Kiếp Trước Em Đã Chôn Cất Cho Anh
-
Quyển 1 - Chương 5: Thực sắc tính dã
Đàn ông, thực sắc tính dã. (Ăn uống, sắc dục là bản tính)
Háo sắc không có nghĩa là thấy sắc thì quên nghĩa. Là con người, ai chẳng yêu mến cái đẹp. Nhìn ngắm một chút cô chủ xinh đẹp của cửa hàng bán hoa cũng không có nghĩa là về nhà ruồng rẫy vợ yêu. Tôi vẫn chưa vô liêm sỉ tới mức đó.
Vì vậy, khi nhìn thấy Uyển Nghi dùng đũa, gắp vài hạt cơm thành từng miếng nhỏ, lơ đãng đưa vào miệng, nhưng thực ra đôi mắt cô ấy đang hồi hộp nhìn biểu hiện của tôi khi nếm miếng thịt kho, tôi đã dần dần quên hết mọi chuyện vừa xảy ra ban nãy. Cho dù đó là cửa hàng hoa, hay là người đẹp nơi cửa hàng hoa, hay là bộ ngực trắng nõn nà trong làn váy quây của mỹ nhân chủ cửa hàng hoa đó.
“Có ngon không?” Uyển Nghi khe khẽ dò hỏi.
Tôi ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn ngậm đầy thức ăn, nhồm nhoàm đáp lại: “Em xem, anh đã ăn tới bốn bát rồi đấy, liệu có thể không ngon được không!”
Uyển Nghi nhoẻn miệng cười, tỏ vẻ rất sung sướng. Ánh đèn màu vàng nhạt trên trần nhà hắt xuống mặt Uyển Nghi, hiện rõ vẻ hiền hậu và dịu dàng của cô ấy khi lần đầu làm vợ.
Ba bông hoa făngxê tươi rói mà tôi mua về được Uyển Nghi nâng niu cẩn thận, cắm vào lo thủy tinh trong suốt, đặt ở nơi trang trọng nhất, bắt mắt nhất trong phòng khách.
Sau đó, Uyển Nghi mới nói cho tôi biết rằng, hoa făngxê có hàm ý nói rằng, mẹ ơi, con yêu mẹ. Loài hoa này thường được dùng để tặng cho những người phụ nữ đã làm mẹ.
Tôi sững người lại trong giây lát khi nghe được thông tin này, sau đó luôn miệng xin lỗi Uyển Nghi và giải thích về việc các cửa hàng hoa đều đã bán hết hoa cát cánh. Đương nhiên, khi kể lại mọi việc, tôi đã bỏ qua chi tiết về cô chủ xinh đẹp của cửa hàng hoa mang tên “Nhàn đợi hoa nở”. Tôi cũng bỏ qua luôn cả chi tiết vì quá hồi hộp mà quên cả tên hoa cát cánh khi ở cửa hàng hoa ấy.
Uyển Nghi đã cảm thấy thỏa mãn bèn chủ động dàn hòa. Cô ấy áy náy ôm lấy tôi, luôn miệng nói rằng chưa kịp chuẩn bị quà để tặng tôi nhân ngày lễ tình nhân. Tôi nói đùa, vậy thì em lấy em ra làm quà tặng cho anh là được rồi.
Đang cuộn mình gọn trong vòng tay của tôi, Uyển Nghi chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi chăm chú. Sóng mắt yêu kiều, dễ thương ấy lại khiến ruột gan tôi rối bời. Tôi nhớ tới tư tưởng bảo thủ của Uyển Nghi về chuyện quan hệ tình dục, sợ cô ấy lại giận dỗi bèn lập tức bổ xung thêm một câu: “Anh đùa ấy mà!”
Uyển Nghi không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng một ánh mắt phức tạp, những vệt đỏ trên khuôn mặt cô ấy bắt đầu tan biến.
Tôi khẽ ho một tiếng rồi cắm đầu xuống ăn tiếp.
Ăn cơm xong, tôi ra phòng khách ngồi xem thời sự. Trong lúc ấy, Uyển Nghi đã chuẩn bị những quả nho to, tím ngắt, căng mọng được rửa sạch sẽ; cô ấy còn chọn những chỗ đỏ nhất, ngon nhất của quả dưa hấu, gọt vỏ, bỏ hạt, cắt miếng vừa ăn, cắm sẵn tăm nhọn; hai loại quả đó được bày chung một đĩa, đặt đúng tầm tay với của tôi – tôi có thói quen ăn hoa quả sau mỗi bữa cơm.
Sau đó Uyển Nghi nói, nóng quá, muốn đi tắm rửa một chút.
Tôi xem xong thời sự, ra ngồi nghịch máy tính một hồi, thả sức bắn phá giết chóc trong thế giới ảo đẫm máu và đầy bạo lực, lát sau nhìn đồng hồ, đã một giờ trôi qua. Tôi gọi toáng một câu vợ ơi, không có ai trả lời. Tôi lại hét lên vài câu nữa, chỉ nghe thấy tiếng vọng lại của chính mình.
Tôi vội chạy ra phòng khách, vào phòng bếp, tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Uyển Nghi đâu cả. Tôi chợt nhìn thấy cửa nhà tắm vẫn đóng im ỉm – cô ấy đã tắm những hơn một giờ đồng hồ?
Tôi thầm nghĩ, hay là Uyển Nghi đã gặp chuyện gì đó khi tắm, hoặc thiếu ôxy hay thiếu máu mà ngất đi rồi?
Thế là tôi vừa hét toáng tên cô ấy lên, vừa dùng vai bên phải húc mạnh vào cửa nhà tắm.
Vừa hay lúc đó, Uyển Nghi đưa tay mở cửa nhà tắm ra. Vì lấy đà quá mạnh, lại không kịp thu về nên tôi đâm sầm vào cô ấy trong làn khói sương mờ mịt.
“Vợ yêu, em không sao chứ! Sao lại tắm lâu thế hả? Ngốc ạ, đừng để bị thiếu ôxy đấy nhé!” Tôi túm lấy Uyển Nghi, trước sau, trên dưới, trái phải kiểm tra kỹ một hồi, khẳng định không có vấn đề gì mới chịu buông cô ấy ra.
Uyển Nghi mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng hồng, trên ngực là một chiếc nơ hình con bướm cùng màu, vạt áo phía bên trái có một chiếc túi nhỏ rất xinh xắn đáng yêu. Thường ngày, Uyển Nghi hay mặc quần áo dài khi ngủ, mặc dù không đến nỗi quá nóng bức nhưng toàn bộ cơ thể thần bí đó đã bị lớp vải bên ngoài bao bọc một cách nghiêm ngặt. Hôm nay, Uyển Nghi lại phá cách, mặc một chiếc váy ngủ hai dây. Tôi mừng rỡ nói: “Cưng ơi, em nghĩ kỹ rồi hả, muốn ăn mặc theo phong cách gợi cảm hay sao?”
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, tôi lập tức cảm thấy ân hận. Uyển Nghi chắc chắn đang cho rằng tôi chế nhạo cô ấy.
Quả nhiên, Uyển Nghi mặc dù không có lời nào phản bác lại tôi nhưng khuôn mặt đang đỏ lựng lên kia đã chứng tỏ tâm trạng đang rối bời của cô ấy.
Uyển Nghi để chân trần, cúi gằm mặt xuống, nước từ mái tóc cô ấy đọng thành những hạt nhỏ xinh như hạt ngọc, lấp lánh trượt trên đôi vai gầy mong manh rồi rơi xuống nền nhà tắm, phát ra những tiếng kêu tí tách. Vì ngồi trong nhà tắm quá lâu, khuôn mặt vốn đã đỏ hồng của cô ấy bị những lời đùa cợt vừa rồi của tôi làm cho đỏ rực như con tôm đã được hấp chín. Uyển Nghi cứ ngượng ngùng đứng mãi trong nhà tắm, không dám bước ra ngoài.
“Đừng xấu hổ thế, rất đẹp mà!” Tôi vừa cười vừa động viên cô ấy rồi cầm tay Uyển Nghi dắt ra ngoài.
Từ đầu tới giờ, Uyển Nghi chỉ cúi gằm mặt xuống, bàn tay cô ấy trong tay tôi vừa lạnh ngắt vừa run rẩy, tôi dường như còn nghe được cả tiếng trống ngực đập liên hồi trong lồng ngực nhỏ bé kia.
Vì không đi dép, sàn nhà tắm khi có nước lại rất trơn nên Uyển Nghi không may trượt chân, kêu “Á” lên một tiếng, cũng may là có tôi bên cạnh kịp thời đỡ được. Cuối cùng, tôi quyết định dứt khoát, bế thốc Uyển Nghi ra khỏi nhà tắm.
Khi tôi bế Uyển Nghi lên, cô ấy cũng lại kêu “Á” lên một tiếng, nhưng sau đó liền vòng hai tay qua cổ tôi, ngoan ngoãn nghe theo quyết định của tôi.
Tôi nhẹ nhàng đặt Uyển Nghi lên ghế sôpha, căn dặn cô ấy về sự nguy hiểm khi tắm rửa quá lâu.
Tôi nói một thôi một hồi mới phát hiện ra rằng Uyển Nghi dường như chẳng nghe lọt một chữ nào cả. Cô ấy cầm lấy chiếc điều khiển, hướng về phía ti vi để chuyển kênh.
Tôi cất cao giọng hét lên: “Em có nghe anh nói gì không hả?”
“Hả, hả?” Uyển Nghi lúc bấy giờ mới quay mặt lại, ngờ nghệch nhìn tôi, bộ dạng như người vừa tỉnh giấc mơ. Uyển Nghi đang ngồi tựa nghiêng trên ghế sôpha, gấu váy ngủ không ngắn không dài, vừa phủ kín phần đùi nhưng vẫn không che lấp được hình ảnh của cặp đùi thon qua lần vải mỏng, hai bắp chân khỏe mạnh, trắng ngần, cong cong xếp lại một cách ngay ngắn. Vì cái nhìn chằm chằm từ đầu tới chân của tôi, khuôn ngực thiếu nữ của Uyển Nghi bắt đầu phập phồng. Thêm vào đó là đôi môi đỏ cong cong, cặp mắt to trong sáng, Uyển Nghi lúc bấy giờ trông thật thuần khiết và đầy mê hoặc.
Uyển Nghi mặc dù cố gắng giữ thái độ bình thản nhưng trước ánh nhìn từ đầu tới chân, từ đùi tới bắp chân rồi lại từ chân lên ngực như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy của tôi, hai trái đào tiên mơn mởn ấy cũng không thể thôi phập phồng vì hồi hộp. Tôi từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi thơm dịu, mịn màng của cô ấy. Ban đầu, Uyển Nghi còn dùng tay trái chống đỡ để khỏi ngã xuống, sau đó, do không chịu nổi sức nặng từ cơ thể tôi đã đổ cả người xuống ghế sôpha. Tôi dần dần chuyển giao toàn bộ sức nặng trên cơ thể mình lên người cô ấy, cảm nhận được bộ ngực mềm mại của Uyển Nghi đang đỡ lấy ngực tôi, ngọn lửa dục vọng ngay lập tức được thổi bùng lên.
Tôi không thể kìm chế được nữa, đưa tay lên nắm gọn bầu ** của Uyển Nghi qua lớp váy ngủ. Uyển Nghi chỉ khe khẽ rên “hự hự” trong cổ họng như người đang ngủ mơ, cánh tay phải của cô ấy đang đẩy người tôi ra nhưng với một lực đẩy không mạnh mà cũng không nhẹ. Thấy không có những phản kháng kịch liệt, tôi biết cô ấy đã ngầm đồng ý bèn mạnh dạn thử đưa tay xuống mơn man phía dưới váy. Uyển Nghi sợ hãi kêu lên một tiếng, tròn xoe mắt nhìn tôi, đại thể chắc là do cô ấy không ngờ tôi lại có hành động sỗ sàng như vậy, mấy ngón tay bấu chặt vào lớp da trên lưng tôi cũng vì quá lo lắng và hồi hộp. Mặc dù vậy, Uyển Nghi vẫn im lặng, không nói một lời nào, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để mặc cho tôi thỏa sức khám phá.
Không thể nhẫn nhịn thêm nữa, tôi bế thốc Uyển Nghi dậy, bước vào phòng ngủ, đặt cô ấy lên giường, cởi bỏ tất cả những thứ đồ bằng vải rườm rà trên người với một tốc độ nhanh nhất, lao người vào như một con thú hoang…
Từ một ý nghĩa nào đó, sau giây phút ấy, Uyển Nghi mới thực sự trở thành người phụ nữ của tôi.
Cho tới buổi tối ngày hôm ấy, Uyển Nghi vẫn còn là một cô gái trinh. Khi tôi đi sâu vào trong người cô ấy, Uyển Nghi chắc chắn sẽ rất đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không hề khóc lóc một tiếng nào. Nhìn khuôn mặt nhăn lại vì đau của Uyển Nghi, tôi vô cớ lại nhớ tới hình ảnh hút hồn hút vía của cô gái ở cửa hàng “Nhàn đợi hoa nở” ban chiều kia. Trong lúc mơ hồ, tôi dường như nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm, hơi xếch của cô ấy, nhìn thấy hai lúm đồng tiền nhỏ xinh của cô ấy, cảm xúc dục vọng càng bốc lên ngất trời. Cho tới khi, cô gái đang nằm phía dưới tôi bỗng thất thanh kêu đau, tôi mới ý thức được rằng, người đang làm tình với tôi lúc này là trinh nữ Uyển Nghi, thế là lương tâm của tôi bị đạo đức lên án, vừa vỗ về Uyển Nghi, vừa hoàn tất nốt phần việc cuối cùng của một lần ân ái.
Xong việc, tôi ngồi ngây ra trên giường, nhìn chằm chằm vào vệt máu đỏ của một thiếu nữ in dấu lại trên ga trải giường, Uyển Nghi mệt mỏi nằm bên cạnh, yên lặng nhìn tôi một cách hiền hòa. Sau lần đụng chạm da thịt ấy, trong ánh mắt nhìn tôi của Uyển Nghi đã bớt đi sự e thẹn của thiếu nữ mà thêm vào đó là sự gần gũi, thân thiện.
Tôi không tìm được một câu nói nào để vỗ về an ủi nỗi đau thân xác mà Uyển Nghi phải chịu đựng, cũng không nói được một câu ngọt ngào nào liên quan tới tình yêu, càng không thể thốt lên được những lời thề non hẹn biển. Tôi chỉ nhìn vào thứ quý giá nhất mà Uyển Nghi đã giành tặng cho tôi còn lưu lại trên ga trải giường và nắm tay cô ấy thật chặt.
Rồi tôi nghe thấy tiếng của Uyển Nghi. Giọng cô ấy có phần khản đặc, khe khẽ gọi: “Chồng ơi”.
Tôi ngạc nhiên cúi đầu xuống nhìn Uyển Nghi, phát hiện ra những giọt nước mắt ngân ngấn sáng lấp lánh trong mắt cô ấy. Tôi đã từng nói, Uyển Nghi thuộc kiểu phụ nữ có tư tưởng truyền thống. Trước đây, Uyển Nghi thường chỉ gọi tôi là Hi, những lúc tức giận, cô ấy lôi cả họ lẫn tên Công Trị Hi của tôi ra gọi. Tôi đã muốn cô ấy gọi tôi là chồng nhưng Uyển Nghi nhất định không chịu. Cô ấy nói, từ “chồng” đó là cách xưng hô vô cùng thiêng liêng, không chỉ thể hiện sự chung thủy mà còn có cả phần trách nhiệm, cô ấy không thể dùng từ ngữ đó một cách tùy tiện được. Tôi lại không hề kiêng kị nhiều như vậy. Tôi luôn cho rằng, xưng hô chẳng qua cũng chỉ là một ký hiệu lời nói, bản thân tôi đã dùng từ vợ yêu thay thế cho từ em yêu để gọi Uyển Nghi từ lâu rồi.
Đêm nay, khi đem từ “vợ” của tôi để so sánh với từ “chồng” vừa rồi của Uyển Nghi thật chẳng còn chút giá trị gì nữa.
Mà sau lần dịu dàng chăm sóc này, cô ấy đã hiến dâng toàn bộ cho tôi, kèm theo đó là tiếng gọi “chồng ơi” lẫn trong tiếng nghẹn ngào và những giọt nước mắt đã thực sự khiến một thằng đàn ông như tôi vô cùng cảm động.
Tôi yêu chiều hôn lên mái tóc của Uyển Nghi, kéo cô ấy nằm gọn trong vòng tay của mình.
Con gái thường hay đa sầu đa cảm, thường thích mơ tưởng về cuộc sống tương lai, suy đoán về con người. Họ thậm chí còn hy vọng mình có thể dẫn dắt một nửa của mình suốt cả 70 năm sau này nữa. Uyển Nghi cũng không ngoại lệ, cô ấy nhìn tôi, nước mắt lưng tròng, ôm gọn lấy eo tôi, thật thà mà tội nghiệp hỏi khẽ: “Chồng ơi, liệu sau này, anh có bỏ rơi em không?”
Tôi lắc đầu. Tôi thề rằng, mọi hành động của tôi lúc bấy giờ đều phù hợp với suy nghĩ của mình, bởi vì, tôi không tìm được bất cứ một lý do gì để từ chối ở bên cạnh một người con gái tốt như vậy. Tôi cũng vững tâm, tin tưởng vào tình cảm của mình dành cho Uyển Nghi, dù rằng không có sóng to gió lớn nhưng những hành động của cô ấy thực sự đã ảnh hưởng rất nhiều tới tư duy và cuộc sống của tôi. Mặc dù rất mơ hồ nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng tình cảm này nhất định là thứ mà nhân gian vẫn gọi là tình yêu.
Thấy tôi chỉ lắc đầu một cách lười nhác mà không dùng bất kỳ một câu chữ nào để thể hiện quyết tâm của mình, Uyển Nghi tủi thân chớp chớp mắt một lúc, nước mắt lại bắt đầu trào ra.
Tôi nhìn cô bạn gái đang âm thầm thổn thức ngay bên cạnh, những giọt nước mắt to như hạt đậu của cô ấy lấp đầy khóe mắt rồi thi nhau rơi xuống, liên miên không ngớt. Những giọt nước mắt ấy trông vô cùng giống món cá viên mà lúc ban ngày Uyển Nghi làm cho tôi ăn.
Sau đó, Uyển Nghi lại nằm gọn trong lòng tôi mà khóc. Tôi lau nước mắt cho cô ấy nhưng tư tưởng lại bị phân tán bởi món cá viên của Uyển Nghi. Món ăn đó quả thực rất ngon, từng viên thịt cá tròn trịa, bóng láng, trơn tuột nơi miệng lưỡi, giống như có vô vàn tình cảm xúc động mạnh mẽ trong đó. Nếu bố mẹ tôi mà cũng được thưởng thức món ăn này chắc chắn sẽ rất thích. Nghĩ tới đó, lòng hiếu thuận bỗng nổi lên, tôi buột miệng nói ra một câu không hề ăn khớp với hoàn cảnh và chủ đề lúc đó: “Hôm nào về nhà anh nấu cho mẹ anh món cá viên nhé!”
Không ngờ Uyển Nghi ngay lập tức thay đổi nét mặt, không dám tin vào tai mình, cứ níu lấy cánh tay tôi lắc đi lắc lại và hỏi đi hỏi lại một câu như con vẹt: “Thật không anh? Thật không anh?” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của tôi, Uyển Nghi ngồi bật dậy, nước mắt bỗng được thu hết lại, mặt mày trở nên vô cùng rạng rỡ.
Tôi cảm thấy bứt dứt vì không thể nào hiểu được tâm lý của phụ nữ. Tôi cũng không thể hiểu nổi, đến nhà tôi nấu cơm thì có gì mà phải vui đến thế. Mặc dù vậy, thấy nụ cười tươi như hoa nở trên môi Uyển Nghi, tâm trạng tôi cũng cảm thấy vui vẻ trở lại.
Háo sắc không có nghĩa là thấy sắc thì quên nghĩa. Là con người, ai chẳng yêu mến cái đẹp. Nhìn ngắm một chút cô chủ xinh đẹp của cửa hàng bán hoa cũng không có nghĩa là về nhà ruồng rẫy vợ yêu. Tôi vẫn chưa vô liêm sỉ tới mức đó.
Vì vậy, khi nhìn thấy Uyển Nghi dùng đũa, gắp vài hạt cơm thành từng miếng nhỏ, lơ đãng đưa vào miệng, nhưng thực ra đôi mắt cô ấy đang hồi hộp nhìn biểu hiện của tôi khi nếm miếng thịt kho, tôi đã dần dần quên hết mọi chuyện vừa xảy ra ban nãy. Cho dù đó là cửa hàng hoa, hay là người đẹp nơi cửa hàng hoa, hay là bộ ngực trắng nõn nà trong làn váy quây của mỹ nhân chủ cửa hàng hoa đó.
“Có ngon không?” Uyển Nghi khe khẽ dò hỏi.
Tôi ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn ngậm đầy thức ăn, nhồm nhoàm đáp lại: “Em xem, anh đã ăn tới bốn bát rồi đấy, liệu có thể không ngon được không!”
Uyển Nghi nhoẻn miệng cười, tỏ vẻ rất sung sướng. Ánh đèn màu vàng nhạt trên trần nhà hắt xuống mặt Uyển Nghi, hiện rõ vẻ hiền hậu và dịu dàng của cô ấy khi lần đầu làm vợ.
Ba bông hoa făngxê tươi rói mà tôi mua về được Uyển Nghi nâng niu cẩn thận, cắm vào lo thủy tinh trong suốt, đặt ở nơi trang trọng nhất, bắt mắt nhất trong phòng khách.
Sau đó, Uyển Nghi mới nói cho tôi biết rằng, hoa făngxê có hàm ý nói rằng, mẹ ơi, con yêu mẹ. Loài hoa này thường được dùng để tặng cho những người phụ nữ đã làm mẹ.
Tôi sững người lại trong giây lát khi nghe được thông tin này, sau đó luôn miệng xin lỗi Uyển Nghi và giải thích về việc các cửa hàng hoa đều đã bán hết hoa cát cánh. Đương nhiên, khi kể lại mọi việc, tôi đã bỏ qua chi tiết về cô chủ xinh đẹp của cửa hàng hoa mang tên “Nhàn đợi hoa nở”. Tôi cũng bỏ qua luôn cả chi tiết vì quá hồi hộp mà quên cả tên hoa cát cánh khi ở cửa hàng hoa ấy.
Uyển Nghi đã cảm thấy thỏa mãn bèn chủ động dàn hòa. Cô ấy áy náy ôm lấy tôi, luôn miệng nói rằng chưa kịp chuẩn bị quà để tặng tôi nhân ngày lễ tình nhân. Tôi nói đùa, vậy thì em lấy em ra làm quà tặng cho anh là được rồi.
Đang cuộn mình gọn trong vòng tay của tôi, Uyển Nghi chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi chăm chú. Sóng mắt yêu kiều, dễ thương ấy lại khiến ruột gan tôi rối bời. Tôi nhớ tới tư tưởng bảo thủ của Uyển Nghi về chuyện quan hệ tình dục, sợ cô ấy lại giận dỗi bèn lập tức bổ xung thêm một câu: “Anh đùa ấy mà!”
Uyển Nghi không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng một ánh mắt phức tạp, những vệt đỏ trên khuôn mặt cô ấy bắt đầu tan biến.
Tôi khẽ ho một tiếng rồi cắm đầu xuống ăn tiếp.
Ăn cơm xong, tôi ra phòng khách ngồi xem thời sự. Trong lúc ấy, Uyển Nghi đã chuẩn bị những quả nho to, tím ngắt, căng mọng được rửa sạch sẽ; cô ấy còn chọn những chỗ đỏ nhất, ngon nhất của quả dưa hấu, gọt vỏ, bỏ hạt, cắt miếng vừa ăn, cắm sẵn tăm nhọn; hai loại quả đó được bày chung một đĩa, đặt đúng tầm tay với của tôi – tôi có thói quen ăn hoa quả sau mỗi bữa cơm.
Sau đó Uyển Nghi nói, nóng quá, muốn đi tắm rửa một chút.
Tôi xem xong thời sự, ra ngồi nghịch máy tính một hồi, thả sức bắn phá giết chóc trong thế giới ảo đẫm máu và đầy bạo lực, lát sau nhìn đồng hồ, đã một giờ trôi qua. Tôi gọi toáng một câu vợ ơi, không có ai trả lời. Tôi lại hét lên vài câu nữa, chỉ nghe thấy tiếng vọng lại của chính mình.
Tôi vội chạy ra phòng khách, vào phòng bếp, tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy Uyển Nghi đâu cả. Tôi chợt nhìn thấy cửa nhà tắm vẫn đóng im ỉm – cô ấy đã tắm những hơn một giờ đồng hồ?
Tôi thầm nghĩ, hay là Uyển Nghi đã gặp chuyện gì đó khi tắm, hoặc thiếu ôxy hay thiếu máu mà ngất đi rồi?
Thế là tôi vừa hét toáng tên cô ấy lên, vừa dùng vai bên phải húc mạnh vào cửa nhà tắm.
Vừa hay lúc đó, Uyển Nghi đưa tay mở cửa nhà tắm ra. Vì lấy đà quá mạnh, lại không kịp thu về nên tôi đâm sầm vào cô ấy trong làn khói sương mờ mịt.
“Vợ yêu, em không sao chứ! Sao lại tắm lâu thế hả? Ngốc ạ, đừng để bị thiếu ôxy đấy nhé!” Tôi túm lấy Uyển Nghi, trước sau, trên dưới, trái phải kiểm tra kỹ một hồi, khẳng định không có vấn đề gì mới chịu buông cô ấy ra.
Uyển Nghi mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng hồng, trên ngực là một chiếc nơ hình con bướm cùng màu, vạt áo phía bên trái có một chiếc túi nhỏ rất xinh xắn đáng yêu. Thường ngày, Uyển Nghi hay mặc quần áo dài khi ngủ, mặc dù không đến nỗi quá nóng bức nhưng toàn bộ cơ thể thần bí đó đã bị lớp vải bên ngoài bao bọc một cách nghiêm ngặt. Hôm nay, Uyển Nghi lại phá cách, mặc một chiếc váy ngủ hai dây. Tôi mừng rỡ nói: “Cưng ơi, em nghĩ kỹ rồi hả, muốn ăn mặc theo phong cách gợi cảm hay sao?”
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, tôi lập tức cảm thấy ân hận. Uyển Nghi chắc chắn đang cho rằng tôi chế nhạo cô ấy.
Quả nhiên, Uyển Nghi mặc dù không có lời nào phản bác lại tôi nhưng khuôn mặt đang đỏ lựng lên kia đã chứng tỏ tâm trạng đang rối bời của cô ấy.
Uyển Nghi để chân trần, cúi gằm mặt xuống, nước từ mái tóc cô ấy đọng thành những hạt nhỏ xinh như hạt ngọc, lấp lánh trượt trên đôi vai gầy mong manh rồi rơi xuống nền nhà tắm, phát ra những tiếng kêu tí tách. Vì ngồi trong nhà tắm quá lâu, khuôn mặt vốn đã đỏ hồng của cô ấy bị những lời đùa cợt vừa rồi của tôi làm cho đỏ rực như con tôm đã được hấp chín. Uyển Nghi cứ ngượng ngùng đứng mãi trong nhà tắm, không dám bước ra ngoài.
“Đừng xấu hổ thế, rất đẹp mà!” Tôi vừa cười vừa động viên cô ấy rồi cầm tay Uyển Nghi dắt ra ngoài.
Từ đầu tới giờ, Uyển Nghi chỉ cúi gằm mặt xuống, bàn tay cô ấy trong tay tôi vừa lạnh ngắt vừa run rẩy, tôi dường như còn nghe được cả tiếng trống ngực đập liên hồi trong lồng ngực nhỏ bé kia.
Vì không đi dép, sàn nhà tắm khi có nước lại rất trơn nên Uyển Nghi không may trượt chân, kêu “Á” lên một tiếng, cũng may là có tôi bên cạnh kịp thời đỡ được. Cuối cùng, tôi quyết định dứt khoát, bế thốc Uyển Nghi ra khỏi nhà tắm.
Khi tôi bế Uyển Nghi lên, cô ấy cũng lại kêu “Á” lên một tiếng, nhưng sau đó liền vòng hai tay qua cổ tôi, ngoan ngoãn nghe theo quyết định của tôi.
Tôi nhẹ nhàng đặt Uyển Nghi lên ghế sôpha, căn dặn cô ấy về sự nguy hiểm khi tắm rửa quá lâu.
Tôi nói một thôi một hồi mới phát hiện ra rằng Uyển Nghi dường như chẳng nghe lọt một chữ nào cả. Cô ấy cầm lấy chiếc điều khiển, hướng về phía ti vi để chuyển kênh.
Tôi cất cao giọng hét lên: “Em có nghe anh nói gì không hả?”
“Hả, hả?” Uyển Nghi lúc bấy giờ mới quay mặt lại, ngờ nghệch nhìn tôi, bộ dạng như người vừa tỉnh giấc mơ. Uyển Nghi đang ngồi tựa nghiêng trên ghế sôpha, gấu váy ngủ không ngắn không dài, vừa phủ kín phần đùi nhưng vẫn không che lấp được hình ảnh của cặp đùi thon qua lần vải mỏng, hai bắp chân khỏe mạnh, trắng ngần, cong cong xếp lại một cách ngay ngắn. Vì cái nhìn chằm chằm từ đầu tới chân của tôi, khuôn ngực thiếu nữ của Uyển Nghi bắt đầu phập phồng. Thêm vào đó là đôi môi đỏ cong cong, cặp mắt to trong sáng, Uyển Nghi lúc bấy giờ trông thật thuần khiết và đầy mê hoặc.
Uyển Nghi mặc dù cố gắng giữ thái độ bình thản nhưng trước ánh nhìn từ đầu tới chân, từ đùi tới bắp chân rồi lại từ chân lên ngực như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy của tôi, hai trái đào tiên mơn mởn ấy cũng không thể thôi phập phồng vì hồi hộp. Tôi từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi thơm dịu, mịn màng của cô ấy. Ban đầu, Uyển Nghi còn dùng tay trái chống đỡ để khỏi ngã xuống, sau đó, do không chịu nổi sức nặng từ cơ thể tôi đã đổ cả người xuống ghế sôpha. Tôi dần dần chuyển giao toàn bộ sức nặng trên cơ thể mình lên người cô ấy, cảm nhận được bộ ngực mềm mại của Uyển Nghi đang đỡ lấy ngực tôi, ngọn lửa dục vọng ngay lập tức được thổi bùng lên.
Tôi không thể kìm chế được nữa, đưa tay lên nắm gọn bầu ** của Uyển Nghi qua lớp váy ngủ. Uyển Nghi chỉ khe khẽ rên “hự hự” trong cổ họng như người đang ngủ mơ, cánh tay phải của cô ấy đang đẩy người tôi ra nhưng với một lực đẩy không mạnh mà cũng không nhẹ. Thấy không có những phản kháng kịch liệt, tôi biết cô ấy đã ngầm đồng ý bèn mạnh dạn thử đưa tay xuống mơn man phía dưới váy. Uyển Nghi sợ hãi kêu lên một tiếng, tròn xoe mắt nhìn tôi, đại thể chắc là do cô ấy không ngờ tôi lại có hành động sỗ sàng như vậy, mấy ngón tay bấu chặt vào lớp da trên lưng tôi cũng vì quá lo lắng và hồi hộp. Mặc dù vậy, Uyển Nghi vẫn im lặng, không nói một lời nào, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để mặc cho tôi thỏa sức khám phá.
Không thể nhẫn nhịn thêm nữa, tôi bế thốc Uyển Nghi dậy, bước vào phòng ngủ, đặt cô ấy lên giường, cởi bỏ tất cả những thứ đồ bằng vải rườm rà trên người với một tốc độ nhanh nhất, lao người vào như một con thú hoang…
Từ một ý nghĩa nào đó, sau giây phút ấy, Uyển Nghi mới thực sự trở thành người phụ nữ của tôi.
Cho tới buổi tối ngày hôm ấy, Uyển Nghi vẫn còn là một cô gái trinh. Khi tôi đi sâu vào trong người cô ấy, Uyển Nghi chắc chắn sẽ rất đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không hề khóc lóc một tiếng nào. Nhìn khuôn mặt nhăn lại vì đau của Uyển Nghi, tôi vô cớ lại nhớ tới hình ảnh hút hồn hút vía của cô gái ở cửa hàng “Nhàn đợi hoa nở” ban chiều kia. Trong lúc mơ hồ, tôi dường như nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm, hơi xếch của cô ấy, nhìn thấy hai lúm đồng tiền nhỏ xinh của cô ấy, cảm xúc dục vọng càng bốc lên ngất trời. Cho tới khi, cô gái đang nằm phía dưới tôi bỗng thất thanh kêu đau, tôi mới ý thức được rằng, người đang làm tình với tôi lúc này là trinh nữ Uyển Nghi, thế là lương tâm của tôi bị đạo đức lên án, vừa vỗ về Uyển Nghi, vừa hoàn tất nốt phần việc cuối cùng của một lần ân ái.
Xong việc, tôi ngồi ngây ra trên giường, nhìn chằm chằm vào vệt máu đỏ của một thiếu nữ in dấu lại trên ga trải giường, Uyển Nghi mệt mỏi nằm bên cạnh, yên lặng nhìn tôi một cách hiền hòa. Sau lần đụng chạm da thịt ấy, trong ánh mắt nhìn tôi của Uyển Nghi đã bớt đi sự e thẹn của thiếu nữ mà thêm vào đó là sự gần gũi, thân thiện.
Tôi không tìm được một câu nói nào để vỗ về an ủi nỗi đau thân xác mà Uyển Nghi phải chịu đựng, cũng không nói được một câu ngọt ngào nào liên quan tới tình yêu, càng không thể thốt lên được những lời thề non hẹn biển. Tôi chỉ nhìn vào thứ quý giá nhất mà Uyển Nghi đã giành tặng cho tôi còn lưu lại trên ga trải giường và nắm tay cô ấy thật chặt.
Rồi tôi nghe thấy tiếng của Uyển Nghi. Giọng cô ấy có phần khản đặc, khe khẽ gọi: “Chồng ơi”.
Tôi ngạc nhiên cúi đầu xuống nhìn Uyển Nghi, phát hiện ra những giọt nước mắt ngân ngấn sáng lấp lánh trong mắt cô ấy. Tôi đã từng nói, Uyển Nghi thuộc kiểu phụ nữ có tư tưởng truyền thống. Trước đây, Uyển Nghi thường chỉ gọi tôi là Hi, những lúc tức giận, cô ấy lôi cả họ lẫn tên Công Trị Hi của tôi ra gọi. Tôi đã muốn cô ấy gọi tôi là chồng nhưng Uyển Nghi nhất định không chịu. Cô ấy nói, từ “chồng” đó là cách xưng hô vô cùng thiêng liêng, không chỉ thể hiện sự chung thủy mà còn có cả phần trách nhiệm, cô ấy không thể dùng từ ngữ đó một cách tùy tiện được. Tôi lại không hề kiêng kị nhiều như vậy. Tôi luôn cho rằng, xưng hô chẳng qua cũng chỉ là một ký hiệu lời nói, bản thân tôi đã dùng từ vợ yêu thay thế cho từ em yêu để gọi Uyển Nghi từ lâu rồi.
Đêm nay, khi đem từ “vợ” của tôi để so sánh với từ “chồng” vừa rồi của Uyển Nghi thật chẳng còn chút giá trị gì nữa.
Mà sau lần dịu dàng chăm sóc này, cô ấy đã hiến dâng toàn bộ cho tôi, kèm theo đó là tiếng gọi “chồng ơi” lẫn trong tiếng nghẹn ngào và những giọt nước mắt đã thực sự khiến một thằng đàn ông như tôi vô cùng cảm động.
Tôi yêu chiều hôn lên mái tóc của Uyển Nghi, kéo cô ấy nằm gọn trong vòng tay của mình.
Con gái thường hay đa sầu đa cảm, thường thích mơ tưởng về cuộc sống tương lai, suy đoán về con người. Họ thậm chí còn hy vọng mình có thể dẫn dắt một nửa của mình suốt cả 70 năm sau này nữa. Uyển Nghi cũng không ngoại lệ, cô ấy nhìn tôi, nước mắt lưng tròng, ôm gọn lấy eo tôi, thật thà mà tội nghiệp hỏi khẽ: “Chồng ơi, liệu sau này, anh có bỏ rơi em không?”
Tôi lắc đầu. Tôi thề rằng, mọi hành động của tôi lúc bấy giờ đều phù hợp với suy nghĩ của mình, bởi vì, tôi không tìm được bất cứ một lý do gì để từ chối ở bên cạnh một người con gái tốt như vậy. Tôi cũng vững tâm, tin tưởng vào tình cảm của mình dành cho Uyển Nghi, dù rằng không có sóng to gió lớn nhưng những hành động của cô ấy thực sự đã ảnh hưởng rất nhiều tới tư duy và cuộc sống của tôi. Mặc dù rất mơ hồ nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng tình cảm này nhất định là thứ mà nhân gian vẫn gọi là tình yêu.
Thấy tôi chỉ lắc đầu một cách lười nhác mà không dùng bất kỳ một câu chữ nào để thể hiện quyết tâm của mình, Uyển Nghi tủi thân chớp chớp mắt một lúc, nước mắt lại bắt đầu trào ra.
Tôi nhìn cô bạn gái đang âm thầm thổn thức ngay bên cạnh, những giọt nước mắt to như hạt đậu của cô ấy lấp đầy khóe mắt rồi thi nhau rơi xuống, liên miên không ngớt. Những giọt nước mắt ấy trông vô cùng giống món cá viên mà lúc ban ngày Uyển Nghi làm cho tôi ăn.
Sau đó, Uyển Nghi lại nằm gọn trong lòng tôi mà khóc. Tôi lau nước mắt cho cô ấy nhưng tư tưởng lại bị phân tán bởi món cá viên của Uyển Nghi. Món ăn đó quả thực rất ngon, từng viên thịt cá tròn trịa, bóng láng, trơn tuột nơi miệng lưỡi, giống như có vô vàn tình cảm xúc động mạnh mẽ trong đó. Nếu bố mẹ tôi mà cũng được thưởng thức món ăn này chắc chắn sẽ rất thích. Nghĩ tới đó, lòng hiếu thuận bỗng nổi lên, tôi buột miệng nói ra một câu không hề ăn khớp với hoàn cảnh và chủ đề lúc đó: “Hôm nào về nhà anh nấu cho mẹ anh món cá viên nhé!”
Không ngờ Uyển Nghi ngay lập tức thay đổi nét mặt, không dám tin vào tai mình, cứ níu lấy cánh tay tôi lắc đi lắc lại và hỏi đi hỏi lại một câu như con vẹt: “Thật không anh? Thật không anh?” Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của tôi, Uyển Nghi ngồi bật dậy, nước mắt bỗng được thu hết lại, mặt mày trở nên vô cùng rạng rỡ.
Tôi cảm thấy bứt dứt vì không thể nào hiểu được tâm lý của phụ nữ. Tôi cũng không thể hiểu nổi, đến nhà tôi nấu cơm thì có gì mà phải vui đến thế. Mặc dù vậy, thấy nụ cười tươi như hoa nở trên môi Uyển Nghi, tâm trạng tôi cũng cảm thấy vui vẻ trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook