Kiếp Trạng Nguyên
-
Chương 34
Edit: Yuuki Titan
Ngày này cũng là, Tiểu Trúc Tử vì để bình tĩnh mà trốn vào hậu trù trong viện, sau đó ngồi ở bên tường nhìn người đưa thực phẩm đưa củi bận rộn ra vào, đột nhiên một nam tử đen gầy xách theo giỏ cá đi tới trước mặt y, vén tay áo y lên rồi nhìn tay y lại nói.
“Tiểu Hà.”
Tiểu Trúc Tử nghe được có người gọi danh tự của y trước khi nhập cũng, rất ngạc nhiên nhưng đã lâu nên không nhận biết người trước mắt là ai.
“Ta là Tiểu Ngư, đại ca ngươi a, dấu răng trên cổ tay ngươi, là lúc ngươi bị mang đi ta đã cắn vào, còn nhớ rõ không? ”
“Đại ca, ô ô”
Nói còn chưa được hai câu, huynh đệ cùng ôm nhau mà khóc rống lên, lúc này Đường Tự cùng thuộc hạ mới nói xong công việc, thực nhàm chán nên muốn tìm Tiểu Trúc Tử tiêu khiển, vì thế một đường hỏi thăm y đang ở đâu, vừa mới tiến vào cửa của hạ trù liền nhìn thấy tiểu nô tài của mình, ôm một nam nhân đen gầy tại chỗ mà khóc, Đường Tự đi đến đem hai người kéo ra, đem Tiểu TRúc Tử kéo đến phía sau mình.
“Ngươi là người nào? Ngay cả người của Tam Giang tổng đốc ta đều dám động? Người nói a!”
Nghe tiếng động một đội quan binh chạy vào, đem ba người vây lại.
“Đại nhân tha mạng a!”
Bùm, Tiểu Ngư quỳ gối xuống đất. Tiểu Trúc Tử gấp đến độ mặt đỏ lên, tránh thoát vài cái cũng không đem tay chủ tử từ trong kéo ra, Đường Tự kéo thật chặt.
Tiểu Trúc Tử từ phía sau ôm lấy hông của Đường Tự.
“Chủ tử, tha gã đi, gã là đại ca của ta.”
“Đại ca ngươi?”
Đường Tự nhìn gã, hắn còn tưởng rằng ngốc nô tài của mình sau lưng hắn mà lén hắn với kẻ khác, làm hắn tức đến hộc máu. So với khi đó biết công chúa bỏ trốn còn kích động hơn, Đường Tự suy nghĩ một chút, không đúng a, mình ở trước mặt người khác chẳng phải là thất lễ sao. Lại nhìn cái người đang quỳ phía trước, cũng không phải là cùng Tiểu Trúc Tử không có điểm giống, ít nhất đều đen gầy, thật giống toàn gia.
“Tiểu Trúc Tử ngươi như thế nào không sớm nói, ta còn tưởng rằng gã khi dễ ngươi, nhìn ngươi vừa rồi khóc thảm như vậy, được rồi, các ngươi đi xuống đi.”
Đường Tự đuổi quan binh, Tiểu Trúc Tử đi đến đỡ đại ca y đứng lên, lúc này chân Tiểu Ngư đều nhuyễn, đời này chưa gặp qua quan lớn như vậy a.
Đường Tự mang theo bọn họ vào thư phòng.
“Tiểu Trúc Tử 6 tuổi đã vào cung, các ngươi dựa vào cái gì nhận ra?”
“Tiểu nhân …… Tiểu nhân …….”
Quả nhiên người nhà Tiểu Trúc Tử đều là nhát gan giống nhau.
“Thời điểm ta bị mang đi, đại ca đã hơn mười tuổi, hơn nữa vì để về sau còn nhận ra nhau, đại ca đã lưu lại một dấu răng trên cánh tay ta, hơn nữa tên của chúng ta sẽ không sai, đại ca gọi là Trúc Tiểu Ngư ( Ngư: cá) , ta gọi là Tiểu Hà ( Tiểu: nhỏ l Hà ( 虾): tôm => tôm nhỏ ) , cha ta gọi là Trúc Bài ( bè tre) .”
“Không nghĩ tới chúng ta là đồng hương.”
“Tên (tên ở đây là tên quê của TTT á)thì nô tài không nhớ rõ, ta chỉ nhớ rõ ta là từ một làng chài đưa đi ra còn cụ thể là nơi nào, lúc đi vẫn còn nhỏ nên không nhớ kỹ, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, đại ca đến trù phòng ( phòng bếp) đưa cá.”
“Giai đại hoan hỉ ( hiểu đơn giản là chúc mừng đi ha), ta thả ngươi một ngày nghỉ trở về xem một chút đi, đi trướng phòng ( phòng phát lương) cầm lấy khoảng một trăm lượng trong nhà, coi như chủ tử đưa cho người tiền công mấy tháng nay , tổng quản.”
Đường Tự gọi tới tổng quản quý phụ, khiến hắn tìm hai sai dịch hộ tống Tiểu Trúc Tử về nhà cũng đi đến trướng phòng lấy tiền. Tiểu Trúc Tử thiên ân vạn tạ ( vô cùng biết ơn cùng cảm ơn)ra cửa, Đường Tự khi lúc y ra khỏi cửa còn phân phó y hôm nay có thể tối trở về.
Tiểu Trúc Tử hô lỗ hô lỗ nghĩ không ra, chủ tử hôm nay làm sao vậy, hình như đối với y đặc biệt tốt.
Đường Tự nhìn hình bóng Tiểu Trúc Tử cùng đại ca y đi ra ngoài, tinh quang trong mắt chợt lóe, hắn làm việc là sẽ không lỗ, ngốc nô tài liền chờ bị hắn ép tới gắt gao đi.
Ngày này cũng là, Tiểu Trúc Tử vì để bình tĩnh mà trốn vào hậu trù trong viện, sau đó ngồi ở bên tường nhìn người đưa thực phẩm đưa củi bận rộn ra vào, đột nhiên một nam tử đen gầy xách theo giỏ cá đi tới trước mặt y, vén tay áo y lên rồi nhìn tay y lại nói.
“Tiểu Hà.”
Tiểu Trúc Tử nghe được có người gọi danh tự của y trước khi nhập cũng, rất ngạc nhiên nhưng đã lâu nên không nhận biết người trước mắt là ai.
“Ta là Tiểu Ngư, đại ca ngươi a, dấu răng trên cổ tay ngươi, là lúc ngươi bị mang đi ta đã cắn vào, còn nhớ rõ không? ”
“Đại ca, ô ô”
Nói còn chưa được hai câu, huynh đệ cùng ôm nhau mà khóc rống lên, lúc này Đường Tự cùng thuộc hạ mới nói xong công việc, thực nhàm chán nên muốn tìm Tiểu Trúc Tử tiêu khiển, vì thế một đường hỏi thăm y đang ở đâu, vừa mới tiến vào cửa của hạ trù liền nhìn thấy tiểu nô tài của mình, ôm một nam nhân đen gầy tại chỗ mà khóc, Đường Tự đi đến đem hai người kéo ra, đem Tiểu TRúc Tử kéo đến phía sau mình.
“Ngươi là người nào? Ngay cả người của Tam Giang tổng đốc ta đều dám động? Người nói a!”
Nghe tiếng động một đội quan binh chạy vào, đem ba người vây lại.
“Đại nhân tha mạng a!”
Bùm, Tiểu Ngư quỳ gối xuống đất. Tiểu Trúc Tử gấp đến độ mặt đỏ lên, tránh thoát vài cái cũng không đem tay chủ tử từ trong kéo ra, Đường Tự kéo thật chặt.
Tiểu Trúc Tử từ phía sau ôm lấy hông của Đường Tự.
“Chủ tử, tha gã đi, gã là đại ca của ta.”
“Đại ca ngươi?”
Đường Tự nhìn gã, hắn còn tưởng rằng ngốc nô tài của mình sau lưng hắn mà lén hắn với kẻ khác, làm hắn tức đến hộc máu. So với khi đó biết công chúa bỏ trốn còn kích động hơn, Đường Tự suy nghĩ một chút, không đúng a, mình ở trước mặt người khác chẳng phải là thất lễ sao. Lại nhìn cái người đang quỳ phía trước, cũng không phải là cùng Tiểu Trúc Tử không có điểm giống, ít nhất đều đen gầy, thật giống toàn gia.
“Tiểu Trúc Tử ngươi như thế nào không sớm nói, ta còn tưởng rằng gã khi dễ ngươi, nhìn ngươi vừa rồi khóc thảm như vậy, được rồi, các ngươi đi xuống đi.”
Đường Tự đuổi quan binh, Tiểu Trúc Tử đi đến đỡ đại ca y đứng lên, lúc này chân Tiểu Ngư đều nhuyễn, đời này chưa gặp qua quan lớn như vậy a.
Đường Tự mang theo bọn họ vào thư phòng.
“Tiểu Trúc Tử 6 tuổi đã vào cung, các ngươi dựa vào cái gì nhận ra?”
“Tiểu nhân …… Tiểu nhân …….”
Quả nhiên người nhà Tiểu Trúc Tử đều là nhát gan giống nhau.
“Thời điểm ta bị mang đi, đại ca đã hơn mười tuổi, hơn nữa vì để về sau còn nhận ra nhau, đại ca đã lưu lại một dấu răng trên cánh tay ta, hơn nữa tên của chúng ta sẽ không sai, đại ca gọi là Trúc Tiểu Ngư ( Ngư: cá) , ta gọi là Tiểu Hà ( Tiểu: nhỏ l Hà ( 虾): tôm => tôm nhỏ ) , cha ta gọi là Trúc Bài ( bè tre) .”
“Không nghĩ tới chúng ta là đồng hương.”
“Tên (tên ở đây là tên quê của TTT á)thì nô tài không nhớ rõ, ta chỉ nhớ rõ ta là từ một làng chài đưa đi ra còn cụ thể là nơi nào, lúc đi vẫn còn nhỏ nên không nhớ kỹ, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, đại ca đến trù phòng ( phòng bếp) đưa cá.”
“Giai đại hoan hỉ ( hiểu đơn giản là chúc mừng đi ha), ta thả ngươi một ngày nghỉ trở về xem một chút đi, đi trướng phòng ( phòng phát lương) cầm lấy khoảng một trăm lượng trong nhà, coi như chủ tử đưa cho người tiền công mấy tháng nay , tổng quản.”
Đường Tự gọi tới tổng quản quý phụ, khiến hắn tìm hai sai dịch hộ tống Tiểu Trúc Tử về nhà cũng đi đến trướng phòng lấy tiền. Tiểu Trúc Tử thiên ân vạn tạ ( vô cùng biết ơn cùng cảm ơn)ra cửa, Đường Tự khi lúc y ra khỏi cửa còn phân phó y hôm nay có thể tối trở về.
Tiểu Trúc Tử hô lỗ hô lỗ nghĩ không ra, chủ tử hôm nay làm sao vậy, hình như đối với y đặc biệt tốt.
Đường Tự nhìn hình bóng Tiểu Trúc Tử cùng đại ca y đi ra ngoài, tinh quang trong mắt chợt lóe, hắn làm việc là sẽ không lỗ, ngốc nô tài liền chờ bị hắn ép tới gắt gao đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook