệng, vội nói: “Ngươi đừng nói gì cả, ta có lời muốn hỏi.”
Diêm Mặc hơi cúi đầu nhìn nàng. Bây giờ tuyết không rơi, hắn chỉ mặc y phục đơn giản, vừa rồi luyện võ cổ áo hơi mở ra, trên ngực cường tráng mồ hôi lăn xuống có thể thấy rõ, cả người bốc lên một luồng hơi nóng.
“Ngươi, ngươi.......” Chử Thanh Huy bị hắn nhìn thiếu chút nữa lại quên mất chính sự, tức đến mức giậm chân một cái, vừa nhanh vừa vội nói: “Ta muốn hỏi ngươi, muốn làm phò mã của ta không, nếu ngươi không bằng lòng, ta sẽ đi tìm người khác đó!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook