Ngôn Tuấn Hàn thiếu chút nữa trà trong miệng đều phun ra ngoài, không nghĩ Tại Chính Hiên lại dám nói ra những lời như vậy, nhưng thật ra trong lòng y cũng từng mong muốn như vậy, đúng hơn kiếp trước y đã cho người may hỷ phục cho y và Tại Chính Hiên chỉ có điều mãi mãi không thể đưa cho Tại Chính Hiên cũng như không thể cùng Tại Chính Hiên bận hỷ phục kia được
“Vậy thì may đi”
Ngôn Tuấn Hàn thong thả nói, Tại Chính Hiên bất ngờ nhưng trong lòng đầy vui vẻ nghĩ đến Ngôn Tuấn Hàn bận hỷ phục gả cho hắn bản thân càng vui hơn
“Vậy trở về ta gọi người đến may có được không”
“Được”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, kiếp trước không thể vậy kiếp này mặc dù không biết bản thân sẽ sống được bao lâu nhưng y muốn bận hỷ phục cùng Tại Chính Hiên dù chỉ một lần
Cả hai người cùng nhau dùng trà một lúc sau cũng đến phủ của Ngôn Đình Anh để mang lễ vật chúc mừng đến, sự xuất hiện của cả hai người càng thu hút hơn nhiều lời bàn tán, Ngôn Tuấn Hàn chính là muốn như vậy đến gây náo nhiệt
Sự xuất hiện của Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên khiến cho Hạ Đinh và Ngôn Đình Anh vô cùng bất ngờ, gần như nằm ngoài dự tính của bọn họ

Phùng Kiều Ngọc nhìn Tại Chính Hiên, loé lên ánh mắt bi thương không muốn gả cho Ngôn Đình Anh nhưng Tại Chính Hiên lại không để tâm đến ánh mắt đó, hắn đang bận suy nghĩ đến việc may hỷ phục cùng với Ngôn Tuấn Hàn
“Hoàng đệ đến dự thật là diễm phúc của ta”
Ngôn Đình Anh nhanh chóng bước đến
“Ngày vui của nhị hoàng huynh ta đương nhiên phải đến hơn nữa còn mang theo lễ vật chúc mừng”
Ngôn Tuấn Hàn vừa nói, Tại Chính Hiên liền mang theo lễ vật đưa đến trước mặt của Ngôn Đình Anh, chỉ có điều món lễ vật này thành công khiến tất cả mọi người lại bàn tán một hồi
Lễ vật mà Ngôn Tuấn Hàn chuẩn bị chính là một tượng ngọc phỉ thuý màu xanh, nhưng ai đời hôn sự của người khác lại mang ngọc màu xanh đến tặng, chẳng khác nào nói tân nương hoặc tân lang đội mũ xanh cho nhau hay sao
Đương nhiên Ngôn Tuấn Hàn đúng là có ý như vậy, mục đích chọc giận Ngôn Đình Anh cũng thành công cho hắn bẻ mặt, không phải bên ngoài đã sớm đồn lên rằng y và Phùng Kiều Ngọc xảy ra chuyện mờ ám, y lại không chịu trách nhiệm không lấy Phùng Kiều Ngọc, bây giờ Ngôn Đình Anh lại lấy Phùng Kiều Ngọc chẳng khác nào bị nàng ta đội mũ xanh lên đầu hay sao
Ngôn Đình Anh sắc mặt liền không vui vẻ, nhìn qua phía Hạ Đinh, Hạ Đinh ánh mắt muốn hắn bình tĩnh không nên manh động, Ngôn Đình Anh hít thở thật sâu để không trực tiếp tại đây gây sự cùng với Ngôn Tuấn Hàn
“Quà mừng của hoàng đệ ta đương nhiên sẽ nhận rồi, mau mau vào trong cùng uống rượu”
Ngôn Đình Anh hành động hết mức cẩn thận nhưng nếu quan sát kỹ trong con ngươi của hắn đang hiện lên sự tức giận, Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên thong thả mà bước vào bên trong, Tại Chính Hiên không nghĩ rằng Ngôn Tuấn Hàn lại chọn lễ vật như vậy hơn nữa cũng không nghĩ rằng tính tình Ngôn Tuấn Hàn đúng là không chọc giận người khác thì không phải y
Phủ của Ngôn Đình Anh náo nhiệt cả ngày, Ngôn Tuấn Hàn không ở lại lâu, chỉ sau khi lén lút gặp vương phi đã bị phế kia sau đó y liền rời đi, biết được nhưng tin tức từ phía vị vương phi kia, Ngôn Tuấn Hàn càng chắc chắn về nhưng gì bản thân y suy đoán
Trên đường trở về vương phủ, Tại Chính Hiên luôn nhìn chầm chầm vào Ngôn Tuấn Hàn, cứ nghĩ đến lúc Ngôn Tuấn Hàn bận hỷ phục, Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên nhận ra điều đó nhưng cảm giác bị người khác nhìn chầm chầm khiến y có chút khó chịu
“Ngươi còn muốn nhìn ta đến bao giờ đây”
Tại Chính Hiên lúc này mới giật mình, bản thân hắn bị cảnh tượng Ngôn Tuấn Hàn bận hỷ phục làm cho đầu óc liên tục suy nghĩ cho nên nhìn Ngôn Tuấn Hàn chầm chầm khi nào không hay
“Ta xin lỗi”
Ngôn Tuấn Hàn chỉ cười nhẹ sau đó liền nói sang chuyện khác

“Lúc nãy cùng vị kia nói chuyện ta càng chắc chắn hơn kẻ ở bên cạnh Ngôn Đình Anh không phải là quận chúa Địch quốc mà vốn là vị đệ đệ song sinh vốn được nói đã chết của nàng ta, có thể người chết năm đó không phải vị đệ đệ kia mà chính là nàng ta”
Tại Chính Hiên gật đầu, quả thật hắn cũng có suy nghĩ này, nhưng nếu như vậy Ngôn Đình Anh cũng là đoạn tụ sao, Tại Chính Hiên có chút buồn cười Hoàng đế quả thật có phúc đến vậy sao, nhưng hắn chỉ dám cười trong lòng mà thôi, nếu như Ngôn Tuấn Hàn biết được suy nghĩ này chắc chắn sẽ giận hắn mất thôi
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm như thế nào, kẻ kia không dễ đối phó, luận võ công ta chắc chắn hắn cũng không thua kém gì ta”
“Chúng ta tạm thời khoan hãy manh động, hiện nay mẫu thân của Ngôn Đình Anh đang được phụ hoàng ta hết mực yêu thương vì đang mang long thai, nếu chúng ta bây giờ gây sự với hắn e là thiệt về phần chúng ta, sắp tới cứ cho hắn và kẻ kia tự đắc một thời gian, tốt hơn là cho hắn cùng kẻ kia không nhắm đến chúng ta, chúng ta liền âm thầm ở phía sau mà hành động”
Ngôn Tuấn Hàn thong thả nói
“Ngươi có kế sách gì sao”
“Đương nhiên ta có kế sách chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, chúng ta khoan hãy về vương phủ, đến chỗ của Chu Đình đi, ta muốn xem hắn hiện tại như thế nào rồi”
Tại Chính Hiên mặc dù không vui khi Ngôn Tuấn Hàn đến câu lang viện nhưng ai bảo tên Chu Đình kia lại ở đó chỉ đành bất đắc dĩ mà đến đó
Chu Đình nhiều ngày không chịu ra khỏi căn phòng xa hoa nhất nơi này, cũng không tiếp một ai nhưng khi nghe Ngôn Tuấn Hàn đến thì bộ dạng gấp gáp xuống đón người
“Tuấn Hàn sao bây giờ ngươi mới tới, mấy hôm nay ta buồn chán vô cùng”
Ngôn Tuấn Hàn cười sau đó đẩy cánh tay đang bấu víu lấy tay mình ra

“Chu Đình ngươi đứng đắng một chút, chúng ta lên trên nói chuyện”
Chu Đình gật đầu sau đó nhanh chóng cho người chuẩn bị thức ăn cùng với rượu ngon mang lên
“Hôm trước hai người lén lút hóng chuyện là ngươi và hắn có đúng không”
Bị Chu Đình nói trúng Ngôn Tuấn Hàn liền chột dạ cười cười cho qua, Tại Chính Hiên bên cạnh chỉ biết lắc đầu
“Bọn ta chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi”
“Vô tình đi ngang, còn nữa ngươi và hắn tại sao lại ra bên ngoài thành còn chỉ có hai người”
Ngôn Tuấn Hàn không biết nên nói thế nào mặc dù hiện tại mối quan hệ giữa y và Tại Chính Hiên vẫn chưa rõ là như nào nhưng Tại Chính Hiên bây giờ đã là một điều gì đó quan trọng với y.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương