Kiếp Tam Sinh! Thầy Trò Ba Kiếp
Chương 4: Kiếp thứ hai – không nhớ (1)

Nhân sinh chỉ như một giấc mộng, đến rồi lại đi, có rồi lại mất. Cũng giống như những bông hoa này mà thôi, cho dù chúng có đẹp đến mấy thì cũng sẽ nhanh chóng lụi tàn.

Nữ tử tay cầm đóa hoa, suy nghĩ không biết bay đến phương nào.

– Vị tiểu thư này, không biết tiểu thư muốn mua hoa loại nào? – Phụ nhân chừng bốn mươi tuổi, dung mạo bình thường, vận y phục bằng vải thô, niềm nở chào mời hàng hoa với nữ tử đối diện.

Nữ tử nhìn một lượt hàng hoa trước mặt, chọn lựa vài bông hoa tươi đẹp, xong xuôi trả tiền hoa cho phụ nhân nọ. Rồi tiếp tục bước đi.

Phố xá Kinh thành lúc nào cũng đông vui nhộn nhịp, người bán kẻ rao nhộn nhịp ồn ào.

Nữ tử tay cầm dù màu trắng dạo bước trên phố, nghe tiếng ồn ào, ngửi hơi thở của nhân gian cảm thấy thật mới lạ. Bỗng có người va phải nàng nhưng nàng nhanh chóng né đi, còn người kia thì cứ thế mà ngã xuống đất. Lúc nhìn lại mới thấy đó là một cậu nhóc khoảng mười tuổi, bộ dạng cũng được, là một nam hài khá dễ thương nhưng lại có vẻ lạnh lùng. Đó là suy nghĩ đầu tiên của nàng.

– Có sao không? – Nàng tiến lại gần đỡ cậu bé lên quan tâm hỏi. Dù sao cũng là mầm non của tương lai, cũng nên quan tâm một chút.

– Xin lỗi. – Nam hài nhìn nàng với vẻ hơi xấu hổ mà nhỏ giọng nói.

– Không sao. Ta cũng không bị ngã. – Nàng cũng chỉ cười cho qua, dù sao nàng là Thần Tiên, chút chuyện này sẽ không để trong lòng. – Lần sau đi đứng nên cẩn thận, không phải ai cũng tốt như ta.

– Ân.

Thấy nam hài không gặp vấn đề gì, nàng mỉm cười rồi quay bước đi. Đột nhiên ống tay áo lại bị người nắm lấy, nhìn lại mới thấy là nam hài kia nắm lấy tay nàng. – Có chuyện gì sao?

– Không có gì? – Nam hài giống như hoảng hốt bỏ tay ra, lắc đầu nguầy nguậy mà nói.

– Nhà đệ ở đâu? Ta dẫn đệ về. – Nàng nghĩ: Giúp người thì giúp đến cùng, không phải sao?

– Đệ không có nhà. – Nam hài khẽ ngập ngừng một chút rồi nói.

Nàng lạnh nhạt nhìn nam hài, chỉ vài dây sau nàng xem như đã hiểu rõ hoàn cảnh của nam hài này. Thế gian thật sự vẫn còn nhiều điều bất công, dù là trên trời hay dưới đất cũng đều vậy.

– Vậy làm đồ đệ của ta thì sao? – Không hiểu sao lại dâng lên ý nghĩ này, có lẽ là vì cảm thông cho đứa bé, hoặc có thể là vì đã cô đơn quá lâu rồi.

– Thật sao?

– Thật. Gọi tiếng sư phụ nghe xem.

– Sư… Sư phụ.

– Ân. Đi thôi.

Một lớn một nhỏ nắm tay nhau đi giữa đường phố, nữ tử dung mạo khuynh quốc khuynh thành nhưng lạnh lùng hờ hững, khí chất rất giống Tiên Nhân. Nam hài nhỏ tuổi nhưng trông khá chững chạc, nụ cười hơi yếu ở bên khóe môi, tuy không biết đó có phải là cười không nhưng xem như cũng đã cười, nụ cười đầu tiên kể từ khi nam hài được sinh ra cho đến nay.

– Sư phụ, người tên gì?

– Bạch Vân Thiên. Còn con.

– Con tên Tử Ngọc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương