Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ
-
Chương 3: Mắt Lé ăn vạ lừa tiền, lời Thanh Trì khiến đám người kinh hãi
Tống Úc không ngờ được trong khoảng mười phút ngắn ngủi, người giúp đỡ của mắt hai mí đã ra sân rồi, nhưng có phải là phô trương này hơi nhỏ không.
Mới có một người… Hơn nữa thoạt nhìn gầy chả được mấy cân giống như mới trốn về trừ trại dân tị nạn, chiếc quần jean bó sát giống thầy Tony của tiệm cắt tóc cũng bị cậu ta mặc như quần ngủ ở nhà.
Thoạt nhìn là con gà ốm, không có sức chiến đấu gì.
Đứng chung một chỗ với mắt hai mí quả thực chính là chênh lệch giữa Mini và Plus.
Tống Úc cắn răng một cái, bước tới, “Chuyện đó… Chuyện tối hôm qua, xin lỗi, tại đây tôi trịnh trọng nói lời xin lỗi với cậu.”
Cố Thanh Trì khẽ nhếch khóe miệng, lại ngồi xuống mép giường, Mắt Lé ở bên cạnh nhìn Tống Úc từ trên xuống dưới, hỏi: “Anh chính là tài xế gây chuyện phải không?”
Tống Úc nhìn con gà ốm trước mắt này, nhưng ánh mắt gà ốm lại nhìn phía sau anh, Tống Úc kinh ngạc nhìn thoáng qua sau lưng.
Không có ai.
Tống Úc thử đi hai bước sang bên cạnh, đồng tử gà ốm bỗng nhúc nhích theo, vẫn nhìn phía sau lưng anh, làm anh cảm thấy có người sau lưng.
“Hỏi anh đấy! Tên gì?” Có vẻ như Mắt Lé bị nhìn đến khó chịu, kéo cao giọng.
Lần này Tống Úc cuối cùng cũng xác định người này đang nhìn anh, nhìn gương mặt trong sự phách lối lộ ra khôi hài kia, thật sự là không có cách nào khống chế khóe miệng mình nhếch lên, “Tôi họ Tống.”
Mắt Lé kéo một chiếc ghế qua, bệ vệ ngồi xuống, ngửa đầu nhìn anh, “Chỉ xin lỗi thì ai mà không biết, vậy tội phạm giết người giết người rồi xin lỗi có tác dụng không?”
Với giọng điệu này Tống Úc đã gần như có thể đoán được câu tiếp theo cậu ta sẽ nói gì, nhưng vẫn phối hợp diễn xuất, “Vậy cậu nói xem phải làm sao?”
Mắt Lé chống hai tay lên đầu gối, “Tôi thấy anh cũng là người có văn hóa, vậy chúng ta dùng cách có văn hóa để xử lý đi.”
Cố Thanh Trì ngẩng đầu nhìn Tống Úc, không nói gì.
Người đụng vào hắn tuổi không lớn lắm, đoán chừng cũng chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi, ăn mặc rất thời trang, kiểu tóc, đồng hồ, tất, chìa khóa xe, và mùi nước hoa thoang thoảng…Rất nhiều chi tiết nhỏ đều lộ ra khí chấy “Ông đây rất giàu”.
Từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ, biểu cảm trên mặt người này biến ảo khó lường, đờ đẫn, hoảng sợ, kinh ngạc, mê man có hết, nhưng vẫn luôn duy trì thái độ khiêm tốn lịch sự, nhưng Mắt Lé vừa nói lời kia, Cố Thanh Trì lập tức đọc được một chút không vui trong ánh mắt anh.
Nhưng vẻ không vui này thoáng qua rồi mất, nhanh chóng lại trở thành không biết làm sao.
“Muốn tiền để giải quyết phải không,” Tống Úc quay đầu, nhìn Cố Thanh Trì, “Bao nhiêu?”
Cố Thanh Trì không ngờ rằng anh sẽ hỏi trực tiếp như vậy, nhất thời vẫn chưa tìm đúng con số lớn nhất cực hạn mà đối phương có thể chấp nhận.
“Tối thiểu là từng này.” Mắt Lé đưa tay đến trước mặt Tống Úc, ra dấu OK.
“Ba nghìn?” Tống Úc hỏi thử, con số này anh miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận, nói cho cùng cũng là chấn động não, còn làm lỡ công việc của người khác… À không, chém người rồi, coi như là phí mất thời gian làm việc[1] đi.
[1] gốc là [误工费] là khoản phí bồi thường mà người có nghĩa vụ bồi thường trả cho người bị hại từ khi bị thương đến khi hoàn toàn khỏi hẳn vì thu nhập thực tế giảm do không thể làm việc bình thường.
“Ba nghìn?!” Mắt Lé cất cao giọng lặp lại một lần.
Tống Úc hú hồn, quay đầu nhìn sang.
Nhưng bởi vì ánh mắt người này vẫn luôn liếc nhìn chỗ khác, anh thật sự không có cách nào phán đoán được trong mắt đối phương con số này là lớn hay nhỏ.
Xem chừng là nhỏ rồi…
“Nếu không cậu nói số đi.” Tống Úc nhíu mày một cái, nhìn về phía Cố Thanh Trì, “Trong khả năng tài chính của tôi, tôi sẽ cố gắng đền bù.”
Mắt Lé ngồi ở mép giường, ngăn giữa hai người, tay vẫn ra dấu OK, “Ba mươi nghìn.”
“Cái gì?!” Lúc Tống Úc thốt lên một tiếng này cũng cảm thấy đầu lưỡi của mình tách ra, hai ông chú giường bên cạnh kinh ngạc quay đầu, mắt trợn to giống như quả nhãn.
Mắt Lé bị chấn động rụt lại, đè lên ngón tay Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì “Shh” một tiếng, giơ tay đập lên ót cậu ta, “Con mẹ nó mày ngồi vào tao rồi!”
“À,” Mắt Lé vội vàng đứng dậy nhường qua một bên, tiếp tục ra dấu tay trước mặt Tống Úc, “Ba mươi nghìn, thế nào, con số này chắc chắn trong khả năng tài chính của anh chứ.”
Tống Úc vốn cũng chỉ khách sáo tí thôi, không ngờ người này thật sự có công phu sư tử ngoạm[2], “Cậu đang tống tiền à?”
[2] gốc là [狮子大开口]: sư tử há rộng mồm hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham
“Chậc, anh đúng là không biết nói chuyện, tống tiền cái gì,” Mắt Lé lại dịch mông đến mép giường, chỉ vào trán Cố Thanh Trì, “Anh ngó coi, ngó cái đầu bị anh đâm, tóc cũng không còn.”
Tống Úc không nhịn được cười, “Tóc đó cũng không phải tôi cạo, đi tìm bác sĩ ấy.”
“Mọi việc có nhân quả, nếu anh không đâm anh ấy, ảnh có thể đập hỏng trán à? Không đập hỏng trán có thể cạo trọc à?” Mắt Lé nói, “Dù sao chuyện này nói tóm lại anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, giá tiền thì chúng ta dễ thương lượng, nếu anh chê ba mươi nghìn ít quá tôi thêm tí nữa cho anh.”
“Gì mà tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn, đầu cậu ta…” Tống Úc còn chưa dứt lời đã bị tiếng ho khan của Cố Thanh Trì cắt đứt.
Cố Thanh Trì che ngực ho dữ dội một lúc lâu mới đỡ, ho đến độ sắp gãy cả xương sườn.
Tống Úc cảm thấy gân xanh trên trán hắn cũng vì ho dữ dội mà trở nên vô cùng rõ ràng, có phần kinh dị.
“Cậu vẫn ổn đấy chứ?” Anh lại mở chai nước khoáng đưa tới.
“Không sao,” Cố Thanh Trì xua tay không uống, hít một hơi, giống như là lấy hết can đảm mới chậm rãi lên tiếng, “Tiền bồi thường kia, khỏi cần.”
Tống Úc sững sờ, không dám tin vào lỗ tai mình, “Hả?”
“Có phải anh điên rồi không!” Mắt Lé cuống lên, chỉ vào Cố Thanh Trì nhìn về phía Tống Úc, “Anh xem anh đã đâm ảnh thành tên điên rồi!”
Tống Úc không để ý đến cậu ta, nghi hoặc không hiểu nhìn về phía Cố Thanh Trì, “Tại sao?”
Nói xong, anh lại hơi hối hận mình nói không suy nghĩ.
Người ta công phu sư tử ngoạm thì chê người ta, giờ không cần nữa lại hỏi tại sao.
Đê tiện quá.
Cố Thanh Trì nhìn anh, “Tôi muốn hỏi vay anh ba mươi nghìn.”
“Hả?” Tống Úc không phân biệt được đây là dọa dẫm khách sáo hay là đơn thuần vay tiền từ trong giọng điệu bình tĩnh của hắn
“Tôi cần gấp một khoản tiền, ba mươi nghìn,” Cố Thanh Trì nói rất chân thành, “Chuyện này trong thời gian ngắn có lẽ tôi không có cách nào giải thích cho anh hiểu rõ, nhưng tôi sẽ trả lại cho anh, trả anh cả vốn lẫn lãi.”
“Chuyện này…” Tống Úc hơi khó xử.
Ba mươi nghìn tệ chẳng là gì với anh khi còn đang đi học, nhưng từ sau khi tốt nghiệp bố gần như không còn cung cấp viện trợ kinh tế cho anh nữa, bỗng chốc cho mượn nhiều như thế, anh vẫn có phần đau lòng.
Chưa kể “mượn” này, có phải là thật sự “mượn” hay không, anh vẫn không dám chắc chắn.
“Tôi chắc chắn sẽ trả lại,” Cố Thanh Trì không chớp mắt nhìn Tống Úc, “Xin anh tin tôi, tôi thật sự cần dùng gấp, một tháng… Không, trong vòng nửa tháng, tôi nhất định trả lại cho anh.”
Tống Úc nhìn hắn, không nói gì.
Ai không chân thành khi vay tiền của người khác chứ, lúc trả tiền lại đều là ông lớn.
Tình cảnh cứ giằng co không xong như vậy, Mắt Lé không chịu nổi, vỗ vỗ cánh tay Tống Úc, “Ha ha, hỏi anh đấy, có được không?”
Tống Úc nhìn cậu ta một cái, “Bây giờ ngay cả các cậu là ai tôi cũng không biết, sao cho vay được?”
“Ôi! Vậy để tôi giới thiệu một chút nhá,” Mắt Lé đứng dậy hắng giọng một cái, “Tôi tên là Tiền Hoành Tráng, Hoành là rất lớn, Tráng là rất to đó.”
Tống Úc cười gượng hai tiếng.
Thật sự là không nhìn ra.
“Nhưng bình thường mọi người đều gọi biệt danh của tôi, Mắt Lé.” Mắt Lé nói.
“Đã nhìn ra,” Tống Úc cười gật đầu, “Anh Lé.”
“Khách sáo khách sáo rồi, gọi tôi Mắt Lé là được,” Mắt Lé duỗi tay ra dấu, “Đây là anh đại của tôi, tên là Cố Thanh Trì, Thanh Trì trong nhất uông thanh trì ấy, thế nào, cái tên rất nhã nhặn phải không, rất phù hợp với khí chất giống như tu tiên của anh đại chúng tôi.”
(Tên bạn công là 顾清池: Thanh [清] nghĩa là trong, Trì [池] nghĩa là ao; nhất uông thanh trì: một vũng ao trong)
Tống Úc tiếp tục gượng cười, “Ừ, rất ăn khớp.”
“Vậy, đã giới thiệu xong rồi, chúng ta coi như quen biết,” Mắt Lé vỗ vỗ bả vai Tống Úc, “Tôi nói anh nghe, đây đều là duyên phận, không đâm không quen biết, sau này có chuyện gì thì nói với anh, anh bảo kê cho.”
Tống Úc chép miệng, nhìn Cố Thanh Trì, “Tôi có thể tin cậu, cũng có thể không nghiên cứu kỹ rốt cuộc cậu muốn dùng số tiền kia để làm gì, nhưng đây dù gì cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, cậu dù sao cũng phải cho tôi cái gì đó để thế chấp chứ? Quay về cậu phất ống tay áo, tôi đi đâu tìm cậu?”
“Đây là tất nhiên,” Cố Thanh Trì nghĩ ngợi, “Thế này, tôi đưa điện thoại và thẻ căn cước của tôi thế chấp cho anh được không?”
“Điện thoại thì miễn đi,” Tống Úc nói, “Thẻ căn cước cũng có thể báo mất giấy tờ rồi làm lại, không có tác dụng gì.”
“Xem ra anh vẫn không có cách nào tin tôi,” Ánh mắt Cố Thanh Trì trở nên ảm đạm, nhưng hắn có dự cảm mãnh liệt rằng Tống Úc sẽ cho hắn mượn số tiền này, có thể đọc được rất nhiều thông tin từ trong ánh mắt, “Vậy anh nói đi, phải đảm bảo thế nào anh mới cho vay?”
Tống Úc bị lời nói này của hắn làm cho hơi xấu hổ, ngẫm nghĩ nói: “Vậy nếu trong nửa tháng cậu chưa trả thì làm sao?”
“Anh cầm thẻ căn cước của tôi đến cục cảnh sát báo án đi,” Cố Thanh Trì nói, “Bố tôi mở quán mạt chược, tôi không chạy được.”
Khi Cố Thanh Trì nói lời này ánh mắt không hề né tránh hoặc là mất tự nhiên, không giống như là lừa người.
Tống Úc chưa từng chơi mạt chược, càng chưa bao giờ đến quán mạt chược, trong tưởng tượng của anh, có lẽ chính là một đống đàn ông cao to để trần cánh tay vừa nuốt mây nhả khói vừa vỗ bàn kêu to, “Phỗng!” “Hồ!” “Đệt!”
(trong mạt chược, đối với lá bài người khác đánh ra, nếu bài trong tay người chơi đúng lúc có hai con bài hoàn toàn giống nó là có thể chọn phỗng bài)
Sau khi thua sạch sành sanh thì bắt đầu chơi xấu, lúc này có lẽ cần một người đàn ông cao to bản Plus trừng trị bọn họ.
Nói thật ra, mở quán mạt chược cũng rất phù hợp với khí chất của Cố Thanh Trì, rất có cảm giác hình tượng.
“Vậy cậu còn phải viết giấy nợ cho tôi.” Tống Úc nói.
“Được, không thành vấn đề.” Cố Thanh Trì nói.
“Cậu muốn tiền mặt hay là tôi trực tiếp chuyển khoản cho cậu…” Tống Úc nghĩ đến cái cục gạch kia, “Trên thẻ?”
“Thẻ ngân hàng đi,” Cố Thanh Trì báo một dãy số thẻ, “Thẻ căn cước của tôi ở nhà, anh theo tôi đến lấy đi, tiện thể biết đường.”
“Được.” Tống Úc nhìn thoáng qua Cố Thanh Trì lại nói, “Tình hình của cậu chỉ sợ không tiện đi ra ngoài thì phải? Bác sĩ đã nói nếu chấn động não cố gắng đừng…”
Không đợi anh nói xong Cố Thanh Trì đã nhanh chân đi đến cửa phòng bệnh, “Tôi nói rồi, tôi thật sự cần dùng gấp.”
Trên đường đi, Tống Úc vẫn luôn nghĩ đi nghĩ lại, quyết định này của mình đến tột cùng có đúng không.
Nếu nhà Cố Thanh Trì mở quán mạt chược, ngay cả ba ngươi nghìn tệ cũng không bỏ ra được ư?
Cho dù cậu ta không có, chẳng lẽ bố cậu ta không có một xu tiền tiết kiệm à?
Nếu không phải, cậu ta vốn không dám nói chuyện này với bố.
Vậy công việc Cố Thanh Trì làm chắc chắn không mấy đứng đắn.
Nhà Cố Thanh Trì cách bệnh viện không xa lắm, lái xe chỉ chốc lát đã đến.
Nhưng theo hiểu biết của Tống Úc, vùng này đều là nhà tự xây của người địa phương, Cố Thanh Trì và Mắt Lé đều không nói giọng địa phương, vậy chắc là thuê nhà sống ở đây.
Lúc Tống Úc xuống xe nhìn thấy mặt tiền của quán mạt chược kia, anh đột nhiên tin rằng Cố Thanh Trì thật sự không có tiền.
Cái gọi là quán mạt chược, còn không rộng bằng phòng ngủ của anh, bên trong bày biện bốn cái bàn mạt chược thoạt nhìn đã có tuổi, chỉ có một cái bàn có khách, còn là bốn lão già.
Nhìn thấy Cố Thanh Trì trở về, một lão già lập tức gọi một tiếng, “Ê Thanh Trì, rót cho tao cốc nước, thêm ít lá trà.”
“Ơ, sao lại toác đầu? Lại đánh nhau với người ta à?” Một lão già khác quay đầu nói.
“Chẳng phải ấm nước nóng để trên bàn đây thây, tự rót đi.” Cố Thanh Trì cũng không quay đầu lại mà chui vào buồng trong.
“Thái độ phục vụ gì đây, tí nữa phải nói với bố mày, còn như thế tao sẽ không đến thăm nữa.” Lão già vừa hút thuốc vừa ho khan vừa sờ bài.
“Tùy ông.” Cố Thanh Trì cấm túi tiền đi ra ngoài.
Hắn hiểu rất rõ đám người này, cứ cho là hôm nay đánh với họ một trận ở đây, ngày mai cũng vẫn sẽ đến, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Tống Úc bị mùi khói thuốc nồng nặc trong phòng xông cho ra ngoài.
Mặc dù anh không hút thuốc lá, trái lại cũng không phải không chịu được mùi thuốc lá, trong công ty bọn họ có rất nhiều người hút thuốc, nhưng không phải cái mùi gần như muốn sặc ngất người ta như thế này.
Giống như ngửi phải nước hoa rẻ tiền, gay mũi, nồng nặc, khiến người ta muốn nôn.
“Đây là căn cước của tôi,” Cố Thanh Trì hơi tốn sức móc tấm thẻ căn cước từ trong cái ví gấp ra, lại lấy giấy bút từ cái túi ở đít, “Giấy nợ viết như thế nào?”
Mới có một người… Hơn nữa thoạt nhìn gầy chả được mấy cân giống như mới trốn về trừ trại dân tị nạn, chiếc quần jean bó sát giống thầy Tony của tiệm cắt tóc cũng bị cậu ta mặc như quần ngủ ở nhà.
Thoạt nhìn là con gà ốm, không có sức chiến đấu gì.
Đứng chung một chỗ với mắt hai mí quả thực chính là chênh lệch giữa Mini và Plus.
Tống Úc cắn răng một cái, bước tới, “Chuyện đó… Chuyện tối hôm qua, xin lỗi, tại đây tôi trịnh trọng nói lời xin lỗi với cậu.”
Cố Thanh Trì khẽ nhếch khóe miệng, lại ngồi xuống mép giường, Mắt Lé ở bên cạnh nhìn Tống Úc từ trên xuống dưới, hỏi: “Anh chính là tài xế gây chuyện phải không?”
Tống Úc nhìn con gà ốm trước mắt này, nhưng ánh mắt gà ốm lại nhìn phía sau anh, Tống Úc kinh ngạc nhìn thoáng qua sau lưng.
Không có ai.
Tống Úc thử đi hai bước sang bên cạnh, đồng tử gà ốm bỗng nhúc nhích theo, vẫn nhìn phía sau lưng anh, làm anh cảm thấy có người sau lưng.
“Hỏi anh đấy! Tên gì?” Có vẻ như Mắt Lé bị nhìn đến khó chịu, kéo cao giọng.
Lần này Tống Úc cuối cùng cũng xác định người này đang nhìn anh, nhìn gương mặt trong sự phách lối lộ ra khôi hài kia, thật sự là không có cách nào khống chế khóe miệng mình nhếch lên, “Tôi họ Tống.”
Mắt Lé kéo một chiếc ghế qua, bệ vệ ngồi xuống, ngửa đầu nhìn anh, “Chỉ xin lỗi thì ai mà không biết, vậy tội phạm giết người giết người rồi xin lỗi có tác dụng không?”
Với giọng điệu này Tống Úc đã gần như có thể đoán được câu tiếp theo cậu ta sẽ nói gì, nhưng vẫn phối hợp diễn xuất, “Vậy cậu nói xem phải làm sao?”
Mắt Lé chống hai tay lên đầu gối, “Tôi thấy anh cũng là người có văn hóa, vậy chúng ta dùng cách có văn hóa để xử lý đi.”
Cố Thanh Trì ngẩng đầu nhìn Tống Úc, không nói gì.
Người đụng vào hắn tuổi không lớn lắm, đoán chừng cũng chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi, ăn mặc rất thời trang, kiểu tóc, đồng hồ, tất, chìa khóa xe, và mùi nước hoa thoang thoảng…Rất nhiều chi tiết nhỏ đều lộ ra khí chấy “Ông đây rất giàu”.
Từ khi hắn tỉnh lại đến bây giờ, biểu cảm trên mặt người này biến ảo khó lường, đờ đẫn, hoảng sợ, kinh ngạc, mê man có hết, nhưng vẫn luôn duy trì thái độ khiêm tốn lịch sự, nhưng Mắt Lé vừa nói lời kia, Cố Thanh Trì lập tức đọc được một chút không vui trong ánh mắt anh.
Nhưng vẻ không vui này thoáng qua rồi mất, nhanh chóng lại trở thành không biết làm sao.
“Muốn tiền để giải quyết phải không,” Tống Úc quay đầu, nhìn Cố Thanh Trì, “Bao nhiêu?”
Cố Thanh Trì không ngờ rằng anh sẽ hỏi trực tiếp như vậy, nhất thời vẫn chưa tìm đúng con số lớn nhất cực hạn mà đối phương có thể chấp nhận.
“Tối thiểu là từng này.” Mắt Lé đưa tay đến trước mặt Tống Úc, ra dấu OK.
“Ba nghìn?” Tống Úc hỏi thử, con số này anh miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận, nói cho cùng cũng là chấn động não, còn làm lỡ công việc của người khác… À không, chém người rồi, coi như là phí mất thời gian làm việc[1] đi.
[1] gốc là [误工费] là khoản phí bồi thường mà người có nghĩa vụ bồi thường trả cho người bị hại từ khi bị thương đến khi hoàn toàn khỏi hẳn vì thu nhập thực tế giảm do không thể làm việc bình thường.
“Ba nghìn?!” Mắt Lé cất cao giọng lặp lại một lần.
Tống Úc hú hồn, quay đầu nhìn sang.
Nhưng bởi vì ánh mắt người này vẫn luôn liếc nhìn chỗ khác, anh thật sự không có cách nào phán đoán được trong mắt đối phương con số này là lớn hay nhỏ.
Xem chừng là nhỏ rồi…
“Nếu không cậu nói số đi.” Tống Úc nhíu mày một cái, nhìn về phía Cố Thanh Trì, “Trong khả năng tài chính của tôi, tôi sẽ cố gắng đền bù.”
Mắt Lé ngồi ở mép giường, ngăn giữa hai người, tay vẫn ra dấu OK, “Ba mươi nghìn.”
“Cái gì?!” Lúc Tống Úc thốt lên một tiếng này cũng cảm thấy đầu lưỡi của mình tách ra, hai ông chú giường bên cạnh kinh ngạc quay đầu, mắt trợn to giống như quả nhãn.
Mắt Lé bị chấn động rụt lại, đè lên ngón tay Cố Thanh Trì, Cố Thanh Trì “Shh” một tiếng, giơ tay đập lên ót cậu ta, “Con mẹ nó mày ngồi vào tao rồi!”
“À,” Mắt Lé vội vàng đứng dậy nhường qua một bên, tiếp tục ra dấu tay trước mặt Tống Úc, “Ba mươi nghìn, thế nào, con số này chắc chắn trong khả năng tài chính của anh chứ.”
Tống Úc vốn cũng chỉ khách sáo tí thôi, không ngờ người này thật sự có công phu sư tử ngoạm[2], “Cậu đang tống tiền à?”
[2] gốc là [狮子大开口]: sư tử há rộng mồm hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao; hình dung người có nhiều lòng tham
“Chậc, anh đúng là không biết nói chuyện, tống tiền cái gì,” Mắt Lé lại dịch mông đến mép giường, chỉ vào trán Cố Thanh Trì, “Anh ngó coi, ngó cái đầu bị anh đâm, tóc cũng không còn.”
Tống Úc không nhịn được cười, “Tóc đó cũng không phải tôi cạo, đi tìm bác sĩ ấy.”
“Mọi việc có nhân quả, nếu anh không đâm anh ấy, ảnh có thể đập hỏng trán à? Không đập hỏng trán có thể cạo trọc à?” Mắt Lé nói, “Dù sao chuyện này nói tóm lại anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, giá tiền thì chúng ta dễ thương lượng, nếu anh chê ba mươi nghìn ít quá tôi thêm tí nữa cho anh.”
“Gì mà tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn, đầu cậu ta…” Tống Úc còn chưa dứt lời đã bị tiếng ho khan của Cố Thanh Trì cắt đứt.
Cố Thanh Trì che ngực ho dữ dội một lúc lâu mới đỡ, ho đến độ sắp gãy cả xương sườn.
Tống Úc cảm thấy gân xanh trên trán hắn cũng vì ho dữ dội mà trở nên vô cùng rõ ràng, có phần kinh dị.
“Cậu vẫn ổn đấy chứ?” Anh lại mở chai nước khoáng đưa tới.
“Không sao,” Cố Thanh Trì xua tay không uống, hít một hơi, giống như là lấy hết can đảm mới chậm rãi lên tiếng, “Tiền bồi thường kia, khỏi cần.”
Tống Úc sững sờ, không dám tin vào lỗ tai mình, “Hả?”
“Có phải anh điên rồi không!” Mắt Lé cuống lên, chỉ vào Cố Thanh Trì nhìn về phía Tống Úc, “Anh xem anh đã đâm ảnh thành tên điên rồi!”
Tống Úc không để ý đến cậu ta, nghi hoặc không hiểu nhìn về phía Cố Thanh Trì, “Tại sao?”
Nói xong, anh lại hơi hối hận mình nói không suy nghĩ.
Người ta công phu sư tử ngoạm thì chê người ta, giờ không cần nữa lại hỏi tại sao.
Đê tiện quá.
Cố Thanh Trì nhìn anh, “Tôi muốn hỏi vay anh ba mươi nghìn.”
“Hả?” Tống Úc không phân biệt được đây là dọa dẫm khách sáo hay là đơn thuần vay tiền từ trong giọng điệu bình tĩnh của hắn
“Tôi cần gấp một khoản tiền, ba mươi nghìn,” Cố Thanh Trì nói rất chân thành, “Chuyện này trong thời gian ngắn có lẽ tôi không có cách nào giải thích cho anh hiểu rõ, nhưng tôi sẽ trả lại cho anh, trả anh cả vốn lẫn lãi.”
“Chuyện này…” Tống Úc hơi khó xử.
Ba mươi nghìn tệ chẳng là gì với anh khi còn đang đi học, nhưng từ sau khi tốt nghiệp bố gần như không còn cung cấp viện trợ kinh tế cho anh nữa, bỗng chốc cho mượn nhiều như thế, anh vẫn có phần đau lòng.
Chưa kể “mượn” này, có phải là thật sự “mượn” hay không, anh vẫn không dám chắc chắn.
“Tôi chắc chắn sẽ trả lại,” Cố Thanh Trì không chớp mắt nhìn Tống Úc, “Xin anh tin tôi, tôi thật sự cần dùng gấp, một tháng… Không, trong vòng nửa tháng, tôi nhất định trả lại cho anh.”
Tống Úc nhìn hắn, không nói gì.
Ai không chân thành khi vay tiền của người khác chứ, lúc trả tiền lại đều là ông lớn.
Tình cảnh cứ giằng co không xong như vậy, Mắt Lé không chịu nổi, vỗ vỗ cánh tay Tống Úc, “Ha ha, hỏi anh đấy, có được không?”
Tống Úc nhìn cậu ta một cái, “Bây giờ ngay cả các cậu là ai tôi cũng không biết, sao cho vay được?”
“Ôi! Vậy để tôi giới thiệu một chút nhá,” Mắt Lé đứng dậy hắng giọng một cái, “Tôi tên là Tiền Hoành Tráng, Hoành là rất lớn, Tráng là rất to đó.”
Tống Úc cười gượng hai tiếng.
Thật sự là không nhìn ra.
“Nhưng bình thường mọi người đều gọi biệt danh của tôi, Mắt Lé.” Mắt Lé nói.
“Đã nhìn ra,” Tống Úc cười gật đầu, “Anh Lé.”
“Khách sáo khách sáo rồi, gọi tôi Mắt Lé là được,” Mắt Lé duỗi tay ra dấu, “Đây là anh đại của tôi, tên là Cố Thanh Trì, Thanh Trì trong nhất uông thanh trì ấy, thế nào, cái tên rất nhã nhặn phải không, rất phù hợp với khí chất giống như tu tiên của anh đại chúng tôi.”
(Tên bạn công là 顾清池: Thanh [清] nghĩa là trong, Trì [池] nghĩa là ao; nhất uông thanh trì: một vũng ao trong)
Tống Úc tiếp tục gượng cười, “Ừ, rất ăn khớp.”
“Vậy, đã giới thiệu xong rồi, chúng ta coi như quen biết,” Mắt Lé vỗ vỗ bả vai Tống Úc, “Tôi nói anh nghe, đây đều là duyên phận, không đâm không quen biết, sau này có chuyện gì thì nói với anh, anh bảo kê cho.”
Tống Úc chép miệng, nhìn Cố Thanh Trì, “Tôi có thể tin cậu, cũng có thể không nghiên cứu kỹ rốt cuộc cậu muốn dùng số tiền kia để làm gì, nhưng đây dù gì cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, cậu dù sao cũng phải cho tôi cái gì đó để thế chấp chứ? Quay về cậu phất ống tay áo, tôi đi đâu tìm cậu?”
“Đây là tất nhiên,” Cố Thanh Trì nghĩ ngợi, “Thế này, tôi đưa điện thoại và thẻ căn cước của tôi thế chấp cho anh được không?”
“Điện thoại thì miễn đi,” Tống Úc nói, “Thẻ căn cước cũng có thể báo mất giấy tờ rồi làm lại, không có tác dụng gì.”
“Xem ra anh vẫn không có cách nào tin tôi,” Ánh mắt Cố Thanh Trì trở nên ảm đạm, nhưng hắn có dự cảm mãnh liệt rằng Tống Úc sẽ cho hắn mượn số tiền này, có thể đọc được rất nhiều thông tin từ trong ánh mắt, “Vậy anh nói đi, phải đảm bảo thế nào anh mới cho vay?”
Tống Úc bị lời nói này của hắn làm cho hơi xấu hổ, ngẫm nghĩ nói: “Vậy nếu trong nửa tháng cậu chưa trả thì làm sao?”
“Anh cầm thẻ căn cước của tôi đến cục cảnh sát báo án đi,” Cố Thanh Trì nói, “Bố tôi mở quán mạt chược, tôi không chạy được.”
Khi Cố Thanh Trì nói lời này ánh mắt không hề né tránh hoặc là mất tự nhiên, không giống như là lừa người.
Tống Úc chưa từng chơi mạt chược, càng chưa bao giờ đến quán mạt chược, trong tưởng tượng của anh, có lẽ chính là một đống đàn ông cao to để trần cánh tay vừa nuốt mây nhả khói vừa vỗ bàn kêu to, “Phỗng!” “Hồ!” “Đệt!”
(trong mạt chược, đối với lá bài người khác đánh ra, nếu bài trong tay người chơi đúng lúc có hai con bài hoàn toàn giống nó là có thể chọn phỗng bài)
Sau khi thua sạch sành sanh thì bắt đầu chơi xấu, lúc này có lẽ cần một người đàn ông cao to bản Plus trừng trị bọn họ.
Nói thật ra, mở quán mạt chược cũng rất phù hợp với khí chất của Cố Thanh Trì, rất có cảm giác hình tượng.
“Vậy cậu còn phải viết giấy nợ cho tôi.” Tống Úc nói.
“Được, không thành vấn đề.” Cố Thanh Trì nói.
“Cậu muốn tiền mặt hay là tôi trực tiếp chuyển khoản cho cậu…” Tống Úc nghĩ đến cái cục gạch kia, “Trên thẻ?”
“Thẻ ngân hàng đi,” Cố Thanh Trì báo một dãy số thẻ, “Thẻ căn cước của tôi ở nhà, anh theo tôi đến lấy đi, tiện thể biết đường.”
“Được.” Tống Úc nhìn thoáng qua Cố Thanh Trì lại nói, “Tình hình của cậu chỉ sợ không tiện đi ra ngoài thì phải? Bác sĩ đã nói nếu chấn động não cố gắng đừng…”
Không đợi anh nói xong Cố Thanh Trì đã nhanh chân đi đến cửa phòng bệnh, “Tôi nói rồi, tôi thật sự cần dùng gấp.”
Trên đường đi, Tống Úc vẫn luôn nghĩ đi nghĩ lại, quyết định này của mình đến tột cùng có đúng không.
Nếu nhà Cố Thanh Trì mở quán mạt chược, ngay cả ba ngươi nghìn tệ cũng không bỏ ra được ư?
Cho dù cậu ta không có, chẳng lẽ bố cậu ta không có một xu tiền tiết kiệm à?
Nếu không phải, cậu ta vốn không dám nói chuyện này với bố.
Vậy công việc Cố Thanh Trì làm chắc chắn không mấy đứng đắn.
Nhà Cố Thanh Trì cách bệnh viện không xa lắm, lái xe chỉ chốc lát đã đến.
Nhưng theo hiểu biết của Tống Úc, vùng này đều là nhà tự xây của người địa phương, Cố Thanh Trì và Mắt Lé đều không nói giọng địa phương, vậy chắc là thuê nhà sống ở đây.
Lúc Tống Úc xuống xe nhìn thấy mặt tiền của quán mạt chược kia, anh đột nhiên tin rằng Cố Thanh Trì thật sự không có tiền.
Cái gọi là quán mạt chược, còn không rộng bằng phòng ngủ của anh, bên trong bày biện bốn cái bàn mạt chược thoạt nhìn đã có tuổi, chỉ có một cái bàn có khách, còn là bốn lão già.
Nhìn thấy Cố Thanh Trì trở về, một lão già lập tức gọi một tiếng, “Ê Thanh Trì, rót cho tao cốc nước, thêm ít lá trà.”
“Ơ, sao lại toác đầu? Lại đánh nhau với người ta à?” Một lão già khác quay đầu nói.
“Chẳng phải ấm nước nóng để trên bàn đây thây, tự rót đi.” Cố Thanh Trì cũng không quay đầu lại mà chui vào buồng trong.
“Thái độ phục vụ gì đây, tí nữa phải nói với bố mày, còn như thế tao sẽ không đến thăm nữa.” Lão già vừa hút thuốc vừa ho khan vừa sờ bài.
“Tùy ông.” Cố Thanh Trì cấm túi tiền đi ra ngoài.
Hắn hiểu rất rõ đám người này, cứ cho là hôm nay đánh với họ một trận ở đây, ngày mai cũng vẫn sẽ đến, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Tống Úc bị mùi khói thuốc nồng nặc trong phòng xông cho ra ngoài.
Mặc dù anh không hút thuốc lá, trái lại cũng không phải không chịu được mùi thuốc lá, trong công ty bọn họ có rất nhiều người hút thuốc, nhưng không phải cái mùi gần như muốn sặc ngất người ta như thế này.
Giống như ngửi phải nước hoa rẻ tiền, gay mũi, nồng nặc, khiến người ta muốn nôn.
“Đây là căn cước của tôi,” Cố Thanh Trì hơi tốn sức móc tấm thẻ căn cước từ trong cái ví gấp ra, lại lấy giấy bút từ cái túi ở đít, “Giấy nợ viết như thế nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook