Kiếp Làm Lẽ
-
Chương 17
Chị Thu ở bên ngoài nge thấy từng lời mẹ chồng nói thì bặm môi. bà tính toán chi lý đến không còn chút tình nghĩa. Lại nói đêm ấy thằng Dũng nó đi đến gần sáng mới về lại lẫn trên người mùi rượu nồng nặc đến buồn nôn.
Ngày mùng 3. Thằng Dũng chẳng biết do rượu vật không ngủ được hay biết đây là tết mà sáng sớm nó đã dậy. Đúng lúc chị Thu đang định mang ấm chén đi rửa thì thằng Dũng chạy lại rót cốc nước uống. Nó cúi người vô tình làm rơi mấy đồng tiền trong túi áo xuống nền nhà. ngay lập tức nó vội vã nhặt lại số tiền đó. Nhưng số trời run rủi có 1 đồng 50 ngàn rơi ngay trên mặt bàn phía trước mặt chị Thu. Không khó để chị nhận ra đó chính là tiền nó lấy trộm của chị. bởi vài hôm trước thằng cu Dưỡng trong lúc cầm bút nghịch ngợm đã vẽ vài đường kẻ ngang như giun bò trên mặt đồng tiền ấy. Thấy mẹ kế nhìn chăm chăm vào đồng tiền đó thằng Dũng có chút lấm lét rồi nhanh như cắt đưa tay định nhặt lấy nhưng chị Thu đã cầm đồng tiền ấy trong tay rồi hỏi nó.
_ hôm qua con lấy tiền của mẹ phải không.
Nó cương quyết phủ nhận.
_ tiền nào. ở đâu, ai mà biết được.
Chị Thu nhẹ nhàng nói.
Hôm qua lúc mẹ rửa bát thì để ví trên miệng bể nước. Chỉ có con đi qua. tại sao tiền trong ví liền biến mất. Bây giờ 1 đồng trong số đó lại nằm trong túi con rời ra.
Thằng Dũng vẫn ngoan cố cãi.
_ tiền thì đồng nào chẳng giống đồng nào. đừng có nhận vơ rồi vu khống cho người khác.
Chi Thu đáp lại một cách đầy uy lực
_ con nhìn xem. Đồng tiền này là trước đó em con đã dùng bút vẽ lên đó. Con trót lấy và tiêu rồi thì còn bao nhiêu trả cho mẹ. Nhà ta thực sự đang rất khó khăn. con đừng sinh chuyện nữa.
Thằng Dũng không hề nao núng mà áp đảo mẹ kế.
_ thằng Dưỡng nó còn chưa biết nói thì cứ lôi nó ra mà làm cái cớ. Người lớn nói thế nào trả được.
Chị Thu giận quá chỉ thẳng vào mặt nó.
_ còn đừng có hỗn láo. Dù con không coi mẹ là mẹ con nhưng mẹ cũng là người lớn. con phải tôn trọng mẹ chứ con đừng ăn nói trống không và mất dạy như thế. Con nghĩ mẹ phải đổ vấy cho con ư. Lẽ nào mẹ không có lương tâm.
Đúng lúc ấy anh Hùng tỉnh giấc. Thấy chị Thu to tiếng anh liền hỏi vợ.
_ lại có chuyện gì thế hả mình.
Chị Thu mới kể lại.
_ em có bằng Chứng hôm qua Dũng nó lấy tiền của em. Đây chính là đồng tiền sáng nay nó làm rơi em nhặn được. Chính đồng này hôm nọ do em không để ý mà thằng Dưỡng dùng bút vẽ lên.
Nói rồi chị Thu đưa đồng tiền cho anh Hùng xem. Anh Hùng nhìn qua rồi quát thằng Dũng.
_ mày mất dạy khốn nạn thế cơ hả Dũng. Đúng là " ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt ". Nhưng mày cũng phải có lương tâm để xem nhà mình thế nào. đồng tiền mày ăn trộm là những đồng tiền cuối cùng của bố mẹ đấy. Sao mày vẫn nỡ lấy đi.
Nó đùng đùng tức giận và cũng tỏ thái độ hỗn láo với cả bố nó mà cãi lại.
_ đã bảo không lấy mà sao vẫn bắt ép tôi nhận. Tôi nhận thì các người mới hài lòng phải không. được, vậy cứ coi như là tôi lấy đi. Thì sao
Anh Hùng mắng con.
_ thằng nghịch tử trời đánh kia. Tao không hề dạy mày hỗn láo. Mà đến hôm nay mày dám cư xử như thế với tao.
Đến bấy giờ bà cụ Sung nge bên ngoài có chuyện ầm ĩ cũng lật đật chạy ra hỏi.
_ có chuyện gì mà sáng sớm tết tư đã loạn xì ngậu lên thế.
Anh Hùng trả lời mẹ.
_ hôm qua chính thằng Dũng ăn trộm tiền của vợ con. Có bằng chứng mà nó vẫn cái lại hỗn láo.
Bà cụ Sung bênh cháu cũng hét lên.
_ thế chị ấy có bằng chứng gì mà chắc chắn nó lấy chộm.
Anh hùng lại kể đầu đuôi nguồn cơn về đồng 50 ngàn cho mẹ mình nge. Còn phần thằng Dũng cũng chẳng chịu thua. Nó còn thêm cả vài giọt nước mắt cá sấu mà kể nể với bà nội.
_ cháu không lấy. Đây là tiền trước tết mẹ cháu cho. Tiền có vài vết mực thì là chuyện bình thường. Mà lại đổ oan cho cháu. đúng là " không ưa thì dưa có giòi" không phải là cháu không nhịn. Mà tại người ta muốn gây sự để đuổi cháu. vậy thì cháu đi. Bà đừng tìm cháu nữa.
Bà cụ Sung cuống cuồng ngăn cản thằng cháu yêu. và không quên đổ mọi tội lỗi lên đầu con dâu.
_ cháu ơi là cháu, đừng có dại mà đi. Đây là nhà cháu. Nếu cháu mà đi thì chẳng bằng mắc mưu người ta hay sao. bà biết nỗi oan của cháu và lòng dạ người ta mà. Người ta hết tiền lại thấy cháu có vài đồng thì ghen tức muốn chiếm đoạt thôi.
Anh Hùng bất lực nhìn mẹ mình. Còn thằng Dũng lại làm găng hơn.
_ bà ở lại giữ gìn sức khỏe, cháu đi đây.
Anh Hùng giận con nên cũng chẳng thèm giữ. chị Thu cũng ấm ức với nó đã nâu cũng kệ mặc chẳng nói gì. Thế là thằng Dũng vơ vài bộ quần áo rồi chạy ra khỏi nhà. đương nhiệm lịch sử lặp lại. Bà cụ Sung lại tru tréo mắng nhiếc con dâu
_ tại mày, tất cả là tại mày. mày thật thâm độc. Tết đến mà mày đuổi cháu tao ra đường không nhà không cửa. loại người không có nhân nghĩa, hiếu thảo thì sẽ chết đường chết chợ chẳng yên thân.
Anh Hùng kéo vợ xuống bếp rồi nói nhỏ.
_ em đừng cãi mẹ. Để bà ấy chửi chán rồi thôi. chứ cãi thì lại đôi co ầm ĩ. Tí nữa khách đến còn ê mặt nữa.
*
* *
Đúng là chiêu của anh Hùng cũng có phần nào hiệu quả.
Bà cụ Sung mắng nhiếc chán miệng rồi cũng thôi nhưng vẫn hậm hực ngồi ôm gối ở góc giường mặt thì như đưa đám thỉnh thoảng lại khóc nấc lên. Khách khứa cũng thấy lạ thì hỏi thăm. cũng chỉ cần có người là bà cụ bắt đầu kể nể thương cháu rồi cả chuyện tối qua đưa tiền cho anh Hùng. Rồi kẻ thì bày tỏ sự cảm thông cho chị Thu vì thừa biết thằng Dũng hư hỏng, người thì nhìn chị Thu với ánh mắt khinh thường, nhạo báng. Vậy là họ hàng sau khi lì xì mừng tuổi cho bà cụ cũng lũ lượt kéo nhau ra về mà không ở lại ăn cơm và cũng không cho con họ nhận tiền tiền lì xì của nhà anh Hùng nữa. trong đám khách ấy có cả em gái của chị Thu, chị này tên là Xuân. vốn tưởng cho con sang nhà chị gái chơi tết sẽ vui vẻ ai ngờ lại bẽ mặt, dẫu chị Xuân thừa biết chị gái mình không bao giờ thất đức như thế. vừa thương lại vừa giận chị gái vì trước kia cả nhà đã cản chị Thu đừng lấy người đã qua một đời vợ và con riêng nhưng chị Thu vẫn chọn anh Hùng nên chị Xuân buồn lắm. định bỏ về ngay nhưng chị Xuân vẫn chào bà cụ Sung cho có lệ.
_ dạ, con xin phép bà đưa cháu về bên nhà ạ.
Bà cụ Sung bĩu môi
_ chẳng dám, chào dì.
Anh Hùng cũng xấu hổ chẳng dám giữ em vợ ở lại. Còn chị Thu tiễn em gái ra cổng. lúc này chị Xuân nói với chị Thu.
_ chị mà khổ quá thì bế thằng Dưỡng về ở với bố mẹ. Anh Hùng có nhớ con thì sang thăm. chứ cứ mang tiếng ác rồi lại bị mẹ chồng, con chồng đày đọa thì không sống nổi đâu.
Chị Thu nói nhỏ vào tai em gái.
_ nhưng anh Hùng rất tốt. Chị cũng thương anh ấy nữa. vợ chồng một ngày cũng lên nghĩa mà.
Chị Xuân lại lắc đầu.
_ rồi chị xem. Bà cụ già rồi thì rồi sẽ mất còn thằng Dũng nó hành chị chưa đủ đâu. Chị thương anh Hùng nhưng phải thương lấy mình hơn.
Nói dứt câu chị Xuân lên xe phóng đi để chị Thu đứng đó với ngổn ngang suy nghĩ. Chị đã sai ngay từ khi chọn đến với anh Hùng nhưng bây giờ mọi chuyện đã ra như thế thì nên sửa sai hay bất chấp sai lầm mà biến sai thành đúng đây.
Ngày mùng 3. Thằng Dũng chẳng biết do rượu vật không ngủ được hay biết đây là tết mà sáng sớm nó đã dậy. Đúng lúc chị Thu đang định mang ấm chén đi rửa thì thằng Dũng chạy lại rót cốc nước uống. Nó cúi người vô tình làm rơi mấy đồng tiền trong túi áo xuống nền nhà. ngay lập tức nó vội vã nhặt lại số tiền đó. Nhưng số trời run rủi có 1 đồng 50 ngàn rơi ngay trên mặt bàn phía trước mặt chị Thu. Không khó để chị nhận ra đó chính là tiền nó lấy trộm của chị. bởi vài hôm trước thằng cu Dưỡng trong lúc cầm bút nghịch ngợm đã vẽ vài đường kẻ ngang như giun bò trên mặt đồng tiền ấy. Thấy mẹ kế nhìn chăm chăm vào đồng tiền đó thằng Dũng có chút lấm lét rồi nhanh như cắt đưa tay định nhặt lấy nhưng chị Thu đã cầm đồng tiền ấy trong tay rồi hỏi nó.
_ hôm qua con lấy tiền của mẹ phải không.
Nó cương quyết phủ nhận.
_ tiền nào. ở đâu, ai mà biết được.
Chị Thu nhẹ nhàng nói.
Hôm qua lúc mẹ rửa bát thì để ví trên miệng bể nước. Chỉ có con đi qua. tại sao tiền trong ví liền biến mất. Bây giờ 1 đồng trong số đó lại nằm trong túi con rời ra.
Thằng Dũng vẫn ngoan cố cãi.
_ tiền thì đồng nào chẳng giống đồng nào. đừng có nhận vơ rồi vu khống cho người khác.
Chi Thu đáp lại một cách đầy uy lực
_ con nhìn xem. Đồng tiền này là trước đó em con đã dùng bút vẽ lên đó. Con trót lấy và tiêu rồi thì còn bao nhiêu trả cho mẹ. Nhà ta thực sự đang rất khó khăn. con đừng sinh chuyện nữa.
Thằng Dũng không hề nao núng mà áp đảo mẹ kế.
_ thằng Dưỡng nó còn chưa biết nói thì cứ lôi nó ra mà làm cái cớ. Người lớn nói thế nào trả được.
Chị Thu giận quá chỉ thẳng vào mặt nó.
_ còn đừng có hỗn láo. Dù con không coi mẹ là mẹ con nhưng mẹ cũng là người lớn. con phải tôn trọng mẹ chứ con đừng ăn nói trống không và mất dạy như thế. Con nghĩ mẹ phải đổ vấy cho con ư. Lẽ nào mẹ không có lương tâm.
Đúng lúc ấy anh Hùng tỉnh giấc. Thấy chị Thu to tiếng anh liền hỏi vợ.
_ lại có chuyện gì thế hả mình.
Chị Thu mới kể lại.
_ em có bằng Chứng hôm qua Dũng nó lấy tiền của em. Đây chính là đồng tiền sáng nay nó làm rơi em nhặn được. Chính đồng này hôm nọ do em không để ý mà thằng Dưỡng dùng bút vẽ lên.
Nói rồi chị Thu đưa đồng tiền cho anh Hùng xem. Anh Hùng nhìn qua rồi quát thằng Dũng.
_ mày mất dạy khốn nạn thế cơ hả Dũng. Đúng là " ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt ". Nhưng mày cũng phải có lương tâm để xem nhà mình thế nào. đồng tiền mày ăn trộm là những đồng tiền cuối cùng của bố mẹ đấy. Sao mày vẫn nỡ lấy đi.
Nó đùng đùng tức giận và cũng tỏ thái độ hỗn láo với cả bố nó mà cãi lại.
_ đã bảo không lấy mà sao vẫn bắt ép tôi nhận. Tôi nhận thì các người mới hài lòng phải không. được, vậy cứ coi như là tôi lấy đi. Thì sao
Anh Hùng mắng con.
_ thằng nghịch tử trời đánh kia. Tao không hề dạy mày hỗn láo. Mà đến hôm nay mày dám cư xử như thế với tao.
Đến bấy giờ bà cụ Sung nge bên ngoài có chuyện ầm ĩ cũng lật đật chạy ra hỏi.
_ có chuyện gì mà sáng sớm tết tư đã loạn xì ngậu lên thế.
Anh Hùng trả lời mẹ.
_ hôm qua chính thằng Dũng ăn trộm tiền của vợ con. Có bằng chứng mà nó vẫn cái lại hỗn láo.
Bà cụ Sung bênh cháu cũng hét lên.
_ thế chị ấy có bằng chứng gì mà chắc chắn nó lấy chộm.
Anh hùng lại kể đầu đuôi nguồn cơn về đồng 50 ngàn cho mẹ mình nge. Còn phần thằng Dũng cũng chẳng chịu thua. Nó còn thêm cả vài giọt nước mắt cá sấu mà kể nể với bà nội.
_ cháu không lấy. Đây là tiền trước tết mẹ cháu cho. Tiền có vài vết mực thì là chuyện bình thường. Mà lại đổ oan cho cháu. đúng là " không ưa thì dưa có giòi" không phải là cháu không nhịn. Mà tại người ta muốn gây sự để đuổi cháu. vậy thì cháu đi. Bà đừng tìm cháu nữa.
Bà cụ Sung cuống cuồng ngăn cản thằng cháu yêu. và không quên đổ mọi tội lỗi lên đầu con dâu.
_ cháu ơi là cháu, đừng có dại mà đi. Đây là nhà cháu. Nếu cháu mà đi thì chẳng bằng mắc mưu người ta hay sao. bà biết nỗi oan của cháu và lòng dạ người ta mà. Người ta hết tiền lại thấy cháu có vài đồng thì ghen tức muốn chiếm đoạt thôi.
Anh Hùng bất lực nhìn mẹ mình. Còn thằng Dũng lại làm găng hơn.
_ bà ở lại giữ gìn sức khỏe, cháu đi đây.
Anh Hùng giận con nên cũng chẳng thèm giữ. chị Thu cũng ấm ức với nó đã nâu cũng kệ mặc chẳng nói gì. Thế là thằng Dũng vơ vài bộ quần áo rồi chạy ra khỏi nhà. đương nhiệm lịch sử lặp lại. Bà cụ Sung lại tru tréo mắng nhiếc con dâu
_ tại mày, tất cả là tại mày. mày thật thâm độc. Tết đến mà mày đuổi cháu tao ra đường không nhà không cửa. loại người không có nhân nghĩa, hiếu thảo thì sẽ chết đường chết chợ chẳng yên thân.
Anh Hùng kéo vợ xuống bếp rồi nói nhỏ.
_ em đừng cãi mẹ. Để bà ấy chửi chán rồi thôi. chứ cãi thì lại đôi co ầm ĩ. Tí nữa khách đến còn ê mặt nữa.
*
* *
Đúng là chiêu của anh Hùng cũng có phần nào hiệu quả.
Bà cụ Sung mắng nhiếc chán miệng rồi cũng thôi nhưng vẫn hậm hực ngồi ôm gối ở góc giường mặt thì như đưa đám thỉnh thoảng lại khóc nấc lên. Khách khứa cũng thấy lạ thì hỏi thăm. cũng chỉ cần có người là bà cụ bắt đầu kể nể thương cháu rồi cả chuyện tối qua đưa tiền cho anh Hùng. Rồi kẻ thì bày tỏ sự cảm thông cho chị Thu vì thừa biết thằng Dũng hư hỏng, người thì nhìn chị Thu với ánh mắt khinh thường, nhạo báng. Vậy là họ hàng sau khi lì xì mừng tuổi cho bà cụ cũng lũ lượt kéo nhau ra về mà không ở lại ăn cơm và cũng không cho con họ nhận tiền tiền lì xì của nhà anh Hùng nữa. trong đám khách ấy có cả em gái của chị Thu, chị này tên là Xuân. vốn tưởng cho con sang nhà chị gái chơi tết sẽ vui vẻ ai ngờ lại bẽ mặt, dẫu chị Xuân thừa biết chị gái mình không bao giờ thất đức như thế. vừa thương lại vừa giận chị gái vì trước kia cả nhà đã cản chị Thu đừng lấy người đã qua một đời vợ và con riêng nhưng chị Thu vẫn chọn anh Hùng nên chị Xuân buồn lắm. định bỏ về ngay nhưng chị Xuân vẫn chào bà cụ Sung cho có lệ.
_ dạ, con xin phép bà đưa cháu về bên nhà ạ.
Bà cụ Sung bĩu môi
_ chẳng dám, chào dì.
Anh Hùng cũng xấu hổ chẳng dám giữ em vợ ở lại. Còn chị Thu tiễn em gái ra cổng. lúc này chị Xuân nói với chị Thu.
_ chị mà khổ quá thì bế thằng Dưỡng về ở với bố mẹ. Anh Hùng có nhớ con thì sang thăm. chứ cứ mang tiếng ác rồi lại bị mẹ chồng, con chồng đày đọa thì không sống nổi đâu.
Chị Thu nói nhỏ vào tai em gái.
_ nhưng anh Hùng rất tốt. Chị cũng thương anh ấy nữa. vợ chồng một ngày cũng lên nghĩa mà.
Chị Xuân lại lắc đầu.
_ rồi chị xem. Bà cụ già rồi thì rồi sẽ mất còn thằng Dũng nó hành chị chưa đủ đâu. Chị thương anh Hùng nhưng phải thương lấy mình hơn.
Nói dứt câu chị Xuân lên xe phóng đi để chị Thu đứng đó với ngổn ngang suy nghĩ. Chị đã sai ngay từ khi chọn đến với anh Hùng nhưng bây giờ mọi chuyện đã ra như thế thì nên sửa sai hay bất chấp sai lầm mà biến sai thành đúng đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook