Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu
-
Chương 110
Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên ở Hoa thôn đã được hai ngày, theo như thư gửi đến thì ba ngày mật thám Địch quốc sẽ đến, vậy hôm nay bọn họ có thể ra ngoài dạo một chút
Mặc dù rất lạnh nhưng Ngôn Tuấn Hàn cũng muốn ra ngoài, hiếm có cơ hội đến Hoa thôn đi nhìn xem một chút cũng đáng mà
Tại Chính Hiên nhìn bộ dáng háo hức ra ngoài chơi của Ngôn Tuấn Hàn chỉ khẽ lắc đầu sau lấy áo choàng khoác lên cho y sau đó còn đeo mặt nạ cho Ngôn Tuấn Hàn, ở Hoa thôn việc đeo mặt nạ không mấy hiếm hoi vì một số người đến đây che giấu thân phận không để người khác biết thường sẽ đeo mặt nạ, lâu dần các thương buôn ở đây làm giao dịch đều đeo mặt nạ để hạn chế người nhìn ra mình
Ngôn Tuấn Hàn theo Tại Chính Hiên ra bên ngoài, hai người quyết định cùng nhau tản bộ đi khắp Hoa thôn, Hoa thôn quả thật náo nhiệt vô cùng trên đường cũng bán không ít thứ độc lạ có thể thấy nơi này so với Lam Ninh trấn của Tống Kỳ Nam chính là không hơn không kém
“Quả thật bá tánh ở Hoa thôn sống rất tốt”
Tại Chính Hiên gật đầu
“Lúc phụ thân còn làm tể tướng người thường xuyên đưa ta và ca ca đến Hoa thôn, nơi đây dưới quyền phụ thân bá tánh đều sống an nhàn, mặc dù chỉ là thôn nhỏ nhưng có thể xem nó như kinh thành thu nhỏ vậy”
Ngôn Tuấn Hàn đồng tình, kinh thành có khi lại không bằng nơi này, bá tánh ở kinh thành còn rất nhiều người lang thang sống cảnh cơ cực đã vậy sống chết đều không thể tự mình quyết định, cuộc sống vô cùng khó khăn
“Chúng ta đến cửa hiện đằng kia có được không”
Tại Chính Hiên gật đầu, hai người cùng nhau đến một cửa tiệm ngọc, Ngôn Tuấn Hàn lấy ra số ngọc lần trước mua ở Lam Ninh trấn muốn bán chúng để đổi ngân phiếu, y suy nghĩ đến việc dựng một ngôi nhà nhỏ trên ngọn núi ngoài thành nhưng lại không muốn dùng đến tiền trong phủ, sẵn lần trước y mua rất nhiều ngọc có thể bán chúng
Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Hàn sau đó mỉm cười, ông chủ hiệu ngọc đương nhiên biết nhìn nhận được các loại ngọc, liền thấy hai thanh niên thân hình cao ráo bận y phục có thể xem là loại tốt vô cùng liền biết là khách quý nhất là khi một vị công tử đeo mặt nạ đem ra không ít ngọc thô chưa qua mài dũa nhìn cũng biết ngọc này đến từ Thịnh Hà quốc vô cùng quý và hiếm nếu có được cửa hiệu của ông sẽ đắc khách vô cùng, có rất nhiều người sẽ muốn mua ngọc nếu như được thiết kế tinh xảo hơn chút càng đắc tiền hơn
“Không biết vị công tử đây muốn bán số ngọc này bao nhiêu”
“Ông chủ biết nhìn hàng như vậy cũng biết đây không phải là ngọc bình thường ở Bình Thiên quốc rồi, số ngọc này ở Thịnh Hà quốc mang đến đây đương nhiên giá không rẻ nhưng ta thấy ông chủ là một người có mắt nhìn nên sẽ tính rẻ một chút, mỗi khối ngọc ở đây năm ngàn lượng”
Tại Chính Hiên nhém nữa không nhịn được cười mặc dù số ngọc này quả thật đối với các tiệm ngọc là vô cùng quý giá nhưng lúc bọn họ mua ở Lam Ninh trấn giá không đến vậy, Ngôn Tuấn Hàn lại bán mỗi khối năm ngàn lượng, nơi này có hơn ba mươi khối ngọc, xem ra lần này ông chủ tiệm thật sự sẽ tốn bộn rồi đây
Lão bản tiệm ngọc liền cảm thấy có chút đau đầu nhưng số ngọc này nếu mua được lão sẽ bán được gấp đôi số đó đương nhiên sẽ lời to, lão bản nhìn Ngôn Tuấn Hàn sau đó nhìn sang Tại Chính Hiên đắng đo một lúc
“Nếu ông chủ thấy giá này quá cao ta liền mang sang tiệm khác, ở Hoa thôn này con bao nhiêu tiệm ngọc vậy”
Ngôn Tuấn Hàn xoay sang hỏi Tại Chính Hiên, hắn thong thả đáp lời
“Còn ba tiệm, chúng ta mang đến đó cũng được, biết đâu sẽ được trả cao hơn”
Ông chủ nghe vậy liền can ngăn
“Hai vị công tử dừng bước, nơi này chỉ có tiệm của ta là lớn nhất năm ngàn lượng mỗi khối cũng được vậy ta liền cho người chuẩn bị ngân phiếu các vị đợi chút”
Ngôn Tuấn Hàn quay sang nhìn Tại Chính Hiên mà mỉm cười vui vẻ
“Không cần ngọc lão cứ nhận trước đi còn ngân phiếu mang đến ngôi nhà phía cuối thôn sẽ có người thay chúng ta nhận”
Ngôn Tuấn Hàn nói xong liền bỏ lại ngọc sau đó kéo Tại Chính Hiên tiếp tục đi dạo
“Ta phát hiện ra ngươi rất có khiếu làm ăn đấy”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền cười lớn
“Đương nhiên, nếu không ngươi nghĩ bổng lộc trong cung đủ để ta chi hay sao, ta có vài điền trang cùng vài mảnh đất bên ngoài, kiếm chút bạc cho Tôn Tình mua đồ ăn”
Tại Chính Hiên không cười nổi, chút bạc kia không biết là bao nhiêu nghe Dinh Lâm báo lại mỗi lần ra ngoài cùng Tôn Tình, Dinh Lâm đối khi xách không hết đồ mà Tôn Tình mua, hắn còn thắc mắc làm cung nữ có nhiều tiền vậy sao, Tôn Tình bảo vương gia nhà ta rất giàu không sợ
Quả thật Ngôn Tuấn Hàn rất giàu
Cứ như vậy Ngôn Tuấn Hàn mua rất nhiều thứ trên đường khiến tay của Tại Chính Hiên không còn cầm đủ hết
“Ta vẫn chưa thấy kẹo hồ lô”
Ngôn Tuấn Hàn hỏi
“Đi một đoạn nữa sẽ thấy, ngươi đừng mua thêm nữa ta hết tay xách rồi”
Ngôn Tuấn Hàn vẫn không quan tâm tiếp tục vui vẻ đi về phía trước, Tại Chính Hiên phía sau chỉ thở dài
Hai người sau khi mua được kẹo hồ lô liền đến một tửu lâu nhỏ hóng chuyện, người ta nói muốn biết được tin tức trong thiên hạ tửu lầu là chỗ tốt nhất, hai người chọn một góc ít người để ý đến mà ngồi
Lúc này bọn họ nghe được rất nhiều những câu chuyện khiến cho Ngôn Tuấn Hàn rất muốn cười lớn
Nào là Nhị hoàng tử là con của trời, nhị Hoàng tử có phong thái uy nghiêm của Hoàng thượng còn có thương dân như con, phát gạo cứu tế gì gì đó đủ cả, Ngôn Tuấn Hàn cảm thấy Ngôn Đình Anh chắc bỏ không ít công sức để lan truyền tin tức có lợi cho bản thân mình, xem ra không ít tâm tư
Tại Chính Hiên nghe thấy cũng bất giác mỉm cười nhưng đến khi nghe tin đồn về Ngôn Tuấn Hàn hắn liền không vui, nào là Lục vương gia bị hoàng đế ghẻ lạnh nên mới vị phế thái tử còn có vì để trả thù Nhị hoàng tử mà hãm hạu mẫu phi của Nhị hoàng tử sảy thai nhưng không ngờ tự mình hại mình rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, có lẽ là sắp chết rồi, Hoàng đế cũng mặc kệ không để tâm đến nữa
Tui chỉ muốn nói trước khi sóng lớn tới thì biển thường lặng cho nên mn đừng thấy ngọt ngào mà quên đi mất chúng ta còn tận hai ải lớn nữa mới HE đấy nên là mọi người chuẩn bị tinh thần đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook