Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ
-
Chương 75
Đèn sưởi trong nhà tắm đã mở trong thời gian dài, nhiệt độ trong phòng tắm thậm chí cao hơn cả phòng khách, vừa bước vào đã được hơi ấm đập vào mặt.
Ánh đèn màu vàng ấm làm Tống Úc chói mắt không mở ra được.
Trang trí trong phòng tắm rất giống trong nhà, cửa kính trong suốt, bồn rửa màu trắng tinh, chẳng qua trên tường ốp gạch men màu xanh đậm.
Cố Thanh Trì thả anh xuống đất, không dừng lại cởi áo len cashmere của anh ra ném lên ghế, giơ tay cởi áo sơ mi của anh.
“Ê!” Tống Úc đè tay hắn lại, “Nào có ai cởi áo sơ mi không cởi khuy áo như em.”
Cố Thanh Trì cười giúp danh cởi hai cúc áo ở cổ, giơ tay lên lần nữa, áo sơ mi cũng bị lột xuống.
Tống Úc không biết làm sao trợn trắng mắt, “Nhăn hết rồi…”
Cố Thanh Trì đẩy anh vào phòng tắm gội, “Em giặt cho anh, em ủi giúp anh.”
Nhiệt độ nước đã được điều chỉnh từ trước, nhiệt độ nóng lạnh vừa phải chảy ra, Tống Úc đứng dưới vòi hoa sen chà xát cơ thể, duỗi tay bóp ít sữa tắm xoa lên cổ.
Cố Thanh Trì không nhanh không chậm cởi quần áo trên người mình, ánh mắt từ đầu đến cuối không chịu rời khỏi người Tống Úc.
Hai chân dài của Tống Úc kéo thẳng tắp, cái mông nhỏ nhìn đã muốn véo một cái.
Cố Thanh Trì giơ tay cởi bộ đồ cuối cùng, bước vào.
Tống Úc quay đầu nhìn cơ bắp xinh đẹp trên người Cố Thanh Trì, bĩu môi cúi đầu xuống, xoa xoa bụng nhỏ bằng phẳng của mình, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít hình dáng bắp thịt.
Cùng ăn cùng ngủ cùng vận động, dựa vào đâu cơ bắp của Cố Thanh Trì có thể đẹp như thế, tại sao tám múi cơ bụng khó luyện đến vậy?
Cố Thanh Trì tiến lên một bước, ôm lấy eo anh từ phía sau, “Để em xem, đã xoa sạch chưa?”
“Xoa sạch sẽ rồi.” Tống Úc cười lên, anh ngửi được mùi bọt nước trong giọng nói của Cố Thanh Trì.
Rõ ràng phòng tắm rất rộng rãi nhưng hình như trong nháy mắt đã trở nên chật chội.
Dòng nước ấm áp cọ rửa lồng ngực Tống Úc trong thời gian dài, dội da thịt trắng nõn của anh hơi hồng lên.
Cố Thanh Trì nhếch miệng, chống cằm lên đầu vai anh, bàn tay tùy ý dạo chơi ở bụng dưới mịn màng và sau lưng anh, “Em phải kiểm tra.”
Hai chân Tống Úc đột nhiên bị chống lên cửa kính không thể động đậy, cơ thể bị giam cầm nháy mắt hơi căng thẳng.
Giọng nói của Cố Thanh Trì trầm nhẹ hơi khàn tràn ngập mê hoặc, cho dù bị đè lên cửa kính lạnh lẽo, Tống Úc cũng vẫn cảm thấy toàn thân nóng lên sắp bốc cháy.
Cố Thanh Trì nhếch khóe môi, cắn nhẹ một cái ở đầu vai anh, lập tức dọc theo bả vai hôn đến cổ, cằm, vành tai.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng không che giấu được âm thanh mút dày đặc tình dục, Tống Úc hơi xấu hổ nhắm nghiền hai mắt.
Cố Thanh Trì nghiêng đầu ngậm lấy vành tai anh, lè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm láp vành tai như một con mèo.
Cơ thể Tống Úc bị trêu chọc vô cùng nhạy cảm, đầu ngón tay bắt đầu run lên, anh rất muốn đáp lại lấy lòng của Cố Thanh Trì, nhưng cơ thể lại cứng ngắc đến nỗi không động được.
Tứ chi bị hơi nóng hun đến nặng nề, đầu óc cũng hơi phình ra.
Tưởng tượng động tác của Cố Thanh Trì trong giây tiếp theo, đôi má đã nổi lên một lớp đỏ ửng rất mỏng.
“Tại sao em lại thích anh đến vậy? Càng ngày càng thích hơn.” Cánh tay Cố Thanh Trì lướt qua ngực anh, kéo theo một dòng điện nhỏ bé.
Tống Úc nghe thấy lời này, đầu gối mềm nhũn thiếu điều quỳ xuống đất, lập tức duỗi tay vịn cửa kính, lắp bắp nói: “Anh đâu biết…”
Cố Thanh Trì cười một tiếng, há miệng thở ra một hơi, sau đó nhẹ nhàng gặm cắn làn da ở cổ anh, tay trái trượt thẳng xuống dọc theo eo anh.
Khóe mắt liếc thấy bàn tay Tống Úc đặt lên cửa dần dần co lại siết thành nắm đấm.
Cố Thanh Trì nâng tay phải lên giữ đầu Tống Úc lại, ngón tay túm chặt sợi tóc mềm mại của anh, chóp mũi cọ xát bên tai anh, “Em thích mùi trên người anh.”
“Ừm…” Đuôi mắt Tống Úc hơi xếch, toàn thân xụi lơ giống bùn nhão, đã hoàn toàn nói không nên lời.
“Vậy anh có thích em không?” Ngón tay Cố Thanh Trì khuấy động rất có kỹ xảo.
Tống Úc tưởng chừng như sắp hôn mê, “Đương nhiên thích.”
“Thật không?” Khóe miệng Cố Thanh Trì nở nụ cười không dễ nhận ra, “Vậy anh thích gì ở em?”
Điều Tống Úc không kháng cự được nhất đó là Cố Thanh Trì ghé bên tai anh thấp giọng thì thầm nói chuyện, đặc biệt là trong tình huống này, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, thốt ra một câu, “Em thế nào anh cũng thích.”
Dĩ nhiên, câu nói này chính là ý nghĩ phát ra từ nội tâm anh, cũng không cần động não.
“Anh chắc chắn không? Em thế nào anh cũng thích à?” Cố Thanh Trì nghiêng đầu liếm liếm trái cổ của Tống Úc, hơi thở nóng ấm phả lên cần cổ anh.
Tim Tống Úc đập dữ dội, khoái cảm cuốn tới như mưa to gió lớn khiến anh không ngăn được run rẩy, đầu óc triệt để đứng máy, mơ màng “Ừ” một tiếng, lặp lại lần nữa, “Bất kể như thế nào, cũng thích.”
Cố Thanh Trì hài lòng vểnh khóe môi lên, hầu hạ đến khi anh không còn sức lực đứng thẳng mới dừng.
…
Tống Úc chống trán lên cửa kính thở hổn hển, bờ môi hơi run, trên mặt vẫn còn vệt đỏ chưa kịp rút đi.
Thần chí thoát ra khỏi khoái cảm và thỏa mãn.
Sau khi ý thức dần dần tỉnh táo, Tống Úc xoay người nhìn thoáng qua Cố Thanh Trì, cúi đầu cười ngu, khẽ nói: “Anh giúp em nhé.”
Cố Thanh Trì nắm chặt cổ tay anh, đặt lên môi hôn một cái, “Không cần.”
Tống Úc hơi ngửa đầu, mang theo nghi hoặc.
Bởi vì bình thường Cố Thanh Trì cũng sẽ không dễ dàng tha cho anh như vậy, hận chẳng thể nắm chặt ngón tay anh nhấn xuống.
“Tại sao?” Tống Úc cảm thấy Cố cu cu rất có tinh thần.
“Không phải anh buồn ngủ rồi à?” Cố Thanh Trì cười một tiếng, tắt vòi hoa sen sau đó giơ tay rút một chiếc khăn tắm quấn lấy Tống Úc.
“Hả?” Tống Úc ngẩn người, chưa kịp phản ứng.
Hôm nay Cố Thanh Trì uống nhầm thuốc rồi?
Chẳng lẽ ghét kỹ thuật “lái xe” của anh không tốt?
Tống Úc há to miệng, nhưng lại ngại mở miệng hỏi ra lời này.
Không đợi anh chuẩn bị cách hỏi uyển chuyển, Cố Thanh Trì cũng khoác áo ngủ lên ra khỏi phòng tắm gội.
“Thật sự không cần à?” Tống Úc bị đẩy đi lên phía trước, thỉnh thoảng quay đầu một cái, chưa từ bỏ ý định sờ sau lưng và bụng dưới của Cố Thanh Trì muốn trêu chọc hắn.
Cố Thanh Trì cười một tiếng, ôm eo anh, lảo đảo đi đến bên giường ngồi xuống, “Em có món quà muốn tặng anh.”
Tống Úc mừng rỡ nhướng mày, ngồi xếp bằng trên giường.
Khăn tắm dĩ nhiên không che được gì cả.
Yết hầu của Cố Thanh Trì trượt lên xuống một cái, kiềm chế kích động muốn đẩy ngã anh, ánh mắt khó khăn rời khỏi hai bắp đùi của anh.
Cố Thanh Trì lấy một hộp quà hình vuông to bằng bàn tay từ cái túi nhỏ ở đầu giường ra.
Tống Úc tháo dây lụa màu xanh đen ra, mở nắp ra rồi cười lên, “Sao em lại nghĩ đến tặng anh cái này?”
“Chai nước hoa kia của anh đã thấy đáy rồi, em mua cùng loạt với chai của anh, mặt đất sau cơn mưa,” Cố Thanh Trì hất cằm một cái, “Anh ngửi xem có thích không, em ngửi hình như nhạt hơn loại trước kia anh dùng.”
Tống Úc xịt sau tai Cố Thanh Trì, nửa phút sau mùi thơm mới dần dần tỏa ra.
Mùi quýt hồng và cam nhàn nhạt hòa quyện vào nhau, tươi mát đến mức ước gì có thể há miệng cắn một cái.
“Thơm quá,” Tống Úc hít hai cái, “Rất dễ chịu, anh rất thích.”
“Cái này phải xích lại gần mới có thể ngửi được mùi thơm.” Cố Thanh Trì không có ý tốt kéo anh vào lòng, bàn tay không an phận xoa xoa bắp đùi anh.
Tống Úc ngẩng đầu hôn cằm hắn một cái, “Ngửi được rồi, cô vợ mùi cam.”
Cố Thanh Trì cười một tiếng, vỗ vỗ gối đầu ra hiệu anh nằm xuống, “Nằm sấp đi, không phải anh nói chân mỏi à, em bóp cho anh, bằng không thì ngày mai không bước đi được.”
Tống Úc hoàn toàn không nghĩ nhiều, lòng tràn đầy vui vẻ nằm sấp trên giường, vung bắp chân một cái, “Cảm ơn vợ nhé.”
“Không có gì.” Cố Thanh Trì nhếch khóe miệng, ấn qua lại trên bắp chân đau nhức của anh.
Cảm giác đau mỏi đợt này đến đợt kia, Tống Úc vùi đầu trong gối thoải mái hừ hừ, lực tay Cố Thanh Trì rất lớn, nhưng cường độ đầu ngón tay lại nắm vừa đúng.
Mỗi khi Cố Thanh Trì ấn xuống, anh luôn cảm thấy cường độ đau mỏi giống như muốn phá bỏ giới hạn, nhưng lại ngoài ý muốn nhận ra mình vẫn có thể tạm chấp nhận.
Hành vi đau cũng vui vẻ có lẽ thuộc về xoa bóp.
Cố Thanh Trì ấn cho anh hơn mười phút, bàn tay bất tri bất giác đã từ bắp chân trượt đến sống lưng.
Cường độ eo Tống Úc có thể chấp nhận được cao hơn bắp chân nhiều, được Cố Thanh Trì ấn hai lần ngược lại cảm thấy hơi buồn ngủ.
Anh nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Ngay khi anh sắp tiến vào mộng đẹp, cổ tay phải đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Kèm theo một tiếng “Cạch”, cổ tay bị kéo lên đầu giường.
Tống Úc hoang mang mở mắt ra, cử động cánh tay một cái, một ánh sáng màu bạc lóe lên trước mắt anh.
Còng tay!!!
Ý thức của Tống Úc bỗng nhiên tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Cố Thanh Trì, “Đồ chơi gì đây?”
“Còng tay.” Cố Thanh Trì cười đến là mặt mày cong cong, nhưng vào lúc này có vẻ hơi xấu xa.
“Anh biết là còng tay, em còng anh làm gì!?” Tống Úc siết chặt nắm đấm dùng sức giật, phát hiện hoàn toàn không giật được.
Vòng còng khác được cố định ở đầu giường, gỗ còn to hơn cổ tay anh.
Điều làm anh không hiểu là rốt cuộc Cố Thanh Trì lấy còng tay ở đâu ra!?
Cố Thanh Trì cúi người đè anh lại, một tay nắm bên cạnh eo anh, tay kia gõ gõ còng tay.
Còng tay bằng bạc phát ra một tiếng vang giòn.
“Anh biết em phát hiện ra đồ chơi này ở đâu không?” Cố Thanh Trì ghé vào tai anh, nhẹ giọng hỏi.
“Anh…” Tống Úc không dám quay đầu nhìn hắn, có lẽ đoán được gì đó, nhưng anh ngại thừa nhận, “Không biết.”
“Trong ngăn kép trong vali của anh,” Cố Thanh Trì không hề nể mặt vạch trần anh, “Lúc ấy em còn bị dọa nhảy một cái, về sau em lại phát hiện một số… he he…”
Tống Úc nhíu mày nuốt xuống một cái, trán cũng sắp chảy mồ hôi.
“… Thứ kỳ lạ.” Trong tay Cố Thanh Trì đột nhiên biến ra một cái áo mưa và một chai bôi trơn.
Tống Úc nói không nên lời, có cảm giác phơi bày ra tử hình.
Tại sao lại bị Cố Thanh Trì phát hiện hả!?
Rõ ràng anh đã giấu rất kỹ!
Sớm biết đã không lười biếng, tự mình thu dọn quần áo rồi!
Cống Thanh Trì nhướng đuôi mày lắc lắc chai bôi trơn, “Cái này dùng làm gì?”
Tống Úc cau mày, rời mắt sang chỗ khác.
“Hửm?” Cố Thanh Trì cầm chai bôi trơn, đụng đụng vào mặt anh, theo đuổi không bỏ mà hỏi.
Mặt Tống Úc vèo cái nóng lên, xấu hổ vô cùng.
Anh đảo tròng mắt, trưng ra gương mặt tươi cười, “Em mở còng tay cho anh, anh dạy cho em dùng như nào, bôi lên người, rất thoải mái.”
“À… bôi lên người.” Cố Thanh Trì cười giả dối, một tay thuận cột sống của anh trượt vào khăn tắm.
Tống Úc vô cùng nhạy cảm quay đầu lại, nhìn hắn chằm chằm, “Em làm gì vậy?”
“Nghiên cứu xem đồ chơi này dùng như thế nào sẽ thoải mái hơn.” Cố Thanh Trì mổ nhẹ lên lỗ tai anh.
“Em…” Tống Úc còn chưa nói dứt lời đã cảm thấy dị dạng, ngước cổ “A” một tiếng, lắc eo, “Cố Thanh Trì! Con mẹ nó em đang làm gì hả! Thả anh ra!”
“Không muốn.” Cố Thanh Trì nhanh chóng trả lời một câu, ý cười ở khóe miệng vẫn chưa thu lại.
Hắn rất thích nhìn dáng vẻ xù lông của Tống Úc, rất đáng yêu.
Tống Úc ra sức lăn lộn hai lần, giơ tay đẩy Cố Thanh Trì, trong đầu đã nổi lên đủ loại hình ảnh không lành mạnh.
Nhưng vấn đề là!
Cái tên ngu đần Cố Thanh Trì này biết cái gì hả!?
“Thả anh ra!” Anh quơ quơ cánh tay, nếu như không mở còng tay anh vốn cũng không phải đối thủ của Cố Thanh Trì.
Mặc dù mở còng tay cũng chưa hẳn có thể thắng, nhưng tốt xấu gì còn có thể xoay người hai lần, như này có khác gì cá ướp muối bị quẳng lên bờ đâu?
Cố Thanh Trì không hề tốn sức dùng một tay khác siết chặt cổ tay anh, đặt lên đỉnh đầu, “Không phải anh nói, em thế nào anh cũng thích sao?”
“Em thế này anh không thích à?” Cố Thanh Trì nói nhẹ nhàng, cọ cọ cổ Tống Úc như làm nũng.
Tống Úc bị hắn cọ đến nỗi nháy mắt hết nóng nảy, nhưng cùng lúc đó, cơ thể lại nhận ra sự xâm lược của ngoại địch, lập tức nhạy cảm tự mình hiểu rõ, siết chặt nắm đấm thấp giọng mắng một câu.
Trong mắt Cố Thanh Trì chứa nét cười, không ngừng hôn, liếm láp cổ anh, đầu lưỡi phác họa qua lại ở xương quai xanh của anh.
Tống Úc ngước cổ thở khẽ một tiếng.
Cho đến giờ phút này anh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, Cố Thanh Trì vốn dĩ cũng không phải là bé thỏ trắng ngây thơ gì đó, hắn là một con sói đuôi to sống sờ sờ!
Thảo nào trong phòng tắm lại chủ động nhiệt tình tháo lửa cho anh như thế, có mục đích cả mà!
Cố Thanh Trì thấy anh không còn chống cự nữa, lại tăng thêm lực ở đầu ngón tay, hai mắt Tống Úc tan rã mà kinh ngạc thở một tiếng, ngửa cổ ra sau khó khăn hít một hơi.
Không phải anh không muốn phản kháng, mà là thật sự không còn sức lực động đậy nữa, tứ chi giống như ngâm mình trong nước sâu, từng giây từng phút đều cảm nhận được lực cản mạnh mẽ.
Sức lực của Cố Thanh Trì thật sự quá lớn.
Anh thề về sau nhất định phải chăm chỉ luyện cơ bắp.
Tống Úc bị sờ đến nỗi gân cốt mềm nhũn, gần như muốn từ bỏ chống cự.
Bên tai là tiếng thở dốc trầm thấp của Cố Thanh Trì, giống như một con thú hoang cực kỳ kiềm chế mình không xé bỏ con mồi.
Cả phòng đều tràn ngập mùi vị của tình dục.
Bờ môi của Cố Thanh Trì không ngừng liếm cọ làn da anh, từng chút một không sợ phiền phức.
Bụng dưới Tống Úc trào lên từng dòng điện nhỏ bé, lại có phần hưởng thụ sự dịu dàng của hắn.
“Thích không?” Cố Thanh Trì nhẹ nhàng cắn trên vai anh một cái, “Anh ơi.”
Tống Úc cảm giác da đầu mình sắp nổ tung, bình thường bảo hắn gọi một tiếng anh giống như đòi mạng, trên giường gọi anh ngược lại rất tích cực.
Anh ậm ờ đáp lại nói: “Thích cái rắm à…”
“Không sao, anh không thích…” Cố Thanh Trì kéo khăn tắm của anh xuống, ném qua một bên, “Em thích.”
Tống Úc chửi một tiếng, lườm một cái.
Khăn tắm mỏng manh rủ xuống ở mép giường, từng chút một trượt xuống sàn nhà bằng gỗ.
Cơ thể không mảnh vải che thân bại lộ trong không khí, lại thêm ngôn ngữ trêu chọc, mang tai và đôi má Tống Úc đã đỏ bừng từ lâu.
Đầu óc đứng máy hồi lâu đang mãnh liệt đấu tranh tư tưởng giữa việc ngăn cản Cố Thanh Trì và tiếp tục làm tiếp.
Thật ra ở phía dưới cũng không phải không thể, nhưng cần chuẩn bị tâm lý…
Ngay khi anh đanh suy nghĩ muôn vàn, một tay của Cố Thanh Trì nắm chặt nắp bình chuẩn bị vặn ra, Tống Úc với dục vọng cầu sinh vô cùng mạnh mẽ thừa cơ nắm lấy thân bình.
“Em thả anh ra, anh dạy cho em.” Tống Úc dùng ánh mắt khao khát nhìn hắn, thử tìm lại một tia hy vọng.
Cố Thanh Trì cong môi cười một tiếng, “Thật ra em đọc hiểu sách hướng dẫn.” Đầu ngón tay trực tiếp luồn vào trong chai mang theo ít chất lỏng đi ra.
Tống Úc chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của Cố Thanh Trì tuột xuống dọc theo sống lưng anh.
Mùi dâu tây.
Anh ngửi được rất rõ ràng.
Một giây sau, Tống Úc đã bị ngón tay hơi lạnh kích thích toàn thân run rẩy, anh níu chặt ga giường chửi ầm lên, “Cố Thanh Trì đồ khốn nạn nhà em… Nhẹ, nhẹ thôi…”
Cố Thanh Trì ngồi cưỡi lên đùi anh, nửa người trên ép xuống.
Tống Úc đau đến nỗi hai mắt rời rạc, gấp rút thở dốc, mấy câu thô tục chửi ra cũng trở nên cực kỳ vỡ vụn, “Anh sắp chết rồi…”
Hai nắm tay siết chặt và cái trán của Tống Úc đều nổi lên mạch máu màu xanh nhạt.
Yết hầu của Cố Thanh Trì nhúc nhích một cái, thừa số tàn bạo toàn thân đều bị khơi lên, nhưng khi hắn nhìn thấy lông mày Tống Úc nhíu chặt lại có phần không đành lòng.
Trong thoáng chần chừ, hắn làm chập nhịp điệu của cơ thể, tay phải khẽ vuốt ve bên eo Tống Úc, “Như vậy còn khó chịu không?”
Tống Úc cắn chặt răng không nói gì, đâm đầu vào gối đầu mềm xốp, chỉ lộ ra hai lỗ tai đỏ bừng.
Cố Thanh Trì dán sau lưng anh không ngừng hôn, hô hấp trở nên thô nặng hơn.
Nương theo xâm nhập lần này đến lần khác, trong cổ họng Tống Úc cuối cùng không kiềm chế nổi bật ra một tiếng kêu đau.
Ba hồn bảy vía của Cố Thanh Trì đều bị một tiếng kêu này câu hết, một tay giữ chặt vòng eo Tống Úc, lật anh lại.
Toàn thân Tống Úc xịu lơ bất lực, không phản kháng, giơ tay che đi ánh đèn chói mắt, trên lông mi còn đọng một lớp hơi nước rất mỏng.
Ánh mắt Cố Thanh Trì sáng rực nhìn người dưới thân, cúi người hôn mắt anh một cái.
Tống Úc không mở mắt ra, giơ tay ôm lấy cổ hắn, xoa xoa hai cái.
Sau khi cảm nhận được thái độ của anh dần dần dịu lại, Cố Thanh Trì mừng rỡ rút một cái gối kê dưới eo anh, đầu gối không tốn sức chút nào đẩy hai chân Tống Úc ra.
Hắn cúi người xuống, ngậm lấy bờ môi của Tống Úc.
Tống Úc vô thức tách cánh môi ra, mặc cho Cố Thanh Trì không có ý tốt xâm lược và công chiếm, thậm chí còn chưa kịp tìm lại một chút thần chí, đã bị đâm run rẩy một hồi.
Rất muốn chửi người, nhưng đồng thời lại rất hưởng thụ sự dây dưa dịu dàng lại bá đạo này của Cố Thanh Trì.
Đúng như anh đã nói, cho dù Cố Thanh Trì như thế nào, anh cũng vẫn thích.
Tống Úc trở tay sờ tới điều khiển từ xa, muốn tắt đèn đi.
Bởi vì hình ảnh này thực sự là quá mức dâm loạn, hoàn toàn không dám tưởng tượng bây giờ mình ở trong mắt Cố Thanh Trì là dáng vẻ gì.
Cố Thanh Trì nhìn thấy động tác trên tay anh qua khóe mắt, cũng không ngăn cản anh.
Một giây sau, căn phòng rơi vào trong bóng tối.
Biểu cảm trên mặt Tống Úc cũng bởi vậy mà thả lỏng hơn nhiều, không còn nhíu mày kháng cự nữa, mà là lè lưỡi ra dẫn dắt Cố Thanh Trì đi sâu vào dục vọng hơn.
Hai tay Cố Thanh Trì quấn chặt eo anh, trên người cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Giống con con thú hoang, thở dốc thô nặng…
Tống Úc chỉ cảm thấy trong cơ thể như có ngàn vạn con kiến gặm nhấm, ngón tay ước gì có thể bóp vào trong xương thịt của Cố Thanh Trì.
Anh cắn chặt hàm răng không để cho mình phát ra bất kỳ âm thành gì, ngẩng đầu lên gấp rút thở hổn hển.
Chuyện mà đau cũng vui vẻ cũng không phải chỉ có xoa bóp.
“Cục cưng…” Cố Thanh Trì khẽ gọi một tiếng bên tai anh, đồng thời vành tai tóc mai chạm vào nhau, tay phải thuận bụng anh sờ xuống dưới.
Đồng tử Tống Úc nháy mắt giãn ra, một tiếng thở ăn mòn xương cốt khẽ trượt ra ngoài từ khóe môi.
Cố Thanh Trì hít mạnh một hơi, đè hai tay anh lên đỉnh đầu, cằm vùi giữa cổ anh, giọng nói khàn khàn, “Gọi chồng được không?”
Tống Úc cong đầu gối húc bên eo Cố Thanh Trì, kết quả chính là một trận hầu hạ mưa to gió lớn.
Lần đầu tiên trong đời, Tống Úc cảm nhận được mùi vị của việc há miệng cũng nói không nên lời, đầu giống như nổ pháo hoa.
Ngoại trừ “A” thì không biết gì nữa.
Ánh đèn màu vàng ấm làm Tống Úc chói mắt không mở ra được.
Trang trí trong phòng tắm rất giống trong nhà, cửa kính trong suốt, bồn rửa màu trắng tinh, chẳng qua trên tường ốp gạch men màu xanh đậm.
Cố Thanh Trì thả anh xuống đất, không dừng lại cởi áo len cashmere của anh ra ném lên ghế, giơ tay cởi áo sơ mi của anh.
“Ê!” Tống Úc đè tay hắn lại, “Nào có ai cởi áo sơ mi không cởi khuy áo như em.”
Cố Thanh Trì cười giúp danh cởi hai cúc áo ở cổ, giơ tay lên lần nữa, áo sơ mi cũng bị lột xuống.
Tống Úc không biết làm sao trợn trắng mắt, “Nhăn hết rồi…”
Cố Thanh Trì đẩy anh vào phòng tắm gội, “Em giặt cho anh, em ủi giúp anh.”
Nhiệt độ nước đã được điều chỉnh từ trước, nhiệt độ nóng lạnh vừa phải chảy ra, Tống Úc đứng dưới vòi hoa sen chà xát cơ thể, duỗi tay bóp ít sữa tắm xoa lên cổ.
Cố Thanh Trì không nhanh không chậm cởi quần áo trên người mình, ánh mắt từ đầu đến cuối không chịu rời khỏi người Tống Úc.
Hai chân dài của Tống Úc kéo thẳng tắp, cái mông nhỏ nhìn đã muốn véo một cái.
Cố Thanh Trì giơ tay cởi bộ đồ cuối cùng, bước vào.
Tống Úc quay đầu nhìn cơ bắp xinh đẹp trên người Cố Thanh Trì, bĩu môi cúi đầu xuống, xoa xoa bụng nhỏ bằng phẳng của mình, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít hình dáng bắp thịt.
Cùng ăn cùng ngủ cùng vận động, dựa vào đâu cơ bắp của Cố Thanh Trì có thể đẹp như thế, tại sao tám múi cơ bụng khó luyện đến vậy?
Cố Thanh Trì tiến lên một bước, ôm lấy eo anh từ phía sau, “Để em xem, đã xoa sạch chưa?”
“Xoa sạch sẽ rồi.” Tống Úc cười lên, anh ngửi được mùi bọt nước trong giọng nói của Cố Thanh Trì.
Rõ ràng phòng tắm rất rộng rãi nhưng hình như trong nháy mắt đã trở nên chật chội.
Dòng nước ấm áp cọ rửa lồng ngực Tống Úc trong thời gian dài, dội da thịt trắng nõn của anh hơi hồng lên.
Cố Thanh Trì nhếch miệng, chống cằm lên đầu vai anh, bàn tay tùy ý dạo chơi ở bụng dưới mịn màng và sau lưng anh, “Em phải kiểm tra.”
Hai chân Tống Úc đột nhiên bị chống lên cửa kính không thể động đậy, cơ thể bị giam cầm nháy mắt hơi căng thẳng.
Giọng nói của Cố Thanh Trì trầm nhẹ hơi khàn tràn ngập mê hoặc, cho dù bị đè lên cửa kính lạnh lẽo, Tống Úc cũng vẫn cảm thấy toàn thân nóng lên sắp bốc cháy.
Cố Thanh Trì nhếch khóe môi, cắn nhẹ một cái ở đầu vai anh, lập tức dọc theo bả vai hôn đến cổ, cằm, vành tai.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng không che giấu được âm thanh mút dày đặc tình dục, Tống Úc hơi xấu hổ nhắm nghiền hai mắt.
Cố Thanh Trì nghiêng đầu ngậm lấy vành tai anh, lè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm láp vành tai như một con mèo.
Cơ thể Tống Úc bị trêu chọc vô cùng nhạy cảm, đầu ngón tay bắt đầu run lên, anh rất muốn đáp lại lấy lòng của Cố Thanh Trì, nhưng cơ thể lại cứng ngắc đến nỗi không động được.
Tứ chi bị hơi nóng hun đến nặng nề, đầu óc cũng hơi phình ra.
Tưởng tượng động tác của Cố Thanh Trì trong giây tiếp theo, đôi má đã nổi lên một lớp đỏ ửng rất mỏng.
“Tại sao em lại thích anh đến vậy? Càng ngày càng thích hơn.” Cánh tay Cố Thanh Trì lướt qua ngực anh, kéo theo một dòng điện nhỏ bé.
Tống Úc nghe thấy lời này, đầu gối mềm nhũn thiếu điều quỳ xuống đất, lập tức duỗi tay vịn cửa kính, lắp bắp nói: “Anh đâu biết…”
Cố Thanh Trì cười một tiếng, há miệng thở ra một hơi, sau đó nhẹ nhàng gặm cắn làn da ở cổ anh, tay trái trượt thẳng xuống dọc theo eo anh.
Khóe mắt liếc thấy bàn tay Tống Úc đặt lên cửa dần dần co lại siết thành nắm đấm.
Cố Thanh Trì nâng tay phải lên giữ đầu Tống Úc lại, ngón tay túm chặt sợi tóc mềm mại của anh, chóp mũi cọ xát bên tai anh, “Em thích mùi trên người anh.”
“Ừm…” Đuôi mắt Tống Úc hơi xếch, toàn thân xụi lơ giống bùn nhão, đã hoàn toàn nói không nên lời.
“Vậy anh có thích em không?” Ngón tay Cố Thanh Trì khuấy động rất có kỹ xảo.
Tống Úc tưởng chừng như sắp hôn mê, “Đương nhiên thích.”
“Thật không?” Khóe miệng Cố Thanh Trì nở nụ cười không dễ nhận ra, “Vậy anh thích gì ở em?”
Điều Tống Úc không kháng cự được nhất đó là Cố Thanh Trì ghé bên tai anh thấp giọng thì thầm nói chuyện, đặc biệt là trong tình huống này, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, thốt ra một câu, “Em thế nào anh cũng thích.”
Dĩ nhiên, câu nói này chính là ý nghĩ phát ra từ nội tâm anh, cũng không cần động não.
“Anh chắc chắn không? Em thế nào anh cũng thích à?” Cố Thanh Trì nghiêng đầu liếm liếm trái cổ của Tống Úc, hơi thở nóng ấm phả lên cần cổ anh.
Tim Tống Úc đập dữ dội, khoái cảm cuốn tới như mưa to gió lớn khiến anh không ngăn được run rẩy, đầu óc triệt để đứng máy, mơ màng “Ừ” một tiếng, lặp lại lần nữa, “Bất kể như thế nào, cũng thích.”
Cố Thanh Trì hài lòng vểnh khóe môi lên, hầu hạ đến khi anh không còn sức lực đứng thẳng mới dừng.
…
Tống Úc chống trán lên cửa kính thở hổn hển, bờ môi hơi run, trên mặt vẫn còn vệt đỏ chưa kịp rút đi.
Thần chí thoát ra khỏi khoái cảm và thỏa mãn.
Sau khi ý thức dần dần tỉnh táo, Tống Úc xoay người nhìn thoáng qua Cố Thanh Trì, cúi đầu cười ngu, khẽ nói: “Anh giúp em nhé.”
Cố Thanh Trì nắm chặt cổ tay anh, đặt lên môi hôn một cái, “Không cần.”
Tống Úc hơi ngửa đầu, mang theo nghi hoặc.
Bởi vì bình thường Cố Thanh Trì cũng sẽ không dễ dàng tha cho anh như vậy, hận chẳng thể nắm chặt ngón tay anh nhấn xuống.
“Tại sao?” Tống Úc cảm thấy Cố cu cu rất có tinh thần.
“Không phải anh buồn ngủ rồi à?” Cố Thanh Trì cười một tiếng, tắt vòi hoa sen sau đó giơ tay rút một chiếc khăn tắm quấn lấy Tống Úc.
“Hả?” Tống Úc ngẩn người, chưa kịp phản ứng.
Hôm nay Cố Thanh Trì uống nhầm thuốc rồi?
Chẳng lẽ ghét kỹ thuật “lái xe” của anh không tốt?
Tống Úc há to miệng, nhưng lại ngại mở miệng hỏi ra lời này.
Không đợi anh chuẩn bị cách hỏi uyển chuyển, Cố Thanh Trì cũng khoác áo ngủ lên ra khỏi phòng tắm gội.
“Thật sự không cần à?” Tống Úc bị đẩy đi lên phía trước, thỉnh thoảng quay đầu một cái, chưa từ bỏ ý định sờ sau lưng và bụng dưới của Cố Thanh Trì muốn trêu chọc hắn.
Cố Thanh Trì cười một tiếng, ôm eo anh, lảo đảo đi đến bên giường ngồi xuống, “Em có món quà muốn tặng anh.”
Tống Úc mừng rỡ nhướng mày, ngồi xếp bằng trên giường.
Khăn tắm dĩ nhiên không che được gì cả.
Yết hầu của Cố Thanh Trì trượt lên xuống một cái, kiềm chế kích động muốn đẩy ngã anh, ánh mắt khó khăn rời khỏi hai bắp đùi của anh.
Cố Thanh Trì lấy một hộp quà hình vuông to bằng bàn tay từ cái túi nhỏ ở đầu giường ra.
Tống Úc tháo dây lụa màu xanh đen ra, mở nắp ra rồi cười lên, “Sao em lại nghĩ đến tặng anh cái này?”
“Chai nước hoa kia của anh đã thấy đáy rồi, em mua cùng loạt với chai của anh, mặt đất sau cơn mưa,” Cố Thanh Trì hất cằm một cái, “Anh ngửi xem có thích không, em ngửi hình như nhạt hơn loại trước kia anh dùng.”
Tống Úc xịt sau tai Cố Thanh Trì, nửa phút sau mùi thơm mới dần dần tỏa ra.
Mùi quýt hồng và cam nhàn nhạt hòa quyện vào nhau, tươi mát đến mức ước gì có thể há miệng cắn một cái.
“Thơm quá,” Tống Úc hít hai cái, “Rất dễ chịu, anh rất thích.”
“Cái này phải xích lại gần mới có thể ngửi được mùi thơm.” Cố Thanh Trì không có ý tốt kéo anh vào lòng, bàn tay không an phận xoa xoa bắp đùi anh.
Tống Úc ngẩng đầu hôn cằm hắn một cái, “Ngửi được rồi, cô vợ mùi cam.”
Cố Thanh Trì cười một tiếng, vỗ vỗ gối đầu ra hiệu anh nằm xuống, “Nằm sấp đi, không phải anh nói chân mỏi à, em bóp cho anh, bằng không thì ngày mai không bước đi được.”
Tống Úc hoàn toàn không nghĩ nhiều, lòng tràn đầy vui vẻ nằm sấp trên giường, vung bắp chân một cái, “Cảm ơn vợ nhé.”
“Không có gì.” Cố Thanh Trì nhếch khóe miệng, ấn qua lại trên bắp chân đau nhức của anh.
Cảm giác đau mỏi đợt này đến đợt kia, Tống Úc vùi đầu trong gối thoải mái hừ hừ, lực tay Cố Thanh Trì rất lớn, nhưng cường độ đầu ngón tay lại nắm vừa đúng.
Mỗi khi Cố Thanh Trì ấn xuống, anh luôn cảm thấy cường độ đau mỏi giống như muốn phá bỏ giới hạn, nhưng lại ngoài ý muốn nhận ra mình vẫn có thể tạm chấp nhận.
Hành vi đau cũng vui vẻ có lẽ thuộc về xoa bóp.
Cố Thanh Trì ấn cho anh hơn mười phút, bàn tay bất tri bất giác đã từ bắp chân trượt đến sống lưng.
Cường độ eo Tống Úc có thể chấp nhận được cao hơn bắp chân nhiều, được Cố Thanh Trì ấn hai lần ngược lại cảm thấy hơi buồn ngủ.
Anh nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Ngay khi anh sắp tiến vào mộng đẹp, cổ tay phải đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Kèm theo một tiếng “Cạch”, cổ tay bị kéo lên đầu giường.
Tống Úc hoang mang mở mắt ra, cử động cánh tay một cái, một ánh sáng màu bạc lóe lên trước mắt anh.
Còng tay!!!
Ý thức của Tống Úc bỗng nhiên tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Cố Thanh Trì, “Đồ chơi gì đây?”
“Còng tay.” Cố Thanh Trì cười đến là mặt mày cong cong, nhưng vào lúc này có vẻ hơi xấu xa.
“Anh biết là còng tay, em còng anh làm gì!?” Tống Úc siết chặt nắm đấm dùng sức giật, phát hiện hoàn toàn không giật được.
Vòng còng khác được cố định ở đầu giường, gỗ còn to hơn cổ tay anh.
Điều làm anh không hiểu là rốt cuộc Cố Thanh Trì lấy còng tay ở đâu ra!?
Cố Thanh Trì cúi người đè anh lại, một tay nắm bên cạnh eo anh, tay kia gõ gõ còng tay.
Còng tay bằng bạc phát ra một tiếng vang giòn.
“Anh biết em phát hiện ra đồ chơi này ở đâu không?” Cố Thanh Trì ghé vào tai anh, nhẹ giọng hỏi.
“Anh…” Tống Úc không dám quay đầu nhìn hắn, có lẽ đoán được gì đó, nhưng anh ngại thừa nhận, “Không biết.”
“Trong ngăn kép trong vali của anh,” Cố Thanh Trì không hề nể mặt vạch trần anh, “Lúc ấy em còn bị dọa nhảy một cái, về sau em lại phát hiện một số… he he…”
Tống Úc nhíu mày nuốt xuống một cái, trán cũng sắp chảy mồ hôi.
“… Thứ kỳ lạ.” Trong tay Cố Thanh Trì đột nhiên biến ra một cái áo mưa và một chai bôi trơn.
Tống Úc nói không nên lời, có cảm giác phơi bày ra tử hình.
Tại sao lại bị Cố Thanh Trì phát hiện hả!?
Rõ ràng anh đã giấu rất kỹ!
Sớm biết đã không lười biếng, tự mình thu dọn quần áo rồi!
Cống Thanh Trì nhướng đuôi mày lắc lắc chai bôi trơn, “Cái này dùng làm gì?”
Tống Úc cau mày, rời mắt sang chỗ khác.
“Hửm?” Cố Thanh Trì cầm chai bôi trơn, đụng đụng vào mặt anh, theo đuổi không bỏ mà hỏi.
Mặt Tống Úc vèo cái nóng lên, xấu hổ vô cùng.
Anh đảo tròng mắt, trưng ra gương mặt tươi cười, “Em mở còng tay cho anh, anh dạy cho em dùng như nào, bôi lên người, rất thoải mái.”
“À… bôi lên người.” Cố Thanh Trì cười giả dối, một tay thuận cột sống của anh trượt vào khăn tắm.
Tống Úc vô cùng nhạy cảm quay đầu lại, nhìn hắn chằm chằm, “Em làm gì vậy?”
“Nghiên cứu xem đồ chơi này dùng như thế nào sẽ thoải mái hơn.” Cố Thanh Trì mổ nhẹ lên lỗ tai anh.
“Em…” Tống Úc còn chưa nói dứt lời đã cảm thấy dị dạng, ngước cổ “A” một tiếng, lắc eo, “Cố Thanh Trì! Con mẹ nó em đang làm gì hả! Thả anh ra!”
“Không muốn.” Cố Thanh Trì nhanh chóng trả lời một câu, ý cười ở khóe miệng vẫn chưa thu lại.
Hắn rất thích nhìn dáng vẻ xù lông của Tống Úc, rất đáng yêu.
Tống Úc ra sức lăn lộn hai lần, giơ tay đẩy Cố Thanh Trì, trong đầu đã nổi lên đủ loại hình ảnh không lành mạnh.
Nhưng vấn đề là!
Cái tên ngu đần Cố Thanh Trì này biết cái gì hả!?
“Thả anh ra!” Anh quơ quơ cánh tay, nếu như không mở còng tay anh vốn cũng không phải đối thủ của Cố Thanh Trì.
Mặc dù mở còng tay cũng chưa hẳn có thể thắng, nhưng tốt xấu gì còn có thể xoay người hai lần, như này có khác gì cá ướp muối bị quẳng lên bờ đâu?
Cố Thanh Trì không hề tốn sức dùng một tay khác siết chặt cổ tay anh, đặt lên đỉnh đầu, “Không phải anh nói, em thế nào anh cũng thích sao?”
“Em thế này anh không thích à?” Cố Thanh Trì nói nhẹ nhàng, cọ cọ cổ Tống Úc như làm nũng.
Tống Úc bị hắn cọ đến nỗi nháy mắt hết nóng nảy, nhưng cùng lúc đó, cơ thể lại nhận ra sự xâm lược của ngoại địch, lập tức nhạy cảm tự mình hiểu rõ, siết chặt nắm đấm thấp giọng mắng một câu.
Trong mắt Cố Thanh Trì chứa nét cười, không ngừng hôn, liếm láp cổ anh, đầu lưỡi phác họa qua lại ở xương quai xanh của anh.
Tống Úc ngước cổ thở khẽ một tiếng.
Cho đến giờ phút này anh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, Cố Thanh Trì vốn dĩ cũng không phải là bé thỏ trắng ngây thơ gì đó, hắn là một con sói đuôi to sống sờ sờ!
Thảo nào trong phòng tắm lại chủ động nhiệt tình tháo lửa cho anh như thế, có mục đích cả mà!
Cố Thanh Trì thấy anh không còn chống cự nữa, lại tăng thêm lực ở đầu ngón tay, hai mắt Tống Úc tan rã mà kinh ngạc thở một tiếng, ngửa cổ ra sau khó khăn hít một hơi.
Không phải anh không muốn phản kháng, mà là thật sự không còn sức lực động đậy nữa, tứ chi giống như ngâm mình trong nước sâu, từng giây từng phút đều cảm nhận được lực cản mạnh mẽ.
Sức lực của Cố Thanh Trì thật sự quá lớn.
Anh thề về sau nhất định phải chăm chỉ luyện cơ bắp.
Tống Úc bị sờ đến nỗi gân cốt mềm nhũn, gần như muốn từ bỏ chống cự.
Bên tai là tiếng thở dốc trầm thấp của Cố Thanh Trì, giống như một con thú hoang cực kỳ kiềm chế mình không xé bỏ con mồi.
Cả phòng đều tràn ngập mùi vị của tình dục.
Bờ môi của Cố Thanh Trì không ngừng liếm cọ làn da anh, từng chút một không sợ phiền phức.
Bụng dưới Tống Úc trào lên từng dòng điện nhỏ bé, lại có phần hưởng thụ sự dịu dàng của hắn.
“Thích không?” Cố Thanh Trì nhẹ nhàng cắn trên vai anh một cái, “Anh ơi.”
Tống Úc cảm giác da đầu mình sắp nổ tung, bình thường bảo hắn gọi một tiếng anh giống như đòi mạng, trên giường gọi anh ngược lại rất tích cực.
Anh ậm ờ đáp lại nói: “Thích cái rắm à…”
“Không sao, anh không thích…” Cố Thanh Trì kéo khăn tắm của anh xuống, ném qua một bên, “Em thích.”
Tống Úc chửi một tiếng, lườm một cái.
Khăn tắm mỏng manh rủ xuống ở mép giường, từng chút một trượt xuống sàn nhà bằng gỗ.
Cơ thể không mảnh vải che thân bại lộ trong không khí, lại thêm ngôn ngữ trêu chọc, mang tai và đôi má Tống Úc đã đỏ bừng từ lâu.
Đầu óc đứng máy hồi lâu đang mãnh liệt đấu tranh tư tưởng giữa việc ngăn cản Cố Thanh Trì và tiếp tục làm tiếp.
Thật ra ở phía dưới cũng không phải không thể, nhưng cần chuẩn bị tâm lý…
Ngay khi anh đanh suy nghĩ muôn vàn, một tay của Cố Thanh Trì nắm chặt nắp bình chuẩn bị vặn ra, Tống Úc với dục vọng cầu sinh vô cùng mạnh mẽ thừa cơ nắm lấy thân bình.
“Em thả anh ra, anh dạy cho em.” Tống Úc dùng ánh mắt khao khát nhìn hắn, thử tìm lại một tia hy vọng.
Cố Thanh Trì cong môi cười một tiếng, “Thật ra em đọc hiểu sách hướng dẫn.” Đầu ngón tay trực tiếp luồn vào trong chai mang theo ít chất lỏng đi ra.
Tống Úc chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của Cố Thanh Trì tuột xuống dọc theo sống lưng anh.
Mùi dâu tây.
Anh ngửi được rất rõ ràng.
Một giây sau, Tống Úc đã bị ngón tay hơi lạnh kích thích toàn thân run rẩy, anh níu chặt ga giường chửi ầm lên, “Cố Thanh Trì đồ khốn nạn nhà em… Nhẹ, nhẹ thôi…”
Cố Thanh Trì ngồi cưỡi lên đùi anh, nửa người trên ép xuống.
Tống Úc đau đến nỗi hai mắt rời rạc, gấp rút thở dốc, mấy câu thô tục chửi ra cũng trở nên cực kỳ vỡ vụn, “Anh sắp chết rồi…”
Hai nắm tay siết chặt và cái trán của Tống Úc đều nổi lên mạch máu màu xanh nhạt.
Yết hầu của Cố Thanh Trì nhúc nhích một cái, thừa số tàn bạo toàn thân đều bị khơi lên, nhưng khi hắn nhìn thấy lông mày Tống Úc nhíu chặt lại có phần không đành lòng.
Trong thoáng chần chừ, hắn làm chập nhịp điệu của cơ thể, tay phải khẽ vuốt ve bên eo Tống Úc, “Như vậy còn khó chịu không?”
Tống Úc cắn chặt răng không nói gì, đâm đầu vào gối đầu mềm xốp, chỉ lộ ra hai lỗ tai đỏ bừng.
Cố Thanh Trì dán sau lưng anh không ngừng hôn, hô hấp trở nên thô nặng hơn.
Nương theo xâm nhập lần này đến lần khác, trong cổ họng Tống Úc cuối cùng không kiềm chế nổi bật ra một tiếng kêu đau.
Ba hồn bảy vía của Cố Thanh Trì đều bị một tiếng kêu này câu hết, một tay giữ chặt vòng eo Tống Úc, lật anh lại.
Toàn thân Tống Úc xịu lơ bất lực, không phản kháng, giơ tay che đi ánh đèn chói mắt, trên lông mi còn đọng một lớp hơi nước rất mỏng.
Ánh mắt Cố Thanh Trì sáng rực nhìn người dưới thân, cúi người hôn mắt anh một cái.
Tống Úc không mở mắt ra, giơ tay ôm lấy cổ hắn, xoa xoa hai cái.
Sau khi cảm nhận được thái độ của anh dần dần dịu lại, Cố Thanh Trì mừng rỡ rút một cái gối kê dưới eo anh, đầu gối không tốn sức chút nào đẩy hai chân Tống Úc ra.
Hắn cúi người xuống, ngậm lấy bờ môi của Tống Úc.
Tống Úc vô thức tách cánh môi ra, mặc cho Cố Thanh Trì không có ý tốt xâm lược và công chiếm, thậm chí còn chưa kịp tìm lại một chút thần chí, đã bị đâm run rẩy một hồi.
Rất muốn chửi người, nhưng đồng thời lại rất hưởng thụ sự dây dưa dịu dàng lại bá đạo này của Cố Thanh Trì.
Đúng như anh đã nói, cho dù Cố Thanh Trì như thế nào, anh cũng vẫn thích.
Tống Úc trở tay sờ tới điều khiển từ xa, muốn tắt đèn đi.
Bởi vì hình ảnh này thực sự là quá mức dâm loạn, hoàn toàn không dám tưởng tượng bây giờ mình ở trong mắt Cố Thanh Trì là dáng vẻ gì.
Cố Thanh Trì nhìn thấy động tác trên tay anh qua khóe mắt, cũng không ngăn cản anh.
Một giây sau, căn phòng rơi vào trong bóng tối.
Biểu cảm trên mặt Tống Úc cũng bởi vậy mà thả lỏng hơn nhiều, không còn nhíu mày kháng cự nữa, mà là lè lưỡi ra dẫn dắt Cố Thanh Trì đi sâu vào dục vọng hơn.
Hai tay Cố Thanh Trì quấn chặt eo anh, trên người cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Giống con con thú hoang, thở dốc thô nặng…
Tống Úc chỉ cảm thấy trong cơ thể như có ngàn vạn con kiến gặm nhấm, ngón tay ước gì có thể bóp vào trong xương thịt của Cố Thanh Trì.
Anh cắn chặt hàm răng không để cho mình phát ra bất kỳ âm thành gì, ngẩng đầu lên gấp rút thở hổn hển.
Chuyện mà đau cũng vui vẻ cũng không phải chỉ có xoa bóp.
“Cục cưng…” Cố Thanh Trì khẽ gọi một tiếng bên tai anh, đồng thời vành tai tóc mai chạm vào nhau, tay phải thuận bụng anh sờ xuống dưới.
Đồng tử Tống Úc nháy mắt giãn ra, một tiếng thở ăn mòn xương cốt khẽ trượt ra ngoài từ khóe môi.
Cố Thanh Trì hít mạnh một hơi, đè hai tay anh lên đỉnh đầu, cằm vùi giữa cổ anh, giọng nói khàn khàn, “Gọi chồng được không?”
Tống Úc cong đầu gối húc bên eo Cố Thanh Trì, kết quả chính là một trận hầu hạ mưa to gió lớn.
Lần đầu tiên trong đời, Tống Úc cảm nhận được mùi vị của việc há miệng cũng nói không nên lời, đầu giống như nổ pháo hoa.
Ngoại trừ “A” thì không biết gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook