Kiếp Trạng Nguyên
-
Chương 31
Edit: Yuuki Titan
Tiểu Trúc Tử đưa mắt nhìn Đường Tục vào phòng mà một bên lau nước mắt, một bên miệng than thở.
“Nhị thiếu gia, đều là Tiểu Trúc Tử có lỗi với ngài, ô ô, ta thực xin lỗi ngài ”
Tiểu Trúc Tử vừa mới xoay người, một người từ phía sau ôm lấy y, cũng bịt kín miệng của y.
“Đừng la, là ta.”
Người nọ buông tay ra. Nguyên lai là theo đuôi bọn họ mà tới được – Đường Tự.
“Chủ tử!”
Tiểu Trúc Tử ở chỗ này buồn bực, chủ tử hôm nay thế nào lại lén lút như vậy? Đường Tự liền bắt đầu phát phiêu (?).
Đường Tự uống đại khái có chút nhiều, miệng đầy mùi rượu, môi dán tại bên tai Tiểu Trúc Tử, thanh âm tuy nhỏ nhưng dùng ngữ khí nghiêm khắc chất vấn nói.
“Nô tài chết bầm, mới trong chốc lát không thấy ngươi, ngươi liền tại nơi này cùng tân lang tình chàng ý thiếp? Khóc cái gì khóc, Nhị thiếu gia nhà ngươi cưới vợ ngươi không vui sao?”
“Chủ tử, ngài hiểu lầm, nô tài khóc là vì, vừa rồi Nhị thiếu gia bảo ta là Tiểu Trúc ca, lớn như vậy lần đầu tiên có người gọi ta như vậy, nô tài vì cảm động mà khóc .”
“Ngốc nô tài, cái này ngươi cũng khóc được a, đúng rồi, vừa rồi ngươi nói cái gì mà thực xin lỗi hắn?”
“Chủ tử, nô tài mấy ngày nay suy nghĩ một chút, nếu không phải nô tài làm sai chỗ nào, Nhị phu nhân cũng sẽ không chán ghét ta như vậy, rồi sau đó xảy ra sự tình như vậy, cho nên đều là lỗi của nô tài, mới có thể khiến chủ tử không muốn tái thú nữa, lúc này mới khiến Nhị thiếu gia khó xử một lần thú hai vị phu nhân vào nhà, nói đi nói lại, đều là sai lầm của nô tài, là nô tài có sai trước, lúc nãy mới thực xin lỗi Nhị thiếu gia a.”
“Cùng ngươi có quan hệ sao? Còn có, không cần cùng ta nhắc tới nữ nhân hỗn trướng kia.”
Tiểu Trúc Tử theo chủ tử lâu như vậy, lần đầu tiên nghe được hắn mắng thô tục, biết Đường Tự là say, Tiểu Trúc Tử chỉ thấy hắn say quá một lần, đó chính là buổi tối thành hôn cùng công chúa, đêm đó Đường Tự kéo y uống rượu, nhưng Tiểu Trúc Tử uống một chén nhỏ liền cảm giác hương vị không tốt liền buông tay, người say chân chính chỉ có Đường Tự, y còn nhớ rõ đêm đó chủ tử rất hòa ái dễ gần, vì thế y tưởng rằng khi Đường tự say sẽ dễ nói chuyện, vì thế lấy can đảm mà nghĩ ra cách.
“Chủ tử, nô tài đỡ ngài trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Cũng tốt.”
“Chủ tử, nô tài tưởng ngài chỉ cần thấy nô tài nên tâm tình không tốt.”
Đường Tự quay qua nhìn mặt y, mùi rượu phun tại trên mặt Tiểu Trúc Tử, khuôn mặt nhỏ nhắn màu vàng mật ong của Tiểu Trúc Tử biến thành màu tím, Nhìn đi nhìn lại, vẫn là khó coi, nhưng như thế nào hắn lại cảm thấy thuận mắt?
“Chỉ có đối với ngươi, ta mới có thể phát giận, chửi đổng.”
Vì duy trì hình tượng lớn nhỏ trước kia cho dù có việc gì hắn cũng sẽ giả bộ sóng êm gió lặng không chút để ý nào, thế nhưng do đè nén lâu dài, về sau gặp được Tiểu Trúc Tử, cùng y ở chung, hắn có cảm giác cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái.
“Chủ tử, ngài có thể hay không đem Khế bán thân của nô tài trả lại cho nô tài, nô tài muốn hồi hương, cũng miễn cho người phiền lòng đúng không?”
“Ngươi muốn đi?”
Đường Tự đối với những lời này đều cười , nhưng chính là khiến cho Tiểu Trúc Tử cảm giác sau lưng đều lạnh lẽo. Thế nhưng tất cả đều đã nói ra, không kịp phủ nhận, vì thế y gật đầu một cái.
“Hôm nay mơ tưởng, ngày mai mơ tưởng, đời này ngươi đều không dùng suy nghĩ, muốn đi trừ phi chờ ta chết. Ngươi muốn ta chết sao?”
Tiểu Trúc Tử không ác độc như vậy, vì thế đem đầu lắc như bát lăng cổ (?).
“Nô tài chỉ là hỏi một chút, coi như không có gì .”
“Hảo hỏi một chút, ngươi dám hỏi đã nói lên ngươi muốn trốn tránh long ta , ta vừa rồi tâm tình còn tốt, hiện tại lại bị ngươi làm hỏng.”
Đường Tự trái phải nhìn nhìn. Phân phó Tiểu Trúc Tử đến môn uyển ( cửa vườn) đem khóa lại, Tiểu Trúc Tử liền cảm giác không ổn. Quả nhiên vừa khóa cửa liền bị Đường Tự đẩy ngã xuống thảm cỏ
Tiểu Trúc Tử đưa mắt nhìn Đường Tục vào phòng mà một bên lau nước mắt, một bên miệng than thở.
“Nhị thiếu gia, đều là Tiểu Trúc Tử có lỗi với ngài, ô ô, ta thực xin lỗi ngài ”
Tiểu Trúc Tử vừa mới xoay người, một người từ phía sau ôm lấy y, cũng bịt kín miệng của y.
“Đừng la, là ta.”
Người nọ buông tay ra. Nguyên lai là theo đuôi bọn họ mà tới được – Đường Tự.
“Chủ tử!”
Tiểu Trúc Tử ở chỗ này buồn bực, chủ tử hôm nay thế nào lại lén lút như vậy? Đường Tự liền bắt đầu phát phiêu (?).
Đường Tự uống đại khái có chút nhiều, miệng đầy mùi rượu, môi dán tại bên tai Tiểu Trúc Tử, thanh âm tuy nhỏ nhưng dùng ngữ khí nghiêm khắc chất vấn nói.
“Nô tài chết bầm, mới trong chốc lát không thấy ngươi, ngươi liền tại nơi này cùng tân lang tình chàng ý thiếp? Khóc cái gì khóc, Nhị thiếu gia nhà ngươi cưới vợ ngươi không vui sao?”
“Chủ tử, ngài hiểu lầm, nô tài khóc là vì, vừa rồi Nhị thiếu gia bảo ta là Tiểu Trúc ca, lớn như vậy lần đầu tiên có người gọi ta như vậy, nô tài vì cảm động mà khóc .”
“Ngốc nô tài, cái này ngươi cũng khóc được a, đúng rồi, vừa rồi ngươi nói cái gì mà thực xin lỗi hắn?”
“Chủ tử, nô tài mấy ngày nay suy nghĩ một chút, nếu không phải nô tài làm sai chỗ nào, Nhị phu nhân cũng sẽ không chán ghét ta như vậy, rồi sau đó xảy ra sự tình như vậy, cho nên đều là lỗi của nô tài, mới có thể khiến chủ tử không muốn tái thú nữa, lúc này mới khiến Nhị thiếu gia khó xử một lần thú hai vị phu nhân vào nhà, nói đi nói lại, đều là sai lầm của nô tài, là nô tài có sai trước, lúc nãy mới thực xin lỗi Nhị thiếu gia a.”
“Cùng ngươi có quan hệ sao? Còn có, không cần cùng ta nhắc tới nữ nhân hỗn trướng kia.”
Tiểu Trúc Tử theo chủ tử lâu như vậy, lần đầu tiên nghe được hắn mắng thô tục, biết Đường Tự là say, Tiểu Trúc Tử chỉ thấy hắn say quá một lần, đó chính là buổi tối thành hôn cùng công chúa, đêm đó Đường Tự kéo y uống rượu, nhưng Tiểu Trúc Tử uống một chén nhỏ liền cảm giác hương vị không tốt liền buông tay, người say chân chính chỉ có Đường Tự, y còn nhớ rõ đêm đó chủ tử rất hòa ái dễ gần, vì thế y tưởng rằng khi Đường tự say sẽ dễ nói chuyện, vì thế lấy can đảm mà nghĩ ra cách.
“Chủ tử, nô tài đỡ ngài trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Cũng tốt.”
“Chủ tử, nô tài tưởng ngài chỉ cần thấy nô tài nên tâm tình không tốt.”
Đường Tự quay qua nhìn mặt y, mùi rượu phun tại trên mặt Tiểu Trúc Tử, khuôn mặt nhỏ nhắn màu vàng mật ong của Tiểu Trúc Tử biến thành màu tím, Nhìn đi nhìn lại, vẫn là khó coi, nhưng như thế nào hắn lại cảm thấy thuận mắt?
“Chỉ có đối với ngươi, ta mới có thể phát giận, chửi đổng.”
Vì duy trì hình tượng lớn nhỏ trước kia cho dù có việc gì hắn cũng sẽ giả bộ sóng êm gió lặng không chút để ý nào, thế nhưng do đè nén lâu dài, về sau gặp được Tiểu Trúc Tử, cùng y ở chung, hắn có cảm giác cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái.
“Chủ tử, ngài có thể hay không đem Khế bán thân của nô tài trả lại cho nô tài, nô tài muốn hồi hương, cũng miễn cho người phiền lòng đúng không?”
“Ngươi muốn đi?”
Đường Tự đối với những lời này đều cười , nhưng chính là khiến cho Tiểu Trúc Tử cảm giác sau lưng đều lạnh lẽo. Thế nhưng tất cả đều đã nói ra, không kịp phủ nhận, vì thế y gật đầu một cái.
“Hôm nay mơ tưởng, ngày mai mơ tưởng, đời này ngươi đều không dùng suy nghĩ, muốn đi trừ phi chờ ta chết. Ngươi muốn ta chết sao?”
Tiểu Trúc Tử không ác độc như vậy, vì thế đem đầu lắc như bát lăng cổ (?).
“Nô tài chỉ là hỏi một chút, coi như không có gì .”
“Hảo hỏi một chút, ngươi dám hỏi đã nói lên ngươi muốn trốn tránh long ta , ta vừa rồi tâm tình còn tốt, hiện tại lại bị ngươi làm hỏng.”
Đường Tự trái phải nhìn nhìn. Phân phó Tiểu Trúc Tử đến môn uyển ( cửa vườn) đem khóa lại, Tiểu Trúc Tử liền cảm giác không ổn. Quả nhiên vừa khóa cửa liền bị Đường Tự đẩy ngã xuống thảm cỏ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook