Căn cứ vào hiệp nghị mà hai nam nhân bàn bạc, nguyên bản chẳng qua nam nhân được phái tới lấy một số đồ dùng hàng ngày của Tần Dương, rất nhanh dưới sự giật giây của nam nhân biến thành hành động thay Tần Dương chuyển nhà.

Mà người làm lưu manh lâu năm như nam nhân lại hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, ‘cải lương không bằng bạo lực’, rõ ràng thỏa hiệp cùng bức bách tình nhân cùng ngày liền trả nhà trọ, mà chính mình cũng không phải cứ hai ngày lại có một ngày phải đến ở cái nơi rách nát không lớn hơn ổ chim được bao lâu này, nam nhân hưng phấn muốn chết, gọi tới vài tên tay sai đem đống hành lý ít ỏi đến đáng thương của tình nhân ném vào phòng xe xa hoa, thuận tiện kêu tiểu đệ giúp đóng gói vật phẩm của Tần Dương mang đi.

Cho nên, lúc Thạch Lỗi trở về tầng năm nhà trọ của mình, dưới chân đã có hơn tám, chín thùng lớn nhỏ —— đồ của Tần Dương thật sự quá nhiều, làm hại một tên nam nhân khác so sánh với đống hành lý ít ỏi không có mấy của tình nhân mình, mặt liền đen như bao công —— tên xa xỉ lại vô dụng như vậy, đến tột cùng làm ăn cái gì không biết!?

Cùng so sánh, Thạch Lỗi cũng chỉ có thể sử dụng ‘hưng phấn’ để hình dung, mặc dù có Lôi Đình cùng thủ hạ hỗ trợ, gã vẫn là bị kích động gia nhập đội dọn dẹp.

– Người anh em, cảm ơn nhá. – Lúc tất cả vật phẩm của Tần Dương đều đã ngay ngắn đặt trước cửa, Thạch Lỗi cười mở miệng cảm ơn thủ hạ của Lôi Đình.

– Không có việc gì! Anh Đình phân phó. – Hai người hỗ trợ cũng cười hì hì, chắp tay, xoay người, – Đi thôi! – Tiếng thét to sang sảng ở dưới lầu vang lên.

Mà lúc thủ hạ của Lôi Đình đi rồi, Thạch Lỗi vốn cẩu thả từ trước đến nay lại bắt đầu có chút bất an. Gã buồn rầu cau mày.

Ai, nên nói với Tần Dương như thế nào đây? Không có sự đồng ý của thanh niên liền giúp cậu trả nhà, khẳng định cậu lại tức giận đến dựng thẳng mày, chửi ầm lên đi? Khẳng định sẽ lại mắng mình những ngôn từ ‘Heo à, hỗn đản, vương bát đản, kẻ điên, lưu manh’ linh tinh.

Chính là cho dù như thế, gã vẫn thích cậu, tình nguyện bị đánh bị mắng, cũng muốn kéo cậu vào lòng ngực mình, hung hăng chặn cái miệng nhỏ nhắn cứ thích mắng không ngừng kia, sau đó lột hết quần áo của cậu, thao cậu, làm cậu.

– Mình có lẽ thật sự điên rồi! – Thạch Lỗi ngồi xổm trước cửa nhà trọ của mình, hai tay ôm đầu, dùng sức túm, giật.

Gã cũng không rõ, vì cái gì bản thân mình lại thích Tần Dương như vậy —— thích nói không nên lời. Loại tình cảm này tựa như hồng thủy tràn ra trong ngực gã, làm cho đầu óc đơn giản của gã chỉ còn lại một ý niệm trong đầu, ôm lấy cậu, vô luận như thế nào cũng không thể để cho cậu trốn khỏi mình. Nếu cậu nhất quyết muốn đi —— gã cảm thấy mình có thể sẽ phát cuồng muốn giết người!

– Con mẹ nó! Nhìn cái gì hả! Lão tử giống một kẻ lưu manh như vậy sao!? – Sau khi không biết người thứ mấy đi qua gã tặng cho gã một ‘lễ chú mục’ nghi hoặc kiêng kị, Thạch Lỗi tức giận rống giận với người tới.

– Aaa… – Người tới hoảng sợ thu hồi mắt, chạy trối chết giống như gặp phải quỷ.

– Mẹ nó. – Thạch Lỗi đánh một đấm lên mặt đất, không khỏi cảm thấy uể oải.

Tuy rằng thần kinh của gã đủ thô, cũng biết bộ dạng của mình thật sự là ‘hung ác’ một chút, từ nhỏ chỉ bởi vì diện mạo này mà không biết đánh nhau bao nhiêu lần. Chẳng lẽ nói, Tần Dương cũng là vì diện mạo của mình cho nên mới không thích mình? Cho rằng mình là một tên ác ôn không chuyện ác nào không làm!?

Chính là, gã đã thực cố gắng làm cho bản thân mình thành một ‘người tốt’ an phận thủ thường, tuân thủ pháp luật, vì cái gì người khác còn luôn coi gã là một tên ‘lưu manh’ hoặc ‘ác ôn’ chứ!?

Thật là! Chẳng qua là bộ dạng gã cao to hơn người khác một chút, liền dọa người như vậy sao!? Nam nhân âm thầm buồn rầu uể oải muốn chết, nhưng không phát giác cánh cửa phía sau gã đang từ từ mở ra từ bên trong ——

– Này, anh ngồi ngốc một mình ở chỗ này để làm gì!? – Tiếng thanh niên từ sau lưng truyền đến, Thạch Lỗi cuống quít quay đầu, vừa lúc thấy thanh niên nghiêng nghiêng ngả ngả, bộ dáng ‘Kim Kê Độc Lập’.

– Cẩn thận! – Gã đứng bật dậy tiến lên đỡ lấy thanh niên đang sắp ngã, khẩn trương nói: – Sao em lại đi lại? Đừng lộn xộn nữa! Nếu lại ngã sẽ làm tôi đau chết đấy.

– Ngậm cái miệng quạ đen của anh lại! Anh không thể nói một câu dễ nghe sao? Tôi thấy tôi xui xẻo như vậy, tám phần chính là vì anh! – Thanh niên trợn mắt, tiếp theo khuôn mặt đỏ bừng: – Còn có, ai muốn anh đau lòng chứ, ghê tởm muốn chết! Hai người đàn ông, nói những lời nói này mà không suy nghĩ!

– Dù sao tôi cũng không có văn hóa, không đầu óc thì không đầu óc, cũng không chết người! – Nam nhân cười rất tươi, bế xốc thanh niên đi vào nhà, sợ tới mức thanh niên quơ tay gào lên, vội ôm cổ nam nhân.

– Anh tên ngu ngốc này! Coi tôi là đàn bà sao? Cả ngày ôm đến ôm đi. – Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Dương do xấu hổ và giận dữ mà đỏ bừng lên. Tên ngu ngốc này! Cũng không nhìn xem đây là hoàn cảnh gì —— cửa còn mở, lại coi cậu như phụ nữ mà bế lên!

– Tôi biết em là một người đàn ông chứ, nhưng tôi thích bế em thế này, coi như rèn luyện thể dục đi! – Nam nhân nhếch miệng cười, tùy tiện nói một cậu buồn nôn đến có thể làm chết người.

Đáng tiếc nam nhân có thói quen thẳng thắn, bản thân không biết tự giác, chỉ đáng thương Tần Dương trong lòng gã, mặt đỏ đến độ có thể nấu chín cà chua.

– Nói cái gì đấy! Buồn nôn muốn chết. – Cậu chỉ có thể đấm nam nhân một cái, cảm xúc cứng rắn lại làm cho cậu nhíu mày. Ông trời! Đến tột cùng cậu đụng phải một tên quái vật như thế nào vậy? Cơ thể cứng như tượng đồng không nói, nói với đàn ông loại lời nói này, còn mặt không đỏ khí không suyễn!

Trừ bỏ cái tên Lôi Đình chết tiệt kia, cậu chưa từng thấy qua một tên da mặt dày đủ để làm tường đồng vách sắt, cường tráng như sinh vật ngoại lai!

Mình sao lại gặp phải loại người như thế chứ? Cậu thật sự là không hiểu được.

– Tôi nói, vừa rồi anh ngồi một mình ở cửa làm cái gì!? Còn ngồi ngốc ở chỗ đó làm gì? – Bị nam nhân đặt lên sô pha trong phòng khách, Tần Dương nghi hoặc mở miệng, – Còn có mấy cái thùng này làm gì? Chuyển nhà sao!?

– Tần Dương, – Nam nhân thật cẩn thận mở miệng thăm dò, – Tôi nói em đừng tức giận được chứ? Kỳ thật là tôi giúp em trả phòng, những thứ được đưa đến này đều là của em.

– Cái gì!? – Tần Dương lập tức nhảy dựng, lại ‘ôi’ một tiếng ngồi lại. Sợ tới mức nam nhân vội đưa tay đỡ, lại bị Tần Dương đập cho một cái, con ngươi xinh đẹp phun hỏa: – Anh đem trả phòng của tôi? Ai.cho.anh.làm.chuyện.này!? – Lửa giận bốc lên, công thêm nghiến răng nghiến lợi.

– A… Là như vậy, – Nam nhân vội vàng bắt đầu giải thích, – Bạn của em… Lí Tuấn bị tình nhân của anh ấy là Lôi Đình đón đi rồi, cho nên… Đành phải…

– Lại là cái tên hỗn đản chết tiệt kia! – Nam nhân nhắc tới cái tên lưu manh kia lại làm Tần Dương tức giận muốn chết, bộ dáng như phát hỏa: – Cái tên lưu manh kia có tư cách gì đuổi tôi đi!?

– Hư… – Nam nhân vội vàng che cái miệng không biết sống chết của cậu, – Đừng nói như vậy, cái tên kia không nên đụng tới. – Lấy kinh nghiệm quát tháo đánh nhau của gã, cái tên nam nhân kia vừa nhìn là biết đó là một người tâm độc thủ lạt.

Tần Dương gạt tay nam nhân ra, thở hồng hộc quát: – Tôi quản hắn có nên đụng tới hay không! Hắn vốn chính là một tên hạ lưu! Chẳng lẽ còn sợ người khác nói!? – Nhớ tới mình từng bị tên nam nhân kia ‘uy hiếp đe dọa’, sắc mặt Tần Dương liền biến thành màu đen.

Không phải là một tên đại ca lưu manh sao? Kiêu ngạo cái rắm gì! Cậu không nghĩ đến là, mạng của mình đối với tên nam nhân kia, so với con kiến còn dễ bóp chết hơn.

– Cũng không phải nói như vậy, – Nam nhân buồn rầu vò vò đầu, – Dù sao em cũng đừng đối nghịch với nam nhân kia, kiểu người như bọn họ đều có rất ít kiên nhẫn.

– Anh sợ hắn tôi cũng không sợ hắn! – Tần Dương tà nghễ liếc nam nhân một cái.

– Không phải tôi sợ hắn, tôi chỉ lo lắng cho em. – Ánh mắt của nam nhân vô cùng chân thành, làm Tần Dương nhìn thấy liền đỏ mặt tim đập, – Tôi biết loại người như bọn họ, không sợ trời không sợ đất, thật sự chọc giận hắn, mặc kệ là ông trời hắn cũng chém!

– Hừ, anh đương nhiên biết, bởi vì anh cũng cùng một loại người với bọn họ, bên tám lạng bên nửa cân! – Tuy rằng biết rõ nam nhân cũng có công việc, nhưng Tần Dương vẫn tức giận ăn nói hồ đồ.

Huống chi, ai biết người đàn ông giống như ‘lưu manh’ này còn làm những hoạt động ngầm gì! Có lẽ là một mình buôn lậu cũng không chừng!

– Không không không… – Nam nhân vội vàng xua tay, – Tôi thề tôi không phải người như vậy, tuy rằng trước kia cũng hay đánh nhau, nhưng đều là người khác chọc tôi trước, tôi chưa từng làm chuyện gì vi phạm pháp luật! Tin tưởng tôi, Tần Dương. – Nam nhân luốn cuống thề thốt.

– Anh cam đoan với tôi thì có ích gì? Tôi cũng không phải là con giun trong bụng anh. – Tần Dương nói thầm.

– Vậy em muốn tôi làm như thế nào? Tôi thề ——

– Rốt cuộc anh có biết phiền không? Còn không mau đem đồ của tôi vào, chẳng lẽ muốn đặt nó ở cửa cho mốc meo sao!? – Tần Dương lộ ra vẻ mặt kiêu căng, vô luận là mở miệng ra lệnh cho nam nhân làm chuyện gì cũng đều là một bộ dáng đúng lý hợp tình.

– Ừ, tôi biết rồi.

Nam nhân đáng thương lại nói gì nghe nấy với mệnh lệnh của cậu, bị thanh niên xinh đẹp nhưng tính cách ác liệt trước mắt này bắt nạt tới bến.

Dưới sự hầu hạ ân cần của nam nhân, những ngày kế tiếp của Tần Dương trải qua có thể nói là cuộc sống của thần tiên.

Đói bụng có người mua cho ăn, khát có người bưng nước cho uống, lạnh có người lấy áo cho mặc, đến ngay cả đi lại cũng có người bế đi!

Mà nam nhân thì sao? Mỗi ngày hầu hạ thanh niên như nữ vương không nói, còn kiêm những việc vặt linh tinh như giặt quần áo, quét rác, lau bàn, lau nhà linh tinh, khiến cho nguyên bản là một người đàn ông độc thân cẩu thả, không câu nệ tiểu tiết, biến hóa nhanh chóng thành một người hầu toàn năng!

Đương nhiên rồi, nấu cơm là không cần phải nói, hai người đều là không biết, cho nên mỗi ngày ăn đồ ăn sẵn là không thiếu được, vừa lúc tỉnh nam nhân liền làm vệ sinh phòng bếp.

Đã có thể xem như thế, thanh niên xấu tính vẫn có chút tức giận, thường thường vô duyên vô cớ mà mắng chửi nam nhân vẫn hầu hạ ân cần —— có lẽ thật sự nam nhân đối xử với cậu quá tốt, cho nên thanh niên luôn luôn lấy đó mà kiêu ngạo.

– Tôi nói, anh sẽ không tự mình nấu sao? Mỗi ngày ăn đồ ăn sẵn anh không chán à?

Lúc hai người ở chung không biết ngày thứ mấy giờ thứ mấy trăm, Tần Dương rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.

– Ha ha, tôi sẽ không nấu, sợ làm không tốt. – Nam nhân cười nhe hàm răng trắng bóng làm cho Tần Dương cảm thấy chói mắt, – Sao thế? Không thể ăn sao? Muốn đổi nhà khác thử xem sao hay không? – Nam nhân khẩn trương truy vấn.

– Không phải, – Tần Dương trả lời khô cằn, cau mày cắn một miếng thịt cá đầy mỡ, – Chẳng qua, rất nhiều mỡ, khó ăn! – Cậu đột nhiên rất tưởng niệm trù nghệ của Lí học trưởng, đáng giận! Cái tên lưu manh chết tiệt kia!

– Như vậy a, vậy… Ngày mai tôi nói với ông chủ. Đúng rồi, em thích ăn cái gì? Tôi cũng bảo ông ấy làm!

– Không mỡ, không béo, không nhạt… – Tần Dương chậm rãi nói, – Còn có, tôi không thích ăn tỏi linh tinh, hải sản ăn nhiều cũng sẽ bị dị ứng.

– Thế sao em không nói sớm cho tôi biết? Khó trách em luôn ăn ít như vậy! Tôi còn nghĩ em giống như con gái, sức ăn bằng một con chim nhỏ! – Nam nhân tỏ vẻ hiểu rõ.

– Đừng đánh đồng tôi với con gái, tôi ăn không nhiều lắm, nhưng là một người đàn ông! – Tần Dương trừng mắt với nam nhân một cái.

Đầu ‘gấu’ này thực sự không biết nói câu nào dễ nghe sao? Thường coi cậu thành phụ nữ, cậu không tức giận mới là lạ!

– Không có a, tôi chỉ là cảm thấy em… – Bộ dạng so với phụ nữa còn đẹp hơn… Những lời này không dám nói ra, nam nhân chỉ cúi đầu và cơm, hai ba và liền giải quyết sạch phần cơm siêu lớn của mình.

– Miệng chó không thể khạc ra ngà voi! – Không cần nghĩ cũng biết nam nhân muốn nói gì, Tần Dương âm thầm nói. Chính là, cảm giác vui sướng khó hiểu trong lòng cậu là thế nào!?

– Kính coong —— kính coong ——

Ăn cơm xong hai người một nằm trên sô pha xem TV, một khổ nhọc ở trong bếp rửa chén bát. Mà chuông cửa tám trăm năm không có người ấn, lại đúng lúc này vang lên.

Tần Dương sớm thành thói quen đám ‘trư’ bằng ‘cẩu’ hữu kia của Thạch Lỗi luôn đập cửa đến đinh tai nhức óc, lúc này lại chớp mắt ngạc nhiên.

Không thể nào!? Người này còn có thể quen người văn minh sao?

Trong khoảng thời gian cùng ăn cùng ở với nam nhân, Tần Dương cuối cùng cũng hiểu được cái gì kêu ‘vật họp theo loài, người chia theo loại’.

– Tôi đi mở cửa. – Chân của Tần Dương dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Tần Dương đã gần như khỏi hắn, tuy rằng vẫn không thể làm hoạt động kịch liệt, nhưng đi lại bình thường còn có thể miễn cưỡng.

– Cô tìm ai!? – Nhìn thấy một nữ nhân đầy đặn xinh đẹp đứng bên ngoài, cách ăn mặc ‘tục diễm’ giống một tình nhân hắc bang, Tần Dương cau mày khó chịu mở miệng.

Nữ nhân này không phải là tìm đầu ‘gấu’ kia chứ? Thật là có đủ ác tục!

– Anh Lỗi có nhà không? – Khẩu khí của nữ nhân cũng không tốt, nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Lúc cô ta nhìn đến khuôn mặt còn xinh đẹp hơn con gái của Tần Dương, trên mặt hiện ra vẻ ‘đố phụ’, – Cậu chính là Tần Dương kia đúng không!? – Ngữ khí của cô ta rõ ràng có vẻ từ trên cao nhìn xuống, thoạt nhìn có chút giương nanh múa vuốt.

– Chính là tôi, làm sao? – Chết tiệt, quả thật là… Tần Dương oán giận mắng trong lòng. Chớp đôi mắt đẹp, khoanh tay tựa vào cạnh cửa, đồng dạng bày ra một bộ dáng kiêu ngạo ‘Cô có thể làm khó được tôi sao?’

– Mày là đồ không biết xấu hổ! Mày là đồ đồng tính luyến ái chết tiệt, hồ ly tinh thối tha, đồ ngu ngốc! Tao nói cho mày biết, anh Lỗi không phải đồng tính luyến ái, anh ấy sẽ không thích mày! – Nữ nhân dùng đôi mắt ngoan độc trừng Tần Dương, mở miệng chính là một bộ hận không thể cắt cậu thành tám khối lớn.

– Này, tôi cảnh cáo cô, – Tần Dương dựng thẳng thân mình, gằn từng tiếng nói: – Thứ nhất, tôi không phải là cái gì đồng tính luyến ái, hồ ly tinh thối tha, cô nói chuyện lịch sự một chút! Đừng vừa đến cửa liền gào vào mặt người ta giống như một người đàn bà chanh chua! Thứ hai, nếu cô có bản lĩnh, tìm ‘anh Lỗi’ của cô mà nói, tôi thấy cô cùng anh ta thật xứng đôi! Một ba tám cùng một đầu ‘gấu’ không phải trời sinh một đôi thì là cái gì!? – Tần Dương ác độc cãi lại.

Hừ, muốn so công phu cãi nhau, Tần Dương cậu cũng sẽ không bại bởi mụ đàn bà này! Chính là, vì cái gì trong lòng lại ê ẩm? Còn tức giận đến muốn chết!?

– Mày… Mày không biết xấu hổ! – Nữ nhân tới cửa thăm dò ‘tình địch’ không nghĩ tới nam nhân xinh đẹp trước mắt dĩ nhiên là một tên răng nanh mỏ nhọn, tức giận đến trợn mắt, chỉ có thể lặp lại kêu gào: – Mày là đồ gay nam không ra nam nữ không ra nữ! Tao thấy nhất định là mày bám dính lấy anh Lỗi!… Tránh ra, mày là đồ biến thái ghê tởm! Để cho tao đi vào!

– Này, cô nói ai là biến thái!? Cô là đồ ba tám thối diện mạo khó coi! – Tần Dương chịu không nổi ủy khuất, đôi mắt đẹp phun ra lửa, không cam lòng yếu thế liền khẩu chiến với mụ đàn bà trước mắt này, trong lòng tức nghiến răng nghiến lợi: – Thạch Lỗi, lần này anh chết chắc rồi!

– Mày lại… Lại dám… Nói tao diện mạo khó coi!? – Nữ nhân tái mặt, khuôn mặt vặn vẹo rất giống một ‘mẫu dạ xoa’. – Mày muốn chết à! Đồ ngu ngốc! Lạn hóa không biết xấu hổ @%#&%$#…

Bùm bùm, cách cách, những từ ngữ mắng chửi người ngoạn mục vô cùng liên tiếp thoát ra từ đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ, làm cho nàng ngay tại chỗ biến thành một trong những người phụ nữ chợ búa bên đường.

– Oa… – Nước miếng nữ nhân vẩy ra thiếu chút nữa văng lên mặt Tần Dương! Cậu vội xoay người, tránh thoát ‘phi tiến’ đang phun ra vô số kia, tức giận quay vào bếp kêu to: – Thối tảng đá, anh còn không lăn ra đây cho tôi! – Cậu sắp bị nước miếng của nữ nhân này làm cho chết đuối, đầu ‘gấu’ kia còn lằng nhằng ở bên trong!

– Làm sao vậy!? – Nam nhân còn đang chiến đấu hăng hái với mấy cái bát con trong phòng bếp, nghe được tiếng kêu của Tần Dương liền hoảng sợ, trượt tay làm rơi đống chén đĩa, hai tay còn dính đầy xà phòng xông ra ngoài, những mảnh nhỏ lưu lại đầy đất sáng ánh lên.

– Chính là chuyện tốt mà anh làm! – Tần Dương tức đỏ mặt, quay đầu vào phòng khách, lưu lại một nam một nữ hai mặt nhìn nhau.

– Mĩ Kiều, sao em lại tới đây!? – Thạch Lỗi tùy tiện cầm một cái khăn lau khô tay, nhếch miệng cười cười với cô gái mà mình coi là ‘em gái’: – Vào đi.

– Anh Lỗi. – Nữ nhân vừa nhìn thấy ‘người trong lòng’ liền uốn éo thân mình, đi đến, tiếp theo mím đôi môi đỏ mọng, quăng ngay vẻ ‘người đàn bà chanh chua’ sửa thành vẻ nũng nịu, bĩu môi oán giận: – Mỗi lần em đến xưởng tìm anh đều không gặp, bọn anh Hầu nói anh ở nhà, cho nên em tới.

– À, là thế à. Ngại quá, gần đây anh cũng không đến xưởng… – Thạch Lỗi cười cười, có chút nóng vội đi vào phòng khách, thấy thanh niên đang ngồi trên sô pha, sắc mặt không tốt.

Tần Dương thấy gã đi vào, liếc xéo gã một cái, hừ lạnh một tiếng rồi lại quay đầu xem TV. Thạch Lỗi nháy mắt chảy mồ hôi lạnh, có một loại dự cảm xấu rằng mình sắp bị ‘đại họa lâm đầu’.

– A, Tần Dương, em đang xem TV à… – Nam nhân cười giống một con chó Nhật cỡ lớn, lấy lòng đi về phía trước.

– Vô nghĩa! – Tần Dương bĩu môi, lắc lắc đầu không thèm nhìn gã.

Dự cảm ‘đại họa lâm đầu’ của nam nhân càng thêm mãnh liệt, vội vàng nói: – Đúng rồi, tôi giới thiệu với em, đây là em họ của A Hầu ––– Lâm Mĩ Kiều, A Hầu em còn nhớ chứ? Chính là người… Là người có dáng người rất cao, mặt lại giống như mặt khỉ…

– Tôi nhớ rõ thì sao? Không nhớ rõ thì sao!? Đó đều là bạn bè của anh, không liên quan đến tôi! – Thanh niên lạnh lùng trả lời.

Xong rồi! Nam nhân mặt nhăn mày nhíu, bộ dáng uể oải như trời sắp sập đến nơi, làm Lâm Mĩ Kiều ở bên cạnh thấy liền tức giận muốn chết.

Anh Lỗi của cô khi nào thì ăn nói khép nép như vậy? Đồ ngu ngốc chết tiệt này! Hồ ly tinh xấu xa!

– Này, sao cậu lại không biết điều như thế!? Anh Lỗi đã ăn nói khép nép như vậy, cậu còn cố ra vẻ làm bộ làm tịch, thật sự là ghê tởm muốn chết!

– Tôi có ác tâm hay không thì liên quan gì đến cô? Điều cô nên quan tâm chính là ‘anh Lỗi’ của cô có ác tâm hay không mới đúng! – Tần Dương quay đầu lại, tiếp tục châm chọc nói: – Còn có, tôi làm bộ làm tịch sao? Căn bản là đầu ‘gấu’ này sống chết không buông tôi hiểu không!?

– Anh Lỗi, anh xem cậu ta –––

Lâm Mĩ Kiều dậm chân, oán hận quay lại ôm chặt cánh tay cường tráng của ‘người trong lòng’ lắc lắc, thanh niên nhìn thấy liền nhíu đôi mắt đẹp, tiếp theo quay phắt về phía nam nhân hung dữ trừng mắt.

Thật sự là ––– tức chết cậu! Tảng đá chết tiệt kia! Đầu gấu chết tiệt kia! Còn không bỏ cái tay lợi dụng kia ra! Tần Dương căm giận quay đầu lại, ngồi trên sô pha thở hổn hển, cầm điều khiển từ xa bấm lung tung, cuối cùng giận dỗi ném bay cái điều khiển từ xa lên sô pha, nổi giận đùng đùng trở về phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương